Nhìn Hinh Lâm quận chúa trước mắt này vênh mặt hất hàm sai khiến, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, nhưng vẫn vững vàng bưng lên bát rượu!
Hinh Lâm quận chúa đắc ý nở nụ cười, nàng chỉ biết: “Ngọc tứ tiểu thư này không dám đắc tội với nàng!”
Uống một bát rượu lớn như vậy, tiểu cô nương mềm mại này nhất định sẽ say nát bét!
Ngay sau đó, vẻ mặt tươi cười của nàng nháy mắt đã biến mất!
Ngọc Linh Lung nhấc tay một cái, toàn bộ bát rượu lớn hắt về phía Hinh Lâm quận chúa!
Ngọc Linh Lung đem bát rượu trong tay quăng ra, tiếng mảnh sứ vỡ tan tành thanh thúy vang lên, nàng trầm giọng nói: “Rượu này, vẫn nên để ngươi uống!”
Muốn làm khó dễ chị đây? Nằm mơ!
Nước rượu đầm đìa chảy làm cho lớp trang điểm trên mặt Hinh Lâm quận chúa đều bị phá hỏng, son phẫn trộn lẫn thành một, theo từng giọt rượu tí tách rơi xuống tà áo trước của nàng, xiêm y màu đỏ bạc trong nháy mắt cũng mất đi nhan sắc. Mới vừa rồi còn là một Hinh Lâm quận chúa xinh đẹp vô cùng, giờ phút này trông đã chật vật vô cùng.
Các vị tiểu thư tham gia yến hội đồng loạt vang lên thanh âm hít phải khí lạnh, có người nhát gan đã kêu lên, rõ ràng là bị dọa sợ.
Một đám thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý, đã bao giờ gặp qua mấy trường hợp như này? Hai bên dù có mâu thuẫn, nhiều nhất cũng chỉ là đấu miệng, nào có ai trước chốn đông người hắt rượu vào nhau!
Hơn nữa, người bị hắt lại là Hinh Lâm quận chúa nổi danh!
Dương Vân Tranh là người phản ứng đầu tiên, vội vàng rút chiếc khăn con ra lau mặt cho Hinh Lâm quận chúa, lại không ngừng gọi người mang nước đến.
Hinh Lâm quận chúa trố mắt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đột nhiên đứng dậy, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Ngọc Linh Lung, tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy: “Ngươi, ngươi dắm hắt ta!”
Ngọc Linh Lung khóe miệng giơ lên một chút ý cười đầy khinh miệt: “Rượu này, ta không uống, nhưng đừng lãng phí!”
Hinh Lâm quận chúa tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bùng, Dương Vân Tranh đứng một bên không ngừng khuyên nhủ: “Quận chúa đừng gấp, rửa mặt trước rồi nói sau.”
Hinh Lâm quận chúa vung tay, không quan tâm hét: “Ngươi muốn làm cái gì, lại dắm hắt rượu vào ta! Ta phải tiến cung nói với Hoàng hậu nương nương, cho ngươi tội chết!”
Một lời nói ra, khiến mọi người trong yến hội câm như hến, không dám lên tiếng.
Ai chẳng biết, Hinh Lâm quận chúa này là hòn ngọc quý trên tay phủ Định Quốc Công, là con gái nuôi của hoàng hậu, được cưng chiều vô cùng. Bây giờ một thứ nữ nho nhỏ của Ngọc phủ này lại chọc đến nàng, còn có thể có kết cục tốt đẹp hay sao?
Ngọc Linh Lung mày nhíu lại, hắt rượu lên mặt nàng, liền đòi cho mình tội chết? Cô gái này cũng thật quá điêu ngoa!
Hầu phu nhân đứng một bên lúc này mới hắng giọng một cái, nói: “Ngọc tứ tiểu thư lỡ tay đánh đổ rượu, không phải cố ý, không bằng để nàng bồi thường cho quận chúa một cái lễ, chuyện này bỏ qua đi.”
Dù sao chuyện cũng xảy ra ở phủ của nàng, Ngọc Linh Lung lại là do thế tử thỉnh cầu nàng đưa thiếp mời đến, lai lịch ra sao vẫn chưa rõ ràng, vẫn là biến chuyện lớn thành nhỏ, với ai cũng đều tốt.
Thế nhưng, một lời này của nàng lại không làm vừa lòng Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhìn về phía Hinh Lâm quận chúa: “Xin lỗi? Với nàng ta!?”
Đùa cái gì vậy, rượu này là nàng cố ý hắt, lại còn muốn nàng xin lỗi con nha đầu chết tiệt này!?
Hinh Lâm quận chúa nổi trận lôi đình, không còn chút bộ dáng thiên kim tiểu thư nào: “Ngươi nhận lỗi ta cũng không bỏ qua cho ngươi! Ngươi nhìn mà xem, bây giờ ta sẽ tiến cung —–”
Lời còn chưa nói xong, một thanh âm nhàn nhạt đã đánh gãy lời nàng: “Quận chúa muốn vào cung? Không bằng chúng ta đi cùng.”
Ánh mắt của mọi người bị thanh âm bất ngờ này hấp dẫn, vừa quay qua nhìn, liền thấy hai nam tử đúng lúc này bước vào hoa viên, một người mặc y phục màu trắng ngọc, phong thái nhanh nhẹn; một người đội mão ngọc, nho nhã tinh tế, mất một lúc tỳ nữ đưa tin mới phục hồi lại tin thần, vội vàng bẩm báo: “Húc Vương điện hạ, thế tử gia đến.”
Người vừa lên tiếng chính là Húc Vương, chỉ thấy mặt hắn lúc này đang mỉm cười, đưa mắt nhìn Hinh Lâm quận chúa từ trên xuống dưới, giống như không phát hiện ra gương mặt chật vật đầy rượu của nàng: “Vừa rồi nghe thấy quận chúa nói muốn vào cung? Đúng lúc ta cũng muốn đi thỉnh an mẫu hậu, không bằng đi cùng được không?”
Nam tử thanh lịch tao nhã kia thì lại hướng Hầu phu nhân cười nói: “Nhi tử tới muộn, để khách quý phải đợi, thật có lỗi quá.”
Trường Đình Hầu phu nhân gật gật đầu: “Hoa Niên, sao giờ con mới đến?”
Dương Vân Tranh một bên vội cười nói: “Đại ca tới muộn, nên phạt nên phạt.”
Khắp nơi liền vang lên một hồi xôn xao, rõ ràng, Dương Hoa Niên chính là người mọi người mong chờ đã lâu, lúc này thành công thu hút sự chú ý xung quanh.
Mà Hinh Lâm quận chúa đang lúc tức giận lại nhìn thấy Húc Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chớp mắt liền khóc như mưa: “Cửu ca ca, có người khi dễ muội!”
Húc Vương cười ha ha: “Muội không khi dễ người khác thì thôi, lại có người dám khi dễ muội sao!?”
Hinh Lâm quận chúa tức giận dậm chân: “Thật! Huynh còn giễu cợt ta!”
Nói xong liền chỉ thẳng vào phía Ngọc Linh Lung: “Chính là nàng ta!”
Ngọc Linh Lung khinh miệt quay mặt qua chỗ khác, lần này lại õng ẹo tìm nam nhân giúp đỡ, khiến nàng càng thêm coi thường. Có bản lĩnh thì dựa vào chính mình, dựa vào nam nhân thì tính làm gì!?
Hinh Lâm quận chúa không buông tha, ôm lấy cánh tay Húc Vương không ngừng lay: “Cửu ca ca, huynh giúp muội trừng trị nàng đi!”
Húc Vương quét mắt nhìn Ngọc Linh Lung một cái, tựa hồ cũng không thèm để ý: “Được rồi, nhìn bộ dáng này của muội kìa, đi rửa mặt trước rồi nói sau.”
Hinh Lâm quận chúa lúc này mới nhớ tới gương mặt lòe loẹt của mình, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cửu ca ca, huynh cũng khi dễ muội!”
Dương Vân Tranh vội gọi một tỳ nữ tới, phân phó dẫn Hinh Lâm quận chúa xuống rửa mặt thay y phục.
Một hồi phong ba nho nhỏ, cứ như vậy liền yên ắng trở lại.
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Hầu phu nhân, lạnh lùng nói: “Cáo từ!”
Nữ nhân này giúp đỡ Húc Vương đưa thiếp mời lừa mình tới đây, nàng cũng không tính phải giả bộ hòa nhã dễ gần.
Hầu phu nhân bị bất ngờ, khách khí lại thành bất hòa: “Người đâu, dẫn Ngọc tứ tiểu thư ra ngoài.”
Lần đầu tiên tới làm khách lại gây ra họa lớn như vậy, loại khách này vẫn nên sớm tiễn ra cửa thì tốt hơn.
Ngọc Linh Lung cũng không hành lễ, xoay người bước đi.
Húc Vương thấy Ngọc Linh Lung rời tiệc, liền cười với Hầu phu nhân một cái rồi nói: “Bổn vương cũng không quấy rầy nhã hứng của phu nhân và các vị tiểu thư nữa, cáo từ.”
Không đợi Hầu phu nhân lên tiếng, Húc Vương đã xoay người rời đi, nhưng lại trực tiếp bước về hướng Ngọc Linh Lung rời đi.
Trường Đình Hầu phu nhân kinh ngạc nhìn hước Ngọc Linh Lung rời đi. Ngọc tứ tiểu thư này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Mặc dù yến hội tổ chức ở trong hoa viên, nhưng vì khách mời đều là nữ quyến, cho nên đặt thêm mấy tấm bình phong vẽ hoa và chim ngay giữa lối vào để tăng thêm phần lịch sự tao nhã, lại có chút tác dụng che che lấp lấp.
Ngọc Linh Lung vừa mới bước qua tấm bình phong, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, đồng thời lại vang lên một thanh âm có chút quen thuộc: “Đợi chút!”
Ngọc Linh Lung đột nhiên xoay người, khuôn mặt thanh tú sa sầm: “Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!”
Tỳ nữ đi cùng dẫn Ngọc Linh Lung ra ngoài hoảng sợ, theo bản năng rụt vai lại. Húc Vương quét mắt nhìn nàng một cái, tùy ý khoát tay áo: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Đợi tỳ nữ kia lui ra, Húc Vương mới tủm tỉm cười, hướng về phía Ngọc Linh Lung nói: “Một nữ tử xinh đẹp như vậy, sao bộ dáng cứ luôn ra vẻ hung ác như thế?”
Nhìn Hinh Lâm quận chúa trước mắt này vênh mặt hất hàm sai khiến, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, nhưng vẫn vững vàng bưng lên bát rượu!
Hinh Lâm quận chúa đắc ý nở nụ cười, nàng chỉ biết: “Ngọc tứ tiểu thư này không dám đắc tội với nàng!”
Uống một bát rượu lớn như vậy, tiểu cô nương mềm mại này nhất định sẽ say nát bét!
Ngay sau đó, vẻ mặt tươi cười của nàng nháy mắt đã biến mất!
Ngọc Linh Lung nhấc tay một cái, toàn bộ bát rượu lớn hắt về phía Hinh Lâm quận chúa!
Ngọc Linh Lung đem bát rượu trong tay quăng ra, tiếng mảnh sứ vỡ tan tành thanh thúy vang lên, nàng trầm giọng nói: “Rượu này, vẫn nên để ngươi uống!”
Muốn làm khó dễ chị đây? Nằm mơ!
Nước rượu đầm đìa chảy làm cho lớp trang điểm trên mặt Hinh Lâm quận chúa đều bị phá hỏng, son phẫn trộn lẫn thành một, theo từng giọt rượu tí tách rơi xuống tà áo trước của nàng, xiêm y màu đỏ bạc trong nháy mắt cũng mất đi nhan sắc. Mới vừa rồi còn là một Hinh Lâm quận chúa xinh đẹp vô cùng, giờ phút này trông đã chật vật vô cùng.
Các vị tiểu thư tham gia yến hội đồng loạt vang lên thanh âm hít phải khí lạnh, có người nhát gan đã kêu lên, rõ ràng là bị dọa sợ.
Một đám thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý, đã bao giờ gặp qua mấy trường hợp như này? Hai bên dù có mâu thuẫn, nhiều nhất cũng chỉ là đấu miệng, nào có ai trước chốn đông người hắt rượu vào nhau!
Hơn nữa, người bị hắt lại là Hinh Lâm quận chúa nổi danh!
Dương Vân Tranh là người phản ứng đầu tiên, vội vàng rút chiếc khăn con ra lau mặt cho Hinh Lâm quận chúa, lại không ngừng gọi người mang nước đến.
Hinh Lâm quận chúa trố mắt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đột nhiên đứng dậy, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Ngọc Linh Lung, tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy: “Ngươi, ngươi dắm hắt ta!”
Ngọc Linh Lung khóe miệng giơ lên một chút ý cười đầy khinh miệt: “Rượu này, ta không uống, nhưng đừng lãng phí!”
Hinh Lâm quận chúa tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bùng, Dương Vân Tranh đứng một bên không ngừng khuyên nhủ: “Quận chúa đừng gấp, rửa mặt trước rồi nói sau.”
Hinh Lâm quận chúa vung tay, không quan tâm hét: “Ngươi muốn làm cái gì, lại dắm hắt rượu vào ta! Ta phải tiến cung nói với Hoàng hậu nương nương, cho ngươi tội chết!”
Một lời nói ra, khiến mọi người trong yến hội câm như hến, không dám lên tiếng.
Ai chẳng biết, Hinh Lâm quận chúa này là hòn ngọc quý trên tay phủ Định Quốc Công, là con gái nuôi của hoàng hậu, được cưng chiều vô cùng. Bây giờ một thứ nữ nho nhỏ của Ngọc phủ này lại chọc đến nàng, còn có thể có kết cục tốt đẹp hay sao?
Ngọc Linh Lung mày nhíu lại, hắt rượu lên mặt nàng, liền đòi cho mình tội chết? Cô gái này cũng thật quá điêu ngoa!
Hầu phu nhân đứng một bên lúc này mới hắng giọng một cái, nói: “Ngọc tứ tiểu thư lỡ tay đánh đổ rượu, không phải cố ý, không bằng để nàng bồi thường cho quận chúa một cái lễ, chuyện này bỏ qua đi.”
Dù sao chuyện cũng xảy ra ở phủ của nàng, Ngọc Linh Lung lại là do thế tử thỉnh cầu nàng đưa thiếp mời đến, lai lịch ra sao vẫn chưa rõ ràng, vẫn là biến chuyện lớn thành nhỏ, với ai cũng đều tốt.
Thế nhưng, một lời này của nàng lại không làm vừa lòng Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhìn về phía Hinh Lâm quận chúa: “Xin lỗi? Với nàng ta!?”
Đùa cái gì vậy, rượu này là nàng cố ý hắt, lại còn muốn nàng xin lỗi con nha đầu chết tiệt này!?
Hinh Lâm quận chúa nổi trận lôi đình, không còn chút bộ dáng thiên kim tiểu thư nào: “Ngươi nhận lỗi ta cũng không bỏ qua cho ngươi! Ngươi nhìn mà xem, bây giờ ta sẽ tiến cung —–”
Lời còn chưa nói xong, một thanh âm nhàn nhạt đã đánh gãy lời nàng: “Quận chúa muốn vào cung? Không bằng chúng ta đi cùng.”
Ánh mắt của mọi người bị thanh âm bất ngờ này hấp dẫn, vừa quay qua nhìn, liền thấy hai nam tử đúng lúc này bước vào hoa viên, một người mặc y phục màu trắng ngọc, phong thái nhanh nhẹn; một người đội mão ngọc, nho nhã tinh tế, mất một lúc tỳ nữ đưa tin mới phục hồi lại tin thần, vội vàng bẩm báo: “Húc Vương điện hạ, thế tử gia đến.”
Người vừa lên tiếng chính là Húc Vương, chỉ thấy mặt hắn lúc này đang mỉm cười, đưa mắt nhìn Hinh Lâm quận chúa từ trên xuống dưới, giống như không phát hiện ra gương mặt chật vật đầy rượu của nàng: “Vừa rồi nghe thấy quận chúa nói muốn vào cung? Đúng lúc ta cũng muốn đi thỉnh an mẫu hậu, không bằng đi cùng được không?”
Nam tử thanh lịch tao nhã kia thì lại hướng Hầu phu nhân cười nói: “Nhi tử tới muộn, để khách quý phải đợi, thật có lỗi quá.”
Trường Đình Hầu phu nhân gật gật đầu: “Hoa Niên, sao giờ con mới đến?”
Dương Vân Tranh một bên vội cười nói: “Đại ca tới muộn, nên phạt nên phạt.”
Khắp nơi liền vang lên một hồi xôn xao, rõ ràng, Dương Hoa Niên chính là người mọi người mong chờ đã lâu, lúc này thành công thu hút sự chú ý xung quanh.
Mà Hinh Lâm quận chúa đang lúc tức giận lại nhìn thấy Húc Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chớp mắt liền khóc như mưa: “Cửu ca ca, có người khi dễ muội!”
Húc Vương cười ha ha: “Muội không khi dễ người khác thì thôi, lại có người dám khi dễ muội sao!?”
Hinh Lâm quận chúa tức giận dậm chân: “Thật! Huynh còn giễu cợt ta!”
Nói xong liền chỉ thẳng vào phía Ngọc Linh Lung: “Chính là nàng ta!”
Ngọc Linh Lung khinh miệt quay mặt qua chỗ khác, lần này lại õng ẹo tìm nam nhân giúp đỡ, khiến nàng càng thêm coi thường. Có bản lĩnh thì dựa vào chính mình, dựa vào nam nhân thì tính làm gì!?
Hinh Lâm quận chúa không buông tha, ôm lấy cánh tay Húc Vương không ngừng lay: “Cửu ca ca, huynh giúp muội trừng trị nàng đi!”
Húc Vương quét mắt nhìn Ngọc Linh Lung một cái, tựa hồ cũng không thèm để ý: “Được rồi, nhìn bộ dáng này của muội kìa, đi rửa mặt trước rồi nói sau.”
Hinh Lâm quận chúa lúc này mới nhớ tới gương mặt lòe loẹt của mình, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cửu ca ca, huynh cũng khi dễ muội!”
Dương Vân Tranh vội gọi một tỳ nữ tới, phân phó dẫn Hinh Lâm quận chúa xuống rửa mặt thay y phục.
Một hồi phong ba nho nhỏ, cứ như vậy liền yên ắng trở lại.
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Hầu phu nhân, lạnh lùng nói: “Cáo từ!”
Nữ nhân này giúp đỡ Húc Vương đưa thiếp mời lừa mình tới đây, nàng cũng không tính phải giả bộ hòa nhã dễ gần.
Hầu phu nhân bị bất ngờ, khách khí lại thành bất hòa: “Người đâu, dẫn Ngọc tứ tiểu thư ra ngoài.”
Lần đầu tiên tới làm khách lại gây ra họa lớn như vậy, loại khách này vẫn nên sớm tiễn ra cửa thì tốt hơn.
Ngọc Linh Lung cũng không hành lễ, xoay người bước đi.
Húc Vương thấy Ngọc Linh Lung rời tiệc, liền cười với Hầu phu nhân một cái rồi nói: “Bổn vương cũng không quấy rầy nhã hứng của phu nhân và các vị tiểu thư nữa, cáo từ.”
Không đợi Hầu phu nhân lên tiếng, Húc Vương đã xoay người rời đi, nhưng lại trực tiếp bước về hướng Ngọc Linh Lung rời đi.
Trường Đình Hầu phu nhân kinh ngạc nhìn hước Ngọc Linh Lung rời đi. Ngọc tứ tiểu thư này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Mặc dù yến hội tổ chức ở trong hoa viên, nhưng vì khách mời đều là nữ quyến, cho nên đặt thêm mấy tấm bình phong vẽ hoa và chim ngay giữa lối vào để tăng thêm phần lịch sự tao nhã, lại có chút tác dụng che che lấp lấp.
Ngọc Linh Lung vừa mới bước qua tấm bình phong, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, đồng thời lại vang lên một thanh âm có chút quen thuộc: “Đợi chút!”
Ngọc Linh Lung đột nhiên xoay người, khuôn mặt thanh tú sa sầm: “Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!”
Tỳ nữ đi cùng dẫn Ngọc Linh Lung ra ngoài hoảng sợ, theo bản năng rụt vai lại. Húc Vương quét mắt nhìn nàng một cái, tùy ý khoát tay áo: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Đợi tỳ nữ kia lui ra, Húc Vương mới tủm tỉm cười, hướng về phía Ngọc Linh Lung nói: “Một nữ tử xinh đẹp như vậy, sao bộ dáng cứ luôn ra vẻ hung ác như thế?”