Mộ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng tự cảm thấy mình lỡ lời, day day trán nói: “Lão gia mấy ngày nay sao rồi?”
Thôi ma ma nói: “Lão gia phái Vương Dũng tới đây hai lần, nói là vấn an phu nhân. Nô tỳ đoán, chỉ sợ là vì chuyện của Mai di nương.”
Mộ thị hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tiện nhân, nếu ta để nàng ta toại nguyện, còn lấy tư cách gì làm Ngọc phu nhân!?”
Thôi ma ma thấy nói đến nói đi đều là chuyện phiền lòng, liền có ý chuyển hướng câu chuyện: “Hôm nay lang trung đến, nói là độc tố trong người Lục tiểu thư đã hết, sau này chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe.”
Nói đến Ngọc Thiên Kiều, trên mặt Mộ thị mới lộ ra chút ý cười: “Cuối cùng cũng tốt, tiết trời mấy ngày nay cũng đẹp, có rảnh thì bảo nó đi dạo xung quanh cho khuây khỏa, có lẽ thân thể sẽ nhanh khỏi hơn.”
Thôi ma ma cùng Mộ thị nói chuyện thêm một lát, rồi hầu hạ Mộ thị đi ngủ xong, mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Đi ra cửa, Thôi ma ma không nhịn được đưa tay nhu nhu ngực, cảm giác bị xiết chặt trong tim vô luận thế nào cũng không thả lỏng ra được.
Những lời Mộ thị nói như vang vọng mãi bên tai, một loạt những tai họa xảy ra gần đây trong Ngọc phủ, chẳng lẽ thật sự là do oan hồn quấy phá?
Nếu đúng là oan hồn đó, vậy…liệu có tìm đến nàng hay không?
Thôi ma ma nhìn bóng cây tối như mực trong viện, bất giác nắm chặt vạt áo, vội vàng rời đi.
Trăng lưỡi liềm như lưỡi câu, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên mặt đất, hiện lên trên những viên gạch trong viện từng lớp bóng đen hỗn loạn. Đêm hè này, không biết vì sao lại chầm chậm xuất hiện những cơn khí lạnh.
—————————–
Ngọc Linh Lung ngủ một mạch đến khi trời sáng rõ, cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân đều vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn mọi ngày rất nhiều.
Nàng nhấc cái màn che trước giường lên, trông thấy trong phòng im ắng, đoán Huyên Thảo và Linh Nhi nghĩ nàng chưa dậy nên đứng canh bên ngoài, nàng tự xỏ chân vào giày rồi đi ra phòng ngoài.
Vừa mới ra chính sảnh, liền nghe thấy tiếng Huyên Thảo và Linh Nhi nói chuyện phiếm với nhau.
“…Mấy hôm nay Húc vương gia sao lại không thấy tới nhỉ?” Thanh âm trong trẻo, lời nói thẳng thắn, vừa nghe liền biết là lời của Linh Nhi.
Huyên Thảo thấp giọng cười: “Người ta là Vương gia, sao có thể ngày nào cũng chạy tới chỗ chúng ta?”
Linh Nhi cười khúc khích: “Vương gia thì sao, cưỡi ngựa xông vào nội viện nhà người ta, ngươi nói có buồn cười hay không?”
Huyên Thảo không nhịn được cũng cười ra tiếng: “Ngươi cứ ba hoa đi, cẩn thận bị người khác nghe thấy, trị tội ngươi!”
Linh Nhi thở dài, như thể nuối tiếc vô cùng: “Ta còn tưởng Vương gia thật tâm thích tiểu thư nhà chúng ta, ai ngờ, mới kiên trì được ba ngày đã không đến nữa.”
Huyên Thảo như chợt nhớ ra chuyện gì: “Liệu có phải là do ngày đó trời mưa, Vương gia sinh bệnh?”
Nói xong, ngữ điệu của Huyên Thảo lại đột nhiên hưng phấn: “Đúng, đúng, đúng! Nhất định là bị bệnh nên mới không tới!”
Ngọc Linh Lung nghe được những lời này vừa bực mình vừa buồn cười. Hai nha đầu này có phải bị ngốc rồi hay không? Nghị luận sau lưng chủ tử, lại còn nghị luận hăng say như vậy.
Ngọc Linh Lung cố ý ho khan một tiếng, Linh Nhi ngồi ở cửa lập tức nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cũng không biết là do khẩn trương hay chột dạ, vừa nhìn trộm thần sắc của Ngọc Linh Lung, vừa tìm lời nói: “Tiểu thư tỉnh rồi sao? Nô tỳ đi lấy nước rửa mặt cho người!”
Nhìn bộ dáng vô cùng cẩn thận của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung cũng không biết là nên răn nên dạy hay trách cứ nàng, cuối cùng lại làm như không nghe không thấy, mở miệng nói: “Đi múc nước.”
Linh Nhi lúc này mới yên tâm, cười hì hì rồi chạy ra ngoài.
Huyên Thảo cầm khung thêu đi tới, vừa đi vừa quay đầu nhìn thân ảnh đang nhảy nhót của Linh Nhi: “Nha đầu Linh Nhi trông thật cao hứng, so với lúc mới tới hoạt bát hơn nhiều.”
Từ sau khi đến Thượng Vũ đường gặp Phúc Vĩnh Nhi, Linh Nhi rõ ràng đã cởi mở hơn rất nhiều, có lẽ là biết được đệ đệ của mình ở chỗ nào, cũng yên tâm không ít.
Ngọc Linh Lung cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa đến từ đường *, em đi theo ta, bảo Linh Nhi ở lại trông nhà.”
*Từ đường: nhà thờ họ, nhà thờ tổ.
Tâm tư Huyên Thảo khẽ động, đã hiểu được ý tứ của Ngọc Linh Lung: “…Dạ, nô tỳ tuân mệnh!”
Hôm nay là ngày Bạch tiên cô cử hành nghi thức chiêu hồn, ngay tại từ đường trong nội viện Ngọc phủ, Ngọc Linh Lung sợ Linh Nhi thấy từ đường, lại nhớ đến thân nhân đã chết?
Ngọc Linh Lung rửa mặt trang điểm xong, Linh Nhi bưng chậu đồng ra ngoài, mở cửa lớn định đem nước bẩn hắt đi.
Ai ngờ vừa mở cửa, Linh Nhi liền hoảng sợ, chậu đồng trong tay thiếu chút nữa thì bị rơi.
“Ai nha, Húc vương gia, sao ngài lại đứng ở chỗ này!”
Dáng người Húc Vương cao lớn đứng dưới bóng hoa đang lay động trong gió, vẫn không hề nhúc nhích, nụ cười như có như không vẫn in hiện trên gương mặt, chẳng biết đã đứng đây từ lúc nào.
Ngọc Linh Lung nghe thấy tiếng hét chói tai của Linh Nhi, một tay cầm lược gỗ, một tay nắm tóc, đi ra cửa.
Húc Vương vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung, ánh mắt lập tức sáng lên: “Linh Lung, ta cuối cùng cũng được thấy nàng!”
Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận nói: “Sáng sớm tinh mơ, vô thanh vô tức đứng trước cửa nhà người ta, ngươi muốn chết sao?”
Húc Vương cũng không giận, đi cạnh Linh Nhi theo vào trong viện, dáng vẻ tiêu sái hệt như người thường xuyên tới đây, phong lưu mà phóng khoáng.
“Ta đến nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng được vào trong viện của nàng. Biện pháp này, xem ra rất tốt.”
Biết được rằng dù mắng thế nào cũng không thể đá được cái kẻ mặt dày trước mắt này ra ngoài, Ngọc Linh Lung đơn giản xoay người trở về phòng, trực tiếp coi Húc Vương như không khí.
Húc Vương tự tại như thể đang ở hậu viện nhà mình, hết sờ sờ bàn ghế đá trong sân, lại đi nhặt hoa, rồi cười nói: “Có rừng trúc, lại có hoa, Linh Lung, nàng cũng là một người lịch sự tao nhã.”
[i](XN: Dạ vâng, cho em cười 5 phút…
Ngọc Linh Lung: /trừng mắt nhìn/
XN: /chạy té khói/…)[/i]
Nhóm người trong Phẩm Lan Uyển đương nhiên không ai dám tiến lên cản, chỉ sợ rước họa vào thân, người người đều lén lút trốn đi.
Cũng không để ý Ngọc Linh Lung chỉ đang mặc áo trong, vẫn chưa cả chải tóc, Húc Vương thoải mái vào khuê phòng, không ngừng nhìn trái liếc phải: “Linh Lung, phòng này cũng được. Mặc dù không to như phòng ta, nhưng bố trí cũng tinh xảo.”
Ngọc Linh Lung không phải tiểu thư khuê các ở cổ đại, bị nam nhân xông vào khuê phòng, mặt không đỏ thân bất động, cứ thế mà chải tóc.
Húc Vương dạo qua một vòng, rốt cuộc kiềm chế không được nữa, đi đến bên cạnh Ngọc Linh Lung, trên tay như có vật gì quý giá lắm giơ đến trước mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, nàng nhìn thử coi, xem có thích không?”
Ngọc Linh Lung kéo kéo tóc, thuận tay đẩy chướng ngại vật Húc Vương bên cạnh ra, cầm chiếc lược ngọc trên bàn lên, cắm vào cúi tóc trên đầu, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Húc Vương đành phải tự mở hộp, cầm một thanh đoản đao nhỏ nhắn lên rồi rút nhanh ra khỏi chiếc vỏ bằng kim loại.
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một tầng hào quang lóa mắt, khiến cho ánh mặt trời bên ngoài cũng phải ảm đạm phai màu, theo bản năng liền gương mắt nhìn.
Giữa những ngón tay thon dài của Húc Vương lúc này, một chiếc đoản đao nặng trĩu dài không quá bảy tấc, thoạt nhìn có vẻ xấu xí, nhưng trên lưỡi dao lại lóe lên từng tầng hào quang chói mắt, khiến người xem không khỏi phát lạnh.
Ngọc Linh Lung không thốt lên lời tiếp nhận đoản đao trong tay Húc Vương, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn xẹt qua thân đao. Mặc dù lúc này là mùa hè, nhưng vẫn có thể nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ lưỡi đao.
Ngọc Linh Lung đã từng tiếp xúc với nhiều loại vũ khí trong nhiều năm, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra thanh đoản đao này là một cực phẩm hiếm có khó tìm. Mặc dù hiện đại có nhiều loại sung ống khí giới phòng thân, nàng lại thích những loại vũ khí lạnh hơn, nhất là kiểu đoản đao này. Mang theo loại vũ khí này, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, những lúc đánh sáp lá cà hiệu quả vô cùng.
Vật tốt như vậy, có người dâng đến tận cửa, nàng cũng không khách khí, coi như là đồ bồi thường vì bị quấy rầy nhiều ngày đi.
Ngọc Linh Lung cầm lấy vỏ đao trong tay Húc Vương, đem thanh đoản đao đút vào, thuận tay đặt vào trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương lập tức vui mừng, ra vẻ tự đắc nói: “Ta biết nàng sẽ thích thứ này!”
Ngọc Linh Lung thu thanh đoản đao xong, vẫn không cho Húc Vương một chút mặt mũi, quay đầu gọi Huyên Thảo: “Thay y phục cho ta.”
Huyên Thảo chần chừ nhìn Húc Vương: “Tiểu thư…”
Húc Vương cười tủm tỉm: “Linh Lung, ta chờ nàng ở cửa.”
Xem ra, Húc Vương hiểu lầm, còn tưởng Ngọc Linh Lung thật sự tiếp nhận tâm ý của hắn, muốn đổi xiêm y cùng hắn đi ra ngoài đây.
Mộ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng tự cảm thấy mình lỡ lời, day day trán nói: “Lão gia mấy ngày nay sao rồi?”
Thôi ma ma nói: “Lão gia phái Vương Dũng tới đây hai lần, nói là vấn an phu nhân. Nô tỳ đoán, chỉ sợ là vì chuyện của Mai di nương.”
Mộ thị hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tiện nhân, nếu ta để nàng ta toại nguyện, còn lấy tư cách gì làm Ngọc phu nhân!?”
Thôi ma ma thấy nói đến nói đi đều là chuyện phiền lòng, liền có ý chuyển hướng câu chuyện: “Hôm nay lang trung đến, nói là độc tố trong người Lục tiểu thư đã hết, sau này chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe.”
Nói đến Ngọc Thiên Kiều, trên mặt Mộ thị mới lộ ra chút ý cười: “Cuối cùng cũng tốt, tiết trời mấy ngày nay cũng đẹp, có rảnh thì bảo nó đi dạo xung quanh cho khuây khỏa, có lẽ thân thể sẽ nhanh khỏi hơn.”
Thôi ma ma cùng Mộ thị nói chuyện thêm một lát, rồi hầu hạ Mộ thị đi ngủ xong, mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Đi ra cửa, Thôi ma ma không nhịn được đưa tay nhu nhu ngực, cảm giác bị xiết chặt trong tim vô luận thế nào cũng không thả lỏng ra được.
Những lời Mộ thị nói như vang vọng mãi bên tai, một loạt những tai họa xảy ra gần đây trong Ngọc phủ, chẳng lẽ thật sự là do oan hồn quấy phá?
Nếu đúng là oan hồn đó, vậy…liệu có tìm đến nàng hay không?
Thôi ma ma nhìn bóng cây tối như mực trong viện, bất giác nắm chặt vạt áo, vội vàng rời đi.
Trăng lưỡi liềm như lưỡi câu, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên mặt đất, hiện lên trên những viên gạch trong viện từng lớp bóng đen hỗn loạn. Đêm hè này, không biết vì sao lại chầm chậm xuất hiện những cơn khí lạnh.
—————————–
Ngọc Linh Lung ngủ một mạch đến khi trời sáng rõ, cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân đều vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn mọi ngày rất nhiều.
Nàng nhấc cái màn che trước giường lên, trông thấy trong phòng im ắng, đoán Huyên Thảo và Linh Nhi nghĩ nàng chưa dậy nên đứng canh bên ngoài, nàng tự xỏ chân vào giày rồi đi ra phòng ngoài.
Vừa mới ra chính sảnh, liền nghe thấy tiếng Huyên Thảo và Linh Nhi nói chuyện phiếm với nhau.
“…Mấy hôm nay Húc vương gia sao lại không thấy tới nhỉ?” Thanh âm trong trẻo, lời nói thẳng thắn, vừa nghe liền biết là lời của Linh Nhi.
Huyên Thảo thấp giọng cười: “Người ta là Vương gia, sao có thể ngày nào cũng chạy tới chỗ chúng ta?”
Linh Nhi cười khúc khích: “Vương gia thì sao, cưỡi ngựa xông vào nội viện nhà người ta, ngươi nói có buồn cười hay không?”
Huyên Thảo không nhịn được cũng cười ra tiếng: “Ngươi cứ ba hoa đi, cẩn thận bị người khác nghe thấy, trị tội ngươi!”
Linh Nhi thở dài, như thể nuối tiếc vô cùng: “Ta còn tưởng Vương gia thật tâm thích tiểu thư nhà chúng ta, ai ngờ, mới kiên trì được ba ngày đã không đến nữa.”
Huyên Thảo như chợt nhớ ra chuyện gì: “Liệu có phải là do ngày đó trời mưa, Vương gia sinh bệnh?”
Nói xong, ngữ điệu của Huyên Thảo lại đột nhiên hưng phấn: “Đúng, đúng, đúng! Nhất định là bị bệnh nên mới không tới!”
Ngọc Linh Lung nghe được những lời này vừa bực mình vừa buồn cười. Hai nha đầu này có phải bị ngốc rồi hay không? Nghị luận sau lưng chủ tử, lại còn nghị luận hăng say như vậy.
Ngọc Linh Lung cố ý ho khan một tiếng, Linh Nhi ngồi ở cửa lập tức nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cũng không biết là do khẩn trương hay chột dạ, vừa nhìn trộm thần sắc của Ngọc Linh Lung, vừa tìm lời nói: “Tiểu thư tỉnh rồi sao? Nô tỳ đi lấy nước rửa mặt cho người!”
Nhìn bộ dáng vô cùng cẩn thận của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung cũng không biết là nên răn nên dạy hay trách cứ nàng, cuối cùng lại làm như không nghe không thấy, mở miệng nói: “Đi múc nước.”
Linh Nhi lúc này mới yên tâm, cười hì hì rồi chạy ra ngoài.
Huyên Thảo cầm khung thêu đi tới, vừa đi vừa quay đầu nhìn thân ảnh đang nhảy nhót của Linh Nhi: “Nha đầu Linh Nhi trông thật cao hứng, so với lúc mới tới hoạt bát hơn nhiều.”
Từ sau khi đến Thượng Vũ đường gặp Phúc Vĩnh Nhi, Linh Nhi rõ ràng đã cởi mở hơn rất nhiều, có lẽ là biết được đệ đệ của mình ở chỗ nào, cũng yên tâm không ít.
Ngọc Linh Lung cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa đến từ đường , em đi theo ta, bảo Linh Nhi ở lại trông nhà.”
Từ đường: nhà thờ họ, nhà thờ tổ.
Tâm tư Huyên Thảo khẽ động, đã hiểu được ý tứ của Ngọc Linh Lung: “…Dạ, nô tỳ tuân mệnh!”
Hôm nay là ngày Bạch tiên cô cử hành nghi thức chiêu hồn, ngay tại từ đường trong nội viện Ngọc phủ, Ngọc Linh Lung sợ Linh Nhi thấy từ đường, lại nhớ đến thân nhân đã chết?
Ngọc Linh Lung rửa mặt trang điểm xong, Linh Nhi bưng chậu đồng ra ngoài, mở cửa lớn định đem nước bẩn hắt đi.
Ai ngờ vừa mở cửa, Linh Nhi liền hoảng sợ, chậu đồng trong tay thiếu chút nữa thì bị rơi.
“Ai nha, Húc vương gia, sao ngài lại đứng ở chỗ này!”
Dáng người Húc Vương cao lớn đứng dưới bóng hoa đang lay động trong gió, vẫn không hề nhúc nhích, nụ cười như có như không vẫn in hiện trên gương mặt, chẳng biết đã đứng đây từ lúc nào.
Ngọc Linh Lung nghe thấy tiếng hét chói tai của Linh Nhi, một tay cầm lược gỗ, một tay nắm tóc, đi ra cửa.
Húc Vương vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung, ánh mắt lập tức sáng lên: “Linh Lung, ta cuối cùng cũng được thấy nàng!”
Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận nói: “Sáng sớm tinh mơ, vô thanh vô tức đứng trước cửa nhà người ta, ngươi muốn chết sao?”
Húc Vương cũng không giận, đi cạnh Linh Nhi theo vào trong viện, dáng vẻ tiêu sái hệt như người thường xuyên tới đây, phong lưu mà phóng khoáng.
“Ta đến nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng được vào trong viện của nàng. Biện pháp này, xem ra rất tốt.”
Biết được rằng dù mắng thế nào cũng không thể đá được cái kẻ mặt dày trước mắt này ra ngoài, Ngọc Linh Lung đơn giản xoay người trở về phòng, trực tiếp coi Húc Vương như không khí.
Húc Vương tự tại như thể đang ở hậu viện nhà mình, hết sờ sờ bàn ghế đá trong sân, lại đi nhặt hoa, rồi cười nói: “Có rừng trúc, lại có hoa, Linh Lung, nàng cũng là một người lịch sự tao nhã.”
[i](XN: Dạ vâng, cho em cười phút…
Ngọc Linh Lung: /trừng mắt nhìn/
XN: /chạy té khói/…)[/i]
Nhóm người trong Phẩm Lan Uyển đương nhiên không ai dám tiến lên cản, chỉ sợ rước họa vào thân, người người đều lén lút trốn đi.
Cũng không để ý Ngọc Linh Lung chỉ đang mặc áo trong, vẫn chưa cả chải tóc, Húc Vương thoải mái vào khuê phòng, không ngừng nhìn trái liếc phải: “Linh Lung, phòng này cũng được. Mặc dù không to như phòng ta, nhưng bố trí cũng tinh xảo.”
Ngọc Linh Lung không phải tiểu thư khuê các ở cổ đại, bị nam nhân xông vào khuê phòng, mặt không đỏ thân bất động, cứ thế mà chải tóc.
Húc Vương dạo qua một vòng, rốt cuộc kiềm chế không được nữa, đi đến bên cạnh Ngọc Linh Lung, trên tay như có vật gì quý giá lắm giơ đến trước mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, nàng nhìn thử coi, xem có thích không?”
Ngọc Linh Lung kéo kéo tóc, thuận tay đẩy chướng ngại vật Húc Vương bên cạnh ra, cầm chiếc lược ngọc trên bàn lên, cắm vào cúi tóc trên đầu, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Húc Vương đành phải tự mở hộp, cầm một thanh đoản đao nhỏ nhắn lên rồi rút nhanh ra khỏi chiếc vỏ bằng kim loại.
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một tầng hào quang lóa mắt, khiến cho ánh mặt trời bên ngoài cũng phải ảm đạm phai màu, theo bản năng liền gương mắt nhìn.
Giữa những ngón tay thon dài của Húc Vương lúc này, một chiếc đoản đao nặng trĩu dài không quá bảy tấc, thoạt nhìn có vẻ xấu xí, nhưng trên lưỡi dao lại lóe lên từng tầng hào quang chói mắt, khiến người xem không khỏi phát lạnh.
Ngọc Linh Lung không thốt lên lời tiếp nhận đoản đao trong tay Húc Vương, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn xẹt qua thân đao. Mặc dù lúc này là mùa hè, nhưng vẫn có thể nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ lưỡi đao.
Ngọc Linh Lung đã từng tiếp xúc với nhiều loại vũ khí trong nhiều năm, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra thanh đoản đao này là một cực phẩm hiếm có khó tìm. Mặc dù hiện đại có nhiều loại sung ống khí giới phòng thân, nàng lại thích những loại vũ khí lạnh hơn, nhất là kiểu đoản đao này. Mang theo loại vũ khí này, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, những lúc đánh sáp lá cà hiệu quả vô cùng.
Vật tốt như vậy, có người dâng đến tận cửa, nàng cũng không khách khí, coi như là đồ bồi thường vì bị quấy rầy nhiều ngày đi.
Ngọc Linh Lung cầm lấy vỏ đao trong tay Húc Vương, đem thanh đoản đao đút vào, thuận tay đặt vào trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương lập tức vui mừng, ra vẻ tự đắc nói: “Ta biết nàng sẽ thích thứ này!”
Ngọc Linh Lung thu thanh đoản đao xong, vẫn không cho Húc Vương một chút mặt mũi, quay đầu gọi Huyên Thảo: “Thay y phục cho ta.”
Huyên Thảo chần chừ nhìn Húc Vương: “Tiểu thư…”
Húc Vương cười tủm tỉm: “Linh Lung, ta chờ nàng ở cửa.”
Xem ra, Húc Vương hiểu lầm, còn tưởng Ngọc Linh Lung thật sự tiếp nhận tâm ý của hắn, muốn đổi xiêm y cùng hắn đi ra ngoài đây.