Ngọc tướng quân sao có thể hiểu được tâm tư của nữ nhân, nhìn thấy lúm đồng tiền uyển chuyển của Mai di nương, nhịn không được cảm thán: “Nếu độc phụ kia có một nửa hiền lành của nàng, ta cũng bớt lo.”
Mai di nương ra bộ chim nhỏ nép vào lòng Ngọc tướng quân, một bên sửa sang lại quần áo của Ngọc tướng quân, một bên cười nói: “Lời này của lão gia lỗ cho Mai nhi rồi. Mai nhi lúc nào cũng thầm mong cho lão gia bớt vất vả hơn, hưởng phúc nhiều hơn a.”
Ngọc tướng quân lại không hề nghe ra ẩn ý trong lời của Mai di nương, hắn buông chén trà trong tay nói: “Thôi được, ta lập tức qua đó xem thử.”
Mai di nương nói: “Lão gia về sớm một chút nha. Mai nhi cố ý nấu canh gà ngân nhĩ * cho lão gia, chừng khoảng một canh giờ nữa là uống được rồi.”
* ngân nhĩ: mộc nhĩ trắng
Hai người nói thêm mấy câu, Ngọc tướng quân mới đứng dậy đi qua viện của Mộ thị.
Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, ý cười dịu dàng trên khuôn mặt của Mai di nương từ từ biến mất, nàng gọi nha hoàn bên người lên phân phó: “Đi dò la một chút, xem phu nhân gọi lão gia đến thương lượng chuyện gì?”
------
Ngọc tướng quân vừa mới tiến vào phòng Mộ thị, từ chóp mũi đã truyền đến vị thuốc nồng đậm.
Cũng khó trách, bắt đầu từ tối hôm Mộ thị muốn lấy máu Ngọc Linh Lung làm giải độc, đau xót trên người không ngừng gia tăng. Ba ngày không bị thương, hai ngày sau cũng bị. Thật vất vả mới trốn Ngọc Linh Lung xa một chút, bên này đã bị Ngọc tướng quân đánh cho một trận.
Khốn khổ cho Mộ thị, qua bốn mươi tuổi rồi lại còn phải chịu đòn roi như vậy, phần lớn thời gian gần đây, nàng đều nằm ở trên giường, lấy thuốc làm bạn. Qua một thời gian lâu, cả người từ đầu đến chân của nàng đều phát ra một loại mùi thuốc nồng đậm, một từ khổ cũng nói không hết.
Mà lúc này đây, Mộ thị cả người mặc một thân trung y, mái tóc để xõa, đầu quấn một chiếc đai màu xanh, càng khiến cho sắc mặt nàng thêm xám xịt, vẻ mặt suy sụp tinh thần.
Trông thấy Ngọc tướng quân vào phòng, Mộ thị ở trên giường khom người, làm bộ muốn đứng lên: “Lão gia, người tới rồi.”
Ngọc tướng quân thấy bộ dáng này của nàng, tia chán ghét không nhịn được hiện lên khóe mắt, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn: “Ngươi có chuyện gì?”
Một con ma ốm như vậy, sao có thể tú lệ * động lòng người như Mai di nương, liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy dư thừa.
* tú lệ: thanh tú xinh đẹp
Mộ thị cũng biết bộ dáng này của mình không nhận được sự thương xót của người khác, Ngọc tướng quân chỉ sợ một khắc cũng không nguyện ở lại, liền thức thời không có hỏi han ân cần Ngọc tướng quân nữa, mà đi thẳng vào chủ đề: “Tháng sau đã là ngày thành thân của Vũ Ca nhi, thiếp muốn thương lượng cùng lão gia một chút, chuyện này nên làm thế nào?”
Ngọc Duy Vũ dù sao cũng là trưởng tử của Ngọc phủ, hôn sự chẳng may lo liệu không tốt, Ngọc phủ cũng mất thể diện.
Ngọc tướng quân nói: “Việc này đều là do ngươi trông coi, ngươi xem làm thế nào thì làm.”
Mộ thị thấy Ngọc tướng quân chẳng hề quan tâm tới hôn sự của nhi tử, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, nhịn không được tức giận trong lòng. Nam nhân này, ngay cả nữ nhi của mình nói sai mấy câu cũng có thể hạ roi, làm sao có thể để tâm mấy việc nhỏ nhặt này.
Mộ thị ho khan vài tiếng, nói: “Vậy nên mời những ai, vẫn cần chủ ý của lão gia.”
Ngọc tướng quân có chút không kiên nhẫn: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Quen biết nhà nào thì cứ phát thiệp mời thôi.”
Mộ thị nghẹn lời, nàng cảm thấy chính mình đi bàn bạc với Ngọc tướng quân mấy chuyện thế này quả thực là đàn gảy tai trâu, xử lý vấn đề gì cũng cứ qua loa đại khái như vậy. Nếu dễ như thế, còn cần thương lượng với hắn sao?
Nhiều năm như vậy, Mộ thị cũng đã quen. Chuyện lớn nhỏ trong nhà đều qua tay nàng, Ngọc tướng quân một mực mặc kệ, nhưng có gì không vừa lòng lại đổ hết lên đầu Mộ thị.
Ngọc tướng quân chau mày: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì ta đi đây.”
Phòng này tràn ngập mùi thuốc, hắn thật sự một khắc cũng không muốn ở lại.
Mộ thị rút từ dưới gối ra một bức thư, nói: “Đây là thư lão phu nhân từ trên núi phái người đưa đến, mời lão gia xem qua.”
Ngọc tướng quân từ lúc về kinh bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia, suýt chút nữa đã quên người mẹ già của mình vẫn còn đang ở trên núi ăn chay, nghe Mộ thị nhắc mới nhớ tới, một tay nhận thư, một bên hỏi: “Nương có chuyện gì lại viết thư về?”
Mộ thị nhàn nhạt nói: “Tháng sau là hôn sự của Vũ Ca nhi, thiếp làm vợ, dù gì cũng phải báo cho lão phu nhân một tiếng.”
Ngọc tướng quân ậm ừ một tiếng, cúi đầu đọc thư.
Không đọc thì thôi, vừa đọc, sắc mặt hắn đã sa sầm lại. Đến khi xem hết, hắn trực tiếp đem trang giấy đập mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Như vậy sao được! Ngươi nói chuyện với nương thế nào vậy!?”
Mộ thị hoảng sợ, nàng vốn nghĩ khi Ngọc tướng quân xem xong thư, cũng sẽ tùy tùy tiện tiện nói một câu tùy nàng xử lý, không nghĩ tới phản ứng của Ngọc tướng quân lại lớn như vậy.
Nhớ tới trận đòn lần trước, Mộ thị không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng cẩn thận lựa lời nói: “Thiếp chỉ thông báo cho lão phu nhân biết, mùng tám tháng sau là ngày thành hôn của Vũ Ca nhi, cũng không hề nói đến chuyện khác a!”
Ngọc tướng quân nặng nề hừ một tiếng: “Không nói đến chuyện khác? Vậy nương làm sao có thể biết Ngọc Linh Lung, lại có thể chỉ rõ yêu cầu Ngọc Linh Lung đi đón người xuống núi!?”
Cơn tức này của Ngọc tướng quân, chính là vì bản thân mình bị một thứ nữ như Ngọc Linh Lung vừa đánh vừa mắng, mất hết cả thể diện. Chuyện này với hắn quả thực vô cùng nhục nhã, mà đọc đến thư của lão phu nhân, rõ ràng là đã biết chút ít, bằng không sao có thể để ý đến một thứ nữ vừa mới tiến phủ như vậy?
Chắc chắn là do ác nhân Mộ thị cáo trạng trước, nói chuyện của Ngọc Linh Lung với lão phu nhân. Nhưng là nữ nhân lắm lời này thế này cũng không nghĩ tới, nói như vậy, khiến cho mặt mũi của hắn không biết để đâu?
Ngay cả một nữ nhi cũng không thể quản giáo cho tốt, đánh không lại, hắn làm cha có bao nhiêu thất bại?
Mộ thị nào biết Ngọc tướng quân vậy mà lại nghĩ đến mặt mũi của bản thân, còn nhận định là nàng cáo trạng với lão phu nhân, khiến cho lão phu nhân đòi xuống núi. Ngọc tướng quân tự mình gây họa, còn đem oán giận vứt lên người nàng?
Nếu như nói có người nào trong Ngọc phủ không nguyện ý để cho lão phu nhân trở về nhất, vậy người đó chắc chắn chính là Mộ thị. Một người vốn đã quen trải qua những ngày đơn độc tự mình làm tất cả, lại bị một bà mẹ chồng dồn ép, để ý từng li từng tí, nàng thoải mái được sao?
Nhưng Ngọc tướng quân căn bản lại không nghĩ nhiều được như vậy, trong lòng của nam nhân này, cũng chỉ có thể diện của hắn là quan trọng nhất.
Mộ chịu đựng cơn giận, nói: “Thiếp thật sự không đề cập với lão phu nhân chuyện của Ngọc Linh Lung. Nha đầu kia vừa tiến phủ, lão phu nhân đã biết, còn cố ý sai người đến dặn dò thiếp, còn bảo thiếp dạy bảo cho tốt. Những thứ khác, thiếp thật sự một câu cũng không nhiều lời.”
Giỡn sao, nàng có phải kẻ ngốc đâu, còn tố khổ với lão phu nhân? Chẳng lẽ Ngọc tướng quân đã quên, nàng mới là người bị Ngọc Linh Lung ức hiếp nhiều nhất. Nếu có thể, nàng so với Ngọc tướng quân càng không nguyện ý vứt cái mặt này đi đâu a!
Phu thê hai người trừng mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, Mộ thị mới thở dài: “Lão gia, lão phu nhân tính tình thế nào, người so với ai đều rõ hơn. Nếu đối nghịch với lão phu nhân, chỉ sợ…”
Ngọc tướng quân làm sao có thể không hiểu tính cách của mẫu thân mình, nghe xong lời này cũng chỉ có thể thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi đi nói chuyện một chút, làm sao để cho Ngọc Linh Lung đi đón lão phu nhân.”
Mộ thị không nói gì, ngay từ đầu cũng biết kết cục sẽ thế này.
“Vậy…Nếu Linh Lung không đi…”
Hai người bọn họ đều đã có kinh nghiệm với Ngọc Linh Lung, nha đầu kia chịu nghe người khác sai bảo sao? Làm không tốt, chỉ sợ trong phủ lại long trời lở đất.
Ngọc tướng quân không cần nghĩ ngợi nói: “Vậy ngươi lựa lời một chút nói có việc muốn nhờ, đến khi nào nó đồng ý thì thôi!”
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên đi ra ngoài: “Còn có chuyện gì, sai người đến chỗ Mai nhi tìm ta!”
Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, vẻ mặt Mộ thị đầy oán niệm. Hắn không ngẫm đến bản thân nàng là một người mẹ cả, phải hạ mình thế nào đi van cầu một thứ nữ? Chuyện gì cũng ném cho nàng, hắn cũng không nghĩ, nàng đang là người bệnh sao?
Mộ thị nghẹn một bụng khí, lại không thể không gọi Thôi ma ma lên: “Đi đến chỗ Tứ tiểu thư, mời nàng đi đón lão phu nhân xuống núi.”
Ngừng một chút, nàng không thể không bỏ thêm một câu: “Chỉ cần nàng đáp ứng, điều kiện gì cũng được!”
Ngọc tướng quân sao có thể hiểu được tâm tư của nữ nhân, nhìn thấy lúm đồng tiền uyển chuyển của Mai di nương, nhịn không được cảm thán: “Nếu độc phụ kia có một nửa hiền lành của nàng, ta cũng bớt lo.”
Mai di nương ra bộ chim nhỏ nép vào lòng Ngọc tướng quân, một bên sửa sang lại quần áo của Ngọc tướng quân, một bên cười nói: “Lời này của lão gia lỗ cho Mai nhi rồi. Mai nhi lúc nào cũng thầm mong cho lão gia bớt vất vả hơn, hưởng phúc nhiều hơn a.”
Ngọc tướng quân lại không hề nghe ra ẩn ý trong lời của Mai di nương, hắn buông chén trà trong tay nói: “Thôi được, ta lập tức qua đó xem thử.”
Mai di nương nói: “Lão gia về sớm một chút nha. Mai nhi cố ý nấu canh gà ngân nhĩ cho lão gia, chừng khoảng một canh giờ nữa là uống được rồi.”
ngân nhĩ: mộc nhĩ trắng
Hai người nói thêm mấy câu, Ngọc tướng quân mới đứng dậy đi qua viện của Mộ thị.
Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, ý cười dịu dàng trên khuôn mặt của Mai di nương từ từ biến mất, nàng gọi nha hoàn bên người lên phân phó: “Đi dò la một chút, xem phu nhân gọi lão gia đến thương lượng chuyện gì?”
------
Ngọc tướng quân vừa mới tiến vào phòng Mộ thị, từ chóp mũi đã truyền đến vị thuốc nồng đậm.
Cũng khó trách, bắt đầu từ tối hôm Mộ thị muốn lấy máu Ngọc Linh Lung làm giải độc, đau xót trên người không ngừng gia tăng. Ba ngày không bị thương, hai ngày sau cũng bị. Thật vất vả mới trốn Ngọc Linh Lung xa một chút, bên này đã bị Ngọc tướng quân đánh cho một trận.
Khốn khổ cho Mộ thị, qua bốn mươi tuổi rồi lại còn phải chịu đòn roi như vậy, phần lớn thời gian gần đây, nàng đều nằm ở trên giường, lấy thuốc làm bạn. Qua một thời gian lâu, cả người từ đầu đến chân của nàng đều phát ra một loại mùi thuốc nồng đậm, một từ khổ cũng nói không hết.
Mà lúc này đây, Mộ thị cả người mặc một thân trung y, mái tóc để xõa, đầu quấn một chiếc đai màu xanh, càng khiến cho sắc mặt nàng thêm xám xịt, vẻ mặt suy sụp tinh thần.
Trông thấy Ngọc tướng quân vào phòng, Mộ thị ở trên giường khom người, làm bộ muốn đứng lên: “Lão gia, người tới rồi.”
Ngọc tướng quân thấy bộ dáng này của nàng, tia chán ghét không nhịn được hiện lên khóe mắt, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn: “Ngươi có chuyện gì?”
Một con ma ốm như vậy, sao có thể tú lệ động lòng người như Mai di nương, liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy dư thừa.
tú lệ: thanh tú xinh đẹp
Mộ thị cũng biết bộ dáng này của mình không nhận được sự thương xót của người khác, Ngọc tướng quân chỉ sợ một khắc cũng không nguyện ở lại, liền thức thời không có hỏi han ân cần Ngọc tướng quân nữa, mà đi thẳng vào chủ đề: “Tháng sau đã là ngày thành thân của Vũ Ca nhi, thiếp muốn thương lượng cùng lão gia một chút, chuyện này nên làm thế nào?”
Ngọc Duy Vũ dù sao cũng là trưởng tử của Ngọc phủ, hôn sự chẳng may lo liệu không tốt, Ngọc phủ cũng mất thể diện.
Ngọc tướng quân nói: “Việc này đều là do ngươi trông coi, ngươi xem làm thế nào thì làm.”
Mộ thị thấy Ngọc tướng quân chẳng hề quan tâm tới hôn sự của nhi tử, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, nhịn không được tức giận trong lòng. Nam nhân này, ngay cả nữ nhi của mình nói sai mấy câu cũng có thể hạ roi, làm sao có thể để tâm mấy việc nhỏ nhặt này.
Mộ thị ho khan vài tiếng, nói: “Vậy nên mời những ai, vẫn cần chủ ý của lão gia.”
Ngọc tướng quân có chút không kiên nhẫn: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Quen biết nhà nào thì cứ phát thiệp mời thôi.”
Mộ thị nghẹn lời, nàng cảm thấy chính mình đi bàn bạc với Ngọc tướng quân mấy chuyện thế này quả thực là đàn gảy tai trâu, xử lý vấn đề gì cũng cứ qua loa đại khái như vậy. Nếu dễ như thế, còn cần thương lượng với hắn sao?
Nhiều năm như vậy, Mộ thị cũng đã quen. Chuyện lớn nhỏ trong nhà đều qua tay nàng, Ngọc tướng quân một mực mặc kệ, nhưng có gì không vừa lòng lại đổ hết lên đầu Mộ thị.
Ngọc tướng quân chau mày: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì ta đi đây.”
Phòng này tràn ngập mùi thuốc, hắn thật sự một khắc cũng không muốn ở lại.
Mộ thị rút từ dưới gối ra một bức thư, nói: “Đây là thư lão phu nhân từ trên núi phái người đưa đến, mời lão gia xem qua.”
Ngọc tướng quân từ lúc về kinh bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia, suýt chút nữa đã quên người mẹ già của mình vẫn còn đang ở trên núi ăn chay, nghe Mộ thị nhắc mới nhớ tới, một tay nhận thư, một bên hỏi: “Nương có chuyện gì lại viết thư về?”
Mộ thị nhàn nhạt nói: “Tháng sau là hôn sự của Vũ Ca nhi, thiếp làm vợ, dù gì cũng phải báo cho lão phu nhân một tiếng.”
Ngọc tướng quân ậm ừ một tiếng, cúi đầu đọc thư.
Không đọc thì thôi, vừa đọc, sắc mặt hắn đã sa sầm lại. Đến khi xem hết, hắn trực tiếp đem trang giấy đập mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Như vậy sao được! Ngươi nói chuyện với nương thế nào vậy!?”
Mộ thị hoảng sợ, nàng vốn nghĩ khi Ngọc tướng quân xem xong thư, cũng sẽ tùy tùy tiện tiện nói một câu tùy nàng xử lý, không nghĩ tới phản ứng của Ngọc tướng quân lại lớn như vậy.
Nhớ tới trận đòn lần trước, Mộ thị không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng cẩn thận lựa lời nói: “Thiếp chỉ thông báo cho lão phu nhân biết, mùng tám tháng sau là ngày thành hôn của Vũ Ca nhi, cũng không hề nói đến chuyện khác a!”
Ngọc tướng quân nặng nề hừ một tiếng: “Không nói đến chuyện khác? Vậy nương làm sao có thể biết Ngọc Linh Lung, lại có thể chỉ rõ yêu cầu Ngọc Linh Lung đi đón người xuống núi!?”
Cơn tức này của Ngọc tướng quân, chính là vì bản thân mình bị một thứ nữ như Ngọc Linh Lung vừa đánh vừa mắng, mất hết cả thể diện. Chuyện này với hắn quả thực vô cùng nhục nhã, mà đọc đến thư của lão phu nhân, rõ ràng là đã biết chút ít, bằng không sao có thể để ý đến một thứ nữ vừa mới tiến phủ như vậy?
Chắc chắn là do ác nhân Mộ thị cáo trạng trước, nói chuyện của Ngọc Linh Lung với lão phu nhân. Nhưng là nữ nhân lắm lời này thế này cũng không nghĩ tới, nói như vậy, khiến cho mặt mũi của hắn không biết để đâu?
Ngay cả một nữ nhi cũng không thể quản giáo cho tốt, đánh không lại, hắn làm cha có bao nhiêu thất bại?
Mộ thị nào biết Ngọc tướng quân vậy mà lại nghĩ đến mặt mũi của bản thân, còn nhận định là nàng cáo trạng với lão phu nhân, khiến cho lão phu nhân đòi xuống núi. Ngọc tướng quân tự mình gây họa, còn đem oán giận vứt lên người nàng?
Nếu như nói có người nào trong Ngọc phủ không nguyện ý để cho lão phu nhân trở về nhất, vậy người đó chắc chắn chính là Mộ thị. Một người vốn đã quen trải qua những ngày đơn độc tự mình làm tất cả, lại bị một bà mẹ chồng dồn ép, để ý từng li từng tí, nàng thoải mái được sao?
Nhưng Ngọc tướng quân căn bản lại không nghĩ nhiều được như vậy, trong lòng của nam nhân này, cũng chỉ có thể diện của hắn là quan trọng nhất.
Mộ chịu đựng cơn giận, nói: “Thiếp thật sự không đề cập với lão phu nhân chuyện của Ngọc Linh Lung. Nha đầu kia vừa tiến phủ, lão phu nhân đã biết, còn cố ý sai người đến dặn dò thiếp, còn bảo thiếp dạy bảo cho tốt. Những thứ khác, thiếp thật sự một câu cũng không nhiều lời.”
Giỡn sao, nàng có phải kẻ ngốc đâu, còn tố khổ với lão phu nhân? Chẳng lẽ Ngọc tướng quân đã quên, nàng mới là người bị Ngọc Linh Lung ức hiếp nhiều nhất. Nếu có thể, nàng so với Ngọc tướng quân càng không nguyện ý vứt cái mặt này đi đâu a!
Phu thê hai người trừng mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, Mộ thị mới thở dài: “Lão gia, lão phu nhân tính tình thế nào, người so với ai đều rõ hơn. Nếu đối nghịch với lão phu nhân, chỉ sợ…”
Ngọc tướng quân làm sao có thể không hiểu tính cách của mẫu thân mình, nghe xong lời này cũng chỉ có thể thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi đi nói chuyện một chút, làm sao để cho Ngọc Linh Lung đi đón lão phu nhân.”
Mộ thị không nói gì, ngay từ đầu cũng biết kết cục sẽ thế này.
“Vậy…Nếu Linh Lung không đi…”
Hai người bọn họ đều đã có kinh nghiệm với Ngọc Linh Lung, nha đầu kia chịu nghe người khác sai bảo sao? Làm không tốt, chỉ sợ trong phủ lại long trời lở đất.
Ngọc tướng quân không cần nghĩ ngợi nói: “Vậy ngươi lựa lời một chút nói có việc muốn nhờ, đến khi nào nó đồng ý thì thôi!”
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên đi ra ngoài: “Còn có chuyện gì, sai người đến chỗ Mai nhi tìm ta!”
Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, vẻ mặt Mộ thị đầy oán niệm. Hắn không ngẫm đến bản thân nàng là một người mẹ cả, phải hạ mình thế nào đi van cầu một thứ nữ? Chuyện gì cũng ném cho nàng, hắn cũng không nghĩ, nàng đang là người bệnh sao?
Mộ thị nghẹn một bụng khí, lại không thể không gọi Thôi ma ma lên: “Đi đến chỗ Tứ tiểu thư, mời nàng đi đón lão phu nhân xuống núi.”
Ngừng một chút, nàng không thể không bỏ thêm một câu: “Chỉ cần nàng đáp ứng, điều kiện gì cũng được!”