Phía trong rừng cây rậm rạp hoàn toàn yên tĩnh, tia nắng mặt trời đâm xuyên qua từng kẽ lá, lóe sáng hệt như một bầu trời đầy sao, khi ẩn khi hiện, có chút chói mắt lại lóng lánh vô cùng. Từ bên này nhìn xuyên qua rừng cây, màu xanh biếc vô tận có chút trống rỗng, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác u ám thần bí, như thể đang có một cái miệng thật lớn chỉ chực chờ đợi cắn nuốt bất cứ thứ gì.
Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại. Nơi này, mặt ngoài thoạt nhìn yên tĩnh vô cùng, nhưng chỉ cần để tâm một chút sẽ cảm nhận được tà khí khắp nơi.
Tựa như…tựa như nụ cười của Phượng Hiên Viên, lãnh mạc, âm lệ, khiến cho người đối diện không khỏi phát lạnh trong lòng.
Vừa đến bên cạnh rừng cây, Ngọc Linh lung liền dừng lại, cẩn thận tìm kiếm ký hiệu Phượng Hiên Viên đã từng nhắc tới. Mãi một lúc sau, nàng mới tìm thấy hình đóa sen nhỏ được khắc trên một gốc cây mà ít người để mắt tới.
Một đóa sen nhỏ được khắc vội vàng, nhưng lại linh động vô cùng. Đóa sen nhỏ tràn đầy khí thế, hệt như một ngọn lửa mạnh mẽ.
Ngọc Linh Lung tìm được dấu hiện, liền theo con đường nhỏ bên cạnh, tiến vào rừng cây.
Vừa mới bước vào, cảm giác mát lạnh liền lặng lẽ bao phủ lưng nàng. Cho dù bây giờ là giữa hạ, nơi này vẫn cực kì râm mát. Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, chỉ có sâu trong rừng cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót trong trẻo, lại càng khiến cho nơi này lộ ra vẻ u tĩnh vô cùng.
Con đường nhỏ trong rừng cây rắc rối phức tạp, mới đầu còn có dấu vết của con người, càng về sau lại chỉ có dấu vết của thú dữ. Nếu không phải có ký hiệu Phượng Hiên Viên dẫn đường, chỉ sợ đi vài bước sẽ lại lạc đường.
Ba trái, tám thẳng, bốn phải, bảy thẳng….Dựa theo lộ tuyến Phượng Hiên Viên đã từng nói cho nàng, Ngọc Linh Lung im lặng đếm số cây bên cạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đến cuối cùng, như đã gần tới chỗ sâu nhất trong rừng cây, Ngọc Linh Lung ngẩng đầu, đột nhiên bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh sợ.
Trước mắt xuất hiện một dải lụa trắng như thác nước, từ trong vách núi ngang trời đổ ra, lại được tia nắng theo rừng cây chiếu vào, tựa như hàng ngàn viên thủy châu rực rỡ tung tóe bắn lên không trung, kỳ ảo hóa thành vô số những dải cầu vồng nhỏ vụn, khiến cho thác nước phía sau tựa như ảo mộng, phảng phất như tiên cảnh.
Giữa núi rừng trống trải, tất cả những âm thanh dư thừa đều biến mất, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống, vang dội nhưng vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng sửng sốt lại cực kì thanh thản vui tươi.
Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Linh Lung cẩn thận bước qua mỏm đá ẩm ướt, hướng về phía sau thác nước.
Phượng Hiên Viên nói với nàng, phía sau thác nước này có một hang động bí mật, đồ hắn hứa tặng cho nàng cũng chính là ở nơi này.
Nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của nàng, đôi giày thêu khéo léo cũng rất nhanh bị dính bùn, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm để ý, vội vàng vòng ra đằng sau thác nước.
Ngửa đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thác nước này cao cao tại thượng, thập phần hùng hồn, quả nhiên khiến người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi *.
Xem thế là đủ rồi: ca ngợi sự vật, cảnh tượng đã thấy tốt đẹp vô cùng, không gì so sánh được.
Từ bên cạnh nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau thác nước có một cửa động tối đen như mực, khoảng cách đại khái cao khoảng hai mét, ở giữa chỉ có núi đá vụn vặt, không hề có chút dấu vết đào bới của con người. Rất rõ ràng, đây là hang động do thiên nhiên tạo thành, không phải do con người tác động tới.
Kéo quần áo, Ngọc Linh Lung linh hoạt trèo lên hang đá. Trước đây có một khoảng thời gian, nàng cực thích leo trèo, chỉ vì cảm giác thách thức nàng đạt được khi đứng ở vị trí cao nhất. Không nghĩ tới sở thích đó lúc này lại phát huy công dụng tốt như thế.
Rất nhanh, nàng leo tới cửa động, nhẹ nhàng nhảy lên, nàng rốt cuộc cũng bước được vào phía trong hang động thần bí này.
Phía trong hang động tối đen, duy nhất chỉ có ánh sáng từ thác nước hắt vào. Chờ ánh mắt thích ứng được với màu đen u ám trước mắt này, Ngọc Linh Lung mới phát hiện, hang động này cũng không rộng, trái lại lại vô cùng sâu. Bởi vì quá tối, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc sâu bao nhiêu, Ngọc Linh Lung liền lấy hộp quẹt ra, chậm rãi hướng vào bên trong.
Chỉ đi vài bước, chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái phát ra, như tiếng nức nở của một con thú nhỏ bị thương đang không ngừng giãy dụa trong hoảng sợ cùng bất lực.
Ngọc Linh Lung bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc tìm ra nơi thanh âm phát ra.
Một nam hài mười mấy tuổi bị trói chặt, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ muốn thoát ra, trong miệng hắn bị nhét vải, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to dưới ánh sáng mỏng manh của hộp quẹt lóe ra sự sợ hãi, chằm chằm nhìn vào Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, tức khắc nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này đã là chỗ sâu nhất trong hang động, trừ bỏ vài hòn đá thay bàn ghế, chẳng còn vật gì.
Chẳng lẽ đồ mà Phượng Hiên Viên nói, chính là nam hài này!?
Tình huống này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, Ngọc Linh Lung dù không muốn, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nàng tiến lên lấy bọc vải trong miệng nam hài ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam hài môi run rẩy, thanh âm mang theo chút trẻ con, lại có vài phần khàn khan khẩn trương: “Ta… Ta là Cam Lâm, vị tỷ tỷ này, ngươi là người phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ lắm tình huống này, lại biết nơi này là chỗ không nên ở lâu, liền thoái dây thừng cho Cam Lâm nói: “Đứng lên trước đã.”
Cam Lâm xoa cổ tay đau nhức của mình, đôi mắt trợn tròn không dám chớp nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, còn có người xấu tới sao?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút liền nói: “Đi, ta dẫn ngươi ra khỏi chỗ này.”
Cam Lâm muốn đứng lên, ngay lập tức ngã nhào ra đất, dưới ánh lửa, ánh mắt hắn thoạt nhìn đau đớn vô cùng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng: “Không đi? Vậy ngươi ở lại chỗ này.”
Nói xong, Ngọc Linh Lung xoay người bước ra ngoài.
Mắt thấy Ngọc Linh Lung bước vài bước đã ra đến cửa động, Cam Lâm sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc hết toàn lực đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước theo lưng nàng: “Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Đột nhiên ra khỏi cửa động, ánh sáng lập tức sáng ngời, Cam Lâm ở trong bóng tối đã lâu theo bản năng che mắt lại: “Tỷ tỷ!?”
Ngọc Linh Lung nhìn thấy hắn như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại, đưa tay kéo hắn qua: “Đi theo ta”
Ngón tay nam hài thon dài mà mềm mại, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của mồ hôi, tựa như khẩn trương bất an vô cùng. Ngọc Linh Lung kéo hắn ra đến cửa động, đưa ngọn lửa chiếu tới những điểm trên vách núi có thể đặt chân xuống, lúc này mới buông tay hắn ra: “Ta đi xuống trước, ngươi theo sau ta.”
Trong bóng tối, ánh mắt Cam Lâm khẽ di chuyển tới nơi được chiếu sáng: “Được”
Đợt cho đến khi xuống bên dưới thác nước, nơi ánh mặt trời chiếu sáng rõ ràng hơn, Ngọc Linh Lung mới bắt đầu đánh giá nam hài này.
Hắn đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người so với nàng cũng không cao hơn nhiều lắm, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan thanh tú, vừa thấy liền biết là lớn lên trong cảnh an nhàn sung sướng. Mặc một thân áo choàng màu xanh lục biếc đã bị xé rách tơi tả, gương mặt đầy những vết trầy xước, hắn rõ ràng đã chịu không ít đau khổ.
Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, Cam Lâm này hẳn là có quan hệ với đám người áo đen, chẳng lẽ đám người áo đen phục kích Thanh Liên giáo chỗ này, là vì nam hài này sao?
Đợi chút, đám người áo đen, Thanh Liên giáo, Phượng Hiên Viên, nam hài họ Cam…
Ngọc Linh Lung nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi là nhi tử của Cam thái phó!?”
Cam Lâm vốc nước uống xong, ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, vẻ mặt kỳ quái: “Đúng vậy nha, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải do phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nheo mắt, Cam gia tìm kiếm Cam Lâm, thiếu chút nữa đã lục tung cả kinh thành, thế nhưng Cam Lâm lại ở chỗ này?
Nguyên lai Phượng Hiên Viên nói báo đáp, là muốn nàng cứu Cam Lâm ra.
Hiểu rõ điểm này, một nghi vấn khác trong lòng lại nổi lên. Phương Hiên Viên là người của Thanh Liên giáo, điểm này hẳn là không giả. Nhưng ngày đó bọn hắn hy sinh nhiều người như vậy là để ngăn cản đám người áo đen cứu Cam Lâm ra, vì sao hôm nay lại đem Cam Lâm giao cho nàng?
Một lời giải bí ẩn được mở ra, lại mang tới cho nàng càng nhiều nghi hoặc, chân tướng chỉ lộ ra một góc mỏng manh, cuối cùng thì đáp án chân chính lại ở nơi nào?
Đứng bên cạnh, Cam Lâm tỉ mỉ rửa mặt, đứng dậy sửa sang lại áo choàng đã rách tơi tả, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi đi.”
Ngọc Linh Lung không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.
Cam Lâm vừa mới thoát ly khỏi hiểm cảnh, có vẻ hết sức kích động, trên đường đi không ngừng truy hỏi Ngọc Linh Lung đủ loại vấn đề.
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại một mình tới cứu ta? Không sợ gặp người xấu sao?”
“Tỷ tỷ, có phải cô cô phái ngươi đến không?”
“Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này, sao ngươi tìm tới đây được?”
“…….”
Bất luận Cam Lâm hỏi cái gì, Ngọc Linh Lung cũng không hề đáp lại.
Cứu Cam Lâm, đối với nàng mà nói hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến. Vốn định tìm ra thân phận thực sự của người áo đen, nhưng càng nhìn đến Cam Lâm phía sau, thân phận của người đó lại càng thêm phức tạp.
Là người của Cam thái phó? Hay là người của Cam hoàng hậu? Hay là kẻ thù của Cam thái phó, muốn mượn cơ hội làm việc xấu?
Vô số nghi vấn không ngừng xuất hiện trong lòng Ngọc Linh Lung, đối với các câu hỏi ngây thơ của Cam Lâm, nàng lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Hai người một trước một sau ra khỏi sơn đạo, Truy Nguyệt vẫn luôn đứng ven đường đợi vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung liền cao hứng thở phì phì, vội vàng phi đến bên người nàng.
Nhìn thấy Truy Nguyệt, Cam Lâm trợn tròn hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ, đây là ngựa của ngươi sao? Tốt thật!”
Ngọc Linh Lung nhảy lên ngựa, mắt nhìn Cam Lâm đang khập khiễng, nói: “Trèo lên!”
Đường núi gập ghềnh, nếu nàng không dẫn theo đứa nhỏ này, chỉ sợ đến tối hắn cũng không về được.
Duỗi tay ra, đem Cam Lâm túm lên lưng ngựa.
Ngọc Linh Lung cũng không quay đầu lại, nói với Cam Lâm phía sau: “Ngồi vững, ôm chặt vào.”
Cam Lâm vô cùng nhu thuận vòng tay ôm lấy eo Ngọc Linh Lung, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: “Tỷ tỷ, người của ngươi thật thơm.”
Ngọc Linh Lung phảng phất như không nghe thấy, run rẩy kéo dây cương trong tay: “Giá!”
Lúc trở lại tới kinh thành đã đến lúc lên đèn, Ngọc Linh Lung dựa theo đường Cam Lâm chỉ, đưa hắn tới cửa Cam phủ.
“Đến rồi, ngươi xuống đi.” Ngọc Linh Lung gương mắt nhìn về phía bảng hiệu Cam phủ thật lớn, trầm giọng nói.
Cam Lâm xuống ngựa, hơi có chút lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, ngươi vào trong ngồi một chút đi, ta sẽ nói với phụ thân, là ngươi đã cứu ta.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu, trong lòng nàng có chút thất vọng. Đáp án muốn tìm lại không tìm được, trái lại mang đến một nỗi băn khoăn còn lớn hơn, còn dính tới Cam gia. Chỉ tính tới lời Húc Vương từng nói quý phủ của Cam thái phó quyền thế đến mức nào, nàng đã không muốn có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.
Cúi mặt nhìn gương mặt còn mang theo chút trẻ con của nam hài trước mắt, Ngọc Linh Lung có chút không tin được, rằng vì đứa nhỏ này, toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa đã bị Cam gia xốc lên tới tận trời, lấy danh nghĩa người của Thanh Liên giáo bắt người để không bị trách mắng.
Cam gia như vậy, nàng thầm muốn cách càng xa càng tốt.
Giục ngựa, giơ roi, vó ngựa của Truy Nguyệt tung lên, liền phát ra âm thanh lanh lảnh dưới những tảng đá lót đường.
Phía sau bóng dáng của nàng, Cam Lâm đuổi theo vài bước, hướng về phía Ngọc Linh Lung hét lên: “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?”
Phía trước đại môn của Cam phủ, Cam Lâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung phi như bay, cơ hồ không nghe thấy tiếng của người gác cửa kinh hỉ kêu.
“Thiếu gia của ta, người cuối cùng cũng về rồi!”
Phùng thượng thư dù sao cũng là đại quan trên triều đình, trông thấy một thứ nữ coi thường mình như thế, không tránh được giận tím mặt, bốc hỏa trong lòng: “Lớn mật, thấy bản quan, dám không quỳ!?”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh, tên chết tiệt này tự coi đây là nha môn nhà mình sao? Có muốn lấy gậy thăng đường phối hợp với hắn không?
“Quỳ? Ta vì sao phải quỳ ngươi?”
Đừng nói là Mộ thị, ngay cả Ngọc Bằng ngồi một bên nghe được da đầu cũng run lên. Coi thường quan viên, nha đầu kia muốn tự tìm đường chết sao?
Cho dù sợ thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, Ngọc tướng quân vẫn không nhịn được phải mở miệng: “Linh Lung, vị này là Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi vẫn nên… Vẫn nên hành lễ đi.”
Dù Ngọc Linh Lung là một con nghé mới sinh không sợ cọp, Ngọc Bằng hắn cũng không có lá gan lớn như vậy!
Không để ý tới Ngọc tướng quân và Mộ thị sợ đông sợ tây, ánh mắt Ngọc Linh Lung như mũi tên, không chút khách khí nhìn Phùng thượng thư: “Sáng sớm ngày ra, ngươi dẫn nhiều người tới đây làm gì? Lại muốn xét nhà sao!?”
Một câu kia lại giống như đạp vào đuôi chó, Phùng thượng thư tức giận nhảy dựng lên: “Xét thì sao? Chứa chấp khâm phạm, bản quan xét nhà ngươi thì có vấn đề gì không?”
Nhắc tới chuyện người của mình tối hôm qua bị Ngọc Linh Lung đánh cho chạy trối chết, Phùng thượng thư giận đến mức không có chỗ phát tiết. Những người đó rõ ràng là phụng lệnh của hắn đến, Ngọc Linh Lung này lại dám đánh mấy tên lính đó, thực tế lại chính là đánh vào mặt hắn!
Nghe được giọng điệu tức giận của Phùng thượng thư, Mộ thị thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Mặc dù đêm qua bọn quan binh cũng không có vào viện của nàng, nhưng là nàng vẫn sợ tới mức cả đêm mất ngủ. Chuyện này nếu là thật, chẳng phải là muốn cái mạng già của nàng sao!
Ngọc lão phu nhân từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này nhíu mày mở miệng: “Phùng đại nhân, tuy rằng Ngọc Bằng là thuộc hạ của ngài, nhưng cũng là quan to trong triều đình. Phùng đại nhân nếu muốn xét nhà của chúng ta, vẫn là nên mang thánh chỉ đến rồi nói sau!”
Phùng thượng thư hai mắt trợn tròn, hít một ngụm khí lớn nhưng rồi lại nuốt trở lại.
Xét nhà? Nói thì dễ nhưng hắn dùng lý do gì để đi xin thánh chỉ kê biên tài sản của Ngọc phủ? Như đêm qua vậy, sai người xông tới điều tra khâm phạm đã là cực hạn quyền lực của hắn.
Dừng một chút, Phùng thượng thư hùng hổ nói: “Bản quan có chứng cớ, quý phủ chứa chấp đạo phỉ Thanh Liên giáo. Bản quan đến điều tra, là theo trách nhiệm!”
“Trách nhiệm?” Ngọc Linh Lung nhịn không được cười nhạo, “Chỉ sợ là quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù tư) mới đúng chứ!”
“Ngươi ----” Phùng thượng thư vừa định chửi ầm lên, lại bị lời nói sắc bén của Ngọc Linh Lung đánh trở về.
“Nhi tử của ngươi đùa giỡn nữ tử nhà lành, bị đánh cũng xứng đáng! Ngươi muốn lấy cớ trừng trị ta, chỉ sợ cũng không dễ đến thế đâu!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung giương lên, không chút khách khí nhìn thẳng Phùng thượng thư. Con trai nhà quan thì giỏi lắm sao? Dù ngay lập tức hắn hạ lệnh cho đám quan binh bên ngoài vào bắt nàng, nàng cũng không sợ chút nào!
Đám người Ngọc lão phu nhân rốt cuộc cũng nghe ra lý do, tức khắc liền bừng tỉnh. Khó trách đêm hôm khuya khoắt Phùng thượng thư hạ lệnh đến lục soát Ngọc phủ, không hề kiêng dè đập phá Phẩm Lan Uyển của Ngọc Linh Lung, hôm nay lại dẫn theo nhiều người đến khởi binh hỏi tội đến vậy. Hóa ra là vì Ngọc Linh Lung đánh con của hắn!
Hạng tiểu nhân có thù tất báo, chẳng lẽ giờ vẫn còn phải khiêm nhường với hắn?
Ngọc lão phu nhân suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt phút chốc sầm xuống: “Xin hỏi Phùng đại nhân, ngài nói phủ chúng ta chứa chấp khâm phạm, chứng cớ ở đâu?”
Phùng thượng thư nặng nề hừ một tiếng: “Bản quan nhận được mật báo trong phủ Ngọc tướng quân có che giấu khâm phạm, cho nên mới hạ lệnh lùng bắt!”
Ngọc Linh Lung nhíu mày. Mật báo? Một bằng một câu mật báo liền muốn tống cổ người ta đi? Mấy chuyện này còn chẳng phải đều do Phùng thượng thư tự mình định đoạt?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!?
Cái cổ thon dài giương lên, cao quý sắc bén tựa như thiên nga, Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói: “Vậy kêu người mật báo đến đây đối chất với ta!”
Phùng thượng thư thẹn quá hóa giận: “Làm càn!”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, từng bước ép sát: “Ngươi không chịu? Hay chột dạ? Ngươi nói đến điều tra khâm phạm, vậy ta hỏi ngươi, khâm phạm ở đâu?”
Ngọc lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu không có ai làm chứng, vậy xin Phùng đại nhân cho chúng ta một lời giải thích!”
Cho dù là thuộc hạ của nhà ngươi, cũng không phải ngươi muốn tra liền tra, muốn bắt liền bắt!
Ngọc Bằng cùng Mộ thị không dám đụng đến Phùng thượng thư, ở đại sảnh làm con rùa đen rút đầu. Nhưng Ngọc lão phu nhân dễ chọc thế sao? Người ta dẫn quân đến nhà khi dễ mình, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua!?
Nhìn Phùng thượng thư nổi trận lôi đình, cũng chẳng dám nhìn Ngọc lão phu nhân, Ngọc tướng quân lúc này mới ngập ngừng nói: “Kỳ thật, cũng không phải chuyện gì lớn -----”
Vừa mở miệng, lời của hắn đã bị Ngọc lão phu nhân đánh gãy: “Ngươi câm miệng cho ta! Đùa giỡn con gái ngươi, ngươi chẳng quan tâm. Sai người nửa đêm đến lục soát nhà ngươi, ngươi cũng không dám ra mặt. Bây giời người ta đã đánh đến cửa, người còn muốn nhịn? Ngọc Bằng, ngươi cũng là nam nhân sao!?”
Lần này nghe Ngọc lão phu nhân nói, trong lòng Ngọc Linh Lung thống khoái kêu to. Tên cặn bã Ngọc Bằng này nên có người dạy bảo hắn thật tốt!
Từ khi nàng vào phủ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra lòng hảo cảm cùng tán thưởng với người khác đến như vậy!
Mặt khác, nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa, Phùng thượng thư giận dữ đến mức nói không thành câu: “Ngươi, các ngươi…”
Ngọc lão phu nhân công khai mắng Ngọc Bằng, trên thực tế cũng chính là đang mắng Phùng thượng thư, mấy ngày nay Ngọc phủ cứ bị quấy nhiễu không yên, tất cả đều do Phùng thượng thư ban tặng!
Ngọc lão phu nhân lạnh lùng nhìn Phùng thượng thư: “Nếu đã không có chứng cứ, vậy mời Phùng thượng thư quay về đi!”
Phùng thượng thư mặt mũi đỏ bừng, muốn nổi giận lại không được. Hôm qua người của hắn đến lục soát Ngọc phủ nhưng thật ra lại chẳng tra ra cái gì!
Phùng thượng thư đột nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn về phía Ngọc Bằng: “Sớm muộn gì, ta cũng cho ngươi nếm mùi, cứ chuẩn bị đi!”
Ngọc lão phu nhân nổi giận, nặng nề vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tiễn khách!”
Phùng thượng thư phất áo bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Ngọc tướng quân khẩn trương, theo bản năng muốn đuổi theo: “Đại nhân -----”
Ngọc lão phu nhân giận dữ quát: “Ngọc Bằng, ngươi cút về cho ta!”
Cho đến khi Phùng thượng thư dẫn người rời khỏi phủ, Ngọc tướng quân mới phẫn nộ quay về, nịn không được buông lời oán trách: “Nương, người làm gì vậy? Còn chưa thấy đủ loạn phải không?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh. Ngọc Bằng này thật đúng là quá trơ tráo. Lúc đối mặt với Phùng thượng thư thì khúm núm nịnh bợ, ngay cả gia đình mình cũng không bảo vệ được, còn phải dựa vào một bà già như Ngọc lão phu nhân đến chống đỡ đại cục. Đến khi sự tình chấm dứt, lại còn trở về thầm oán mẹ già.
Ngọc lão phu nhân cả giận nói: Ngươi nói ta cái gì? Một tên nam nhân như ngươi, ngay cả mẹ già và nương tử của mình cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi đi bảo vệ quốc gia!?”
Ngọc tướng quân bị mắng á khẩu không trả lời được, gương mặt sầm lại không lên tiếng nữa.
Mắt thấy Ngọc tướng quân cũng bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, Mộ thị liền cúi gầm mặt, không dám lên tiếng.
Ngọc lão phu nhân đưa mắt nhìn đến Ngọc Linh Lung, ánh mắt lúc này mới ôn hòa trở lại: “Linh Lung, đêm qua ngươi bị dọa rồi. Những kẻ đó chắc đập vỡ không ít đồ, nếu thiếu cái gì, ngươi cứ đến nói với ta là được.”
Thấy Ngọc lão phu nhân nói chuyện thân thiết với Ngọc Linh Lung, Mộ thị giận dữ cắn chặt răng hàm, ngân trâm trên đầu khẽ run rẩy.
Vốn tưởng rằng sau khi Ngọc lão phu nhân hồi phủ, nhất định sẽ kìm hãn Ngọc Linh Lung liều lĩnh này, đến lúc đó dựa vào tính tình của Ngọc Linh Linh, khẳng định sẽ đáp trả. Hai hổ tranh đấu, tất có một kẻ bị thương, đến lúc đó người hưởng lợi tất nhiên chính là Mộ thị.
Nhưng hiện tại, xem quan hệ tổ tôn hai người thân thiết thế này, Mộ thị mơ hồ có một loại cảm giác khủng hoảng. Cứ tiếp tục như thế này, địa vị chủ mẫu của nàng ắt sẽ càng thêm nguy hiểm.
Cơ mặt khẽ run rẩy, trong lòng Mộ thị dần dâng lên một ý niệm đáng sợ trong đầu.
--- ------ ------ ------ --------
Tảng sáng, cơn mưa phùn nhè nhẹ bao quanh núi mang theo hơi thở ướt át. Hương thơm tươi mát của hoa rừng cùng cỏ xanh xộc thẳng vào mũi, bất giác khiến cho tinh thần của người ta chấn động.
Truy Nguyệt hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác này, vó ngựa nhẹ nhàng di chuyển, có vẻ hăng hái.
Đến góc ngoặt hẹp hòi chật chội, Truy Nguyệt dễ dàng đạp một cước phi qua, Ngọc Linh Lùng ngồi trên người nó ngay cả một chấn động dư thừa cũng không hề cảm thấy.
Không thể không nói, ngựa tốt, thật sự rất khác.
Mắt thấy gần đến địa điểm lần trước gặp đám người áo xanh và áo đen, Ngọc Linh Lung khẽ giật dây cương, ý bảo Truy Nguyệt đi chậm lại.
Cảnh tượng đầy máu tanh trước đây giờ hoàn toàn đã không thấy, bụi cỏ ven đường lay động, đóa hoa yêu kiều khẽ rung rinh, chẳng tí mảy may nhìn ra ngay tại nơi này mấy ngày trước lại diễn ra một màn chiếm giết đẫm máu. Đường núi sau cơn mưa có chút lầy lội, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài vết bùn đất bắn tung tóe bởi vó ngựa, lộ ra dấu vết màu đỏ sậm phía dưới, mới có thể khiến cho người đi đường mơ hồ đoán ra, nơi này từng trải qua cảnh tàn sát thảm thiết đến mức nào.
Ngọc Linh Lung xoay người nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ vào cổ Truy Nguyệt: “Chờ ở chỗ này, ta sẽ sớm trở lại.”
Nói rồi gương mắt nhìn về phía rừng cây rậm rạp trên sườn núi kia, Ngọc Linh Lung im lặng tiến về phía trước.
Nếu thật là kim ngân tài bảo gì, Ngọc Linh Lung cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng Phượng Hiên Viên lại cho nàng địa chỉ, lại cố tình là nơi này…
Chính là nơi này, vì nguyên nhân thần bí gì mà mỗi một người áo xanh cam nguyện, không thương tiếc dâng tính mạng của mình.
Trong tiềm thức, nàng cảm thấy nơi này nhất định có bí mật.
Nàng cũng không phải là một người tò mò, nhưng người áo đen thần bí kia là người đầu tiên cho nàng cảm giác cảnh giác. Nàng muốn biết phía sau người đó có bối cảnh gì, như vậy sau này mỗi lần giao thủ, nàng mới không rơi vào thế bất lợi.
Trực giác nói cho nàng biết, nơi này nhất định cất giấu bí mật của đám người áo đen.
Đường núi gập ghềnh dưới chân đầy cỏ hoang, mãi một lúc sau, Ngọc Linh Lung rốt cuộc mới đi tới khu rừng rậm tối như mực trước mắt này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phía trong rừng cây rậm rạp hoàn toàn yên tĩnh, tia nắng mặt trời đâm xuyên qua từng kẽ lá, lóe sáng hệt như một bầu trời đầy sao, khi ẩn khi hiện, có chút chói mắt lại lóng lánh vô cùng. Từ bên này nhìn xuyên qua rừng cây, màu xanh biếc vô tận có chút trống rỗng, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác u ám thần bí, như thể đang có một cái miệng thật lớn chỉ chực chờ đợi cắn nuốt bất cứ thứ gì.
Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại. Nơi này, mặt ngoài thoạt nhìn yên tĩnh vô cùng, nhưng chỉ cần để tâm một chút sẽ cảm nhận được tà khí khắp nơi.
Tựa như…tựa như nụ cười của Phượng Hiên Viên, lãnh mạc, âm lệ, khiến cho người đối diện không khỏi phát lạnh trong lòng.
Vừa đến bên cạnh rừng cây, Ngọc Linh lung liền dừng lại, cẩn thận tìm kiếm ký hiệu Phượng Hiên Viên đã từng nhắc tới. Mãi một lúc sau, nàng mới tìm thấy hình đóa sen nhỏ được khắc trên một gốc cây mà ít người để mắt tới.
Một đóa sen nhỏ được khắc vội vàng, nhưng lại linh động vô cùng. Đóa sen nhỏ tràn đầy khí thế, hệt như một ngọn lửa mạnh mẽ.
Ngọc Linh Lung tìm được dấu hiện, liền theo con đường nhỏ bên cạnh, tiến vào rừng cây.
Vừa mới bước vào, cảm giác mát lạnh liền lặng lẽ bao phủ lưng nàng. Cho dù bây giờ là giữa hạ, nơi này vẫn cực kì râm mát. Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, chỉ có sâu trong rừng cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót trong trẻo, lại càng khiến cho nơi này lộ ra vẻ u tĩnh vô cùng.
Con đường nhỏ trong rừng cây rắc rối phức tạp, mới đầu còn có dấu vết của con người, càng về sau lại chỉ có dấu vết của thú dữ. Nếu không phải có ký hiệu Phượng Hiên Viên dẫn đường, chỉ sợ đi vài bước sẽ lại lạc đường.
Ba trái, tám thẳng, bốn phải, bảy thẳng….Dựa theo lộ tuyến Phượng Hiên Viên đã từng nói cho nàng, Ngọc Linh Lung im lặng đếm số cây bên cạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đến cuối cùng, như đã gần tới chỗ sâu nhất trong rừng cây, Ngọc Linh Lung ngẩng đầu, đột nhiên bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh sợ.
Trước mắt xuất hiện một dải lụa trắng như thác nước, từ trong vách núi ngang trời đổ ra, lại được tia nắng theo rừng cây chiếu vào, tựa như hàng ngàn viên thủy châu rực rỡ tung tóe bắn lên không trung, kỳ ảo hóa thành vô số những dải cầu vồng nhỏ vụn, khiến cho thác nước phía sau tựa như ảo mộng, phảng phất như tiên cảnh.
Giữa núi rừng trống trải, tất cả những âm thanh dư thừa đều biến mất, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống, vang dội nhưng vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng sửng sốt lại cực kì thanh thản vui tươi.
Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Linh Lung cẩn thận bước qua mỏm đá ẩm ướt, hướng về phía sau thác nước.
Phượng Hiên Viên nói với nàng, phía sau thác nước này có một hang động bí mật, đồ hắn hứa tặng cho nàng cũng chính là ở nơi này.
Nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của nàng, đôi giày thêu khéo léo cũng rất nhanh bị dính bùn, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm để ý, vội vàng vòng ra đằng sau thác nước.
Ngửa đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thác nước này cao cao tại thượng, thập phần hùng hồn, quả nhiên khiến người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi *.
Xem thế là đủ rồi: ca ngợi sự vật, cảnh tượng đã thấy tốt đẹp vô cùng, không gì so sánh được.
Từ bên cạnh nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau thác nước có một cửa động tối đen như mực, khoảng cách đại khái cao khoảng hai mét, ở giữa chỉ có núi đá vụn vặt, không hề có chút dấu vết đào bới của con người. Rất rõ ràng, đây là hang động do thiên nhiên tạo thành, không phải do con người tác động tới.
Kéo quần áo, Ngọc Linh Lung linh hoạt trèo lên hang đá. Trước đây có một khoảng thời gian, nàng cực thích leo trèo, chỉ vì cảm giác thách thức nàng đạt được khi đứng ở vị trí cao nhất. Không nghĩ tới sở thích đó lúc này lại phát huy công dụng tốt như thế.
Rất nhanh, nàng leo tới cửa động, nhẹ nhàng nhảy lên, nàng rốt cuộc cũng bước được vào phía trong hang động thần bí này.
Phía trong hang động tối đen, duy nhất chỉ có ánh sáng từ thác nước hắt vào. Chờ ánh mắt thích ứng được với màu đen u ám trước mắt này, Ngọc Linh Lung mới phát hiện, hang động này cũng không rộng, trái lại lại vô cùng sâu. Bởi vì quá tối, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc sâu bao nhiêu, Ngọc Linh Lung liền lấy hộp quẹt ra, chậm rãi hướng vào bên trong.
Chỉ đi vài bước, chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái phát ra, như tiếng nức nở của một con thú nhỏ bị thương đang không ngừng giãy dụa trong hoảng sợ cùng bất lực.
Ngọc Linh Lung bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc tìm ra nơi thanh âm phát ra.
Một nam hài mười mấy tuổi bị trói chặt, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ muốn thoát ra, trong miệng hắn bị nhét vải, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to dưới ánh sáng mỏng manh của hộp quẹt lóe ra sự sợ hãi, chằm chằm nhìn vào Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, tức khắc nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này đã là chỗ sâu nhất trong hang động, trừ bỏ vài hòn đá thay bàn ghế, chẳng còn vật gì.
Chẳng lẽ đồ mà Phượng Hiên Viên nói, chính là nam hài này!?
Tình huống này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, Ngọc Linh Lung dù không muốn, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nàng tiến lên lấy bọc vải trong miệng nam hài ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam hài môi run rẩy, thanh âm mang theo chút trẻ con, lại có vài phần khàn khan khẩn trương: “Ta… Ta là Cam Lâm, vị tỷ tỷ này, ngươi là người phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ lắm tình huống này, lại biết nơi này là chỗ không nên ở lâu, liền thoái dây thừng cho Cam Lâm nói: “Đứng lên trước đã.”
Cam Lâm xoa cổ tay đau nhức của mình, đôi mắt trợn tròn không dám chớp nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, còn có người xấu tới sao?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút liền nói: “Đi, ta dẫn ngươi ra khỏi chỗ này.”
Cam Lâm muốn đứng lên, ngay lập tức ngã nhào ra đất, dưới ánh lửa, ánh mắt hắn thoạt nhìn đau đớn vô cùng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng: “Không đi? Vậy ngươi ở lại chỗ này.”
Nói xong, Ngọc Linh Lung xoay người bước ra ngoài.
Mắt thấy Ngọc Linh Lung bước vài bước đã ra đến cửa động, Cam Lâm sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc hết toàn lực đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước theo lưng nàng: “Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Đột nhiên ra khỏi cửa động, ánh sáng lập tức sáng ngời, Cam Lâm ở trong bóng tối đã lâu theo bản năng che mắt lại: “Tỷ tỷ!?”
Ngọc Linh Lung nhìn thấy hắn như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại, đưa tay kéo hắn qua: “Đi theo ta”
Ngón tay nam hài thon dài mà mềm mại, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của mồ hôi, tựa như khẩn trương bất an vô cùng. Ngọc Linh Lung kéo hắn ra đến cửa động, đưa ngọn lửa chiếu tới những điểm trên vách núi có thể đặt chân xuống, lúc này mới buông tay hắn ra: “Ta đi xuống trước, ngươi theo sau ta.”
Trong bóng tối, ánh mắt Cam Lâm khẽ di chuyển tới nơi được chiếu sáng: “Được”
Đợt cho đến khi xuống bên dưới thác nước, nơi ánh mặt trời chiếu sáng rõ ràng hơn, Ngọc Linh Lung mới bắt đầu đánh giá nam hài này.
Hắn đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người so với nàng cũng không cao hơn nhiều lắm, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan thanh tú, vừa thấy liền biết là lớn lên trong cảnh an nhàn sung sướng. Mặc một thân áo choàng màu xanh lục biếc đã bị xé rách tơi tả, gương mặt đầy những vết trầy xước, hắn rõ ràng đã chịu không ít đau khổ.
Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, Cam Lâm này hẳn là có quan hệ với đám người áo đen, chẳng lẽ đám người áo đen phục kích Thanh Liên giáo chỗ này, là vì nam hài này sao?
Đợi chút, đám người áo đen, Thanh Liên giáo, Phượng Hiên Viên, nam hài họ Cam…
Ngọc Linh Lung nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi là nhi tử của Cam thái phó!?”
Cam Lâm vốc nước uống xong, ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, vẻ mặt kỳ quái: “Đúng vậy nha, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải do phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nheo mắt, Cam gia tìm kiếm Cam Lâm, thiếu chút nữa đã lục tung cả kinh thành, thế nhưng Cam Lâm lại ở chỗ này?
Nguyên lai Phượng Hiên Viên nói báo đáp, là muốn nàng cứu Cam Lâm ra.
Hiểu rõ điểm này, một nghi vấn khác trong lòng lại nổi lên. Phương Hiên Viên là người của Thanh Liên giáo, điểm này hẳn là không giả. Nhưng ngày đó bọn hắn hy sinh nhiều người như vậy là để ngăn cản đám người áo đen cứu Cam Lâm ra, vì sao hôm nay lại đem Cam Lâm giao cho nàng?
Một lời giải bí ẩn được mở ra, lại mang tới cho nàng càng nhiều nghi hoặc, chân tướng chỉ lộ ra một góc mỏng manh, cuối cùng thì đáp án chân chính lại ở nơi nào?
Đứng bên cạnh, Cam Lâm tỉ mỉ rửa mặt, đứng dậy sửa sang lại áo choàng đã rách tơi tả, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi đi.”
Ngọc Linh Lung không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.
Cam Lâm vừa mới thoát ly khỏi hiểm cảnh, có vẻ hết sức kích động, trên đường đi không ngừng truy hỏi Ngọc Linh Lung đủ loại vấn đề.
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại một mình tới cứu ta? Không sợ gặp người xấu sao?”
“Tỷ tỷ, có phải cô cô phái ngươi đến không?”
“Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này, sao ngươi tìm tới đây được?”
“…….”
Bất luận Cam Lâm hỏi cái gì, Ngọc Linh Lung cũng không hề đáp lại.
Cứu Cam Lâm, đối với nàng mà nói hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến. Vốn định tìm ra thân phận thực sự của người áo đen, nhưng càng nhìn đến Cam Lâm phía sau, thân phận của người đó lại càng thêm phức tạp.
Là người của Cam thái phó? Hay là người của Cam hoàng hậu? Hay là kẻ thù của Cam thái phó, muốn mượn cơ hội làm việc xấu?
Vô số nghi vấn không ngừng xuất hiện trong lòng Ngọc Linh Lung, đối với các câu hỏi ngây thơ của Cam Lâm, nàng lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Hai người một trước một sau ra khỏi sơn đạo, Truy Nguyệt vẫn luôn đứng ven đường đợi vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung liền cao hứng thở phì phì, vội vàng phi đến bên người nàng.
Nhìn thấy Truy Nguyệt, Cam Lâm trợn tròn hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ, đây là ngựa của ngươi sao? Tốt thật!”
Ngọc Linh Lung nhảy lên ngựa, mắt nhìn Cam Lâm đang khập khiễng, nói: “Trèo lên!”
Đường núi gập ghềnh, nếu nàng không dẫn theo đứa nhỏ này, chỉ sợ đến tối hắn cũng không về được.
Duỗi tay ra, đem Cam Lâm túm lên lưng ngựa.
Ngọc Linh Lung cũng không quay đầu lại, nói với Cam Lâm phía sau: “Ngồi vững, ôm chặt vào.”
Cam Lâm vô cùng nhu thuận vòng tay ôm lấy eo Ngọc Linh Lung, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: “Tỷ tỷ, người của ngươi thật thơm.”
Ngọc Linh Lung phảng phất như không nghe thấy, run rẩy kéo dây cương trong tay: “Giá!”
Lúc trở lại tới kinh thành đã đến lúc lên đèn, Ngọc Linh Lung dựa theo đường Cam Lâm chỉ, đưa hắn tới cửa Cam phủ.
“Đến rồi, ngươi xuống đi.” Ngọc Linh Lung gương mắt nhìn về phía bảng hiệu Cam phủ thật lớn, trầm giọng nói.
Cam Lâm xuống ngựa, hơi có chút lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, ngươi vào trong ngồi một chút đi, ta sẽ nói với phụ thân, là ngươi đã cứu ta.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu, trong lòng nàng có chút thất vọng. Đáp án muốn tìm lại không tìm được, trái lại mang đến một nỗi băn khoăn còn lớn hơn, còn dính tới Cam gia. Chỉ tính tới lời Húc Vương từng nói quý phủ của Cam thái phó quyền thế đến mức nào, nàng đã không muốn có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.
Cúi mặt nhìn gương mặt còn mang theo chút trẻ con của nam hài trước mắt, Ngọc Linh Lung có chút không tin được, rằng vì đứa nhỏ này, toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa đã bị Cam gia xốc lên tới tận trời, lấy danh nghĩa người của Thanh Liên giáo bắt người để không bị trách mắng.
Cam gia như vậy, nàng thầm muốn cách càng xa càng tốt.
Giục ngựa, giơ roi, vó ngựa của Truy Nguyệt tung lên, liền phát ra âm thanh lanh lảnh dưới những tảng đá lót đường.
Phía sau bóng dáng của nàng, Cam Lâm đuổi theo vài bước, hướng về phía Ngọc Linh Lung hét lên: “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?”
Phía trước đại môn của Cam phủ, Cam Lâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung phi như bay, cơ hồ không nghe thấy tiếng của người gác cửa kinh hỉ kêu.