Edit & Beta : Như Bình
“Đẹp quá!!!” Đinh Phi Tình nhìn cả vùng trời đất tràn ngập băng tuyết trước mắt, thốt lên lời khen ngợi.
Vân Khinh gật đầu, sâu thẳm trong đáy mắt ánh lên sự rung động, cô vốn tưởng rằng ngọn núi tuyết ở biên giới Triệu quốc đã là ngọn núi đẹp nhất thiên hạ, hoàn toàn không thể ngờ được rằng nó chẳng đáng là gì. Cả một vùng tuyết trắng trải dài như một con thần long, quả là kỳ quan trong thiên hạ.
Trong ánh mắt Phi Lâm và Mộ Ải chợt lóe tia sáng, nhướng mày lên. Mà Tiểu Tả và Tiểu Hữu đứng bên cạnh họ cũng đang ngắm nhìn quang cảnh đến ngây ngẩn cả người.
Gió lạnh thổi tới ào ào làm mọi người run lẩy bẩy, ngay cả khi toàn thân họ khoác kín áo lông cáo, mới hiểu rằng thời tiết vùng đất này khắc nghiệt không kém gì mùa đông.
“Bây giờ ta mới biết so với nơi này sông Cửu Khúc Long chỉ như một dòng suối nhỏ.” Mộ Ải xoa xoa cằm nhìn Tuyết sơn trải dài vạn dặm trước mắt lẩm bẩm một câu.
Con sông Cửu Khúc Long dù có lớn cũng còn có bến bờ, mà Tuyết sơn vạn dặm ở trước mắt kia, cả dãy núi non trùng trùng điệp điệp trải dài đưa mắt nhìn qua không tài nào thấy được điểm cuối. Diện tích này lớn hơn sông Cửu Khúc Long không biết bao nhiêu lần mà kể. Tại một khu vực rộng lớn tìm kiếm một đóa Hỏa Liên to cỡ cái chén, chẳng dễ dàng hơn mò kim đáy biển là bao.
Phi Lâm nghe thấy chỉ cười khổ một tiếng, thật là một nhiệm vụ gian khổ.
“Đi thôi.” Cười khổ thì cười khổ, nhưng Phi Lâm cũng không nói một lời thừa, phất tay áo lên đi về hướng Tuyết sơn. Dù nơi này có rộng lớn đến mức nào cũng phải cố mà tìm, không thể có chuyện đóa Hỏa Liên kia tự động chạy ra, nhảy vào tay bọn họ.
Một bên khẽ nở nụ cười bên còn lại thì cười đùa ầm ĩ cất bước tiến vào Tuyết sơn. Trên nét mặt Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, không hề hiện lên một chút oán trách nào, ngược lại nhìn qua bọn họ còn vô cùng hưng phấn.
Vân Khinh thấy vậy khẽ rũ rèm mi xuống, rồi lại nâng mắt lên, nở một nụ cười đuổi theo mọi người. Tất cả mọi việc đều không cần nhiều lời, mà cũng không nên nhiều lời.
Tuyết trắng mờ mịt, một thế giới trong vắt như ngọc lưu ly.
Ánh nắng vàng rực chiếu rọi trên nền tuyết trắng xóa, phản xạ lại một luồng sáng chói mắt hệt như cảnh tiên trên trời.
Năm tháng trôi qua trong núi không thể nào tính toán, chỉ vừa bước vào Tuyết sơn vạn dặm, Vân Khinh còn chưa kịp tìm kiếm, đã hơn một tháng trôi qua.
Mọi người xuyên qua Tuyết sơn nên không cảm nhận thấy thời gian biến đổi, khắp đất trời chỉ bao trùm một sự tĩnh lặng. Nhưng tình hình bên ngoài chiến hỏa lan ra hừng hực đã nóng đến mức không thể nóng bỏng hơn.
Trên bờ sông Cửu Khúc Long, Thánh Thiên Vực đã chính thức khai chiến với Nam Vực vương, dùng cái cớ giải cứu Thánh nữ Nam vực, y một mạch tấn công thành trì, nhổ sạch lều trại quân địch, liên tiếp chiếm được ba tòa thành của Nam Vực vương.
Sĩ khí đang thịnh, lòng dân sôi trào, từ xưa đến nay thế lực Thánh nữ chưa bao giờ có khí thế sục sôi đến vậy.
Mà Nam Vực vương không có Vân Khinh trong tay nên cũng không còn lợi thế để khống chế Thánh Thiên Vực. Đồng thời y cũng không ngờ tới Thánh Thiên Vực đã chuẩn bị đầy đủ đến thế, sau khi mất đi tiên cơ, Nam Vực Vương thua liền ba trận, hai mươi vạn đại quân cũng liên tục lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, Thánh Thiên Vực cho người tung tin khắp nơi, y tuyên bố rằng ‘bọn họ chỉ muốn cứu Thánh nữ trở về, chỉ cần Nam Vực vương trả lại Thánh nữ, y sẽ lập tức ngừng chiến, mọi người cùng nhau ngồi xuống từ từ bàn bạc. Dù sao, Nam vực hòa bình thịnh trị đã rất nhiều năm, tất cả dân chúng thật lòng cũng không mong muốn chiến tranh loạn lạc, y cũng không hy vọng chiến hỏa lan tràn. Việc này chỉ là chuyện bất đắc dĩ, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Nam Vực vương.
Lời tuyên bố này nhanh chóng lan ra khắp nơi, toàn dân Nam Vực vốn một lòng căm thù kẻ địch vì nghĩ rằng lãnh thổ bị thế lực Thánh nữ xâm phạm. Dân chúng của Nam Vực vương đang nhiệt huyết sôi trào kháng cự lại, nhưng chỉ trong chốc lát thái độ bọn họ đổi thành trông mong chờ đợi, cùng nhau tập trung quan sát hành động của Nam Vực vương. Lại thêm việc Thánh Thiên Vực chỉ tấn công thành trì chứ không tổn thương dân chúng. Bởi vậy những tin tức này truyền tới đâu thì sự chống đối ở nơi đó càng thêm yếu ớt, ngược lại lời tuyên bố thảo phạt Nam Vực vương càng ngày càng lớn mạnh.
Mà Nam Vực vương biết đi đâu tìm Vân Khinh để trả lại cho Thánh Thiên Vực chứ. Nếu y mà có Vân Khinh trong tay thì sao lại để cho Thánh Thiên Vực kiêu ngạo đến thế? Nhất thời y tức giận đến sùi bọt mép, tập hợp toàn bộ binh lực của thế lực Nam vực Vương muốn đối đầu với Thánh Thiên Vực.
Một trận chiến lớn, hết sức căng thẳng
Mà vào lúc này Độc Cô Tuyệt trong cung điện thứ ba của Thánh nữ cung, chăm chú nhìn chén trà vốn là nước lạnh đặt trên mặt đất, lúc này nước trong chén sôi lên sùng sục, từng làn từng làn khói bốc cao, nét mặt hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không điều binh được, có ý gì?” Một giọng nói lạnh như băng mà vô cùng nghiêm nghị truyền đến, Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mặc Ngân ở trước mặt.
Mặc Ngân cũng nhíu mày nói: “Đúng là điều động không được, binh phù trong tay Lâm Vương không có tác dụng gì với hai mươi vạn binh sĩ kia, bọn họ không nhận lệnh.” Nói đến đây, đôi mày càng nhíu chặt.
Lâm Vương trấn thủ U Thành, Thánh Thiên Vực đã ban cho y quyền tiền trảm hậu tấu, tất cả binh lực nơi này đều do y điều động. Một nửa binh phù nằm trong tay Thánh Thiên Vực, một nửa trong tay y. Thánh Thiên Vực không có ở đây, tất cả mọi chuyện vốn do Lâm Vương quyết định. Tại sao binh phù trong tay y lại không thể điều động được hai mươi vạn đại quân kia.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy chậm rãi tựa lưng vào chiếc ghế dựa màu đỏ đang ngồi, khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày trầm ngâm.
Ngày hôm trước, hắn biết được Thánh Thiên Vực đang ở lãnh thổ Nam Vực Vương đánh một trận vô cùng náo nhiệt, đúng lúc cho hắn một cơ hội để tận dụng. Hắn lập tức ra lệnh cho Lâm Vương điều đi hai mươi vạn binh lực cuối cùng của thế lực Thánh nữ, lý do tuyên bố với bên ngoài là mệnh lệnh của Thánh Thiên Vực muốn điều binh đi tiếp viện, tranh thủ một lưới bắt luôn Nam Vực Vương.
Mà thực tế thì hắn định phái người tiếp quản hai mươi vạn binh lực này, một mặt hắn không những có thể đi tấn công Thánh Thiên Vực đang trên lãnh thổ của Nam Vực vương, mà ngược lại còn có thể đánh chiếm U Thành. Vốn là kế sách nhất cử lưỡng tiện, chỉ cần có được binh phù, thì hắn còn phải sợ gì nữa chứ.
Nhưng mà, giờ đây hắn lại nhận được báo cáo là không thể điều binh, hai mươi vạn binh kia không chịu nhận mệnh lệnh, đây là có ý gì? Binh phù của Thánh Thiên Vực không có chút tác dụng với hai mươi vạn binh kia? Sao có thể chứ?
“Chẳng lẽ có ba mảnh binh phù?” Độc Cô Tuyệt nhíu mày trầm giọng nói
Mặc Ngân lắc đầu nói: “Lâm vương cũng không biết.”
Độc Cô Tuyệt nghe lời này đôi mày càng cau lại, hắn chăm chú nhìn chén trà đang sôi lên nhíu mày càng thêm chặt.
Việc này là sao, chẳng lẽ ở thế lực Thánh nữ còn có một lực lượng mà Thánh Thiên Vực cũng không thể chỉ huy, hay là Thánh Thiên Vực còn để lại một kẻ cầm đầu khác?
Đúng lúc này tại cửa chính, Tuyết Lê bước nhanh đến nhìn Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân trong đại điện lạnh lùng nói: “Tìm ta làm gì?
Độc Cô Tuyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Tuyết Lê, trầm giọng nói: “Nơi này rốt cuộc là ai làm chủ?”
Tuyết Lê nghe Độc Cô Tuyệt đột nhiên hỏi như vậy, không khỏi hơi ngạc nhiên một chút, sau lại nói: “Ngoại trừ Thánh tử thì còn có ai, lời này của ngươi là có ý gì?
Độc Cô Tuyệt nghe vậy càng cau chặt mày, Mặc Ngân đứng bên thấy vậy lạnh giọng nói: “Hai mươi vạn binh mã trấn thủ U Thành, không chịu nhận lệnh của y, binh phù hoàn toàn vô dụng.”
Tuyết Lê đột ngột nghe được tin tức này, nét mặt vô cùng kinh ngạc, thất lễ há to miệng hơn nửa ngày cũng không khép lại được. Trên lãnh thổ Nam Vực Thánh nữ, bề ngoài Thánh nữ xưng vương, nhưng bên trong Thánh tử mới thật sự là vương, mà nay lại còn việc Thánh Thiên Vực không thể điều động được binh mã sao? Nếu đã không tuân lệnh y, vậy thì binh lính sẽ nghe lệnh ai?
Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tuyết Lê, đến nửa ngày cũng không thể thốt nên lời, trong lòng biết Tuyết Lê thật không có dấu giếm bọn họ điều gì. Nếu vậy việc này càng thêm kỳ lạ, chẳng lẽ Thánh Thiên Vực bị người khống chế?
“Ta đã điều tra nhiều năm như vậy, toàn bộ quyền lực hoàn toàn nằm trong tay Thánh tử, y là người đứng đầu nơi này, không sai được, ta…”
“Thánh tử của các ngươi sinh ra thế nào?” Những lời tràn đầy sợ hãi của Tuyết Lê chưa kịp dứt, Độc Cô Tuyệt đột nhiên trầm giọng hỏi.
Thánh nữ là Thánh tử và Thánh nữ kết đôi mà sinh ra, vậy Thánh tử được sinh ra thế nào?
Tuyết Lê cũng không ngờ Độc Cô Tuyệt đột nhiên thay đổi chủ đề, hơi dừng lại một chút sau mới nhíu mày nói: “Không biết cụ thể, chỉ biết là người được Thánh Tông lựa chọn. Dù sao thì lúc Thánh nữ xuất hiện, Thánh tử cũng sẽ kề bên. Không ai biết bọn họ sinh ra như thế nào, cũng không biết làm sao để lựa chọn ra được.”
Vấn đề này bà cũng từng tò mò dò xét qua, nhưng lại không có bất kỳ manh mối nào.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy Tuyết Lê nói vậy, nét mặt đột nhiên lóe lên một tia tàn khốc, liếc mắt nhìn Mặc Ngân đứng bên cạnh.
“Nữ tử có bớt hoa đào trên trán được định là vương, vậy nam tử thì sao? Việc chuyển đổi quyền lực của các thế hệ Thánh tử được tiến hành thế nào? Chẳng lẽ bọn họ sẽ cam tâm từ bỏ quyền lực lớn đến vậy mà thong dong lui về ẩn cư sao?” Mặc Ngân nhìn Tuyết Lê trầm giọng hỏi từng câu từng câu một.
Thánh nữ đến tuổi liền thoái vị, có nghĩa là Thánh tử quyền cao chức trọng cũng chỉ có thể nắm giữ quyền lực khoảng mười hay hai mươi năm, rồi tiếp tục giao lại quyền hành cho Thánh tử kế nhiệm, thử hỏi làm gì có ai dễ dàng từ bỏ quyền lực đang có trong tay? Không thể có chuyện tất cả các Thánh tử đều là loại người không tranh với đời, xem quyền lực như rác rưởi, vậy thì …
Chẳng lẽ bọn họ chưa có suy nghĩ không an phận dù chỉ một chút.
Tuyết Lê Nghe nghe từng câu hỏi của Mặc Ngân, một hồi lâu sau vẫn không thể trả lời.
Ở nơi này, chuyện chuyển đổi quyền lực này đã được xem như một loại luật lệ, một thói quen bình thường như ăn cơm, đi ngủ. Tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc nên diễn ra như vậy, thì vốn vẫn sẽ bình thường như thế. Chưa từng có ai nghi ngờ hay chất vấn tại sao lại có điều này? Nếu vậy, sau khi Thánh tử thoái vị sẽ đến nơi nào?
Hơn nữa, trong mắt người đời Thánh tử chẳng qua chỉ là kẻ phụ thuộc dựa dẫm vào Thánh nữ, Thánh nữ thoái vị làm Thái thượng hoàng, Thánh tử tất nhiên nên tự động rời đi, làm gì có ai để ý tới bọn họ kia chứ. Bởi vậy việc này trở thành một điểm mù, ngay cả bà biết rõ sự thật Thánh tử mới là vương ở thế lực Thánh nữ, cũng chưa từng nghĩ tới việc này chút nào.
“Hóa ra là vậy.” Trong phút chốc lặng im, Độc Cô Tuyệt đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Tuyết Lê nhìn Độc Cô Tuyệt đang cười lạnh, cũng đã hơi hiểu được vấn đề, không nén được bất giác rùng mình một cái ngay tại nơi nóng đến nỗi có thể thiêu cháy người này.
Thánh tử có được quyền lực lớn như vậy, mà nói từ bỏ là hoàn toàn buông tay, chưa hề có một ai phản kháng. Điều này chứng tỏ, nếu không phải có một thế lực lớn hơn nữa, hoặc có thể nói là thế lực khống chế toàn cục, sợ là sẽ không thể thực hiện được việc này. Dù sao dã tâm của con người là thứ khó có thể lường hết được.
Chuyện này giải thích được cái gì, mọi thứ tất nhiên đã phơi bày vô cùng rõ ràng.
“Xem ra chúng ta đã động đến gốc rễ của bọn chúng rồi.” Ngón tay Độc Cô Tuyệt nhịp nhịp trên ghế, trên khuôn mặt hiện lên nét cười lạnh lùng, trong đáy mắt lại tản ra một luồng sát khí.
“Bệ hạ, tiếp theo đây chúng ta nên làm sao?” Mặc Ngân cũng đã hiểu rõ lập tức nhìn Độc Cô Tuyệt trầm giọng hỏi.
“Chẳng làm gì cả.” Trong hai tròng mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên tia sáng, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười vô cùng đẹp đẽ yêu nghiệt, hắn cúi người xuống, cầm chén trà đang đặt trên mặt đất lên, nước bên trong đã cạn chỉ còn lại một nửa. Độc Cô Tuyệt cũng không sợ nóng, nhấp một ngụm.
Mặc Ngân nghe vậy đáy mắt chợt lóe lên tia sáng, gật đầu rất nhanh.
Thánh Thiên Vực không phải là kẻ ngu ngốc, lần này xuất binh, có thể không phải đơn giản là muốn thống nhất Nam Vực. Có lẽ, bọn họ đoán sai hết cả rồi.
Tuyết Lê nhìn thấy trong đáy mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe qua sắc máu, lông tơ trên người bà dựng hết cả lên. Tần vương Độc Cô Tuyệt, có lẽ bà đã quá xem thường kẻ này.
Cung thứ ba tràn ngập lửa đỏ, vùng đất Nam Vực vô cùng náo nhiệt, chiến hỏa lan tràn, giờ đây bầu không khí trong thiên hạ sôi sục bừng bừng.
Mà vào lúc đó đám người Vân Khinh ở trên Tuyết sơn, lại như một cõi Niết bàn().
Niết bàn: Từ này được đề cập rất nhiều trong phật giáo. Có nghĩa là sự an lạc, giải thoát khỏi cái khổ.
Loạt xoạt, loạt soạt, một hàng năm người đạp trên tầng tầng lớp lớp tuyết dày, phải bước đi từng bước một, quả thật vô cùng gian khổ.
“Tại sao nơi này lại nhiều tuyết đến vậy?” Đinh Phi Tình nhìn những lớp tuyết tích tụ đã ngập tới cẳng chân, trên mặt hiện lên sự bực bội.
Trên Tuyết sơn này, có nơi còn có đường đi, cũng có nơi tuyết đọng ít hơn một chút, mà lại có nơi tuyết đọng thành cái dạng này, bước một bước tuyết ngập tới đầu gối, tốc độ này của bọn họ quả thực còn chậm hơn cả rùa..
“Hỏi ông trời đi.” Phi Lâm cười nói, Đinh Phi Tình nghe vậy không nhịn được đưa mắt liếc Phi Lâm một cái sắc lẻm.
“Mệt quá đi.” Tiểu Tả rên lên một tiếng, không thể đi được trên những vùng tuyết tích tụ nhiều, mà nơi này tuyết cũng không quá dày, một thân khinh công cũng chỉ là vô dụng, đã đi hơn hai canh giờ rồi, mệt chết được.
Vân Khinh thấy vậy dừng bước lại, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.” Tiểu Tả, Tiểu Hữu dù sao chỉ là hai đứa trẻ.
Mộ Ải nghe thấy vậy quay đầu lại nói: “Đi thêm vài bước nữa sẽ ra khỏi vùng tuyết đọng này thôi, chỗ này thật sự không an toàn, cố đi về phía trước thêm chút nữa đi.”
Vừa nói vừa chỉ chỉ ngọn núi tuyết ở trên đầu.
Lúc này bọn họ đang đi dưới chân ngọn núi tuyết dốc đứng, Mộ Ải là người ở Triệu quốc biết rõ lở tuyết rất đáng sợ. Ở một nơi như vậy dù bọn họ có cẩn thận thế nào thì vẫn có chút nguy hiểm, đi lên trước tìm một nơi trống trải nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.
Vân Khinh nghe vậy gật gật đầu, có chút áy náy nhìn Tiểu Tả, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư huynh.”
Đã đến vùng Tuyết sơn trải dài mênh mông này hơn một tháng rồi, bọn họ không ngừng tìm kiếm, băng qua hết ngọn núi này lại vượt qua ngọn núi khác, cũng không biết đã đi xa bao nhiêu. Bản thân cô còn hơi không chịu nổi, nói chi đến Tiểu Tả chỉ là một đứa trẻ nhỏ hơn cô rất nhiều, quả thật đã khiến bọn họ chịu thiệt thòi.
“Vẫn là tiểu sư muội quan tâm ta nhất, vậy để ta cưỡi Bạch Hổ đi.” Tiểu Tả nghe vậy cười khẽ với Vân Khinh đôi mắt cong lại thành một đường chỉ.
Vân Khinh nghe vậy không nhịn được mà nở nụ cười, cô lắc đầu không nói gì.
Bạch Hổ vương chở theo tiểu Xuyên Sơn Giáp, tuy rằng động tác đi, chạy của nó rất nhẹ nhàng chứ không khó khăn như bọn họ. Nhưng ở một nơi thế này, bảo nó cõng thêm một người trên lưng, việc này…
“Nằm mơ!” Tiểu Hữu đứng bên cạnh Tiểu Tả, lạnh mặt ném ra một câu, rồi bất ngờ ra tay túm lấy áo Tiểu Tả, vận lực kéo cậu ta ra khỏi tuyết, ném lên mặt tuyết, đồng thời tung thêm một cước nhắm đúng vào mông của Tiểu Tả.
Nhưng mà, ngay tức khắc Tiểu Tả như biến thành con quay, lăn lông lốc về phía trước, tốc độ kia nhanh hơn đi bộ không biết bao nhiêu lần mà kể.
Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình thấy vậy không nhịn được lắc đầu bật cười.
Bạch Hổ Vương bên cạnh Vân Khinh thấy vậy nhất thời toàn thân rung lên. Dường như nó bắt gặp một món đồ chơi vô cùng thú vị, ngửa đầu gầm lớn một tiếng. Tung ra bốn vó đuổi theo Tiểu Tả đang lăn lông lốc trước mắt.
Tiếng hổ gầm oai phong lẫm liệt, trong nháy mắt chấn động cả đất trời.
Phút chốc Mộ Ải, Phi Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, Vân Khinh, Đinh Phi Tình đang nắm tay nhau, cũng khẽ siết chặt bàn tay lại, nụ cười đông cứng trên mặt.
“Ầm ầm ầm.” Một thanh trầm đục truyền đến từ phía chân trời, tuy tiếng động chỉ vang lên ầm ầm xa xa mà khí thế thật to lớn.
Vân Khinh nghe thấy tiếng vang, vội vàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên trên. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi đỉnh Tuyết sơn tỏa ra sắc trắng lấp lánh ánh vàng đang hơi lay động. Lớp tuyết tích tụ trên vách đá ngay bên cạnh bắt đầu rung lắc, sắc mặt Vân Khinh trong nháy mắt xanh mét.
“Tuyết lở.” Một tiếng kêu hơi đổi giọng hoảng hốt bật ra, năm người đồng loạt biến sắc.
“Chạy mau.” Phi Lâm rống to một tiếng, cổ tay nhanh như chớp vươn ra bắt lấy Vân Khinh và Tiểu Hữu, buông người dẫm lên trên mặt tuyết, phóng như bay về nơi trống trải ở phía trước.
Sắc mặt Mộ Ái tái nhợt, tóm lấy Đinh Phi Tình, phi thân phóng mình về phía trước.
Tiếng ì ầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội giống như tiếng sấm rền truyền đến từ phía chân trời, ẩn chứa sức mạnh có thể phá hủy tất cả mọi thứ.
Tuyết đọng trên đỉnh núi lung lay đổ sụp xuống, giống hệt một lớp sóng cuộn, dữ dội tràn xuống từ trên đỉnh núi, lớp sóng sau xô tầng sóng trước, càng lăn càng lớn, gầm gừ từ trên cao thả sức tràn xuống.
Tuyết lớn ùn ùn kéo đến, như muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ trên đời này.
“Nhanh.” Mộ Ải nắm lấy Đinh Phi Tình và Tiểu Tả, giống như một mũi tên nhọn bắn trong không trung, liều mạng phóng về phía trước, đôi mắt ánh lên sắc đỏ tươi.
Vân Khinh bị Phi Lâm tóm chặt, mượn sức mạnh của Phi Lâm phóng đi như điên, bọn họ gần như đã cố sức vận khinh công lên đến điểm cực hạn.
Đám tuyết tích tụ gào thét đuổi theo sau, ùn ùn kéo đến, nếu như bị nó ập tới vùi lấp, làm sao mà sống nỗi. Mọi người đều hiểu rõ kết quả, trong khoảnh khắc chỉ thấy bóng người như sao băng lướt trên mặt tuyết, vội vàng đến mức không kịp nhìn đường chỉ điên cuồng chạy về trước.
Mà đằng sau, một lớp tuyết dày trắng xóa đang ập tới, đuổi sát rạt theo bọn họ. Ngay cả Phi Lâm, Mộ Ải đều là cao thủ hạng nhất, có võ công xuất thần nhập hóa, nhưng tốc độ của họ không thể nhanh bằng tốc độ tuyết lở. Chỉ thấy khoảng cách giữa người và tuyết càng ngày càng ngắn, càng lúc càng gần.
Tiếng ầm ì đinh tai nhức óc vang vọng bên tai Vân Khinh, không cần quay đầu lại, cũng cảm giác được luồng khí lạnh như băng đã sắp ập lên người bọn họ, cơn lạnh lẽo kia ở sát phía sau.
Sắc mặt tái nhợt, xông ra như bão táp, bọn họ gần như phát điên cả rồi.
“Sư phụ, buông …” Ba chữ mới vừa ra khỏi miệng, Vân Khinh lại nhanh chóng cắn môi, khinh công của cô kém xa Phi Lâm, nếu buông tay cô ra, Phi Lâm dựa vào khinh công lợi hại của mình, chắc chắn sẽ tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng giờ phút này bảo Phi Lâm bỏ cô lại tự mình chạy trốn, những lời như thế nói với Phi Lâm chẳng khác nào một loại sỉ nhục, cô …
Quả cầu tuyết càng lúc càng dày, càng lúc càng lớn, sau lưng Vân Khinh dường như có thể cảm nhận được luồng khí lạnh băng băng kia đã gần sát lắm rồi, lăn xuống, lăn xuống, quả cầu tuyết đang đuổi theo bọn họ.
Không muốn buông tay, tuyệt đối không buông tay, hai mắt Phi Lâm, Mộ Ải đỏ ngầu túm lấy bọn Vân Khinh, không ngừng nghỉ lao tới trước như bão táp. Ở trước mặt, cách đây không xa là một vùng bất bằng phẳng thoáng đãng, chỉ cần một chút thời gian, một chút thời gian nữa thôi là đủ rồi.
Phía sau, tốc độ của quả cầu tuyết nhanh như tia chớp, ầm ì lăn xuống, lập tức ập tới bao phủ lên mấy người Vân Khinh. Tại một nơi như thế này băng tuyết mới thật sự là thứ có sức mạnh to lớn nhất.
“Không…” Một tiếng thét cao vút vang lên.
Mọi người chưa kịp tuyệt vọng, bước chân chạy vội trên tuyết đột nhiên không tìm thấy điểm tựa, sáu người lao đi như bão táp, trong khoảnh khắc đó thân mình bọn họ cũng trầm xuống, rơi thẳng xuống dưới.
Tuyết trắng mênh mông cuốn phăng hết thảy mọi thứ, để lộ ra một vách núi chơ vơ và một gốc cây già cỗi đã chết rũ. Nhành cây ước chừng dài hơn năm trượng vươn mình ra không trung, trên đó tích tụ một lớp tuyết trắng, lúc này trên thân nhánh cây gần như đã rạn nứt hết, chỉ còn lại một lỗ trống không.
Một khối tuyết lớn trắng xóa trong khoảnh khắc bao trùm nơi này, lăn thẳng xuống vực núi, âm thanh tuyết lở ì ầm, chấn động khắp cả đất trời, đã che đi mất tiếng thét sợ hãi của đám người rơi xuống vách núi.
Cả thế giới khoác lên mình một chiếc áo trắng tinh khôi, nơi nơi tràn ngập tuyết trắng.
Không biết qua bao lâu, trận lở tuyết chậm rãi dừng lại, thế giới thật tĩnh lặng, quay về sự yên tĩnh ban đầu, ngoại trừ lớp tuyết tích tụ ở đây dày thêm một tầng nữa thì không có gì thay đổi cả.
Tuyết sơn, ở đây tuyết mới là bậc đế vương.
Vách núi đứng sừng sững trong một thế giới tràn ngập tuyết trắng, kiêu ngạo vươn mình thẳng tắp, từ xa xa nhìn lại, nó chính là đỉnh núi cao nhất nơi đây, mà những đỉnh núi tuyết phía sau nó chẳng qua chỉ là vật trang trí làm đẹp thêm cho nó mà thôi.
Vách núi cách mặt đất ước chừng khoảng mấy trăm trượng, bốn phía bao trùm toàn là tuyết trắng. Chỉ có duy nhất vách núi này lộ ra hình thái đá núi nguyên bản, ở vị trí trung tâm của vách đá, có một tảng đá nhô ra, vị trí khá bất ngờ.
Tuyết trắng bao trùm trên tảng đá bỗng nhiên hơi hơi nhúc nhích, lớp tuyết đọng chậm rãi rơi xuống, bên trong lộ ra một người, tóc tai trắng xóa cũng chính là Phi Lâm.
Lắc lắc lớp tuyết đọng trên đầu, Phi Lâm cũng không quan tâm thêm thứ gì nữa, vội vàng bò lên, từ trong lớp tuyết thật dày lôi ra được hai người, chính là Tiểu Hữu và Vân Khinh được y ôm vào lòng khi rơi xuống.
“Thế nào rồi?” Nhìn hai người mơ mơ màng màng trước mắt, Phi Lâm vừa đưa tay ấn nhẹ huyệt thái dương của hai người vừa vội vàng hỏi.
Hơi hoàn hồn một chút, Vân Khinh nhìn thấy Phi Lâm đang hiển hiện rõ ràng trước mắt, lại nhìn sang Tiểu Hữu cũng đã tỉnh lại cùng lúc ở bên cạnh, lắc đầu nói: “Vẫn ổn, sư phụ sao rồi?” Cô biết trong khoảnh khắc rơi xuống vực, Phi Lâm đã kéo cô và Tiểu Hữu bảo vệ dưới thân mình, nếu như vậy thì khối tuyết lớn đó, Phi Lâm……
“Không chết được.” Phi Lâm thấy hai người vẫn ổn, tuy rằng có chảy chút máu, có xước chút da nhưng cũng may không hề bị thương đến gân cốt, y an tâm đặt mông ngồi lên mặt tuyết, phủi phủi lớp tuyết trắng trên mặt nói.
Vân Khinh quan sát Phi Lâm khắp một lượt, thấy sắc mặt Phi Lâm tuy hơi trắng một chút, nhưng thần sắc vẫn rất tốt, xem ra không phải đang lừa người, cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi an tâm một chút.
“Tỷ tỷ và mọi người đâu?” Tâm tình vừa thả lỏng một chút, Vân Khinh đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, không tìm thấy tung tích của đám người Đinh Phi Tình ở đây, tức khắc sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.
Phi Lâm đưa mắt nhìn xuống vực sâu bên dưới tảng đá bọn họ đang ngồi, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tiểu tử kia không chết dễ vậy đâu, chỉ cần không bị chôn quá sâu trong tuyết, y sẽ có cách thoát thân.” Phải biết rằng võ công của Mộ Ải còn cao hơn y một bậc.
Vân Khinh nghe thấy ngữ điệu kiên định của Phi Lâm, tuy rằng đang rất sốt ruột nhưng cũng biết rõ lúc này lo lắng suông
chỉ vô dụng mà thôi. Cô bắt đầu cử động thân mình nhìn xuống vực sâu bên dưới tảng dá, phải tìm cách thoát khỏi nơi này mới là tốt nhất.
“Đó là cái gì?” Tiểu Hữu từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên chỉ vào một đóa hoa rực sắc lửa đỏ ở vách núi bên cạnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Phi Lâm và Vân Khinh đang cúi đầu nhìn đáy vực bên dưới tảng đá, nghe thấy vậy đồng loạt quay đầu nhìn lại, đầu cánh hoa nhọn nhọn, mỏng manh, nở rộ từng lớp từng lớp, giống như loài sen mọc trong nước, toàn thân mang một màu lửa đỏ, cực kỳ rực rỡ, đây chính là… Hỏa Liên.
Vân Khinh bất chợt vui mừng, chống tay lên tảng đá đứng dậy, chuyển người bước nhanh về phía vách đá.
“Cẩn thận một chút”
“A”
Lời Phi Lâm còn chưa dứt lời, sắc mặt Vân Khinh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cô ư một tiếng ôm bụng ngồi bệt xuống.
“Làm sao vậy?” Phi Lâm, Tiểu Hữu thấy vậy vội vàng chạy tới, lo lắng đồng thanh hỏi.
“Đau bụng quá.” Vân Khinh ôm bụng, chỉ trong chốc lát chóp mũi cô toát đầy mồ hôi. Tại một nơi đất trời lạnh băng băng thế này mà lại toát mồ hôi, có thể thấy Vân Khinh vô cùng đau đớn.
Phi Lâm nghe vậy cầm cổ tay Vân Khinh chẩn mạch cho cô. Tiểu Hữu quay đầu nhìn lại chỗ cậu và Vân Khinh mới nằm, mặt đất chỗ ấy chỉ có tuyết đọng, hơn nữa lúc rớt xuống Vân Khinh còn đè lên người cậu mà. Cậu không bị thương chút gì, hẳn là Vân Khinh cũng không sao mới đúng.
“Sư muội thế nào rồi?” Thu hồi ánh mắt, Tiểu Hữu thấy nét mặt Phi Lâm trong nháy mắt là vẻ vừa mừng vừa lo, không nhịn được vội vàng hỏi.
Phi Lâm nhìn Vân Khinh vẫn đang ôm bụng nhìn y chăm chú, khoé miệng khẽ run run, cố gắng thật bình tĩnh nói: “Ngươi có con rồi.”
“Con.” Vân Khinh nghe thấy bất giác ngẩn ra, con ư, cô có con sao?
Vòng tay ôm chặt lấy bụng mình, đây chính là đứa con của cô và Độc Cô Tuyệt sao? Là một sinh linh nhỏ bé ư?
Cô khẽ xoa bụng, trên gương mặt cô bừng lên một tia sáng, rồi từ từ nở một nụ cười vô cùng dịu dàng và ngọt ngào. Trái ngược hoàn toàn với chóp mũi đọng lại chút mồ hôi và nỗi đau còn vương trên đôi mày, một sự mâu thuẫn kỳ lạ nhưng lại đẹp đến rung động lòng người.