Edit : Ong MD
Beta : Như Bình
Ngọn lửa lớn bùng lên từ đầu đêm qua vẫn tiếp tục tàn phá khắp chốn đến tận bình minh hôm sau, ánh ban mai chiếu rọi từ phía chân trời phá tan tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc. Từng tia nắng vàng xuyên qua màn sương trắng mờ, lại lấp loáng phản chiếu một chút sắc vàng lóng lánh, ngàn vạn tia sáng nhỏ lan tỏa, vô cùng đẹp đẽ.
Khói trắng cuồn cuộn bốc lên trong ánh nắng vàng buổi sáng, ngọn lửa đã tắt chỉ còn lại những cột khói trắng cuốn thẳng lên trời bao phủ khắp Viễn thành – kinh đô của nước Hàn, màn sương khói đậm đặc càng điểm tô buổi bình minh thêm mông lung, mờ ảo.
Bên trong Hàn vương cung hoàn toàn sạch sẽ, trên nền bạch ngọc không có chút tỳ vết, dường như trận giết chóc tối qua vốn chưa tồn tại bao giờ. Dòng máu đỏ tràn trên những bậc thang, trên nền cung điện đã được rửa sạch hoàn toàn, chỉ còn lại đây một nền điện bạch ngọc lạnh băng băng, dưới ánh nắng ban mai chúng tỏa ra từng tia sáng thật lạnh lẽo.
Đội thiết giáp tinh nhuệ vẫn dàn quân từ cửa cung đến chính điện vương cung, binh khí tuốt khỏi vỏ, bóng thiết giáp chói lòa.
Chuông sớm trống chiều (), hàng loạt những tiếng chuông nặng nề bồi hồi quẩn quanh trên không trung Hàn vương cung hệt như xưa. Đây là tiếng chuông triệu tập quần thần vào triều bàn bạc chính sự, có điều hôm nay trong tiếng chuông nặng nề lảnh lót hiển hiện sự lạnh lẽo băng đá, cùng sát khí nồng đậm và sự trang nghiêm, kính cẩn.
Trích trong kinh Phật, ý là tiếng chuông sáng tiếng trống chiều đánh thức con người thoát khỏi giấc mộng trầm luân, thoát khỏi u mê lạc lối.
Bá quan văn võ trong các sắc triều phục khác nhau, chạy chậm vào chính điện vương cung, trong điện chỉ có lác đác vài quan viên cúi đầu giữ yên lặng bày vẻ cực kỳ cẩn thận đứng ngay ngắn tại vị trí của mình.
Không ai hỏi những người vắng mặt trên đại điện hôm nay đang ở đâu, cũng không ai nói với ai lời nào, thậm chí cả mắt cũng không hề ngước lên nhìn nhau.
Trận lửa lớn tối qua trong Viễn thành, cho dù bọn họ có cách xa cửa chính vương cung vẫn có thể nhận thấy ngọn lửa đỏ hừng hực và tiếng hò hét ầm ĩ truyền đến, không ai cho rằng đó chỉ là một trò đùa, mà đó là thanh trừng, là vị Bệ hạ ngồi trên ngôi vị tối cao của vương triều này tắm máu những kẻ phản bội mình. Làm quan nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không phải loại người ngây ngô không hiểu chuyện.
Hôm nay, bọn họ còn có thể đứng tại chỗ này, không bốc hơi tan biến khỏi trần thế trong đêm qua, thế thì hôm nay ai là người chiến thắng đã không cần nghi ngờ nữa, thật may mắn bọn họ đã đứng đúng chiến tuyến, tốt quá, bọn họ vẫn còn có thể sống đến bây giờ.
Trong chính điện vương cung tĩnh lặng không một âm thanh, khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Trên vương vị cao cao, Thượng Quan Lăng Thiên khoác bộ long bào vàng rực, sắc mặt tàn nhẫn, lạnh lùng ngồi trên vương tọa. Ở bên cạnh Vân Khinh ôm cô con gái nhỏ đang mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, bé con không chút sợ hãi mà ngược lại đang híp mắt cười khanh khách, Vân Khinh ngồi trên vị trí bậc thang thứ hai bên trái vương tọa cao cao.
Nơi đó, trước giờ không hề có ai ngồi, thế mà hôm nay lại dư ra một người.
Mà ở chính giữa đại điện trước mặt bọn họ có một người sóng soài trên mặt đất, toàn thân run rẩy, tóc tai bù xù, trên mình vẫn khoác long bào nhưng đã dính đầy máu tươi, chật vật chịu không thấu, đó chính là Thượng Quan Dần. Trên khuôn mặt tái nhợt giờ này chỉ còn lại vẻ hoảng loạn, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ sót lại duy nhất sự tuyệt vọng, y đang bò lê trên mặt đất, co ro thành một đống, cơ thể run lẩy bẩy.
Thượng Quan Lăng Thiên không nói tiếng nào, Vân Khinh đang đùa nghịch với cô con gái nằm trong lòng mình cũng không nói gì, bao trùm đại điện là một sự tĩnh lặng mang theo hơi thở chết chóc.
“Lộp cộp, lộp cộp.” Tiếng gót sắt lọc cọc truyền đến phá tan sự yên tĩnh trong Hàn vương cung, trong ánh nắng sớm tiếng gót sắt như rót vào nơi này một luồng sinh lực.
Đi trước dẫn đầu, Độc Cô Tuyệt khí thế hừng hực phóng ngựa lao băng băng trên con đường đến vương cung, phía sau hắn là đội quân thiết kỵ đang tung vó từ khắp các hướng khác nhau cùng tiến vào Hàn vương cung.
Theo sát sau đội thiết kỵ là những nhóm người bị buộc chặt với nhau thành từng chuỗi, từng chuỗi dài, trên khuôn mặt cả trai lẫn gái đều dính đầy máu tươi, họ bị kéo lết theo sau nhìn chật vật không chịu nổi, những giọt máu đỏ nhỏ xuống từ trên người bọn họ nhuộm thẫm nền bạch ngọc trắng phau.
Đến rồi, tiếng chân từ xa xa vẳng tới, Thượng Quan Lăng Thiên và Vân Khinh đồng loạt ngẩng đầu lên, nét mặt hiện lên sự vui mừng tột bậc, Độc Cô Tuyệt đã đến.
“Tần vương giá lâm.” Từng tiếng từng tiếng truyền báo nối tiếp nhau vang từ xa đến gần, nhanh nhẹn và ngập tràn vẻ kính sợ.
Áo choàng màu đỏ tung bay phần phật, Độc Cô Tuyệt mang khí thế lạnh lùng, tàn nhẫn bước vào trong đại điện.
“Tần vương.” Trên đại điện, chúng quần thần thấy Độc Cô Tuyệt bỗng nhiên thống lĩnh binh lính của Ngôn thượng tướng quân tiến. Sắc mặt bình tĩnh của bá quan chợt hiện lên sự kinh ngạc, thấu hiểu, giật mình và đủ loại cảm xúc khác nữa. Bệ hạ bọn họ dấy binh dẹp loạn, nhưng người chống lưng lại là Tần vương, nhất thời cả đám quan lại bèn đưa mắt nhìn nhau sau đó lên tiếng hành lễ.
Độc Cô Tuyệt gật đầu, chân không dừng bước, đi thẳng đến bên cạnh Thượng Quan Lăng Thiên.
“Ngồi đi.” Thượng Quan Lăng Thiên thấy vậy trên nét mặt chợt thoáng nụ cười, cũng không chút khách khí với Độc Cô Tuyệt, trực tiếp gật đầu như tỏ ý. Độc Cô Tuyệt cũng không lên tiếng, phất áo bào lên, ngồi trên chiếc ghế dựa lớn bên phải Thượng Quan Lăng Thiên song song với chiếc ghế của Vân Khinh, cả hai ngự cao cao trên chúng quần thần.
Các quần thần trong đại điện thấy vậy, đều tự liếc nhìn nhau, trong đáy mắt ẩn giấu sự kinh ngạc vô vàn. Tần Vương hậu cùng bệ hạ ngồi trên ngôi cao bọn họ đã kinh ngạc lắm rồi, thế mà lúc này Tần vương cũng ngồi trên vị trí như vậy, vừa không phải nơi của chủ nhân nhưng cũng không phải là chỗ của khách mời. Vị trí này thông thường phải là Thái tử, hoặc giám quốc mới có thể ngồi, việc này…
“Khởi bẩm bệ hạ, lần này các phản thần theo Đại hoàng tử Thượng Quan Dần tham gia hành thích vua đoạt vị đã bị bắt trọn cả mẻ, Trần phi mẹ của Đại hoàng tử đã tự sát, Thái tử phi được ban rượu độc; Chu thừa tướng diệt trọn cả nhà; phủ Đông quận vương có tất cả bảy trăm sáu mươi người, đã giết ba trăm mười người, bắt sống bốn trăm năm mươi người; thống lĩnh cấm vệ quân Cửu thành tru di tam tộc; thống lĩnh ngự lâm quân chịu tội lăng trì đồng thời xử trảm cả nhà; Thất công chúa chết thiêu trong lửa, giết sạch toàn phủ.”
Giọng bẩm báo cung kính, nghiêm trang vang lên to, rõ ràng trong đại điện.
Chúng quần thần trong điện nghe từng lời báo cáo vang lên bên tai, cơ mặt đều khẽ co giật, nếu không phải toàn diệt cả nhà thì chính là tru di tam tộc, thủ đoạn vừa tàn bạo độc ác lại cực kỳ lợi hại, chỉ trong một buổi tối đã diệt trừ toàn bộ phản thần, phải là người cực kỳ thấu hiểu thế lực và cục diện ở Hàn mới có thể làm sạch sẽ đến vậy.
Nghĩ vậy, những đại thần còn lại trong đại điện đều khẽ hít vào một hơi thật sâu, Tần vương hiểu rõ tình hình nội bộ Hàn quốc bọn họ như thế, vậy Hàn quốc của họ …
Mà lúc này Thượng Quan Dần đang nằm sấp trên đại điện, mỗi lần nghe bẩm báo một câu thì cơ thể run rẩy càng thêm dữ dội, sắc mặt y đã trắng bệch không còn chút máu. Lúc này mặt vàng như giấy, ngoại trừ vẻ hoảng sợ và ngày càng thêm kinh hoàng thì giờ đây không còn thêm biểu cảm gì nữa.
“Ba vạn binh sĩ Kim Quân thuộc cấm vệ quân Cửu thành bị bao vây tại Đông thành.”
“Bốn vạn Ngự lâm quân đã bị khống chế bên ngoài vương cung, tử thương … Toàn cục đã được khống chế.” Giọng nói nghiêm nghị bẩm báo lại câu cuối cùng khiến nét mặt nặng nề của Thượng Quan Lăng Thiên giãn ra một chút, ông phất phất tay cho lui, rồi đảo mắt nhìn qua chúng quần thần trong đại điện, trầm giọng nói: “Các ái khanh có điều gì cần nói không?”
Hơn mười vị đại thần ở bên dưới nghe thấy, đưa mắt sang hai bên nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: “Chúng thần không có lời nào để nói, bệ hạ anh minh.”
Thượng Quan Lăng Thiên nghe vậy chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo băng tuyết quét qua đứa con trưởng đang nằm co ro trong góc tây đại điện, trong đôi mắt chỉ có sát khí và sự lạnh lùng tuyệt đối, ông trầm giọng quát: “Ngỗ nghịch phạm thượng, giết cha đoạt vị, kẻ bất trung bất hiếu như thế, xử tội…”
“Lăng trì xử tử.” Thượng Quan Lăng Thiên còn chưa dứt lời, Độc Cô Tuyệt từ lúc bước vào điện vẫn chưa hé miệng nói câu nào giờ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Bên dưới các đại thần vừa nghe đều đồng loạt hít vào một hơi lạnh, hoàng gia tranh đoạt ngôi vị từ xưa đến nay, kẻ bại trận chỉ có một cách giải quyết duy nhất là ban rượu độc, thế mà giờ lại là lăng trì, việc này có vẻ như …
Nhất thời cả đám quần thần cùng nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn Độc Cô Tuyệt vẻ mặt nãy giờ vẫn không chút thay đổi. Cho dù bệ hạ bọn họ nhờ hắn giải quyết sạch sẽ đám phản thần, nhưng đây là nước Hàn không phải nước Tần, từ khi nào đến lượt Tần vương đến đây ra lệnh như vậy.
“Làm theo lời Tần vương…, lăng trì xử tử, lôi xuống.” Thượng Quan Lăng Thiên thoáng nhìn qua Độc Cô Tuyệt, chậm rãi tiếp lời ban lệnh, ông hiểu rõ Độc Cô Tuyệt là muốn thị uy. Thôi, thôi, dù sao Hàn quốc cũng đã dâng cho hắn, ông cũng không lo được nhiều nữa, huống chi đứa con kia có chết cũng chưa đền hết tội.
Từ xưa đến nay, các nước bại trận đều bị thâu tóm hoàn toàn, sẽ không có quyền tự chủ triều chính, bị xâm chiếm từng phần, từng phần một. Kiểu thôn tính như vậy thì vương tộc sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, hủy diệt sạch sẽ, kể cả một đốm tro tàn cũng có thể làm bùng lên chiến hỏa, đó chắc chắn sẽ là một màn tắm máu kẻ thù.
Thượng Quan Lăng Thiên hiểu rõ Hàn không thể chống lại Tần, bị thôn tính là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho nên dứt khoát đem đất nước này làm của hồi môn thì mới có thể giữ gìn nó trọn vẹn thêm một chút, ít nhất thì Thượng Quan hoàng gia sẽ không bị giết, ít nhất toàn bộ văn võ triều thần, dân chúng nước Hàn cũng sẽ không phải chịu cảnh lầm than, khốn khổ.
Độc Cô Tuyệt tuy rằng tàn nhẫn, nghiêm khắc, nhưng có Vân Khinh của ông ở đây thì dù hắn không nể mặt tăng thì phải nhìn mặt phật. Ông cũng muốn bảo toàn nguyên vẹn Hàn quốc, chẳng qua điều này sẽ khiến Độc Cô Tuyệt hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều thêm mà thôi.
Độc Cô Tuyệt bắt gặp Thượng Quan Lăng Thiên đưa mắt sang nhìn, hắn bèn quay lại liếc nhìn Thượng Quan Lăng Thiên một cái. Suy nghĩ của Thượng Quan Lăng Thiên thế nào hắn đều biết, nhưng dù sao cũng là người nhà Vân Khinh, nên muốn hắn phải bỏ chút tâm tư thì hắn cũng đành phải dành chút công sức suy nghĩ. Làm cách nào có thể từ từ thôn tính Hàn, bóc tách mạch rễ nguồn cội của quốc gia này nhưng lại không được phép làm tổn thương một chút da thịt, điều này khiến hắn có chút bực dọc.
Khẽ phất tay một tên thị vệ đứng bên ngoài điện lập tức bước vào.
“Phụ vương, phụ vương, dù… dù…”
Vừa nghe xử lăng trì, xương cốt Thượng Quan Dần đều nhũn cả ra, vội vàng muốn than khóc cầu xin Thượng Quan Lăng Thiên tha mạng, nhưng muốn kêu cũng không thể thốt nên lời, y đã làm vậy thì sao có thể cầu xin tha thứ được đây, lảo đảo vài cái rồi bị thị vệ bên cạnh lôi xuống.
Vân Khinh vẫn không nói gì, thấy dáng vẻ của Thượng Quan Dần như thế cô chỉ khẽ lắc đầu, nhưng cũng chẳng có chút cảm giác không đành lòng nào hết, loại người như thế còn chẳng bằng cầm thú, cô không hề xót thương y dù chỉ một chút.
Không rõ hai người trên cao đang dùng ánh mắt trao đổi gì với nhau, chỉ biết quần thần bên dưới vừa nghe thấy thế đều kinh ngạc vô cùng, ngước mắt lên nhìn Độc Cô Tuyệt và Thượng Quan Lăng Thiên cả buổi không nói nên lời.
“Tần vương bệ hạ, hôm nay bệ hạ ra sức giúp đỡ chúng thần ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế, ân tình này chúng thần vĩnh viễn không quên. Mối bang giao giữa Tần quốc và Hàn quốc mãi mãi vững bền, chúng thần tin rằng bệ hạ vẫn luôn có suy nghĩ này.” Ngôn thượng tướng quân đứng đầu đội ngũ võ tướng ho khan một tiếng, thận trọng cất lời.
“Giờ đây mọi việc đã kết thúc, những chuyện sau này chúng thần đã có thể tự xử lý, xin Tần vương bệ hạ hoàn trả binh phù cho Hàn quốc chúng thần, dù sao đây cũng là chuyện của Hàn quốc, Tần vương bệ hạ đã vất vả lâu như thế, nên nghỉ ngơi nhiều thêm, lão thần trước tiên xin khấu đầu tạ ơn Tần vương bệ hạ.” Dứt lời, Ngôn thượng tướng quân cúi đầu thật thấp trước mặt Độc Cô Tuyệt.
“Đa tạ Tần vương bệ hạ.” Chúng quần thần trong triều thấy vậy, lập tức noi gương làm theo, đồng loạt khom người thật sâu hành lễ với Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười lạnh, nói chuyện quả là khách khí, nhưng trong đó lại ngầm ẩn ý bảo hắn dù gì cũng là người ngoài, muốn hắn đứng sang một bên. Độc Cô Tuyệt quay đầu đưa mắt nhìn Thượng Quan Lăng Thiên cười như có như không.
Vân Khinh ngồi bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi mỉm cười, cô ôm con gái không nói lời nào.
Thượng Quan Lăng Thiên thấy cả văn võ triều thần đều nói thế thì bỗng chốc cười ha hả, đứng dậy bước một bước đến bên Vân Khinh, kéo Vân Khinh đứng dậy, khuôn mặt ông vô cùng rạng rỡ nhìn bá quan bên dưới đang kinh ngạc nói: “Hôm nay, quả nhân chia sẻ cùng các khanh gia một tin tức tuyệt vời, Vân Khinh là con gái của quả nhân và Tuyết Vương phi.” Dứt lời, ông cười vui vẻ giơ tay ôm lấy Vân Khinh hôn lên trán cô một cái. Bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm lưng Thượng Quan Lăng Thiên.
“Việc này…”
“Sao có thể chứ?”
Trong nháy mắt quần thần dưới triều vô cùng khiếp sợ, nhìn Hàn vương đang dùng vẻ mặt yêu thương nhìn Vân Khinh, lại thấy Vân Khinh tươi cười dịu dàng, bọn họ hoàn toàn bị dọa ngẩn người.
Tần vương hậu là công chúa điện hạ của Hàn quốc bọn họ ư? Việc này… Việc này… Từ lúc nào bệ hạ bọn họ lại có một cô công chúa, mà họ lại không hề hay biết? Bọn họ chưa từng nghe qua bệ hạ có con gái lưu lạc trong dân gian cả. Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Bệ hạ, chuyện này…”
Thượng Quan Lăng Thiên phất tay ngăn lời Ngôn thượng tướng quân đang cực kỳ hoảng sợ, ông kéo tay Vân Khinh, nhìn chúng triều thần nói: “Vân Khinh con ta, năm đó lúc Tuyết Vương phi mang thai đã từng tính được một quẻ, nếu con bé được nuôi dưỡng trong cung đình thì không thể sống sót, nhưng nếu được nuôi trong dân gian thì ngày sau chắc chắn sẽ hiệu lệnh thiên hạ, đứng đầu quần hùng. Bởi vậy, quả nhân và Tuyết Vương phi không hề công bố chuyện này với bất kỳ ai, lặng lẽ đưa con gái yêu quý của quả nhân rời khỏi vương cung, nhưng không ngờ lần ly biệt đó khiến cha con ta cách biệt suốt mười tám năm trời đằng đẵng.”
Dứt lời, hai hốc mắt Thượng Quan Lăng Thiên đỏ ửng lên, nắm chặt tay Vân Khinh, nhưng sự xúc động trong lòng ông lúc này thật ra là vì một nguyên nhân khác, mười tám năm qua ông không hề biết ông có một đứa con gái như thế, ông thật đau lòng quá đỗi.
Vân Khinh thấy vậy xoay tay lại nắm chặt bàn tay Thượng Quan Lăng Thiên, trong đáy mắt cô cũng ẩn chứa sự kích động và nghẹn ngào như ông.
Sự thất lễ của hai người chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, Thượng Quan Lăng Thiên hơi ngừng lại chốc lát, lập tức khuôn mặt ông ngập tràn vẻ vui mừng, nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nhìn triều thần bên dưới nói: “Hôm nay, con ta đã thoát nạn, bình an trở về, quả nhân vô cùng vui sướng, Vân Khinh – Đại công chúa của Hàn quốc ta.” Dứt lời ông nắm tay Vân Khinh giơ lên cao, nếu tính theo ngày sinh thì Vân Khinh là đứa con gái đầu lòng của Thượng Quan Lăng Thiên.
Chúng quần thần bên dưới đưa mắt nhìn nhau, lập tức phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, người người với vẻ mặt hưng phấn và vui sướng khom người quỳ xuống trước Vân Khinh, cao giọng hô: “Thần tham kiến Đại công chúa.”
Vân Khinh và Tuyết Vương phi giống nhau đến thế, nếu nói hai người không thân thích gì có lẽ còn phải hoài nghi, nhưng nếu bảo là con gái thì thật không cần nghi hoặc chút nào, dung mạo đó cực kỳ dễ khiến người ta tin tưởng.
Hơn nữa, thân phận bây giờ của Vân Khinh là gì, là Vương hậu Tần quốc, Hàn quốc bọn họ vô tình có được mối quan hệ này, về sau ai còn dám xem thường bọn họ chứ. Tần vương Độc Cô Tuyệt yêu thương Vương hậu của hắn thế nào thiên hạ đều rõ mồn một, được Tần hậu thuẫn kẻ nào còn dám hô to gọi nhỏ với Hàn nữa chứ, bởi vậy họ càng thêm dễ dàng tin tưởng lời nói dối của Thượng Quan Lăng Thiên.
Trong nhất thời, nét mặt triều thần bên dưới đều là nụ cười sáng lạn và vui sướng dào dạt, nhìn Vân Khinh như bắt gặp một đóa hoa tươi, giống như cô là đóa hoa tuyệt sắc nổi danh khắp nước Hàn bọn họ, chỉ có Ngôn thượng tướng quân là khẽ nhíu mày.
“Miễn lễ.” Vân Khinh ôn hòa gật đầu với chúng quần thần bên dưới, mỉm cười nói.
“Tạ ơn Đại công chúa.” Chúng triều thần đứng lên, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười sáng lạn, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt ngồi một bên, Tần vương là con rể của nước Hàn bọn họ, từ nay về sau…
“Vương nhi, lại đây.” Không đợi chúng quan bên dưới nói chuyện, Thượng Quan Lăng Thiên mỉm cười vẫy vẫy tay gọi Độc Cô Tuyệt, ông gọi hắn với vẻ cực kỳ thân thiết. Độc Cô Tuyệt rùng mình một cái, Vương nhi, quá nhiều năm rồi chưa có người nào gọi hắn như vậy, khóe miệng hắn hơi co rút một chút, nhưng cũng đứng dậy lạnh lùng, nghiêm trang bước lên trước.
Thượng Quan Lăng Thiên vỗ vỗ vai Độc Cô Tuyệt rồi chậm rãi nói với quần thần trên triều: “Quả nhân tuổi tác đã cao, thật sự lực bất tòng tâm với việc triều chính, nhất là với sự việc kinh hoàng này lại càng làm lòng quả nhân thêm xót xa đau đớn, thân thể già nua càng cần được điều dưỡng. Bởi vậy quả nhân muốn truyền ngôi cho con gái ta, về sau tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Hàn quốc đều do con gái ta Vân Khinh và con rể Độc Cô Tuyệt chủ trì, các khanh phải tuân theo.”
Như một viên đá khơi dậy ngàn tầng sóng cuộn, bá quan văn võ bên dưới trong nháy mắt há hốc miệng, cằm như muốn rớt xuống, truyền ngôi cho Vân Khinh ư? Nước Hàn lập nữ vương sao?
Ngước mặt nhìn nhau, sắc mặt của bá quan văn võ đều vô cùng khó coi. Vân Khinh vốn là Vương hậu Tần quốc, để cho Tần vương và Tần vương hậu tiếp quản Hàn chẳng phải là tự dâng mình cho Tần, sáp nhập Hàn vào lãnh thổ Tần hay sao? Có nghĩa là từ nay về sau sẽ chẳng còn nước Hàn nữa? Không được, tuyệt đối không được, cả đám người giờ mới phản ứng kịp, lập tức bọn họ bắt đầu ngu ngốc kích động muốn phản đối.
Thượng Quan Lăng Thiên thấy vậy liền lùi ra sau một bước, rõ ràng là cố ý đẩy Độc Cô Tuyệt lên đầu chiến tuyến, nếu ngay cả đám triều thần này còn không thu phục được, thì những thứ khác căn bản không cần bàn tới.
“Các ngươi có ý kiến?” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cất tiếng trước chúng triều thần đang dợm mở miệng bên dưới, cực kỳ lạnh lùng, tàn bạo nhìn chằm chằm đám quần thần.
Chỉ phút chốc một khí thế lạnh lẽo, tàn độc và ngang ngược lập tức tràn ngập khắp đại điện. Lời phản đối đã dâng đến miệng nhưng đám quần thần nước Hàn không kẻ nào dám mở lời. Độc Cô Tuyệt là nhân vật nào, là một thế hệ Kiệt vương () tàn bạo máu lạnh, những quan viên đứng trên đại điện này ai ai mà không biết rõ thủ đoạn dã man của hắn chứ.
Vua Kiệt: cuối triều Hạ ở Trung Quốc, tương truyền là một tên bạo chúa.
Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, những tấm gương kia vẫn đang hiển hiện trước mắt bọn họ, mùi máu tanh nồng vẫn chưa kịp tiêu tan trên ngã tư đường Viễn thành, nhất thời cả đám đồng loạt rùng mình một cái.
“Quả nhân không ngại các ngươi có ý kiến.” Phất tay áo bào, Độc Cô Tuyệt chắp tay sau lưng, thật bình tĩnh thong dong nói, hắn thật sự không ngại đưa những kẻ dám có ý kiến đi thẳng xuống địa ngục, ý kiến ý cò với Diêm Vương. Hắn còn đang khổ sở suy nghĩ cách an bài những người này, nếu có thể diệt trừ sạch sẽ là tốt nhất. Không gian lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không ai dám lên tiếng, hàm ý ẩn chứa trong lời của Độc Cô Tuyệt, không một ai không nghe ra.
Vân Khinh đứng bên cạnh nhìn màn kết thúc này, âm thầm lắc đầu. Cô cúi nhìn đứa con gái nhỏ đang ôm trong lòng, bé con đang mở to đôi mắt tròn xoe như viên bi, thấy cô nhìn qua, con bé bật cười khanh khách rồi mở cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn.
“Báo, có đại quân xuôi theo sông tiến đến, xâm nhập lãnh thổ Hàn quốc ta, chúng đang hướng đến Viễn thành.” Trên đại điện yên tĩnh không một âm thanh, đột nhiên có giọng báo cáo truyền từ xa đến gần văng vẳng lại, giọng nói cực kỳ kinh hoàng, một người không màng đến cả lễ nghi nghiêng ngã chạy vào trong đại điện. Phịch một tiếng, y lập tức quỳ xuống, nét mặt vô cùng lo lắng và căng thẳng.
Trong khoảnh khắc những quan viên có mặt trên đại điện lập tức biến sắc, có binh mã tập kích Viễn thành, sao có thể chứ?
“Đã xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào? Có bao nhiêu binh mã? Nói mau.” Ngôn Thượng tướng quân vừa nghe sắc mặt bỗng xanh mét, gấp giọng quát to.
“Đám người tiến đến trang phục rất kỳ lạ, không phải người của sáu nước Tần, Sở, Triệu, Yến, Ngụy, Tề. Bọn họ xuôi theo con sông lớn ở gần Viễn thành xuống thẳng đây, và đang tiến tới rất nhanh. Chỉ chốc lát nữa sẽ đến Viễn thành, thoạt nhìn có đến mấy chục vạn người, những chiếc thuyền chiến đã đậu kín toàn bộ mặt sông.” Người vừa mới tới không kịp thở, nhanh chóng đáp lời.
Mấy chục vạn người.
Khoảnh khắc đó, bá quan văn võ trên đại điện như nghẹn họng, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn, mấy chục vạn người thật khiến cho đám triều thần kinh hoàng một phen. Nhưng Thượng Quan Lăng Thiên lại có vẻ tương đối bình tĩnh, nghe thấy vậy chỉ liếc nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh một cái, nhướn ày, ông mỉm cười nói: “Là binh mã của Khinh nhi, người của Nữ vương Nam Vực thì phong thái đương nhiên khác hẳn bảy nước còn lại rồi.”
Lời này vừa buông xuống, lại làm chúng quần thần vốn đã trúng một cú chí mạng thêm kinh hoàng một lần nữa, Nữ vương Nam Vực, binh mã của Đại công chúa bọn họ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
“Bốn mươi vạn binh mã, chỉ là tiện đường ngang Hàn quốc. Có điều, quả nhân sẽ chẳng quan tâm nếu tiện thể biến nơi này thành chiến trường chính thức đâu.” Độc Cô Tuyệt mở miệng ném một câu rét buốt như cơn gió bắc, thong dong như thể không hề để tâm chút nào.
Lại thoáng chốc, bá quan văn võ đã hơi hơi an lòng vì biết được binh mã là của công chúa, nhưng nghe được những lời của Độc Cô Tuyệt trái tim họ lại tức thì treo lên. Bốn mươi vạn binh mã, nước Hàn biến thành chiến trường chính, ý của Độc Cô Tuyệt là muốn tấn công đánh chiếm Hàn.
“Là tiện đường hay là công kích, tự chọn đi.”
Độc Cô Tuyệt vung tay áo bào lên, ôm thắt lưng Vân Khinh, xoay người ngông nghênh ngồi lên long ỷ trên cao, ném Thượng Quan Lăng Thiên sang một bên.
Tĩnh lặng, phút chốc bầu không khí yên lặng chết chóc lan tràn khắp chốn.
“Thần tham kiến Nữ vương bệ hạ, Tần vương bệ hạ.” Tiếng triều bái của bá quan vọng về vang dội, hòa cùng âm thanh cao vút này đám triều thần trong đại điện cũng đồng loạt quỳ xuống dưới chân Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt.
Có thể làm tới quan nhất phẩm thì không một ai là kẻ ngốc, nếu hôm nay bọn họ phản đối Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt lên ngôi, thì thứ chờ đợi họ chính là cửa nát nhà tan, Hàn sẽ bị bốn mươi vạn đại quân thảo phạt, nhưng nếu đồng ý thì đồng nghĩa với việc Hàn sẽ thuộc về Tần, hai con đường để chọn, chỉ có một đường sống, hai bên nặng nhẹ ai ai cũng hiểu rõ, tất cả đồng loạt quy thuận.
“Bình thân.” Mệnh lệnh lạnh lùng truyền ra khỏi Hàn vương cung, hòa vào ngọn gió đông cuốn thẳng lên trời cao, từ hôm nay Hàn chính thức thuộc về Tần.
Gió lạnh thổi từng cơn, bốn mươi vạn đại quân như ẩn như hiện kéo đến nước Hàn, ngập tràn khí thế. Trong rừng hoa đào ở ngoại ô Viễn thành, lúc này gió lạnh khẽ thổi qua những tán trúc xanh mượt vang lên những tiếng xạc xào.
“Điện hạ, đêm qua lửa bốc tận trời, chắc là mọi chuyện đã thành, Hàn quốc hoàn toàn nằm trong tay chúng ta rồi.” Tề Chi Khiêm khoát khoát tay ngăn lời Huyền Tri lại, y lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, khuôn mặt mang theo nét âm trầm mà Huyền Tri chưa từng thấy qua.
“Của chúng ta? Hừ, nếu ta đoán không lầm thì hiện tại đã rơi vào tay Độc Cô Tuyệt rồi.” Giọng nói thản nhiên cất lên, khiến đám người Huyền Tri, Thu Điền giật mình.
“Điện hạ, sao vậy được?” Thu Điền kinh ngạc nói, đêm qua thấy ngọn lửa lớn bốc lên tận trời cao, đoán chừng là Thượng Quan Dần đang tiêu diệt sạch sẽ đám người của Thượng Quan Lăng Thiên, mà bọn họ cũng không nhận thấy có gì thứ đó làm giảm bớt những âm thanh kia, chẳng phải động tĩnh đêm qua rất lớn ư, toàn cục sao có thể rơi vào tay Độc Cô Tuyệt được chứ?
Tề Chi Khiêm không trả lời, chống người đứng dậy, bước từng bước một ra khỏi gian phòng nghỉ, Thu Điền và Huyền Tri thấy vậy cũng cất bước theo sau.
“Đinh Phi Tình, ta đã xem thường nàng.” Chậm rãi ngồi lên chiếc ghế trong phòng Đinh Phi Tình, Tề Chi Khiêm thản nhiên nhìn Đinh Phi Tình đang ôm bé cưng nói.
“Ồ, lời này của Tề thái tử ta không hiểu nổi.” Đinh Phi Tình ôm đứa bé ngồi trên giường, không có chút hoảng hốt, bình tĩnh đáp lời.
Tề Chi Khiêm nghe vậy chậm rãi cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thong thả nói: “Điêu nhi đến chỗ Vân Khinh rồi sao, lần này lại chuẩn bị mang thứ gì trở về? Chắc là sẽ không độc chết ta, nhưng lại tăng thêm độc tính trên người ta có phải không?”
Đinh Phi Tình nghe thấy nét mặt chợt lóe lên vài tia sáng, nhìn Tề Chi Khiêm không nói gì.
“Hai ngày trước tình hình hỗn loạn khiến ta không kịp suy nghĩ, thật ra chuyện này cũng không phức tạp gì cho lắm. Chỉ là ta sơ suất vừa vặn cho các người một kẻ hở mà thôi. Ta chưa bao giờ xem thường khả năng của Độc Cô Tuyệt, nhưng lại quá xem nhẹ nàng, ta chỉ vừa xuất ra một chiêu thì đã sơ suất, bị đoạt mất tiên cơ, có lẽ lúc này Hàn quốc đã là của hắn.”
Tề Chi Khiêm khẽ lắc đầu thở dài một tiếng tiếp tục nói: “Đêm qua hỏa hoạn lớn như vậy. Thượng Quan Dần vốn không phải là loại người quyết đoán, dám phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ các phủ đệ quan trọng trong Viễn Thành. Độc Cô Tuyệt ơi là Độc Cô Tuyệt, dù ngươi có chặn hết mọi tin tức truyền tới thì Tề Chi Khiêm ta cũng không phải là một thằng ngốc.” Chỉ cần một ngọn lửa là đủ rồi, đủ để y nhìn thấu hết tất cả.
“Tề thái tử quả nhiên thông minh.” Đinh Phi Tình thấy Tề Chi Khiêm chỉ cần dựa vào phương hướng châm lửa liền đoán ra tất cả mọi chuyện, quả thật rất lợi hại, tức thì cô cũng không che giấu nữa lạnh lùng nói.
Khóe miệng Tề Chi Khiêm khẽ nở một nụ cười khó hiểu, gật gật đầu nói.
“Đa tạ đã quá khen ngợi, nàng nói xem, hôm nay là ngày vui như thế, ta nên gửi lễ vật gì chúc mừng Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đây.”