Chương
Khương Thích làm bộ như lơ đãng hỏi: “Là Bạc Dạ làm có phải không?”
Vẻ mặt của Đường Thi trắng nhợt, trầm mặc hồi lâu vẫn không phủ nhận, cô nhẹ giọng nói: “Ừ.”
“Tên khốn này.”
Khương Thích hùng hùng hổ hổ đá một cước vào bụi cỏ bên cạnh, sau đó không biết lấy đâu ra một gói thuốc lá, nhưng lại nhìn nhìn Đường Thi, cuối cùng vẫn lặng lẽ cất đi: “Không thể hút thuốc trước mặt phụ nữ có thai.”
Đường Thi phì một tiếng rồi nở nụ cười: “Cậu vẫn có tâm đấy nhỉ.”
“Như thế nào, trông tớ giống như người không tim không phổi lắm sao.” Khương Thích nhướng đôi lông mày thanh tú: “Đợi thêm hai mươi phút nữa đi, chút nữa hẵng đi ra.”
Đường Thi nhìn cô một cái: “Cậu giống như còn có lời muốn nói?”
“Nếu cậu thật sự mang thai, cậu tính toán làm sao bây giờ?”
Khương Thích làm bộ như vô ý hỏi, suy cho cùng cũng là ở vì để ý đến tâm trạng của Đường Thi.
Có điều thời điểm Đường Thi nghe thấy vấn đề này, trong lòng cô vẫn đau đớn một chút.
Khuôn mặt cô tái nhợt cười, nói: “Phá đi thôi, còn có thể làm sao bây giờ ?”
Khương Thích vươn tay ôm lấy cô: “Tớ nói thật, cậu có thể sinh đứa trẻ ra, sau đó dùng đứa bé này uy hiếp Bạc Dạ, không phải rất tốt hay sao?”
“Người đàn bà hiểm ác kia!”
Đường Thi cố ý cười cười: “Cậu tàn nhẫn thật đấy.”
“Tớ không tàn nhẫn thì không có chỗ đứng trong xã hội này.”
Khương Thích nhìn cô nháy mắt: “Đến lúc đó, đứa cháu thứ hai nhà họ Bạc lại nằm trong bụng cậu, cậu nghĩ muốn làm rõ chuyện với Bạc Dạ như thế nào?”
Thời điểm cô ta nói những lời này đều vô cùng bình thường, tựa như đang nói hôm nay trời thật đẹp vậy.
Đường Thi bị ý tưởng này của cô làm cho nở nụ cười: “Muốn làm gì Bạc
Dạ? Làm như thế nào?”
“Khiến cho anh cửa nát nhà tan! Mất vợ mất con! Âm dương cách biệt!”
Khương Thích như là còn chưa hết giận, cô ta lại hung hăng đạp một cước vào bồn hoa bên cạnh: “Làm thế mới trả đủ những gì anh ta đã làm với cậu!”
Chỉ có trừng phạt mới có thể giải quyết được sai lầm, chứ không phải là tha thứ.
Đường Thi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Phá thai đi, sinh đứa trẻ này ra chỉ để nó phải chịu những thù hận của cha mẹ, như vậy là không công bằng với nó.” Khương Thích sờ mặt Đường Thi: “Cậu thật đúng là thiện lương, nếu là tớ, tớ sẽ không cần quan tâm đứa trẻ này, dù sao cũng chỉ là công cụ trả thù Bạc Dạ.”
Trả thù Bạc Dạ?
Bốn chữ này nghe thế nào cũng thấy thật ghê người.
Đường Thi cười cười, có một số người, đã hận đến mức không muốn quan tâm không muốn động vào.
“Vẫn là phá nó đi, cho dù tớ không vì đứa trẻ thì cũng phải suy nghĩ cho
mình, tích phúc đi.” Đường Thi nhàn nhạt nói, nhìn phương xa: “Tớ không muốn con của mình phải chịu đựng nhiều như vậy, nghĩ đến Đường Duy, tớ cũng rất đau lòng.”
“Đứa nhóc Đường Duy kia cũng không biết cậu sinh ra kiểu gì.” Khương Thích vừa đi vừa nói: “Tuổi nhỏ mà đã hiểu biết nhiều thứ như thế, nghĩ lại cũng thấy hơi đáng sợ.”
“Do tớ.”
Đường Thi không còn chút sức lực nói ra hai chữ đó, cuối cùng vẫn là do chính cô đã khiến con trai mình trưởng thành sớm như vậy, cô không có cách bảo vệ, cho nó một tuổi thơ vô âu vô lo, mới khiến cho Đường Duy trở thành như vậy.
Hai người trở lại sảnh chính, đi lấy giấy kiểm tra nước tiểu, vừa vặn giấy kiểm tra máu cũng hoàn thành. Đường Thi cầm giấy trên tay, hai người trở lại phòng khám, bác sĩ thoáng nhìn hai người, lấy giấy xem xét.
“Cô lại đây xem đi, kiểm tra này nói rằng đúng là cô đã có thai.”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Đường Thi, sau đó nói: “Cô có muốn đứa trẻ này Đường Thi ngần người, cô mở miệng theo bản năng: “Không cần.” hay không?”
“Phá đi sao? Trước đây đã từng có thai chưa?”