Chương : Chắc hẳn không phải là anh ta đâu! Cô biết anh ta sao?
Lời nói này giống như một cú tát thật mạnh vào mặt Đường Thị, vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn theo bóng Bạc Dạ rời khỏi đó. Cô ngồi lại trong phòng tiếp khách một lúc, sau đó mới hoảng hốt quay về phòng làm việc.
Mấy đồng nghiệp phát hiện ra biếu cảm trên mặt cô có gì đó không ổn, nhanh chóng quan tâm hỏi “Sao vậy? Cãi nhau với khách hàng à?”
“Tôi đã nói rồi, vị khách hàng này có lai lịch không hề nhỏ, chắc chẩn không dễ đối phó. Sớm biết như thế thì đã phái một người đàn ông đến tiếp rồi, còn hù dọa nữ thần nhà chúng ta nữa chứ”
Lục Khủng Long đến đưa cho Đường Thi một tách cà phê, Đường Thi nhận lấy rồi nói cảm ơn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô uống một ngụm cà phê sau đó mới cảm thấy bình Tĩnh lại.
Tùng Sam bận rộn, quay sang nhìn vẻ mặt ủ rũ cúi đầu của Đường Thị, trầm mặc một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Cô biết Bạc Dạ sao?”
Biểu cảm Đường Thi trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng quay đầu nói: “Không… Tôi không quen”
“Nhìn vẻ mặt này của cô thì dường như đã xảy ra chuyện gì đó với anh ta” Tùng Sam nở một nụ cười khó hiểu: “Hai người thật sự không có chuyện gì chứ?”
Sắc mặt Đường Thi tái nhợt, cô nhanh chóng phủ nhận: “Không có, không có chuyện gì cả. Nếu ôi và anh ta từng xảy ra chuyện gì thì bây giờ tôi cũng sẽ không làm việc này”
“Cũng đúng”
Tùng Sam nói điều này một cách đầy ẩn ý Anh ta liếc nhìn Đường Thi: “Có vẻ như anh ta không thích phong cách của cô. Tôi còn tưởng răng người đẹp dù sao cũng có thể kiếm được chút tiền.” Đường Thì cười chế giễu.
Thích sao? Cho tới tận bây giờ, Bạc Dạ chưa từng thích cô một chút nào.
Còn việc anh thích cô, cô vẫn luôn chờ đợi trong mệt mỏi, và cuối cùng thì dần dần bị biến mất sạch
Lúc ăn cơm trưa, mọi người có thể thấy rõ việc Đường Thi cảm thấy không vui, bởi vì cô không thể kêu gọi đầu tư cho studio của mình. Lão Vương sợ cô cảm thấy áp lực quá vì thế nhanh chóng cầm tới một đĩa thịt kho ngồi xuống
bên cạnh cô: ‘Đừng nghĩ ngợi lung tung. Không ai trách cô đâu.”
Đường Thi thở dài, cô nói: “Có phải nếu tôi rời khỏi đây thì anh ta sẽ tài trợ cho studio của mình không?”
Có phải anh cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cô không? Có phải anh đang cố tình nhắm vào cô không?
“Sao tự nhiên lại nói vậy?” Lão Vương sững sờ. “Đừng từ chức, chuyện lớn như vậy, đừng bao giờ nghĩ tới nữa”
“Nữ thần, đừng quá nghiêm túc” Lục Khủng Long đối diện cầm tới một cây xúc xích nướng;
“Cô có muốn ăn xúc xích nướng không? Mùi vị vô cùng ngon”
Đường Thi liếc nhìn những người đồng nghiệp thân thiện, chỉ có thể cười tỏ vẻ áy náy.
Nếu hôm nay người gặp Bạc Dạ không phải là cô thì có lẽ Bạc Dạ sẽ không từ chối thẳng thừng như thế.
Rốt cuộc thì chẳng có chỗ nào mà anh không có mặt, vì thế tất cả mọi thứ của cô đều bại dưới tay anh.
Buổi tối, khi về nhà, Đường Thi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình không thể cứ bi lụy như thế mãi. Có lẽ khi lựa chọn làm công việc này thì chính là một lựa chọn sai làm. Hai ngày nay, cô không đến phòng làm việc, cứ ở nhà ngồi như thế suy nghĩ lại mọi chuyện.
Phải làm sao để thoát khỏi sự truy đuổi và chặn đứng mọi hoạt động của anh đây? Một lúc sang, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Lúc nhìn thấy Tùng Sam đứng ở cửa, anh ta đeo một chiếc kính râm gọng nhỏ, mặc một bộ quần áo vô cùng dày. Cả người anh ta trông như một tên con nhà giàu mới nổi vừa từ nước ngoài về vậy, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thể thao. Khi nhìn thấy Đường Thi mở cửa, bàn tay anh nhanh chóng giơ ra, bắt lấy cả
người cô sau đó kéo ra ngoài.
Đường Thi sửng sốt: “Sao anh lại biết tôi ở đây mà tới thế?”
“Trên sơ yếu lý lịch của cô có viết”
Tùng Sam không nhịn được khit mũi một tiếng: “Sao cô không đi làm thế?”
“Tôi ..” Đường Thi nhếch môi, nuốt nước miếng nói: “Tôi nghĩ, có thể tôi không phù hợp
Tùng Sam nắm lấy vai cô, nhanh chóng kéo cô đi thẳng vào nhà cô, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh bàn ăn như chủ nhân của ngôi nhà này.
Người đàn ông nhìn cô chăm chắm bắng ánh mắt sắc lạnh: “Tiền thuê nhà chỗ cô lên đến năm ngàn hơn. Người có thể ở chỗ thế này tại sao lại phải tới công ty của chúng tôi làm? Việc cô nói mình chẳng có quan hệ gì với Bạc Dạ, tôi cũng không tin đâu.”
Anh ta luôn nói một cách thẳng thắn, gây tổn thương như thế. Anh ta cũng chẳng hề quan tâm đến tâm trạng lúc này của Đường Thi một chút nào.
Người đàn ông này, ngoại trừ khuôn mặt giống Đường Dịch, thì tất cả những điểm còn lại chẳng ôn hòa được như Đường Dịch. Đường Thi cảm thấy mình chắc chắn đã bị bệnh rồi, bởi vì việc mất đi Đường Dịch khiến cô vô cùng đau khổ, vì thế mới có thể xem một người vô tình như Tùng Sam xem như anh mình.