Chương
Tô Kỳ cho rằng Đường Duy có thể tìm thấy chính mình là một điều khá kì diệu.Khi có ai đó đập cửa văn phòng của anh ta và ôm một đứa trẻ bị thương và ướt đẫm trên tay, anh ta đã bị sốc. Chết tiệt, đó không phải là thằng nhóc nhà Bạc Dạ sao? Làm thế nào mà nhìn nó như ma quỷ thế này!
Còn chưa kịp suy nghĩ, anh ta đã nhờ người đưa cậu bé đến bệnh viện trước, nhưng Đường Duy đã nắm lấy góc quần áo Tô Kỳ, cậu bé nhắm chặt mắt, khẽ lẩm bẩm nói: “Đừng… đừng gọi cho Bạc Dạ.”
Cậu bé vừa trốn thoát khỏi đó và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.Tô Kỳ nhì đứa nhỏ trong tay, cảm thấy như thể con mình bị bắt nạt, liền vội vàng đưa Đường Duy đến bệnh viện, sau khi đến liền đưa cậu bé đến khoa nhi.
Giang Lăng nhận xét ngắn gọn cho Tô Kỳ: “Gần đây cậu cũng hơi dài tay đó. Hôm nay lại một Đường Thi, mai lại một Đường Duy, sao không trực tiếp đưa hai mẹ con về nhà luôn đi?”
Tô Kỳ nói: “Nhưng Tô Phi Phi lại không thể sống chung với Đường Thi.”
Giang Lăng nói: “Tôi nghĩ cho dù có đánh nhau thì cậu đối với Đường Thi vẫn thiên vị hơn một phần.”
Làm sao có thể!
Tô Kỳ trợn tròn mắt: “Đứa nhỏ bị cái gì?”
“Vết thương khá sâu. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nước vào phổi nên suýt chết đuối. Có phải cậu bé bị bắt cóc không?” Giang Lăng thản nhiên hỏi, ánh mắt Tô Kỳ càng sâu, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó. “Dù sao thì cậu bé cũng không thể cắt đứt khỏi mối quan hệ với Bạc Dạ.”
Giang Lăng mừng rỡ “Tuyệt thật, ngay cả Bạc Dạ mà cậu cũng dám đào góc tường, nếu anh ta biết được, có lẽ sẽ vác dao đi chém nhau với cậu.”
Tô Kỳ ngồi trong phòng làm việc của Giang Lăng như kẻ du thủ du thực, đặt đôi chân dài lên bàn: “Tôi không nghĩ Đường Thi biết chuyện.”
“Cậu định nói cho cô ấy biết sao?” Giang Lăng cũng biết chuyện của Đường Thi với Bạc Dạ rất phức tạp, nếu không thì Đường Duy cũng không đến mức như thế này, ước chừng Đường Duy đã phải trải qua chuyện kinh khủng mà không nói cho Đường Thi biết.“Ôi, thật đáng thương” Tô Kỳ suy nghĩ một chút: “Trước tiên cứ để cậu bé ở bệnh viện, tôi sẽ trả tiền sau.”
“Chậc chậc chậc.” Giang Lăng xoay người cầm bút: “Cậu định trở thành chồng tương lai của ai đó sao?”
Tô Kỳ nện cái ghế đầu xuống sàn: “Câm miệng lại, nếu tôi muốn sinh con trai, dù sao cũng có phụ nữ xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố muốn sinh con cho tôi.”
“..” Miệng anh ta cứng ngắc.Đường Duy tỉnh dậy liền nhìn thấy Tô Kỳ, người đàn ông này có đôi mắt màu xanh lá cây khác hoàn toàn với nó, mẹ nói rằng anh ta là một người lai, vì vậy không có gì lạ khi anh ta trông giống như một người nước ngoài.Nó khẽ nói: “Chú..”
Tô Kỳ đang chơi game, không hề ngẩng đầu lên, anh ta để lộ nửa khuôn mặt, sống mũi thẳng, môi mỏng, nét mặt đàn ông khá sâu, anh ta thuộc dạng đẹp trai đi đến đâu cũng được nghênh đón.Tô Kỳ nói: “Từ từ đợi chút, cha đang đẩy tháp.”
Tô Kỳ vẫn quen xưng là ba của cậu bé, nhưng Đường Duy không nói gì, lông mi chỉ khẽ run lên, ngồi yên ở chỗ đó, ngoan ngoãn đợi anh ta chơi xong trò chơi. Lần trước khi tỉnh lại anh ta liền nhìn thấy tiểu tổ tong này ngồi ở bên cạnh, lần đó bị bắt cóc, anh ta chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ đến tìm mình, theo bản năng, trong lòng có chút cảm động.
Vì vậy, sau khi nhảy xuống biển, cậu bé trèo lên một chiếc tàu hơi nước và nhờ những người ở đó đưa cậu bé vào đất liền và đưa họ tất cả số tiền mà cậu bé đã giấu được, chạy tất cả các đường để tìm Tô Kỳ.
Cậu bé không biết tại sao lại muốn nhờ ông chú này giúp đỡ, trước đây nhờ anh ta đến gặp người mẹ đang bị thương nằm trong viện, nó luôn cảm thấy ông chú này còn… thân thiết hơn nếu so sánh với Bạc Dạ.
Tô Kỳ thắng một ván, quay đầu vui vẻ nhìn Đường Duy: “Tiểu tổ tông, cháu tỉnh rồi sao?”
Giang Lăng đang ở xa trên lối đi, nghe thấy Tô Kỳ mắng là Tiểu Tổ Tông, nói rằng đứa nhỏ này đã đánh nhau với đứa nhỏ của nhà khác từ lâu nên con trai của Đường Thi trầm mặc, không bị bắt nạt nên cũng sẽ không ngây thơ.Đường Duy nhẹ nhàng đáp: “Ừm, cám ơn chú.”
Nhìn thấy nó như vậy, Tô Kỳ nói: “Cháu với Bạc Dạ cãi nhau à?”
Nhắc đến Bạc Dạ, cả người Đường Duy lại run lên.