Chương : Ông trời có mắt, thay trời hành đạo!
Hôm nay Bạc Dạ nhận được một chuỗi tin nhản, nội dung tin nhản có liên quan đến ảnh chụp của An Như.
Tính từ lần An Như bị người ta bắt cóc đi từ chỗ đồn công an đến nay, vì chuyện cô ta đã từng làm khiến anh không muốn để ý đến chuyện sống chết của cô ta nữa, bởi vậy Bạc Dạ cũng không.
phái người đuối theo đế truy dấu vết, thế nhưng khi điện thoại nhận được những bức ảnh trông đến là thảm thương của An Như thì đến anh cũng phải giật mình thảng thốt.
Nhìn dấy số kia một thoáng, gần như anh cũng chẳng suy nghĩ gì mà lệnh cho Lâm Tử mau chóng đi tra dò thông tin, truy dấu địa chỉ IP của đấy số này.
Kết quả mà Lâm Tử tra ra cũng giống hệt như lần trước, địa chỉ này là ở nước ngoài.
Đây đã không phải là địa chỉ IP duy nhất ở nước ngoài rồi…
Người ở nước ngoài, bắt cóc An Như đi rồi lại gửi cho anh những bức ảnh này, rốt cuộc là có ý gì đây? Vài giây tiếp theo, lại có một tin nhắn được.
gửi đến, cùng một dãy số, thời gian gửi chỉ cách nhau tầm mười phút mà thôi.
“Thay trời hành đạo, ông trời có mắt!” Tám chữ ngắn ngủi song lại đủ để khiến Bạc.
Dạ thoáng giật mình, thay trời hành đạo, ông trời có mắt? Những lời phía sau này có hàm ý gì đây… Lẽ nào bản thân An Như có che giấu chuyện gì mà đến cả anh cũng không biết?
Đêm ngày hôm đó, một đám người mặc đồ đen đi đến trước cửa nhà Bạc Dạ, quăng một chiếc bao tải nặng trịch vào trong vườn hoa nhà anh, thế rồi cứ vậy mà nghênh ngang bỏ đi.
Sáng sớm khi người giúp việc của nhà họ Bạc đi ra quét tước dọn dẹp thì thấy có cái bao tải năm giữa sân, thấy thứ bên trong còn động đậy nữa thì sợ đến tái cả mặt, mở ra xem thì thấy có một người bị nhét bên trong.
Mặt mũi người này lại trông đến là quen mắt, chẳng phải là An Như khi trước hay đến nhà họ.
Bạc đó sao! Làm sao mà lại thành ra thế này? Còn… còn sống chứ hả! Người giúp việc run rẩy giơ tay ra thử dò xem nhịp thở của cô ta, thấy người này vẫn còn thoi thóp hít ra thở vào thì vội vàng khiêng cô ta lên, vừa khiêng vừa gào lên: “Cậu chủ, cậu chủ!” Khi Bạc Dạ nhìn thấy An Như máu me be bét đầy mình thì cả người sững sờ kinh ngạc.
Ngay lập tức, anh liên tưởng đến đoạn tin nhản trước đó đã nhận được, An Như… Sau khi bị bắt cóc, không biết đã phải trải qua những gì? “Bác sĩ Triệu đã chữa cho cô ấy qua giai đoạn nguy hiểm xong chuyển xuống tăng hầm để tĩnh dưỡng rồi” Giữ lại An Như, chờ đến khi cô ta tỉnh lại thì chắc là có thể ép hỏi ra được đôi điều manh mỗi.
Bạc Dạ chẳng để tâm thăm nom An Như thế nào, anh cầm lấy di động trên bàn, trực tiếp ra khỏi nhà họ Bạc.
Chuyện này giống như là một nhịp nhạc đệm cho chuỗi sự kiện ngầu nhiên lúc năm mới, vốn chẳng thể hình thành nên chút ảnh hưởng nào.
đến cuộc sống thường ngày của anh.
Chỉ khi anh rời đi rồi mới có người lén lút tuồn thông tin sau lưng anh, gửi đi một thông tin.
“Báo cáo ông chủ, Dạ Bạc rời nhà đi làm rồi, bọn họ cũng đã đem An Như vào trong nhà”
Diệp Kinh Đường đã nghe chuyện An Như bị thương tích khắp người rồi bị người ném trả về trước cửa nhà họ Bạc, vừa hay Bạc Dạ đến công ty tìm anh đế bàn công chuyện, anh cười hỏi Bạc Dạ: “Anh lại rước cô bồ về lại trong nhà đấy à?”
“Không hẳn” Bạc Dạ xoa xoa đầu mày: “Chờ cô tả tỉnh dậy thì có việc cần hỏi”
“Xem ra chỉ là lợi dụng rồi” Diệp Kinh Đường tự pha cho mình một cốc cà phê, từ hồi Khương Thích rời đi, thì anh ta chỉ quen uống cà phê hòa tan, chiếc máy pha cà phê mà Khương Thích mua cho anh ta, anh ta chẳng dùng được lấy một lần.
“Lần này anh xác định rõ ràng rồi à, nghĩ thông hết rồi hả? Hồi trước không phải là thích An Như lắm sao?”
Diệp Kinh Đường cầm cốc nhấp một ngụm cà phê, đôi ngươi màu hổ phách híp lại: “Hay phải nói là đã phát hiện ra An Như chỉ là cái bóng của An Mật mà thôi.”
Bạc Dạ dùng ngón tay gỗ gõ mặt bàn làm việc, vóc dáng anh thon dài, khoác trên mình bộ tây trang lộ vẻ khí phách mạnh mẽ: “Nói điểm chính đi, chuyện nhờ vả anh đã làm đến đâu rồi?”
Trước đó anh đã nhờ Diệp Kinh Đường điều tra chỉ tiết chuyện của năm năm về trước, dù sao là người có quan hệ ở trung ương thì việc điều tra cũng có phần thuận tiện hơn hẳn. Có một số chuyện được công khai ra thì khiến người ta nhìn nhận là thế này, song sự thực đẳng sau thì lại là một câu chuyện thế khác.
Lại nói tiếp, anh cũng có đôi phần thấy gấp gáp, cứ cảm thấy nếu mình dấn thêm bước nữa, một lần nữa đi điều tra chân tướng câu chuyện, ấy cũng chính là đang bước một bước tiến gần hơn với Đường Thi của năm năm trước.
Thấy vẻ mặt của Bạc Dạ, Diệp Kinh Đường cười thầm trong lòng, Bạc Dạ, trông anh căng thẳng thế này, liệu Đường Thi có biết hay không?
Thế nhưng anh không nói những lời này ra khỏi miệng, chỉ bảo rằng: “Này, thái độ nhờ vả kiếu gì đấy? Diệp Kinh Đường cười cười, quay người lấy ra một xấp giấy tờ ở trên giá sách bên cạnh, lấy ngón tay ấn xuống, sau rồi nhìn Bạc Dạ: “Tôi giúp anh còn dùng đến cả quyền lợi trên trung ương để điều tra chuyện năm năm trước, thế anh có cái gì để báo đáp tôi đây hay không?”
“Anh muốn được lợi gì?” Bạc Dạ vẫn một vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như trước, bất kế bản thân mình lúc này đang là chỗ cần cậy nhờ người khác.
Diệp Kinh Đường cười gắn: “Thôi dẹp thôi dẹp, ông đây chẳng có hứng thú gì với kiểu trai tráng như anh hết, khi nào có hứng muốn làm gay thì sẽ đến tìm tôi”
Bạc Dạ ước gì có thể cầm cốc cà phê kia rồi đố ụp lên đầu anh ta cho hả dạ, anh với tay giật lấy xấp giấy tờ: “Ăn với nói như đánh rắm không bảng, cái dự án lần trước nếu có bộ phận tiến triển vượt trội thì tôi sẽ xem xem có chia chác một hai phần gì đó cho anh hay không.”