Chương : Cảm thấy chính mình đã quay trở lại.
Đường Thi cảm thấy lúc đó mình đã từng bất chấp tất cả để chống cự đến cùng nhưng sau cùng lại bị Bạc Dạ đâm đến thương tích đầy mình.
Sau đó, cô ấy đứng trước máy quay, dưới ánh đèn mờ, cô ấy chơi guitar điện, rồi tự mình nhẹ nhàng hát một bản nhạc, mặc dù bài hát có bị lạc điệu, nhưng sự hài lòng trong mắt lại hiện rõ, dường như đang có cả thế giới.
Đội ngũ đạo diễn trực tiếp bị nhập tâm bởi kỹ năng diễn xuất tự nhiên của cô ấy, Vưu Kim cùng Asuka đứng ở một bên đối diện màn hình: “Cũng may là cô ấy bị lừa! Bằng không chúng ta đã thiếu mất đi một con cờ mạnh rồi!”
Vì Đường Thi đóng vai một cô gái theo trường phái hoang dã mạnh mẽ, nên ở giai đoạn đầu của phim kiểu tóc của cô ấy khá là gai góc, tóc mái che gần hết khuôn mặt, nếu ai đó quen biết cũng khó để có thể nhận ra đó chính là cô ấy, vì chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng một đôi môi căng mọng, có thể thử tưởng tượng xem người phụ nữ này liệu có những nét mặt thanh tú như nào.
Sau đó cô ấy loạng choạng, cả đoàn phim đã thuê một quán bar đế quay phim cho cô, thuận thể trên đường thấy rất nhiều người mẫu nam đến để có thế làm nền cho cô, dưới ánh đèn ở nơi thấp nhất của quán bar.
Cô lang thang giữa vô số người đàn ông, đeo theo một đôi bịt mắt hình con bướm, một đôi mắt thâm tình và quyến rũ, đôi môi ô son đỏ và miệng không ngừng thì thầm.
Thân hình của cô mảnh mai, phong thái tao nhã, khí chất quyến rũ, ánh đèn lung linh khiến cho bóng dáng cô giống như một con bướm đang không ngừng nhảy múa, khiến người ta muốn chạy đến ôm cô vào lòng, đặt cô trong lòng bàn tay, nhưng lại không đành lòng bóp nát sự mềm mại đó của cô.
Đường Thi trên người mặc một chiếc váy hai dây đen quyến rũ, đi từ góc quán bar này đến góc quán bar kia, thỉnh thoảng trên đường cô đi lại có một người đàn ông lạ mặt muốn tiến đến ôm lấy cô.
Cô yên lặng nằm gọn trong vòng tay của người đó rồi lại nhanh chóng rời đi. Khi cô rời đi, mắt cô mang vẻ nóng rực, có vẻ như đang tán tỉnh, hứa hẹn lần sau sẽ tìm người ấy.
Phân đoạn ngắn này chỉ vỏn vẹn mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã có vô số cảnh quay được quay lại, khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ đang bị mặt nạ che lại ấy, đôi môi khẽ hé mở và đôi mắt ươn ướt, đã được lưu lại trong ống kính mãi mãi dưới kỹ thuật quay tuyệt vời của đội ngũ đạo diễn.
Sau đó, khi nam chính bắt đầu diễn, Đường Thi đã cùng với đối thủ của mình tạo nên một màn kịch, khiến cho hồn bay phách lạc, dường như đã mất đi cả thể xác lẫn tinh thần.
Ngay khi máy quay quay đến khung cảnh tình yêu và cuộc sống chung của bọn họ, ánh nắng ban mai đã phác họa ra dáng vẻ xinh đẹp của cô.
khi cô đang ngồi thẳng trên giường. Cô ấy đã mất đi niềm kiêu hãnh và bản thân mình chỉ vì người đàn ông này, bị mắc kẹt dưới thân của anh ta, Đường Thi chợt nghĩ về bản thân của năm đó đã từng chẳng có lí do gì để nghĩ, vô lo vô nghĩ biết bao.
Cô cũng đã từng là một tiểu thư danh giá nổi tiếng ở Hải Thành, nhưng cô lại vì Bạc Dạ mà để bản thân phải cúi đầu, những ngày sau đó đã khiến cho tôn nghiêm của bản thân cô tan nát hoàn toàn, trái tim bị giẫm nát còn có thể vượt qua được, sợ rằng gia đình sẽ không thích dáng vẻ tàn tạ của cô vào thời điểm này.
Cảm xúc của Đường Thi bồng dưng thay đổi, ngũ đạo diễn đã rất nhanh chú ý đến cảm xúc ấy,ấn nứt quay rồi ghi lại. Sau đó đến cả Vưu Kim cũng bị cô lôi vào mạch cảm xúc ấy, một cô gái nhỏ bị một người đàn ông đâm chọc đến tốn thương khắp mình, phải chăng là trước đây cô đã từng trải qua cảm giác ấy rồi.
Ánh sáng dần chuyến thành màu trắng xám cho thấy trái tim của nhân vật chính đang dần sụp đố, sau đó cô tuyệt vọng chạy ra ngoài và gặp một nhân vật chính khác trên đường trong cơn mưa nhè nhẹ.
Trên đôi mắt ấy hiện lên bóng dáng phóng túng với một nụ cười bất cần, cô mạnh mế di chuyển sợi dây trong tay. Tiếng đàn điện vang lên khiển toàn bộ mạch máu trong cơ thể cô tê lên rần rần, ý thức cũng sôi trào..
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng guitar điện một lần nữa, cô đã tìm lại được con người ban đầu của mình.
Sau đó Đường Thi nắm thật chặt cây đàn guitar điện, mái tóc của cô ấy tung bay, nhưng các nhiếp ảnh gia vẫn đang loay hoay tìm một góc đẹp, từ đầu đến giờ chưa có một khung cảnh nào quay chính diện mặt cả.
Tất cả đều là những bức ảnh chụp với mái tóc ôm lấy khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy ưỡn lưng rồi cười lớn, bóng dáng lưng gầy guộc, cùng cây đàn guitar điện đang vang vọng trong tay.
Cuối cùng ống kính được kéo dấn ra, để lại khuôn mặt mơ hồ của Đường Thị, khung cảnh này dường như cô đã quay trở lại với cô gái nổi loạn lúc ban đầu, không chịu sự ràng buộc của ai hoang dại phóng khoáng, nhưng mang ánh nhìn thấu đáo, buông bỏ của sự trưởng thành Vưu Kim cảm thấy, bộ phim quảng cáo do Đường Thi này, sẽ khiến không ít đàn ông trong thành phố phát cuồng.