Chương
Bạc Dạ khàn giọng: “Ba có thể chịu đựng mọi thứ Đường Thi muốn làm sau khi hồi phục trí nhớ, chỉ cần hai mẹ con con…” Anh tạm dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng như sương khói: “Đừng đuổi ba đi.”
Đường Duy dừng lại, khóe mắt đỏ hơn. Cậu bé còn nhỏ, dễ mềm lòng, nhưng lại không muốn tha thứ cho cha mình.
“Thái độ của mẹ đối với ông chính là thái độ của tôi.” Đường Duy đi sang một bên: “Ông muốn tôi không căm thù ông thì hãy để mẹ tôi tha thứ ông trước đã.”
Tha thứ? Ánh mắt Bạc Dạ trào phúng. Chờ đến ngày Đường Thi tiêu tan thì chắc sẽ lại bỏ anh mà đi.
Hôm sau, một vị khách không mời mà đến phòng bệnh của Đường Thi. Nhìn cô gái này, Đường Thi vô cùng kinh ngạc.
“Nghe nói cậu bị đâm nên tới tới thăm cậu đây. Còn đau không?” Khương Thích đứng bên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng ngời. Đường Thi nắm tay Khương Thích: “Sao… Cậu lại đến đây?”
Tiếng cười lạnh vang lên đằng sau. Đường Thi vừa ngẩng đều lên thì thấy Diệp Kinh Đường. Đầu cô lại đau dữ dội, vừa thấy Diệp Kinh Đường, Đường Thi liền hoảng sợ. Thuộc hạ của Diệp Kinh Đường từng đánh cô đến nỗi bị tổn thương dạ dày, cô đương nhiên sợ Diệp Kinh Đường.
Thấy Đường Thi hoảng sợ, Bạc Dạ nhìn Diệp Kinh Đường nói: “Cút ra ngoài.”
“Mẹ nó, vô tình thế?” Diệp Kinh Đường chỉ vào mình: “Anh kêu tôi cút hả? Anh qua cầu rút ván đấy!”
Bạc Dạ cười lạnh lẽo: “Nơi này, Đường Thi lớn nhất.
Diệp Kinh Đường trợn trắng mắt, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Thích, trước giường bệnh Diêm Thành: “Thế nếu tôi không đi thì sao?”
Đường Thi sợ run lấy bẩy. Bạc Dạ đứng dậy, bẻ ngón tay răng rắc: “Vậy thì tôi chỉ còn cách đích thân ra tay.”
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!” Diệp Kinh Đường cười dời ghế ra sau: “Tôi đi, được chưa?” Anh ta quay sang nhìn Đường Thi. Đường Thi đề phòng nhìn anh ta, anh ta thở dài: “Hôm đó tôi hơi hung ác, để cho thuộc hạ làm cô ấy bị thương.”
“Anh còn có mặt mũi nói à?” Bạc Dạ vung tay cầm ghế nện qua: “Có đi không?”
“Ấy ấy ấy, mẹ nó, anh quả thực là thằng cuồng vợ!” Diệp Kinh Đường kéo Bạc Dạ cùng ra ngoài: “Ra ngoài hút điếu thuốc với tôi đi”
Bạc Dạ đi theo anh ta. Hai người vừa ra ngoài, Khương Thích và Đường Thi mới thở phào nhẹ nhõm, thân thiết nắm tay nhau: “Cậu không sao chứ? Sao mới bao lâu không thấy mà đã gầy thế này rồi?” Đôi mắt Khương Thích đỏ hoe. Đường Thi cười an ủi cô: “Bây giờ tớ khá hơn rồi. Còn cậu? Sao cũng gầy vậy? Anh ta không làm gì cậu chứ?”
“Anh ta…” Nhắc tới Diệp Kinh Đường, ánh mắt Khương Thích tối sầm: “Tớ cũng không mong gì nữa. Đường Thi, cậu nhất định phải yên ổn, đừng đi theo bước chân của tớ…”
“Anh ta lại bắt nạt cậu hả?”
Nhắc đến chuyện này, đầu Đường Thi lại đau nhói. Cô có thể nhớ lại một chút, nhưng không quá nhiều. Cô ngã xuống giường, hít vào một hơi: “Xin lỗi cậu, gần đầy ký ức của tớ bị thiếu hụt, không thể nhớ rất nhiều chuyện…”
“Không nhớ được thì đừng nhớ” Khương Thích đau lòng: “Dù sao không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Đường Thi, chỉ cần cậu cứ tiến về phía trước, đừng quay đầu là được.”
Đường Thi gật đầu, sau đó lại nói: “Dấu hôn trên cổ cậu…”
Sắc mặt Khương Thích tái nhợt, kéo cổ áo lên, phát hiện không che được nên dứt khoát từ bỏ, cười khổ: “Cậu cũng biết đấy, Diệp Kinh Đường với tớ…”
“Anh ta không yêu cậu, tại sao lại làm tổn thương cậu?” Đường Thi suýt rơi nước mắt: “Thích Thích, chờ tớ xuất viện, chúng ta về nhà được không?”
“Không thể nào.” Khương Thích buồn bã: “Hôm nay Diệp Kinh Đường chịu dẫn tới đến đây là vì tớ quỳ trong sân van xin anh ta một ngày một đêm. Anh ta có vệ sĩ sẽ bắt tớ lại nếu bỏ trốn bất cứ lúc nào, tớ chắp cánh cũng khó thoát.”
Chắp cánh khó thoát. Cô chính là món đồ chơi rẻ tiền nhất trong tay Diệp Kinh Đường. Anh ta có thể thỏa sức làm nhục cô, thưởng thức cô, giam cầm cô trong tay, cả đời này cho dù bóp nát cũng sẽ không cho cô bỏ trốn.
Vành mắt Khương Thích đỏ hoe, nói với Đường Thi: “Tớ được gặp cậu đã là may mắn lắm rồi. Tới không dám trốn. Thi Thi, anh ta muốn tổn thương người bên cạnh tớ, tớ không dám..”
Đường Thi cũng từng trải qua nỗi đau bị đe dọa. Cô không nhớ nổi, nhưng bản năng lại đồng cảm với nỗi đau ấy. Nhìn khuôn mặt gầy gò của Khương Thích, Đường Thi nói: “Cậu ăn nhiều một chút, không thể để bản thân chịu khổ.”
“Tớ đã thế này thì còn quan tâm gì mà chịu khổ hay không.” Khương Thích vừa khóc vừa cười: “Chờ ngày nào Diệp Kinh Đường chơi chán, tớ sẽ hoàn toàn tự do.”
Đường Thi và Khương Thích đều khóc. Họ đều là người bất hạnh, bị trói buộc trong tình cảm đau khổ, không được cứu rỗi.
Sau đó Diệp Kinh Đường vào phòng, Bạc Dạ đi theo sau. Đường Thi và Khương Thích đồng thời đề phòng nhìn hai người đàn ông. Diệp Kinh Đường cười lạnh, nhìn Khương Thích: “Sao? Sợ tôi à?”
Khương Thích run rẩy. Đường Thi nắm tay cô. Cô mỉm cười với bạn thân, sau đó đứng dậy: “Không dám. Tổng giám đốc Đường, anh đã về
“Ừ.” Diệp Kinh Đường nhìn Đường Thi, lạnh nhạt hỏi: “Hồi phục sao rồi?”
Đường Thi ngẩn ra một hồi mới biết Diệp Kinh Đường đang hỏi mình, đành phải đáp: “Ừm… Tạm được.”
“Đi thôi.” Diệp Kinh Đường lại cười trào phúng nhìn Khương Thích: “Thăm cũng thăm rồi, trò chuyện cũng trò chuyện rồi, Thích Thích, chúng ta nên trở về”
Đường Thi nhận thấy Khương Thích run rẩy dữ dội. Rõ ràng cô ấy rất sợ Diệp Kinh Đường, nhưng không thể không khuất phục trước anh ta. Cô sợ Diệp Kinh Đường tiếp tục ép Khương Thích như thế thì ngày nào đó cô ấy sẽ thật sự chết, vậy thì chẳng còn gì nữa. nhưng Khương Thích đứng dậy, ưỡn thẳng lưng. Cô không thể chết, Diệp Kinh Đường từng nói nếu cô còn dám giả chết thì sẽ hành hạ những người thân thiết với cô sống không bằng chết. Khương Thích không dám, cô chỉ có thể chịu đựng.
Lúc Khương Thích ra ngoài, Đường Thi ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ấy, bất giác nhận ra bạn thân mình sắp phải rời đi. Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Bạc Dạ đột nhiên hiểu được tại sao họ lại trở thành bạn bè. Có lẽ là vì họ đều là một loại người, đều bị dồn đến đường cùng, chỉ còn cách cắn răng ưỡn thẳng lưng, không cho mình gục ngã.
Bạc Dạ im lặng. Bóng dáng Khương Thích và Diệp Kinh Đường biến mất cuối hành lang. Đường Thi nằm về trên giường, đôi mắt mênh mông. Bên kia, trong xe Lincoln limousine thương vụ, Diệp Kinh Đường kẹp điếu thuốc trên tay, cười hờ những: “Sao vậy? Thân thiết với Đường Thi đến thế cơ à?”
Khương Thích đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Kinh Đường, ánh mắt tràn đầy căm thù, không nói một lời. Diệp Kinh Đường không thể thấy cô cứng cỏi như thế, chỉ hận không thể đập vỡ. Anh ta nắm cằm cô: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này vì Đường Thi. Cô nên biết rằng cô càng quan tâm người nào thì tôi càng muốn hủy diệt kẻ đó. Đừng ép tôi ra tay với Đường Thi.”