“Cảm ơn anh ấy hộ em nhé.”
Đường Thi nhận vé của công viên giải trí: “Chị sẽ giúp em hỏi chị Thích Thích, cuối tuần này đi nhé.”
Cơ thể của Đường Thi hồi phục rất tốt.
Khi cô ấy đề cập đến chuyện đi ra ngoài chơi với bên phía bệnh viện, người bên đó cũng đồng ý, nhưng vẫn dặn dò cô cẩn thận chú ý miệng vết thương sẽ bị hở ra.
Đường Duy đứng ở bên cạnh kiên quyết nói: “Tôi sẽ bảo vệ mẹ tôi.”
Cô y tá bị dáng vẻ của cậu chọc cười: “Chị tin, em là một nam tử hán.”
Cả bệnh viện đều biết Đường Thi có một đứa con vô cùng tài giỏi, tuổi nhỏ nhưng rất thông minh, quả thực là “con nhà người ta” trong truyền thuyết.
Đường Thi nắm tay Đường Duy đi ra ngoài, quần áo cô thay là do Khương Thích mang đến đây cho cô.
Lưng đứng thẳng lên vẫn còn cảm thấy hơi đau nhói, bóng lưng gầy yếu của cô ở trong mắt người khác tựa như một linh hồn chao đảo.
Hai người ra khỏi bệnh viện, sau đó ngồi tàu điện quay về Hải Thành, chiều hôm đó cùng đến công viên giải trí Disneyland chơi.
Lúc Bạc Dạ biết Đường Thi đến Hải Thành, đồng tử hơi co rụt lại, Lâm Từ theo sau nói một cách thận trọng: “Cậu Dạ, cô Đường và cậu chủ nhỏ đang đến công viên giải trí Disneyland, cậu...”
Lập tức, Bạc Dạ dừng lại hết tất cả công việc, cầm lấy chìa khóa xe: “Nói cho tôi lịch trình của cô ấy, tôi đi xem một chút.”
“Xem một chút”, chính là theo dõi sau lưng cô ấy.
Hai người Đường Thi và Đường Duy xếp hàng đi vào công viên giải trí, lúc đăng ký chứng minh thư, chỗ Bạc Dạ cũng có được tin tức của cô: “Cậu Dạ, cô Đường có tên trong danh sách du khách, chắc bọn họ đã đi vào rồi.”
“Ừ.” Bạc Dạ tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia: “Mấy người cũng đi vào đi.
Tôi sẽ cho quản lý công viên giải trí Disneyland mở cửa sau cho mấy người, nhớ bảo vệ hai mẹ con cô ấy.”
“Đã rõ, thưa cậu Dạ.”
Cũng không biết tại sao gần đây cậu Dạ lại thay đổi tính tình.
Ngày trước thì vẫn khinh thường cô Đường, bây giờ lại đột nhiên coi người ta như bảo bối.
Mấy người làm nói chuyện phiếm cũng bùi ngùi xúc động, đàn ông mà, phải đến khi chia xa mới biết được đâu là tình yêu đích thực.
Lâm Từ lái xe đưa Bạc Dạ đến công viên giải trí Disneyland, lúc anh xuống xe, người xung quanh đều trầm trồ.
“Nhìn kìa? Người đàn ông đeo kính râm đằng kia thật đẹp trai.”
“Cao thật đấy, chắc phải một mét tám, khí thế đúng là hơn người.”
“Nhìn như siêu mẫu vậy á, có phải là ngôi sao nào đó không?”
“Chậc chậc, trợ lý đi phía sau anh ta cũng rất trắng trẻo, sáng sủa, chắc chắn là con nhà giàu nhưng âm thầm che giấu.”
“Nếu đã là con nhà giàu tại sao lại đến đây một mình? Có lẽ là minh tinh nào đó đến đây ghi hình chương trình thực tế cũng nên.”
Lời xì xào bàn tán xung quanh truyền đến tai Bạc Dạ, anh cau mày nhíu mi khẽ hừ một tiếng.
Ngay lập tức xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người lập tức đứng thành một hàng ngũ chỉnh tề như trong quân đội, giống như trẻ con bị dạy dỗ, ngoan ngoãn im lặng.
Lâm Từ xấu hổ, khí thế này đúng là vô địch mà.
Quản lý của công viên giải trí xuống bắt tay liên tục với Bạc Dạ: “Cậu Dạ, cậu Dạ, làm phiền cậu sắp xếp công việc bớt chút thời gian đến chỗ này của tôi một chuyến, tôi sẽ cho người đến làm hướng dẫn viên cho cậu.”
“Không sao, không cần phô trương như vậy.” Bạc Dạ bỏ kính râm ra, lộ ra đôi mắt tinh xảo, thâm thúy, cặp lông mày hiên ngang, ánh mắt sắc bén như dao.
Nhìn qua sẽ khiến cho mọi người cảm thấy được người đàn ông này tuy đẹp trai nhưng không dễ để tiếp cận.
Người dân Hải Thành cũng cảm thấy khuôn mặt này có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Bạc Dạ đi bằng con đường VIP vào công viên giải trí, Đường Thi đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc đột nhiên hắt xì một cái.
Đường Duy lo lắng hỏi: “Có phải mẹ bị cảm rồi không?”
Đường Thi xoa xoa mũi: “Chắc là không đâu.”.