Vừa nói xong câu này, chiếc tàu lượn siêu tốc đã đạt đến tốc độ cao nhất, dần lao thẳng xuống dưới.
“A a a a a a!!”
Cảm giác không trọng lực cùng tốc độ nhanh của tàu lượn đánh úp vào Đường Thi, khiến cho cô cảm thấy dường như mình đã mất đi lực hút của trái đất, cả người đang bay lên, lại bị thiết bị an toàn kìm lại kéo xuống dưới.
Cảm giác như mất đi lý trí kích thích cô, khiến cho cô cố hết sức hét to thành tiếng, như một phương pháp giải tỏa cảm xúc.
Cuối cùng khi tàu lượn dừng lại, tóc Đường Thi đã bị thổi tung rối xù.
Lúc đi xuống Đường Duy nở nụ cười đắc ý: “Mommy, thì ra mẹ cũng giống y hệt cậu.”
Đường Dịch cũng vừa đi tàu lượn vừa hét lên, vừa nhắc đến hai chữ này, đầu Đường Thi liền nên đau đớn dữ dội.
Trước mắt thoáng hiện ra một hình ảnh, là cảnh tượng thân thể Đường Dịch lạnh như băng nằm trong bệnh viện, cô ấn ấn huyệt thái dương, rất nhiều âm thanh từ trong quá khứ vọng lại bên tai.
“Đường Thi, em bình tĩnh lại đi.”
“Bạc Dạ, nếu tôi là anh, tôi nằm mơ cũng phải bật cười thành tiếng.”
“Tôi mong anh xuống địa ngục.”
Là ai...!Là ai...!
Ai đã phá hủy tất cả mọi thứ của cô?
Khoảnh khắc đó, tai cô như ù đi, tất cả cảm xúc như sóng thủy triều nuốt chửng lấy Đường Thi.
Mắt cô đỏ hoe, cô lùi lại mấy bước, dường như không rõ tại sao bản thân mình lại đột nhiên rơi nước mắt.
Dường như đang sống lại nỗi đau của quá khứ.
Đường Thi sờ mặt mình, Đường Duy cũng trở nên lo lắng: “Mommy, mẹ nhớ lại chuyện gì sao?”
Đường Thi ổn định lại cảm xúc, cố kìm nén sự đau khổ trong lòng, cười với Đường Duy: “Không sao, đột nhiên mẹ cảm thấy ký ức hơi lộn xộn, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt hơn.”
Đường Duy nói muốn Đường Thi đi mua kem.
Nhìn cô xếp hàng, mắt cậu nheo lại.
Sau đó, Đường Thi dẫn Đường Duy đi chơi hết tất cả các trò chơi của công viên giải trí.
Hai người bọn họ đi đến đâu cũng đều có người tốt bụng nhường chỗ ngồi cho bọn họ, lý do thì có vô vàn lý do kỳ lạ, nào là bà xã đang đẻ không kịp chơi, rồi thì công ty phá sản phải về hỗ trợ, còn có anh ruột đi đánh nhau bị chặt đứt chân phải chạy về nhà, rồi nhường bọn họ chỗ ngồi.
Đường Thi ngẩn người, hôm nay sao cô lại trở nên may mắn như vậy, người nào cũng có chuyện không may xảy ra ở nhà, còn vô cùng tốt bụng nhường chỗ ngồi cho cô.
Đường Duy vẫn một vẻ mặt ngây thơ không biết gì, hồn nhiên cười, nhanh chóng ngồi cùng Đường Thi trên vòng quay ngựa gỗ, bên cạnh còn có một nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh bọn họ.
Lúc ảnh chụp được gửi vào điện thoại di động của Bạc Dạ, người đàn ông đang ngồi trên băng ghế của công viên giải trí mỉm cười.
Bên cạnh, đàn em nói không ngừng: “Cậu Dạ, người của chúng ta đã sắp xếp cẩn thận cho cô Đường rồi ạ, chỉ chờ hai người họ đến sẽ tự động nhường chỗ cho bọn họ.”
“Được rồi.” Bạc Dạ nói nhỏ: “Tiếp tục.”
“Ngoài ra chúng tôi còn mở một quầy kem, bán miễn phí cho cậu chủ nhỏ.”
“...”
“Đúng rồi, đúng rồi, phần lớn người đi tàu lượn siêu tốc đều là người của chúng ta phòng trường hợp nếu cậu chủ nhỏ có gặp chuyện không may.
Người của chúng ta đều âm thầm đi theo hết cả quãng đường.”
“…”
Bạc Dạ lấy tay che mặt, đám đàn em này thật là … dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Lâm Từ chỉ vào vòng quay ngựa gỗ, Bạc Dạ đang ngồi ở trên ghế có ô che nắng, Đường Thi không nhìn thấy bọn họ nhưng Bạc Dạ lại có thể nhìn thấy cô.
Lâm Từ nói: “Cậu Dạ, cậu có muốn thử cái đó không?”
Ánh mắt Bạc Dạ lạnh như băng, dùng vẻ mặt như nhìn tên thần kinh nhìn Lâm Từ: “Anh nghĩ một người đàn ông như tôi lại đi ngồi ngựa gỗ sao?”
Trán Lâm Từ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tôi chỉ nghĩ rằng cậu muốn đến gần hơn để xem bọn họ.
Hay tốt hơn mình cứ ngồi đằng sau họ, nhưng khoảng cách gần hơn một chút.”
Kết quả là, Bạc Dạ trực tiếp đứng dậy, đi về hướng vòng quay ngựa gỗ.
Trong lúc Đường Duy ngồi hết một vòng còn muốn đi thêm vòng nữa, cách mấy con ngựa, Bạc Dạ ngồi trên một con ngựa, đi phía sau bọn họ một vòng.
Quần chúng A: “Nhìn kìa, bên kia có hai người đàn ông đang chơi ngựa gỗ.”
Quần chúng B: “Chết tiệt! Anh chàng mặt lạnh kia thật đẹp trai! Sườn mặt thật sự đẹp đến mức muốn nổ tung.”
Quần chúng C: “Đầu năm nay mấy anh chàng đẹp trai đều hẹn hò với nhau hết rồi.”
Bạc Dạ và Lâm Từ: “…”
Dọc đường đi, Đường Thi cứ có cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không biết có chỗ nào không được bình thường.
Cô thường xuyên ngoảnh đầu lại, nhưng lại không phát hiện ra ai đang theo dõi mình, liền tự nhủ nói với bản thân rằng đó chỉ là ảo giác.
Nhưng vẫn mơ hồ cảm giác có một người đang chăm chú nhìn vào mình, không biết là tốt hay xấu.
Đường Duy lôi kéo Đường Thi vào nhà ma, Đường Thi bị dọa mặt trắng bệch: “Sức khỏe mommy chưa khôi phục, hay là mình không đi nhé.”
“Sức khỏe chưa hồi phục và việc vào nhà ma có liên quan gì đến nhau đâu.” Đường Duy hiểu ý cười: “Mommy sợ có phải không?”
Kết quả Đường Thi bị Đường Duy mạnh mẽ lôi kéo vào nhà ma.
Cô đi theo vào, lúc bắt đầu cả người đều tràn ngập lo lắng và đề phòng, Đường Duy còn cười chê cô nhút nhát và có lá gan nhỏ.
Vừa đi vào hai người đã gặp rất nhiều các cơ quan, Đường Thi liên tục hét lớn.
Sau đó, khi hai người đến một con đường nhỏ hẹp quanh co, đột nhiên ở phía sau xuất hiện một nhân viên nhà ma mặc áo trắng, chạy về phía các du khách.
Cả đám người đều thét chói tai, Đường Thi cũng là một trong số đó, cô lại bước hụt một bước, cả người ngã nhào về phía sau.
Đúng lúc này, cô vững vàng rơi vào một cái ôm ấm áp của một người đàn ông, cánh tay dùng sức đỡ cô khỏi ngã, sau đó đỡ cô đứng lên, toàn bộ quá trình không hề nói một lời nào.
Đường Thi không nhìn rõ mặt người đàn ông đó trong ngôi nhà ma ám tối tăm, trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người đàn ông này rất quen thuộc.
Trừ điều đó ra, cô cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chờ đến khi đi ra khỏi nhà ma, cô mới nhìn lại phía sau, tất cả đều là những du khách xa lạ, người đàn ông đỡ cô đã rời đi từ sớm.
“Kỳ lạ…” Đường Thi thầm nói, chẳng lẽ đó chỉ là một người du khách tốt bụng tiện tay giúp đỡ cô?
Sau đó, hai người chơi mệt, ngồi nghỉ ở ghế dài.
Bạc Dạ ngồi cách bọn họ một băng ghế, bên cạnh là Lâm Từ.
Vừa đi ra từ nhà ma, sắc mặt Lâm Từ cũng trắng bệch, người trợ lý tài ba vạn năng này, vậy mà lại sợ ma.
Bạc Dạ nhìn Đường Thi và Đường Duy ở phía xa, hai mẹ con đang nghỉ ngơi ở đó.
Lúc này một con vịt Donald nhảy đến chỗ Bạc Dạ, chắn ngang tầm nhìn của anh.
Bạc Dạ hừ một tiếng, nhân viên hóa trang thành vịt Donald cũng tháo mũ đội đầu, trên tay cầm một quả bóng bay, thở hổn hển hỏi Bạc Dạ: “Cậu Dạ, tôi hơi mệt, có thể tìm người thay thế tôi được không?”
Bạc Dạ ngây người.
Mẹ kiếp, ngay cả nhân viên công viên giải trí mà mấy người cũng trà trộn vào được.
Sau đó quay sang nhìn Đường Duy ở phía xa, nheo mắt nói với người đàn ông: “Đưa quần áo cho tôi.”
“Dạ?” Tên thuộc hạ sững sờ, không hiểu lời Bạc Dạ nói “đưa quần áo cho tôi” là có nghĩa gì: “Cậu Dạ, cậu muốn … mặc nó sao?”
Mắt Bạc Dạ xẹt qua một tia sáng lạnh như băng, lại nói to hơn: “Đừng nói nhảm, đi thay quần áo cho tôi.”.