Chương
Tất nhiên là Đường Thi không biết trong nhà của Phó Mộ Chung xảy ra chuyện lớn, nên sau khi cô về nhà thì ngủ một giấc ngon lành, đặc biệt cho mình một ngày nghỉ để đón sinh nhất với Đường Dịch. Hai anh em đi dạo phố và mua rất nhiều đồ. Chạng vạng tối, Đường Thi bắt xe bên đường, cười và nói: “Anh, em đến nhà họ Bạc đón Duy Duy đây.”
“Cho em nửa tiếng cả đi cả về.”
Vẻ mặt Đường Dịch lo lắng: “Nửa tiếng sau mà em chưa về thì anh sẽ đến nhà họ Bạc tìm em!”
“Được rồi.” Đường Thi đưa hết tất cả các túi mua sắm trên tay cho Đường Dịch: “Trên đường về em sẽ mua một cái bánh ngọt, anh ở nhà chuẩn bị hết tất cả thức ăn rồi chờ em!”
“Ok!” Tuy Đường Dịch đồng ý nhưng vẫn không yên tâm đề một mình Đường Thi đến đó, cho nên anh ngăn một chiếc xe lại rồi nói tiếp một câu: “Nhớ bảo vệ mình, không được xung đột trực tiếp với Bạc Dạ! Nếu không ổn thì phải gọi cho anh ngay lập tức.”
“Anh yên tâm đi!”
Đường Thi cười rồi chui vào trong xe, hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc. Cô đọc địa chỉ nhà họ Bạc, tài xế chậm rãi chạy đến đó.
Mười lắm phút sau, xe đã đến cửa lớn nhà họ Bạc. Khi Đường Thi quay về đây một lần nữa, những nữ giúp việc đã nhìn thấy cô nhiều lần đều sôi nồi chào buổi tối với cô chỉ vì lần trước Đường Thi nhẹ giọng nói cảm ơn vì đã
nhường đường khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Sự tôn trọng là đến từ hai phía. Lần trước, cô đến nhà gây ồn ào làm bọn họ cứ tưởng cô là loại phụ nữ thiểu năng đến tận nhà mà làm loạn kia, nhưng Đường Thi lại hào phóng đến vậy. Tất nhiên, người làm nhà họ Bạc dần dần thay đổi thái độ với cô và cũng có ấn tượng tốt hơn, cho nên lần này mọi người đều nhẹ nhàng, mim cười với nhau.
Khi đến trước cửa Đường Thi mới phát hiện Bạc Dạ ở nhà. Cô dần dần nắm chặt các ngón tay đang rủ xuống bên hông, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạc Dạ: “Hôm nay là sinh nhật anh trai tôi.” ”
“Thì sao?”
Bạc Dạ đang ngồi xem báo trên ghế sô pha, người đàn ông cũng ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn Đường Thi. Bạc Dạ hơi nhíu mày với sự xuất hiện của cô: “Cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn đưa Duy Duy về nhà để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh trai tôi.” Đường Thi chịu đựng cơ thể đang run rẩy và sợ hãi: “Cho nên đêm nay tôi muốn…”
“Muốn đưa thằng bé đi?”
Bạc Dạ cười một cách tàn nhẫn, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú tựa như Tu La: “Đường Thi, là ai cho cô ảo giác rằng tôi là một người rất dễ nói chuyện vậy. Tôi mà có thể để cho cô tùy ý đưa con trai tôi rời khỏi nhà họ Bạc như thế à?”
Lúc này, Đường Duy cũng không có ở tầng một, có lẽ Bạc Dạ nhìn ra được suy nghĩ của Đường Thi, lạnh nhạt nói: “Bây giờ thằng bé đang đọc sách trong thư phòng.”
Ngày nào thằng nhóc thối này cũng chạy vào phòng anh, cũng không biết rốt cuộc Đường Duy có hiểu được những điều sâu xa trong thư phòng của anh không.
Khuôn mặt Đường Thi trắng bệch: “Bạc Dạ, anh nhất định phải làm đến mức này hay sao? Tôi chỉ muốn đưa Duy Duy về cùng đón sinh nhật với anh trai thôi mà!”
“Tôi nói không cho phép thì chính là không cho phép.” Bạc Dạ cười, còn khát máu hơn so với ác ma: “Ai biết được, đây là thủ đoạn lừa gạt mới của cô thì sao? Đường Thi, vì đưa con trai ra khỏi nhà họ Bạc nên lý do gì cô cũng có thể biên soạn ra được nhỉ?”
Trái tim vô cùng đau đớn, Đường Thi nắm chặt các ngón tay, hốc mắt đỏ ửng: “Tôi không có nghĩ đến việc dẫn thằng bé chạy trốn!”
“Tôi không muốn nghe một tội phạm giết người giải thích.” Lời nói của Bạc Dạ trực tiếp đánh Đường Thi rơi xuống Địa Ngục: “Đường Thi, cô cảm thấy sẽ có người tin lời từ miệng của một người phụ nữ đã từng có tiền án sao?”
Không kịp đề phòng bị từng câu từng chữ của anh đâm vào trái tim, Đường Thi rưng rưng nước mắt, cô hét nhẹ: “Bạc Dạ, rốt cuộc là ai đã biến tôi thành hung thủ giết người chứ hả!”
“Cô cũng đừng kêu oan.” Bạc Dạ nở nụ cười giống như ma quỷ: “Nếu như cô thấy oan, vậy thì người đã chết sẽ cảm thấy thế nào?”