Nội tâm Long Diễm hiện tại chỉ tràn ngập toàn đau lòng quý trọng, đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng, nguyên bản muốn đem tiểu ngốc thư phủng trong tay hảo hảo che chở an ủi một phen, nghĩ đến y bị lửa giận của mình dọa đến, lại không nghĩ tới tiểu hỗn đản này không hiểu tâm tư của hắn, đẩy hắn ra thì cũng đành đi, còn tránh hắn như tránh dịch, sắp té tới nơi còn nói hắn tuyệt đối không được lại gần.
Cho tới giờ, không có người nào dám cự tuyệt hắn, huống chi từ khi sinh ra tới giờ hắn còn chưa từng đối xử thương tiếc với bất kì ai. Người khác cầu còn không được, con mọt sách này thế nhưng dám không cần! Thi Văn Tâm là người của Long Diễm hắn, lui không ra, ngăn không được, càng đừng nói đến ý nghĩ đẩy hắn đi. Ma vật như Long Diễm rồi sẽ bám theo Thi Văn Tâm như thế nào? Hắn sẽ không tách khỏi thư ngốc, vĩnh viễn cũng đừng mong hắn rời đi thư ngốc. (chém)
Hư hỏa nơi Long Diễm dâng lên, vọt tới bên người Thi Văn Tâm, một phen bắt được cổ áo y kéo tới chỗ mình, hung hăng cắn lên đôi môi trắng bệch vì khóc đang không ngừng run rẩy.
“Đau...”
Thi Văn Tâm khẽ hô một tiếng.
Hắn lại cắn y, lúc trước là cắn mũi y, lần này lại đổi thành môi. Hắn thực muốn ăn y sao?
Long Diễm nghe thấy Thi Văn Tâm hô đau, liền buông y ra, chỉ thấy đôi môi của y đã bị hắn cắn đến rách toạt, rỉ ra một đường máu mỏng đỏ chói.
“Đừng khóc...”
Long Diễm nhẹ nhàng nói, đem Thi Văn Tâm chôn sâu vào lòng mình.
Tiểu ngốc thư này, người đọc sách tuy rằng cổ hủ, nhưng không phải đều so với người khác thông minh hơn chút sao? Thế vì cái gì mà tiểu ngốc thư lại không thể nghe hiểu được ý của hắn.
Hắn không biết cái gì gọi là ôn nhu... Chỉ là khi ngồi ngốc ở kỹ viện, nhìn thấy mấy tên khách nhân chỉ cần nhẹ nhàng ôm lấy các cô nương, bọn nữ tử đó liền cười đến run rẩy cả người — vì thế hắn cũng tâp5 làm theo, chỉ mong tiểu ngốc thư đừng khóc nữa, chỉ cần thấy lệ của y, tim của hắn liền nhói nhói đau.
Lần đầu tiên là vào đêm đó khi thấy tiểu ngốc thư ăn bát cháo thịt... TỪ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Thi Văn Tâm rơi nước mắt, trong lòng hắn phảng phất như có gì đó nhuyễn xuống, giống như bị người cầm con dao nhỏ cắt xuống miếng thịt, từng miếng tiếp theo từng miếng một.
Thi Văn Tâm bị Long Diễm ôm như thế, lòng ngực bùm bùm nhảy loạn. Y đem đầu mình vùi sâu vào ngực hắn, trên mặt thì hồng thấu. Long Diễm cắn y, hung dữ với y, làm cho miệng y phát đau, nhưng ngay sau đó lập tức nhẹ nhàng ôm y, làm cho y không thể hiểu rõ được đến tột cùng Long Diễm muốn cái gì!
Lòng ngực của Long Diễm... Hảo ấm áp, y dựa vào ngực của hắn, có thể nghe thấy thanh âm tim hắn đập từng nhịp đều đều, y hảo xấu hổ... Y sao có thể làm trò khóc nháo trước mặt Long Diễm chứ? Cho dù là bởi lời nói lúc trước của Long Băng, y cảm thấy xấu hổ vì mình không tốt việc mà một gói thuốc nên làm, càng không nên khóc trước mặt Long Diễm —- nam nhi hữu lệ bất khinh lưu (nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi), khi lão viện sĩ qua đời y cũng chưa từng khóc qua, hiện tại y thực sự đã trở thành trói buộc của Long Diễm rồi!
Y nên kiên cường hơn, y là nam nhân, huống chi y đã từng trước mặt Long Diễm nói qua phải bảo hộ hắn.
“Long...”
Thi Văn Tâm gọi, đưa tay muốn đặt lên ngực Long Diễm, y không biết khi y đưa tay đặt lên ngực Long Diễm, liền giống như đem bàn ủi nóng bỏng đặt lên người hắn.
Mạnh, ngực Long Diễm giật một cái, Thi Văn Tâm kinh hãi lập tức buông ra.
Đó là cái gì?
Giống như có gì đó gõ vào lòng bàn tay y, phanh phanh mạnh mẽ.
“Thư ngốc ——” Long Diễm trầm giọng, đưa tay nâng cằm Thi Văn Tâm lên.
Ràng buột giữa hai người quá nặng, Thi Văn Tâm chỉ là đưa tay chạm lên ngực hắn thôi đã đủ làm cho tim hắn mãnh liệt đập loạn.
Hắn cũng hảo đau nhức...
Loại đau đớn này rất là nặng nề, phảng phất xuất phát từ trong tâm, đau đớn thông qua mỗi bộ phận huyết nhục trong thân thể trở thành sự khát cầu. Từ lúc bọn người kia bao vây hai người, hắn đã bắt đầu cảm thấy sự nặng nề này. Hẵn muốn phát tiết nó ra, muốn ôm, muốn đem Thi Văn Tâm nuốt vào trong bụng... Bởi vậy hắn mới cắn tiểu ngốc thư. Y ngọt như vậy, làm cho hắn muốm nhanh chóng làm cho tiểu ngốc thư hiểu được y chỉ thuộc về một mình Long Diễm hắn.
Nếu một lần không đủ, thì lần thứ hai, Long Diễm hắn cũng không phiền nếu phải làm thật nhiều lần để giúp y xác định được mình thuộc về ai.
“Thư ngốc, ngươi là người của ta.”
Đôi ngươi xanh biếc của Long Diễm phảng phất như có lửa, cháy lên hừng hực, nhìn chòng chọc Thi Văn Tâm, khiến Thi Văn Tâm nghĩ thầm muốn tránh đi, nhưng cằm y bị Long Diễm nắm lấy, chỉ có thể nhắm mắt lại.
“Vì cái gì không nhìn ta?”
Hơi thở của Long Diễm dầy đặc hơn, bá đạo xâm chiếm tai của Thi Văn Tâm, nhiệt khí phun ra giống như muốn thiêu đốt y.
“... Ta không rõ...”
Thi Văn Tâm nột nột nói, thật vất vả nói được một câu, mà cái lưỡi ướt át của Long Diễm đã sớm vươn ra liếm láp tai y.
Không được... Không thể nói như vậy... y nóng quá, nống đến không thể phân biệt được gì nữa....
“Không rõ cái gì? Ta nói rồi, làm người của ta... Ngươi sớm đã là người của ta, ai cũng đừng mong mang ngươi đi, ngươi cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta.”
Mạnh mẽ trợn mắt, biểu tình Long Diễm hiện tại hung ác vô cùng.
“Ta sẽ không để ngươi trốn, ” Long Diễm tói gần hơn chút, một phen bắt giữ hai tay Thi Văn Tâm, đầu lưỡi ướt át miêu tả hình thù tai của y, “Ngươi là của ta —— ”
Trong câu nói của Long Diễm có mấy phần là thực mấy phàn lầ giả? Thi Văn Tâm phân không rõ... y nhớ....Long Diễm từng nói vậy, nhưng cố tình y lại biết rằng, ý tứ của Long Diễm bất quá là kêu y hảo hảo đứng ở bên cạnh hắn, an phận làm một gói thuốc. Y là ‘chú định’ a, y đối với Long Diễm hữu dụng, cho nên mới...
Nhưng mà y rất thích Long Diễm, y chỉ muốn lưu lại bên cạnh hắn, tóc bạc mắt xanh cũng tốt, bien16 thành lão hổ cũng tốt —- y không muốn rời đi, không muốn bị bỏ lại.
Hai mắt Thi Văn Tâm trở nên mông lung, run rẩy thu tay lại, rồi lại tiếp tục đưa tay vỗ về mặt Long Diễm.
Hình dạng khuôn mặt Long Diễm góc cạnh rõ ràng, bất đồng với y, cương ngạnh mà góc cạnh, có vài chỗ còn lưu lại những vết sẹo nhỏ. Mặc kệ... nếu Long Diễm nguyện ý thu lưu kẻ vô dụng như y, y liền vô sỉ ở lại bên hắn, chờ khi nào Long Diễm không cần y nữa... Y sẽ đi, tuyệt không dây dưa, tuyệt không gây phiền toái...
“Ân...”
Thi Văn Tâm cắn môi dưới, gật gật đầu.
“Ta... ta là người của ngươi... ”
Y nhẹ nhàng trả lời, một giọt lệ nữa hạ xuống, Đây là lần cuối cùng y khóc, Thi Văn Tâm tự nói với mình, y sẽ không khóc nữa, cho dù Long Diễm không cần y, y cũng sẽ không khóc nữa...
Nội tâm Long Diễm hiện tại chỉ tràn ngập toàn đau lòng quý trọng, đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng, nguyên bản muốn đem tiểu ngốc thư phủng trong tay hảo hảo che chở an ủi một phen, nghĩ đến y bị lửa giận của mình dọa đến, lại không nghĩ tới tiểu hỗn đản này không hiểu tâm tư của hắn, đẩy hắn ra thì cũng đành đi, còn tránh hắn như tránh dịch, sắp té tới nơi còn nói hắn tuyệt đối không được lại gần.
Cho tới giờ, không có người nào dám cự tuyệt hắn, huống chi từ khi sinh ra tới giờ hắn còn chưa từng đối xử thương tiếc với bất kì ai. Người khác cầu còn không được, con mọt sách này thế nhưng dám không cần! Thi Văn Tâm là người của Long Diễm hắn, lui không ra, ngăn không được, càng đừng nói đến ý nghĩ đẩy hắn đi. Ma vật như Long Diễm rồi sẽ bám theo Thi Văn Tâm như thế nào? Hắn sẽ không tách khỏi thư ngốc, vĩnh viễn cũng đừng mong hắn rời đi thư ngốc. (chém)
Hư hỏa nơi Long Diễm dâng lên, vọt tới bên người Thi Văn Tâm, một phen bắt được cổ áo y kéo tới chỗ mình, hung hăng cắn lên đôi môi trắng bệch vì khóc đang không ngừng run rẩy.
“Đau...”
Thi Văn Tâm khẽ hô một tiếng.
Hắn lại cắn y, lúc trước là cắn mũi y, lần này lại đổi thành môi. Hắn thực muốn ăn y sao?
Long Diễm nghe thấy Thi Văn Tâm hô đau, liền buông y ra, chỉ thấy đôi môi của y đã bị hắn cắn đến rách toạt, rỉ ra một đường máu mỏng đỏ chói.
“Đừng khóc...”
Long Diễm nhẹ nhàng nói, đem Thi Văn Tâm chôn sâu vào lòng mình.
Tiểu ngốc thư này, người đọc sách tuy rằng cổ hủ, nhưng không phải đều so với người khác thông minh hơn chút sao? Thế vì cái gì mà tiểu ngốc thư lại không thể nghe hiểu được ý của hắn.
Hắn không biết cái gì gọi là ôn nhu... Chỉ là khi ngồi ngốc ở kỹ viện, nhìn thấy mấy tên khách nhân chỉ cần nhẹ nhàng ôm lấy các cô nương, bọn nữ tử đó liền cười đến run rẩy cả người — vì thế hắn cũng tâp làm theo, chỉ mong tiểu ngốc thư đừng khóc nữa, chỉ cần thấy lệ của y, tim của hắn liền nhói nhói đau.
Lần đầu tiên là vào đêm đó khi thấy tiểu ngốc thư ăn bát cháo thịt... TỪ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Thi Văn Tâm rơi nước mắt, trong lòng hắn phảng phất như có gì đó nhuyễn xuống, giống như bị người cầm con dao nhỏ cắt xuống miếng thịt, từng miếng tiếp theo từng miếng một.
Thi Văn Tâm bị Long Diễm ôm như thế, lòng ngực bùm bùm nhảy loạn. Y đem đầu mình vùi sâu vào ngực hắn, trên mặt thì hồng thấu. Long Diễm cắn y, hung dữ với y, làm cho miệng y phát đau, nhưng ngay sau đó lập tức nhẹ nhàng ôm y, làm cho y không thể hiểu rõ được đến tột cùng Long Diễm muốn cái gì!
Lòng ngực của Long Diễm... Hảo ấm áp, y dựa vào ngực của hắn, có thể nghe thấy thanh âm tim hắn đập từng nhịp đều đều, y hảo xấu hổ... Y sao có thể làm trò khóc nháo trước mặt Long Diễm chứ? Cho dù là bởi lời nói lúc trước của Long Băng, y cảm thấy xấu hổ vì mình không tốt việc mà một gói thuốc nên làm, càng không nên khóc trước mặt Long Diễm —- nam nhi hữu lệ bất khinh lưu (nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi), khi lão viện sĩ qua đời y cũng chưa từng khóc qua, hiện tại y thực sự đã trở thành trói buộc của Long Diễm rồi!
Y nên kiên cường hơn, y là nam nhân, huống chi y đã từng trước mặt Long Diễm nói qua phải bảo hộ hắn.
“Long...”
Thi Văn Tâm gọi, đưa tay muốn đặt lên ngực Long Diễm, y không biết khi y đưa tay đặt lên ngực Long Diễm, liền giống như đem bàn ủi nóng bỏng đặt lên người hắn.
Mạnh, ngực Long Diễm giật một cái, Thi Văn Tâm kinh hãi lập tức buông ra.
Đó là cái gì?
Giống như có gì đó gõ vào lòng bàn tay y, phanh phanh mạnh mẽ.
“Thư ngốc ——” Long Diễm trầm giọng, đưa tay nâng cằm Thi Văn Tâm lên.
Ràng buột giữa hai người quá nặng, Thi Văn Tâm chỉ là đưa tay chạm lên ngực hắn thôi đã đủ làm cho tim hắn mãnh liệt đập loạn.
Hắn cũng hảo đau nhức...
Loại đau đớn này rất là nặng nề, phảng phất xuất phát từ trong tâm, đau đớn thông qua mỗi bộ phận huyết nhục trong thân thể trở thành sự khát cầu. Từ lúc bọn người kia bao vây hai người, hắn đã bắt đầu cảm thấy sự nặng nề này. Hẵn muốn phát tiết nó ra, muốn ôm, muốn đem Thi Văn Tâm nuốt vào trong bụng... Bởi vậy hắn mới cắn tiểu ngốc thư. Y ngọt như vậy, làm cho hắn muốm nhanh chóng làm cho tiểu ngốc thư hiểu được y chỉ thuộc về một mình Long Diễm hắn.
Nếu một lần không đủ, thì lần thứ hai, Long Diễm hắn cũng không phiền nếu phải làm thật nhiều lần để giúp y xác định được mình thuộc về ai.
“Thư ngốc, ngươi là người của ta.”
Đôi ngươi xanh biếc của Long Diễm phảng phất như có lửa, cháy lên hừng hực, nhìn chòng chọc Thi Văn Tâm, khiến Thi Văn Tâm nghĩ thầm muốn tránh đi, nhưng cằm y bị Long Diễm nắm lấy, chỉ có thể nhắm mắt lại.
“Vì cái gì không nhìn ta?”
Hơi thở của Long Diễm dầy đặc hơn, bá đạo xâm chiếm tai của Thi Văn Tâm, nhiệt khí phun ra giống như muốn thiêu đốt y.
“... Ta không rõ...”
Thi Văn Tâm nột nột nói, thật vất vả nói được một câu, mà cái lưỡi ướt át của Long Diễm đã sớm vươn ra liếm láp tai y.
Không được... Không thể nói như vậy... y nóng quá, nống đến không thể phân biệt được gì nữa....
“Không rõ cái gì? Ta nói rồi, làm người của ta... Ngươi sớm đã là người của ta, ai cũng đừng mong mang ngươi đi, ngươi cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta.”
Mạnh mẽ trợn mắt, biểu tình Long Diễm hiện tại hung ác vô cùng.
“Ta sẽ không để ngươi trốn, ” Long Diễm tói gần hơn chút, một phen bắt giữ hai tay Thi Văn Tâm, đầu lưỡi ướt át miêu tả hình thù tai của y, “Ngươi là của ta —— ”
Trong câu nói của Long Diễm có mấy phần là thực mấy phàn lầ giả? Thi Văn Tâm phân không rõ... y nhớ....Long Diễm từng nói vậy, nhưng cố tình y lại biết rằng, ý tứ của Long Diễm bất quá là kêu y hảo hảo đứng ở bên cạnh hắn, an phận làm một gói thuốc. Y là ‘chú định’ a, y đối với Long Diễm hữu dụng, cho nên mới...
Nhưng mà y rất thích Long Diễm, y chỉ muốn lưu lại bên cạnh hắn, tóc bạc mắt xanh cũng tốt, bien thành lão hổ cũng tốt —- y không muốn rời đi, không muốn bị bỏ lại.
Hai mắt Thi Văn Tâm trở nên mông lung, run rẩy thu tay lại, rồi lại tiếp tục đưa tay vỗ về mặt Long Diễm.
Hình dạng khuôn mặt Long Diễm góc cạnh rõ ràng, bất đồng với y, cương ngạnh mà góc cạnh, có vài chỗ còn lưu lại những vết sẹo nhỏ. Mặc kệ... nếu Long Diễm nguyện ý thu lưu kẻ vô dụng như y, y liền vô sỉ ở lại bên hắn, chờ khi nào Long Diễm không cần y nữa... Y sẽ đi, tuyệt không dây dưa, tuyệt không gây phiền toái...
“Ân...”
Thi Văn Tâm cắn môi dưới, gật gật đầu.
“Ta... ta là người của ngươi... ”
Y nhẹ nhàng trả lời, một giọt lệ nữa hạ xuống, Đây là lần cuối cùng y khóc, Thi Văn Tâm tự nói với mình, y sẽ không khóc nữa, cho dù Long Diễm không cần y, y cũng sẽ không khóc nữa...