Ở trước mặt một con dã thú, nhìn Nhan Tử Kì phá lệ nhỏ bé, tùy tiện quơ một cái cả người hắn liền nhào xuống giường, nhìn dáng bộ sư tử hổ báo, những kí ức về giấc mơ đêm đó lại hiện lên trong đầu Nhan Tử Kì, so sánh với tình thế lúc này, quả thật ăn khớp tới quỷ dị.
Không khỏi tự hỏi, tối hôm đó rốt cuộc là thật hay là mơ?
Một bàn tay sư tử hổ báo kìm chặt lấy vai Nhan Tử Kì, từ trên cao nhìn hắn, đôi đồng tử âm u càng mở lớn hơn, hơi thở ấm áp từ mũi phun ra gần trong gang tấc.
Nhan Tử Kì nằm ngửa người trên giường ngẩng đầu nhìn sư tử đại thúc, cảm giác như bị thái sơn đè ép, hơi thở nguy hiểm bao trùm làm hắn sợ hãi đến thở không nỗi.
“Lan Nô Tu Đốn….” Nhan Tử Kì cố gắng đẩy bàn tay trên vai mình ra, nhưng nó lại giống một cột đá bám chặt vào vai hắn, căn bản không thể động đậy.
Tuy Lan Nô Tu Đốn sau khi biến về hình dạng hổ báo vô cùng uy phong cường đại, nhưng nếu mình thật sự là mục tiêu thì đúng là tai kiếp, Nhan Tử Kì âm thầm cầu nguyện trong lòng Lan Nô Tu Đốn nói là giữ lời, nói ngủ thì chỉ đơn giản là ngủ thôi.
Còn không đợi Nhan Tử Kì gửi lời cầu nguyện tới chúa trời, dã thú đại thúc đã bắt đầu hành động, không đúng, chính xác hơn là đang khởi động…..
Nhan Tử Kì căng cứng thân mình, mắt trừng lớn nhìn dã thú đại thúc, hai tay che trước ngực, bộ dạng đề phòng. ( tiểu Kì, không phải ngươi bị dọa tới choáng váng đầu óc rồi chứ, ngươi là nam nhân che ngực làm gì, muốn che cũng phải che khố a ~\(≧▽≦)/~)
Dã thú đại thúc từ từ cúi thấp đầu xuống, dùng mũi tiếp cận Nhan Tử Kì, ngửi ngửi mặt hắn một chốc sau đó chuyển tới sau tai, cúi cùng vùi đầu vào gáy cổ, thở hổn hển hít sâu mùi của hắn, đối với hành vi trời sinh này của động vật, Nhan Tử Kì bị dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên khi cái mũi kia tiến tới hầu kết, hắn khó kiềm chế được nuốt một khẩu nước miếng, âm thanh nhỏ bé phát ra trong không gian im lặng có vẻ phá lệ chói tai.
Nuốt nước miếng tự nhiên sẽ khiến hầu kết giật giật cao thấp, vừa động một cái đã làm dã thú thích thú, lập tức há mồm nhẹ nhàng liếm liếm lên cổ hắn, đầu lưỡi dã thú thô ráp, liếm qua một cái liền có cảm giác bị một cái bàn chải mềm chà xát, có chút tê dại, cũng có chút ngứa ngứa, loại cảm giác này làm Nhan Tử Kì hít vào một hơi.
“Oanh” một tiếng, Nhan Tử Kì dường như nghe thấy tiếng sét, ông trời ơi, đây là thế nào vậy, hắn sao có thể ngoan ngoãn nằm trên giường để tên dã thú này hiếp đáp cơ chứ!!!
Giống như bừng tỉnh trong nháy mắt, Nhan Tử Kì bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hai tay nắm lấy đầu dã thú, hai chân đá loạn, tay chân cùng sử dụng cuối cùng cũng làm sư tử hổ báo ngừng lại, bất quá màn dãy dụa của Nhan Tử Kì đánh vào lớp da lông dầy này mà nói giống như đang gãi ngứa.
Cánh tay vốn đang đè lên vai hắn chuyển sang ngăn chặn hai cánh tay đang múa may, chờ đến khi chế trụ được, Nhan Tử Kì lại thở hổn hển nghiêng đầu cắn một ngụm lên tay y, này quả thực chọc giận dã thú đại thúc, đại chưởng vung lên tát một phát vào mặt Nhan Tử Kì, gương mặt bị đánh lệch sang một bên, trên làn da trắng nõn lập tức hiện lên một vệt hồng.
Một chưởng này chỉ là tùy ý vung lên đã làm Nhan Tử Kì đau đến choáng váng….
Bởi vì giãy dụa một trận lại còn ăn một cái tát đau đớn, Nhan Tử Kì như một cái xác được đặt trên giường, trong lòng cam chịu nghĩ thầm, muốn đâm thì đâm đi, đâm ta chết luôn đi! Rõ ràng trước khi biến thân bộ dạng hệt như một con cún, vì sao sau khi biến lại thành cầm thú !!!
Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả vì tùy tiện ăn bánh của người khác sao?
Sư tử đại thúc thấy hắn không còn giãy dụa nữa, liền tiếp tục ngửi ngửi, vừa rồi liếm lên cổ hắn, mùi vị không tệ, còn có chút xúc động muốn cắn xuống, nhưng thân thể ấm áp này nếu mình thực sự cắn xuống một ngụm có lẽ sẽ không chịu nỗi.
Dã thú ngửi một đường xuống ngực, lại vươn đầu lưỡi một lần nữa liếm lên làn da bóng loáng, hương vị quả thực ngon miệng.
Nhan Tử Kì ngừng thở chăm chú quan sát từng động tác của con cầm thú, cảm giác vô cùng rõ ràng, theo mỗi lần liếm xuống, hô hấp của y ngày càng nóng hổi, phun ra từ khoang mũi nóng đến bỏng da, từ yết hầu dã thú còn phát ra âm thanh gầm nhẹ, Nhan Tử Kì tuyệt vọng nghĩ, con dã thú này phát tình thật sao!
Quả nhiên, hai chân sau dã thú đại thúc ngồi xồm xuống bắt đầu cọ loạn trên đùi hắn, Nhan Tử Kì còn có thể cảm giác được cái thứ đang ma xát với đùi mình vừa nóng vừa cứng như côn thiết.
Nhan Tử Kì muốn hạ chân xuống, né khỏi đồ vật nóng hổi kia, hắn thực sự không chịu nỗi a.
Phỏng chừng kích thước của đồ vật kia, không phải lớn bình thường a, giống hệt bảo đao giết người, một đao là chết, không thể nghi ngờ!
Nào biết Nhan Tử Kì vừa nhích người lên một chút, sư tử hổ báo cũng tiến lên theo, vẫn cong thân mình tiếp tục cọ, lần này thanh thiết côn kia đã tiến vào khe hở giữa hai chân hắn, có lẽ tư thế này làm dã thú đại thúc rất thoải mái nên động tác ở thắt lưng ngày càng nhanh.
Nhan Tử Kì ngây dại, tâm trí hệt như người đang cưỡi ngựa ngắm hoa, chẳng lẽ sư tử hổ báo đại thúc không định ăn hắn? Chẳng lẽ chỉ muốn cọ như thế là đủ rồi? Hay là đại thúc không biết làm chuyện vợ chồng kia? Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Tử Kì càng lúng túng hơn, ý tưởng này không thể nào đi, bởi vì lão cha từng nói y từng dưỡng Niên Vân, không có khả năng không biết nên làm thế nào….
Ngay lúc Nhan Tử Kì đang suy đoán lung tung, sư tử đại thúc bất ngờ đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa hắn rớt xuống giường, sau đó Nhan Tử Kì lại càng khốn đốn hơn, cảm giác phần vải dệt trên đùi ươn ướt lại còn nóng hổi, chẳng lẽ này… này là thứ cầm thú này bắn ra hay sao?!
Lưu manh a a a a…….
Thế là Nhan Tử Kì trải qua một hồi thập tử nhất sinh, có cảm giác vô cùng hạnh phúc, tuy rằng cảm giác dính dính trên đùi rất khó chịu, tuy rằng dã thú đại thúc đùa giỡn lưu manh một trận, nhưng điều đáng vui mừng nhất là hắn vẫn vô cùng hoàn hảo, không thiếu tay thiếu chân, cũng không bị đâm chết.
Thật sự là cám ơn trời đất, lần sau nếu đụng phải dã thú đại thúc nhất định phải chạy đi thật xa mới được!
Sư tử đại thúc sau khi tiết dục xong liền nằm úp xấp xuống giường, ung dung ngủ.
Còn Nhan Tử Kì vẫn cứng ngắc nằm bên kia, trong lòng buồn bực suy nghĩ nên làm thế nào để xử lý thứ trên đùi mình, thứ kia phóng thích ra xong, từ nóng rực dần dần chuyển sang lạnh, cảm giác này làm hắn nỗi da gà đầy người, ghê tởm muốn buồn nôn.
Ngay lúc hắn không thể chịu nỗi muốn xoay người xuống giường, sư tử đại thúc vốn đang ngủ say lập tức mở mắt, nguy hiểm trừng hắn, giống như đang cảnh cáo hắn không được lộn xộn.
Nhan Tử Kì hung tợn chỉ vào mớ bạch trọc trên đùi mình quát: “Dù sao thì cũng phải để ta xử lý thứ này đã chứ!”
Sư tử đại thúc híp mắt lại, nhất thời hiểu rõ, chỉ thấy y vung đại chưởng ném sàn đan trắng toát cho hắn, Nhan Tử Kì cầm lấy chăn đơn, cố gắng chà sát đùi mình khí lực lớn đến mức làn da suýt chút nữa thì chảy máu.
Sau khi xử lý xong, Nhan Tử Kì không cam tâm quay về giường, sư tử đại thúc cũng nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Nhan Tử Kì nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, trợn mắt nhìn trần nhà, trên vách tường màu trắng hình như có khắc một ít hoa văn phức tạp, bởi vì các tấm màn đều buông xuống, ánh sáng không nhiều lắm nên cũng không thể nhìn rõ.
Bất quá lúc này hắn cũng không có tâm tư đi nghiên cứu hội họa, động vật lông xù khổng lồ bên cạnh đã chiếm cứ hết ý thức của hắn, cho dù không nhìn tới nhưng cơ thể khổng lồ như vậy căn bản không thể làm lơ được.
Nhìn thấy y ngủ ngon lành như vậy Nhan Tử Kì liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Đồ sư tử hổ báo, đồ cầm thú, con mẹ nó căn bản chính là đồ đại lưu manh a a a a ………
Ở trước mặt một con dã thú, nhìn Nhan Tử Kì phá lệ nhỏ bé, tùy tiện quơ một cái cả người hắn liền nhào xuống giường, nhìn dáng bộ sư tử hổ báo, những kí ức về giấc mơ đêm đó lại hiện lên trong đầu Nhan Tử Kì, so sánh với tình thế lúc này, quả thật ăn khớp tới quỷ dị.
Không khỏi tự hỏi, tối hôm đó rốt cuộc là thật hay là mơ?
Một bàn tay sư tử hổ báo kìm chặt lấy vai Nhan Tử Kì, từ trên cao nhìn hắn, đôi đồng tử âm u càng mở lớn hơn, hơi thở ấm áp từ mũi phun ra gần trong gang tấc.
Nhan Tử Kì nằm ngửa người trên giường ngẩng đầu nhìn sư tử đại thúc, cảm giác như bị thái sơn đè ép, hơi thở nguy hiểm bao trùm làm hắn sợ hãi đến thở không nỗi.
“Lan Nô Tu Đốn….” Nhan Tử Kì cố gắng đẩy bàn tay trên vai mình ra, nhưng nó lại giống một cột đá bám chặt vào vai hắn, căn bản không thể động đậy.
Tuy Lan Nô Tu Đốn sau khi biến về hình dạng hổ báo vô cùng uy phong cường đại, nhưng nếu mình thật sự là mục tiêu thì đúng là tai kiếp, Nhan Tử Kì âm thầm cầu nguyện trong lòng Lan Nô Tu Đốn nói là giữ lời, nói ngủ thì chỉ đơn giản là ngủ thôi.
Còn không đợi Nhan Tử Kì gửi lời cầu nguyện tới chúa trời, dã thú đại thúc đã bắt đầu hành động, không đúng, chính xác hơn là đang khởi động…..
Nhan Tử Kì căng cứng thân mình, mắt trừng lớn nhìn dã thú đại thúc, hai tay che trước ngực, bộ dạng đề phòng. ( tiểu Kì, không phải ngươi bị dọa tới choáng váng đầu óc rồi chứ, ngươi là nam nhân che ngực làm gì, muốn che cũng phải che khố a ~(≧▽≦)/~)
Dã thú đại thúc từ từ cúi thấp đầu xuống, dùng mũi tiếp cận Nhan Tử Kì, ngửi ngửi mặt hắn một chốc sau đó chuyển tới sau tai, cúi cùng vùi đầu vào gáy cổ, thở hổn hển hít sâu mùi của hắn, đối với hành vi trời sinh này của động vật, Nhan Tử Kì bị dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên khi cái mũi kia tiến tới hầu kết, hắn khó kiềm chế được nuốt một khẩu nước miếng, âm thanh nhỏ bé phát ra trong không gian im lặng có vẻ phá lệ chói tai.
Nuốt nước miếng tự nhiên sẽ khiến hầu kết giật giật cao thấp, vừa động một cái đã làm dã thú thích thú, lập tức há mồm nhẹ nhàng liếm liếm lên cổ hắn, đầu lưỡi dã thú thô ráp, liếm qua một cái liền có cảm giác bị một cái bàn chải mềm chà xát, có chút tê dại, cũng có chút ngứa ngứa, loại cảm giác này làm Nhan Tử Kì hít vào một hơi.
“Oanh” một tiếng, Nhan Tử Kì dường như nghe thấy tiếng sét, ông trời ơi, đây là thế nào vậy, hắn sao có thể ngoan ngoãn nằm trên giường để tên dã thú này hiếp đáp cơ chứ!!!
Giống như bừng tỉnh trong nháy mắt, Nhan Tử Kì bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hai tay nắm lấy đầu dã thú, hai chân đá loạn, tay chân cùng sử dụng cuối cùng cũng làm sư tử hổ báo ngừng lại, bất quá màn dãy dụa của Nhan Tử Kì đánh vào lớp da lông dầy này mà nói giống như đang gãi ngứa.
Cánh tay vốn đang đè lên vai hắn chuyển sang ngăn chặn hai cánh tay đang múa may, chờ đến khi chế trụ được, Nhan Tử Kì lại thở hổn hển nghiêng đầu cắn một ngụm lên tay y, này quả thực chọc giận dã thú đại thúc, đại chưởng vung lên tát một phát vào mặt Nhan Tử Kì, gương mặt bị đánh lệch sang một bên, trên làn da trắng nõn lập tức hiện lên một vệt hồng.
Một chưởng này chỉ là tùy ý vung lên đã làm Nhan Tử Kì đau đến choáng váng….
Bởi vì giãy dụa một trận lại còn ăn một cái tát đau đớn, Nhan Tử Kì như một cái xác được đặt trên giường, trong lòng cam chịu nghĩ thầm, muốn đâm thì đâm đi, đâm ta chết luôn đi! Rõ ràng trước khi biến thân bộ dạng hệt như một con cún, vì sao sau khi biến lại thành cầm thú !!!
Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả vì tùy tiện ăn bánh của người khác sao?
Sư tử đại thúc thấy hắn không còn giãy dụa nữa, liền tiếp tục ngửi ngửi, vừa rồi liếm lên cổ hắn, mùi vị không tệ, còn có chút xúc động muốn cắn xuống, nhưng thân thể ấm áp này nếu mình thực sự cắn xuống một ngụm có lẽ sẽ không chịu nỗi.
Dã thú ngửi một đường xuống ngực, lại vươn đầu lưỡi một lần nữa liếm lên làn da bóng loáng, hương vị quả thực ngon miệng.
Nhan Tử Kì ngừng thở chăm chú quan sát từng động tác của con cầm thú, cảm giác vô cùng rõ ràng, theo mỗi lần liếm xuống, hô hấp của y ngày càng nóng hổi, phun ra từ khoang mũi nóng đến bỏng da, từ yết hầu dã thú còn phát ra âm thanh gầm nhẹ, Nhan Tử Kì tuyệt vọng nghĩ, con dã thú này phát tình thật sao!
Quả nhiên, hai chân sau dã thú đại thúc ngồi xồm xuống bắt đầu cọ loạn trên đùi hắn, Nhan Tử Kì còn có thể cảm giác được cái thứ đang ma xát với đùi mình vừa nóng vừa cứng như côn thiết.
Nhan Tử Kì muốn hạ chân xuống, né khỏi đồ vật nóng hổi kia, hắn thực sự không chịu nỗi a.
Phỏng chừng kích thước của đồ vật kia, không phải lớn bình thường a, giống hệt bảo đao giết người, một đao là chết, không thể nghi ngờ!
Nào biết Nhan Tử Kì vừa nhích người lên một chút, sư tử hổ báo cũng tiến lên theo, vẫn cong thân mình tiếp tục cọ, lần này thanh thiết côn kia đã tiến vào khe hở giữa hai chân hắn, có lẽ tư thế này làm dã thú đại thúc rất thoải mái nên động tác ở thắt lưng ngày càng nhanh.
Nhan Tử Kì ngây dại, tâm trí hệt như người đang cưỡi ngựa ngắm hoa, chẳng lẽ sư tử hổ báo đại thúc không định ăn hắn? Chẳng lẽ chỉ muốn cọ như thế là đủ rồi? Hay là đại thúc không biết làm chuyện vợ chồng kia? Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Tử Kì càng lúng túng hơn, ý tưởng này không thể nào đi, bởi vì lão cha từng nói y từng dưỡng Niên Vân, không có khả năng không biết nên làm thế nào….
Ngay lúc Nhan Tử Kì đang suy đoán lung tung, sư tử đại thúc bất ngờ đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa hắn rớt xuống giường, sau đó Nhan Tử Kì lại càng khốn đốn hơn, cảm giác phần vải dệt trên đùi ươn ướt lại còn nóng hổi, chẳng lẽ này… này là thứ cầm thú này bắn ra hay sao?!
Lưu manh a a a a…….
Thế là Nhan Tử Kì trải qua một hồi thập tử nhất sinh, có cảm giác vô cùng hạnh phúc, tuy rằng cảm giác dính dính trên đùi rất khó chịu, tuy rằng dã thú đại thúc đùa giỡn lưu manh một trận, nhưng điều đáng vui mừng nhất là hắn vẫn vô cùng hoàn hảo, không thiếu tay thiếu chân, cũng không bị đâm chết.
Thật sự là cám ơn trời đất, lần sau nếu đụng phải dã thú đại thúc nhất định phải chạy đi thật xa mới được!
Sư tử đại thúc sau khi tiết dục xong liền nằm úp xấp xuống giường, ung dung ngủ.
Còn Nhan Tử Kì vẫn cứng ngắc nằm bên kia, trong lòng buồn bực suy nghĩ nên làm thế nào để xử lý thứ trên đùi mình, thứ kia phóng thích ra xong, từ nóng rực dần dần chuyển sang lạnh, cảm giác này làm hắn nỗi da gà đầy người, ghê tởm muốn buồn nôn.
Ngay lúc hắn không thể chịu nỗi muốn xoay người xuống giường, sư tử đại thúc vốn đang ngủ say lập tức mở mắt, nguy hiểm trừng hắn, giống như đang cảnh cáo hắn không được lộn xộn.
Nhan Tử Kì hung tợn chỉ vào mớ bạch trọc trên đùi mình quát: “Dù sao thì cũng phải để ta xử lý thứ này đã chứ!”
Sư tử đại thúc híp mắt lại, nhất thời hiểu rõ, chỉ thấy y vung đại chưởng ném sàn đan trắng toát cho hắn, Nhan Tử Kì cầm lấy chăn đơn, cố gắng chà sát đùi mình khí lực lớn đến mức làn da suýt chút nữa thì chảy máu.
Sau khi xử lý xong, Nhan Tử Kì không cam tâm quay về giường, sư tử đại thúc cũng nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Nhan Tử Kì nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, trợn mắt nhìn trần nhà, trên vách tường màu trắng hình như có khắc một ít hoa văn phức tạp, bởi vì các tấm màn đều buông xuống, ánh sáng không nhiều lắm nên cũng không thể nhìn rõ.
Bất quá lúc này hắn cũng không có tâm tư đi nghiên cứu hội họa, động vật lông xù khổng lồ bên cạnh đã chiếm cứ hết ý thức của hắn, cho dù không nhìn tới nhưng cơ thể khổng lồ như vậy căn bản không thể làm lơ được.
Nhìn thấy y ngủ ngon lành như vậy Nhan Tử Kì liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Đồ sư tử hổ báo, đồ cầm thú, con mẹ nó căn bản chính là đồ đại lưu manh a a a a ………