“Lan Nô Tu Đốn, con mẹ nó ngươi có thấy phiền không, có ai cứ thích quấn lấy người ta như ngươi vậy chứ! Ngươi cứ chụp một chưởng giết chết ta đi!!” Rốt cuộc hắn cũng bỏ mặc sự thật đối phương là dã thú cường đại, nhịn không được mà chửi ầm lên.
Đáng tiếc cho dù Nhan Tử Kì có tức giận cỡ nào cũng không nhận được tiếng trả lời, trong mảnh hắc ám, tiếng hít thở dồn dập xen lẫn nhẹ nhàng, như một khúc hòa tấu, lẫn quẩn bên tai hai người.
Giằng co một chốc lát, Nhan Tử Kì thất bại ngồi phịch xuống giường, vô lực hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn gì? Muốn ta trở thành tiểu sủng của ngươi sao?”
Nói xong liền cúi đầu chờ đối phương trả lời, nhưng chờ suốt nửa ngày Lan Nô Tu Đốn vẫn không có phản ứng gì, Nhan Tử Kì không khỏi người này liệu có phải là thật hay không, hay mình mớ ngủ mà sinh ra ảo giác? Sao lại có cảm giác đang nói chuyện với không khí, quỷ dị làm người ta sởn cả gai ốc.
Nghĩ như thế, Nhan Tử Kì vội vàng ngẩng đầu lên, vươn một ngón tay chọc chọc vào thân hình đang đứng bên giường, có chút cứng nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp rõ ràng là của người sống.
Bị hắn chọt như vậy, Lan Nô Tu Đốn rốt cuộc cũng có phản ứng, chỉ thấy y giật giật thân mình, cánh tay đưa ra dễ dàng ôm gọn lấy Nhan Tử Kì đang ngồi trên giường vào lòng, lạnh lùng nói: “Đưa ngươi tới một nơi.”
Nhan Tử Kì bị y kẹp chặt trong khuỷu tay, cơ thể không được tự nhiên mà cương cứng như bó củi, hắn nhớ rõ lúc mới tới đây Lan Nô Triết cũng rất thích ôm lấy hắn.
Mặc dù bị ôm qua không ít lần, nhưng đổi đối tượng thành Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì cảm thấy rất khác biệt, cả người rất khó chịu.
Lan Nô Tu Đốn thoải mái ôm Nhan Tử Kì ra khỏi nhà gỗ, bên ngoài rất yên tĩnh, ban đêm, những đám mây đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn một bầu trời chi chít các vì sao, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng mặt đất.
Khoảng đất trống trước ốc, một con dực thú trắng im lặng nằm sấp trên mặt đất, nhìn thấy chủ nhân xuất hiện liền vung cánh đứng thẳng dậy, đầu cúi xuống, bộ dáng ngoan ngoãn.
Nhan Tử Kì nhìn thấy dực thú to lớn, lớp lông trắng nõn được ánh trăng chiếu rọi, lấp lánh vô cùng xinh đẹp, nhớ tới cách đây không lâu, Lan Nô Triết kiêu hãnh giới thiệu về dực thú cánh duy nhất trên đại lục Nạp Tây này, màu trắng tượng trưng cho huyết thống cùng địa vị tôn quý nhất, nhưng lúc này đứng sát bên cạnh nó, Nhan Tử Kì cảm thấy dực thú này căn bản chỉ là một cục lông mao thích làm nũng thôi, bởi vì khi Lan Nô Tu Đốn tới gần nó, nó liền cúi cái cổ dài xuống cọ cọ vào cánh tay y, làm Nhan Tử Kì đứng bên cạnh thấy rất buồn cười.
Dực thú trắng, cao quý thuần khiết, cả đời chỉ theo một người chủ nhân, khi chủ nhân mất đi, nó vẫn giữ lòng trung thành không cho bất kì người nào khác cưỡi mình, chỉ có duy nhất bầu bạn của chủ nhân là ngoại lệ…. đây là truyền thuyết về dực thú trắng được lưu truyền từ thời viễn cổ tới nay.
Lúc này Nhan Tử Kì đương nhiên không biết về điều này, hắn nghĩ dực thú giống như một chiếc phi cơ, có thể chở bao nhiêu người là tùy vào năng lực của dực thú, hắn nào biết được vị trí mình đang ngồi có ý nghĩa phi phàm thế nào.
Mà đối với Lan Nô Tu Đốn mà nói, y hoàn toàn không để tâm tới những điều đó, chỉ cần y thích thì làm, vì vậy việc y muốn mang Nhan Tử Kì tới nơi kia cũng là nhất thời hứng khởi.
Bởi vì ngủ suốt cả ngày, nên bây giờ cũng không buồn ngủ chút nào, không có việc gì làm mới vô thức đi tới nhà gỗ, vừa tiến vào bên trong liền nhìn thấy tiểu tử này gào rống lên với mình, từ nhỏ đến giờ y chưa từng bị ai rống qua, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
Chẳng lẽ cái này giống như Lam Đặc nói, cái này chính là phần nhân cách khiếm khuyết? ! Lan Nô Tu Đốn vừa suy nghĩ vừa ôm chặt Nhan Tử Kì bên người.
Nhan Tử Kì nhìn dực thú nằm sấp xuống chuẩn bị cho bọn họ đi lên, vội vàng kéo tay Lan Nô Tu Đốn, khó xử hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt một cái, không nhanh không chậm nói: “Đi thì biết.”
“Thế…..ngươi để ta ăn no một chút đã, cả ngày nay ta chưa ăn gì.” Nếu có chết hắn cũng không muốn thành quỷ đói đâu, huống chi giờ hắn cũng mệt quá, bị ôm đến ôm đi như vậy, thật sự rất khó chịu.
Lan Nô Tu Đốn híp mắt lại, có chút ảo não nói: “Đợi lát nữa cho ngươi ăn.” Nói xong liền xoay người kị lên dực thú.
Nhan Tử Kì nghe xong suýt chút nữa khóc thét, hét lớn: “Không được a.” Tiếng kêu cao vút phát ra trên mảnh đất trống nghe phá lệ thê lương.
Lan Nô Tu Đốn ù ù cạc cạc không biết thế nào có chút hoảng hốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, mím môi không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đang viết rất rõ ràng: ngươi tốt nhất nên nói ra một lý do chính đáng, bằng không ngươi nhất định phải chết!
Nhan Tử Kì bị ánh mắt sắc bén chíu vào người, chỉ có thể xấu hổ nói: “Ngươi để ta đi WC đã…..” Nếu đói bụng, trong nhất thời cũng không thể đói chết, nhưng thực sự mắc quá, không nhịn được a, lỡ đâu nghẹn quá nó trào ra thì lại càng xấu hổ hơn, vì vậy hắn nhất định phải đòi quyền lợi đi WC!
Lan Nô Tu Đốn nghe hắn nói xong, khóe miệng rõ ràng run rẩy một chút, không khí quanh người lại lạnh lên vài độ, cơ hồ sắp đông thành băng, tuy vậy vẫn kết hợp mà thả Nhan Tử Kì xuống dưới.
Trong nháy mắt hai chân vừa chạm đất, Nhan Tử Kì lập tức phi như bay hướng về phía WC.
Chờ đến khi giải quyết vệ sinh cá nhân xong, Nhan Tử Kì bắt đầu tự hỏi chình mình có nên ngoan ngoãn đi theo Lan Nô Tu Đốn hay không? Nếu không đi thì phải làm gì đây? Vì vậy mà những phương án nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, một là từ cửa sổ chui ra sau đó tìm một nơi nào đó trốn đi, chờ đến khi Lan Nô Tu Đốn tìm không thấy hắn mà buông tha mới quay trở về, hai là giả chết, làm bộ cơ thể không thoải mái, toàn thân vô lực hai mắt vô thần, như vậy thì Lan Nô Tu Đốn có mang hắn theo cũng cảm thấy rất vô vị, thứ ba, là cái gì cũng không làm ngoan ngoãn đi theo y, những chuyện sau đó thì cứ để mặc vào vận may.
Trong khi hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cửa WC phanh một tiếng, thú nhân cao to khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh đứng ngay cửa nhìn hắn.
“Này, nhìn lén người khác đi WC là hành vi lưu manh ngươi có hiểu không hả!” Nhan Tử Kì buồn rầu lên án, nhưng mà bất ngờ nhớ lại, người này đùa giỡn lưu manh với mình chẳng phải cũng không ít lần rồi sao? Chính mình nên sớm thích ứng mới đúng a!
“Đi thôi.” Nhìn thấy hành động lề mề của tiểu gia hỏa này, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy rất khó chịu.
Được rồi, sự thật luôn tàn nhẫn, tất cả phương án còn chưa kịp thực hiện đã chết từ trong bụng.
Nhan Tử Kì bất đắc dĩ thở dài, kéo đôi chân nặng chịch ra khỏi WC, có lẽ hành động chậm chạp của hắn chọc giận tới Lan Nô Tu Đốn, người này cũng không thèm ôm hắn nữa, trực típ túm lấy quần áo hắn xốc lên dực thú.
Chờ bọn hắn ngồi ổn định, dực thú vươn cánh, hai chân hữu lực nhún lên cao, lập tức đưa bọn họ bay vút lên bầu trời đêm.
Gió đêm rét lạnh gào thét, Nhan Tử Kì ăn mặc đơn bạc nên hắc xì liên tục, thân thể vô thức dán sát về phía lồng ngực ấm áp phía sau. Lan Nô Tu Đốn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng đưa tay kéo lấy áo khoác trùm lên người hắn.
Được áo khoác che chắn khỏi gió lạnh bên ngoài, trong bóng đêm Nhan Tử Kì cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lan Nô Tu Đốn, trong lòng nhất thời ngũ vị xen lẫn, ai, cảm giác này là gì đây, quả thực rất kì lạ!
Không biết qua bao lâu, Nhan Tử Kì bị Lan Nô Tu Đốn bế xuống dưới, lúc hai chân chạm đất hắn vội vàng giãy ra khỏi lớp áo khoác, trong bóng đêm lờ mờ, hiện lên trước mắt hắn là một hồ nước nho nhỏ, dưới ánh sáng mờ ảo dường như còn nhìn thấy một lớp sương khói bốc lên, hồ nước bị bao vây trong rừng rậm um tùm, nhìn hệt như một căn cứ bí mật.
Nhan Tử Kì nhu nhu mắt, khó tin chậm chạp bước tới trước, vươn tay chạm vào nước hồ, rốt cuộc không thể kiềm nỗi hưng phấn quay đầu lại nhìn Lan Nô Tu Đốn vừa cười vừa nói: “Là nước nóng!”
“Lan Nô Tu Đốn, con mẹ nó ngươi có thấy phiền không, có ai cứ thích quấn lấy người ta như ngươi vậy chứ! Ngươi cứ chụp một chưởng giết chết ta đi!!” Rốt cuộc hắn cũng bỏ mặc sự thật đối phương là dã thú cường đại, nhịn không được mà chửi ầm lên.
Đáng tiếc cho dù Nhan Tử Kì có tức giận cỡ nào cũng không nhận được tiếng trả lời, trong mảnh hắc ám, tiếng hít thở dồn dập xen lẫn nhẹ nhàng, như một khúc hòa tấu, lẫn quẩn bên tai hai người.
Giằng co một chốc lát, Nhan Tử Kì thất bại ngồi phịch xuống giường, vô lực hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn gì? Muốn ta trở thành tiểu sủng của ngươi sao?”
Nói xong liền cúi đầu chờ đối phương trả lời, nhưng chờ suốt nửa ngày Lan Nô Tu Đốn vẫn không có phản ứng gì, Nhan Tử Kì không khỏi người này liệu có phải là thật hay không, hay mình mớ ngủ mà sinh ra ảo giác? Sao lại có cảm giác đang nói chuyện với không khí, quỷ dị làm người ta sởn cả gai ốc.
Nghĩ như thế, Nhan Tử Kì vội vàng ngẩng đầu lên, vươn một ngón tay chọc chọc vào thân hình đang đứng bên giường, có chút cứng nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp rõ ràng là của người sống.
Bị hắn chọt như vậy, Lan Nô Tu Đốn rốt cuộc cũng có phản ứng, chỉ thấy y giật giật thân mình, cánh tay đưa ra dễ dàng ôm gọn lấy Nhan Tử Kì đang ngồi trên giường vào lòng, lạnh lùng nói: “Đưa ngươi tới một nơi.”
Nhan Tử Kì bị y kẹp chặt trong khuỷu tay, cơ thể không được tự nhiên mà cương cứng như bó củi, hắn nhớ rõ lúc mới tới đây Lan Nô Triết cũng rất thích ôm lấy hắn.
Mặc dù bị ôm qua không ít lần, nhưng đổi đối tượng thành Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì cảm thấy rất khác biệt, cả người rất khó chịu.
Lan Nô Tu Đốn thoải mái ôm Nhan Tử Kì ra khỏi nhà gỗ, bên ngoài rất yên tĩnh, ban đêm, những đám mây đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn một bầu trời chi chít các vì sao, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng mặt đất.
Khoảng đất trống trước ốc, một con dực thú trắng im lặng nằm sấp trên mặt đất, nhìn thấy chủ nhân xuất hiện liền vung cánh đứng thẳng dậy, đầu cúi xuống, bộ dáng ngoan ngoãn.
Nhan Tử Kì nhìn thấy dực thú to lớn, lớp lông trắng nõn được ánh trăng chiếu rọi, lấp lánh vô cùng xinh đẹp, nhớ tới cách đây không lâu, Lan Nô Triết kiêu hãnh giới thiệu về dực thú cánh duy nhất trên đại lục Nạp Tây này, màu trắng tượng trưng cho huyết thống cùng địa vị tôn quý nhất, nhưng lúc này đứng sát bên cạnh nó, Nhan Tử Kì cảm thấy dực thú này căn bản chỉ là một cục lông mao thích làm nũng thôi, bởi vì khi Lan Nô Tu Đốn tới gần nó, nó liền cúi cái cổ dài xuống cọ cọ vào cánh tay y, làm Nhan Tử Kì đứng bên cạnh thấy rất buồn cười.
Dực thú trắng, cao quý thuần khiết, cả đời chỉ theo một người chủ nhân, khi chủ nhân mất đi, nó vẫn giữ lòng trung thành không cho bất kì người nào khác cưỡi mình, chỉ có duy nhất bầu bạn của chủ nhân là ngoại lệ…. đây là truyền thuyết về dực thú trắng được lưu truyền từ thời viễn cổ tới nay.
Lúc này Nhan Tử Kì đương nhiên không biết về điều này, hắn nghĩ dực thú giống như một chiếc phi cơ, có thể chở bao nhiêu người là tùy vào năng lực của dực thú, hắn nào biết được vị trí mình đang ngồi có ý nghĩa phi phàm thế nào.
Mà đối với Lan Nô Tu Đốn mà nói, y hoàn toàn không để tâm tới những điều đó, chỉ cần y thích thì làm, vì vậy việc y muốn mang Nhan Tử Kì tới nơi kia cũng là nhất thời hứng khởi.
Bởi vì ngủ suốt cả ngày, nên bây giờ cũng không buồn ngủ chút nào, không có việc gì làm mới vô thức đi tới nhà gỗ, vừa tiến vào bên trong liền nhìn thấy tiểu tử này gào rống lên với mình, từ nhỏ đến giờ y chưa từng bị ai rống qua, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
Chẳng lẽ cái này giống như Lam Đặc nói, cái này chính là phần nhân cách khiếm khuyết? ! Lan Nô Tu Đốn vừa suy nghĩ vừa ôm chặt Nhan Tử Kì bên người.
Nhan Tử Kì nhìn dực thú nằm sấp xuống chuẩn bị cho bọn họ đi lên, vội vàng kéo tay Lan Nô Tu Đốn, khó xử hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt một cái, không nhanh không chậm nói: “Đi thì biết.”
“Thế…..ngươi để ta ăn no một chút đã, cả ngày nay ta chưa ăn gì.” Nếu có chết hắn cũng không muốn thành quỷ đói đâu, huống chi giờ hắn cũng mệt quá, bị ôm đến ôm đi như vậy, thật sự rất khó chịu.
Lan Nô Tu Đốn híp mắt lại, có chút ảo não nói: “Đợi lát nữa cho ngươi ăn.” Nói xong liền xoay người kị lên dực thú.
Nhan Tử Kì nghe xong suýt chút nữa khóc thét, hét lớn: “Không được a.” Tiếng kêu cao vút phát ra trên mảnh đất trống nghe phá lệ thê lương.
Lan Nô Tu Đốn ù ù cạc cạc không biết thế nào có chút hoảng hốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, mím môi không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đang viết rất rõ ràng: ngươi tốt nhất nên nói ra một lý do chính đáng, bằng không ngươi nhất định phải chết!
Nhan Tử Kì bị ánh mắt sắc bén chíu vào người, chỉ có thể xấu hổ nói: “Ngươi để ta đi WC đã…..” Nếu đói bụng, trong nhất thời cũng không thể đói chết, nhưng thực sự mắc quá, không nhịn được a, lỡ đâu nghẹn quá nó trào ra thì lại càng xấu hổ hơn, vì vậy hắn nhất định phải đòi quyền lợi đi WC!
Lan Nô Tu Đốn nghe hắn nói xong, khóe miệng rõ ràng run rẩy một chút, không khí quanh người lại lạnh lên vài độ, cơ hồ sắp đông thành băng, tuy vậy vẫn kết hợp mà thả Nhan Tử Kì xuống dưới.
Trong nháy mắt hai chân vừa chạm đất, Nhan Tử Kì lập tức phi như bay hướng về phía WC.
Chờ đến khi giải quyết vệ sinh cá nhân xong, Nhan Tử Kì bắt đầu tự hỏi chình mình có nên ngoan ngoãn đi theo Lan Nô Tu Đốn hay không? Nếu không đi thì phải làm gì đây? Vì vậy mà những phương án nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, một là từ cửa sổ chui ra sau đó tìm một nơi nào đó trốn đi, chờ đến khi Lan Nô Tu Đốn tìm không thấy hắn mà buông tha mới quay trở về, hai là giả chết, làm bộ cơ thể không thoải mái, toàn thân vô lực hai mắt vô thần, như vậy thì Lan Nô Tu Đốn có mang hắn theo cũng cảm thấy rất vô vị, thứ ba, là cái gì cũng không làm ngoan ngoãn đi theo y, những chuyện sau đó thì cứ để mặc vào vận may.
Trong khi hắn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cửa WC phanh một tiếng, thú nhân cao to khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh đứng ngay cửa nhìn hắn.
“Này, nhìn lén người khác đi WC là hành vi lưu manh ngươi có hiểu không hả!” Nhan Tử Kì buồn rầu lên án, nhưng mà bất ngờ nhớ lại, người này đùa giỡn lưu manh với mình chẳng phải cũng không ít lần rồi sao? Chính mình nên sớm thích ứng mới đúng a!
“Đi thôi.” Nhìn thấy hành động lề mề của tiểu gia hỏa này, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy rất khó chịu.
Được rồi, sự thật luôn tàn nhẫn, tất cả phương án còn chưa kịp thực hiện đã chết từ trong bụng.
Nhan Tử Kì bất đắc dĩ thở dài, kéo đôi chân nặng chịch ra khỏi WC, có lẽ hành động chậm chạp của hắn chọc giận tới Lan Nô Tu Đốn, người này cũng không thèm ôm hắn nữa, trực típ túm lấy quần áo hắn xốc lên dực thú.
Chờ bọn hắn ngồi ổn định, dực thú vươn cánh, hai chân hữu lực nhún lên cao, lập tức đưa bọn họ bay vút lên bầu trời đêm.
Gió đêm rét lạnh gào thét, Nhan Tử Kì ăn mặc đơn bạc nên hắc xì liên tục, thân thể vô thức dán sát về phía lồng ngực ấm áp phía sau. Lan Nô Tu Đốn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng đưa tay kéo lấy áo khoác trùm lên người hắn.
Được áo khoác che chắn khỏi gió lạnh bên ngoài, trong bóng đêm Nhan Tử Kì cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lan Nô Tu Đốn, trong lòng nhất thời ngũ vị xen lẫn, ai, cảm giác này là gì đây, quả thực rất kì lạ!
Không biết qua bao lâu, Nhan Tử Kì bị Lan Nô Tu Đốn bế xuống dưới, lúc hai chân chạm đất hắn vội vàng giãy ra khỏi lớp áo khoác, trong bóng đêm lờ mờ, hiện lên trước mắt hắn là một hồ nước nho nhỏ, dưới ánh sáng mờ ảo dường như còn nhìn thấy một lớp sương khói bốc lên, hồ nước bị bao vây trong rừng rậm um tùm, nhìn hệt như một căn cứ bí mật.
Nhan Tử Kì nhu nhu mắt, khó tin chậm chạp bước tới trước, vươn tay chạm vào nước hồ, rốt cuộc không thể kiềm nỗi hưng phấn quay đầu lại nhìn Lan Nô Tu Đốn vừa cười vừa nói: “Là nước nóng!”