Diệp Gia cảm thán, “Thật tốt.”, phải chi hắn cũng có thân thể như vậy.
Diệp Gia rơi vào suy nghĩ, thế nhưng bắt đầu ảo tưởng bản thân khi làm nhiệm vụ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường chiến thắng, lại xem nhẹ hoàn cảnh ở trái đất, nếu thực sự có năng lực như vậy, kỳ thật hơn phân nửa sẽ bị coi như tài liệu nghiên cứu, bị bắt lại.
Diệp Gia vừa mới cầm lên quần áo tại đầu giường, cửa khoang thuyền liền mở ra.
Có thể có quyền hạn tiến vào nơi này ngoại trừ Diệp Gia cũng chỉ có một người. Thanh Dịch rất kịp thời, chu đáo bưng mâm tới, ở phía trên là dinh dưỡng tổng hợp ──nóng hầm hập, vẫn còn bốc khói.
Trong vũ trụ rộng lớn, cho dù Thanh Dịch nghĩ muốn mang tới đồ ăn ngon miệng cũng không thể làm được.
Theo bản năng, Diệp Gia đầu tiên liền kéo chăn che thân mình.
Thanh Dịch nhướn mày, Diệp Gia mới phát hiện động tác của chính mình có bao nhiêu kỳ cục.
Không khí lập tức lạnh xuống.
Diệp Gia muốn đập đầu vô tường, trên người còn phủ áo ngủ, nhưng hắn lại cảm thấy như trống không, lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn giống như cô gái hai tám tuổi bị người khác tiến vào khuê phòng.
Không khí giằng co, Thanh Tiểu Giai phát huy tác dụng, bé nhảy xuống giường, múa may chân tay, “Ăn…… ăn…..”
Thanh Dịch cúi đầu, xoa xoa đỉnh đầu Thanh Tiểu Giai, “Ra bàn ngồi đi.” Rồi mới nói với Diệp Gia, “Ăn thôi.”
Nói xong, y đứng thẳng lên rồi tiến đến ngồi bên cạnh Tiểu Giai.
Diệp Gia nhìn theo bóng lưng Thanh Dịch vài giây, nhanh chóng mặc quần áo, sau khi mặc xong mới phát hiện cánh tay của mình vẫn là cực kỳ tê mỏi. Thân thể không khỏe, trực tiếp khiến Diệp Gia nhớ tới….. Diệp Gia đè mũi lại, độ ấm trong phòng có phải rất cao hay không.
Kéo lê thân thể vào phòng tắm, vừa cài then cửa, Diệp Gia phải dựa vào tường nhe răng trợn mắt, m* kiếp! Giữa mông giống như vẫn còn một cây gậy ở trong, bắp đùi quả thực giống như bị người dẫm lên, cổ chân cũng vô lực, vừa rồi thiếu chút nữa là ngã lên mặt thảm, nếu không phải có Thanh Dịch ở đây, mà hắn cũng cực kỳ cẩn thận thì……
Khóe miệng Thanh Dịch cong lên, ngón tay trên mặt bàn phẩy qua lại, ôn nhu giống như đang vuốt lên một món đồ đáng quý nhất, Thanh Tiểu Giai vừa nuốt đồ ăn vừa nói, “Ba, ba cười thực khủng khiếp……”
Thanh Dịch để lộ ra một nụ cười thỏa mãn của động vật ăn thịt, Thanh Tiểu Giai hơi co rúm người.
Y nhìn qua cửa phòng tắm, thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Tiểu Giai, ngày hôm qua ngươi làm tốt lắm!” Là một thứ làm giảm xung đột, đủ tư cách.
“……” Con cái gì cũng không có làm, Thanh Tiểu Giai không biết có nên giải thích một chút hay không.
Cửa phòng tắm mở, Diệp Gia mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra, nhưng Thanh Dịch rõ ràng thấy mặt hắn hơi một chút nhăn lại, nện bước tận lực vững vàng nhưng vẫn không che giấu được lắc lư không ổn định.
Thanh Dịch đã chia phần ăn ra cho hai người, chỉ chờ Diệp Gia ngồi vào bàn.
Trong phòng tắm, Diệp Gia không chỉ lợi dụng lượng nước ít ỏi để rửa sạch thân thể, mà còn thuận tiện chuẩn bị tốt tâm lý. Đó chính là không nhìn, coi như không thấy Thanh Dịch là được.
Thanh Dịch hiểu rõ tâm tư Diệp Gia, nghiêm chỉnh quay ra nói với Thanh Tiểu Giai: “Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối ta sẽ dạy cho ngươi đi săn ngoài thiên nhiên.”
Diệp Gia nghi hoặc nhìn y.
Thanh Tiểu Giai bĩu môi.
Thanh Dịch khoát tay, nói với Diệp Gia: “Giả tưởng.”
Vô nghĩa! Sao có thể ở trên thuyền mà biến ra được rừng rậm, điều khiến Diệp Gia giật mình chính là Thanh Tiểu Giai còn nhỏ như thế, đi săn có phải hay không là quá máu me.
Thanh Tiểu Giai vô cùng cao hứng chạy ra ngoài, nhìn ra được bé đối với chương trình học mà Thanh Dịch an bài là rất vui vẻ đón nhận.
Thanh Dịch mang tâm trạng tốt mà chui vào trong ổ chăn của Diệp Gia, bên trong vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn. Diệp Gia ngủ đủ rồi, nhưng thân thể hắn vẫn cực kỳ không thoải mái, rất cần nằm…… Đầu sỏ gây ra khó chịu này đã chiếm lấy chăn của chính mình, Diệp Gia nhìn chằm chằm y một cách hằn học.
Thanh Dịch từ trong ngây ngất thoát ra, y lăn vào phía trong giường, giống như nhường chỗ nằm cho Diệp Gia, rồi mới không có động tĩnh gì.
Ngồi trên ghế được một lát, Diệp Gia quan sát Thanh Dịch, nhìn qua hẳn là y đang ngủ. Nên ngồi tiếp trên ghế, hay là đi nằm? Hoặc là đi tìm Diệp Hoa, ngủ ở chỗ nó? Mắt Diệp Gia sáng lên, rồi lại trở nên u ám, không được, sẽ bị Diệp Hoa nhận ra.
Diệp Gia cố gắng ngồi tiếp trên ghế, nhưng thật sự là không kiên trì nổi nữa, càng ngồi lâu càng cảm thấy hạ thể giống như bị côn trùng chích qua, vừa đau vừa xót; không phải đau, mà là khó chịu.
Diệp Gia lảo đảo đi tới mép giường, Thanh Dịch trùm hết cả chăn của hắn, hắn phải vươn người sang kéo chăn của Thanh Dịch ra, rồi mới nằm xuống.
Nằm lên giường, Diệp Gia thở dài một hơi, trên người cư nhiên lại thấm ra không ít mồ hôi.
Thanh Dịch nhắm mắt, y đã cố ý trải chăn thật rộng ra, Diệp Gia vẫn không muốn cùng y đắp chung chăn. Bất quá, chăn hắn đang đắp là của mình, Thanh Dịch mỉm cười, coi như là có thu hoạch.
Tuy rằng cùng giường, nhưng hai người đều không ngủ, một bên là ngủ đủ rồi, một bên là thức để bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra các hành động thân cận hơn, mãi cho đến khi Thanh Tiểu Giai gõ cửa.
Thanh Dịch nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rồi mới kéo bé rời khỏi phòng.
Cửa khoang vừa đóng, Diệp Gia như trút bỏ được gánh nặng, lập tức hất chăn của Thanh Dịch ra, kéo chăn của mình đắp lên người.
Chính là đã bị Thanh Dịch dùng qua, Diệp Gia chán nản nhận ra rằng cả hai cái chăn đều có mùi vị nhàn nhạt của Thanh Dịch. Cẩn thận ngửi một chút, giống như không có, có lẽ là ảo giác, hoặc là thật sự.
Thanh Dịch mang Tiểu Giai vào phòng tập, bên trong có thiết bị mô phỏng chiến đấu, chẳng qua đây là phi thuyền y tế, nên cái gọi là hệ thống chiến đấu cũng không khác lắm so với trò chơi.
Thanh Dịch chạm vào mi tâm của Thanh Tiểu Giai nói: “Hành tinh chúng ta sắp tới là một hành tinh nguyên sơ, cho nên, săn thú là bắt buộc phải học.”
Thanh Tiểu Giai hưng phấn gật đầu.
Hai người bắt đầu tiến vào khoang hôn mê, đây là chế độ ảo, khiến cho thân thể đặt trong trạng thái thoải mái nhất. Chẳng qua, thể tích khổng lồ không thuận tiện cho việc bung ra, khi sử dụng cũng khá phiền phức.
Sau hai giờ, Thanh Tiểu Giai mang vẻ mặt sùng bái ôm lấy đùi Thanh Dịch.
“Thật là lợi hại, tuyệt thật……”
Thanh Dịch lơ đễnh.
“Dạy con đi, màn lột da cuối cùng của ba thật lợi hại nha.” Thanh Tiểu Giai giương nanh múa vuốt, “Bá bá bá, còn chưa chết, da đã bị kéo hết xuống.”
“Thanh Tiểu Giai!” Diệp Gia không nhịn được quát lên.
Đã qua mười phút, Thanh Tiểu Giai vẫn không ngừng nhắc tới lột da lột da, giống như hết thảy vẫn ngay tại trước mắt. Tuy Diệp Gia là một người trưởng thành, hơn nữa còn là một quân nhân, cho nên khả năng kiềm chế tương đối cao, nhưng là, nhưng là Thanh Tiểu Giai- đứa nhỏ này, cũng quá hưng phấn đi!
Diệp Gia ôm trán, “Ngươi, câm miệng!” Hại hắn nhớ tới một Thanh Dịch đẫm máu khi lột da, đứa nhỏ này sao có thể làm loại sự tình đó chứ.
Thanh Tiểu Giai vẻ mặt vô tội, lo sợ mà không biết bản thân đã làm sai cái gì. Bé bất quá chỉ là biểu hiện sự kích động của bản thân trước người mình thích mà thôi.
Khóe miệng Diệp Gia kéo ra một nụ cười, “Ai dạy ngươi lột da?”
Thanh Tiểu Giai thốt ra, “Ba Thanh Dịch nha.”
“…….”
Diệp Hoa rõ ràng thấy trên trán của anh trai mình xuất hiện một đường gân xanh. Diệp Hoa theo thường lệ chạy tới xem qua Diệp Gia, kết quả liền thấy mặt Diệp Gia nhăn hết lại, Thanh Tiểu Giai lại mang vẻ mặt đầy vui vẻ.
“Thanh Dịch đâu?” Diệp Hoa hỏi.
Diệp Gia hỏi Thanh Tiểu Giai: “Những người kia ở đâu?”
“Đi học hết rồi.” Thanh Tiểu Giai đáp.
Đối với việc học tập mọi thứ về trái đất, Thanh Dịch đều rất tích cực. Y thường xuyên dùng máy tính trên thuyền để tìm hiểu kiến thức.
Sự tức giận tột độ khi thấy một đứa nhỏ đơn thuần bị biến thành một tiểu ác ma đã khiến Diệp Gia chạy ra khỏi cửa.
Diệp Hoa dở khóc dở cười, nếu là người ngoài nhìn vào, đây rõ ràng là người một nhà đi. Anh à, dù có tới hệ ngân hà đi nữa, thì anh cũng sẽ an toàn.
Diệp Gia không đếm xỉa đến việc làm trái quy định, vọt tới phòng đọc, nhấn nút tắt màn hình. Thanh Dịch xoay người, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn lại có thể chủ động đi tìm y.
Diệp Gia bùng phát sự tức giận tích lũy từ lúc ở cùng Thanh Tiểu Giai, “Ngươi có thường thức hay không, lại có thể dạy một đứa bé lột da! Ngươi muốn tâm lý nó bị vặn vẹo trong tương lai sao? Hay là ngươi nghĩ muốn nuôi ra một kẻ giết người?”
Thanh Dịch theo lời nói của Diệp Gia mà mặt lạnh dần, Thanh Tiểu Giai! Ta khi nào đã dạy ngươi lột da?!
“Không có!” Thanh Dịch cứng rắn đáp.
“Chẳng lẽ Thanh Tiểu Giai tự mình học được sao? Ngươi không dạy làm sao nó biết!” Diệp Gia không để ý lời nói dối của Thanh Dịch.
Thanh Dịch sâu sắc hiểu được một câu, hết đường chối cãi.
Diệp Gia tin Thanh Tiểu Giai hơn y, Thanh Dịch phẫn nộ nghĩ vậy.
Thanh Tiểu Giai chào Diệp Hoa, lén lút đi tới ngoài phòng đọc, nhãn lực tốt làm cho bé thấy rõ vẻ mặt của Thanh Dịch, mặc dù đối với Diệp Gia đấy là mặt than*, chẳng qua Thanh Tiểu Giai vẫn có thể nhận ra một ít biến hóa, nuốt nuốt nước miếng.
Liên hệ tới nội dung khi nãy nói với ba Diệp Gia, Thanh Tiểu Giai rón rén lui về sau, con không cố ý, ba Thanh Dịch!
Quay lại phòng, Thanh Tiểu Giai khẽ cười trộm, mỗi lần đều bị ba Thanh Dịch làm hại mình bị mắng, cuối cùng lần này đã thoát được.
Diệp Hoa lạnh sống lưng, hoảng hồn, lưng dán vào vách tường.
Thanh Tiểu Giai cười xong, nhảy nhót trên giường, cảm thấy hôm nay vị trí của bé trong lòng Diệp Gia thật lớn, gãi gãi đầu, ngủ thôi.
Thanh Dịch làm Diệp Gia tức đến mức mặt banh chặt, bàn tay nắm chặt lại.
Diệp Gia nóng nẩy hét lên, nghẹn giọng, “Khụ khụ…… khụ……” Khuôn mặt trong vài giây ngắn ngủi đã đỏ bừng.
Thanh Dịch vỗ lưng giúp hắn, chờ hắn xuôi xuôi mới nói: “Đừng nhắc đến Thanh Tiểu Giai nữa, ta hỏi ngươi, việc kia ngươi tính thế nào?”
“?” Diệp Gia mê muội.
Thanh Dịch không vui nói: “Làm bạn đời của ta……”
“Khụ khụ……” Vừa mới tốt được một lát Diệp Gia lại nghẹn thêm lần nữa.
Thanh Dịch nheo mắt, bước tới gần, “Đừng nói với ta là ngươi quên?”
Diệp Gia ấn lên yết hầu, hắn không chỉ là quên, mà hắn căn bản cho rằng Thanh Dịch là nói giỡn với hắn.
Thanh Dịch thật muốn bóp cổ, lắc lắc đầu hắn, hỏi hắn rốt cuộc có hay không để mình ở trong lòng, dù đáp án rất có thể đả kích bản thân,thế nên Thanh Dịch đành nhịn xuống.
Diệp Gia cực kỳ thống khổ, hắn không ngừng lui về sau, không phải Thanh Dịch là thật sự chứ? Diệp Gia lắc đầu, điều này tương đương với việc heo nái biết trèo cây, lợn rừng biết bay lượn?
Thanh Dịch một mực giữ chặt lấy hai vai Diệp Gia, để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, không cho hắn lùi bước tránh né, “Ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Cái gì?” Diệp Gia hoảng hốt, “Ta không có đáp ứng.”
Thanh âm quá lớn, khiến lòng Thanh Dịch nổi sóng, phẫn nộ!
Thanh Dịch ôm lấy cổ Diệp Gia, kéo hắn đến góc tường, “Cho ta một lý do khiến ngươi không đáp ứng!”
Diệp Gia giống cái người máy mà linh kiện đã hoen rỉ, tứ chi cứng ngắc, lắp bắp đáp: “Ta không thích ngươi.”
Thanh Dịch mỉm cười, yêu mị tràn lan, ánh mắt Diệp Gia không chuyển, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.
Thanh Dịch đắc ý nói: “Không xác định.”
Diệp Gia giải thích, “Đó không phải thích, mà giống như khi ta xem AV* vậy thôi.”
Đã xem qua bách khoa toàn thư, sắc mặt Thanh Dịch lập tức u ám, “Ngươi so sánh ta với AV?”
Một giây trước vẫn là mùa xuân, giây tiếp theo đã biến thành mùa đông, sấm sét mưa gió, mưa nặng hạt táp thẳng vào mặt, mắt thấy tình hình sắp chuyển thành mưa đá, Diệp Gia cứng cổ trả lời, “…… Không có……”
Mây đen tan bớt, Thanh Dịch khẽ cười, “Vậy xong, ta cũng không coi như vậy.”
Đầu óc Diệp Gia vẫn chưa theo kịp, ngây người một lúc mới nhận ra vấn đề, “Từ từ…… Vì cái gì ta phải cùng với ngươi, chúng ta là kẻ thù.”
Thanh Dịch chặc lưỡi, “Kẻ thù? Chúng ta là kẻ thù lúc nào?”
“..%% …… &% & *” Lưỡi Diệp Gia như bị thắt lại, không phải kẻ thù thì là cái gì, con m* nó khi ngươi cưỡng gian ta chẳng lẽ chúng ta là bằng hữu?
Thanh Dịch dường như đọc được suy nghĩ của Diệp Gia, cười mờ ám, “Ngươi nếu để ý đến chuyện làm tình, ta có thể cho ngươi đè……”
“!”
M* kiếp! Ta nghe được điều huyễn tưởng gì đây, Diệp Gia gần như ngã ngửa ra sau, may mắn phía sau là vách tường.
Thanh Dịch để lộ ra nét mặt mỏi mệt không nên xuất hiện trên khuôn mặt y, buồn bã cười: “Như vậy được rồi đi!” Nói xong, y còn cầm lấy ngón tay Diệp Gia đặt lên ngực mình.
“Tê……” Diệp Gia kêu lên một tiếng quái dị, sức lực bộc phát đẩy Thanh Dịch ra, chạy trốn về phòng.
Thanh Dịch xoa nhẹ lên hai bả vai bị đụng vào, đi đến trước màn hình lớn, mở lại máy tính, nhỏ giọng lầu bầu, chẳng lẽ ta làm không đúng? Trên máy rõ ràng viết rằng: Một trong các loại phương pháp theo đuổi người đồng tính.
Diệp Gia trở lại phòng, khóa cửa khoang thuyền lại, chờ sau khi tim đập lại bình thường mới ngồi ghé vào đầu giường, vừa rồi bỏ chạy quá nhanh, biểu hiện trên khuôn mặt còn chưa kịp khôi phục.
Đặt mông xuống, Diệp Gia hung hăng phun một bãi nước miếng, con m* nó, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị đâm vào. Đâm…… những suy nghĩ *** đãng trong tâm trí Diệp Gia xuất hiện, nếu thật là có thể đè cái tên Thanh Dịch chết tiệt này xuống……Dường như không tồi…… Từ từ, thiên sứ nhỏ hiền lành đi ra, phải một đấm trái một đấm, đánh bại tất cả vọng tưởng, cái đệch, ta nhất định là trúng tà.
Diệp Gia bắt đầu kiểm điểm lại bản thân xem não có bị hư không, quá yên tĩnh cho nên mới mơ mộng vớ vẩn liên tục.
Chuyện này á, nếu không nghĩ tới thì không có gì, thường hay nghĩ tới thì càng nghĩ càng xấu xa, lộng xảo thành chuyên*.
Theo cách của Diệp Gia, nếu cứ chậm hiểu thì chuyện gì cũng không có, còn nếu đã suy nghĩ thì càng nghĩ càng lắm, thậm chí buổi tối còn mộng xuân. Diệp Gia tỉnh lại mà người đầy mồ hôi, vừa mở mắt liền thấy vai chính trong giấc mơ đang trừng đôi mắt ngọc nhìn chính mình, khiến hắn thiếu chút nữa là ngã xuống giường.
Thanh Dịch nghiêng đầu xuống, hỏi han một cách quan tâm: “Sao bỗng nhiên lại tỉnh, còn kêu đến thê thảm như thế, ác mộng?”
Diệp Gia run cầm cập, kéo chăn trùm lên người, “Ừ, ta tiếp tục ngủ.” Nói xong, hắn liền chui đầu vào chăn.
Lúc vừa mới tỉnh vẫn còn có thể nhớ được nội dung của giấc mơ, trước mặt Diệp Gia hiện ra vô số Thanh Dịch lơ lửng đang nằm hoặc dựa, hoàn toàn trần truồng muốn quyến rũ hắn. So với khi hắn mười tám tuổi cùng bằng hữu xem hết phim người lớn còn kích động hơn.
Diệp Gia nắm chặt lấy phân thân của mình, nước mắt đều sắp tràn ra. Vốn nghĩ rằng mộng xuân chỉ là hoàng lương nhất mộng*, ngẫu nhiên mà thôi, kết quả là liên tiếp mấy ngày, Diệp Gia cũng không dám ngủ, mà cũng không dám đối mặt với y, miễn cho tinh thần mình trở nên rối loạn, tóm lại là hắn bị mộng xuân hành thê thảm. Hơn nữa hắn cứ ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng, nếu mà đem sự thật trở thành mộng mà bổ nhào lên, vậy thật sự là thảm kịch nhân gian.
“Ngươi, có tâm sự đúng không?” Thanh Dịch thình lình hỏi.
“Sao ngươi biết?” Diệp Gia ngẩn người. Nói xong, liền đưa tay lên miệng chặn lại……
Khác thường rõ ràng như thế, nhìn không ra mới là lạ.
Thanh Dịch thấy bộ dạng đề phòng của Diệp Gia, tức đến mức hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nhưng mái tóc dài rối tung đã che đi quá nửa khuôn mặt, mắt nhìn xuống dưới nên không lộ sắc bén, hơn nữa độ cong nơi khóe miệng, thật giống như đang mỉm cười ấm áp.
Thanh Dịch ngồi lùi ra xa, bày ra tư thế đàm phán, “Nói xem, vì sao buổi tối ngươi cứ lăn lộn thế?”
Vì cái gì vì cái gì? Diệp Gia cũng muốn biết là vì cái gì. Chỉ là vừa nhìn thấy mặt Thanh Dịch, cho dù đã cách xa, hắn cũng để lộ sơ sót, có điểm khuất tất, ngay cả giọng khi nói chuyện cũng nhỏ đi vài phần.
Thanh Dịch nhất quyết muốn biết nguyên nhân, tuy rằng y mơ hồ cảm thấy được là bởi vì nguyện vọng về mối quan hệ giữa hai người mà y đưa ra, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như điều đó cũng không phù hợp với tính khí Diệp Gia. Thật khó hiểu, Thanh Dịch suy nghĩ không ra, y nào có thể cho phép Diệp Gia có ý tưởng mà y không biết.
Diệp Gia nhìn xung quanh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Thanh Dịch, tuy rằng trước kia cũng có thời điểm như vậy, nhưng lúc này là nghiêm trọng khác thường.
Thanh Dịch gây áp lực: “Có điều gì mà không thể cho ta biết?”
Đây chính là chọc vào chỗ đau của Diệp Gia, Diệp Gia lập tức phản ứng lại, “Không có!” Dù chết hắn cũng không thừa nhận.
“Ngươi có nói hay không?” Giọng Thanh Dịch trầm xuống, mang đầy sự uy hiếp.
“Không nói!” Diệp Gia nghiêm mặt, đánh chết cũng không nói.
Thanh Dịch nắm chặt hai tay lại, y dù sao cũng không dám cứng rắn thật sự đối với Diệp Gia, đành thở dài một tiếng, “Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến ta, chẳng qua……”
Thanh Dịch muốn nói lại thôi.
Diệp Gia nghi ngờ hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua em trai của ngươi đang rất lo lắng, hắn đã đến tìm ta, nghĩ rằng ngươi lại vì hắn mà bị ta chèn ép, cho nên đang tự trách……”
“……” Diệp Gia nhất thời giống như một chú chó lớn đi vòng vòng trong phòng lo lắng.
Thanh Dịch lại than thở thêm, “Ta tuy rằng cũng không lo gì cho hắn, nhưng cũng thực oan uổng, ta cũng không uy hiếp ngươi…… Nhiều lắm xem như dụ dỗ đi.”
“Ta đi giải thích cho nó.” Diệp Gia xoay người bước đi.
Thanh Dịch ôm lấy cánh tay hắn, “Đừng, ngươi mà đi làm rõ, nhìn thấy ngươi, hắn sao dám thừa nhận, ngươi chắc cũng biết rõ.”
“Vậy, vậy sao bây giờ, ta vẫn muốn đi nói cho nó.” Diệp Gia muốn rút tay mình ra, nhưng Thanh Dịch lại không chịu buông.
“Thế ngươi muốn nói như thế nào? Bởi vì ý loạn tình mê nên đã đáp ứng yêu cầu của ta, cuối cùng bị ngất đi, cho nên không chịu đối mặt?” Thanh Dịch trắng trợn nói ra.
Chân Diệp Gia đang bước liền đặt giữa không trung, “Ngươi nói vớ vẩn gì thế!” Mặt càng cúi thấp hơn.
Thanh Dịch lạnh mặt, nói một cách khó nghe: “Bất quá là làm một lần, lại đến nỗi trắng đêm không ngủ sao? Chẳng lẽ là hồi tưởng lại?”
“……” Diệp Gia bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ rực như quả cà chua.
Thanh Dịch thử hỏi: “Sẽ không phải nói trúng đi?”
Diệp Gia hung hăng dẫm thẳng lên chân Thanh Dịch, tay trái nắm lấy cánh tay đang bị giữ chặt, “Không có!” Trả lời một cách cộc cằn.
Thanh Dịch phì cười, trong lòng chắc mẩm là mình đã đoán trúng, Diệp Gia phản ứng thật trực tiếp, hẳn là không sai được.
Diệp Gia bị tiếng cười của Thanh Dịch làm thẹn quá hóa giận, “Cười cái rắm, tuyệt đối không phải bởi vì ngươi đè ta, mà là bởi vì ta đè ngươi……”
Tiếng cười ngừng bặt. Thanh Dịch liếc mắt về phía Diệp Gia, “Ngươi nói cái gì?”
Việc đã đến nước này, Diệp Gia cũng chẳng ngại gì nữa, “Đều tại ngươi nói những điều kỳ quái, lại có khuôn mặt giống của nữ nhân, ta đương nhiên sẽ hiểu sai.”
Quả thật là đổ oan, tuy rằng khuôn mặt của Thanh Dịch là đoan chính tuấn dật, nhưng so với ẻo là thì hoàn toàn khác nhau. Một chút ngọt ngào vừa được sinh ra trong lòng Thanh Dịch lập tức biến mất, không phải vì suy nghĩ phóng đãng của Diệp Gia, mà là Diệp Gia coi y là nữ nhân, là giống cái trong nhân loại, đây mới là điểm mấu chốt.
Diệp Gia có thể không động lòng với y, nhưng tuyệt đối không có khả năng động lòng với người khác. Đôi mắt Thanh Dịch u ám lạnh lẽo, Diệp Gia thấy ngực căng thẳng, trong đầu nhanh chóng hiện ra suy nghĩ bỏ chạy. Nhưng hành động lại chậm một nhịp, Thanh Dịch đã chặn ở cửa, ấn nút khóa cửa phòng lại.
Diệp Gia chửi thề một tiếng, nuốt nước miếng, “Ngươi……”
Một tay Thanh Dịch đặt Diệp Gia dựa lưng vào cửa, “Nói rõ ràng, nếu không thì không được rời đi.”
Có gì đâu mà nói, câu nói tới miệng, rồi lại ngừng.
“Ngươi đem ta nghĩ thành ai?” Thanh Dịch cúi đầu.
Diệp Gia nhỏ giọng, “Không……”
Thanh Dịch nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia, ánh mắt của Diệp Gia cũng không né tránh.
Thanh Dịch bỗng nhiên buông cánh tay, đi tới cửa sổ bên mạn thuyền đứng, lúc rời đi bóng dáng có chút uể oải.
Cảm xúc đối lập mãnh liệt khiến cho Diệp Gia thiếu chút nữa tiến lên vỗ vỗ vào lưng y an ủi.
Tay Diệp Gia sắp ấn nút mở cửa phòng, Thanh Dịch bỗng mở miệng, “Ngươi thấy ta hiện tại, có phải thực buồn cười hay không, muốn cười thì ngươi cười đi.”
Câu hỏi của Thanh Dịch khiến cho Diệp Gia giật mình, chẳng biết tại sao, nếu mà muốn cười, cũng phải là Thanh Dịch cười hắn lúc vừa rồi mới đúng. Thanh Dịch vốn là nhân vật không thể làm cho người ta chê cười.
“Ngươi cút!” Thanh Dịch dùng tay đập vỡ một món trang sức bằng kim loại, giống như một con dã thú bị thương.
Hành động này của Thanh Dịch nằm ngoài ý muốn của Diệp Gia, trong lúc nhất thời, nhưng lại khiến hắn mất đi cơ hội rời đi.
Thanh Dịch buồn khổ nói: “Bản thân ta bây giờ, chính ta còn không chấp nhận được, ngươi vừa lòng chưa?”
“……” Diệp Gia không vừa lòng, hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Thanh Dịch biểu tình thâm trầm, hai mắt ẩn tình nhìn về phía Diệp Gia. Trên tường có thêm vài vết móng tay cào qua, Diệp Gia căn bản là một tên đầu gỗ! Thanh Dịch dùng tay che mặt lại, im lặng thật lâu……
Diệp Gia sờ sờ mũi, lại xảy ra chuyện gì? Có phải là có thể đi rồi đúng không? Hắn chậm rãi xoay người.
Thanh Dịch bỏ tay ra, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, “Quên đi, công bằng mà nói thì đối với ngươi đều là đàn gảy tai trâu mà thôi.” Tuy rằng Diệp Gia vẫn không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng đàn gảy tai trâu thì ý nghĩa chắc cũng không có gì tốt đẹp.
“Ngươi nếu không có việc gì, ta liền đi.” Diệp Gia nhấn nút.
“Đóng lại.” Thanh Dịch trực tiếp hạ lệnh cho máy tính chủ. Cửa khoang thuyền vừa mới mở ra một khe nhỏ lập tức khép vào.
Diệp Gia tức tối, “Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?”
Sắc mặt Thanh Dịch biến đổi nhanh chóng, giờ lại mang vẻ mặt ôn hòa, “Sao phải mất ngủ vì điều này?” Hai tay y đặt lên bả vai Diệp Gia, “Ta không phải vẫn ngủ bên cạnh ngươi sao? Muốn thì dựa sát vào đây……” Hơi thở giống như tơ lướt qua mặt Diệp Gia.
Nắm đấm của Diệp Gia để sát vào mặt Thanh Dịch, “Không cần.” Nếu không thì hắn đã không phải mang cặp mắt như gấu trúc này.
Thanh Dịch đẩy tay Diệp Gia ra, liếm môi dưới, hoàn toàn không có ý định từ bỏ, “Giống như trong mộng vậy, ngươi muốn làm gì đều có thể…… Không nghĩ muốn sao?”
Thanh âm trầm thấp đầy từ tính đánh thẳng vào lòng, những tình tiết như trong AV mỗi đêm đều lặp lại đang quanh quẩn trong đầu…… Giống như con rắn dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng, Thanh Dịch chớp mắt, kéo đai lưng của mình ra……
Tim đập như trống, sự do dự của Diệp Gia khiến Thanh Dịch thực vừa lòng, thế là quyết chí vén áo choàng lên, lộ ra bộ ngực trắng nõn giống như trân châu tụ thành. Rèn sắt ngay khi còn nóng, thừa dịp tâm trí Diệp Gia không kiên định mà tiến vào là tốt nhất, Thanh Dịch nhấc chân, đưa đầu gối chen vào giữa hai chân của Diệp Gia, đỉnh đỉnh về phía trước.
Tiếng hít sâu tràn ra từ miệng Diệp Gia. Diệp Gia còn đang vật lộn, lý tính cùng thú tính, ác ma cùng thiên sứ…… Một mặt, hắn tự nói với bản thân rằng mình không có hứng thú với nam nhân, huống chi là Thanh Dịch; mặt khác hắn lại muốn, Thanh Dịch càng ngày càng dính sát vào hắn, nếu có thể khiến cho y cũng nếm thử……
Thanh Dịch không thấy Diệp Gia có ý kiến liền tiếp tục sờ xuống, tay y đặt ở phía dưới cách một lớp quần nắn bóp, vô cùng thân thiết nói: “Ngươi nếu không biết, để ta dạy ngươi……” Quả là thêm dầu vào lửa!
Thanh Dịch cuối cùng cũng thành công. Diệp Gia quả nhiên bị lời nói của Thanh Dịch kích thích, hắn liền kéo Thanh Dịch đi tới giường.
Thanh Dịch nhanh chóng thoát sạch quần áo của chính mình, chẳng qua trên người cũng chỉ có một lớp áo mà thôi. Tiếp đó liền giúp Diệp Gia cởi khuy, như là sợ chậm một chút, Diệp Gia tỉnh táo lại liền đổi ý.
Thanh Dịch rất hiểu Diệp Gia, khi Thanh Dịch trần truồng đứng trước mặt hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, dục vọng cương cứng kiêu ngạo kia dựng đứng, đập vào mắt Diệp Gia, cũng đâm thẳng vào thần kinh của hắn.
Thanh Dịch sẽ để cho mình đè y? Này mới là nằm mơ đi. Chính mình lên giường cùng y nhất định sẽ không chiếm được tiện nghi, Diệp Gia trắng mặt.
Nhưng động tác của Thanh Dịch đúng là rất nhanh, hai người đều đã trần truồng ôm nhau, còn có thể nói gì, quên đi, chúng ta vẫn là để hôm khác được không?
Nụ hôn lạnh lẽo phủ lên ngực mình, đúng vị trí của trái tim, Thanh Dịch hôn một cách trân trọng.
“Đừng sợ……” Thanh Dịch dán sát vào người Diệp Gia, ngón tay lặng lẽ xoa nhẹ hậu huyệt của hắn.
Mọi dây thần kinh trong đầu Diệp Gia đều rung lên cảnh báo, chính là, lần này là bản thân mình đã đồng ý đáp ứng, giống như câu cá vậy, mồi câu nằm trong tay Thanh Dịch, Diệp Gia tự mắc câu, nghĩ đến đây, cả người hắn liền lạnh như băng.
Ngón tay Thanh Dịch nhẹ nhàng trượt qua lại trên các nếp nhăn tại cúc huyệt, bởi vì là Diệp Gia, phân thân Thanh Dịch đã sớm có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thà chết không sờn của Diệp Gia, trong lòng Thanh Dịch rất khó chịu, biểu tình như vậy y đã nhìn thấy vô số lần, lần đầu bọn họ gặp nhau, sau khi y…….
Rút ngón tay lại, Thanh Dịch bắt đầu vùi đầu vào giữa hai chân Diệp Gia. Đầu lưỡi liếm mút, ngón tay xoa nắn, chỉ vài phút sau, thân thể vốn cứng còng của Diệp Gia bắt đầu run rẩy, phân thân cũng dựng thẳng lên.
Hơi thở của Thanh Dịch cũng nặng dần, nhưng vẫn chưa đến thời điểm.
Mắt Diệp Gia vẫn nhắm chặt, cho nên hắn không nhìn thấy Thanh Dịch ngồi lên phần eo của hắn, nâng thắt lưng mình lên, từ từ ngồi xuống……
“!”
Phân thân bị một nơi nhỏ hẹp, mềm mại co giãn bao quanh, Diệp Gia không thể không trợn mắt. Nói là kẹo không bằng bảo là bom, Diệp Gia cả kinh đến mức suýt nữa phân thân của hắn cũng mềm đi luôn.
Không đúng.
Dùng cụm từ hồn vía lên mây để hình dung Diệp Gia hiện tại là thích hợp nhất.
Hắn nghẹn họng trân trối nhìn Thanh Dịch, Diệp Gia thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình, “Ngươi!”
Thanh Dịch tách hai chân ra, quỳ gối để chống đỡ thân thể của chính mình phía trên người Diệp Gia, phần đầu chóp của Diệp Gia đã đi vào bên trong Thanh Dịch. Hai khuỷu tay Diệp Gia để ở trên giường, ý muốn đứng dậy, nhưng Thanh Dịch đã đè ngực Diệp Gia lại, không muốn hắn đứng lên. Đầu lưỡi đỏ hồng quét qua môi dưới, Thanh Dịch tà mị cong khóe môi, “Đẩy thắt lưng của ngươi lên, sao thế, còn muốn ta dạy cho ngươi sao?”
Phân thân đã đưa vào trong cơ thể của Thanh Dịch, Diệp Gia không có lựa chọn nào khác ngoài dùng sức hướng về phía trước.
“Ah!” Một tiếng rên phát ra từ miệng Thanh Dịch.
Cứ mạnh mẽ tiến vào mà không bôi trơn sẽ tạo thành hậu quả gì Diệp Gia rất rõ ràng, hắn không khỏi nói: “Ngươi mau đứng lên.”
Thanh Dịch nhéo một chút vào phần gốc phân thân của Diệp Gia, vuốt qua hai quả cầu, “Không được!”
Giờ mà đứng lên, không phải uổng phí tâm tư sao, nghĩ thôi cũng đừng có nghĩ. Thanh Dịch liếc nhìn Diệp Gia. So với Diệp Gia đang nhăn nhó, Thanh Dịch thực tự nhiên bắt đầu từ từ lên xuống, cũng không khoái cảm, nhưng phía trước của Thanh Dịch vẫn đứng thẳng như cũ.
Co rút vài cái, Diệp Gia đã bị siết đến bắn ra, chỗ đó của Thanh Dịch lành lạnh, hơn nữa quá mức chặt, siết hắn có chút đau, nhưng chủ yếu vẫn là áp lực tâm lý, khiến cho Diệp Gia chỉ có thể duy trì trong vài phút.
Không có dư sức để quan tâm chính mình có hay không trở thành kẻ xuất tinh sớm, Diệp Gia thậm chí nghĩ muốn chỉ cần có thể tách mình ra khỏi Thanh Dịch, lập tức biến hắn thành liệt dương thì hắn cũng chấp nhận.
Ba……
Thanh âm *** mỹ khi rút phân thân ra khiến cho Diệp Gia rùng mình.
—————–
*Mặt than: Khuôn mặt vô cảm, không có biểu hiện gì.
*AV: Adult Video (phim người lớn).
*Lộng xảo thành chuyên: lợn lành chữa thành lợn què, chuyện tốt hóa xấu.
*Hoàng lương nhất mộng: Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Chẩm trung ký” của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
Diệp Gia rơi vào suy nghĩ, thế nhưng bắt đầu ảo tưởng bản thân khi làm nhiệm vụ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường chiến thắng, lại xem nhẹ hoàn cảnh ở trái đất, nếu thực sự có năng lực như vậy, kỳ thật hơn phân nửa sẽ bị coi như tài liệu nghiên cứu, bị bắt lại.
Diệp Gia vừa mới cầm lên quần áo tại đầu giường, cửa khoang thuyền liền mở ra.
Có thể có quyền hạn tiến vào nơi này ngoại trừ Diệp Gia cũng chỉ có một người. Thanh Dịch rất kịp thời, chu đáo bưng mâm tới, ở phía trên là dinh dưỡng tổng hợp ──nóng hầm hập, vẫn còn bốc khói.
Trong vũ trụ rộng lớn, cho dù Thanh Dịch nghĩ muốn mang tới đồ ăn ngon miệng cũng không thể làm được.
Theo bản năng, Diệp Gia đầu tiên liền kéo chăn che thân mình.
Thanh Dịch nhướn mày, Diệp Gia mới phát hiện động tác của chính mình có bao nhiêu kỳ cục.
Không khí lập tức lạnh xuống.
Diệp Gia muốn đập đầu vô tường, trên người còn phủ áo ngủ, nhưng hắn lại cảm thấy như trống không, lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn giống như cô gái hai tám tuổi bị người khác tiến vào khuê phòng.
Không khí giằng co, Thanh Tiểu Giai phát huy tác dụng, bé nhảy xuống giường, múa may chân tay, “Ăn…… ăn…..”
Thanh Dịch cúi đầu, xoa xoa đỉnh đầu Thanh Tiểu Giai, “Ra bàn ngồi đi.” Rồi mới nói với Diệp Gia, “Ăn thôi.”
Nói xong, y đứng thẳng lên rồi tiến đến ngồi bên cạnh Tiểu Giai.
Diệp Gia nhìn theo bóng lưng Thanh Dịch vài giây, nhanh chóng mặc quần áo, sau khi mặc xong mới phát hiện cánh tay của mình vẫn là cực kỳ tê mỏi. Thân thể không khỏe, trực tiếp khiến Diệp Gia nhớ tới….. Diệp Gia đè mũi lại, độ ấm trong phòng có phải rất cao hay không.
Kéo lê thân thể vào phòng tắm, vừa cài then cửa, Diệp Gia phải dựa vào tường nhe răng trợn mắt, m* kiếp! Giữa mông giống như vẫn còn một cây gậy ở trong, bắp đùi quả thực giống như bị người dẫm lên, cổ chân cũng vô lực, vừa rồi thiếu chút nữa là ngã lên mặt thảm, nếu không phải có Thanh Dịch ở đây, mà hắn cũng cực kỳ cẩn thận thì……
Khóe miệng Thanh Dịch cong lên, ngón tay trên mặt bàn phẩy qua lại, ôn nhu giống như đang vuốt lên một món đồ đáng quý nhất, Thanh Tiểu Giai vừa nuốt đồ ăn vừa nói, “Ba, ba cười thực khủng khiếp……”
Thanh Dịch để lộ ra một nụ cười thỏa mãn của động vật ăn thịt, Thanh Tiểu Giai hơi co rúm người.
Y nhìn qua cửa phòng tắm, thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Tiểu Giai, ngày hôm qua ngươi làm tốt lắm!” Là một thứ làm giảm xung đột, đủ tư cách.
“……” Con cái gì cũng không có làm, Thanh Tiểu Giai không biết có nên giải thích một chút hay không.
Cửa phòng tắm mở, Diệp Gia mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra, nhưng Thanh Dịch rõ ràng thấy mặt hắn hơi một chút nhăn lại, nện bước tận lực vững vàng nhưng vẫn không che giấu được lắc lư không ổn định.
Thanh Dịch đã chia phần ăn ra cho hai người, chỉ chờ Diệp Gia ngồi vào bàn.
Trong phòng tắm, Diệp Gia không chỉ lợi dụng lượng nước ít ỏi để rửa sạch thân thể, mà còn thuận tiện chuẩn bị tốt tâm lý. Đó chính là không nhìn, coi như không thấy Thanh Dịch là được.
Thanh Dịch hiểu rõ tâm tư Diệp Gia, nghiêm chỉnh quay ra nói với Thanh Tiểu Giai: “Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối ta sẽ dạy cho ngươi đi săn ngoài thiên nhiên.”
Diệp Gia nghi hoặc nhìn y.
Thanh Tiểu Giai bĩu môi.
Thanh Dịch khoát tay, nói với Diệp Gia: “Giả tưởng.”
Vô nghĩa! Sao có thể ở trên thuyền mà biến ra được rừng rậm, điều khiến Diệp Gia giật mình chính là Thanh Tiểu Giai còn nhỏ như thế, đi săn có phải hay không là quá máu me.
Thanh Tiểu Giai vô cùng cao hứng chạy ra ngoài, nhìn ra được bé đối với chương trình học mà Thanh Dịch an bài là rất vui vẻ đón nhận.
Thanh Dịch mang tâm trạng tốt mà chui vào trong ổ chăn của Diệp Gia, bên trong vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn. Diệp Gia ngủ đủ rồi, nhưng thân thể hắn vẫn cực kỳ không thoải mái, rất cần nằm…… Đầu sỏ gây ra khó chịu này đã chiếm lấy chăn của chính mình, Diệp Gia nhìn chằm chằm y một cách hằn học.
Thanh Dịch từ trong ngây ngất thoát ra, y lăn vào phía trong giường, giống như nhường chỗ nằm cho Diệp Gia, rồi mới không có động tĩnh gì.
Ngồi trên ghế được một lát, Diệp Gia quan sát Thanh Dịch, nhìn qua hẳn là y đang ngủ. Nên ngồi tiếp trên ghế, hay là đi nằm? Hoặc là đi tìm Diệp Hoa, ngủ ở chỗ nó? Mắt Diệp Gia sáng lên, rồi lại trở nên u ám, không được, sẽ bị Diệp Hoa nhận ra.
Diệp Gia cố gắng ngồi tiếp trên ghế, nhưng thật sự là không kiên trì nổi nữa, càng ngồi lâu càng cảm thấy hạ thể giống như bị côn trùng chích qua, vừa đau vừa xót; không phải đau, mà là khó chịu.
Diệp Gia lảo đảo đi tới mép giường, Thanh Dịch trùm hết cả chăn của hắn, hắn phải vươn người sang kéo chăn của Thanh Dịch ra, rồi mới nằm xuống.
Nằm lên giường, Diệp Gia thở dài một hơi, trên người cư nhiên lại thấm ra không ít mồ hôi.
Thanh Dịch nhắm mắt, y đã cố ý trải chăn thật rộng ra, Diệp Gia vẫn không muốn cùng y đắp chung chăn. Bất quá, chăn hắn đang đắp là của mình, Thanh Dịch mỉm cười, coi như là có thu hoạch.
Tuy rằng cùng giường, nhưng hai người đều không ngủ, một bên là ngủ đủ rồi, một bên là thức để bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra các hành động thân cận hơn, mãi cho đến khi Thanh Tiểu Giai gõ cửa.
Thanh Dịch nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rồi mới kéo bé rời khỏi phòng.
Cửa khoang vừa đóng, Diệp Gia như trút bỏ được gánh nặng, lập tức hất chăn của Thanh Dịch ra, kéo chăn của mình đắp lên người.
Chính là đã bị Thanh Dịch dùng qua, Diệp Gia chán nản nhận ra rằng cả hai cái chăn đều có mùi vị nhàn nhạt của Thanh Dịch. Cẩn thận ngửi một chút, giống như không có, có lẽ là ảo giác, hoặc là thật sự.
Thanh Dịch mang Tiểu Giai vào phòng tập, bên trong có thiết bị mô phỏng chiến đấu, chẳng qua đây là phi thuyền y tế, nên cái gọi là hệ thống chiến đấu cũng không khác lắm so với trò chơi.
Thanh Dịch chạm vào mi tâm của Thanh Tiểu Giai nói: “Hành tinh chúng ta sắp tới là một hành tinh nguyên sơ, cho nên, săn thú là bắt buộc phải học.”
Thanh Tiểu Giai hưng phấn gật đầu.
Hai người bắt đầu tiến vào khoang hôn mê, đây là chế độ ảo, khiến cho thân thể đặt trong trạng thái thoải mái nhất. Chẳng qua, thể tích khổng lồ không thuận tiện cho việc bung ra, khi sử dụng cũng khá phiền phức.
Sau hai giờ, Thanh Tiểu Giai mang vẻ mặt sùng bái ôm lấy đùi Thanh Dịch.
“Thật là lợi hại, tuyệt thật……”
Thanh Dịch lơ đễnh.
“Dạy con đi, màn lột da cuối cùng của ba thật lợi hại nha.” Thanh Tiểu Giai giương nanh múa vuốt, “Bá bá bá, còn chưa chết, da đã bị kéo hết xuống.”
“Thanh Tiểu Giai!” Diệp Gia không nhịn được quát lên.
Đã qua mười phút, Thanh Tiểu Giai vẫn không ngừng nhắc tới lột da lột da, giống như hết thảy vẫn ngay tại trước mắt. Tuy Diệp Gia là một người trưởng thành, hơn nữa còn là một quân nhân, cho nên khả năng kiềm chế tương đối cao, nhưng là, nhưng là Thanh Tiểu Giai- đứa nhỏ này, cũng quá hưng phấn đi!
Diệp Gia ôm trán, “Ngươi, câm miệng!” Hại hắn nhớ tới một Thanh Dịch đẫm máu khi lột da, đứa nhỏ này sao có thể làm loại sự tình đó chứ.
Thanh Tiểu Giai vẻ mặt vô tội, lo sợ mà không biết bản thân đã làm sai cái gì. Bé bất quá chỉ là biểu hiện sự kích động của bản thân trước người mình thích mà thôi.
Khóe miệng Diệp Gia kéo ra một nụ cười, “Ai dạy ngươi lột da?”
Thanh Tiểu Giai thốt ra, “Ba Thanh Dịch nha.”
“…….”
Diệp Hoa rõ ràng thấy trên trán của anh trai mình xuất hiện một đường gân xanh. Diệp Hoa theo thường lệ chạy tới xem qua Diệp Gia, kết quả liền thấy mặt Diệp Gia nhăn hết lại, Thanh Tiểu Giai lại mang vẻ mặt đầy vui vẻ.
“Thanh Dịch đâu?” Diệp Hoa hỏi.
Diệp Gia hỏi Thanh Tiểu Giai: “Những người kia ở đâu?”
“Đi học hết rồi.” Thanh Tiểu Giai đáp.
Đối với việc học tập mọi thứ về trái đất, Thanh Dịch đều rất tích cực. Y thường xuyên dùng máy tính trên thuyền để tìm hiểu kiến thức.
Sự tức giận tột độ khi thấy một đứa nhỏ đơn thuần bị biến thành một tiểu ác ma đã khiến Diệp Gia chạy ra khỏi cửa.
Diệp Hoa dở khóc dở cười, nếu là người ngoài nhìn vào, đây rõ ràng là người một nhà đi. Anh à, dù có tới hệ ngân hà đi nữa, thì anh cũng sẽ an toàn.
Diệp Gia không đếm xỉa đến việc làm trái quy định, vọt tới phòng đọc, nhấn nút tắt màn hình. Thanh Dịch xoay người, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn lại có thể chủ động đi tìm y.
Diệp Gia bùng phát sự tức giận tích lũy từ lúc ở cùng Thanh Tiểu Giai, “Ngươi có thường thức hay không, lại có thể dạy một đứa bé lột da! Ngươi muốn tâm lý nó bị vặn vẹo trong tương lai sao? Hay là ngươi nghĩ muốn nuôi ra một kẻ giết người?”
Thanh Dịch theo lời nói của Diệp Gia mà mặt lạnh dần, Thanh Tiểu Giai! Ta khi nào đã dạy ngươi lột da?!
“Không có!” Thanh Dịch cứng rắn đáp.
“Chẳng lẽ Thanh Tiểu Giai tự mình học được sao? Ngươi không dạy làm sao nó biết!” Diệp Gia không để ý lời nói dối của Thanh Dịch.
Thanh Dịch sâu sắc hiểu được một câu, hết đường chối cãi.
Diệp Gia tin Thanh Tiểu Giai hơn y, Thanh Dịch phẫn nộ nghĩ vậy.
Thanh Tiểu Giai chào Diệp Hoa, lén lút đi tới ngoài phòng đọc, nhãn lực tốt làm cho bé thấy rõ vẻ mặt của Thanh Dịch, mặc dù đối với Diệp Gia đấy là mặt than*, chẳng qua Thanh Tiểu Giai vẫn có thể nhận ra một ít biến hóa, nuốt nuốt nước miếng.
Liên hệ tới nội dung khi nãy nói với ba Diệp Gia, Thanh Tiểu Giai rón rén lui về sau, con không cố ý, ba Thanh Dịch!
Quay lại phòng, Thanh Tiểu Giai khẽ cười trộm, mỗi lần đều bị ba Thanh Dịch làm hại mình bị mắng, cuối cùng lần này đã thoát được.
Diệp Hoa lạnh sống lưng, hoảng hồn, lưng dán vào vách tường.
Thanh Tiểu Giai cười xong, nhảy nhót trên giường, cảm thấy hôm nay vị trí của bé trong lòng Diệp Gia thật lớn, gãi gãi đầu, ngủ thôi.
Thanh Dịch làm Diệp Gia tức đến mức mặt banh chặt, bàn tay nắm chặt lại.
Diệp Gia nóng nẩy hét lên, nghẹn giọng, “Khụ khụ…… khụ……” Khuôn mặt trong vài giây ngắn ngủi đã đỏ bừng.
Thanh Dịch vỗ lưng giúp hắn, chờ hắn xuôi xuôi mới nói: “Đừng nhắc đến Thanh Tiểu Giai nữa, ta hỏi ngươi, việc kia ngươi tính thế nào?”
“?” Diệp Gia mê muội.
Thanh Dịch không vui nói: “Làm bạn đời của ta……”
“Khụ khụ……” Vừa mới tốt được một lát Diệp Gia lại nghẹn thêm lần nữa.
Thanh Dịch nheo mắt, bước tới gần, “Đừng nói với ta là ngươi quên?”
Diệp Gia ấn lên yết hầu, hắn không chỉ là quên, mà hắn căn bản cho rằng Thanh Dịch là nói giỡn với hắn.
Thanh Dịch thật muốn bóp cổ, lắc lắc đầu hắn, hỏi hắn rốt cuộc có hay không để mình ở trong lòng, dù đáp án rất có thể đả kích bản thân,thế nên Thanh Dịch đành nhịn xuống.
Diệp Gia cực kỳ thống khổ, hắn không ngừng lui về sau, không phải Thanh Dịch là thật sự chứ? Diệp Gia lắc đầu, điều này tương đương với việc heo nái biết trèo cây, lợn rừng biết bay lượn?
Thanh Dịch một mực giữ chặt lấy hai vai Diệp Gia, để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, không cho hắn lùi bước tránh né, “Ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Cái gì?” Diệp Gia hoảng hốt, “Ta không có đáp ứng.”
Thanh âm quá lớn, khiến lòng Thanh Dịch nổi sóng, phẫn nộ!
Thanh Dịch ôm lấy cổ Diệp Gia, kéo hắn đến góc tường, “Cho ta một lý do khiến ngươi không đáp ứng!”
Diệp Gia giống cái người máy mà linh kiện đã hoen rỉ, tứ chi cứng ngắc, lắp bắp đáp: “Ta không thích ngươi.”
Thanh Dịch mỉm cười, yêu mị tràn lan, ánh mắt Diệp Gia không chuyển, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.
Thanh Dịch đắc ý nói: “Không xác định.”
Diệp Gia giải thích, “Đó không phải thích, mà giống như khi ta xem AV* vậy thôi.”
Đã xem qua bách khoa toàn thư, sắc mặt Thanh Dịch lập tức u ám, “Ngươi so sánh ta với AV?”
Một giây trước vẫn là mùa xuân, giây tiếp theo đã biến thành mùa đông, sấm sét mưa gió, mưa nặng hạt táp thẳng vào mặt, mắt thấy tình hình sắp chuyển thành mưa đá, Diệp Gia cứng cổ trả lời, “…… Không có……”
Mây đen tan bớt, Thanh Dịch khẽ cười, “Vậy xong, ta cũng không coi như vậy.”
Đầu óc Diệp Gia vẫn chưa theo kịp, ngây người một lúc mới nhận ra vấn đề, “Từ từ…… Vì cái gì ta phải cùng với ngươi, chúng ta là kẻ thù.”
Thanh Dịch chặc lưỡi, “Kẻ thù? Chúng ta là kẻ thù lúc nào?”
“..%% …… &% & *” Lưỡi Diệp Gia như bị thắt lại, không phải kẻ thù thì là cái gì, con m* nó khi ngươi cưỡng gian ta chẳng lẽ chúng ta là bằng hữu?
Thanh Dịch dường như đọc được suy nghĩ của Diệp Gia, cười mờ ám, “Ngươi nếu để ý đến chuyện làm tình, ta có thể cho ngươi đè……”
“!”
M* kiếp! Ta nghe được điều huyễn tưởng gì đây, Diệp Gia gần như ngã ngửa ra sau, may mắn phía sau là vách tường.
Thanh Dịch để lộ ra nét mặt mỏi mệt không nên xuất hiện trên khuôn mặt y, buồn bã cười: “Như vậy được rồi đi!” Nói xong, y còn cầm lấy ngón tay Diệp Gia đặt lên ngực mình.
“Tê……” Diệp Gia kêu lên một tiếng quái dị, sức lực bộc phát đẩy Thanh Dịch ra, chạy trốn về phòng.
Thanh Dịch xoa nhẹ lên hai bả vai bị đụng vào, đi đến trước màn hình lớn, mở lại máy tính, nhỏ giọng lầu bầu, chẳng lẽ ta làm không đúng? Trên máy rõ ràng viết rằng: Một trong các loại phương pháp theo đuổi người đồng tính.
Diệp Gia trở lại phòng, khóa cửa khoang thuyền lại, chờ sau khi tim đập lại bình thường mới ngồi ghé vào đầu giường, vừa rồi bỏ chạy quá nhanh, biểu hiện trên khuôn mặt còn chưa kịp khôi phục.
Đặt mông xuống, Diệp Gia hung hăng phun một bãi nước miếng, con m* nó, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị đâm vào. Đâm…… những suy nghĩ *** đãng trong tâm trí Diệp Gia xuất hiện, nếu thật là có thể đè cái tên Thanh Dịch chết tiệt này xuống……Dường như không tồi…… Từ từ, thiên sứ nhỏ hiền lành đi ra, phải một đấm trái một đấm, đánh bại tất cả vọng tưởng, cái đệch, ta nhất định là trúng tà.
Diệp Gia bắt đầu kiểm điểm lại bản thân xem não có bị hư không, quá yên tĩnh cho nên mới mơ mộng vớ vẩn liên tục.
Chuyện này á, nếu không nghĩ tới thì không có gì, thường hay nghĩ tới thì càng nghĩ càng xấu xa, lộng xảo thành chuyên*.
Theo cách của Diệp Gia, nếu cứ chậm hiểu thì chuyện gì cũng không có, còn nếu đã suy nghĩ thì càng nghĩ càng lắm, thậm chí buổi tối còn mộng xuân. Diệp Gia tỉnh lại mà người đầy mồ hôi, vừa mở mắt liền thấy vai chính trong giấc mơ đang trừng đôi mắt ngọc nhìn chính mình, khiến hắn thiếu chút nữa là ngã xuống giường.
Thanh Dịch nghiêng đầu xuống, hỏi han một cách quan tâm: “Sao bỗng nhiên lại tỉnh, còn kêu đến thê thảm như thế, ác mộng?”
Diệp Gia run cầm cập, kéo chăn trùm lên người, “Ừ, ta tiếp tục ngủ.” Nói xong, hắn liền chui đầu vào chăn.
Lúc vừa mới tỉnh vẫn còn có thể nhớ được nội dung của giấc mơ, trước mặt Diệp Gia hiện ra vô số Thanh Dịch lơ lửng đang nằm hoặc dựa, hoàn toàn trần truồng muốn quyến rũ hắn. So với khi hắn mười tám tuổi cùng bằng hữu xem hết phim người lớn còn kích động hơn.
Diệp Gia nắm chặt lấy phân thân của mình, nước mắt đều sắp tràn ra. Vốn nghĩ rằng mộng xuân chỉ là hoàng lương nhất mộng*, ngẫu nhiên mà thôi, kết quả là liên tiếp mấy ngày, Diệp Gia cũng không dám ngủ, mà cũng không dám đối mặt với y, miễn cho tinh thần mình trở nên rối loạn, tóm lại là hắn bị mộng xuân hành thê thảm. Hơn nữa hắn cứ ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng, nếu mà đem sự thật trở thành mộng mà bổ nhào lên, vậy thật sự là thảm kịch nhân gian.
“Ngươi, có tâm sự đúng không?” Thanh Dịch thình lình hỏi.
“Sao ngươi biết?” Diệp Gia ngẩn người. Nói xong, liền đưa tay lên miệng chặn lại……
Khác thường rõ ràng như thế, nhìn không ra mới là lạ.
Thanh Dịch thấy bộ dạng đề phòng của Diệp Gia, tức đến mức hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nhưng mái tóc dài rối tung đã che đi quá nửa khuôn mặt, mắt nhìn xuống dưới nên không lộ sắc bén, hơn nữa độ cong nơi khóe miệng, thật giống như đang mỉm cười ấm áp.
Thanh Dịch ngồi lùi ra xa, bày ra tư thế đàm phán, “Nói xem, vì sao buổi tối ngươi cứ lăn lộn thế?”
Vì cái gì vì cái gì? Diệp Gia cũng muốn biết là vì cái gì. Chỉ là vừa nhìn thấy mặt Thanh Dịch, cho dù đã cách xa, hắn cũng để lộ sơ sót, có điểm khuất tất, ngay cả giọng khi nói chuyện cũng nhỏ đi vài phần.
Thanh Dịch nhất quyết muốn biết nguyên nhân, tuy rằng y mơ hồ cảm thấy được là bởi vì nguyện vọng về mối quan hệ giữa hai người mà y đưa ra, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như điều đó cũng không phù hợp với tính khí Diệp Gia. Thật khó hiểu, Thanh Dịch suy nghĩ không ra, y nào có thể cho phép Diệp Gia có ý tưởng mà y không biết.
Diệp Gia nhìn xung quanh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Thanh Dịch, tuy rằng trước kia cũng có thời điểm như vậy, nhưng lúc này là nghiêm trọng khác thường.
Thanh Dịch gây áp lực: “Có điều gì mà không thể cho ta biết?”
Đây chính là chọc vào chỗ đau của Diệp Gia, Diệp Gia lập tức phản ứng lại, “Không có!” Dù chết hắn cũng không thừa nhận.
“Ngươi có nói hay không?” Giọng Thanh Dịch trầm xuống, mang đầy sự uy hiếp.
“Không nói!” Diệp Gia nghiêm mặt, đánh chết cũng không nói.
Thanh Dịch nắm chặt hai tay lại, y dù sao cũng không dám cứng rắn thật sự đối với Diệp Gia, đành thở dài một tiếng, “Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến ta, chẳng qua……”
Thanh Dịch muốn nói lại thôi.
Diệp Gia nghi ngờ hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua em trai của ngươi đang rất lo lắng, hắn đã đến tìm ta, nghĩ rằng ngươi lại vì hắn mà bị ta chèn ép, cho nên đang tự trách……”
“……” Diệp Gia nhất thời giống như một chú chó lớn đi vòng vòng trong phòng lo lắng.
Thanh Dịch lại than thở thêm, “Ta tuy rằng cũng không lo gì cho hắn, nhưng cũng thực oan uổng, ta cũng không uy hiếp ngươi…… Nhiều lắm xem như dụ dỗ đi.”
“Ta đi giải thích cho nó.” Diệp Gia xoay người bước đi.
Thanh Dịch ôm lấy cánh tay hắn, “Đừng, ngươi mà đi làm rõ, nhìn thấy ngươi, hắn sao dám thừa nhận, ngươi chắc cũng biết rõ.”
“Vậy, vậy sao bây giờ, ta vẫn muốn đi nói cho nó.” Diệp Gia muốn rút tay mình ra, nhưng Thanh Dịch lại không chịu buông.
“Thế ngươi muốn nói như thế nào? Bởi vì ý loạn tình mê nên đã đáp ứng yêu cầu của ta, cuối cùng bị ngất đi, cho nên không chịu đối mặt?” Thanh Dịch trắng trợn nói ra.
Chân Diệp Gia đang bước liền đặt giữa không trung, “Ngươi nói vớ vẩn gì thế!” Mặt càng cúi thấp hơn.
Thanh Dịch lạnh mặt, nói một cách khó nghe: “Bất quá là làm một lần, lại đến nỗi trắng đêm không ngủ sao? Chẳng lẽ là hồi tưởng lại?”
“……” Diệp Gia bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ rực như quả cà chua.
Thanh Dịch thử hỏi: “Sẽ không phải nói trúng đi?”
Diệp Gia hung hăng dẫm thẳng lên chân Thanh Dịch, tay trái nắm lấy cánh tay đang bị giữ chặt, “Không có!” Trả lời một cách cộc cằn.
Thanh Dịch phì cười, trong lòng chắc mẩm là mình đã đoán trúng, Diệp Gia phản ứng thật trực tiếp, hẳn là không sai được.
Diệp Gia bị tiếng cười của Thanh Dịch làm thẹn quá hóa giận, “Cười cái rắm, tuyệt đối không phải bởi vì ngươi đè ta, mà là bởi vì ta đè ngươi……”
Tiếng cười ngừng bặt. Thanh Dịch liếc mắt về phía Diệp Gia, “Ngươi nói cái gì?”
Việc đã đến nước này, Diệp Gia cũng chẳng ngại gì nữa, “Đều tại ngươi nói những điều kỳ quái, lại có khuôn mặt giống của nữ nhân, ta đương nhiên sẽ hiểu sai.”
Quả thật là đổ oan, tuy rằng khuôn mặt của Thanh Dịch là đoan chính tuấn dật, nhưng so với ẻo là thì hoàn toàn khác nhau. Một chút ngọt ngào vừa được sinh ra trong lòng Thanh Dịch lập tức biến mất, không phải vì suy nghĩ phóng đãng của Diệp Gia, mà là Diệp Gia coi y là nữ nhân, là giống cái trong nhân loại, đây mới là điểm mấu chốt.
Diệp Gia có thể không động lòng với y, nhưng tuyệt đối không có khả năng động lòng với người khác. Đôi mắt Thanh Dịch u ám lạnh lẽo, Diệp Gia thấy ngực căng thẳng, trong đầu nhanh chóng hiện ra suy nghĩ bỏ chạy. Nhưng hành động lại chậm một nhịp, Thanh Dịch đã chặn ở cửa, ấn nút khóa cửa phòng lại.
Diệp Gia chửi thề một tiếng, nuốt nước miếng, “Ngươi……”
Một tay Thanh Dịch đặt Diệp Gia dựa lưng vào cửa, “Nói rõ ràng, nếu không thì không được rời đi.”
Có gì đâu mà nói, câu nói tới miệng, rồi lại ngừng.
“Ngươi đem ta nghĩ thành ai?” Thanh Dịch cúi đầu.
Diệp Gia nhỏ giọng, “Không……”
Thanh Dịch nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia, ánh mắt của Diệp Gia cũng không né tránh.
Thanh Dịch bỗng nhiên buông cánh tay, đi tới cửa sổ bên mạn thuyền đứng, lúc rời đi bóng dáng có chút uể oải.
Cảm xúc đối lập mãnh liệt khiến cho Diệp Gia thiếu chút nữa tiến lên vỗ vỗ vào lưng y an ủi.
Tay Diệp Gia sắp ấn nút mở cửa phòng, Thanh Dịch bỗng mở miệng, “Ngươi thấy ta hiện tại, có phải thực buồn cười hay không, muốn cười thì ngươi cười đi.”
Câu hỏi của Thanh Dịch khiến cho Diệp Gia giật mình, chẳng biết tại sao, nếu mà muốn cười, cũng phải là Thanh Dịch cười hắn lúc vừa rồi mới đúng. Thanh Dịch vốn là nhân vật không thể làm cho người ta chê cười.
“Ngươi cút!” Thanh Dịch dùng tay đập vỡ một món trang sức bằng kim loại, giống như một con dã thú bị thương.
Hành động này của Thanh Dịch nằm ngoài ý muốn của Diệp Gia, trong lúc nhất thời, nhưng lại khiến hắn mất đi cơ hội rời đi.
Thanh Dịch buồn khổ nói: “Bản thân ta bây giờ, chính ta còn không chấp nhận được, ngươi vừa lòng chưa?”
“……” Diệp Gia không vừa lòng, hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Thanh Dịch biểu tình thâm trầm, hai mắt ẩn tình nhìn về phía Diệp Gia. Trên tường có thêm vài vết móng tay cào qua, Diệp Gia căn bản là một tên đầu gỗ! Thanh Dịch dùng tay che mặt lại, im lặng thật lâu……
Diệp Gia sờ sờ mũi, lại xảy ra chuyện gì? Có phải là có thể đi rồi đúng không? Hắn chậm rãi xoay người.
Thanh Dịch bỏ tay ra, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, “Quên đi, công bằng mà nói thì đối với ngươi đều là đàn gảy tai trâu mà thôi.” Tuy rằng Diệp Gia vẫn không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng đàn gảy tai trâu thì ý nghĩa chắc cũng không có gì tốt đẹp.
“Ngươi nếu không có việc gì, ta liền đi.” Diệp Gia nhấn nút.
“Đóng lại.” Thanh Dịch trực tiếp hạ lệnh cho máy tính chủ. Cửa khoang thuyền vừa mới mở ra một khe nhỏ lập tức khép vào.
Diệp Gia tức tối, “Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?”
Sắc mặt Thanh Dịch biến đổi nhanh chóng, giờ lại mang vẻ mặt ôn hòa, “Sao phải mất ngủ vì điều này?” Hai tay y đặt lên bả vai Diệp Gia, “Ta không phải vẫn ngủ bên cạnh ngươi sao? Muốn thì dựa sát vào đây……” Hơi thở giống như tơ lướt qua mặt Diệp Gia.
Nắm đấm của Diệp Gia để sát vào mặt Thanh Dịch, “Không cần.” Nếu không thì hắn đã không phải mang cặp mắt như gấu trúc này.
Thanh Dịch đẩy tay Diệp Gia ra, liếm môi dưới, hoàn toàn không có ý định từ bỏ, “Giống như trong mộng vậy, ngươi muốn làm gì đều có thể…… Không nghĩ muốn sao?”
Thanh âm trầm thấp đầy từ tính đánh thẳng vào lòng, những tình tiết như trong AV mỗi đêm đều lặp lại đang quanh quẩn trong đầu…… Giống như con rắn dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng, Thanh Dịch chớp mắt, kéo đai lưng của mình ra……
Tim đập như trống, sự do dự của Diệp Gia khiến Thanh Dịch thực vừa lòng, thế là quyết chí vén áo choàng lên, lộ ra bộ ngực trắng nõn giống như trân châu tụ thành. Rèn sắt ngay khi còn nóng, thừa dịp tâm trí Diệp Gia không kiên định mà tiến vào là tốt nhất, Thanh Dịch nhấc chân, đưa đầu gối chen vào giữa hai chân của Diệp Gia, đỉnh đỉnh về phía trước.
Tiếng hít sâu tràn ra từ miệng Diệp Gia. Diệp Gia còn đang vật lộn, lý tính cùng thú tính, ác ma cùng thiên sứ…… Một mặt, hắn tự nói với bản thân rằng mình không có hứng thú với nam nhân, huống chi là Thanh Dịch; mặt khác hắn lại muốn, Thanh Dịch càng ngày càng dính sát vào hắn, nếu có thể khiến cho y cũng nếm thử……
Thanh Dịch không thấy Diệp Gia có ý kiến liền tiếp tục sờ xuống, tay y đặt ở phía dưới cách một lớp quần nắn bóp, vô cùng thân thiết nói: “Ngươi nếu không biết, để ta dạy ngươi……” Quả là thêm dầu vào lửa!
Thanh Dịch cuối cùng cũng thành công. Diệp Gia quả nhiên bị lời nói của Thanh Dịch kích thích, hắn liền kéo Thanh Dịch đi tới giường.
Thanh Dịch nhanh chóng thoát sạch quần áo của chính mình, chẳng qua trên người cũng chỉ có một lớp áo mà thôi. Tiếp đó liền giúp Diệp Gia cởi khuy, như là sợ chậm một chút, Diệp Gia tỉnh táo lại liền đổi ý.
Thanh Dịch rất hiểu Diệp Gia, khi Thanh Dịch trần truồng đứng trước mặt hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, dục vọng cương cứng kiêu ngạo kia dựng đứng, đập vào mắt Diệp Gia, cũng đâm thẳng vào thần kinh của hắn.
Thanh Dịch sẽ để cho mình đè y? Này mới là nằm mơ đi. Chính mình lên giường cùng y nhất định sẽ không chiếm được tiện nghi, Diệp Gia trắng mặt.
Nhưng động tác của Thanh Dịch đúng là rất nhanh, hai người đều đã trần truồng ôm nhau, còn có thể nói gì, quên đi, chúng ta vẫn là để hôm khác được không?
Nụ hôn lạnh lẽo phủ lên ngực mình, đúng vị trí của trái tim, Thanh Dịch hôn một cách trân trọng.
“Đừng sợ……” Thanh Dịch dán sát vào người Diệp Gia, ngón tay lặng lẽ xoa nhẹ hậu huyệt của hắn.
Mọi dây thần kinh trong đầu Diệp Gia đều rung lên cảnh báo, chính là, lần này là bản thân mình đã đồng ý đáp ứng, giống như câu cá vậy, mồi câu nằm trong tay Thanh Dịch, Diệp Gia tự mắc câu, nghĩ đến đây, cả người hắn liền lạnh như băng.
Ngón tay Thanh Dịch nhẹ nhàng trượt qua lại trên các nếp nhăn tại cúc huyệt, bởi vì là Diệp Gia, phân thân Thanh Dịch đã sớm có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thà chết không sờn của Diệp Gia, trong lòng Thanh Dịch rất khó chịu, biểu tình như vậy y đã nhìn thấy vô số lần, lần đầu bọn họ gặp nhau, sau khi y…….
Rút ngón tay lại, Thanh Dịch bắt đầu vùi đầu vào giữa hai chân Diệp Gia. Đầu lưỡi liếm mút, ngón tay xoa nắn, chỉ vài phút sau, thân thể vốn cứng còng của Diệp Gia bắt đầu run rẩy, phân thân cũng dựng thẳng lên.
Hơi thở của Thanh Dịch cũng nặng dần, nhưng vẫn chưa đến thời điểm.
Mắt Diệp Gia vẫn nhắm chặt, cho nên hắn không nhìn thấy Thanh Dịch ngồi lên phần eo của hắn, nâng thắt lưng mình lên, từ từ ngồi xuống……
“!”
Phân thân bị một nơi nhỏ hẹp, mềm mại co giãn bao quanh, Diệp Gia không thể không trợn mắt. Nói là kẹo không bằng bảo là bom, Diệp Gia cả kinh đến mức suýt nữa phân thân của hắn cũng mềm đi luôn.
Không đúng.
Dùng cụm từ hồn vía lên mây để hình dung Diệp Gia hiện tại là thích hợp nhất.
Hắn nghẹn họng trân trối nhìn Thanh Dịch, Diệp Gia thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình, “Ngươi!”
Thanh Dịch tách hai chân ra, quỳ gối để chống đỡ thân thể của chính mình phía trên người Diệp Gia, phần đầu chóp của Diệp Gia đã đi vào bên trong Thanh Dịch. Hai khuỷu tay Diệp Gia để ở trên giường, ý muốn đứng dậy, nhưng Thanh Dịch đã đè ngực Diệp Gia lại, không muốn hắn đứng lên. Đầu lưỡi đỏ hồng quét qua môi dưới, Thanh Dịch tà mị cong khóe môi, “Đẩy thắt lưng của ngươi lên, sao thế, còn muốn ta dạy cho ngươi sao?”
Phân thân đã đưa vào trong cơ thể của Thanh Dịch, Diệp Gia không có lựa chọn nào khác ngoài dùng sức hướng về phía trước.
“Ah!” Một tiếng rên phát ra từ miệng Thanh Dịch.
Cứ mạnh mẽ tiến vào mà không bôi trơn sẽ tạo thành hậu quả gì Diệp Gia rất rõ ràng, hắn không khỏi nói: “Ngươi mau đứng lên.”
Thanh Dịch nhéo một chút vào phần gốc phân thân của Diệp Gia, vuốt qua hai quả cầu, “Không được!”
Giờ mà đứng lên, không phải uổng phí tâm tư sao, nghĩ thôi cũng đừng có nghĩ. Thanh Dịch liếc nhìn Diệp Gia. So với Diệp Gia đang nhăn nhó, Thanh Dịch thực tự nhiên bắt đầu từ từ lên xuống, cũng không khoái cảm, nhưng phía trước của Thanh Dịch vẫn đứng thẳng như cũ.
Co rút vài cái, Diệp Gia đã bị siết đến bắn ra, chỗ đó của Thanh Dịch lành lạnh, hơn nữa quá mức chặt, siết hắn có chút đau, nhưng chủ yếu vẫn là áp lực tâm lý, khiến cho Diệp Gia chỉ có thể duy trì trong vài phút.
Không có dư sức để quan tâm chính mình có hay không trở thành kẻ xuất tinh sớm, Diệp Gia thậm chí nghĩ muốn chỉ cần có thể tách mình ra khỏi Thanh Dịch, lập tức biến hắn thành liệt dương thì hắn cũng chấp nhận.
Ba……
Thanh âm *** mỹ khi rút phân thân ra khiến cho Diệp Gia rùng mình.
—————–
*Mặt than: Khuôn mặt vô cảm, không có biểu hiện gì.
*AV: Adult Video (phim người lớn).
*Lộng xảo thành chuyên: lợn lành chữa thành lợn què, chuyện tốt hóa xấu.
*Hoàng lương nhất mộng: Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Chẩm trung ký” của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.