Miệng ngậm lá cỏ, Diệp Gia nằm lên đám cỏ khô chồng chất trong phòng, mắt nhìn theo đám mây cuối chân trời.
Bầu trời chưa hề ô nhiễm xanh như ngọc, nhưng Diệp Gia cũng chẳng có tâm tình đi thưởng thức, huấn luyện khô khan đơn điệu, bụi bặm nắng gió nơi sa trường càng khiến hắn yêu thích hơn. Trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một bóng đen, Diệp Gia nheo mắt ngẩng đầu.
Thanh Dịch nói, “Đứng lên, chúng ta đi.”
Diệp Gia bất động, “Đi đâu?”
Thanh Dịch nghiêng đầu, thong thả nói: “Hóa ra ngươi không muốn đi ra ngoài.”
Diệp Gia ngay tức khắc bât dậy, “Đi!” Tâm trạng hắn hứng khởi, thanh âm cũng tăng cao.
Thanh Dịch lập tức xoay người bước đi, Diệp Gia bước theo sau y.
Đi ra khỏi hàng rào bao quanh bộ lạc, cây cối rậm rạp lập tức bao phủ lấy hai người. Tuy rằng cả hai vẫn là một trước một sau, chẳng qua Thanh Dịch đã bắt đầu để ý đến Diệp Gia đang ở sau mình, cũng thận trọng quan sát bốn phía.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thanh Dịch quay đầu lại hỏi.
Kỳ thật Diệp Gia cũng không xác định được mục đích của mình, chỉ là muốn rời khỏi khu vực nhỏ hẹp kia, tự do, chỉ có khi mất đi mới có thể nhận ra được nó quý giá dường nào. Tuy Thanh Dịch không chính thức nói điều này với Diệp Gia, bất quá tình cảnh của mình Diệp Gia vẫn tự hiểu được.
Gió lướt qua mặt, không khí dường như càng mát mẻ, trong lành hơn.
Diệp Gia không nói gì, Thanh Dịch liền đi theo chủ ý của mình, mang Diệp Gia đi xuyên qua rừng tiến vào bình nguyên. Nếu không phải đi đường tắt, dựa vào tốc độ cùng với khu rừng rộng lớn này chỉ sợ đi đến tối Diệp Gia cũng không thể ra được.
Những nhánh cỏ dài đến đầu gối mênh mông vô tận, lắc lư như từng đợt sóng, Diệp Gia bất giác thấy thoải mái, đôi mắt cũng cong cong.
Thấy tâm trạng Diệp Gia chuyển biến vui vẻ, Thanh Dịch cũng thấy vui. Tâm trạng vì một người khác mà lên hay xuống đối với Thanh Dịch mà nói thì thật mới mẻ, y từng nghĩ đến sau những rung động mới lạ lúc ban đầu rồi sau cũng sẽ chẳng lưu lại gì; chẳng qua y sai lầm rồi, thời gian đã chứng minh điều đó. Nghĩ đến phải bảo hộ một người, cho dù người đó không cần, Thanh Dịch không khỏi xoa xoa mặt Diệp Gia.
Nụ cười lập tức cứng lại, Diệp Gia nhìn biểu cảm ôn nhu của Thanh Dịch, hắn bỗng chốc cảm thấy gượng gạo.
Thanh Dịch buông tay, kháng cự mà Diệp Gia biểu lộ ra làm y thực khó chịu, đồng thời lại rất tức giận, chỉ muốn đẩy ngã hắn, đặt hắn trên mặt đất mạnh mẽ đâm xuyên hắn, khiến cho hắn không bao giờ có thể cự tuyệt mình nữa.
Bản tính cướp đoạt trỗi dậy, đây là bản năng chảy trong máu mỗi người Lạc Già.
Diệp Gia bởi vì xấu hổ mà không để ý Thanh Dịch, hắn đem ánh mắt dời về phương xa, cũng bước dọc lên phía trước.
Thanh Dịch cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ sống chung, sự ôn nhu khi ở trên phi thuyền là thật, nhưng cũng không phải toàn bộ, bên trong ít nhiều cũng có thủ đoạn. Mà dạo này, thái độ của Diệp Gia khiến y rất nôn nóng. Hơn nữa……
Sờ lên văn ấn trên mặt, sắc mặt Thanh Dịch càng không vui.
Diệp Gia không chú ý tới cảm xúc biến hóa trên mặt Thanh Dịch, hắn đang chìm trong vui sướng khi lần đầu chân chính tiếp xúc với thế giới này.
Cổ họng Thanh Dịch hơi mấy máy, bắt đầu đi từng bước đến chỗ Diệp Gia.
Đối với việc Thanh Dịch đang tiến tới gần mình, Diệp Gia vẫn không nhận thấy có gì khác lạ, không thể không khen tâm tư Thanh Dịch đổ hết vào hắn trong mấy tháng này.
Hô hấp ngày càng dồn dập, Thanh Dịch cảm thấy được ý chủ tự chủ của mình sắp cạn.
Ngay tại giờ phút này, thời tiết biến đổi.
Diệp Gia ngẩng đầu, không trung xanh thẳm giống như bị vẩy màu, bầu trời thoáng chốc tối sầm lại.
“Sắp mưa to rồi.”
Thời tiết đặc biệt phụ họa cho tâm tình Thanh Dịch, y đen mặt, thời tiết thay đổi bất thường trong mùa mưa, nhưng biến đổi hợp với tình hình như thế làm người ta muốn phát điên.
“Mau trở về thôi.” Diệp Gia tiếc hận không thể thoải mái vui đùa, khó có được một lần đi ra ngoài, sau này không biết còn có cơ hội hay không, Diệp Gia nhìn về phía Thanh Dịch.
Đột nhiên, gió nổi to thổi bay tóc Thanh Dịch, thân thể cao ngất đứng sừng sững giữa biển cỏ trên bình nguyên có một loại phong thái khác biệt, giống như thời tiết có ác liệt thế nào cũng không thể lay động y.
Diệp Gia nhìn y chăm chú.
Thanh Dịch vén tóc che mắt lên nói: “Phía trước có sơn động, trước tránh ở đó đã, mưa tới nhanh đi cũng nhanh. Qua cơn mưa, phong cảnh sẽ rất đẹp.”
Diệp Gia nhìn xung quanh, “Có gần đây không?”
Thanh Dịch gật đầu.
“Được rồi.” Diệp Gia vốn không nghĩ trở về, Thanh Dịch lại nói trúng suy nghĩ của hắn.
Theo chỉ dẫn của Thanh Dịch, Diệp Gia cùng y tìm được một sơn động sau bình nguyên, vừa mới dừng chân, mưa to bắt đầu trút xuống. Diệp Gia thu chân lại, thầm than tệ rồi, cũng mong nhanh chóng tạnh mưa.
Mang Diệp Gia đến đây, Thanh Dịch là có ý riêng.
“Có cần nhóm lửa không?” Thanh Dịch hỏi.
“Không cần.” Dù sao cũng trú không lâu, hơn nữa hiện tại là cuối thu nên thời tiết không quá lạnh.
Tuy rằng hỏi Diệp Gia, nhưng Thanh Dịch vẫn nhặt những nhánh cây trên mặt đất xếp thành đống, rồi lấy đồ đánh lửa trong đai lưng thắp lửa lên.
Diệp Gia thấy việc y đang làm là điều thừa, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đứng ở cửa động nhìn ra ngoài.
Mưa gần như che khuất hết tầm nhìn, mọi thứ đều mịt mờ, nhưng Diệp Gia vẫn cảm thấy được mới lạ, đây quả là ma lực của thiên nhiên.
Hai mươi phút sau──
Diệp Gia có chút lo lắng, “Sao mưa vẫn chưa dứt?” Mưa vẫn rơi không ngừng, còn có xu thế to hơn.
Mấy tuần gần đây, cuối tuần đều có mưa, nhưng cũng như lời của Thanh Dịch, tới nhanh đi cũng nhanh.
Thanh Dịch thực bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, chờ một lát, lại đây sưởi chút đi, trời mưa thì nhiệt độ cũng sẽ giảm nhiều.”
Chà hai tay lại với nhau, quả là có hơi lạnh, Diệp Gia quay vào, ngồi xuống bên Thanh Dịch.
Thanh Dịch lấy một cành khô dài chọc vào đống lửa kêu tanh tách.
Diệp Gia nhàm chán ngồi một bêncũng lượm một cành lên nghịch nghịch.
Da Thanh Dịch rất trắng, dưới ánh lửa ấm áp này da y sáng hẳn lên, hoàn toàn không thấy mạch máu, cảm giác như hư ảo không hề chân thực. Y không giống mình, bởi vì luyện tập các đốt ngón tay đều to ra, mỗi đầu ngón tay đều có chai. Diệp Gia thầm so sánh tay mình với Thanh Dịch, ừm, ngón tay y dài hơn mình, nhưng tay mình có vẻ to hơn tay y một ít, nhất định có thể bao trọn tay y……
Nghĩ đi đâu vậy trời, Diệp Gia ra vẻ vô sự xoa nhẹ mặt mình, giống như cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ bậy bạ. Trộm liếc mắt nhìn Thanh Dịch, hẳn là không phát hiện chính mình chột dạ, bất quá, chính mình cũng không nghĩ cái gì, chẳng qua tay y không giống đàn ông. Nói đến không giống đàn ông, mặt Thanh Dịch còn đẹp hơn so với nữ nhân, làn da lại mịn màng, những văn ấn màu đen trên mặt tuy chưa mất hết, nhưng đã nhạt đi rất nhiều, so với đám tộc nhân mặt trắng kia thì mặt y còn dễ nhìn hơn nhiều……
Trong khung cảnh yên tĩnh này, con người cũng trở nên yếu ớt hơn, ngược với thế giới trong lòng Diệp Gia, Thanh Dịch không nói một lời, nhưng suy nghĩ trong lòng y còn nhiều gấp mấy lần Diệp Gia. Trong trí nhớ của y, sơn động là một nơi rất tuyệt vời, khi còn ở hành tinh Lạc Già, bọn họ đã làm tình trong sơn động rất nhiều lần.
Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, tâm tư lại nghĩ đến Diệp Gia, cởi bỏ áo khoác của hắn, phía dưới là da thịt màu mật ong, xương quai xanh xinh đẹp, còn có đầu vú nâu nhạt nhô lên, cắn lên dường như ngòn ngọt. Liếm đến bụng hắn, Diệp Gia sẽ thở dốc, phân thân thẹn thùng nằm dưới đám lông màu đen, vân vê phần phía dưới, Diệp Gia sẽ nức nở, hắn còn trừng mắt nhìn mình, nếu chen vào mật huyệt nhỏ hẹp, nó sẽ co lại rồi hơi hơi khép mở……
Thanh Dịch miên man bất định, những hình ảnh càng tiến đến mức giới hạn độ tuổi người coi……
Diệp Gia vẫn còn dừng lại ở mức độ nắm tay là mặt đỏ bừng.
“Còn lạnh không?” Giọng Thanh Dịch khàn khàn.
Diệp Gia mơ hồ nhìn về phía y, đối diện với hắn là hai tròng mắt tràn ngập dục vọng của Thanh Dịch.
Nuốt nuốt nước miếng, Diệp Gia không khỏi nhích người lùi ra xa khỏi Thanh Dịch, “Không lạnh.”
Thanh Dịch lại dịch sang bên trái Diệp Gia, hai người tựa sát vào nhau.
Diệp Gia nhấc mông lên, vẫn muốn tiếp tục lùi tiếp.
Giây tiếp theo, tay đã bị Thanh Dịch đè lại, “Ngồi sát nhau sẽ ấm hơn.”
“Không cần.” Diệp Gia ủy khuất đáp: “Ta thấy hơi nóng.”
“Nóng?” Thanh Dịch bảo: “Cởi áo khoác ra.”
“A!” Diệp Gia theo phản xạ lùi thẳng về phía sau, “Không cần.” Hai tay hắn che ở trước ngực.
Thanh Dịch nhướng mày, Diệp Gia cũng nhận ra hành động của mình có bao nhiêu tức cười, hắn buông tay, cười hà hà, khô cằn đáp: “Cũng không phải quá nóng, chỉ là đúng lúc.”
Nói xong, Diệp Gia không khỏi nhìn ra ngoài cửa động, trong miệng lẩm bẩm: “Mưa càng lúc càng lớn.”
Hai người lặng yên trong chốc lát, Thanh Dịch bỗng nhiên nói: “Chúng ta lâu lắm rồi chưa ở riêng với nhau.” Không phải không tìm thấy cơ hội, mà là trong khoảng thời gian này hai người đều cố lảng tránh đối phương.
Thanh Dịch đang nói, đột nhiên y bắt lấy bả vai Diệp Gia, dùng sức đẩy hắn ngã lên mặt đất, Diệp Gia bắt đầu giãy dụa, nhưng đã không kịp.
“Ngươi!” Diệp Gia mới nói một chữ, miệng đã bị ngăn chặn.
Đầu lưỡi Thanh Dịch xộc thẳng vào khoang miệng Diệp Gia, giống như con rắn liếm tới lui trong miệng hắn. Tay Thanh Dịch đỡ lấy đầu Diệp Gia, khiến cho hai người kề sát nhau không có khe hở. Tay kia đặt tại thắt lưng của Diệp Gia sờ soạng.
Diệp Gia đập tay vào người Thanh Dịch, Thanh Dịch bất động như núi, Diệp Gia chỉ giống như đang gãi ngứa cho y.
“Ưh!” Diệp Gia rên lên.
Tay Thanh Dịch nắm lấy tóc Diệp Gia khiến cho đầu hắn bị ngửa về sau, buộc hắn nuốt xuống nước miếng của cả hai người.
Khi Thanh Dịch buông Diệp Gia ra, khuôn mặt hắn đỏ bừng như ráng chiều, làn da màu mật ong cũng ửng hồng lên. Diệp Gia chà xát môi, muốn xóa đi mùi vị của Thanh Dịch.
“A! Đau!” Sau khi hôn môi Thanh Dịch lột bỏ áo Diệp Gia, vùi đầu vào trước ngực hắn cắn nhẹ. Đầu ngực nhạy cảm không chịu nổi cái cắn thô bạo lập tức sưng đỏ cương lên.
“Cứng quá.” Đầu ngón tay Thanh Dịch chạm nhẹ vào, Diệp Gia lập tức run rẩy.
Thấy phản ứng của Diệp Gia, Thanh Dịch cười tà, vươn đầu lưỡi ra……
“Không được!”
Chân Diệp Gia bị Thanh Dịch đè, chỉ có thể lấy tay đi chặn.
Một tay Thanh Dịch âu yếm phần eo, tay kia bắt lấy cổ tay Diệp Gia, như vậy Diệp Gia chỉ còn một tay tự do, che được bên trái thì không chắn được bên phải.
Cuối cùng vẫn là làm cho Thanh Dịch có được điều mình muốn.
Ngậm lấy đầu vú sưng lên, đầu lưỡi không ngừng đảo qua, răng nanh y cũng khe day nhẹ nó.
“A…… ah…… ưh ưmh……” Phát hiện chính mình đang kêu ra tiếng, Diệp Gia cắn chặt răng cố gắng không để thoát ra tiếng rên *** đãng nào nữa.
Thanh Dịch bị bộ dạng này của Diệp Gia dụ dỗ, cả thân thể áp vào người Diệp Gia, tay y cũng không kiêng nể gì mà duỗi vào trong áo Diệp Gia, bắt đầu hoạt động chăm chỉ.
Thân nhiệt của Thanh Dịch vốn thấp, ngón tay lạnh như băng khiến thân thể Diệp Gia theo phản xạ lùi về sau, nhưng sau lưng lại là mặt đất, khiến hắn hết đường lui.
“Thanh Dịch……” Không biết làm sao Diệp Gia đành mở miệng, thanh âm có chút yếu ớt.
Thanh Dịch ngừng lại trong nháy mắt, rồi lại càng hung hăng khai phá cơ thể hắn hơn.
“Không được!” Vẻ mặt Diệp Gia bối rối không chịu nổi, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Tóc Thanh Dịch phất qua gáy cùng ngực Diệp Gia, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ tác động lên hắn, giống như bị ai đó dùng lông chim quét nhẹ qua. Quần áo gần như rơi hẳn xuống, nhưng hoàn toàn không lạnh mà lại trở nên phi thường nóng.
Diệp Gia chán ghét phản ứng của chính mình, khoái cảm trôi qua chỉ còn lại trống rỗng vô cảm.
“Thanh Dịch…… Ngươi sẽ hối hận.” Diệp Gia chưa từ bỏ ý định, tuy lời của hắn rất kiên cường, lại chỉ là lời nói suông.
Hối hận…… Thanh Dịch yên lặng nhìn Diệp Gia.
Sự do dự của Thanh Dịch khiến Diệp Gia nhìn ra hy vọng, hắn vụng về khuyên nhủ: “Ta biết dục vọng của nam nhân rất dễ bị kích thích, nhưng chúng ta vẫn đang ở bên ngoài, vẫn nên…… vẫn nên trở về thôi. Tại nơi này……”
Thanh Dịch lẳng lặng lắng nghe, Diệp Gia cho rằng Thanh Dịch đang thực sự suy nghĩ, thế là càng ra sức nói: “Nếu chúng ta không quay về sẽ làm bọn họ lo lắng……”
“Câm miệng!”
“……”
Giọng nói Thanh Dịch lạnh như băng giống như…… giống như lần đầu gặp mặt……
“!”
Diệp Gia bỗng nhiên hoảng sợ, bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, dùng hết sức đẩy Thanh Dịch lui ra.
Khuôn mặt tuấn lãng có chút vặn vẹo, không biết có phải vì trong động quá u ám hay không.
“Ngươi vẫn sợ ta……” Thanh Dịch nói nhỏ.
Khôi phục lại ngữ điệu bình thường, thậm chí là nhẹ nhàng khiến cho Diệp Gia bình tĩnh lại. Hắn hít sâu mấy hơi rồi nhìn về phía Thanh Dịch, trên mặt y không có biểu tình, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Vì thích nên muốn ôm.
Không nghĩ tới càng tiến gần, thì sự thật lại càng hiện rõ, Diệp Gia không thích y.
Thanh Dịch không phải một kẻ kiên nhẫn, nhưng đây là lần đầu rung động, muốn có được bầu bạn mình thích, y thật sự còn làm nhiều điều vượt quá tưởng tượng, kiềm chế bản tính, thay đổi chỉ vì một mục tiêu, chính là khi y phát hiện ra mục tiêu này ở quá xa tầm tay, thậm chí không có khả năng đạt được, y không chỉ suy sụp, mà nhiều hơn là tuyệt vọng.
Y lặng lẽ đứng lên, ngồi xuống đối diện với Diệp Gia, tựa vào vách đá, hai mắt nhìn chăm chú xuống đất, nhưng không có tiêu cự.
Sự lặng yên của Thanh Dịch khiến Diệp Gia mù mờ không biết làm sao, rõ rangf hắn chẳng làm gì sai, hay hắn đã làm ra sai sót gì để Thanh Dịch chán nản? Diệp Gia vân vê tóc, cân nhắc xem bản thân nên nói gì.
“Ta đi ra ngoài trước.” Thanh Dịch đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa động, y hiện tại không muốn đối mặt với Diệp Gia, nhưng sau khi đứng dưới mưa, y lại bổ sung: “Hết mưa ta sẽ quay lại đón ngươi.” Dù sao y cũng không thể bỏ lại hắn.
Diệp Gia vươn tay dường như muốn giữ lại, “Chờ……” Từ từ, bên ngoài đang mưa ngươi muốn đi đâu? Thanh Dịch biến mất trong tầm mắt, lời nói của Diệp Gia cũng đành dừng giữa chừng.
Thời gian dần dần trôi qua, trời chuyển tối, Diệp Gia đi vòng vòng, Thanh Dịch sao vẫn chưa trở về? Không lẽ mình phải tự quay về? Vậy y có muốn mình quay lại bộ lạc hay không?
Lắc đầu, sẽ không đâu.
“Răng rắc……”
Bên tai truyền đến tiếng cành cây bị dẫm, Diệp Gia thực vui vẻ, cũng không ngại mà biểu hiện ra ngoài, làm bộ như không quan tâm nói: “Ngươi đã quay lại.”
“Hì hì……”
Không phải Thanh Dịch! Diệp Gia cứng người, lập tức quay đầu lại, “Hồng!”
Hai chân hơi tách ra, tay nắm chặt lại, trong tộc của Thanh Dịch, Diệp Gia hận nhất chính là Hồng- kẻ đánh lén hắn trước kia, cũng làm hại chính mình cùng em trai bị lạc.
“Ngươi tới đây làm gì?” Diệp Gia cười cười, ra vẻ thân thiết hỏi.
Liếm liếm môi dưới, Hồng nhẹ nhàng đáp: “Săn thú.” Đôi môi đỏ mọng mở ra đóng lại hấp dẫn vô cùng, “Phải biết rằng chúng ta ăn thịt đấy……”
Diệp Gia tránh xa Hồng đang đi tới chỗ mình, nhíu mày, “Ngươi đi săn là việc của ngươi, đừng phiền ta.”
Hồng thở ra một hơi, thân ảnh lóe lên, chặn trước mặt Diệp Gia, “Ngươi không biết thái độ của chính mình có vấn đề sao?” Đôi mắt màu tím lập tức để lộ sát ý, bàn tay đang đặt trên vai Diệp Gia đẩy hắn đập thẳng vào vách đá, “Hay vẫn nghĩ đến có chỗ dựa vững chắc là có thể không coi ai ra gì!”
“Ưhm……” Lưng Diệp Gia bị đập mạnh làm hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng rất nhanh hắn liền co chân đạp vào bụng Hồng hết cú này đến cú khác.
Tuy rằng không ra đâu vào đâu, nhưng sự phản kháng của Diệp Gia đã hoàn toàn chọc giận con rắn kịch độc này, năm ngón tay dùng sức, móng tay của Hồng đâm sâu vào hõm vai Diệp Gia.
Màu đỏ theo bả vai thấm ướt, máu thuận theo cánh tay nhỏ lên mặt đất, cảm giác tê dại từ vết thương lan ra toàn thân, sau khi Hồng buông tay ra, cơ thể Diệp Gia trượt theo tường ngã xuống đất.
Không thể không nói, Diệp Gia lúc trước thoát khỏi bàn tay y, khiến cho hắn hiểu rõ, Hồng không phải một kẻ rộng lượng gì.
Khó có được một cơ hội tốt…… Hồng nhẹ nhàng nở nụ cười, sau khi nụ cười biến mất, y không hề lưu tình mà nắm lấy áo của Diệp Gia, kéo hắn ra ngoài.
Không…… Diệp Gia nhắm mắt, ngón tay móc lấy đất bùn, nhưng cũng không ngăn được bước đi của Hồng.
Thanh Dịch! Diệp Gia gọi y mà không nói ra lời, hầu kết của hắn đã không thể phát ra âm thanh.
Hồng mang Diệp Gia vượt qua bình nguyên, đi vào khu rừng tối đen, lá cây đu đưa khiến cho không khí tràn đầy quỷ dị, mưa xối ướt quần áo Diệp Gia, mắt gần như không mở ra nổi.
Khi Hồng buông Diệp Gia xuống, hắn đã run run cuộn người lại, môi tím ngắt, sắc mặt trắng bệch.
Hồng vỗ vỗ quần áo, dùng chân đạp lên mặt Diệp Gia, “Ngươi nói coi, khi Thanh Dịch tìm được ngươi, ngươi có phải chỉ còn là một khối xương trắng hay không?” Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Hồng không khỏi đắc ý mà cười ha hả, thật sự vui sướng, “Không, có lẽ ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.”
Khuôn mặt Diệp Gia nghiêm lại, ánh mắt cừu hận nhìn về phía Hồng.
Hồng ngồi xổm xuống, nhấc cằm Diệp Gia lên, “Ánh mắt không tồi, vậy từ từ thưởng thức đi!”
Cùng trong lúc đó ──
Thanh Dịch giống như một con dã thú phát điên, tìm kiếm trong động, động cũng chỉ lớn từng này, vậy người đâu? Diệp Gia ở nơi nào?
Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ hắn sẽ trở về, sẽ không, trời tối như vậy, hắn sẽ không ra ngoài. Ánh mắt Thanh Dịch chuyển qua mặt đất, có dấu vết bị tha đi……
Y quan sát huyệt động một cách cẩn thận, khi y đi đến góc tường……
Tay trái sờ vào khối bùn đất dưới chân, khối đất này khác màu bình thường, mang mùi máu nhàn nhạt, cầm một khối đất lên vo lại, tim y dường như ngừng đập──
Nắm tay đánh thẳng vào vách đá, mảnh vụn rơi xuống lả tả, thậm chí còn có một ít dính màu lam.
“M* nó!” Tiếng rống của Thanh Dịch vang vọng trong mưa đêm.
Tiếng mưa rơi tí tách, mọi người trong bộ lạc đều đã sớm đi vào giấc ngủ, nhưng mộng đẹp này nhanh chóng đã bị tiếng ồn làm tỉnh.
Cửa phòng Diệp Hoa bị đá văng, hắn khó hiểu nhìn Thanh Dịch cả người quần áo dơ bẩn.
Nước mưa từ mặt Thanh Dịch rơi xuống, chân y dính đầy bùn đất, “Diệp Gia đã quay lại chưa?”
Diệp Hoa nghi ngờ, “Không phải anh ấy vẫn cùng một chỗ với ngươi sao?”
Không đợi Diệp Hoa hỏi thêm, Thanh Dịch liền chạy đi đá văng cửa phòng Lâm Lẫm.Sau khi nhận được đáp án phủ nhận giống như trên, Thanh Dịch giống như cơn gió chạy ra ngoài.
Lưu lại Diệp Hoa và Lâm Lẫm đang ngạc nhiên cùng với một Tê đang khó chịu.
Kết hợp với phản ứng của Thanh Dịch, suy đoán được đưa ra khiến Lâm Lẫm cùng Diệp Hoa luống cuống cả lên. Dưới yêu cầu của Lâm Lẫm, Tê huy động thuộc hạ của mình cùng đi tìm kiếm, tuy Diệp Gia là nhân loại nên có không ít lời chê trách, nhưng cuối cùng vẫn bị Tê đàn áp xuống.
Hành động của Tê đương nhiên cũng khiến cho một đám người khác chú ý.
Thuộc hạ trung thành của Hồng là Phụng Lê lập tức báo tin này cho y, nhưng chưa dứt lời đã bị Hồng khoát tay, tỏ vẻ y không có hứng thú, đương nhiên, là người gây ra chuyện này y so với bọn họ biết nhiều hơn.
Sáng hôm sau, những người được phái đi tối qua đã quay lại bộ lạc, bởi vì ra ngoài khi trời mưa, mọi người đều có chút mệt mỏi thế nên liền quay về nghỉ ngơi và lấy lại sức.
Diệp Hoa ngơ ngác ngồi trong phòng, Lâm Lẫm lẳng lặng ngồi cùng hắn.
Hừng đông, trời tạnh, Thanh Dịch quay lại, không có tin tức gì của Diệp Gia, y lại rời đi.
Thanh Dịch vừa tìm kiếm vừa tự trách bản thân, vì cái gì mà mình lại rời khỏi, biết rõ hành tinh này nguy hiểm thế nào đối với Diệp Gia, dã thú ở đây mỗi con đều có thể lấy mạng của hắn.Trong tiềm thức, Thanh Dịch không tin Diệp Gia bị sinh vật nào đó tha ra khỏi động, chính là thời gian càng dài, mỗi một phút trôi qua, Diệp Gia đều có thể chết.
Diệp Gia khi bị mang đi vẫn còn sống, lượng máu lưu lại trong động rất ít.
Mưa to xóa đi dấu chân cùng manh mối, Thanh Dịch chỉ có thể từ sơn động mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xung quanh, nhưng khu vực này rất rộng lớn và phức tạp, mỗi lần dừng chân, Thanh Dịch đều bị cảm giác vô lực tác động vào khiến y mệt mỏi không chịu nổi.
Quá trưa, Thanh Dịch vì xác nhận tin tức lại quay về bộ lạc, không ai mở miệng, y cũng không hỏi, bởi y biết phần trăm phát hiện ra Diệp Gia nhỏ đến thế nào, y không muốn nghe thêm chữ một chữ không nào nữa.
Diệp Hoa tức giận điên cuồng, hắn nghĩ đến Diệp Gia cùng một chỗ với Thanh Dịch sẽ an toàn, tuy nguy hiểm không xuất phát từ Thanh Dịch, nhưng hắn vẫn như cũ giận chó đánh mèo.Hắn chuẩn bị rất nhiều câu quở trách, nhưng khi nhìn Thanh Dịch lại thấy khó có thể mở miệng, nam nhân này, còn thống khổ hơn hắn.
Ác ý thú vị của Hồng làm cho y xuất hiện trong bộ lạc, y muốn xem biểu tình của bọn họ, thấy rõ đau khổ của họ, đây là niềm vui cho y, đã bao lâu rồi chưa có chuyện hay ho như thế này? Hồng đắc ý sờ sờ móng tay của chính mình.
Thanh Dịch nhìn Hồng, trong lòng có chút khác thường, nhưng y không nghĩ nhiều, y tranh thủ từng phút quay về hang động, hy vọng tìm thêm được manh mối.
Ngay trong khoảng khắc bước vào động, Thanh Dịch bỗng nhiên hiểu ra điều khác thường kia đến từ đâu. Bởi vì không có dấu vết gì nên mới kỳ quái, bằng cá tính của Diệp Gia, không có khả năng không phản kháng đã bị bắt đi, mặt đất quá mức sạch sẽ, không giống với hiện trường sau khi phản kháng, trừ phi là có người làm cho Diệp Gia không thể đánh trả.
Có một lời giải thích hợp lý còn hơn cả mãnh thú!
Những ngón tay rung lên, Thanh Dịch chợt xoay người.
“Hồng!” Thanh Dịch trợn mắt dữ dằn nhìn y.
Trong lòng có chút kinh ngạc, Hồng bình tĩnh đáp, “Hử?”
“Ngươi làm gì hắn rồi?” Thanh Dịch lâu lắm rồi không có khát vọng giết người như thế.
Trong bộ lạc rất nhiều ánh mắt bị bọn họ hấp dẫn. Hồng đứng dậy khỏi ghế, quét ánh mắt về phía thuộc hạ của mình, ý bảo bọn họ an tâm, rồi quay lại nhìn Thanh Dịch, “Ngươi nghi ngờ ta?”
“Ta xác định là ngươi!” Nếu Thanh Dịch vốn đang hoài nghi, như vậy biểu hiện của Hồng ít nhất đã chứng minh tám phần là thật. Lấy tính tình kiêu ngạo của y, đối mặt với sự uy hiếp, không có nhảy dựng lên chính là điểm đáng nghi ngờ nhất.
“Ai, được rồi, đượi rồi, đích thật là ta làm!” Hồng mở ra hai tay, như thể bị xem thấu, thực vô nghĩa.
“!”
Móng tay Thanh Dịch bắt đầu dài ra, sắc mặt trầm xuống, “Đáng chết!”
Bắt lấy cổ tay Thanh Dịch, Hồng né tránh cú đá của y, bông lơn nói: “Muốn đánh sao?” Tuy y là một đối thủ mạnh, nhưng thật hưng phấn, nếu chỉ có Tê là đối thủ thì chán ngấy ra.
Thanh Dịch lật tay chặt xuống, không bước về trước mà lùi lại phía sau, “Nói! Ở đâu?”
Ai? Không đánh? Vẻ mặt Hồng thất vọng, dùng tay che miệng ngáp một cái.
Gân xanh của Thanh Dịch nổi lên, lúc này, một đôi tay đè vai y lại.
Là Tê! Tiếp theo là Lâm Lẫm cùng Diệp Hoa, xung quanh còn có đám người đang ngóng xem nữa.
Tê nghe được cuộc đối thoại của hai người, y lạnh mặt nói với Hồng: “Ngươi muốn hủy bỏ đồng minh?”
Hồng suy nghĩ trong chốc lát, tuy rằng y chẳng sao cả, chính là…… không đáng a, bởi vì một nhân loại mà trở mặt với Tê, chính mình chẳng có lợi lộc gì.
“Chơi đùa mà thôi.” Hồng nhún vai.
Thanh Dịch nộ khí công tâm, không nói lời nào.
Diệp Hoa cũng hung hăng quát mắng y, Hồng gãi gãi lỗ tai, “Ồn ào chết đi được, ở trên núi Vụ Lĩnh sào huyệt thứ ba của cữu nha……”
Lời còn chưa dứt, Thanh Dịch liền biến mất.
Hồng chuyển mắt, cữu nha, vừa tạnh mưa, chúng sẽ ra ngoài kiếm ăn!
Vượt qua khu rừng, qua dòng sông chảy xuôi từ nam qua bắc, tiến thẳng đến dãy núi nằm lấp trong mây- Vu Lĩnh, thịt cữu nha không tồi, cho nên chúng là một trong các loài động vật mà bọn họ hay săn.
Vén đám cỏ ra, Thanh Dịch quan sát xung quanh, Hồng chết tiệt, dám để Diệp Gia ở nơi hoang vu thế này, đã qua mười mấy giờ, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, nhất định phải bóp gãy cổ y. Tiến vào trong động, rồi lại đi ra, đây là cái động thứ ba. Không có ai, vì cái gì không có! Thanh Dịch dựa vào vách tường, ôm đầu tự hỏi.
Tê tê……
Tê tê tê……
Dựng thẳng tai, Thanh Dịch dán mặt xuống đất.
Rắn……
Trứng rắn……
Không ổn!
Thanh Dịch hít thật sâu, trứng của cữu nha là món ngon cho rắn, nếu đàn rắn phát hiện Diệp Gia……
Bóp nát hòn đá trong tay, Thanh Dịch vội vã tìm kiếm dấu vết đàn rắn.
Về phần Diệp Gia, vừa may mắn có lại tri giác ở hai tay đã bị đàn rắn to lớn đông nghìn nghịt vây quanh.
Cái miệng khổng lồ tiến tới trước mặt Diệp Gia, mùi tanh tưởi thốc thẳng vào mặt, Diệp Gia lập tức nín thở, liên tưởng đến hình ảnh rắn nuốt động vật sống. Khi hắn cho rằng bản thân chết chắc rồi, con rắn lại dùng cái đuôi nhớp nháp của nó cuốn lấy thắt lưng Diệp Gia, đem hắn vào sâu trong động.
Hóa ra, đám rắn này đã ăn no, muốn đem Diệp Gia về làm thức ăn dự trữ, nhưng vì lý do này mà chúng gặp phải họa diệt tộc.
Sào huyệt của lũ rắn uốn lượn bí mật trong hang động, sau khi xuyên qua một thông đạo nhỏ phía trong liền mở rộng ra, trong lòng đất này, có vô số những con rắn lớn một cách khác thường.
Diệp Gia suýt nữa thì chảy nước mắt, đây cũng quá thảm đi, nghe nói con mồi bị rắn nuốt vào sẽ vẫn sống, rồi sau đó sẽ từ từ bị tiêu hóa.
Haizz, vậy còn không bằng tự sát, ít ra không phải chịu quá nhiều đau khổ.
———————
Bầu trời chưa hề ô nhiễm xanh như ngọc, nhưng Diệp Gia cũng chẳng có tâm tình đi thưởng thức, huấn luyện khô khan đơn điệu, bụi bặm nắng gió nơi sa trường càng khiến hắn yêu thích hơn. Trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một bóng đen, Diệp Gia nheo mắt ngẩng đầu.
Thanh Dịch nói, “Đứng lên, chúng ta đi.”
Diệp Gia bất động, “Đi đâu?”
Thanh Dịch nghiêng đầu, thong thả nói: “Hóa ra ngươi không muốn đi ra ngoài.”
Diệp Gia ngay tức khắc bât dậy, “Đi!” Tâm trạng hắn hứng khởi, thanh âm cũng tăng cao.
Thanh Dịch lập tức xoay người bước đi, Diệp Gia bước theo sau y.
Đi ra khỏi hàng rào bao quanh bộ lạc, cây cối rậm rạp lập tức bao phủ lấy hai người. Tuy rằng cả hai vẫn là một trước một sau, chẳng qua Thanh Dịch đã bắt đầu để ý đến Diệp Gia đang ở sau mình, cũng thận trọng quan sát bốn phía.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thanh Dịch quay đầu lại hỏi.
Kỳ thật Diệp Gia cũng không xác định được mục đích của mình, chỉ là muốn rời khỏi khu vực nhỏ hẹp kia, tự do, chỉ có khi mất đi mới có thể nhận ra được nó quý giá dường nào. Tuy Thanh Dịch không chính thức nói điều này với Diệp Gia, bất quá tình cảnh của mình Diệp Gia vẫn tự hiểu được.
Gió lướt qua mặt, không khí dường như càng mát mẻ, trong lành hơn.
Diệp Gia không nói gì, Thanh Dịch liền đi theo chủ ý của mình, mang Diệp Gia đi xuyên qua rừng tiến vào bình nguyên. Nếu không phải đi đường tắt, dựa vào tốc độ cùng với khu rừng rộng lớn này chỉ sợ đi đến tối Diệp Gia cũng không thể ra được.
Những nhánh cỏ dài đến đầu gối mênh mông vô tận, lắc lư như từng đợt sóng, Diệp Gia bất giác thấy thoải mái, đôi mắt cũng cong cong.
Thấy tâm trạng Diệp Gia chuyển biến vui vẻ, Thanh Dịch cũng thấy vui. Tâm trạng vì một người khác mà lên hay xuống đối với Thanh Dịch mà nói thì thật mới mẻ, y từng nghĩ đến sau những rung động mới lạ lúc ban đầu rồi sau cũng sẽ chẳng lưu lại gì; chẳng qua y sai lầm rồi, thời gian đã chứng minh điều đó. Nghĩ đến phải bảo hộ một người, cho dù người đó không cần, Thanh Dịch không khỏi xoa xoa mặt Diệp Gia.
Nụ cười lập tức cứng lại, Diệp Gia nhìn biểu cảm ôn nhu của Thanh Dịch, hắn bỗng chốc cảm thấy gượng gạo.
Thanh Dịch buông tay, kháng cự mà Diệp Gia biểu lộ ra làm y thực khó chịu, đồng thời lại rất tức giận, chỉ muốn đẩy ngã hắn, đặt hắn trên mặt đất mạnh mẽ đâm xuyên hắn, khiến cho hắn không bao giờ có thể cự tuyệt mình nữa.
Bản tính cướp đoạt trỗi dậy, đây là bản năng chảy trong máu mỗi người Lạc Già.
Diệp Gia bởi vì xấu hổ mà không để ý Thanh Dịch, hắn đem ánh mắt dời về phương xa, cũng bước dọc lên phía trước.
Thanh Dịch cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ sống chung, sự ôn nhu khi ở trên phi thuyền là thật, nhưng cũng không phải toàn bộ, bên trong ít nhiều cũng có thủ đoạn. Mà dạo này, thái độ của Diệp Gia khiến y rất nôn nóng. Hơn nữa……
Sờ lên văn ấn trên mặt, sắc mặt Thanh Dịch càng không vui.
Diệp Gia không chú ý tới cảm xúc biến hóa trên mặt Thanh Dịch, hắn đang chìm trong vui sướng khi lần đầu chân chính tiếp xúc với thế giới này.
Cổ họng Thanh Dịch hơi mấy máy, bắt đầu đi từng bước đến chỗ Diệp Gia.
Đối với việc Thanh Dịch đang tiến tới gần mình, Diệp Gia vẫn không nhận thấy có gì khác lạ, không thể không khen tâm tư Thanh Dịch đổ hết vào hắn trong mấy tháng này.
Hô hấp ngày càng dồn dập, Thanh Dịch cảm thấy được ý chủ tự chủ của mình sắp cạn.
Ngay tại giờ phút này, thời tiết biến đổi.
Diệp Gia ngẩng đầu, không trung xanh thẳm giống như bị vẩy màu, bầu trời thoáng chốc tối sầm lại.
“Sắp mưa to rồi.”
Thời tiết đặc biệt phụ họa cho tâm tình Thanh Dịch, y đen mặt, thời tiết thay đổi bất thường trong mùa mưa, nhưng biến đổi hợp với tình hình như thế làm người ta muốn phát điên.
“Mau trở về thôi.” Diệp Gia tiếc hận không thể thoải mái vui đùa, khó có được một lần đi ra ngoài, sau này không biết còn có cơ hội hay không, Diệp Gia nhìn về phía Thanh Dịch.
Đột nhiên, gió nổi to thổi bay tóc Thanh Dịch, thân thể cao ngất đứng sừng sững giữa biển cỏ trên bình nguyên có một loại phong thái khác biệt, giống như thời tiết có ác liệt thế nào cũng không thể lay động y.
Diệp Gia nhìn y chăm chú.
Thanh Dịch vén tóc che mắt lên nói: “Phía trước có sơn động, trước tránh ở đó đã, mưa tới nhanh đi cũng nhanh. Qua cơn mưa, phong cảnh sẽ rất đẹp.”
Diệp Gia nhìn xung quanh, “Có gần đây không?”
Thanh Dịch gật đầu.
“Được rồi.” Diệp Gia vốn không nghĩ trở về, Thanh Dịch lại nói trúng suy nghĩ của hắn.
Theo chỉ dẫn của Thanh Dịch, Diệp Gia cùng y tìm được một sơn động sau bình nguyên, vừa mới dừng chân, mưa to bắt đầu trút xuống. Diệp Gia thu chân lại, thầm than tệ rồi, cũng mong nhanh chóng tạnh mưa.
Mang Diệp Gia đến đây, Thanh Dịch là có ý riêng.
“Có cần nhóm lửa không?” Thanh Dịch hỏi.
“Không cần.” Dù sao cũng trú không lâu, hơn nữa hiện tại là cuối thu nên thời tiết không quá lạnh.
Tuy rằng hỏi Diệp Gia, nhưng Thanh Dịch vẫn nhặt những nhánh cây trên mặt đất xếp thành đống, rồi lấy đồ đánh lửa trong đai lưng thắp lửa lên.
Diệp Gia thấy việc y đang làm là điều thừa, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đứng ở cửa động nhìn ra ngoài.
Mưa gần như che khuất hết tầm nhìn, mọi thứ đều mịt mờ, nhưng Diệp Gia vẫn cảm thấy được mới lạ, đây quả là ma lực của thiên nhiên.
Hai mươi phút sau──
Diệp Gia có chút lo lắng, “Sao mưa vẫn chưa dứt?” Mưa vẫn rơi không ngừng, còn có xu thế to hơn.
Mấy tuần gần đây, cuối tuần đều có mưa, nhưng cũng như lời của Thanh Dịch, tới nhanh đi cũng nhanh.
Thanh Dịch thực bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, chờ một lát, lại đây sưởi chút đi, trời mưa thì nhiệt độ cũng sẽ giảm nhiều.”
Chà hai tay lại với nhau, quả là có hơi lạnh, Diệp Gia quay vào, ngồi xuống bên Thanh Dịch.
Thanh Dịch lấy một cành khô dài chọc vào đống lửa kêu tanh tách.
Diệp Gia nhàm chán ngồi một bêncũng lượm một cành lên nghịch nghịch.
Da Thanh Dịch rất trắng, dưới ánh lửa ấm áp này da y sáng hẳn lên, hoàn toàn không thấy mạch máu, cảm giác như hư ảo không hề chân thực. Y không giống mình, bởi vì luyện tập các đốt ngón tay đều to ra, mỗi đầu ngón tay đều có chai. Diệp Gia thầm so sánh tay mình với Thanh Dịch, ừm, ngón tay y dài hơn mình, nhưng tay mình có vẻ to hơn tay y một ít, nhất định có thể bao trọn tay y……
Nghĩ đi đâu vậy trời, Diệp Gia ra vẻ vô sự xoa nhẹ mặt mình, giống như cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ bậy bạ. Trộm liếc mắt nhìn Thanh Dịch, hẳn là không phát hiện chính mình chột dạ, bất quá, chính mình cũng không nghĩ cái gì, chẳng qua tay y không giống đàn ông. Nói đến không giống đàn ông, mặt Thanh Dịch còn đẹp hơn so với nữ nhân, làn da lại mịn màng, những văn ấn màu đen trên mặt tuy chưa mất hết, nhưng đã nhạt đi rất nhiều, so với đám tộc nhân mặt trắng kia thì mặt y còn dễ nhìn hơn nhiều……
Trong khung cảnh yên tĩnh này, con người cũng trở nên yếu ớt hơn, ngược với thế giới trong lòng Diệp Gia, Thanh Dịch không nói một lời, nhưng suy nghĩ trong lòng y còn nhiều gấp mấy lần Diệp Gia. Trong trí nhớ của y, sơn động là một nơi rất tuyệt vời, khi còn ở hành tinh Lạc Già, bọn họ đã làm tình trong sơn động rất nhiều lần.
Thanh Dịch nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, tâm tư lại nghĩ đến Diệp Gia, cởi bỏ áo khoác của hắn, phía dưới là da thịt màu mật ong, xương quai xanh xinh đẹp, còn có đầu vú nâu nhạt nhô lên, cắn lên dường như ngòn ngọt. Liếm đến bụng hắn, Diệp Gia sẽ thở dốc, phân thân thẹn thùng nằm dưới đám lông màu đen, vân vê phần phía dưới, Diệp Gia sẽ nức nở, hắn còn trừng mắt nhìn mình, nếu chen vào mật huyệt nhỏ hẹp, nó sẽ co lại rồi hơi hơi khép mở……
Thanh Dịch miên man bất định, những hình ảnh càng tiến đến mức giới hạn độ tuổi người coi……
Diệp Gia vẫn còn dừng lại ở mức độ nắm tay là mặt đỏ bừng.
“Còn lạnh không?” Giọng Thanh Dịch khàn khàn.
Diệp Gia mơ hồ nhìn về phía y, đối diện với hắn là hai tròng mắt tràn ngập dục vọng của Thanh Dịch.
Nuốt nuốt nước miếng, Diệp Gia không khỏi nhích người lùi ra xa khỏi Thanh Dịch, “Không lạnh.”
Thanh Dịch lại dịch sang bên trái Diệp Gia, hai người tựa sát vào nhau.
Diệp Gia nhấc mông lên, vẫn muốn tiếp tục lùi tiếp.
Giây tiếp theo, tay đã bị Thanh Dịch đè lại, “Ngồi sát nhau sẽ ấm hơn.”
“Không cần.” Diệp Gia ủy khuất đáp: “Ta thấy hơi nóng.”
“Nóng?” Thanh Dịch bảo: “Cởi áo khoác ra.”
“A!” Diệp Gia theo phản xạ lùi thẳng về phía sau, “Không cần.” Hai tay hắn che ở trước ngực.
Thanh Dịch nhướng mày, Diệp Gia cũng nhận ra hành động của mình có bao nhiêu tức cười, hắn buông tay, cười hà hà, khô cằn đáp: “Cũng không phải quá nóng, chỉ là đúng lúc.”
Nói xong, Diệp Gia không khỏi nhìn ra ngoài cửa động, trong miệng lẩm bẩm: “Mưa càng lúc càng lớn.”
Hai người lặng yên trong chốc lát, Thanh Dịch bỗng nhiên nói: “Chúng ta lâu lắm rồi chưa ở riêng với nhau.” Không phải không tìm thấy cơ hội, mà là trong khoảng thời gian này hai người đều cố lảng tránh đối phương.
Thanh Dịch đang nói, đột nhiên y bắt lấy bả vai Diệp Gia, dùng sức đẩy hắn ngã lên mặt đất, Diệp Gia bắt đầu giãy dụa, nhưng đã không kịp.
“Ngươi!” Diệp Gia mới nói một chữ, miệng đã bị ngăn chặn.
Đầu lưỡi Thanh Dịch xộc thẳng vào khoang miệng Diệp Gia, giống như con rắn liếm tới lui trong miệng hắn. Tay Thanh Dịch đỡ lấy đầu Diệp Gia, khiến cho hai người kề sát nhau không có khe hở. Tay kia đặt tại thắt lưng của Diệp Gia sờ soạng.
Diệp Gia đập tay vào người Thanh Dịch, Thanh Dịch bất động như núi, Diệp Gia chỉ giống như đang gãi ngứa cho y.
“Ưh!” Diệp Gia rên lên.
Tay Thanh Dịch nắm lấy tóc Diệp Gia khiến cho đầu hắn bị ngửa về sau, buộc hắn nuốt xuống nước miếng của cả hai người.
Khi Thanh Dịch buông Diệp Gia ra, khuôn mặt hắn đỏ bừng như ráng chiều, làn da màu mật ong cũng ửng hồng lên. Diệp Gia chà xát môi, muốn xóa đi mùi vị của Thanh Dịch.
“A! Đau!” Sau khi hôn môi Thanh Dịch lột bỏ áo Diệp Gia, vùi đầu vào trước ngực hắn cắn nhẹ. Đầu ngực nhạy cảm không chịu nổi cái cắn thô bạo lập tức sưng đỏ cương lên.
“Cứng quá.” Đầu ngón tay Thanh Dịch chạm nhẹ vào, Diệp Gia lập tức run rẩy.
Thấy phản ứng của Diệp Gia, Thanh Dịch cười tà, vươn đầu lưỡi ra……
“Không được!”
Chân Diệp Gia bị Thanh Dịch đè, chỉ có thể lấy tay đi chặn.
Một tay Thanh Dịch âu yếm phần eo, tay kia bắt lấy cổ tay Diệp Gia, như vậy Diệp Gia chỉ còn một tay tự do, che được bên trái thì không chắn được bên phải.
Cuối cùng vẫn là làm cho Thanh Dịch có được điều mình muốn.
Ngậm lấy đầu vú sưng lên, đầu lưỡi không ngừng đảo qua, răng nanh y cũng khe day nhẹ nó.
“A…… ah…… ưh ưmh……” Phát hiện chính mình đang kêu ra tiếng, Diệp Gia cắn chặt răng cố gắng không để thoát ra tiếng rên *** đãng nào nữa.
Thanh Dịch bị bộ dạng này của Diệp Gia dụ dỗ, cả thân thể áp vào người Diệp Gia, tay y cũng không kiêng nể gì mà duỗi vào trong áo Diệp Gia, bắt đầu hoạt động chăm chỉ.
Thân nhiệt của Thanh Dịch vốn thấp, ngón tay lạnh như băng khiến thân thể Diệp Gia theo phản xạ lùi về sau, nhưng sau lưng lại là mặt đất, khiến hắn hết đường lui.
“Thanh Dịch……” Không biết làm sao Diệp Gia đành mở miệng, thanh âm có chút yếu ớt.
Thanh Dịch ngừng lại trong nháy mắt, rồi lại càng hung hăng khai phá cơ thể hắn hơn.
“Không được!” Vẻ mặt Diệp Gia bối rối không chịu nổi, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Tóc Thanh Dịch phất qua gáy cùng ngực Diệp Gia, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ tác động lên hắn, giống như bị ai đó dùng lông chim quét nhẹ qua. Quần áo gần như rơi hẳn xuống, nhưng hoàn toàn không lạnh mà lại trở nên phi thường nóng.
Diệp Gia chán ghét phản ứng của chính mình, khoái cảm trôi qua chỉ còn lại trống rỗng vô cảm.
“Thanh Dịch…… Ngươi sẽ hối hận.” Diệp Gia chưa từ bỏ ý định, tuy lời của hắn rất kiên cường, lại chỉ là lời nói suông.
Hối hận…… Thanh Dịch yên lặng nhìn Diệp Gia.
Sự do dự của Thanh Dịch khiến Diệp Gia nhìn ra hy vọng, hắn vụng về khuyên nhủ: “Ta biết dục vọng của nam nhân rất dễ bị kích thích, nhưng chúng ta vẫn đang ở bên ngoài, vẫn nên…… vẫn nên trở về thôi. Tại nơi này……”
Thanh Dịch lẳng lặng lắng nghe, Diệp Gia cho rằng Thanh Dịch đang thực sự suy nghĩ, thế là càng ra sức nói: “Nếu chúng ta không quay về sẽ làm bọn họ lo lắng……”
“Câm miệng!”
“……”
Giọng nói Thanh Dịch lạnh như băng giống như…… giống như lần đầu gặp mặt……
“!”
Diệp Gia bỗng nhiên hoảng sợ, bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, dùng hết sức đẩy Thanh Dịch lui ra.
Khuôn mặt tuấn lãng có chút vặn vẹo, không biết có phải vì trong động quá u ám hay không.
“Ngươi vẫn sợ ta……” Thanh Dịch nói nhỏ.
Khôi phục lại ngữ điệu bình thường, thậm chí là nhẹ nhàng khiến cho Diệp Gia bình tĩnh lại. Hắn hít sâu mấy hơi rồi nhìn về phía Thanh Dịch, trên mặt y không có biểu tình, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Vì thích nên muốn ôm.
Không nghĩ tới càng tiến gần, thì sự thật lại càng hiện rõ, Diệp Gia không thích y.
Thanh Dịch không phải một kẻ kiên nhẫn, nhưng đây là lần đầu rung động, muốn có được bầu bạn mình thích, y thật sự còn làm nhiều điều vượt quá tưởng tượng, kiềm chế bản tính, thay đổi chỉ vì một mục tiêu, chính là khi y phát hiện ra mục tiêu này ở quá xa tầm tay, thậm chí không có khả năng đạt được, y không chỉ suy sụp, mà nhiều hơn là tuyệt vọng.
Y lặng lẽ đứng lên, ngồi xuống đối diện với Diệp Gia, tựa vào vách đá, hai mắt nhìn chăm chú xuống đất, nhưng không có tiêu cự.
Sự lặng yên của Thanh Dịch khiến Diệp Gia mù mờ không biết làm sao, rõ rangf hắn chẳng làm gì sai, hay hắn đã làm ra sai sót gì để Thanh Dịch chán nản? Diệp Gia vân vê tóc, cân nhắc xem bản thân nên nói gì.
“Ta đi ra ngoài trước.” Thanh Dịch đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa động, y hiện tại không muốn đối mặt với Diệp Gia, nhưng sau khi đứng dưới mưa, y lại bổ sung: “Hết mưa ta sẽ quay lại đón ngươi.” Dù sao y cũng không thể bỏ lại hắn.
Diệp Gia vươn tay dường như muốn giữ lại, “Chờ……” Từ từ, bên ngoài đang mưa ngươi muốn đi đâu? Thanh Dịch biến mất trong tầm mắt, lời nói của Diệp Gia cũng đành dừng giữa chừng.
Thời gian dần dần trôi qua, trời chuyển tối, Diệp Gia đi vòng vòng, Thanh Dịch sao vẫn chưa trở về? Không lẽ mình phải tự quay về? Vậy y có muốn mình quay lại bộ lạc hay không?
Lắc đầu, sẽ không đâu.
“Răng rắc……”
Bên tai truyền đến tiếng cành cây bị dẫm, Diệp Gia thực vui vẻ, cũng không ngại mà biểu hiện ra ngoài, làm bộ như không quan tâm nói: “Ngươi đã quay lại.”
“Hì hì……”
Không phải Thanh Dịch! Diệp Gia cứng người, lập tức quay đầu lại, “Hồng!”
Hai chân hơi tách ra, tay nắm chặt lại, trong tộc của Thanh Dịch, Diệp Gia hận nhất chính là Hồng- kẻ đánh lén hắn trước kia, cũng làm hại chính mình cùng em trai bị lạc.
“Ngươi tới đây làm gì?” Diệp Gia cười cười, ra vẻ thân thiết hỏi.
Liếm liếm môi dưới, Hồng nhẹ nhàng đáp: “Săn thú.” Đôi môi đỏ mọng mở ra đóng lại hấp dẫn vô cùng, “Phải biết rằng chúng ta ăn thịt đấy……”
Diệp Gia tránh xa Hồng đang đi tới chỗ mình, nhíu mày, “Ngươi đi săn là việc của ngươi, đừng phiền ta.”
Hồng thở ra một hơi, thân ảnh lóe lên, chặn trước mặt Diệp Gia, “Ngươi không biết thái độ của chính mình có vấn đề sao?” Đôi mắt màu tím lập tức để lộ sát ý, bàn tay đang đặt trên vai Diệp Gia đẩy hắn đập thẳng vào vách đá, “Hay vẫn nghĩ đến có chỗ dựa vững chắc là có thể không coi ai ra gì!”
“Ưhm……” Lưng Diệp Gia bị đập mạnh làm hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng rất nhanh hắn liền co chân đạp vào bụng Hồng hết cú này đến cú khác.
Tuy rằng không ra đâu vào đâu, nhưng sự phản kháng của Diệp Gia đã hoàn toàn chọc giận con rắn kịch độc này, năm ngón tay dùng sức, móng tay của Hồng đâm sâu vào hõm vai Diệp Gia.
Màu đỏ theo bả vai thấm ướt, máu thuận theo cánh tay nhỏ lên mặt đất, cảm giác tê dại từ vết thương lan ra toàn thân, sau khi Hồng buông tay ra, cơ thể Diệp Gia trượt theo tường ngã xuống đất.
Không thể không nói, Diệp Gia lúc trước thoát khỏi bàn tay y, khiến cho hắn hiểu rõ, Hồng không phải một kẻ rộng lượng gì.
Khó có được một cơ hội tốt…… Hồng nhẹ nhàng nở nụ cười, sau khi nụ cười biến mất, y không hề lưu tình mà nắm lấy áo của Diệp Gia, kéo hắn ra ngoài.
Không…… Diệp Gia nhắm mắt, ngón tay móc lấy đất bùn, nhưng cũng không ngăn được bước đi của Hồng.
Thanh Dịch! Diệp Gia gọi y mà không nói ra lời, hầu kết của hắn đã không thể phát ra âm thanh.
Hồng mang Diệp Gia vượt qua bình nguyên, đi vào khu rừng tối đen, lá cây đu đưa khiến cho không khí tràn đầy quỷ dị, mưa xối ướt quần áo Diệp Gia, mắt gần như không mở ra nổi.
Khi Hồng buông Diệp Gia xuống, hắn đã run run cuộn người lại, môi tím ngắt, sắc mặt trắng bệch.
Hồng vỗ vỗ quần áo, dùng chân đạp lên mặt Diệp Gia, “Ngươi nói coi, khi Thanh Dịch tìm được ngươi, ngươi có phải chỉ còn là một khối xương trắng hay không?” Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Hồng không khỏi đắc ý mà cười ha hả, thật sự vui sướng, “Không, có lẽ ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.”
Khuôn mặt Diệp Gia nghiêm lại, ánh mắt cừu hận nhìn về phía Hồng.
Hồng ngồi xổm xuống, nhấc cằm Diệp Gia lên, “Ánh mắt không tồi, vậy từ từ thưởng thức đi!”
Cùng trong lúc đó ──
Thanh Dịch giống như một con dã thú phát điên, tìm kiếm trong động, động cũng chỉ lớn từng này, vậy người đâu? Diệp Gia ở nơi nào?
Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ hắn sẽ trở về, sẽ không, trời tối như vậy, hắn sẽ không ra ngoài. Ánh mắt Thanh Dịch chuyển qua mặt đất, có dấu vết bị tha đi……
Y quan sát huyệt động một cách cẩn thận, khi y đi đến góc tường……
Tay trái sờ vào khối bùn đất dưới chân, khối đất này khác màu bình thường, mang mùi máu nhàn nhạt, cầm một khối đất lên vo lại, tim y dường như ngừng đập──
Nắm tay đánh thẳng vào vách đá, mảnh vụn rơi xuống lả tả, thậm chí còn có một ít dính màu lam.
“M* nó!” Tiếng rống của Thanh Dịch vang vọng trong mưa đêm.
Tiếng mưa rơi tí tách, mọi người trong bộ lạc đều đã sớm đi vào giấc ngủ, nhưng mộng đẹp này nhanh chóng đã bị tiếng ồn làm tỉnh.
Cửa phòng Diệp Hoa bị đá văng, hắn khó hiểu nhìn Thanh Dịch cả người quần áo dơ bẩn.
Nước mưa từ mặt Thanh Dịch rơi xuống, chân y dính đầy bùn đất, “Diệp Gia đã quay lại chưa?”
Diệp Hoa nghi ngờ, “Không phải anh ấy vẫn cùng một chỗ với ngươi sao?”
Không đợi Diệp Hoa hỏi thêm, Thanh Dịch liền chạy đi đá văng cửa phòng Lâm Lẫm.Sau khi nhận được đáp án phủ nhận giống như trên, Thanh Dịch giống như cơn gió chạy ra ngoài.
Lưu lại Diệp Hoa và Lâm Lẫm đang ngạc nhiên cùng với một Tê đang khó chịu.
Kết hợp với phản ứng của Thanh Dịch, suy đoán được đưa ra khiến Lâm Lẫm cùng Diệp Hoa luống cuống cả lên. Dưới yêu cầu của Lâm Lẫm, Tê huy động thuộc hạ của mình cùng đi tìm kiếm, tuy Diệp Gia là nhân loại nên có không ít lời chê trách, nhưng cuối cùng vẫn bị Tê đàn áp xuống.
Hành động của Tê đương nhiên cũng khiến cho một đám người khác chú ý.
Thuộc hạ trung thành của Hồng là Phụng Lê lập tức báo tin này cho y, nhưng chưa dứt lời đã bị Hồng khoát tay, tỏ vẻ y không có hứng thú, đương nhiên, là người gây ra chuyện này y so với bọn họ biết nhiều hơn.
Sáng hôm sau, những người được phái đi tối qua đã quay lại bộ lạc, bởi vì ra ngoài khi trời mưa, mọi người đều có chút mệt mỏi thế nên liền quay về nghỉ ngơi và lấy lại sức.
Diệp Hoa ngơ ngác ngồi trong phòng, Lâm Lẫm lẳng lặng ngồi cùng hắn.
Hừng đông, trời tạnh, Thanh Dịch quay lại, không có tin tức gì của Diệp Gia, y lại rời đi.
Thanh Dịch vừa tìm kiếm vừa tự trách bản thân, vì cái gì mà mình lại rời khỏi, biết rõ hành tinh này nguy hiểm thế nào đối với Diệp Gia, dã thú ở đây mỗi con đều có thể lấy mạng của hắn.Trong tiềm thức, Thanh Dịch không tin Diệp Gia bị sinh vật nào đó tha ra khỏi động, chính là thời gian càng dài, mỗi một phút trôi qua, Diệp Gia đều có thể chết.
Diệp Gia khi bị mang đi vẫn còn sống, lượng máu lưu lại trong động rất ít.
Mưa to xóa đi dấu chân cùng manh mối, Thanh Dịch chỉ có thể từ sơn động mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xung quanh, nhưng khu vực này rất rộng lớn và phức tạp, mỗi lần dừng chân, Thanh Dịch đều bị cảm giác vô lực tác động vào khiến y mệt mỏi không chịu nổi.
Quá trưa, Thanh Dịch vì xác nhận tin tức lại quay về bộ lạc, không ai mở miệng, y cũng không hỏi, bởi y biết phần trăm phát hiện ra Diệp Gia nhỏ đến thế nào, y không muốn nghe thêm chữ một chữ không nào nữa.
Diệp Hoa tức giận điên cuồng, hắn nghĩ đến Diệp Gia cùng một chỗ với Thanh Dịch sẽ an toàn, tuy nguy hiểm không xuất phát từ Thanh Dịch, nhưng hắn vẫn như cũ giận chó đánh mèo.Hắn chuẩn bị rất nhiều câu quở trách, nhưng khi nhìn Thanh Dịch lại thấy khó có thể mở miệng, nam nhân này, còn thống khổ hơn hắn.
Ác ý thú vị của Hồng làm cho y xuất hiện trong bộ lạc, y muốn xem biểu tình của bọn họ, thấy rõ đau khổ của họ, đây là niềm vui cho y, đã bao lâu rồi chưa có chuyện hay ho như thế này? Hồng đắc ý sờ sờ móng tay của chính mình.
Thanh Dịch nhìn Hồng, trong lòng có chút khác thường, nhưng y không nghĩ nhiều, y tranh thủ từng phút quay về hang động, hy vọng tìm thêm được manh mối.
Ngay trong khoảng khắc bước vào động, Thanh Dịch bỗng nhiên hiểu ra điều khác thường kia đến từ đâu. Bởi vì không có dấu vết gì nên mới kỳ quái, bằng cá tính của Diệp Gia, không có khả năng không phản kháng đã bị bắt đi, mặt đất quá mức sạch sẽ, không giống với hiện trường sau khi phản kháng, trừ phi là có người làm cho Diệp Gia không thể đánh trả.
Có một lời giải thích hợp lý còn hơn cả mãnh thú!
Những ngón tay rung lên, Thanh Dịch chợt xoay người.
“Hồng!” Thanh Dịch trợn mắt dữ dằn nhìn y.
Trong lòng có chút kinh ngạc, Hồng bình tĩnh đáp, “Hử?”
“Ngươi làm gì hắn rồi?” Thanh Dịch lâu lắm rồi không có khát vọng giết người như thế.
Trong bộ lạc rất nhiều ánh mắt bị bọn họ hấp dẫn. Hồng đứng dậy khỏi ghế, quét ánh mắt về phía thuộc hạ của mình, ý bảo bọn họ an tâm, rồi quay lại nhìn Thanh Dịch, “Ngươi nghi ngờ ta?”
“Ta xác định là ngươi!” Nếu Thanh Dịch vốn đang hoài nghi, như vậy biểu hiện của Hồng ít nhất đã chứng minh tám phần là thật. Lấy tính tình kiêu ngạo của y, đối mặt với sự uy hiếp, không có nhảy dựng lên chính là điểm đáng nghi ngờ nhất.
“Ai, được rồi, đượi rồi, đích thật là ta làm!” Hồng mở ra hai tay, như thể bị xem thấu, thực vô nghĩa.
“!”
Móng tay Thanh Dịch bắt đầu dài ra, sắc mặt trầm xuống, “Đáng chết!”
Bắt lấy cổ tay Thanh Dịch, Hồng né tránh cú đá của y, bông lơn nói: “Muốn đánh sao?” Tuy y là một đối thủ mạnh, nhưng thật hưng phấn, nếu chỉ có Tê là đối thủ thì chán ngấy ra.
Thanh Dịch lật tay chặt xuống, không bước về trước mà lùi lại phía sau, “Nói! Ở đâu?”
Ai? Không đánh? Vẻ mặt Hồng thất vọng, dùng tay che miệng ngáp một cái.
Gân xanh của Thanh Dịch nổi lên, lúc này, một đôi tay đè vai y lại.
Là Tê! Tiếp theo là Lâm Lẫm cùng Diệp Hoa, xung quanh còn có đám người đang ngóng xem nữa.
Tê nghe được cuộc đối thoại của hai người, y lạnh mặt nói với Hồng: “Ngươi muốn hủy bỏ đồng minh?”
Hồng suy nghĩ trong chốc lát, tuy rằng y chẳng sao cả, chính là…… không đáng a, bởi vì một nhân loại mà trở mặt với Tê, chính mình chẳng có lợi lộc gì.
“Chơi đùa mà thôi.” Hồng nhún vai.
Thanh Dịch nộ khí công tâm, không nói lời nào.
Diệp Hoa cũng hung hăng quát mắng y, Hồng gãi gãi lỗ tai, “Ồn ào chết đi được, ở trên núi Vụ Lĩnh sào huyệt thứ ba của cữu nha……”
Lời còn chưa dứt, Thanh Dịch liền biến mất.
Hồng chuyển mắt, cữu nha, vừa tạnh mưa, chúng sẽ ra ngoài kiếm ăn!
Vượt qua khu rừng, qua dòng sông chảy xuôi từ nam qua bắc, tiến thẳng đến dãy núi nằm lấp trong mây- Vu Lĩnh, thịt cữu nha không tồi, cho nên chúng là một trong các loài động vật mà bọn họ hay săn.
Vén đám cỏ ra, Thanh Dịch quan sát xung quanh, Hồng chết tiệt, dám để Diệp Gia ở nơi hoang vu thế này, đã qua mười mấy giờ, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, nhất định phải bóp gãy cổ y. Tiến vào trong động, rồi lại đi ra, đây là cái động thứ ba. Không có ai, vì cái gì không có! Thanh Dịch dựa vào vách tường, ôm đầu tự hỏi.
Tê tê……
Tê tê tê……
Dựng thẳng tai, Thanh Dịch dán mặt xuống đất.
Rắn……
Trứng rắn……
Không ổn!
Thanh Dịch hít thật sâu, trứng của cữu nha là món ngon cho rắn, nếu đàn rắn phát hiện Diệp Gia……
Bóp nát hòn đá trong tay, Thanh Dịch vội vã tìm kiếm dấu vết đàn rắn.
Về phần Diệp Gia, vừa may mắn có lại tri giác ở hai tay đã bị đàn rắn to lớn đông nghìn nghịt vây quanh.
Cái miệng khổng lồ tiến tới trước mặt Diệp Gia, mùi tanh tưởi thốc thẳng vào mặt, Diệp Gia lập tức nín thở, liên tưởng đến hình ảnh rắn nuốt động vật sống. Khi hắn cho rằng bản thân chết chắc rồi, con rắn lại dùng cái đuôi nhớp nháp của nó cuốn lấy thắt lưng Diệp Gia, đem hắn vào sâu trong động.
Hóa ra, đám rắn này đã ăn no, muốn đem Diệp Gia về làm thức ăn dự trữ, nhưng vì lý do này mà chúng gặp phải họa diệt tộc.
Sào huyệt của lũ rắn uốn lượn bí mật trong hang động, sau khi xuyên qua một thông đạo nhỏ phía trong liền mở rộng ra, trong lòng đất này, có vô số những con rắn lớn một cách khác thường.
Diệp Gia suýt nữa thì chảy nước mắt, đây cũng quá thảm đi, nghe nói con mồi bị rắn nuốt vào sẽ vẫn sống, rồi sau đó sẽ từ từ bị tiêu hóa.
Haizz, vậy còn không bằng tự sát, ít ra không phải chịu quá nhiều đau khổ.
———————