- Bình tinh nào anh bạn! Co ấy chẳng sao, chỉ đang ngủ say thôi! Nào nghe này! Nếu khong nghe lời toi thì co ấy sẽ ngủ mãi mãi đấy!
- Chuyện gì hả!?
- Thứ nhất anh phải lấy tôi, lúc đó anh sẽ Như Ông hoàng và khong có ý định phản và co ấy sẽ an toàn! Thứ hai...
- Sao hả!?
- Anh khong chấp nhận thì co ta sẽ bị giết và anh Sẽ làm nô lệ của tôi! Nhớ đó anh không có lựa chọn khác đâu! Nếu anh khong chọn cái nào Thì co ta cũng sẽ khong lành lặn trở về đâu! Lựa chọn xong thì báo toi! Toi sẽ gởi địa chỉ. Đừng có mà bày trò đó!
- Alo, alo!!!
Chiếc điện thoại đã cúp từ khi nào, Tiến Phong bực mình quẳng chiếc điện thoại len bàn, Hạ Như lo lắng hỏi:
- Băng Tâm chị ấy sao rồi anh!
- Bị Tuyết Trình bắt đi rồi!
- Tuyết Trình!?
- Là Củng Lợi đó- Tiến Trung giải thích
- Vậy giờ làm sao?
- Hai đứa nghe này, kế hoạch là như vầy...
……................
Băng Tâm mở mắt ra, cảm thấy cả thân mình đều bị trói chặt bằng day thừng, cô cố gắng cựa quậy nhưng khong được, huống hồ co khong nhìn thấy được nên khong biết chuyện gì đang xảy ra. Chợt có tiếng bước chân vào, một giọng nói chanh chua phát ra:
- Làm gì đấy?
- Ai vậy? Toi đang ở đâu đây? Sao lại bắt toi!
- Hỏi nhiều quá! Câm đi! Cái tật nói nhiều mãi khong bỏ! Y như hồi bữa tiệc của ba co vậy đấy!
- Củng Lợi!?
- Đúng! Nhưng chính xác Là Tuyết Trình! Vương Tuyết Trình!
- Cô...là em gái Thuỷ Tuyết!?
- Phải! Bực mình quá! Thằng Tiến Phong nó khong chọn cái nào mới tức chứ!
- Chọn gì!?- Băng Tâm lo lắng hỏi
- À, tôi ra lệnh cho anh ta rằng phai chọn 1 trong 2 điều kiện của tôi, thế nhưng anh ta chẳng chọn cái nào.
- Thế thì sao?
- Thì cô phải chết!!!!!
Tuyết Trình hùng hổ Cầm súng định bắn Băng Tâm thì nghe một giọng nói:
- DỪNG LẠI!
Tuyết Trình quay về hướng giọng nói Thì thấy Tiến Phong, Hạ Như và Tiến Trung chạy xuống. Tuyết Trình tức giận hét lên:
- Đứng yên, khong toi bắn hết!!!
Tiến Phong nhanh chóng chạy tới đập vào gáy Tuyết Trình khiến co bất tỉnh.( T/g: Thánh@@) Tiến Phong bế xốc Băng Tâm lên định chạy ra cửa Thì thuộc hạ của Tuyết Trình xông ra, Tiến Phong đưa Băng Tâm cho Tiến Trung, dặn dò cẩn thận Rồi phóng vào đánh mấy đứa kia( T/g: Cha này rảnh! Hôk chạy cho lẹ đi còn nhào vo đánh). Sau khi xử gần hết mấy tên thuộc hạ, Tiến Phong định phóng ra xe hơi của mình thì thấy một tên thuộc hạ khác chuẩn bị đâm từ sau lưng Băng Tâm thì chạy tới ôm lấy cô nên trúng lấy một nhát chí mạng. Tiến Trung hạ cho ten đó đo ván. Hạ Như hét lên:
- MAU! ĐƯA ANH ẤY VÀO BỆNH VIỆN!
Chiếc xe lăn bánh tới bệnh viện Vạn Phúc gần đó. Tới nơi, các nhân vien y tá thấy vậy liền đưa Tiến Phong Vào phòng cấp cứu.
…............................
Phòng cấp cứu…….
- Tiến Phong! Anh phải cố gắng lên! Nhất định khong được rời xa em!- Băng Tâm nắm chặt lấy tay của Tiến Phong nói trong vô vọng
- Anh khong sao đâu...- Tiến Phong yếu ớt thốt len từng chữ.
- Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài- Cô y tá bảo
Hạ Như đỡ Băng Tâm ra ngoài, cô khong ngừng trách mình tại sao lại để cho Tiến Phong bị thương.
30' sau...
Co y tá hốt hoảng chạy ra ngoài, chạy đến chỗ của mọi người, liền nói:
- Cho hỏi người nhà bệnh nhan ai là nhóm máu A khong? Bệnh viện hết nhóm máu đó rồi mà bệnh nhân thì đang cần.
Băng Tâm khong ngại ngần nói:
- Tôi! Lấy của toi! Toi nhóm máu A!
Hạ Như liền reo len:
- Để toi lấy xe lăn, co ấy khong đi đc.
Hạ Như lấy một cái xe lăn gần đó. Sau khi lấy máu xong, y tá đưa Băng Tâm về chỗ chờ.
1h sau…
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, các y tá nhanh chóng đẩy giường của Tiến Phong vào phong bệnh riêng. Tiến Trung lo lắng đến hỏi vị bác sĩ già đi sau:
- Anh toi sao rồi?
- Vết đâm khá sâu nhưng tiếp máu kịp thời nên ca mổ thành công, giờ phải Nghỉ ngơi! Toi cần một người nhà ở lại bệnh viện để chăm sóc cho bệnh nhân
- Tôi được khong!?- Băng Tâm trả lời
- Nhưng...- Hạ Như chưa kịp nói hết câu thì bị Tiến Trung chặn lai, anh chỉ thể hiện lời nói của mình bằng một cái gật đầu
........................
Băng Tâm mở cửa phòng bệnh, cô đẩy xe mình vào. Tiến Phong cảm thấy Tiếng ồn thì ngọ nguậy tỉnh giấc, lèm Bèm:
- Ai đó?
- Anh dậy rồi à?
- Băng Tâm à?
- Ừm. Anh cần gì khong!?
- Anh mệt quá. Em hát cho anh nghe được khong?
- Được, được, anh ngủ đi!
Băng Tâm bắt đầu ngan nga bài hát lên, chất giọng ngọt ngào của co vang len giữa phong bệnh lạnh lẽo...
..................
- Ưm...
- Tiến Phong, anh dậy rồi à?- Băng Tâm ngưng lại bài hát và hỏi han Tiến Phong
- Anh khát quá! Lấy cho anh cốc nước...- Tiến Phong dần dần tỉnh lại rồi anh chợt nhận ra minh vừa nói gì. Anh vội nói:
- Anh quên! Em...- Anh vội ngưng bặt ý định đó khi nhìn thấy Băng Tâm lấy cái nạng di chuyển dễ dàng Sau đó lấy cốc nước cho anh một cách dễ dàng khong trở ngại. Sau đó cô đi về chỗ anh, đưa tận tay anh cốc nước, nói:
- Nước nè, anh uống đi!
- Ờ..ờ- Tiến Phong uống cạn sạch cốc nước đó
- Anh có thể thêm một cốc được không?
- Được chứ!- Băng Tâm khong ngần ngại trả lời
Cô giật lấy cốc nước từ tay anh sau đó lấy thêm một cốc nữa. Băng Tâm đưa cho anh cốc nước Thì thấy vết băng bó bị rỉ máu, co hốt hoảng thốt lên:
- Trời ơi! Máu kìa!
- Máu đâu mà máu- Tiến Phong đang kìm nén nỗi vui mừng trong mình
- Nè! Chảy như thế này mà bảo không! Anh mau gọi bác sĩ đi!
Tiến Phong ôm ngay Băng Tâm vào trong lòng, anh khong kìm được nổi vui sướng mà nói:
- Nếu máu của anh đổi được đôi mắt của em thì anh có chảy nữa cũng không tiếc đâu.
Băng Tâm bất giác nhìn vào đôi tay mình, cô xúc động nói trong nước mắt:
- Em nhìn được rồi!
Hạ Như và Tiến Trung từ ngoài phong bước vào, nhìn thấy cảnh trước mặt, Tiến Trung chọc
- Mới sáng mà hai người đã tình với nhau thế rồi à?
- Em nói sao cũng được nhưng Băng Tâm nhìn thấy rồi!- Tiến Phong hạnh phúc nói
- Sao cơ? Chị ấy nhìn thấy rồi à- Hạ Như ngạc nhiên
- Ừm.
- Đây đúng là một điều kì diệu mà, Hihi- Băng Tâm vui vẻ nói