Mùa mưa ướt át trôi qua, liền nghênh đón những ngày mùa khô nắng ráo.
Thái Dương ngày qua ngày đốt nướng đại địa, người trong bộ lạc cũng ngày càng bận rộn lu bù lên.
Đội hộ vệ bắt đầu ra ngoài sắn bắt, Tề làm thủ lĩnh tự nhiên là bận tối mặt tối mày. Yến Hằng tất nhiên cũng không thể lại cùng Tề ngọt ngọt ngào ngào dính nhau suốt ngày được nữa, bất quá hắn cũng có chuyện muốn làm.
Yến Hằng bắt đầu ra khỏi bộ lạc dưới sự bảo hộ của đội hộ vệ, hắn có ý định tìm kiếm một loại khoáng thạch gọi là quặng sắt. Trong bộ lạc, các thú nhân sử dụng vũ khí chủ yếu toàn là cốt đao. Này làm vũ khí còn tạm chấp nhận, nhưng làm công cụ trồng trọt cùng sinh hoạt hằng ngày rất dễ hư hao, trong bộ lạc không thể phí hoài lực lượng đi săn cốt thú được, [cốt thú rất thưa thớt, thể trọng lại khổng lồ, đối với thú nhân mà nói là cực kỳ nguy hiểm].
Cũng có thể nói, kim loại một khi xuất hiện, sẽ là một bước ngoạt lịch sử đẩy mạnh tiến trình phát triển của đại lục Thú Nhân này, điều kiện sinh hoạt cực tiến là điều tất nhiên hướng tới trong sự phát triển. Đây cũng là điều Yến Hằng cực kỳ muốn nhìn thấy.
Vì thế, Yến Hằng mới sẽ quyết định đi ra ngoài tìm kiếm loại đá quặng sắt này.
Ban đầu là quanh quẩn các khu vực phụ cận bộ lạc tìm, dần dần mới hướng sâu vào rừng rậm, thời gian của Yến Hằng ra ngoài cũng từ mỗi ngày trở về dần dần đổi thành hai ba ngày hồi bộ lạc một lần, đến bây giờ Yến Hằng đã rời đi bộ lạc gần 6 ngày.
Mùa khô năm nay thời tiết hình như phá lệ nóng cháy, thời gian vừa mới qua 3 tháng, khắp nơi đã có hiện tượng nứt đất, cây cối thảo mộc chết héo hàng loạt. May mà Yến Hằng có không gian tồn tại, mỗi khi tìm được một nguồn nước nào đó hắn điều tồn trữ vào không gian một lượng rất lớn.
Trên đường ngược lại kinh lịch qua vài lần dã thú tập kích, cho nên Yến Hằng chỉ nguyện ý tại các thảm thực vật thưa thớt tìm kiếm, bởi vì sâu trong rừng rậm không ai biết có bao nhiêu nguy hiểm ẩn tàng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến quá trình thăm dò của Yến Hằng không có kết quả.
Đội ngũ đang hạ trại tại một chỗ râm mát dưới chân núi. Vào mỗi khi thế này, Yến Hằng đều đặc biệt nhớ nhung Tề da diết.
Vốn Tề cùng các tộc nhân đối với việc Yến Hằng cố chấp đi tìm thứ chưa biết có tồn tại không đó hết sức khó hiểu, mỗi lần như vậy Yến Hằng đều phải giải thích cặn kẻ với các tộc nhân sự hữu dụng trong tương lai của nó, cũng triển lãm sự lợi hại cho các tộc nhân thấy mấy thứ như đao, rìu… mà Yến Hằng mang đến. Mới làm cho bọn họ chấp nhận cho Yến Hằng đi tìm kiếm.
Chỉ là suy xét đến việc sau khi Yến Hằng rời đi bộ lạc, vốn dự đoán được khuyết thiếu người đáng tin cậy, cho nên Tề nhất định phải lưu lại cùng bọn họ Hồ chủ trì sự vụ hằng ngày, cũng bởi vậy chuyến này chỉ để Giác cùng 5 người khác trong đội hộ vệ đi chung mà thôi.
“Tộc trưởng, chúng ta ở bên kia tìm được một loại đá khá giống với hình dáng ngươi tả nè.” Giác chạy tới, hưng phấn nói. Tiếp đem lấy ra một tảng đá khá lớn đưa tới trước mặt Yến Hằng.
“Thật sao?” Yến Hằng nghe nói như thế, lập tức đứng lên.
Tiếp nhận tảng đá có màu đỏ sậm, cẩn thận quan sát một phen cuối cùng mới xác định đây chính là thứ đá quặng sắt hắn đang muốn tìm đây mà, còn là loại có hàm lượng sắt tương đối cao nữa chứ.
“Mau, dẫn ta đến chỗ đó xem thử đi.” Sau khi xác định chắc đây là đá quặng, Yến Hằng khẩn muốn đến mỏ quặng xem sao.
Mọi người nghe Yến Hằng nói thế liền biết đây chính là thứ bọn họ muốn tìm bấy lâu. Lập tức dẫn Yến Hằng đi thẳng đến nơi tìm được thứ này.
Thấy khắp núi đều là đá màu đỏ sậm, Yến Hằng đặc biệt hưng phấn, nhiều đá quặng như vậy, ít nhất đủ cho bộ lạc Kỳ Đông phát triển cả trăm năm.
Lúc này hắn cùng mọi người bắt tay đào đá quặng lên để thu thập về nhà.
Lúc trước vì để tiện cho việc hành tẩu, cho nên tất cả tạp vật đều đặt trong không gian của Yến Hằng. Hiện, Yến Hằng đem lượng nước tồn trữ trong không gian để ra ngoài một phần, còn tạp vật khác thì trực tiếp sửa sang lại gọn gàng, chỉ đợi sáng mai để các thú nhân trực tiếp cõng về là được.
Không gian bên trong bị nhồi đầy đá quặng. Số quặng đợt này hẳn tạm thời thỏa mãn nổi lượng tiêu hao trong bộ lạc, nơi này cách bộ lạc ước chừng 3 ngày đường, đêm nay cứ trực tiếp ở lại nơi này. Thời tiết nóng bức hôm nay cũng không ngăn được nét vui sướng của Yến Hằng lúc trở về.
Bên ngoài bộ lạc Kỳ Đông, từ xa xa Yến Hằng nhìn thấy trên tường thành cư nhiên có không ít Thú Nhân, trong đó không thiếu người thuộc đội hộ vệ, này làm cho mọi người có chút nghi hoặc. Sao khi không tập hợp nhiều người thế!
Chỉ thấy người thuộc đội hộ vệ đồng loạt nghênh hô: “Tộc trưởng, ngươi trở lại rồi! Tìm được đá quặng chưa?”
“Được rồi.”
“Thật tốt quá!”
Một ít Thú Nhân không biết là ai cũng dần dần xông tới, nghe được thành viên đội hộ vệ thế nhưng gọi giống đực tuổi trẻ trước mắt này là tộc trưởng, nhất thời hai mắt tỏa sáng, thì ra đây chính là sứ giả mà Thú Thần chỉ dẫn họ tìm đến sao?
Từ lúc vào mùa khô tới nay, phụ cận dãy núi Hoành Thế phát sinh khô hạn lớn nhất từ trăm năm trở lại đây, nó khô cạn trực tiếp gây hại cho vật sống nương nhờ tại đó, cây cối thảo mộc chết héo, nguồn nước khô kiệt, dã thú đồng loạt trốn chạy, đồ ăn cạn kiệt khiến các thú nhân không thể săn giết được đầy đủ đồ, ngay lúc bộ lạc gần kề bờ diệt vong, tế tự 3 bộ lạc đồng loạt nhận được lời chỉ thị của Thú Thần.
Hóa ra Thú Thần biết được đại lục Thú Nhân đang đối mặt với tình huống nguy vong, phái riêng một sứ giả đến chỉ bảo cứu vãn, nay biết được 3 bộ lạc gặp nguy cơ, cố đến báo để họ biết đường mà lần, cũng cụ thể hóa tình huống cho mọi người. Vì thế 3 bộ lạc tụ cùng một chỗ thương lượng sau đó đường dài bôn ba đến tận đây, chỉ tiếc lúc đến nơi, Yến Hằng đã rời đi bộ lạc, hiện tại hắn trở lại, mọi người tự giác có người đáng tin cậy.
Yến Hằng về đến nhà, liền nhìn thấy Tề, Hồ cùng vài Thú Nhân khác tụ cùng một chỗ bàn bạc, nhìn thấy Yến Hằng về, vài lão giả phân phân biểu hiện thần tình kích động.
Bọn họ chính là tộc trưởng đương nhiệm của 3 bộ lạc kia, Thiên, Cầu, Vạn và các tế tự Đại, Tiết, Cánh.
Mấy người nhất nhất giải thích với Yến Hằng nguyên do mình đến, đợi làm rõ mọi chuyện đã kinh đến chạng vạng. Nhìn sắc trời tối muộn, Yến Hằng để bọn họ về trước, chờ ngày mai lại điều chỉnh công việc cụ thể.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Yến Hằng lập tức đóng kín cửa viện, nhanh nhẹn ôm chặt Tề đã vài ngày không thấy, lần mò đến giường. “Mấy ngày không gặp, có nhớ ta hay không?” Tay cũng không thành thật xả đai lưng Tề, nhắm thẳng đến nơi tư mật tìm kiếm.
Yến Hằng động tác trực tiếp chọc giận Tề, người ngoài vừa mới đi hắn liền như vậy, như vậy “Ngô, đừng cắn chỗ đó.”
Yến Hằng không thèm phản ứng vẫn như cũ gặm cắn hay quả tiểu hồng, thò tay muốn lột quần y xuống, Tề luống cuống tay chân đè lại hay tay đang làm bậy của Yến Hằng, nói: “Ba bộ lạc Kí Đông, Lai Viễn, Hà Biệt còn chưa có an bày tốt đâu?”
Yến Hằng cũng mặc kệ mấy lý do này, trực tiếp liếm lên hầu kết Tề, nửa người dưới chậm rãi ma xát, mãi đến khi câu lên dục hỏa của Tề mới nói: “Không phải nói ngày mai mới an bày tiếp sao? Còn chuyện nào gấp hơn chuyện này hử? Ngươi cũng đã cứng rồi kìa.”
“Nhưng mà… cơm tối còn chưa ăn đâu? Ta đói bụng.” Tề cố gắng khuyên ngăn Yến Hằng buông tay.
“Không sao hết, để ta cho ngươi ăn trước ha, cam đoan đút no ngươi luôn.” Nói xong đâm mạnh vào.
Một nông một sâu, chân Tề đã tự giác quấn chặt eo Yến Hằng. Thực ra, chính y cũng rất nhớ hắn.
Về phần bữa cơm chiều này, cuối cùng có ăn hay không hả? Yến Hằng chỉ biết nói thế này: Ngươi đang cười nhạo năng lực của ta? Hả?
Thái Dương ngày qua ngày đốt nướng đại địa, người trong bộ lạc cũng ngày càng bận rộn lu bù lên.
Đội hộ vệ bắt đầu ra ngoài sắn bắt, Tề làm thủ lĩnh tự nhiên là bận tối mặt tối mày. Yến Hằng tất nhiên cũng không thể lại cùng Tề ngọt ngọt ngào ngào dính nhau suốt ngày được nữa, bất quá hắn cũng có chuyện muốn làm.
Yến Hằng bắt đầu ra khỏi bộ lạc dưới sự bảo hộ của đội hộ vệ, hắn có ý định tìm kiếm một loại khoáng thạch gọi là quặng sắt. Trong bộ lạc, các thú nhân sử dụng vũ khí chủ yếu toàn là cốt đao. Này làm vũ khí còn tạm chấp nhận, nhưng làm công cụ trồng trọt cùng sinh hoạt hằng ngày rất dễ hư hao, trong bộ lạc không thể phí hoài lực lượng đi săn cốt thú được, [cốt thú rất thưa thớt, thể trọng lại khổng lồ, đối với thú nhân mà nói là cực kỳ nguy hiểm].
Cũng có thể nói, kim loại một khi xuất hiện, sẽ là một bước ngoạt lịch sử đẩy mạnh tiến trình phát triển của đại lục Thú Nhân này, điều kiện sinh hoạt cực tiến là điều tất nhiên hướng tới trong sự phát triển. Đây cũng là điều Yến Hằng cực kỳ muốn nhìn thấy.
Vì thế, Yến Hằng mới sẽ quyết định đi ra ngoài tìm kiếm loại đá quặng sắt này.
Ban đầu là quanh quẩn các khu vực phụ cận bộ lạc tìm, dần dần mới hướng sâu vào rừng rậm, thời gian của Yến Hằng ra ngoài cũng từ mỗi ngày trở về dần dần đổi thành hai ba ngày hồi bộ lạc một lần, đến bây giờ Yến Hằng đã rời đi bộ lạc gần 6 ngày.
Mùa khô năm nay thời tiết hình như phá lệ nóng cháy, thời gian vừa mới qua 3 tháng, khắp nơi đã có hiện tượng nứt đất, cây cối thảo mộc chết héo hàng loạt. May mà Yến Hằng có không gian tồn tại, mỗi khi tìm được một nguồn nước nào đó hắn điều tồn trữ vào không gian một lượng rất lớn.
Trên đường ngược lại kinh lịch qua vài lần dã thú tập kích, cho nên Yến Hằng chỉ nguyện ý tại các thảm thực vật thưa thớt tìm kiếm, bởi vì sâu trong rừng rậm không ai biết có bao nhiêu nguy hiểm ẩn tàng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến quá trình thăm dò của Yến Hằng không có kết quả.
Đội ngũ đang hạ trại tại một chỗ râm mát dưới chân núi. Vào mỗi khi thế này, Yến Hằng đều đặc biệt nhớ nhung Tề da diết.
Vốn Tề cùng các tộc nhân đối với việc Yến Hằng cố chấp đi tìm thứ chưa biết có tồn tại không đó hết sức khó hiểu, mỗi lần như vậy Yến Hằng đều phải giải thích cặn kẻ với các tộc nhân sự hữu dụng trong tương lai của nó, cũng triển lãm sự lợi hại cho các tộc nhân thấy mấy thứ như đao, rìu… mà Yến Hằng mang đến. Mới làm cho bọn họ chấp nhận cho Yến Hằng đi tìm kiếm.
Chỉ là suy xét đến việc sau khi Yến Hằng rời đi bộ lạc, vốn dự đoán được khuyết thiếu người đáng tin cậy, cho nên Tề nhất định phải lưu lại cùng bọn họ Hồ chủ trì sự vụ hằng ngày, cũng bởi vậy chuyến này chỉ để Giác cùng 5 người khác trong đội hộ vệ đi chung mà thôi.
“Tộc trưởng, chúng ta ở bên kia tìm được một loại đá khá giống với hình dáng ngươi tả nè.” Giác chạy tới, hưng phấn nói. Tiếp đem lấy ra một tảng đá khá lớn đưa tới trước mặt Yến Hằng.
“Thật sao?” Yến Hằng nghe nói như thế, lập tức đứng lên.
Tiếp nhận tảng đá có màu đỏ sậm, cẩn thận quan sát một phen cuối cùng mới xác định đây chính là thứ đá quặng sắt hắn đang muốn tìm đây mà, còn là loại có hàm lượng sắt tương đối cao nữa chứ.
“Mau, dẫn ta đến chỗ đó xem thử đi.” Sau khi xác định chắc đây là đá quặng, Yến Hằng khẩn muốn đến mỏ quặng xem sao.
Mọi người nghe Yến Hằng nói thế liền biết đây chính là thứ bọn họ muốn tìm bấy lâu. Lập tức dẫn Yến Hằng đi thẳng đến nơi tìm được thứ này.
Thấy khắp núi đều là đá màu đỏ sậm, Yến Hằng đặc biệt hưng phấn, nhiều đá quặng như vậy, ít nhất đủ cho bộ lạc Kỳ Đông phát triển cả trăm năm.
Lúc này hắn cùng mọi người bắt tay đào đá quặng lên để thu thập về nhà.
Lúc trước vì để tiện cho việc hành tẩu, cho nên tất cả tạp vật đều đặt trong không gian của Yến Hằng. Hiện, Yến Hằng đem lượng nước tồn trữ trong không gian để ra ngoài một phần, còn tạp vật khác thì trực tiếp sửa sang lại gọn gàng, chỉ đợi sáng mai để các thú nhân trực tiếp cõng về là được.
Không gian bên trong bị nhồi đầy đá quặng. Số quặng đợt này hẳn tạm thời thỏa mãn nổi lượng tiêu hao trong bộ lạc, nơi này cách bộ lạc ước chừng 3 ngày đường, đêm nay cứ trực tiếp ở lại nơi này. Thời tiết nóng bức hôm nay cũng không ngăn được nét vui sướng của Yến Hằng lúc trở về.
Bên ngoài bộ lạc Kỳ Đông, từ xa xa Yến Hằng nhìn thấy trên tường thành cư nhiên có không ít Thú Nhân, trong đó không thiếu người thuộc đội hộ vệ, này làm cho mọi người có chút nghi hoặc. Sao khi không tập hợp nhiều người thế!
Chỉ thấy người thuộc đội hộ vệ đồng loạt nghênh hô: “Tộc trưởng, ngươi trở lại rồi! Tìm được đá quặng chưa?”
“Được rồi.”
“Thật tốt quá!”
Một ít Thú Nhân không biết là ai cũng dần dần xông tới, nghe được thành viên đội hộ vệ thế nhưng gọi giống đực tuổi trẻ trước mắt này là tộc trưởng, nhất thời hai mắt tỏa sáng, thì ra đây chính là sứ giả mà Thú Thần chỉ dẫn họ tìm đến sao?
Từ lúc vào mùa khô tới nay, phụ cận dãy núi Hoành Thế phát sinh khô hạn lớn nhất từ trăm năm trở lại đây, nó khô cạn trực tiếp gây hại cho vật sống nương nhờ tại đó, cây cối thảo mộc chết héo, nguồn nước khô kiệt, dã thú đồng loạt trốn chạy, đồ ăn cạn kiệt khiến các thú nhân không thể săn giết được đầy đủ đồ, ngay lúc bộ lạc gần kề bờ diệt vong, tế tự 3 bộ lạc đồng loạt nhận được lời chỉ thị của Thú Thần.
Hóa ra Thú Thần biết được đại lục Thú Nhân đang đối mặt với tình huống nguy vong, phái riêng một sứ giả đến chỉ bảo cứu vãn, nay biết được 3 bộ lạc gặp nguy cơ, cố đến báo để họ biết đường mà lần, cũng cụ thể hóa tình huống cho mọi người. Vì thế 3 bộ lạc tụ cùng một chỗ thương lượng sau đó đường dài bôn ba đến tận đây, chỉ tiếc lúc đến nơi, Yến Hằng đã rời đi bộ lạc, hiện tại hắn trở lại, mọi người tự giác có người đáng tin cậy.
Yến Hằng về đến nhà, liền nhìn thấy Tề, Hồ cùng vài Thú Nhân khác tụ cùng một chỗ bàn bạc, nhìn thấy Yến Hằng về, vài lão giả phân phân biểu hiện thần tình kích động.
Bọn họ chính là tộc trưởng đương nhiệm của 3 bộ lạc kia, Thiên, Cầu, Vạn và các tế tự Đại, Tiết, Cánh.
Mấy người nhất nhất giải thích với Yến Hằng nguyên do mình đến, đợi làm rõ mọi chuyện đã kinh đến chạng vạng. Nhìn sắc trời tối muộn, Yến Hằng để bọn họ về trước, chờ ngày mai lại điều chỉnh công việc cụ thể.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Yến Hằng lập tức đóng kín cửa viện, nhanh nhẹn ôm chặt Tề đã vài ngày không thấy, lần mò đến giường. “Mấy ngày không gặp, có nhớ ta hay không?” Tay cũng không thành thật xả đai lưng Tề, nhắm thẳng đến nơi tư mật tìm kiếm.
Yến Hằng động tác trực tiếp chọc giận Tề, người ngoài vừa mới đi hắn liền như vậy, như vậy “Ngô, đừng cắn chỗ đó.”
Yến Hằng không thèm phản ứng vẫn như cũ gặm cắn hay quả tiểu hồng, thò tay muốn lột quần y xuống, Tề luống cuống tay chân đè lại hay tay đang làm bậy của Yến Hằng, nói: “Ba bộ lạc Kí Đông, Lai Viễn, Hà Biệt còn chưa có an bày tốt đâu?”
Yến Hằng cũng mặc kệ mấy lý do này, trực tiếp liếm lên hầu kết Tề, nửa người dưới chậm rãi ma xát, mãi đến khi câu lên dục hỏa của Tề mới nói: “Không phải nói ngày mai mới an bày tiếp sao? Còn chuyện nào gấp hơn chuyện này hử? Ngươi cũng đã cứng rồi kìa.”
“Nhưng mà… cơm tối còn chưa ăn đâu? Ta đói bụng.” Tề cố gắng khuyên ngăn Yến Hằng buông tay.
“Không sao hết, để ta cho ngươi ăn trước ha, cam đoan đút no ngươi luôn.” Nói xong đâm mạnh vào.
Một nông một sâu, chân Tề đã tự giác quấn chặt eo Yến Hằng. Thực ra, chính y cũng rất nhớ hắn.
Về phần bữa cơm chiều này, cuối cùng có ăn hay không hả? Yến Hằng chỉ biết nói thế này: Ngươi đang cười nhạo năng lực của ta? Hả?