Thú nhân đang du đãng xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, chợt căng thẳng, trừng mắt căm tức đầy căm tức, lửa giận không ngừng thiêu đốt, ngửa đầu thét dài một tiếng, đồng loạt bay lên trời, áp sát theo nhóm của An. Không ngờ ngay dưới mí mắt bọn họ, tộc trưởng lại bị Ngốc Ưng bắt đi. Thật đáng chết, rõ ràng xung quanh bộ lạc chưa từng phát hiện loại Ngốc Ưng này mà. Cái con chết tiệt này từ đâu mà tới vậy!?.
Tốc độ Dực sư vốn đã nhanh, đập cánh vài ba cái là theo kịp Ngốc Ưng, phía sau là người trong đội. An vọt hết tốc lục, nháy mắt xuất hiện phía Ngốc Ưng, đột ngột lao xuống, chi trước vồ thẳng đầu nó. Ngốc Ưng dường như khá thuần thục với tập kích của các thú nhân, chỉ thấy nó nhấc cánh phải, khẽ nghiêng thân khéo léo né tránh tập kích của An, phía sau có các thú nhân đuổi theo, nó tự nhiên không thể quay về sào huyện của mình, lại càng không muốn buông tha con mồi trong tay, chỉ có thể bay vòng quanh trên không trung.
An thấy một kích không trúng, lập tức xoay người, lại một lần nữa khởi xướng trùng kích, bức nó lại giơ cánh phải, chỉ là dưới chân Ngốc Ưng đang quấp Yến Hằng, gây trở ngại rất lớn tới độ linh hoạt của nó, bất ngời xoay thân lại bị An trảo một đường máu dài, đau đớn chợt đến khiến nó thét dài một tiếng. Tiếng kêu bén nhọn quả thực muốn chấn điếc Yến Hằng.
Đau đớn còn chưa qua, lại thấy An nghiêng người vồ tới. Móng vuốt sắt nhọn, ánh mắt bén ngót, quả thực như muốn phanh thây nuốt sống nó. Khiến nó không tự chủ được quấp chặt Yến Hằng, giơ hắn làm bia đỡ đạn.
Tiếng gió xẹt qua mặt khiến Yến Hằng đau rát, hai cánh tay gần như bị vuốt ưng đâm thủng. Hiện tại bị nó làm một động tác như vậy, cánh tay trực tiếp bị đâm thủng, máu tươi ồ ồ tuôn xuống ***g ngực, đau đớn kịch liệt ập đến khiến sắc mặt Yến Hằng càng thêm tái nhợt, hắn đã sắp thở không ra hơi nữa rồi.
Yến Hằng bị Ngốc Ưng quấp lên cao, còn chưa kịp khụ ra, máu tươi đã tràn vào họng, lại tức khắc nhìn tới An nhắm về phía hắn đánh tới. Móng vuốt sắc bén của y tập kích, Yến Hằng gần như có thể thấy được vết máu ẩn hiện trên đó. Giây phút ấy, Yến Hằng tựa như thấy được tử thần đang cầm lưỡi hái hiện ra giữa không trung, hắn trừng lớn hai mắt.
An thấy Ngốc Ưng lại dám đem Yến Hằng làm bia đỡ đạn, mắt thấy móng vuốt của mình đang áp sát, giữa lúc gấp gáp, y cứng ngắc ghìm người lại sượt qua bên cạnh, hiểm hiểm trượt qua cổ Yến Hằng, cuối cùng vẫn để lại ba đường máu trên mặt hắn.
Máu tươi nháy mắt văng ra, Yến Hằng bỗng nhiên cảm thấy lòng an tĩnh dị thường. Hắn nhắm chặt mắt, gian nam nuốt xuống máu tươi ở yết hầu.
An không nghĩ tới súc sinh này dám lấy Yến Hằng là vật thí mạng, nếu không phải y phản ứng nhanh nhẹn, e rằng Yến Hằng đã tán mạng dưới vuốt của mình rồi. Nhưng đến cùng vẫn thương tổn đến hắn. Đều tại y, nếu y không lơi là thì đã không bị súc sinh kia đánh lén, Yến Hằng cũng đâu vì y mà bị Ngốc Ưng chộp đi thế này.
An hiện không dám có hành động quá khích nào, sợ Ngốc Ưng làm ra hành động giống như ban nãy. Chỉ có thể vững vàng bay ở phía sau. Các thú nhân khác bám sát dưới thân Ngốc Ưng. Tùy thời chú ý động tĩnh.
Mất máu quá nhiều dần dần khiến Yến Hằng lâm vào bán hôn mê, hai tay cũng trở nên chết lặng. Nhưng hắn hiểu rõ chính mình không thể ngất đi, bèn hung hăng cắn đầu lưỡi, mùi truyền đến, đau đớn kịch liệt tập kích, Yến Hằng nhất thời thanh tỉnh không ít.
Yến Hằng giật mình nhớ tới thanh đại đao đặt trong không gian kia, đây là thanh đầu tiên do Tề rèn, bị Yến Hằng giữ lại với lý do làm kỷ niệm, lưu được hắn tàng trữ trong không gian.
Yến Hằng đưa ý thức vào không gian, đại đao nháy mắt xuất hiện bên cạnh Yến Hằng rồi rơi tuột xuống.
An thấy vậy ngay tức khắc đã hiểu được dụng ý của Yến Hằng. Nhanh chóng bay xuống, vững vàng dùng khớp hàm cắn chặt đại đao.
Các thú nhân bên cạnh thấy vậy, lập tức bay ra hai người, bắt đầu có trật tự tập kích Ngốc Ưng. Hai người đó không chút hoang mang đột kích, khiến cho Ngốc Ưng dần dần hoảng loạn lên, nhưng nó vẫn như cũ không muốn bỏ cơm trưa đâu.
Đang lúc Ngốc Ưng hoảng loạn giữa không trung, An cắn đại đao, bay về phía dưới nó. Trong nháy mắt, An bắt lấy cơ hội, chuyển sang hình người, cầm đại đao, bổ thẳng vào hai chân Ngốc Ưng.
Kịch liệt đau đớn đánh úp về phía đại não Ngốc Ưng, bên dưới chân và thân chia lìa từ đây.
Yến Hằng mắt thấy đại đao bổ qua đỉnh đầu mình, gió cuốn tóc tai tán loạn, ánh mắt lãnh liệt cùng gương mặt tuấn mỹ, trong nháy mắt đã mê hoặc hai mắt Yến Hằng, mà hắn cũng biết chính mình đã an toàn.
Khoảnh khắc đại đao chém qua, Yến Hằng trực tiếp rơi xuống, An bất chấp Ngốc Ưng còn thét lớn trên đỉnh đầu, ném đại đao đi, hóa thú hình, lao xuống theo Yến Hằng, vững vàng tiếp được Yến Hằng sắp mê mang.
Lúc nhìn thấy ánh mắt dẫn theo nét vui sướng cùng ảo não kia, Yến Hằng rốt cuộc chống cự không nổi, an tâm ngất đi.
An bay nhanh xuống chậm rãi đặt Yến Hằng xuống đất, các thú nhân trên không trung không còn vướng bận nhanh chóng giải quyết Ngốc Ưng rồi nháo nhào xông tới. An đỡ lấy Yến Hằng đang ngất, một Thú Nhân đã từng được Vu y huấn luyện lập tức đi tới. Cầm chặt cánh tay Yến Hằng, lần lượt rút bộ móng ưng ra. Đau đớn cường liệt khiến Yến hằng không ý thức nắm chặt tay, thân thể không tự kìm được co rút lại, theo bản năng trào nước mắt.
Cho dù là như vậy, Yến Hằng vẫn như cũ không thể tỉnh lại lần nào.
Bôi lên dược thảo cầm máu, dùng lá cây đơn giản chế thành băng gạt bao bọc vết thương.
An căng chặt thân thể, tay trái vỗ về miệng vết thương bên mặt của Yến Hằng. Thoáng mím môi biểu hiện bây giờ tâm tình y vô cùng khó chịu. Nhìn thấy vết thương Yến Hằng đã băng bó đơn giản, An đứng dậy, lạnh lẻo nói: “Đi thôi!”
Mọi người đỡ Yến Hằng lên lưng An, nhanh chóng bay thẳng lên. Cấp tốc vọt về phía bộ lạc.
Tề vốn đang ở Công xử thương nghị với các trưởng lão chuyện liên quan tới vũ tế sắp tới, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, Giác đẩy cửa chạy vào, sắc mặt trầm trọng nói: “Tề, ngươi nhanh về đi, Yến Hằng bị thương rồi.”
Tề vừa nghe lời này, cuộn giấy trong tay lập tức ‘lộp bộp’ rơi xuống đất, y cố hít một hơi thật sâu, thầm trấn định lại, sau đó xoay qua nói với nhóm trưởng lão: “Việc này ngày sau sẽ bàn tiếp, ta về trước đây.”
Chúng trưởng lão nghe thấy Yến Hằng bị thương, nhất thời cũng sốt ruột, gấp gáp nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trong Vu y viện, nhóm Vu y đang cố gắng tiến hành xử lý miệng vết thương gần như sâu tới xương của Yến Hằng.
Chỉ thấy đám người Tề một trận gấp gáp chạy tới. Nhanh chóng vọt lên, Tề lạnh lùng nhìn thẳng An đang một mình dựa tường trong góc, cuối cùng lạnh lẽo phun ra một chữ, “Hừ!”. Bất luận nói như thế nào, đây chắc chắn là do hắn bảo hộ bất lực.
Lúc đám người Tề tiến vào, Vu y đã hoàn tất việc xử lý miệng vết thương của Yến Hằng. Mấy người Tề vây quanh Vu y, ai cũng hiểu họ có bao nhiêu nóng vội, liền nhanh chóng nói: “Miệng vết thương đã xử lý tốt rồi, nhưng lại mất máu quá nhiều, tối nay có thể sẽ nóng lên đấy.”
Tề nhìn Yến Hằng nhợt nhạt nằm im lặng trên giường, vết thương trên tay đã được băng bó kỹ, lại nghe lời Vu y vừa nói, sắc mặt Tề lập tức trắng bệch. Bọn họ đều biết nóng lên là ý gì, một khi không hạ chính là chết.
Tề chậm rãi áp chế phẫn nộ trong lòng, mở miệng nói: “Hắn chính là sứ giả Thú Thần, không dễ dàng chết như vậy đâu.” Y hiện tại chỉ có thể an ủi mình như vậy mà thôi.
Mọi người nghe Tề nói, chậm rãi gật gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể trông chờ như thế.
Tề đi ra sân, nắm chặt tay đi đến trước mặt An, một quyền nện thẳng vào mặt hắn, đánh liên tiếp mấy cú, Tế hoàn toàn không biết thế nào là nương tay, từng quyền từng cú đánh thẳng vào người hắn, An bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn không mãi mai phản kháng, tất nhiên hiểu rõ việc này do chính hắn sai lầm mà lãnh hậu quả, Tề vẫn không nghĩ buông tha hắn. Người xung quanh thấy vậy, vội vàng kéo Tề ra. Tề bị mọi người gắt gao kiềm chế, cũng dần dần bình tĩnh khỏi cơn cuồn nộ. Quay đầu dứt khoát rời đi.
An lãnh tĩnh xoa xoa máu khóe miệng, không để ý mọi người xung quanh nâng dậy, xoay người đi vào Vu y viện.
Tốc độ Dực sư vốn đã nhanh, đập cánh vài ba cái là theo kịp Ngốc Ưng, phía sau là người trong đội. An vọt hết tốc lục, nháy mắt xuất hiện phía Ngốc Ưng, đột ngột lao xuống, chi trước vồ thẳng đầu nó. Ngốc Ưng dường như khá thuần thục với tập kích của các thú nhân, chỉ thấy nó nhấc cánh phải, khẽ nghiêng thân khéo léo né tránh tập kích của An, phía sau có các thú nhân đuổi theo, nó tự nhiên không thể quay về sào huyện của mình, lại càng không muốn buông tha con mồi trong tay, chỉ có thể bay vòng quanh trên không trung.
An thấy một kích không trúng, lập tức xoay người, lại một lần nữa khởi xướng trùng kích, bức nó lại giơ cánh phải, chỉ là dưới chân Ngốc Ưng đang quấp Yến Hằng, gây trở ngại rất lớn tới độ linh hoạt của nó, bất ngời xoay thân lại bị An trảo một đường máu dài, đau đớn chợt đến khiến nó thét dài một tiếng. Tiếng kêu bén nhọn quả thực muốn chấn điếc Yến Hằng.
Đau đớn còn chưa qua, lại thấy An nghiêng người vồ tới. Móng vuốt sắt nhọn, ánh mắt bén ngót, quả thực như muốn phanh thây nuốt sống nó. Khiến nó không tự chủ được quấp chặt Yến Hằng, giơ hắn làm bia đỡ đạn.
Tiếng gió xẹt qua mặt khiến Yến Hằng đau rát, hai cánh tay gần như bị vuốt ưng đâm thủng. Hiện tại bị nó làm một động tác như vậy, cánh tay trực tiếp bị đâm thủng, máu tươi ồ ồ tuôn xuống ***g ngực, đau đớn kịch liệt ập đến khiến sắc mặt Yến Hằng càng thêm tái nhợt, hắn đã sắp thở không ra hơi nữa rồi.
Yến Hằng bị Ngốc Ưng quấp lên cao, còn chưa kịp khụ ra, máu tươi đã tràn vào họng, lại tức khắc nhìn tới An nhắm về phía hắn đánh tới. Móng vuốt sắc bén của y tập kích, Yến Hằng gần như có thể thấy được vết máu ẩn hiện trên đó. Giây phút ấy, Yến Hằng tựa như thấy được tử thần đang cầm lưỡi hái hiện ra giữa không trung, hắn trừng lớn hai mắt.
An thấy Ngốc Ưng lại dám đem Yến Hằng làm bia đỡ đạn, mắt thấy móng vuốt của mình đang áp sát, giữa lúc gấp gáp, y cứng ngắc ghìm người lại sượt qua bên cạnh, hiểm hiểm trượt qua cổ Yến Hằng, cuối cùng vẫn để lại ba đường máu trên mặt hắn.
Máu tươi nháy mắt văng ra, Yến Hằng bỗng nhiên cảm thấy lòng an tĩnh dị thường. Hắn nhắm chặt mắt, gian nam nuốt xuống máu tươi ở yết hầu.
An không nghĩ tới súc sinh này dám lấy Yến Hằng là vật thí mạng, nếu không phải y phản ứng nhanh nhẹn, e rằng Yến Hằng đã tán mạng dưới vuốt của mình rồi. Nhưng đến cùng vẫn thương tổn đến hắn. Đều tại y, nếu y không lơi là thì đã không bị súc sinh kia đánh lén, Yến Hằng cũng đâu vì y mà bị Ngốc Ưng chộp đi thế này.
An hiện không dám có hành động quá khích nào, sợ Ngốc Ưng làm ra hành động giống như ban nãy. Chỉ có thể vững vàng bay ở phía sau. Các thú nhân khác bám sát dưới thân Ngốc Ưng. Tùy thời chú ý động tĩnh.
Mất máu quá nhiều dần dần khiến Yến Hằng lâm vào bán hôn mê, hai tay cũng trở nên chết lặng. Nhưng hắn hiểu rõ chính mình không thể ngất đi, bèn hung hăng cắn đầu lưỡi, mùi truyền đến, đau đớn kịch liệt tập kích, Yến Hằng nhất thời thanh tỉnh không ít.
Yến Hằng giật mình nhớ tới thanh đại đao đặt trong không gian kia, đây là thanh đầu tiên do Tề rèn, bị Yến Hằng giữ lại với lý do làm kỷ niệm, lưu được hắn tàng trữ trong không gian.
Yến Hằng đưa ý thức vào không gian, đại đao nháy mắt xuất hiện bên cạnh Yến Hằng rồi rơi tuột xuống.
An thấy vậy ngay tức khắc đã hiểu được dụng ý của Yến Hằng. Nhanh chóng bay xuống, vững vàng dùng khớp hàm cắn chặt đại đao.
Các thú nhân bên cạnh thấy vậy, lập tức bay ra hai người, bắt đầu có trật tự tập kích Ngốc Ưng. Hai người đó không chút hoang mang đột kích, khiến cho Ngốc Ưng dần dần hoảng loạn lên, nhưng nó vẫn như cũ không muốn bỏ cơm trưa đâu.
Đang lúc Ngốc Ưng hoảng loạn giữa không trung, An cắn đại đao, bay về phía dưới nó. Trong nháy mắt, An bắt lấy cơ hội, chuyển sang hình người, cầm đại đao, bổ thẳng vào hai chân Ngốc Ưng.
Kịch liệt đau đớn đánh úp về phía đại não Ngốc Ưng, bên dưới chân và thân chia lìa từ đây.
Yến Hằng mắt thấy đại đao bổ qua đỉnh đầu mình, gió cuốn tóc tai tán loạn, ánh mắt lãnh liệt cùng gương mặt tuấn mỹ, trong nháy mắt đã mê hoặc hai mắt Yến Hằng, mà hắn cũng biết chính mình đã an toàn.
Khoảnh khắc đại đao chém qua, Yến Hằng trực tiếp rơi xuống, An bất chấp Ngốc Ưng còn thét lớn trên đỉnh đầu, ném đại đao đi, hóa thú hình, lao xuống theo Yến Hằng, vững vàng tiếp được Yến Hằng sắp mê mang.
Lúc nhìn thấy ánh mắt dẫn theo nét vui sướng cùng ảo não kia, Yến Hằng rốt cuộc chống cự không nổi, an tâm ngất đi.
An bay nhanh xuống chậm rãi đặt Yến Hằng xuống đất, các thú nhân trên không trung không còn vướng bận nhanh chóng giải quyết Ngốc Ưng rồi nháo nhào xông tới. An đỡ lấy Yến Hằng đang ngất, một Thú Nhân đã từng được Vu y huấn luyện lập tức đi tới. Cầm chặt cánh tay Yến Hằng, lần lượt rút bộ móng ưng ra. Đau đớn cường liệt khiến Yến hằng không ý thức nắm chặt tay, thân thể không tự kìm được co rút lại, theo bản năng trào nước mắt.
Cho dù là như vậy, Yến Hằng vẫn như cũ không thể tỉnh lại lần nào.
Bôi lên dược thảo cầm máu, dùng lá cây đơn giản chế thành băng gạt bao bọc vết thương.
An căng chặt thân thể, tay trái vỗ về miệng vết thương bên mặt của Yến Hằng. Thoáng mím môi biểu hiện bây giờ tâm tình y vô cùng khó chịu. Nhìn thấy vết thương Yến Hằng đã băng bó đơn giản, An đứng dậy, lạnh lẻo nói: “Đi thôi!”
Mọi người đỡ Yến Hằng lên lưng An, nhanh chóng bay thẳng lên. Cấp tốc vọt về phía bộ lạc.
Tề vốn đang ở Công xử thương nghị với các trưởng lão chuyện liên quan tới vũ tế sắp tới, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, Giác đẩy cửa chạy vào, sắc mặt trầm trọng nói: “Tề, ngươi nhanh về đi, Yến Hằng bị thương rồi.”
Tề vừa nghe lời này, cuộn giấy trong tay lập tức ‘lộp bộp’ rơi xuống đất, y cố hít một hơi thật sâu, thầm trấn định lại, sau đó xoay qua nói với nhóm trưởng lão: “Việc này ngày sau sẽ bàn tiếp, ta về trước đây.”
Chúng trưởng lão nghe thấy Yến Hằng bị thương, nhất thời cũng sốt ruột, gấp gáp nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trong Vu y viện, nhóm Vu y đang cố gắng tiến hành xử lý miệng vết thương gần như sâu tới xương của Yến Hằng.
Chỉ thấy đám người Tề một trận gấp gáp chạy tới. Nhanh chóng vọt lên, Tề lạnh lùng nhìn thẳng An đang một mình dựa tường trong góc, cuối cùng lạnh lẽo phun ra một chữ, “Hừ!”. Bất luận nói như thế nào, đây chắc chắn là do hắn bảo hộ bất lực.
Lúc đám người Tề tiến vào, Vu y đã hoàn tất việc xử lý miệng vết thương của Yến Hằng. Mấy người Tề vây quanh Vu y, ai cũng hiểu họ có bao nhiêu nóng vội, liền nhanh chóng nói: “Miệng vết thương đã xử lý tốt rồi, nhưng lại mất máu quá nhiều, tối nay có thể sẽ nóng lên đấy.”
Tề nhìn Yến Hằng nhợt nhạt nằm im lặng trên giường, vết thương trên tay đã được băng bó kỹ, lại nghe lời Vu y vừa nói, sắc mặt Tề lập tức trắng bệch. Bọn họ đều biết nóng lên là ý gì, một khi không hạ chính là chết.
Tề chậm rãi áp chế phẫn nộ trong lòng, mở miệng nói: “Hắn chính là sứ giả Thú Thần, không dễ dàng chết như vậy đâu.” Y hiện tại chỉ có thể an ủi mình như vậy mà thôi.
Mọi người nghe Tề nói, chậm rãi gật gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể trông chờ như thế.
Tề đi ra sân, nắm chặt tay đi đến trước mặt An, một quyền nện thẳng vào mặt hắn, đánh liên tiếp mấy cú, Tế hoàn toàn không biết thế nào là nương tay, từng quyền từng cú đánh thẳng vào người hắn, An bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng hắn vẫn không mãi mai phản kháng, tất nhiên hiểu rõ việc này do chính hắn sai lầm mà lãnh hậu quả, Tề vẫn không nghĩ buông tha hắn. Người xung quanh thấy vậy, vội vàng kéo Tề ra. Tề bị mọi người gắt gao kiềm chế, cũng dần dần bình tĩnh khỏi cơn cuồn nộ. Quay đầu dứt khoát rời đi.
An lãnh tĩnh xoa xoa máu khóe miệng, không để ý mọi người xung quanh nâng dậy, xoay người đi vào Vu y viện.