Hỗ thị quyết định nửa tháng đầu của mùa khô cử hành tại bộ lạc Khải Khai, từ bộ lạc Kỳ Đông đến Khải Khai mất khoảng 20 ngày hành trình.
Trải qua thương nghị, trong bộ lạc cuối cùng vẫn quyết định để Yến Hằng dẫn đội, đội ngũ bao gồm Tiết tế tự, Vạn trưởng lão, Vu y cộng thêm 50 người trong đội hộ vệ và Tề. Về phần An thì ở lại trông giữ bộ lạc.
Đối với an bài này, An ngược lại cũng không có cái gì ý kiến, dù sao trong 3 người nhất thiết phải có 1 ở lại chủ trì sự vụ hằng ngày của bộ, về phần vì sao lại chọn Tề, An tỏ vẻ, còn không phải do cái danh ‘Trưởng’ kia à, hừ hừ.
Đồ đạc muốn đem theo trong dịp này có rất nhiều, tỷ như đất nung cùng bình gốm thành phẩm, còn có quặng sắt và các loại nông cụ đao mác này nọ, lưới đánh cá cũng phải mang theo, cuối cùng toàn bộ đều nhồi vào không gian của Yến Hằng, này làm cho Yến Hằng lại cảm thán có không gian thật tiện quá đi.
Một ngày trước khi đi, Yến Hằng lén lút mò vào phòng An đang tắm, cuối cùng cũng chỉ có thể bị người ta đặt lên giường, hung hăng đòi lấy một phen, khiến Yến Hằng sâu sắc cảm thán, rõ ràng đều là giống cái, Tề thì mặc hắn muốn làm gì thì làm, còn đến chỗ An… hắn có cảm giác y xem hắn như ngựa giống ấy.
Cuối cùng, Yến ngựa giống nào đó vừa gieo giống vừa cắn vành tai An nói: “Giống hôm nay ta gieo, chờ ta trở lại, cũng nên kết trái cho ta xem nha.”
Sáng hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Yến Hằng dưới sự đưa tiễn của mọi người xuất phát. Đợi bọn họ trở về, ước chừng cũng hai tháng sau.
Yến Hằng tất nhiên ngồi trên người Tề, được vây vào bên trong cùng các giống đực khác, trên trời cũng có đội dực sư hộ vệ tùy thời tra xét bốn phía, ngược lại cũng không có quần thể đại hình thú nào sẽ công kích bọn họ.
Đồ ăn của mọi người đều tại chỗ săn bắt, bên trong không gian của Yến Hằng chỉ để một ít thịt cá khô này nọ, đây là lương thực dự trữ để tránh tình trạng tìm không được con mồi mà phải chịu đói.
Dọc đường bôn ba, Yến Hằng còn đỡ, mấy giống đực khác thì không ai chịu nổi, thời gian dài xóc nẩy khiến bọn họ vô cùng mỏi mệt. Rơi vào đường cùng, đám người Yến Hằng đành phải dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Bộ lạc hạ trại dưới một chân núi, bên cạnh có một con sông lớn, xa xa có chừng mấy ngọn đồi khác. Thảm thực vật nơi này khá xum xuê tươi tốt, đưa mắt nhìn ra, sương khói lượn lờ, phảng phất tựa tiên cảnh.
Tề mang theo người đi săn, đám người Yến Hằng ở lại bắt đầu dựng lều, sau khi đốt lửa trại, nhìn thấy mọi người vẫn chưa về, tính thuận tiện bắt chút cá để thêm cơm tối, sau ngẫm lại, cảnh đẹp này, thời tiết này, cũng không phải một cơ hội tốt sao, nhất thời hứng trí, Yến Hằng hân hoan kéo nhóm trưởng lão, mỗi người một cần câu, thong thả nhàn hạ hưởng thụ ánh nắng chiều. Đợi nhóm Tề khiêng con mồi trở về, đám người Yến Hằng đã gom được không ít cá lớn.
Cơm tối tất nhiên do Tề động thủ, tùy tay nhổ hành dại từ bờ sông, nhét vào xử lý sạch bụng cá, ướp gia vị, cắm cạnh đống lửa, thỉnh thoảng trở đều.
Tay nghề Tề vẫn tuyệt như vậy, cho dù trong hoàn cảnh đơn sơ thế này vẫn chả chút thụt lùi, sau cơm tối no nê, mọi người chia nhau đi ngủ, Yến Hằng đang muốn đứng dậy, thì bị Tề kéo góc áo.
Yến Hằng bèn cưỡi lên lưng Tề, một trận chạy như điên, đi đến dưới một gò đá, chỉ thấy bên dưới xuất hiện một đầm nước suối, phía trên sương khói lượn lờ, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt lan toả, thì ra là suối nước nóng! Yến Hằng không khỏi cười cười, không ngờ nơi đây lại tồn tại thứ này.
Trầm mình trong làn nước ấm áp, Yến Hằng thở phào một hơi. Nhìn nhìn Tề đối diện, hắn nghĩ, mấy ngày này cứ vội vàng gấp rút lên đường, hiện vừa lúc có thể giãn gân giãn cốt.
Tề híp mắt, nhiệt độ thích hợp của nước khiến toàn thân y thoải mái nói không nên lời, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng thở gấp nặng nề, kế tiếp cả người đã bị Yến Hằng ôm vào ngực. Song mông bị người nọ xoa nắn trong tay, Tề theo bản năng đẩy đẩy người này ra, ai biết càng bị ôm chặt chẽ, chợt nghe người nọ trêu đùa: “Ngươi dẫn ta tới đây còn không phải muốn làm chuyện này sao?” Nói xong thì cắn lên quả hồng mê người.
Tề theo thói quen ôm lấy cổ Yến Hằng, híp mắt lại, theo động tác của hắn mà dựa sát vào, ưm… quả thật cũng muốn đôi chút!
Lúc hai người trở lại đã là giữa khuya, người canh gác thấy họ từ trong rừng rậm đi ra, cười vô cùng ái muội. Yến Hằng ngược lại đã luyện thành mặt dày như tường thành, bèn sờ mũi cười hắc hắc, Tề thì không được, bèn khụ khụ nói: “Cười cái gì mà cười, còn không nhanh đi tuần tra.” Chỉ là vành tai đỏ au đã bán đứng y rồi.
Sáng hôm sau, đoàn người lại khởi hành, sau bảy ngày, đám người Yến Hằng rốt cuộc cũng tới được bên ngoài bộ lạc Khải Khai.
Bộ lạc Khải Khai thuộc loại bộ lạc lớn, có gần 1500 Thú Nhân, thú hình chỉ có loài Báo, tọa lạc tại một thung lũng lớn. Hỗ thị thường đều sẽ khai mặt tại nơi này. Lúc Yến Hằng đến, Hỗ thị dĩ nhiên đã bắt đầu.
Nghe tin nhóm người Yến Hằng tới, bộ lạc Khải Khai cùng nhau đến đón, xem ra Thú Thần cũng đã báo trước với họ.
Người Khải Khai lúc đầu nhận được lời truyền của Thú Thần, dưới sự ám chỉ của y, bọn họ tất nhiên sẽ đặt chuyện này ở trong lòng, cho nên vừa nghe tin đám người Yến Hằng đến, tất nhiên trực tiếp nghênh đón.
Dẫn đầu chính là tộc trưởng Khải Khai, hắn lên tiếng: “Hoan nghênh sứ giả đại nhân đến tham gia Hỗ thị. Ta chính là tộc trưởng bộ lạc Khải Khai – Pha.” Người này cười đến mức vô cùng chân thành, thoạt nhìn hết sức hàm hậu, nhưng Yến Hằng không tin tưởng người như thế lại có thể cầm giữ Hỗ thị nhiều năm như vậy. Mặc kệ đi, Yến Hằng cũng không tính dính líu quá nhiều, dù sao hắn dừng chân nơi này cũng không lâu mà.
Lại nói ‘Không giơ tay đánh mặt người cười’, Yến Hằng cũng cười đáp: “Ta là Yến Hằng, lần này phiền toái tộc trưởng chuẩn bị chỗ cho nhóm người bên ta rồi.”
“Đó là việc hiển nhiên.” Vừa nói vừa dẫn nhóm người Yến Hằng đến nơi đã chuẩn bị.
Yến Hằng cùng đám người Pha thương thảo tốt thời gian cụ thể để triển lãm cùng truyền thụ mấy công cụ này, sau đó hắn bèn dẫn người ly khai.
Bộ lạc Khải Khai bố trí cho nhóm Yến Hằng mấy gian giường chung lớn, so với nhà cửa trật tự ở bộ lạc Kỳ Đông, nơi này quả thật quá đơn sơ, mọi người dọn dẹp một phen, vài giống đực mỗi người ngủ một gian, người còn lại chia nhau các gian khác.
Sắp xếp vài người canh giữ, nhóm Yến Hằng dự tính đi tham quanh Hỗ thị một chút.
Bộ lạc Khải Khai vì Hỗ thị chuyên biệt xây riêng một khu vực lớn, mỗi lần tham gia Hỗ thị, nơi này đón gần một trăm bộ lạc đến, trên cơ bản đều là loại hình vừa và lớn, còn loại nhỏ thì không thể đến được, vì lúc này đang vội vàng trữ tồn đồ ăn cho mùa tuyết rơi, một ít thì do cách quá xa, cũng không nguyện ý bôn tập đường dài đến đây, chỗ đó sẽ tự mình mở ra loại hình Hỗ thị nhỏ. Mà có thể giống Yến Hằng hôm nay, một lần dẫn tới 55 người theo thế này thì rất ít, phần lớn các bộ lạc đều chỉ dẫn chừng hai mươi mấy người là đủ.
Cho dù là như vậy, bộ lạc Khải Khai cũng không thể an bài ổn thoả cho nhiều người như thế, giống Yến Hằng có thể trực tiếp an bài nhiều người như vậy trong đây rất ít, phần lớn đều tự mình hạ trại xung quanh khu Khải Khai mà thôi.
Bên trong Hỗ thị, người đến người đi tấp nập, Yến Hằng nhìn lướt quá các quầy hàng của mấy bộ lạc khác, đại đa số đều là một ít trái cây, hạt giống, thảo dược, da thú, nấm này nọ, ngược lại cũng có chút đồ thủ công, bất quá kỹ thuật không cao. Càng có một ít bộ lạc vậy mà trực tiếp bày đồ ăn lên sạp luôn, bất quá mấy bộ lạc này bình thường đều là loại nhỏ xung quanh Khải Khai này. Nhân dịp Hỗ thị làm vài giao dịch môi giới này nọ, mà bình thường đều là da thú.
Đợi khi Yến Hằng đi dạo tận hứng, mới muộn màng phát hiện hắn đã xé lẻ rồi. Yến Hằng ngược lại cũng không lo lắng vấn đề an toàn.
Lại đi tiếp về phía trước một tí, loáng thoáng nghe được cái gì mà ‘Giống cái’, ‘bị khu trục’, ‘không biết xấu hổ’ này nọ, Yến Hằng theo thói quen nhíu nhíu mày.
Dẹt đám đông đi vào, chỉ thấy hai người đứng đối diện Tề, trong đó có một người đang lớn tiếng lăng nhục y. Yến Hằng chợt nổi cơn thịnh nộ.
Trải qua thương nghị, trong bộ lạc cuối cùng vẫn quyết định để Yến Hằng dẫn đội, đội ngũ bao gồm Tiết tế tự, Vạn trưởng lão, Vu y cộng thêm 50 người trong đội hộ vệ và Tề. Về phần An thì ở lại trông giữ bộ lạc.
Đối với an bài này, An ngược lại cũng không có cái gì ý kiến, dù sao trong 3 người nhất thiết phải có 1 ở lại chủ trì sự vụ hằng ngày của bộ, về phần vì sao lại chọn Tề, An tỏ vẻ, còn không phải do cái danh ‘Trưởng’ kia à, hừ hừ.
Đồ đạc muốn đem theo trong dịp này có rất nhiều, tỷ như đất nung cùng bình gốm thành phẩm, còn có quặng sắt và các loại nông cụ đao mác này nọ, lưới đánh cá cũng phải mang theo, cuối cùng toàn bộ đều nhồi vào không gian của Yến Hằng, này làm cho Yến Hằng lại cảm thán có không gian thật tiện quá đi.
Một ngày trước khi đi, Yến Hằng lén lút mò vào phòng An đang tắm, cuối cùng cũng chỉ có thể bị người ta đặt lên giường, hung hăng đòi lấy một phen, khiến Yến Hằng sâu sắc cảm thán, rõ ràng đều là giống cái, Tề thì mặc hắn muốn làm gì thì làm, còn đến chỗ An… hắn có cảm giác y xem hắn như ngựa giống ấy.
Cuối cùng, Yến ngựa giống nào đó vừa gieo giống vừa cắn vành tai An nói: “Giống hôm nay ta gieo, chờ ta trở lại, cũng nên kết trái cho ta xem nha.”
Sáng hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Yến Hằng dưới sự đưa tiễn của mọi người xuất phát. Đợi bọn họ trở về, ước chừng cũng hai tháng sau.
Yến Hằng tất nhiên ngồi trên người Tề, được vây vào bên trong cùng các giống đực khác, trên trời cũng có đội dực sư hộ vệ tùy thời tra xét bốn phía, ngược lại cũng không có quần thể đại hình thú nào sẽ công kích bọn họ.
Đồ ăn của mọi người đều tại chỗ săn bắt, bên trong không gian của Yến Hằng chỉ để một ít thịt cá khô này nọ, đây là lương thực dự trữ để tránh tình trạng tìm không được con mồi mà phải chịu đói.
Dọc đường bôn ba, Yến Hằng còn đỡ, mấy giống đực khác thì không ai chịu nổi, thời gian dài xóc nẩy khiến bọn họ vô cùng mỏi mệt. Rơi vào đường cùng, đám người Yến Hằng đành phải dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Bộ lạc hạ trại dưới một chân núi, bên cạnh có một con sông lớn, xa xa có chừng mấy ngọn đồi khác. Thảm thực vật nơi này khá xum xuê tươi tốt, đưa mắt nhìn ra, sương khói lượn lờ, phảng phất tựa tiên cảnh.
Tề mang theo người đi săn, đám người Yến Hằng ở lại bắt đầu dựng lều, sau khi đốt lửa trại, nhìn thấy mọi người vẫn chưa về, tính thuận tiện bắt chút cá để thêm cơm tối, sau ngẫm lại, cảnh đẹp này, thời tiết này, cũng không phải một cơ hội tốt sao, nhất thời hứng trí, Yến Hằng hân hoan kéo nhóm trưởng lão, mỗi người một cần câu, thong thả nhàn hạ hưởng thụ ánh nắng chiều. Đợi nhóm Tề khiêng con mồi trở về, đám người Yến Hằng đã gom được không ít cá lớn.
Cơm tối tất nhiên do Tề động thủ, tùy tay nhổ hành dại từ bờ sông, nhét vào xử lý sạch bụng cá, ướp gia vị, cắm cạnh đống lửa, thỉnh thoảng trở đều.
Tay nghề Tề vẫn tuyệt như vậy, cho dù trong hoàn cảnh đơn sơ thế này vẫn chả chút thụt lùi, sau cơm tối no nê, mọi người chia nhau đi ngủ, Yến Hằng đang muốn đứng dậy, thì bị Tề kéo góc áo.
Yến Hằng bèn cưỡi lên lưng Tề, một trận chạy như điên, đi đến dưới một gò đá, chỉ thấy bên dưới xuất hiện một đầm nước suối, phía trên sương khói lượn lờ, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt lan toả, thì ra là suối nước nóng! Yến Hằng không khỏi cười cười, không ngờ nơi đây lại tồn tại thứ này.
Trầm mình trong làn nước ấm áp, Yến Hằng thở phào một hơi. Nhìn nhìn Tề đối diện, hắn nghĩ, mấy ngày này cứ vội vàng gấp rút lên đường, hiện vừa lúc có thể giãn gân giãn cốt.
Tề híp mắt, nhiệt độ thích hợp của nước khiến toàn thân y thoải mái nói không nên lời, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng thở gấp nặng nề, kế tiếp cả người đã bị Yến Hằng ôm vào ngực. Song mông bị người nọ xoa nắn trong tay, Tề theo bản năng đẩy đẩy người này ra, ai biết càng bị ôm chặt chẽ, chợt nghe người nọ trêu đùa: “Ngươi dẫn ta tới đây còn không phải muốn làm chuyện này sao?” Nói xong thì cắn lên quả hồng mê người.
Tề theo thói quen ôm lấy cổ Yến Hằng, híp mắt lại, theo động tác của hắn mà dựa sát vào, ưm… quả thật cũng muốn đôi chút!
Lúc hai người trở lại đã là giữa khuya, người canh gác thấy họ từ trong rừng rậm đi ra, cười vô cùng ái muội. Yến Hằng ngược lại đã luyện thành mặt dày như tường thành, bèn sờ mũi cười hắc hắc, Tề thì không được, bèn khụ khụ nói: “Cười cái gì mà cười, còn không nhanh đi tuần tra.” Chỉ là vành tai đỏ au đã bán đứng y rồi.
Sáng hôm sau, đoàn người lại khởi hành, sau bảy ngày, đám người Yến Hằng rốt cuộc cũng tới được bên ngoài bộ lạc Khải Khai.
Bộ lạc Khải Khai thuộc loại bộ lạc lớn, có gần 1500 Thú Nhân, thú hình chỉ có loài Báo, tọa lạc tại một thung lũng lớn. Hỗ thị thường đều sẽ khai mặt tại nơi này. Lúc Yến Hằng đến, Hỗ thị dĩ nhiên đã bắt đầu.
Nghe tin nhóm người Yến Hằng tới, bộ lạc Khải Khai cùng nhau đến đón, xem ra Thú Thần cũng đã báo trước với họ.
Người Khải Khai lúc đầu nhận được lời truyền của Thú Thần, dưới sự ám chỉ của y, bọn họ tất nhiên sẽ đặt chuyện này ở trong lòng, cho nên vừa nghe tin đám người Yến Hằng đến, tất nhiên trực tiếp nghênh đón.
Dẫn đầu chính là tộc trưởng Khải Khai, hắn lên tiếng: “Hoan nghênh sứ giả đại nhân đến tham gia Hỗ thị. Ta chính là tộc trưởng bộ lạc Khải Khai – Pha.” Người này cười đến mức vô cùng chân thành, thoạt nhìn hết sức hàm hậu, nhưng Yến Hằng không tin tưởng người như thế lại có thể cầm giữ Hỗ thị nhiều năm như vậy. Mặc kệ đi, Yến Hằng cũng không tính dính líu quá nhiều, dù sao hắn dừng chân nơi này cũng không lâu mà.
Lại nói ‘Không giơ tay đánh mặt người cười’, Yến Hằng cũng cười đáp: “Ta là Yến Hằng, lần này phiền toái tộc trưởng chuẩn bị chỗ cho nhóm người bên ta rồi.”
“Đó là việc hiển nhiên.” Vừa nói vừa dẫn nhóm người Yến Hằng đến nơi đã chuẩn bị.
Yến Hằng cùng đám người Pha thương thảo tốt thời gian cụ thể để triển lãm cùng truyền thụ mấy công cụ này, sau đó hắn bèn dẫn người ly khai.
Bộ lạc Khải Khai bố trí cho nhóm Yến Hằng mấy gian giường chung lớn, so với nhà cửa trật tự ở bộ lạc Kỳ Đông, nơi này quả thật quá đơn sơ, mọi người dọn dẹp một phen, vài giống đực mỗi người ngủ một gian, người còn lại chia nhau các gian khác.
Sắp xếp vài người canh giữ, nhóm Yến Hằng dự tính đi tham quanh Hỗ thị một chút.
Bộ lạc Khải Khai vì Hỗ thị chuyên biệt xây riêng một khu vực lớn, mỗi lần tham gia Hỗ thị, nơi này đón gần một trăm bộ lạc đến, trên cơ bản đều là loại hình vừa và lớn, còn loại nhỏ thì không thể đến được, vì lúc này đang vội vàng trữ tồn đồ ăn cho mùa tuyết rơi, một ít thì do cách quá xa, cũng không nguyện ý bôn tập đường dài đến đây, chỗ đó sẽ tự mình mở ra loại hình Hỗ thị nhỏ. Mà có thể giống Yến Hằng hôm nay, một lần dẫn tới 55 người theo thế này thì rất ít, phần lớn các bộ lạc đều chỉ dẫn chừng hai mươi mấy người là đủ.
Cho dù là như vậy, bộ lạc Khải Khai cũng không thể an bài ổn thoả cho nhiều người như thế, giống Yến Hằng có thể trực tiếp an bài nhiều người như vậy trong đây rất ít, phần lớn đều tự mình hạ trại xung quanh khu Khải Khai mà thôi.
Bên trong Hỗ thị, người đến người đi tấp nập, Yến Hằng nhìn lướt quá các quầy hàng của mấy bộ lạc khác, đại đa số đều là một ít trái cây, hạt giống, thảo dược, da thú, nấm này nọ, ngược lại cũng có chút đồ thủ công, bất quá kỹ thuật không cao. Càng có một ít bộ lạc vậy mà trực tiếp bày đồ ăn lên sạp luôn, bất quá mấy bộ lạc này bình thường đều là loại nhỏ xung quanh Khải Khai này. Nhân dịp Hỗ thị làm vài giao dịch môi giới này nọ, mà bình thường đều là da thú.
Đợi khi Yến Hằng đi dạo tận hứng, mới muộn màng phát hiện hắn đã xé lẻ rồi. Yến Hằng ngược lại cũng không lo lắng vấn đề an toàn.
Lại đi tiếp về phía trước một tí, loáng thoáng nghe được cái gì mà ‘Giống cái’, ‘bị khu trục’, ‘không biết xấu hổ’ này nọ, Yến Hằng theo thói quen nhíu nhíu mày.
Dẹt đám đông đi vào, chỉ thấy hai người đứng đối diện Tề, trong đó có một người đang lớn tiếng lăng nhục y. Yến Hằng chợt nổi cơn thịnh nộ.