“Sao các ngươi lại trêu chọc bọn họ?” Về đến nhà, Pha cau mày nói với Tiền và Nguyên.
“Lúc ấy chúng ta cũng không biết hắn là sứ giả Thú Thần.” Nguyên bụm mặt nói.
“Vậy mà dám làm loạn cùng họ ở Hỗ thị!” Hắn cũng không ngờ này hai người này lớn gan như thế. Tốt xấu gì cũng đã mấy chục tuổi, thế mà không biết phân nặng nhẹ. Nếu không phải còn có chỗ dùng, hắn lúc ấy làm sao trợ thằng ngu này lên làm tộc trưởng bộ lạc Bác Hồ chứ.
“Ngài còn không biết cái tên Yến Hằng đó có bao nhiêu kiêu ngạo đâu, hắn cứ như thế mà trực tiếp ra tay với ta đấy.” Vừa nói vừa chỉ chỉ mặt mình.
“Còn không phải do ngươi lúc đó chọc người ta?” Pha cố nén lửa giận.
“Nhưng tiện nhân kia đứng trước mặt ta, làm sao ta nhịn nổi, nếu không phải năm đó hắn làm bậy, bây giờ ta sẽ bị người người ngầm dè biểu sau lưng thế này à.” Nguyên vừa nghĩ đến chuyện này, lửa giận lại bắt đầu nổi lên.
“Đủ rồi, ngươi chẳng lẽ không nghe người ta nói rồi sao, đó là do chính Thú Thần an bài giúp đó? Cho dù y trước kia đã làm gì, hiện tại cũng đã được Thú Thần chấp nhận. Ngươi nói như vậy, là không hài lòng với Thú Thần hả?” Một kẻ vừa ngu xuẩn vừa không thức thời thế này, làm sao sống đến bây giờ hả trời!?
“Trong khoảng thời gian này, các ngươi không được đi trêu chọc bọn họ nữa, họ đến đây vốn do Thú Thần phái đến dạy chúng ta mấy cái gọi là tiên tiến gì đó. Các ngươi cũng đừng quên, loại vũ khí hắn đã bắn người bị thương cũng chính là một trong các thứ đó.” Mấy từ ‘tiên tiến’, ‘vũ khí’ này còn do chính Thú Thần đại nhân nói đấy, biết không hả?
Nói tới chuyện này, ánh mắt Tiền không khỏi trầm xuống, cánh tay phải vừa mới băng bó tốt, bây giờ vẫn ẩn ẩn đau nhứt, nếu gã nắm giữ được loại vũ khí đó, bây giờ họ sao lại phải đứng chỗ này nghe người chỉ trỏ mắng nhiếc thế này.
“Chúng ta sẽ chú ý.” Tiền cung kính hồi đáp.
“Vậy đi, các ngươi hiểu chuyện là được.” Pha phất phất tay nói, trực tiếp để hai gã kia rời đi.
“Không được, ta thật sự nuốt không nổi cục tức này.” Trở về phòng mình, Nguyên rốt cuộc không nhịn được: “Ngươi ngẫm lại biện pháp đi.”
“Không nhịn được cũng phải nhịn xuống, ta có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ. Người ta hiện tại đã là nhân vật lớn. Chúng ta trêu chọc không nổi.” Tiền vô cảm nói.
“Chẳng lẽ cứ để yên như thế?” Nguyên rất không cam lòng.
“Bằng không thì thế nào! Chúng ta hiện không những không thể làm gì, mà còn phải lo lắng vạn nhất Yến Hằng giận chó đánh mèo thì sao, nếu hắn không muốn dạy chúng ta vài thứ kia thì làm thế nào đây. Ngươi cũng nhìn rõ thứ vũ khí trong tay bọn họ có bao nhiêu lợi hại đi.”
“Nhưng mà –”
“Không nhưng nhị gì hết, tạm thời không cần trêu chọc bọn họ, vậy đi, ta nghỉ ngơi trước đây.” Nói rồi xoay người rời đi, không thèm để ý kẻ phía sau đang rít gào.
Chính gã cũng không cam tâm. Gã phải lấy cái tên phế vật như Nguyên, còn Tề lại được gả cho sứ giả Thú Thần.
Bởi vì thư phụ của Tề năng lực xuất chúng, cho nên hùng phụ của Trực (Trực là hùng phụ của gã) không để ý đến sự phản đối của Trực mà định ra Trưởng cho hắn, thư phụ của gã – Tây vốn là ngươi yêu của Trực, vẫn luôn cho rằng mình mới là Trưởng, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, vì thế vẫn luôn phân cao thấp với thư phụ của Tề. Một lần săn bắn nọ, vì để bắt con mồi càng quý báu hơn thư phụ của Tề, Tây một thân một mình truy đuổi con mồi vào thâm sơn cùng cốc, không nghĩ tới cuối cùng lại bị Mị xà cắn trúng, vừa lúc gặp Pha đi đến, dưới sự sai sót ngẫu nhiên, Tây cứ thế có thai hoang khi chưa lập gia đình. Này cũng tạo thành thân thế trơ trẽn của Tiền hiện tại.
Tuy thú hình của gã cũng là loài báo thì đã sao, trong mắt người khác gã mãi mãi vẫn là thứ tạp chủng.
May mắn lão thư phụ của Tề chết sớm, thế nhưng Tề lại vẫn cứ lắc lư trêu ngươi gã, đã thế dù gã cố gáng thế nào, đều so ra kém năng lực xuất chúng của Tề, các thú nhân chưa thành niên trong bộ lạc lúc ấy đều xem Tề như thủ lĩnh, sai đâu đánh đó. Nhưng cố tình y còn đính hôn với Nguyên – con trai tộc trưởng. Gã bất hạnh như vậy, y sao có thể hạnh phúc!?
Nhưng thế thì sao nào, gã vừa thả mồi, giống đực chưa lập của y không phải đã hơn hở chạy theo sao? Còn hùng phụ của y à, gã và thư phụ mình chỉ cần trước mặt Trực đâm chọc vài cái thôi, Trực vốn chả thích Tề nay lại càng ghét cay ghét đắng. Đến cuối cùng, gã chỉ cần trực diện khóc lóc vờ vịt một phen, thư phụ thì mài mài bên tai vài lần, đã khiến ông ta cam tâm tình nguyện xuống tay chặt đứt tương lai của Tề.
Về sau, gã chỉ cần nói hai ba câu đã thu mua được hết thảy cái thứ mà y cho là bạn tốt kia, khiến gã dễ dàng tóm được y vào ***g, tuy rằng không ngờ cuối cùng vẫn để y trốn thoát.
Lại càng không ngờ 20 năm sau, gã thế mà gặp lại y nơi đây, hơn nữa đối phương còn gả cho sứ giả Thú Thần, gã mưu đồ nhiều năm như thế, chẳng lẽ ngược lại cho y tất thảy như bây giờ sao?
Gã… không cam tâm.
Tiền siết chặt tay, cho dù bây giờ không có biện pháp đối phó bọn họ, gã cũng có thể chế ra một ít phiền toái. Chỉ cần gã đem vài chuyện tung ra là có thể dạy dỗ đám đó rồi.
Nghĩ đến đây, gã xoay người đi qua chỗ thư phụ mình.
Mấy năm trước, bộ lạc Bác Hồ tao ngộ khô hạn trên quy mô lớn, buộc phải chuyển khỏi nơi cư trụ nhiều năm, sau nhiều lần khúc chiết, gã ở trong này tìm được hùng phụ ruột của mình – Pha, hùng phụ của Nguyên cũng ở trong trận bôn tẩu này bỏ mình, dưới sự trợ giúp của Pha, bộ lạc Bác Hồ được an trí tại một bình nguyên cách nơi này 3 ngày đường, Nguyên cũng nhờ sự giúp sức đó trở thành tân tộc trưởng.
Tiền tự nhiên biết rõ Pha làm thế vì cái gì, bất quá là muốn thôn tính bộ lạc Bác Hồ mà thôi, trải qua trận đại hạn này, nhân khẩu Bác Hồ mất hơn 400 Thú Nhân, nếu không có Pha đến đỡ, Bác Hồ căn bản không thể vựt dậy nổi rồi, đây cũng là lý do dù Tiền và Nguyên biết rõ mưu đồ của Pha lại bất lực chịu trận thế này. Thú hình của bộ lạc Bác Hồ cùng Khải Khai đều là Báo, hai bộ lạc trao đổi dung hợp tự nhiên không hề có trở ngại.
Những năm gần đây, Pha ở mặt ngoài đối xử với gã rất tốt, thường xuyên lấy lý do nhớ thương gã, sai phái người Khải Khai đến vấn an và giúp gã an ủi tộc nhân, hoặc khiến gã có quyền lực trực tiếp ra vào bộ lạc hắn, trên thực tế bất quá đây chỉ vì mượn sức tộc nhân Bác Hồ, và làm tốt bước dạo đầu để hợp nhất hai bộ lạc càng thêm dễ dàng.
Lần đi Hỗ thị này, thư phụ Tây cùng Trực đều cùng đến.
Vừa vào cửa, Tiền đã kéo Tây cùng Trực vào buồng trong. Tây vừa thấy vết thương trên cánh tay Tiền, lớn giọng hỏi: “Tay ngươi làm sao bị thương thế này, tại Khải Khai còn ai dám thương tổn ngươi.”
“Chính là Tề tiện nhân kia.” Mắt Tiền tối lại.
“Cái gì, y không phải bị đuổi khỏi bộ lạc rồi sao? Thế nào sẽ ở trong này.” Trực nghe gã nói không khỏi bậy dậy, sửng sốt hỏi.
“Y hiện không còn như xưa rồi, đã thành giống cái của sứ giả Thú Thần. Vết thương nơi tay của ta do chính giống đực y gây ra đấy.” Tiền nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái gì, y dám làm vậy sao!?” Rồi hung hăng nói với Trực: “Trực, ngươi phải vì Tiền làm chủ chuyện này!”
“Ngươi không nghe thấy hắn nói sao? Người ta hiện đã là giống cái của sứ giả Thú Thần. Ta có thể làm thế nào được?” Trực không khỏi nhíu nhíu mày.
Tây nghe được hắn nói vậy, chớp chớp mắt, lên tiếng: “Ngươi cũng đừng quên, lúc trước nếu không phải thư phụ y, ta và Tiền có bị người chê cười như thế này à.” Tuy gã ta mỗi lần đều nói một câu thế này, thế nhưng lần nào mà không hiệu quả chớ.
“Này –” Mỗi lần vừa nói đến chuyện này, Trực lập tức tràn ngập áy náy với hai người họ. Nếu Tề còn tại Bác Hồ, gã ngược lại có thể nương theo thân phận hùng phụ y chỉ trích một phen, nhưng hiện tại y đã bị đuổi đi mất rồi.
“Hùng phụ, ngươi có thể không biết, nhóm người bên Tề đến đây lần này, vốn chính là được Thú Thần chỉ dẫn để dạy chúng ta vũ khí, dụng cụ tiên tiến này nọ. Hiện tại bọn họ biết chúng ta cũng ở nơi này, rủi như bọn họ không muốn dạy chúng ta thì làm sao. Nơi này là bộ lạc Khải Khai, bọn họ bên ngoài không dám làm gì, nhưng nếu lén lút gây hấn, chúng ta sẽ phòng bị không được.” Nhìn thái độ Trực chuyển biến, Tiền vội vàng khuyên.
“Hẵng không thể đâu!” Trực chần chờ nói.
“Nếu là sứ giả Thú Thần thì nhất định sẽ không, nhưng nếu là Tề, thì chưa chắc nha, y từ nhỏ đã lòng dạ hẹp hòi, trong mắt chẳng chứa được ai hơn mình, lúc ấy ta chính làm em y, vậy mà y còn ganh đua hơn kém, hiện tại y đã bị chúng ta đuổi đi như thế, y có thể bỏ qua à?!”
“Chúng ta nên làm thế này đây.” Trực vừa nghe nhất thời có chút kích động.
“Chúng ta có thể làm như vậy –”
“Lúc ấy chúng ta cũng không biết hắn là sứ giả Thú Thần.” Nguyên bụm mặt nói.
“Vậy mà dám làm loạn cùng họ ở Hỗ thị!” Hắn cũng không ngờ này hai người này lớn gan như thế. Tốt xấu gì cũng đã mấy chục tuổi, thế mà không biết phân nặng nhẹ. Nếu không phải còn có chỗ dùng, hắn lúc ấy làm sao trợ thằng ngu này lên làm tộc trưởng bộ lạc Bác Hồ chứ.
“Ngài còn không biết cái tên Yến Hằng đó có bao nhiêu kiêu ngạo đâu, hắn cứ như thế mà trực tiếp ra tay với ta đấy.” Vừa nói vừa chỉ chỉ mặt mình.
“Còn không phải do ngươi lúc đó chọc người ta?” Pha cố nén lửa giận.
“Nhưng tiện nhân kia đứng trước mặt ta, làm sao ta nhịn nổi, nếu không phải năm đó hắn làm bậy, bây giờ ta sẽ bị người người ngầm dè biểu sau lưng thế này à.” Nguyên vừa nghĩ đến chuyện này, lửa giận lại bắt đầu nổi lên.
“Đủ rồi, ngươi chẳng lẽ không nghe người ta nói rồi sao, đó là do chính Thú Thần an bài giúp đó? Cho dù y trước kia đã làm gì, hiện tại cũng đã được Thú Thần chấp nhận. Ngươi nói như vậy, là không hài lòng với Thú Thần hả?” Một kẻ vừa ngu xuẩn vừa không thức thời thế này, làm sao sống đến bây giờ hả trời!?
“Trong khoảng thời gian này, các ngươi không được đi trêu chọc bọn họ nữa, họ đến đây vốn do Thú Thần phái đến dạy chúng ta mấy cái gọi là tiên tiến gì đó. Các ngươi cũng đừng quên, loại vũ khí hắn đã bắn người bị thương cũng chính là một trong các thứ đó.” Mấy từ ‘tiên tiến’, ‘vũ khí’ này còn do chính Thú Thần đại nhân nói đấy, biết không hả?
Nói tới chuyện này, ánh mắt Tiền không khỏi trầm xuống, cánh tay phải vừa mới băng bó tốt, bây giờ vẫn ẩn ẩn đau nhứt, nếu gã nắm giữ được loại vũ khí đó, bây giờ họ sao lại phải đứng chỗ này nghe người chỉ trỏ mắng nhiếc thế này.
“Chúng ta sẽ chú ý.” Tiền cung kính hồi đáp.
“Vậy đi, các ngươi hiểu chuyện là được.” Pha phất phất tay nói, trực tiếp để hai gã kia rời đi.
“Không được, ta thật sự nuốt không nổi cục tức này.” Trở về phòng mình, Nguyên rốt cuộc không nhịn được: “Ngươi ngẫm lại biện pháp đi.”
“Không nhịn được cũng phải nhịn xuống, ta có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ. Người ta hiện tại đã là nhân vật lớn. Chúng ta trêu chọc không nổi.” Tiền vô cảm nói.
“Chẳng lẽ cứ để yên như thế?” Nguyên rất không cam lòng.
“Bằng không thì thế nào! Chúng ta hiện không những không thể làm gì, mà còn phải lo lắng vạn nhất Yến Hằng giận chó đánh mèo thì sao, nếu hắn không muốn dạy chúng ta vài thứ kia thì làm thế nào đây. Ngươi cũng nhìn rõ thứ vũ khí trong tay bọn họ có bao nhiêu lợi hại đi.”
“Nhưng mà –”
“Không nhưng nhị gì hết, tạm thời không cần trêu chọc bọn họ, vậy đi, ta nghỉ ngơi trước đây.” Nói rồi xoay người rời đi, không thèm để ý kẻ phía sau đang rít gào.
Chính gã cũng không cam tâm. Gã phải lấy cái tên phế vật như Nguyên, còn Tề lại được gả cho sứ giả Thú Thần.
Bởi vì thư phụ của Tề năng lực xuất chúng, cho nên hùng phụ của Trực (Trực là hùng phụ của gã) không để ý đến sự phản đối của Trực mà định ra Trưởng cho hắn, thư phụ của gã – Tây vốn là ngươi yêu của Trực, vẫn luôn cho rằng mình mới là Trưởng, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, vì thế vẫn luôn phân cao thấp với thư phụ của Tề. Một lần săn bắn nọ, vì để bắt con mồi càng quý báu hơn thư phụ của Tề, Tây một thân một mình truy đuổi con mồi vào thâm sơn cùng cốc, không nghĩ tới cuối cùng lại bị Mị xà cắn trúng, vừa lúc gặp Pha đi đến, dưới sự sai sót ngẫu nhiên, Tây cứ thế có thai hoang khi chưa lập gia đình. Này cũng tạo thành thân thế trơ trẽn của Tiền hiện tại.
Tuy thú hình của gã cũng là loài báo thì đã sao, trong mắt người khác gã mãi mãi vẫn là thứ tạp chủng.
May mắn lão thư phụ của Tề chết sớm, thế nhưng Tề lại vẫn cứ lắc lư trêu ngươi gã, đã thế dù gã cố gáng thế nào, đều so ra kém năng lực xuất chúng của Tề, các thú nhân chưa thành niên trong bộ lạc lúc ấy đều xem Tề như thủ lĩnh, sai đâu đánh đó. Nhưng cố tình y còn đính hôn với Nguyên – con trai tộc trưởng. Gã bất hạnh như vậy, y sao có thể hạnh phúc!?
Nhưng thế thì sao nào, gã vừa thả mồi, giống đực chưa lập của y không phải đã hơn hở chạy theo sao? Còn hùng phụ của y à, gã và thư phụ mình chỉ cần trước mặt Trực đâm chọc vài cái thôi, Trực vốn chả thích Tề nay lại càng ghét cay ghét đắng. Đến cuối cùng, gã chỉ cần trực diện khóc lóc vờ vịt một phen, thư phụ thì mài mài bên tai vài lần, đã khiến ông ta cam tâm tình nguyện xuống tay chặt đứt tương lai của Tề.
Về sau, gã chỉ cần nói hai ba câu đã thu mua được hết thảy cái thứ mà y cho là bạn tốt kia, khiến gã dễ dàng tóm được y vào ***g, tuy rằng không ngờ cuối cùng vẫn để y trốn thoát.
Lại càng không ngờ 20 năm sau, gã thế mà gặp lại y nơi đây, hơn nữa đối phương còn gả cho sứ giả Thú Thần, gã mưu đồ nhiều năm như thế, chẳng lẽ ngược lại cho y tất thảy như bây giờ sao?
Gã… không cam tâm.
Tiền siết chặt tay, cho dù bây giờ không có biện pháp đối phó bọn họ, gã cũng có thể chế ra một ít phiền toái. Chỉ cần gã đem vài chuyện tung ra là có thể dạy dỗ đám đó rồi.
Nghĩ đến đây, gã xoay người đi qua chỗ thư phụ mình.
Mấy năm trước, bộ lạc Bác Hồ tao ngộ khô hạn trên quy mô lớn, buộc phải chuyển khỏi nơi cư trụ nhiều năm, sau nhiều lần khúc chiết, gã ở trong này tìm được hùng phụ ruột của mình – Pha, hùng phụ của Nguyên cũng ở trong trận bôn tẩu này bỏ mình, dưới sự trợ giúp của Pha, bộ lạc Bác Hồ được an trí tại một bình nguyên cách nơi này 3 ngày đường, Nguyên cũng nhờ sự giúp sức đó trở thành tân tộc trưởng.
Tiền tự nhiên biết rõ Pha làm thế vì cái gì, bất quá là muốn thôn tính bộ lạc Bác Hồ mà thôi, trải qua trận đại hạn này, nhân khẩu Bác Hồ mất hơn 400 Thú Nhân, nếu không có Pha đến đỡ, Bác Hồ căn bản không thể vựt dậy nổi rồi, đây cũng là lý do dù Tiền và Nguyên biết rõ mưu đồ của Pha lại bất lực chịu trận thế này. Thú hình của bộ lạc Bác Hồ cùng Khải Khai đều là Báo, hai bộ lạc trao đổi dung hợp tự nhiên không hề có trở ngại.
Những năm gần đây, Pha ở mặt ngoài đối xử với gã rất tốt, thường xuyên lấy lý do nhớ thương gã, sai phái người Khải Khai đến vấn an và giúp gã an ủi tộc nhân, hoặc khiến gã có quyền lực trực tiếp ra vào bộ lạc hắn, trên thực tế bất quá đây chỉ vì mượn sức tộc nhân Bác Hồ, và làm tốt bước dạo đầu để hợp nhất hai bộ lạc càng thêm dễ dàng.
Lần đi Hỗ thị này, thư phụ Tây cùng Trực đều cùng đến.
Vừa vào cửa, Tiền đã kéo Tây cùng Trực vào buồng trong. Tây vừa thấy vết thương trên cánh tay Tiền, lớn giọng hỏi: “Tay ngươi làm sao bị thương thế này, tại Khải Khai còn ai dám thương tổn ngươi.”
“Chính là Tề tiện nhân kia.” Mắt Tiền tối lại.
“Cái gì, y không phải bị đuổi khỏi bộ lạc rồi sao? Thế nào sẽ ở trong này.” Trực nghe gã nói không khỏi bậy dậy, sửng sốt hỏi.
“Y hiện không còn như xưa rồi, đã thành giống cái của sứ giả Thú Thần. Vết thương nơi tay của ta do chính giống đực y gây ra đấy.” Tiền nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái gì, y dám làm vậy sao!?” Rồi hung hăng nói với Trực: “Trực, ngươi phải vì Tiền làm chủ chuyện này!”
“Ngươi không nghe thấy hắn nói sao? Người ta hiện đã là giống cái của sứ giả Thú Thần. Ta có thể làm thế nào được?” Trực không khỏi nhíu nhíu mày.
Tây nghe được hắn nói vậy, chớp chớp mắt, lên tiếng: “Ngươi cũng đừng quên, lúc trước nếu không phải thư phụ y, ta và Tiền có bị người chê cười như thế này à.” Tuy gã ta mỗi lần đều nói một câu thế này, thế nhưng lần nào mà không hiệu quả chớ.
“Này –” Mỗi lần vừa nói đến chuyện này, Trực lập tức tràn ngập áy náy với hai người họ. Nếu Tề còn tại Bác Hồ, gã ngược lại có thể nương theo thân phận hùng phụ y chỉ trích một phen, nhưng hiện tại y đã bị đuổi đi mất rồi.
“Hùng phụ, ngươi có thể không biết, nhóm người bên Tề đến đây lần này, vốn chính là được Thú Thần chỉ dẫn để dạy chúng ta vũ khí, dụng cụ tiên tiến này nọ. Hiện tại bọn họ biết chúng ta cũng ở nơi này, rủi như bọn họ không muốn dạy chúng ta thì làm sao. Nơi này là bộ lạc Khải Khai, bọn họ bên ngoài không dám làm gì, nhưng nếu lén lút gây hấn, chúng ta sẽ phòng bị không được.” Nhìn thái độ Trực chuyển biến, Tiền vội vàng khuyên.
“Hẵng không thể đâu!” Trực chần chờ nói.
“Nếu là sứ giả Thú Thần thì nhất định sẽ không, nhưng nếu là Tề, thì chưa chắc nha, y từ nhỏ đã lòng dạ hẹp hòi, trong mắt chẳng chứa được ai hơn mình, lúc ấy ta chính làm em y, vậy mà y còn ganh đua hơn kém, hiện tại y đã bị chúng ta đuổi đi như thế, y có thể bỏ qua à?!”
“Chúng ta nên làm thế này đây.” Trực vừa nghe nhất thời có chút kích động.
“Chúng ta có thể làm như vậy –”