Ngày hôm sau, Tăng Nghị đến sở Thương mại tỉnh. Thủ tục huyện Nam Vân xin đã thông qua, Niếp Quốc Bình cũng rất rộng rãi, một lần liền cho năm người ở huyện Nam Vân có thể cùng với đoàn thương vụ cùng nhau đến Anh quốc.
Rời khỏi sở Thương mại, Tăng Nghị liền đem tin tức này nói cho Tương Trung Nhạc. Tương Trung Nhạc ở trong điện thoại khen ngợi vài câu, sau đó cúp điện thoại, cho người bắt tay vào chuẩn bị chuyện này.
Một chiếc Mercesdes Benz xa hoa lúc này dừng lại trước mặt Tăng Nghị. Trương Trí Trường bước xuống xe, vươn hai tay ra cười nói:
- Phó trưởng phòng Tăng, trở lại Vinh Thành tại sao lại không thông báo một tiếng để tôi làm tốt công tác tiếp đãi?
Tăng Nghị bắt tay thật chặt:
- Đổng tổng cũng đang ở Vinh Thành?
- Sáng nay mới từ thủ đô đến Vinh Thành. Đổng tiên sinh sau khi đáp máy bay, nghe nói Phó trưởng phòng Tăng đang ở Vinh Thành, nên lập tức bảo tôi đến đây đón cậu.
-
Trương Trí Trường cười ha hả mở cửa xe:
- Phó trưởng phòng Tăng muốn đi đâu để tôi đưa đi? Nếu trưa nay không có việc gì bận thì xin cho tôi mội cơ hội mời cơm. Tất cả sẽ do tôi an bài.
Tăng Nghị nhìn thấy thời gian cũng đã gần tới giờ cơm thì liền nói:
- Vậy thì làm phiền Trương tổng.
- Phó trưởng phòng Tăng đồng ý thì đó là vinh hạnh cho tôi.
Trương Trí Trường cùng với Tăng Nghị bước vào trong xe, rồi nhẹ nhàng khép cửa xe lại, xoay người ngồi ở vị trí lái phụ, bảo tài xế lái xe đi.
Thông qua kính chiếu hậu bên trong xe, Trương Trí Trường quan sát Tăng Nghị, trong lòng cảm thán rất nhiều. Mấy ngày nay, hạng mục quảng trường ở Vinh Thành vẫn do y lo liệu. Nói thật, y quả thật không ngờ, một sự việc khiến cho cả tập đoàn Cửu Thái phải bó tay không ngờ dưới sự chỉ điểm của một vị Phó trưởng phòng Y tế, bắt đầu tuyết tan dần dần. Đổng tiên sinh lần này đến thủ đô, nghe nói đã hoạt động tốt lắm. Hạng mục sắp được đưa vào triển khai.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trong sân một tòa nhà mang phong cách vùng sông nước ở Nam Giang. Bên ngoài bức tường có thể nhìn thấy những hàng trúc xanh xanh bên trong.
Cổng được làm bằng loại giả gỗ, bên ngoài đặt hai con sư tử đá. Trên cánh cửa cổng có hai cái khóa bằng đồng. Khi đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một bức tường gạch, chính giữa khảm một con kỳ lân bằng ngọc lưu ly.
- Phó trưởng Phòng Tăng, xin mời bên này.
Trương Trí Trường đi trước dẫn đường, đi vào một con đường nhỏ có rừng trúc hai bên thanh tĩnh.
Vừa mới quẹo qua, chợt nghe thấy tiếng cười của Đổng Lực Dương:
- Là Phó trưởng Phòng Tăng đến đấy à?
Dứt lời liền thấy Đổng Lực Dương đi nhanh tới, sảng khoái cười nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng, chúng ta lại gặp nhau.
- Đổng tổng khí sắc không tồi.
Tăng Nghị chào hỏi. Hắn là thầy thuốc, khi gặp ai luôn có thói quen nhìn khí sắc của người đó.
- Đây đều nhờ phúc của Phó trưởng Phòng Tăng.
Đổng Lực Dương chắp tay nói:
- Mau mời vào, uống tách trà xong, tôi lập tức cho người chuẩn bị đồ ăn ngay.
Tăng Nghị đi theo Đổng Lực Dương bước vào. Gian nhà nhìn từ ngoài vào thì trông giống như những căn nhà khác ở Giang Nam, nhưng khi đi vào bên trong thì không gian rất rộng lớn, ánh sáng tốt, trưng bày rất nhiều đồ cổ của Đổng gia.
- Không nghĩ tới Đổng tổng ở Vinh Thành lại có một căn nhà tốt đến như vậy.
Tăng Nghị cười, ngồi vào một chiếc ghế bành.
Đổng Lực Dương khoát tay:
- Đây không phải là nhà của tôi, mà là do một số bạn bè ở Vinh Thành góp lại làm. Bình thường mọi người rảnh rỗi thì hay tới đây uống trà.
Tăng Nghị liền hiểu rõ. Đây giống như là một hội sở tư nhân, quy mô không lớn nhưng cấp bậc rất cao. Chỉ có giới thương nhân tinh anh mới có thể đến. Venus quy mô tuy rất lớn, nhưng đối tượng phục vụ không giới hạn một người. Ngoại trừ giới thương nhân thì còn có những nhân vật nổi tiếng trong giới biểu diễn nghệ thuật. Thậm chí còn có rất nhiều cán bộ.
Khi những người khác bước ra ngoài, Đổng Lực Dương mới nói:
- Sự việc lần này rất cảm ơn Phó trưởng Phòng Tăng đã trợ giúp. Tôi luôn muốn gặp cậu để nói lời cảm ơn.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Tôi cũng chẳng giúp cho Đổng tổng cái gì. Ngược lại chỉ có Đổng tổng giúp tôi thì có.
Đổng Lực Dương chỉ biết Tăng Nghị không muốn có nhiều việc liên quan đến tập đoàn Cửu Thái nên nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng nhờ tôi chuyển đồ giùm tôi đã chuyển rồi.
Nói xong, ông ta đứng lên, xuất ra một bản đồ quy hoạch treo lên:
- Đây là bản đồ thiết kế quy hoạch một phần của chúng tôi. Phó trưởng Phòng Tăng hãy xem qua một chút.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua, phát hiện trong bản đồ, phòng làm việc của Bát Lộ quân đã được để ra một khoảng trống rất lớn. Hơn nữa lại là nằm giữa trung tâm, dùng màu đỏ để đánh dấu, được ghi là “Màu đỏ: Nhà văn hóa lưu niệm”.
- Phòng làm việc của Bát Lộ quân trước kia, chúng tôi xây dựng lại trên nền đất cũ. Chẳng những phải xây dựng lại mà hơn nữa còn phải mở rộng, khiến nó trở thành một tòa nhà hiện đại mang màu sắc văn hóa lớn nhất Nam Giang, trở thành một căn cứ tuyên truyền văn hóa ái quốc.
Đổng Lực Dương cười. Phương án này của ông ra rất được Mạnh Quần Sinh tán thành. Mạnh Quần Sinh cũng đã đồng ý đi làm công tác với Kiều lão. Lần này ông ta đi thủ đô chính là làm việc này. Phải nói là rất thuận lợi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Đổng Lực Dương thật đúng là gian thương. Theo như bản đồ quy hoạch, địa bàn phòng làm việc của Bát Lộ quân rất lớn, nhưng phỏng chừng sau khi xây dựng xong thì sẽ không được như vậy.
Trước kia Viên Văn Kiệt sở dĩ mạnh tay hủy đi phòng làm việc của Kiều lão, thứ nhất là vì vị trí của tòa nhà này rất quan trọng. Thứ hai, tòa nhà cũ nát, không hợp với quảng trường buôn bán mới được xây dựng, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của quảng trường. Nếu xây dựng mới, như vậy sẽ không tồn tại vấn đề thứ hai. Về phần vị trí của tòa lầu, Đổng Lực Dương cho xây trên một địa bàn rất lớn. Như vậy phòng làm việc khằng định là không dùng được. Đến lúc đó chỉ là một tòa lầu nhỏ, xung quanh là quảng trường và công viên. Trừ phi là xem qua bản đồ, nếu không thì sẽ không ai biết quảng trường công viên kia thuộc loại quảng trường làm việc hay là quảng trường buôn bán.
Cứ như vậy, hai vấn đề tất cả đều được giải quyết.
- Quy hoạch không tồi!
Tăng Nghị gật đầu:
- Nhưng muốn bắt đầu hạng mục quảng trường buôn bán này sợ là còn có điểm khó khăn.
Tăng Nghị nhìn thấy, phương án của Đổng Lực Dương cho dù là được Kiều lão đồng ý, nhưng cũng sẽ không cho ông xây dựng lại để ngụy trang cho quảng trường buôn bán. Việc giấu đầu hở đuôi này quá lộ liễu.
Đổng Lực Dương mỉm cười:
- Cho nên, tôi vẫn còn muốn mời Phó trưởng Phòng Tăng hỗ trợ.
Tăng Nghị cầm lấy tách trà:
- Đổng tổng nói quá lời. Tôi người nhỏ, lời nhẹ, sợ là không thể giúp được ông.
- Phó trưởng Phòng Tăng trước đừng vội từ chối.
Đổng Lực Dương khoát tay:
- Tôi không phải nói hạng mục quảng trường buôn bán. Trong thời buổi theo đuổi hiệu quả kinh tế và lợi ích đi đôi, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải có trách nhiệm chiếu cố xã hội. Đây là điều mà tập đoàn Cửu Thái chúng tôi theo đuổi. Hiện tại, chúng tôi tính toán xây dựng một nhà lưu niêm văn hóa ở Vinh Thành, nhưng không biết chuyện này nên tìm ai bàn bạc. Cho nên muốn nhờ Phó trưởng Phòng Tăng chỉ điểm một phần.
Tăng Nghị khóe mắt nhướng lên một chút. Đổng Lực Dương chiêu thức này quả nhiên là lợi hại. Nhìn lại bản đồ quy hoạch, Tăng Nghị lại càng phát giác được Đổng Lực Dương có thể phát triển tập đoàn Cửu Thái như ngày hôm nay không phải là nhờ may mắn và ngẫu nhiên. Người này chẳng những am hiểu vận tác tài chính mà còn am hiểu quan trường chi đạo. Ông ta xây dựng nhà văn hóa lưu niệm, thật sự là một chiêu thức diệu kỳ đảm bảo được toàn cục.
Nếu không đề cập đến việc xây dựng quảng trường buôn bán mà chỉ nói là xây dựng nhà văn hóa lưu niệm thì lực cản từ phía Kiều lão sẽ vô cùng nhỏ. Ở Nam Giang sẽ không có người đề xuất cự tuyệt. Thứ nhất là có thể làm dịu đi chuyện lần trước, tạo lại ấn tượng tốt cho Kiều lão. Thứ hai đây cũng là công trình lập nên chiến tích.
Nhưng được lợi nhất trong đó cũng chính là tập đoàn Cửu Thái. Đổng Lực Dương cố ý quy hoạch nhà văn hóa lưu niệm lớn đến như vậy, kỳ thật chính là muốn thừa cơ hội xây dựng lại nhà văn hóa, trước bắt đầu làm công tác giải phóng mặt bằng. Khi nhà văn hóa lưu niệm này hoàn chỉnh, Kiều lão hài lòng, Nam Giang hài lòng, tất nhiên sẽ không có người truy cứu chuyện lần trước. Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Đầu tiên là vụ án của Viên Văn Kiệt, bên truy tố vẫn chưa có quyết định. Chính là bởi vì chuyện cưỡng chế phá dỡ phòng làm việc cũ và xây dựng mới vẫn còn kéo dài, truy tố có tiếp tục thì cũng không có ý nghĩa. Mặc kệ là vụ án của Viên Công Bình thẩm tra như thế nào, đề cập đến phòng làm việc của Kiều lão, bên truy tố khẳng định sẽ giải quyết trước. Vấn đề này một khi đã giải quyết thì tài chính đóng băng trước kia của tập đoàn Cửu Thái tự động sẽ trở về.
Tiếp theo, dựa trên quy hoạch của Đổng Lực Dương, xây dựng nhà văn hóa lưu niệm, đem những xây dựng cũ vây lại bên trong. Đến lúc đó cái không hợp nhau không phải là phòng làm việc mà là những căn nhà xung quanh. Cho dù Đổng Lực Dương không đề cập tới, phía Vinh Thành cũng khẳng định sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách hoàn cảnh xung quanh. Đến lúc đó Đổng Lực Dương phát tài lực, như vậy hạng mục quảng trường buôn bán sẽ thuận lý thành chương.
Có thể nói, chiêu này của Đổng Lực Dương là đón ý nói hùa, khiến cho người ta khó lòng mà cự tuyệt.
Đổng Lực Dương lại xuất ra một bức tranh, nói:
- Đây là Mạnh Quần Sinh chuyển cho tôi, Phó trưởng Phòng Tăng hãy xem qua.
Tăng Nghị mở ra, phát hiện là tranh chữ của Kiều Văn Đức “Hữu Dung Nãi Đại” (Vô cùng bao dung). Câu đề tặng bên dưới chính là Lý Hán Sinh. Tăng Nghị cười. Như thế rất phù hợp với phong cách của Kiều Văn Đức. Ông ta không viết “Thối Nhất Bộ Hải Khoát Thiên Không” (Nhịn một chút gió yên sóng lặng. Lùi một bước biển êm trời xanh) bởi vì ông ta không phải là người như vậy, cũng không có viết “ Trừng Tiền Bí Hậu” (Răn trước ngừa sau) hay “Tri Thác Năng Cải Thiện Mạc Đại Yên” (Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là bao dung vĩ đại). Dù sao ông ta cũng là người đã lui ra, lại dùng giọng điệu phê bình người khác cũng không thật thích hợp.
“Hữu Dung Nãi Đại”, đây cũng giống như việc Kiều Văn Đức rất thích chữ do mình viết. Ông ta chính là muốn nói cho người khác biết, tôi Kiều Văn Đức là một người rất có ý chí. Ông ta không đề tên Kiều Văn Đức là muốn trước nhìn xem Nam Giang phương diện thi thố có thể khiến mình hài lòng hay không thì lúc đó mới có thể bao dung được.
- Phó trưởng Phòng Tăng, cậu cảm thấy chữ này như thế nào?
Đổng Lực Dương hỏi.
Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chữ hay, đầy thâm ý. Đổng tổng, phúc tự này có thể cho tôi mượn mang về nghiên cứu không?
Đổng Lực Dương cười ha hả, chỉ biết rằng Tăng Nghị đã đồng ý hỗ trợ, khẩn trương thu lại bức phúc tự, cẩn thận đặt trước mặt Tăng Nghị:
- Phó trưởng Phòng Tăng, nếu thích thì cứ việc cầm.
Tăng Nghị cũng không khách khí, liền nhận lấy bản phúc tự. Lần trước Đổng Lực Dương đã cho mình một phần ân tình thuận nước đẩy thuyền, chính mình vẫn còn chưa báo đáp.
Sự việc đã bàn xong, Đổng Lực Dương lập tức bảo người chuẩn bị đồ ăn.
Tăng Nghị ở Vinh Thành đợi vài ngày, cho đến trước khi về lại Nam Vân, trong lúc đến chào tạm biệt Phương Nam Quốc, hắn đã mang theo bản phúc tự đến tòa nhà số 1 Ủy viên thường vụ.
Hôm nay là cuối tuần, Phương Nam Quốc đang ngồi đọc sách trong thư phòng, biết Tăng Nghị đến nên cho bảo hắn vào phòng để nói chuyện.
- Trà lần trước cậu mang cho tôi, uống ngon lắm.
Phương Nam Quốc vừa nói vừa chỉ cái ghế bên cạnh.
Tăng Nghị ngồi xuống, cười nói:
- Ngài nếu thích uống thì tôi sẽ mang tiếp cho ngài. Nam Vân cái gì cũng không có, nhưng Tướng Quân trà thì có rất nhiều.
Phương Nam Quốc nhìn bản phúc tự trong tay Tăng Nghị nói:
- Cậu cầm cái gì trên tay vậy?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Một người bạn đã cho tôi, là tranh chữ. Tôi xem không hiểu nên muốn mang đến cho Bí thư Phương xem qua.
Phương Nam Quốc cũng là người thích thư pháp, vừa nghe đã cảm thấy rất hứng thú. Ông buông quyển sách trong tay, nói:
- Mở ra để tôi xem qua một chút.
Tăng Nghị cười ha hả tiến lên, cởi bỏ sợi dây buộc, chậm rãi mở ra, đặt trước mặt Phương Nam Quốc.
Phương Nam Quốc vừa thấy, trong bụng thầm nghĩ chữ viết rất đẹp, có một loại khí thế bao hàm. Bốn chữ “Hữu Dung Nãi Đại” rất chuẩn xác.
Nhìn câu đề tặng Lý Hán Sinh, Phương Nam Quốc liền biết Tăng Nghị vì sao lại mang bản phúc tự này đến đây. Đây là Kiều lão truyền tin tức cho mình. Sau việc của Viên Công Bình, tỉnh Nam Giang đã phái người đi liên hệ với Kiều lại, hy vọng có thể giải thích chuyện này, nhưng đều bị Kiều lão chặn ngoài cửa. Hôm nay Kiều lão cho người mang đến bốn chữ này cho mình, đây chính là chuyện tốt.
- Người bạn của cậu thật là rộng rãi. Một bức thư pháp tốt như vậy mà cũng tặng cho cậu.
Phương Nam Quốc buông bản phúc tự, ánh mắt sắc bén nhìn Tăng Nghị. Ông ta là một chính khách lão luyện, chỉ cần nhìn thấy bốn chữ này là biết được đằng sau nó có ẩn ý.
Tăng Nghị lại nói:
- Đây là Đổng Lực Dương của tập đoàn Cửu Thái tặng cho tôi. Tập đoàn Cửu Thái chuẩn bị ở nơi làm việc cũ của Bát Lộ quân xây dựng một tòa nhà văn hóa lưu niệm.
Phương Nam Quốc trong lòng thầm nghĩ, vị Đổng Lực Dương này thật là hảo thủ đoạn. Việc mà tỉnh Nam Giang làm không được, ông ta lại làm rất tốt, lại còn được Kiều lão tha thứ. Bản phúc tự này của Kiều lão hẳn muốn đề cập đến chuyện nhà văn hóa lưu niệm. Chỉ có điều không biết Đổng Lực Dương còn có mục đích gì.
- Hạng mục quảng trường buôn bán xung quanh phòng làm việc nghe nói chính là do tập đoàn Cửu Thái đầu tư.
Phương Nam Quốc biết Đổng Lực Dương vì sao vẫn còn nôn nóng với Nam Giang.
Tăng Nghị thấy Phương Nam Quốc không có tỏ vẻ gì thì nói:
- Bí thư Phương, ngày mai tôi sẽ trở về Nam Vân.
Phương Nam Quốc cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó nhìn tách trà đầy thâm ý nói:
- Trà ngon như vậy mà không đẩy mạnh tiêu thụ thì thật là đáng tiếc.
Tăng Nghị hiện tại đã thích ứng với cái việc nói chuyện đầy hàm ý này. Những lời này của Phương Nam Quốc có thể lý giải ông ta ủng hộ Tướng Quân trà, cũng như là ủng hộ cho hạng mục giúp đỡ người nghèo.
Rời khỏi tòa nhà số 1 Ủy viên thường vụ, Tăng Nghị liền gọi điện thoại cho Đổng Lực Dương, đem tình hình nói qua một chút.
Đổng Lực Dương luôn miệng cảm kích. Ông ta bôn ba mấy tháng nay, rốt ruộc cũng đã có kết quả.
Trở lại Nam Vân, Tăng Nghị trước tới Tương Trung Nhạc để báo cáo tình hình. Tương Trung Nhạc vẫn rất quan tâm đến tình hình của dã trà. Sau khi nói vài câu, y liền đề cập đến chuyện khác:
- Tình hình nhà đầu tư thế nào, khi nào thì có thể bắt đầu thu trà?
- Tài chính hẳn là đã có, ngày mai bắt đầu thu.
Tương Trung Nhạc vô cùng mừng rỡ. Y hy vọng hạng mục trà lần này có thể phát triển. Huyện Nam Vân hơn phân nửa xã đều có loại trà này. Nếu hạng mục này có thể thành công, thì quần chúng có thể làm giàu, và huyện Nam Vân sẽ không còn là huyện nghèo khó cấp quốc gia. Đó chính là chiến tích lớn nhất của y.
Đang nói chuyện, Chánh văn phòng UBND huyện Đổng Tự Chính gõ cửa bước vào, cầm trong tay một phần danh sách, nói:
- Chủ tịch huyện Tăng, đây là danh sách người tham gia phái đoàn đến Anh quốc, xin mời ngài xem qua.
- Lão Đổng, anh hãy thông báo, ngày mai nhà máy trà sẽ đi thu trà, bảo các xã ở dưới chuẩn bị sẵn sàng.
Tương Trung Nhạc cười to. Tuy nhiên, khi nhìn qua bản danh sách, sắc mặt của y sa sầm xuống:
- Bản danh sách này là ai làm?
Đổng Tự Chính đã đi theo Tương Trung Nhạc được một thời gian, cơ bản cũng hiểu được tính tình của Tương Trung Nhạc, vừa thấy thì biết rằng Tương Trung Nhạc tức giận liền khẩn trương nói:
- Bởi vì đoàn thương mại lần này là do sở Thương mại tỉnh tổ chức, cho nên bản danh sách này là do phòng Thương mại huyện định ra.
- Bừa bãi. Đây là đoàn thương mại chứ không phải là đoàn lữ hành.
Tương Trung Nhạc phát hỏa.
- Tôi sẽ bảo bọn họ điều chỉnh ngay.
Đổng Tự Chính lập tức cầm bản danh sách về,
Tương Trung Nhạc tiếp tục nói:
- Ở tỉnh cho huyện Nam Vân chúng ta cơ hội này chính là muốn giúp đỡ cho hạng mục dã trà của chúng ta, chứ không phải là hạng mục về du lịch. Đây không phải là cơ hội cho một số người ra nước ngoài du lịch. Bản danh sách này có người nào là có liên quan đến hạng mục? Tôi thấy bản danh sách này không nên do phòng Thương mại định, anh nên tự mình định đi.
- Vâng!
Đổng Tự Chính lên tiếng. Khi y nhìn thấy bản danh sách cũng cảm thấy nó rất kỳ cục. Tổng cộng có năm danh ngạch thì Trưởng phòng Thương mại Lý Thuận Long đã chiếm hết ba. Ông ta mang theo vợ của mình đang công tác tại Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình cùng với con trai nhét vào danh sách. Toàn bộ cả nhà đều biến thành đoàn du lịch. Còn lại hai danh ngạch, Lý Thuận Long cho vợ chồng của Trưởng phòng Giao thông huyện Dương Vĩ. Cặp vợ chồng này không mang theo con cái, vì con của họ đang du học tại Anh quốc. Họ đến Anh quốc lần này nhân tiện thăm con luôn.
Một đoàn thương mại liền biến thành một đoàn du lịch, đoàn thăm người thân, Tương Trung Nhạc làm sao mà không tức giận. Cơ hội lần này đối với các huyện giàu có thì có cũng được, không có cũng được, nhưng đối với huyện Nam Vân và đối với chính bản thân mình mà nói thì đây là việc rất quan trọng. Nó có liên quan đến kế hoạch chấn hưng Nam Vân của mình có thực hiện được hay không.
Ngày hôm sau, nhà máy trà liền phái người đến các xã huyện Nam Vân bắt đầu thu trà. Bởi vì nguyên nhân thời tiết nên đại bộ phận người đều tranh thủ thu trà.
Trước kia dã trà không đáng tiền, rất nhiều nông dân trồng trà cho dù có trà trong tay nhưng cũng không bảo quản, khiến cho hương vị của trà mất hết, nên không thể đạt tới tiêu chuẩn xuân trà. Nhưng có một số người kinh doanh trà đã bảo quản lại, bọn họ trước thu vào giá thấp, sau đó bán qua cho nhà máy với giá cao hơn.
Dựa theo cấp bậc phân loại khác nhau, giá trà sẽ dao động từ ba mươi đến ba trăm đồng một cân. Trước đây xã đã phân phát những tiêu chuẩn về phân loại trà nhưng người nông dân trồng trà cũng không coi trọng. Hiện tại đến thời điểm bán trà, liền thấy trà của người khác sao cao hơn mình thì lúc này mới coi trọng quyển sách kia.
Còn có rất nhiều người xé quyển sách kia mang về chùi đít thì bây giờ tiếc vô cùng. Khi bán trà đã yêu cầu phân phát lại cho mình một quyển.
Vi Hướng Nam vốn tính toán bỏ ra mười triệu để thu trà, nhưng cuối cùng không thể không thêm vào mười lăm triệu. Bởi vì thị trường trà hiện nay vẫn chưa mở ra, lực điều động tiền của cô cũng có giới hạn. Nếu lấy ra thêm nữa thì không dám.
Nửa tháng sau, công tác thu mua trà cơ bản đã hoàn thành. Những người ngồi chờ trà tăng giá lúc này khóc không ra nước mắt.
Danh sách đoàn thương mại huyện Nam Vân một lần nữa được chỉnh sửa lại. Năm người mới bao gồm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Khang Đức Lai, Tăng Nghị, Trưởng phòng phòng Thương mại huyện Lý Hải Long, Phó trưởng phòng phòng Du lịch huyện Vương Húc Dân cùng với một nữ sinh viên vừa mới được phân phối đến huyện tên là Yến Dung, bộ dạng sáng sủa, xinh đẹp sẽ đảm nhận người phiên dịch cho đoàn.
Chuẩn bị tốt đâu vào đấy, đoàn người bắt đầu xuất phát đến Vinh Thành, chuẩn bị sau khi họp mặt với đoàn ở tỉnh sẽ cùng nhau đến Anh quốc.
Bởi vì vợ và con của mình bị loại ra khỏi danh sách, Lý Hải Long xem ai cũng đều là kẻ thù. Dọc đường đi, ông ta ngoại trừ nói chuyện với Khang Đức Lai thì ai cũng đều không nói.
Rời khỏi sở Thương mại, Tăng Nghị liền đem tin tức này nói cho Tương Trung Nhạc. Tương Trung Nhạc ở trong điện thoại khen ngợi vài câu, sau đó cúp điện thoại, cho người bắt tay vào chuẩn bị chuyện này.
Một chiếc Mercesdes Benz xa hoa lúc này dừng lại trước mặt Tăng Nghị. Trương Trí Trường bước xuống xe, vươn hai tay ra cười nói:
- Phó trưởng phòng Tăng, trở lại Vinh Thành tại sao lại không thông báo một tiếng để tôi làm tốt công tác tiếp đãi?
Tăng Nghị bắt tay thật chặt:
- Đổng tổng cũng đang ở Vinh Thành?
- Sáng nay mới từ thủ đô đến Vinh Thành. Đổng tiên sinh sau khi đáp máy bay, nghe nói Phó trưởng phòng Tăng đang ở Vinh Thành, nên lập tức bảo tôi đến đây đón cậu.
-
Trương Trí Trường cười ha hả mở cửa xe:
- Phó trưởng phòng Tăng muốn đi đâu để tôi đưa đi? Nếu trưa nay không có việc gì bận thì xin cho tôi mội cơ hội mời cơm. Tất cả sẽ do tôi an bài.
Tăng Nghị nhìn thấy thời gian cũng đã gần tới giờ cơm thì liền nói:
- Vậy thì làm phiền Trương tổng.
- Phó trưởng phòng Tăng đồng ý thì đó là vinh hạnh cho tôi.
Trương Trí Trường cùng với Tăng Nghị bước vào trong xe, rồi nhẹ nhàng khép cửa xe lại, xoay người ngồi ở vị trí lái phụ, bảo tài xế lái xe đi.
Thông qua kính chiếu hậu bên trong xe, Trương Trí Trường quan sát Tăng Nghị, trong lòng cảm thán rất nhiều. Mấy ngày nay, hạng mục quảng trường ở Vinh Thành vẫn do y lo liệu. Nói thật, y quả thật không ngờ, một sự việc khiến cho cả tập đoàn Cửu Thái phải bó tay không ngờ dưới sự chỉ điểm của một vị Phó trưởng phòng Y tế, bắt đầu tuyết tan dần dần. Đổng tiên sinh lần này đến thủ đô, nghe nói đã hoạt động tốt lắm. Hạng mục sắp được đưa vào triển khai.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trong sân một tòa nhà mang phong cách vùng sông nước ở Nam Giang. Bên ngoài bức tường có thể nhìn thấy những hàng trúc xanh xanh bên trong.
Cổng được làm bằng loại giả gỗ, bên ngoài đặt hai con sư tử đá. Trên cánh cửa cổng có hai cái khóa bằng đồng. Khi đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một bức tường gạch, chính giữa khảm một con kỳ lân bằng ngọc lưu ly.
- Phó trưởng Phòng Tăng, xin mời bên này.
Trương Trí Trường đi trước dẫn đường, đi vào một con đường nhỏ có rừng trúc hai bên thanh tĩnh.
Vừa mới quẹo qua, chợt nghe thấy tiếng cười của Đổng Lực Dương:
- Là Phó trưởng Phòng Tăng đến đấy à?
Dứt lời liền thấy Đổng Lực Dương đi nhanh tới, sảng khoái cười nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng, chúng ta lại gặp nhau.
- Đổng tổng khí sắc không tồi.
Tăng Nghị chào hỏi. Hắn là thầy thuốc, khi gặp ai luôn có thói quen nhìn khí sắc của người đó.
- Đây đều nhờ phúc của Phó trưởng Phòng Tăng.
Đổng Lực Dương chắp tay nói:
- Mau mời vào, uống tách trà xong, tôi lập tức cho người chuẩn bị đồ ăn ngay.
Tăng Nghị đi theo Đổng Lực Dương bước vào. Gian nhà nhìn từ ngoài vào thì trông giống như những căn nhà khác ở Giang Nam, nhưng khi đi vào bên trong thì không gian rất rộng lớn, ánh sáng tốt, trưng bày rất nhiều đồ cổ của Đổng gia.
- Không nghĩ tới Đổng tổng ở Vinh Thành lại có một căn nhà tốt đến như vậy.
Tăng Nghị cười, ngồi vào một chiếc ghế bành.
Đổng Lực Dương khoát tay:
- Đây không phải là nhà của tôi, mà là do một số bạn bè ở Vinh Thành góp lại làm. Bình thường mọi người rảnh rỗi thì hay tới đây uống trà.
Tăng Nghị liền hiểu rõ. Đây giống như là một hội sở tư nhân, quy mô không lớn nhưng cấp bậc rất cao. Chỉ có giới thương nhân tinh anh mới có thể đến. Venus quy mô tuy rất lớn, nhưng đối tượng phục vụ không giới hạn một người. Ngoại trừ giới thương nhân thì còn có những nhân vật nổi tiếng trong giới biểu diễn nghệ thuật. Thậm chí còn có rất nhiều cán bộ.
Khi những người khác bước ra ngoài, Đổng Lực Dương mới nói:
- Sự việc lần này rất cảm ơn Phó trưởng Phòng Tăng đã trợ giúp. Tôi luôn muốn gặp cậu để nói lời cảm ơn.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Tôi cũng chẳng giúp cho Đổng tổng cái gì. Ngược lại chỉ có Đổng tổng giúp tôi thì có.
Đổng Lực Dương chỉ biết Tăng Nghị không muốn có nhiều việc liên quan đến tập đoàn Cửu Thái nên nói:
- Phó trưởng Phòng Tăng nhờ tôi chuyển đồ giùm tôi đã chuyển rồi.
Nói xong, ông ta đứng lên, xuất ra một bản đồ quy hoạch treo lên:
- Đây là bản đồ thiết kế quy hoạch một phần của chúng tôi. Phó trưởng Phòng Tăng hãy xem qua một chút.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua, phát hiện trong bản đồ, phòng làm việc của Bát Lộ quân đã được để ra một khoảng trống rất lớn. Hơn nữa lại là nằm giữa trung tâm, dùng màu đỏ để đánh dấu, được ghi là “Màu đỏ: Nhà văn hóa lưu niệm”.
- Phòng làm việc của Bát Lộ quân trước kia, chúng tôi xây dựng lại trên nền đất cũ. Chẳng những phải xây dựng lại mà hơn nữa còn phải mở rộng, khiến nó trở thành một tòa nhà hiện đại mang màu sắc văn hóa lớn nhất Nam Giang, trở thành một căn cứ tuyên truyền văn hóa ái quốc.
Đổng Lực Dương cười. Phương án này của ông ra rất được Mạnh Quần Sinh tán thành. Mạnh Quần Sinh cũng đã đồng ý đi làm công tác với Kiều lão. Lần này ông ta đi thủ đô chính là làm việc này. Phải nói là rất thuận lợi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Đổng Lực Dương thật đúng là gian thương. Theo như bản đồ quy hoạch, địa bàn phòng làm việc của Bát Lộ quân rất lớn, nhưng phỏng chừng sau khi xây dựng xong thì sẽ không được như vậy.
Trước kia Viên Văn Kiệt sở dĩ mạnh tay hủy đi phòng làm việc của Kiều lão, thứ nhất là vì vị trí của tòa nhà này rất quan trọng. Thứ hai, tòa nhà cũ nát, không hợp với quảng trường buôn bán mới được xây dựng, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của quảng trường. Nếu xây dựng mới, như vậy sẽ không tồn tại vấn đề thứ hai. Về phần vị trí của tòa lầu, Đổng Lực Dương cho xây trên một địa bàn rất lớn. Như vậy phòng làm việc khằng định là không dùng được. Đến lúc đó chỉ là một tòa lầu nhỏ, xung quanh là quảng trường và công viên. Trừ phi là xem qua bản đồ, nếu không thì sẽ không ai biết quảng trường công viên kia thuộc loại quảng trường làm việc hay là quảng trường buôn bán.
Cứ như vậy, hai vấn đề tất cả đều được giải quyết.
- Quy hoạch không tồi!
Tăng Nghị gật đầu:
- Nhưng muốn bắt đầu hạng mục quảng trường buôn bán này sợ là còn có điểm khó khăn.
Tăng Nghị nhìn thấy, phương án của Đổng Lực Dương cho dù là được Kiều lão đồng ý, nhưng cũng sẽ không cho ông xây dựng lại để ngụy trang cho quảng trường buôn bán. Việc giấu đầu hở đuôi này quá lộ liễu.
Đổng Lực Dương mỉm cười:
- Cho nên, tôi vẫn còn muốn mời Phó trưởng Phòng Tăng hỗ trợ.
Tăng Nghị cầm lấy tách trà:
- Đổng tổng nói quá lời. Tôi người nhỏ, lời nhẹ, sợ là không thể giúp được ông.
- Phó trưởng Phòng Tăng trước đừng vội từ chối.
Đổng Lực Dương khoát tay:
- Tôi không phải nói hạng mục quảng trường buôn bán. Trong thời buổi theo đuổi hiệu quả kinh tế và lợi ích đi đôi, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải có trách nhiệm chiếu cố xã hội. Đây là điều mà tập đoàn Cửu Thái chúng tôi theo đuổi. Hiện tại, chúng tôi tính toán xây dựng một nhà lưu niêm văn hóa ở Vinh Thành, nhưng không biết chuyện này nên tìm ai bàn bạc. Cho nên muốn nhờ Phó trưởng Phòng Tăng chỉ điểm một phần.
Tăng Nghị khóe mắt nhướng lên một chút. Đổng Lực Dương chiêu thức này quả nhiên là lợi hại. Nhìn lại bản đồ quy hoạch, Tăng Nghị lại càng phát giác được Đổng Lực Dương có thể phát triển tập đoàn Cửu Thái như ngày hôm nay không phải là nhờ may mắn và ngẫu nhiên. Người này chẳng những am hiểu vận tác tài chính mà còn am hiểu quan trường chi đạo. Ông ta xây dựng nhà văn hóa lưu niệm, thật sự là một chiêu thức diệu kỳ đảm bảo được toàn cục.
Nếu không đề cập đến việc xây dựng quảng trường buôn bán mà chỉ nói là xây dựng nhà văn hóa lưu niệm thì lực cản từ phía Kiều lão sẽ vô cùng nhỏ. Ở Nam Giang sẽ không có người đề xuất cự tuyệt. Thứ nhất là có thể làm dịu đi chuyện lần trước, tạo lại ấn tượng tốt cho Kiều lão. Thứ hai đây cũng là công trình lập nên chiến tích.
Nhưng được lợi nhất trong đó cũng chính là tập đoàn Cửu Thái. Đổng Lực Dương cố ý quy hoạch nhà văn hóa lưu niệm lớn đến như vậy, kỳ thật chính là muốn thừa cơ hội xây dựng lại nhà văn hóa, trước bắt đầu làm công tác giải phóng mặt bằng. Khi nhà văn hóa lưu niệm này hoàn chỉnh, Kiều lão hài lòng, Nam Giang hài lòng, tất nhiên sẽ không có người truy cứu chuyện lần trước. Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Đầu tiên là vụ án của Viên Văn Kiệt, bên truy tố vẫn chưa có quyết định. Chính là bởi vì chuyện cưỡng chế phá dỡ phòng làm việc cũ và xây dựng mới vẫn còn kéo dài, truy tố có tiếp tục thì cũng không có ý nghĩa. Mặc kệ là vụ án của Viên Công Bình thẩm tra như thế nào, đề cập đến phòng làm việc của Kiều lão, bên truy tố khẳng định sẽ giải quyết trước. Vấn đề này một khi đã giải quyết thì tài chính đóng băng trước kia của tập đoàn Cửu Thái tự động sẽ trở về.
Tiếp theo, dựa trên quy hoạch của Đổng Lực Dương, xây dựng nhà văn hóa lưu niệm, đem những xây dựng cũ vây lại bên trong. Đến lúc đó cái không hợp nhau không phải là phòng làm việc mà là những căn nhà xung quanh. Cho dù Đổng Lực Dương không đề cập tới, phía Vinh Thành cũng khẳng định sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách hoàn cảnh xung quanh. Đến lúc đó Đổng Lực Dương phát tài lực, như vậy hạng mục quảng trường buôn bán sẽ thuận lý thành chương.
Có thể nói, chiêu này của Đổng Lực Dương là đón ý nói hùa, khiến cho người ta khó lòng mà cự tuyệt.
Đổng Lực Dương lại xuất ra một bức tranh, nói:
- Đây là Mạnh Quần Sinh chuyển cho tôi, Phó trưởng Phòng Tăng hãy xem qua.
Tăng Nghị mở ra, phát hiện là tranh chữ của Kiều Văn Đức “Hữu Dung Nãi Đại” (Vô cùng bao dung). Câu đề tặng bên dưới chính là Lý Hán Sinh. Tăng Nghị cười. Như thế rất phù hợp với phong cách của Kiều Văn Đức. Ông ta không viết “Thối Nhất Bộ Hải Khoát Thiên Không” (Nhịn một chút gió yên sóng lặng. Lùi một bước biển êm trời xanh) bởi vì ông ta không phải là người như vậy, cũng không có viết “ Trừng Tiền Bí Hậu” (Răn trước ngừa sau) hay “Tri Thác Năng Cải Thiện Mạc Đại Yên” (Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình thật là bao dung vĩ đại). Dù sao ông ta cũng là người đã lui ra, lại dùng giọng điệu phê bình người khác cũng không thật thích hợp.
“Hữu Dung Nãi Đại”, đây cũng giống như việc Kiều Văn Đức rất thích chữ do mình viết. Ông ta chính là muốn nói cho người khác biết, tôi Kiều Văn Đức là một người rất có ý chí. Ông ta không đề tên Kiều Văn Đức là muốn trước nhìn xem Nam Giang phương diện thi thố có thể khiến mình hài lòng hay không thì lúc đó mới có thể bao dung được.
- Phó trưởng Phòng Tăng, cậu cảm thấy chữ này như thế nào?
Đổng Lực Dương hỏi.
Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chữ hay, đầy thâm ý. Đổng tổng, phúc tự này có thể cho tôi mượn mang về nghiên cứu không?
Đổng Lực Dương cười ha hả, chỉ biết rằng Tăng Nghị đã đồng ý hỗ trợ, khẩn trương thu lại bức phúc tự, cẩn thận đặt trước mặt Tăng Nghị:
- Phó trưởng Phòng Tăng, nếu thích thì cứ việc cầm.
Tăng Nghị cũng không khách khí, liền nhận lấy bản phúc tự. Lần trước Đổng Lực Dương đã cho mình một phần ân tình thuận nước đẩy thuyền, chính mình vẫn còn chưa báo đáp.
Sự việc đã bàn xong, Đổng Lực Dương lập tức bảo người chuẩn bị đồ ăn.
Tăng Nghị ở Vinh Thành đợi vài ngày, cho đến trước khi về lại Nam Vân, trong lúc đến chào tạm biệt Phương Nam Quốc, hắn đã mang theo bản phúc tự đến tòa nhà số 1 Ủy viên thường vụ.
Hôm nay là cuối tuần, Phương Nam Quốc đang ngồi đọc sách trong thư phòng, biết Tăng Nghị đến nên cho bảo hắn vào phòng để nói chuyện.
- Trà lần trước cậu mang cho tôi, uống ngon lắm.
Phương Nam Quốc vừa nói vừa chỉ cái ghế bên cạnh.
Tăng Nghị ngồi xuống, cười nói:
- Ngài nếu thích uống thì tôi sẽ mang tiếp cho ngài. Nam Vân cái gì cũng không có, nhưng Tướng Quân trà thì có rất nhiều.
Phương Nam Quốc nhìn bản phúc tự trong tay Tăng Nghị nói:
- Cậu cầm cái gì trên tay vậy?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Một người bạn đã cho tôi, là tranh chữ. Tôi xem không hiểu nên muốn mang đến cho Bí thư Phương xem qua.
Phương Nam Quốc cũng là người thích thư pháp, vừa nghe đã cảm thấy rất hứng thú. Ông buông quyển sách trong tay, nói:
- Mở ra để tôi xem qua một chút.
Tăng Nghị cười ha hả tiến lên, cởi bỏ sợi dây buộc, chậm rãi mở ra, đặt trước mặt Phương Nam Quốc.
Phương Nam Quốc vừa thấy, trong bụng thầm nghĩ chữ viết rất đẹp, có một loại khí thế bao hàm. Bốn chữ “Hữu Dung Nãi Đại” rất chuẩn xác.
Nhìn câu đề tặng Lý Hán Sinh, Phương Nam Quốc liền biết Tăng Nghị vì sao lại mang bản phúc tự này đến đây. Đây là Kiều lão truyền tin tức cho mình. Sau việc của Viên Công Bình, tỉnh Nam Giang đã phái người đi liên hệ với Kiều lại, hy vọng có thể giải thích chuyện này, nhưng đều bị Kiều lão chặn ngoài cửa. Hôm nay Kiều lão cho người mang đến bốn chữ này cho mình, đây chính là chuyện tốt.
- Người bạn của cậu thật là rộng rãi. Một bức thư pháp tốt như vậy mà cũng tặng cho cậu.
Phương Nam Quốc buông bản phúc tự, ánh mắt sắc bén nhìn Tăng Nghị. Ông ta là một chính khách lão luyện, chỉ cần nhìn thấy bốn chữ này là biết được đằng sau nó có ẩn ý.
Tăng Nghị lại nói:
- Đây là Đổng Lực Dương của tập đoàn Cửu Thái tặng cho tôi. Tập đoàn Cửu Thái chuẩn bị ở nơi làm việc cũ của Bát Lộ quân xây dựng một tòa nhà văn hóa lưu niệm.
Phương Nam Quốc trong lòng thầm nghĩ, vị Đổng Lực Dương này thật là hảo thủ đoạn. Việc mà tỉnh Nam Giang làm không được, ông ta lại làm rất tốt, lại còn được Kiều lão tha thứ. Bản phúc tự này của Kiều lão hẳn muốn đề cập đến chuyện nhà văn hóa lưu niệm. Chỉ có điều không biết Đổng Lực Dương còn có mục đích gì.
- Hạng mục quảng trường buôn bán xung quanh phòng làm việc nghe nói chính là do tập đoàn Cửu Thái đầu tư.
Phương Nam Quốc biết Đổng Lực Dương vì sao vẫn còn nôn nóng với Nam Giang.
Tăng Nghị thấy Phương Nam Quốc không có tỏ vẻ gì thì nói:
- Bí thư Phương, ngày mai tôi sẽ trở về Nam Vân.
Phương Nam Quốc cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó nhìn tách trà đầy thâm ý nói:
- Trà ngon như vậy mà không đẩy mạnh tiêu thụ thì thật là đáng tiếc.
Tăng Nghị hiện tại đã thích ứng với cái việc nói chuyện đầy hàm ý này. Những lời này của Phương Nam Quốc có thể lý giải ông ta ủng hộ Tướng Quân trà, cũng như là ủng hộ cho hạng mục giúp đỡ người nghèo.
Rời khỏi tòa nhà số 1 Ủy viên thường vụ, Tăng Nghị liền gọi điện thoại cho Đổng Lực Dương, đem tình hình nói qua một chút.
Đổng Lực Dương luôn miệng cảm kích. Ông ta bôn ba mấy tháng nay, rốt ruộc cũng đã có kết quả.
Trở lại Nam Vân, Tăng Nghị trước tới Tương Trung Nhạc để báo cáo tình hình. Tương Trung Nhạc vẫn rất quan tâm đến tình hình của dã trà. Sau khi nói vài câu, y liền đề cập đến chuyện khác:
- Tình hình nhà đầu tư thế nào, khi nào thì có thể bắt đầu thu trà?
- Tài chính hẳn là đã có, ngày mai bắt đầu thu.
Tương Trung Nhạc vô cùng mừng rỡ. Y hy vọng hạng mục trà lần này có thể phát triển. Huyện Nam Vân hơn phân nửa xã đều có loại trà này. Nếu hạng mục này có thể thành công, thì quần chúng có thể làm giàu, và huyện Nam Vân sẽ không còn là huyện nghèo khó cấp quốc gia. Đó chính là chiến tích lớn nhất của y.
Đang nói chuyện, Chánh văn phòng UBND huyện Đổng Tự Chính gõ cửa bước vào, cầm trong tay một phần danh sách, nói:
- Chủ tịch huyện Tăng, đây là danh sách người tham gia phái đoàn đến Anh quốc, xin mời ngài xem qua.
- Lão Đổng, anh hãy thông báo, ngày mai nhà máy trà sẽ đi thu trà, bảo các xã ở dưới chuẩn bị sẵn sàng.
Tương Trung Nhạc cười to. Tuy nhiên, khi nhìn qua bản danh sách, sắc mặt của y sa sầm xuống:
- Bản danh sách này là ai làm?
Đổng Tự Chính đã đi theo Tương Trung Nhạc được một thời gian, cơ bản cũng hiểu được tính tình của Tương Trung Nhạc, vừa thấy thì biết rằng Tương Trung Nhạc tức giận liền khẩn trương nói:
- Bởi vì đoàn thương mại lần này là do sở Thương mại tỉnh tổ chức, cho nên bản danh sách này là do phòng Thương mại huyện định ra.
- Bừa bãi. Đây là đoàn thương mại chứ không phải là đoàn lữ hành.
Tương Trung Nhạc phát hỏa.
- Tôi sẽ bảo bọn họ điều chỉnh ngay.
Đổng Tự Chính lập tức cầm bản danh sách về,
Tương Trung Nhạc tiếp tục nói:
- Ở tỉnh cho huyện Nam Vân chúng ta cơ hội này chính là muốn giúp đỡ cho hạng mục dã trà của chúng ta, chứ không phải là hạng mục về du lịch. Đây không phải là cơ hội cho một số người ra nước ngoài du lịch. Bản danh sách này có người nào là có liên quan đến hạng mục? Tôi thấy bản danh sách này không nên do phòng Thương mại định, anh nên tự mình định đi.
- Vâng!
Đổng Tự Chính lên tiếng. Khi y nhìn thấy bản danh sách cũng cảm thấy nó rất kỳ cục. Tổng cộng có năm danh ngạch thì Trưởng phòng Thương mại Lý Thuận Long đã chiếm hết ba. Ông ta mang theo vợ của mình đang công tác tại Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình cùng với con trai nhét vào danh sách. Toàn bộ cả nhà đều biến thành đoàn du lịch. Còn lại hai danh ngạch, Lý Thuận Long cho vợ chồng của Trưởng phòng Giao thông huyện Dương Vĩ. Cặp vợ chồng này không mang theo con cái, vì con của họ đang du học tại Anh quốc. Họ đến Anh quốc lần này nhân tiện thăm con luôn.
Một đoàn thương mại liền biến thành một đoàn du lịch, đoàn thăm người thân, Tương Trung Nhạc làm sao mà không tức giận. Cơ hội lần này đối với các huyện giàu có thì có cũng được, không có cũng được, nhưng đối với huyện Nam Vân và đối với chính bản thân mình mà nói thì đây là việc rất quan trọng. Nó có liên quan đến kế hoạch chấn hưng Nam Vân của mình có thực hiện được hay không.
Ngày hôm sau, nhà máy trà liền phái người đến các xã huyện Nam Vân bắt đầu thu trà. Bởi vì nguyên nhân thời tiết nên đại bộ phận người đều tranh thủ thu trà.
Trước kia dã trà không đáng tiền, rất nhiều nông dân trồng trà cho dù có trà trong tay nhưng cũng không bảo quản, khiến cho hương vị của trà mất hết, nên không thể đạt tới tiêu chuẩn xuân trà. Nhưng có một số người kinh doanh trà đã bảo quản lại, bọn họ trước thu vào giá thấp, sau đó bán qua cho nhà máy với giá cao hơn.
Dựa theo cấp bậc phân loại khác nhau, giá trà sẽ dao động từ ba mươi đến ba trăm đồng một cân. Trước đây xã đã phân phát những tiêu chuẩn về phân loại trà nhưng người nông dân trồng trà cũng không coi trọng. Hiện tại đến thời điểm bán trà, liền thấy trà của người khác sao cao hơn mình thì lúc này mới coi trọng quyển sách kia.
Còn có rất nhiều người xé quyển sách kia mang về chùi đít thì bây giờ tiếc vô cùng. Khi bán trà đã yêu cầu phân phát lại cho mình một quyển.
Vi Hướng Nam vốn tính toán bỏ ra mười triệu để thu trà, nhưng cuối cùng không thể không thêm vào mười lăm triệu. Bởi vì thị trường trà hiện nay vẫn chưa mở ra, lực điều động tiền của cô cũng có giới hạn. Nếu lấy ra thêm nữa thì không dám.
Nửa tháng sau, công tác thu mua trà cơ bản đã hoàn thành. Những người ngồi chờ trà tăng giá lúc này khóc không ra nước mắt.
Danh sách đoàn thương mại huyện Nam Vân một lần nữa được chỉnh sửa lại. Năm người mới bao gồm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Khang Đức Lai, Tăng Nghị, Trưởng phòng phòng Thương mại huyện Lý Hải Long, Phó trưởng phòng phòng Du lịch huyện Vương Húc Dân cùng với một nữ sinh viên vừa mới được phân phối đến huyện tên là Yến Dung, bộ dạng sáng sủa, xinh đẹp sẽ đảm nhận người phiên dịch cho đoàn.
Chuẩn bị tốt đâu vào đấy, đoàn người bắt đầu xuất phát đến Vinh Thành, chuẩn bị sau khi họp mặt với đoàn ở tỉnh sẽ cùng nhau đến Anh quốc.
Bởi vì vợ và con của mình bị loại ra khỏi danh sách, Lý Hải Long xem ai cũng đều là kẻ thù. Dọc đường đi, ông ta ngoại trừ nói chuyện với Khang Đức Lai thì ai cũng đều không nói.