Trương tổng lập tức tiến lên, khuôn mặt tươi cười chào đón:
- Vị này chính là lãnh đạo đó?
Tăng Nghị giới thiệu:
- Đây là Trưởng ban Khang của huyện chúng tôi.
- Trưởng ban Khang, chào ngài.
Trương tổng vươn tay ra:
- Hoan nghênh ngài đến khách sạn Thanh Giang chúng tôi chỉ đạo công tác.
Khang Đức Lai trong lòng hơi chút giật mình. Mình chỉ đến ăn một bữa cơm, như thế nào lại biến thành chỉ đạo công tác. Thân phận của ông ta cũng chỉ có thể chỉ đạo công tác ở huyện Nam Vân. Đến Vinh Thành rồi, ai lại cho mình cái quyền chỉ đạo công tác.
Tăng Nghị giới thiệu một chút:
- Vị này là Trương tổng của khách sạn Thanh Giang.
Khang Đức Lai khẩn trương vươn tay ra:
- Không dám, không dám. Công tác chỉ đạo còn chưa nói tới. Chúng tôi chỉ đến ăn một bữa cơm thôi. Trương tổng cứ xem chúng tôi như những người khách bình thường.
Vị Trương tổng này ở Nam Giang cũng có chút danh khí, giao du rộng rãi, sau lưng là dựa vào Cố gia. Ông chính là đối tượng rất đáng để người khác kết giao. Khang Đức Lai tuy rằng không biết, nhưng cũng có nghe nói qua.
- Điều này sao có thể. Trưởng ban Khang đến đây, chúng tôi nhất định phải dùng quy cách cao nhất để tiếp đãi. Ngài chính là khách quý mà chúng tôi bình thường không mời đến được.
Trương tổng không dám coi thường, cho dù là cấp dưới hay là lãnh đạo trực tiếp của Tăng Nghị. Ông ta cẩn thận đưa ra tấm danh thiếp:
- Trưởng ban Khang, về sau khi nào đến Vinh Thành thì nhất định phải nể mặt, ở lại khách sạn Thanh Giang chúng tôi một đêm.
Khang Đức Lai cười ha hả tiếp nhận. Mặt mũi này rất lớn!
- Chỉ cần Trương tổng không chê tôi quấy rầy là được.
- Sao lại như thế được.
Trương tổng liên tục xua tay:
- Ở trên phòng đã được chuẩn bị, để tôi dẫn các vị lãnh đạo lên đó.
Khi đến thang máy, Khang Đức Lai tiến đến trước mặt Hồ Hướng Tiền, nhẹ giọng cười nói:
- Lão Hồ, cũng là mặt mũi của anh lớn.
Hồ Hướng Tiền chỉ cười mà không nói. Đây không phải là mặt mũi của tôi mà là của Tăng Nghị. Ông ta vốn định tìm một cơ hội nói bóng nói gió một chút, hướng Khang Đức Lai thăm hỏi lai lịch của Tăng Nghị. Hiện tại nghe Khang Đức Lai nói như vậy chỉ biết rằng Khang Đức Lai đối với lai lịch của Tăng Nghị cũng không rõ ràng lắm. Ông ta vươn tay:
- Trưởng ban Khang, trước mời ngài. Tối nay chúng ta nhất định phải uống cho say.
- Nhất định, nhất định!
Khang Đức Lai cười. Ông ta còn tưởng Hồ Hướng Tiền có bối cảnh gì lớn ở tỉnh.
Thang máy chạy đến tầng cao nhất, vẫn là phòng Cẩm Tú. Tầng cao nhất của khách sạn Thang Giang có mấy gian phòng riêng biệt. Cơ bản là không bán ra bên ngoài. Chỉ có Tổng giám đốc khách sạn mời khách thì mới đãi ở phòng này.
Ngay cả khi Tăng Nghị lần đầu tiên đến đây cũng cảm thấy căn phòng này của khách sạn Thanh Giang quá mức xa hoa. Đây không phải là dành cho cán bộ huyện. Đẩy cửa phòng, Khang Đức Lai tuy rằng vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng lại có chút nhút nhát. Quy cách của phòng này cao quá. Chính mình sợ là hôm nay mang không đủ tiền.
Trương tổng ân cần mời mọi người ngồi xuống. Ngay lập tức có nhân viên phục vụ mang trà đến.
Khang Đức Lai muốn tìm thực đơn để xem giá cả thì không nghĩ tới Trương tổng lại nói:
- Các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Tối nay bàn này là do tôi an bài. Tôi sẽ bảo đầu bếp xuất ra tiêu chuẩn tốt nhất.
Khang Đức Lai trong lòng thầm nhủ xong rồi. Hôm nay nói không chừng chính mình sẽ bị nhốt ở đây. Nói về Hồ Hướng Tiền. Tuy rằng chỉ mời một số cấp dưới dùng cơm, dùng quy cách tiếp đãi cao như vậy làm gì. Cho dù chiêu đãi Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố dùng cơm, huyện Nam Vân đem hết khả năng của mình cũng không xuất ra được quy cách cao như vậy.
Hiệu suất của khách sạn Thanh Giang rất cao. Trương tổng vừa mới chỉ bảo không bao lâu thì nhà bếp đã bắt đầu cho mang đồ ăn lên như gà, thịt bò, cá muối, tôm sống….Khách sạn Thanh Giang tuy rằng đã cải biến món ăn Nam Giang, nhưng khi đồ ăn được mang lên, mọi người liền ngửi thấy một phong vị Nam Giang quen thuộc. Lại nhìn thấy tạo hình tỉ mỉ của món ăn, tất cả mọi người đều có chút không chịu nổi.
Khang Đức Lai vừa thấy thì biết rằng hôm nay mình sẽ phải chi thật nhiều. Ông ta nói:
- Mọi người không cần gò bó, cứ ăn cho ngon, bù lại cho nửa tháng qua.
Mọi người đều ngồi vào bàn. Trương tổng lại cho người mang lên một bình rượu Mao Đài, một chai champagne rồi nói:
- Hôm nay các vị lãnh đạo có thể đến chỗ này của chúng tôi dùng cơm đã là nể mặt khách sạn Thanh Giang chúng tôi. Hai bình rượu này là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi.
Khang Đức Lai còn đang muốn từ chối thì nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mở bình rượu ra. Trương tổng liền rót cho mình một ly đầy:
- Ly rượu này tôi xin kính tất cả các vị lãnh đạo ngồi ở đây. Tối nay xin các vị lãnh đạo cứ tận hứng.
Trương tổng uống một hơi cạn sạch, nhìn Tăng Nghị rồi nói tiếp:
- Các vị lãnh đạo cứ tự nhiên dùng. Tôi không ở trong này quấy rầy nữa.
Khi Trương tổng rời khỏi, Khang Đức Lai trong lòng liền cân nhắc, Hồ Hướng Tiền ở huyện Đông Minh lăn lộn nhiều năm nhưng bây giờ cũng chỉ là một Phó chủ tịch huyện, không thể tưởng tượng được ông ta ở Vinh Thành lại có mặt mũi lớn đến như vậy, có thể đặt được một căn phòng tốt nhất ở khách sạn Thanh Giang, lại còn khiến cho Trương tổng phải đích thân tiếp đãi. Mặt khác lại còn được tặng rượu ngon nữa. Xem ra sau này phải làm thân nhiều hơn với Phó chủ tịch huyện Hồ.
Cán bộ cơ sở uống rượu có một tật xấu là hay thích nói bậy. Nhất là khi có mặt của nữ cán bộ ở đây. Nhưng hôm nay lại không có ai nói. Vì ở đây đang có Yến Dung. Ai dám cùng cô trêu đùa chứ. Có muốn nói bậy thì cũng phải chọn đối tượng. Nói đùa với Yến Dung, làm cô mất hứng, sẽ trực tiếp khiến người đó khó chịu ngay.
Yến Dung đối với đồ ăn hôm nay khen không dứt miệng.
- Người ta thường nói khi lên chức thì tâm trạng vui sướng, không nghĩ tới ăn cơm cũng giống nhau. Khách sạn Thanh Giang đồ ăn tôi trước kia cũng đã nếm qua, nhưng không có khẩu vị ngon như ngày hôm nay.
- Có sao?
Tăng Nghị thật ra không biết:
- Ở nước Anh nửa tháng, sau khi trở lại Nam Giang, tôi đều cảm thấy không khí đều là hương.
Mọi người ở đây đều đồng ý. Sau khi trở về, mọi người ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon.
Yến Dung thấy Tăng Nghị nghi ngờ kết luận của mình thì nói:
- Khẩu vị của tôi thật ra rất đặc biệt. Chỉ cần hơi có chút khác biệt một chút là tôi nhận ra ngay.
Khang Đức Lai chính là làm tuyên truyền, ba câu cũng không rời nghề chính, cười nói:
- Tôi cảm thấy đầu bếp lần trước mới chính là đầu bếp tốt. Không nịnh nọt, cũng không bởi vì Tiểu Yến là mỹ nữ mà chiếu cố đặc biệt. Không giống như đầu bếp ngày hôm nay, bọn họ là vì Trương tổng nên ra sức phá lệ, làm đồ ăn cũng không giống như bình thường. Chúng ta bình thường khi lựa chọn cán bộ Đảng cũng giống như tuyển chọn đệ nhất đầu bếp, phải có nguyên tắc, tính giai cấp. Một cán bộ kiên định thì mới chính là một cán bộ tốt.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua Yến Dung. Hai người thiếu chút nữa không nhịn được cười, trong bụng thầm nói Khang Đức Lai này thật là có ý chí. Đầu bếp làm cho anh đồ ăn cao cấp, anh còn cho rằng người ta không có tính giai cấp, tính nguyên tắc. Nếu lời này rơi vào tai đầu bếp, xem người ta có bắt anh ói cơm ra không?
Sau khi ăn cơm xong, Trương tổng lại xuất hiện tại phòng Cẩm Tú, xoa tay nói:
- Các vị lãnh đạo, đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không? Nếu còn muốn ăn đồ ăn gì thì tôi lập tức bảo đầu bếp làm ngay.
Khang Đức Lai cười nói:
- Khách sạn Thanh Giang quả thật là danh bất hư truyền. Hôm nay đồ ăn rất ngon.
- Có câu này của Trưởng ban Khang, chúng tôi làm việc cũng có nhiệt tình hơn. Sau này chúng tôi sẽ càng thêm cố gắng, tiến thêm một bước nâng cao chất lượng phục vụ.
Trương tổng đúng là dẻo miệng, một hai câu cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Thời điểm tính tiền, Trương tổng liên tục xua tay:
- Các lãnh đạo đến chỉ đạo công tác, chúng tôi chỉ an bài một bữa cơm chiêu đãi, làm sao lại thu tiền chứ. Đây không phải là phê bình chúng tôi sao? Nếu cảm thấy đồ ăn của chúng tôi không tệ, khen ngợi một câu thì chúng tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Khang Đức Lai liền nói:
- Điều này sao có thể? Đã nói là đến tiêu phí, sao lại không thanh toán chứ? Đạo lý này ở đâu ra?
Trương tổng cũng có biện pháp. Ông ta bảo nhân viên phục vụ đưa lên một văn phòng tứ bảo:
- Như vậy đi, lãnh đạo viết cho chúng tôi vài chữ.
Khang Đức Lai là Trưởng ban Tuyên giáo, khi còn trẻ cũng là một văn nhân. Đối với thư pháp cũng có nghiên cứu. Ông ta thấy Trương tổng là một mảnh chân thành, không giống như giả bộ thì liền bày ra bộ dạng khó xử:
- Điều này không tốt lắm!
- Các bức thư pháp của các lãnh đạo đều là vạn kim khó cầu.
Trương tổng lập tức lấy bút lông.
Khang Đức Lai không tiện chối từ, cầm lấy bút lông, suy nghĩ một lát, sau đó múa bút viết xuống tám chữ to: “Bào đinh cố đao, dịch nhanh phanh ngao”.
Tám chữ này có nghĩa muốn ca ngợi tài nấu ăn của đầu bếp.
Trương tổng vỗ tay:
- Tốt, chữ của Trưởng ban Khang quả nhiên không tầm thường. Khí thôn sơn hà.
- Tán thưởng, tán thưởng
Khang Đức Lai thật ra rất khiêm tốt:
- Cũng miễn cưỡng xem được mà thôi.
Trương tổng lại khen thêm một câu, rồi bảo nhân viên phục vụ cẩn thân cất bức thư pháp của Khang Đức Lai đi, sau đó đưa mọi người xuống dưới lầu.
Tăng Nghị đi ở đằng sau, nói với Trương tổng:
- Trương tổng, lần này phiền ngài quá.
- Phó trưởng Phòng Tăng đừng nói như vậy.
Trương tổng cười. Cố Địch và Cố Hiến Khôn đã từng nói, khi Tăng Nghị đến khách sạn Thanh Giang dùng cơm thì miễn phí. Đãi ngộ này ngay cả công tử của Chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc có. Có thể thấy Tăng Nghị trong mắt ông chủ của mình rất quan trọng.
- Chỉ cần không chậm trễ chuyện của lãnh đạo là được.
Tăng Nghị trong lòng ghi nhớ ân tình của đối phương:
- Có rảnh thì tôi mời Trương tổng uống mấy ly rượu.
- Tôi lúc nào cũng chờ đợi Phó trưởng Phòng Tăng gọi tôi.
Trương tổng khách khí tiễn Tăng Nghị ra cửa.
Hồ Hướng Tiền và Khang Đức Lai đi ở đằng trước, thương lượng ngày mai trở về huyện. Huyện Đông Minh và Nam Vân đều thuộc thành phố Long Sơn, nên cũng tiện đường.
Sau khi định giờ lên đường, Hồ Hướng Tiền đột nhiên thấp giọng hỏi một câu:
- Đồng chí Tiểu Tăng này không tầm thường. Vốn dĩ bữa cơm hôm nay do hai chúng ta mời, không nghĩ tới cuối cùng lại nhờ Tăng Nghị.
Khang Đức Lai là lão chính khách, như thế nào lại không rõ ý tứ của Hồ Hướng Tiền. Hóa ra Trương tổng ân cần như vậy đều là vì Tăng Nghị. Vụ lần trước Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh tự thân xuất mã, ông ta đã cảm thấy Tăng Nghị không bình thường. Nhưng sau khi nghe nói Thiệu Hải Ba và Tăng Nghị là sư huynh đệ nên ông cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng hôm nay bữa cơm này là vì Tăng Nghị mà an bài thì lai lịch của Tăng Nghị thật không nhỏ.
Khang Đức Lai trong lòng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng dâng lên một niềm vui bất ngờ. Không nghĩ tới cấp dưới của mình lại ẩn núp một nhân vật thông thiên như vậy.
- Vị này chính là lãnh đạo đó?
Tăng Nghị giới thiệu:
- Đây là Trưởng ban Khang của huyện chúng tôi.
- Trưởng ban Khang, chào ngài.
Trương tổng vươn tay ra:
- Hoan nghênh ngài đến khách sạn Thanh Giang chúng tôi chỉ đạo công tác.
Khang Đức Lai trong lòng hơi chút giật mình. Mình chỉ đến ăn một bữa cơm, như thế nào lại biến thành chỉ đạo công tác. Thân phận của ông ta cũng chỉ có thể chỉ đạo công tác ở huyện Nam Vân. Đến Vinh Thành rồi, ai lại cho mình cái quyền chỉ đạo công tác.
Tăng Nghị giới thiệu một chút:
- Vị này là Trương tổng của khách sạn Thanh Giang.
Khang Đức Lai khẩn trương vươn tay ra:
- Không dám, không dám. Công tác chỉ đạo còn chưa nói tới. Chúng tôi chỉ đến ăn một bữa cơm thôi. Trương tổng cứ xem chúng tôi như những người khách bình thường.
Vị Trương tổng này ở Nam Giang cũng có chút danh khí, giao du rộng rãi, sau lưng là dựa vào Cố gia. Ông chính là đối tượng rất đáng để người khác kết giao. Khang Đức Lai tuy rằng không biết, nhưng cũng có nghe nói qua.
- Điều này sao có thể. Trưởng ban Khang đến đây, chúng tôi nhất định phải dùng quy cách cao nhất để tiếp đãi. Ngài chính là khách quý mà chúng tôi bình thường không mời đến được.
Trương tổng không dám coi thường, cho dù là cấp dưới hay là lãnh đạo trực tiếp của Tăng Nghị. Ông ta cẩn thận đưa ra tấm danh thiếp:
- Trưởng ban Khang, về sau khi nào đến Vinh Thành thì nhất định phải nể mặt, ở lại khách sạn Thanh Giang chúng tôi một đêm.
Khang Đức Lai cười ha hả tiếp nhận. Mặt mũi này rất lớn!
- Chỉ cần Trương tổng không chê tôi quấy rầy là được.
- Sao lại như thế được.
Trương tổng liên tục xua tay:
- Ở trên phòng đã được chuẩn bị, để tôi dẫn các vị lãnh đạo lên đó.
Khi đến thang máy, Khang Đức Lai tiến đến trước mặt Hồ Hướng Tiền, nhẹ giọng cười nói:
- Lão Hồ, cũng là mặt mũi của anh lớn.
Hồ Hướng Tiền chỉ cười mà không nói. Đây không phải là mặt mũi của tôi mà là của Tăng Nghị. Ông ta vốn định tìm một cơ hội nói bóng nói gió một chút, hướng Khang Đức Lai thăm hỏi lai lịch của Tăng Nghị. Hiện tại nghe Khang Đức Lai nói như vậy chỉ biết rằng Khang Đức Lai đối với lai lịch của Tăng Nghị cũng không rõ ràng lắm. Ông ta vươn tay:
- Trưởng ban Khang, trước mời ngài. Tối nay chúng ta nhất định phải uống cho say.
- Nhất định, nhất định!
Khang Đức Lai cười. Ông ta còn tưởng Hồ Hướng Tiền có bối cảnh gì lớn ở tỉnh.
Thang máy chạy đến tầng cao nhất, vẫn là phòng Cẩm Tú. Tầng cao nhất của khách sạn Thang Giang có mấy gian phòng riêng biệt. Cơ bản là không bán ra bên ngoài. Chỉ có Tổng giám đốc khách sạn mời khách thì mới đãi ở phòng này.
Ngay cả khi Tăng Nghị lần đầu tiên đến đây cũng cảm thấy căn phòng này của khách sạn Thanh Giang quá mức xa hoa. Đây không phải là dành cho cán bộ huyện. Đẩy cửa phòng, Khang Đức Lai tuy rằng vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng lại có chút nhút nhát. Quy cách của phòng này cao quá. Chính mình sợ là hôm nay mang không đủ tiền.
Trương tổng ân cần mời mọi người ngồi xuống. Ngay lập tức có nhân viên phục vụ mang trà đến.
Khang Đức Lai muốn tìm thực đơn để xem giá cả thì không nghĩ tới Trương tổng lại nói:
- Các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Tối nay bàn này là do tôi an bài. Tôi sẽ bảo đầu bếp xuất ra tiêu chuẩn tốt nhất.
Khang Đức Lai trong lòng thầm nhủ xong rồi. Hôm nay nói không chừng chính mình sẽ bị nhốt ở đây. Nói về Hồ Hướng Tiền. Tuy rằng chỉ mời một số cấp dưới dùng cơm, dùng quy cách tiếp đãi cao như vậy làm gì. Cho dù chiêu đãi Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố dùng cơm, huyện Nam Vân đem hết khả năng của mình cũng không xuất ra được quy cách cao như vậy.
Hiệu suất của khách sạn Thanh Giang rất cao. Trương tổng vừa mới chỉ bảo không bao lâu thì nhà bếp đã bắt đầu cho mang đồ ăn lên như gà, thịt bò, cá muối, tôm sống….Khách sạn Thanh Giang tuy rằng đã cải biến món ăn Nam Giang, nhưng khi đồ ăn được mang lên, mọi người liền ngửi thấy một phong vị Nam Giang quen thuộc. Lại nhìn thấy tạo hình tỉ mỉ của món ăn, tất cả mọi người đều có chút không chịu nổi.
Khang Đức Lai vừa thấy thì biết rằng hôm nay mình sẽ phải chi thật nhiều. Ông ta nói:
- Mọi người không cần gò bó, cứ ăn cho ngon, bù lại cho nửa tháng qua.
Mọi người đều ngồi vào bàn. Trương tổng lại cho người mang lên một bình rượu Mao Đài, một chai champagne rồi nói:
- Hôm nay các vị lãnh đạo có thể đến chỗ này của chúng tôi dùng cơm đã là nể mặt khách sạn Thanh Giang chúng tôi. Hai bình rượu này là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi.
Khang Đức Lai còn đang muốn từ chối thì nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mở bình rượu ra. Trương tổng liền rót cho mình một ly đầy:
- Ly rượu này tôi xin kính tất cả các vị lãnh đạo ngồi ở đây. Tối nay xin các vị lãnh đạo cứ tận hứng.
Trương tổng uống một hơi cạn sạch, nhìn Tăng Nghị rồi nói tiếp:
- Các vị lãnh đạo cứ tự nhiên dùng. Tôi không ở trong này quấy rầy nữa.
Khi Trương tổng rời khỏi, Khang Đức Lai trong lòng liền cân nhắc, Hồ Hướng Tiền ở huyện Đông Minh lăn lộn nhiều năm nhưng bây giờ cũng chỉ là một Phó chủ tịch huyện, không thể tưởng tượng được ông ta ở Vinh Thành lại có mặt mũi lớn đến như vậy, có thể đặt được một căn phòng tốt nhất ở khách sạn Thanh Giang, lại còn khiến cho Trương tổng phải đích thân tiếp đãi. Mặt khác lại còn được tặng rượu ngon nữa. Xem ra sau này phải làm thân nhiều hơn với Phó chủ tịch huyện Hồ.
Cán bộ cơ sở uống rượu có một tật xấu là hay thích nói bậy. Nhất là khi có mặt của nữ cán bộ ở đây. Nhưng hôm nay lại không có ai nói. Vì ở đây đang có Yến Dung. Ai dám cùng cô trêu đùa chứ. Có muốn nói bậy thì cũng phải chọn đối tượng. Nói đùa với Yến Dung, làm cô mất hứng, sẽ trực tiếp khiến người đó khó chịu ngay.
Yến Dung đối với đồ ăn hôm nay khen không dứt miệng.
- Người ta thường nói khi lên chức thì tâm trạng vui sướng, không nghĩ tới ăn cơm cũng giống nhau. Khách sạn Thanh Giang đồ ăn tôi trước kia cũng đã nếm qua, nhưng không có khẩu vị ngon như ngày hôm nay.
- Có sao?
Tăng Nghị thật ra không biết:
- Ở nước Anh nửa tháng, sau khi trở lại Nam Giang, tôi đều cảm thấy không khí đều là hương.
Mọi người ở đây đều đồng ý. Sau khi trở về, mọi người ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon.
Yến Dung thấy Tăng Nghị nghi ngờ kết luận của mình thì nói:
- Khẩu vị của tôi thật ra rất đặc biệt. Chỉ cần hơi có chút khác biệt một chút là tôi nhận ra ngay.
Khang Đức Lai chính là làm tuyên truyền, ba câu cũng không rời nghề chính, cười nói:
- Tôi cảm thấy đầu bếp lần trước mới chính là đầu bếp tốt. Không nịnh nọt, cũng không bởi vì Tiểu Yến là mỹ nữ mà chiếu cố đặc biệt. Không giống như đầu bếp ngày hôm nay, bọn họ là vì Trương tổng nên ra sức phá lệ, làm đồ ăn cũng không giống như bình thường. Chúng ta bình thường khi lựa chọn cán bộ Đảng cũng giống như tuyển chọn đệ nhất đầu bếp, phải có nguyên tắc, tính giai cấp. Một cán bộ kiên định thì mới chính là một cán bộ tốt.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua Yến Dung. Hai người thiếu chút nữa không nhịn được cười, trong bụng thầm nói Khang Đức Lai này thật là có ý chí. Đầu bếp làm cho anh đồ ăn cao cấp, anh còn cho rằng người ta không có tính giai cấp, tính nguyên tắc. Nếu lời này rơi vào tai đầu bếp, xem người ta có bắt anh ói cơm ra không?
Sau khi ăn cơm xong, Trương tổng lại xuất hiện tại phòng Cẩm Tú, xoa tay nói:
- Các vị lãnh đạo, đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không? Nếu còn muốn ăn đồ ăn gì thì tôi lập tức bảo đầu bếp làm ngay.
Khang Đức Lai cười nói:
- Khách sạn Thanh Giang quả thật là danh bất hư truyền. Hôm nay đồ ăn rất ngon.
- Có câu này của Trưởng ban Khang, chúng tôi làm việc cũng có nhiệt tình hơn. Sau này chúng tôi sẽ càng thêm cố gắng, tiến thêm một bước nâng cao chất lượng phục vụ.
Trương tổng đúng là dẻo miệng, một hai câu cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Thời điểm tính tiền, Trương tổng liên tục xua tay:
- Các lãnh đạo đến chỉ đạo công tác, chúng tôi chỉ an bài một bữa cơm chiêu đãi, làm sao lại thu tiền chứ. Đây không phải là phê bình chúng tôi sao? Nếu cảm thấy đồ ăn của chúng tôi không tệ, khen ngợi một câu thì chúng tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Khang Đức Lai liền nói:
- Điều này sao có thể? Đã nói là đến tiêu phí, sao lại không thanh toán chứ? Đạo lý này ở đâu ra?
Trương tổng cũng có biện pháp. Ông ta bảo nhân viên phục vụ đưa lên một văn phòng tứ bảo:
- Như vậy đi, lãnh đạo viết cho chúng tôi vài chữ.
Khang Đức Lai là Trưởng ban Tuyên giáo, khi còn trẻ cũng là một văn nhân. Đối với thư pháp cũng có nghiên cứu. Ông ta thấy Trương tổng là một mảnh chân thành, không giống như giả bộ thì liền bày ra bộ dạng khó xử:
- Điều này không tốt lắm!
- Các bức thư pháp của các lãnh đạo đều là vạn kim khó cầu.
Trương tổng lập tức lấy bút lông.
Khang Đức Lai không tiện chối từ, cầm lấy bút lông, suy nghĩ một lát, sau đó múa bút viết xuống tám chữ to: “Bào đinh cố đao, dịch nhanh phanh ngao”.
Tám chữ này có nghĩa muốn ca ngợi tài nấu ăn của đầu bếp.
Trương tổng vỗ tay:
- Tốt, chữ của Trưởng ban Khang quả nhiên không tầm thường. Khí thôn sơn hà.
- Tán thưởng, tán thưởng
Khang Đức Lai thật ra rất khiêm tốt:
- Cũng miễn cưỡng xem được mà thôi.
Trương tổng lại khen thêm một câu, rồi bảo nhân viên phục vụ cẩn thân cất bức thư pháp của Khang Đức Lai đi, sau đó đưa mọi người xuống dưới lầu.
Tăng Nghị đi ở đằng sau, nói với Trương tổng:
- Trương tổng, lần này phiền ngài quá.
- Phó trưởng Phòng Tăng đừng nói như vậy.
Trương tổng cười. Cố Địch và Cố Hiến Khôn đã từng nói, khi Tăng Nghị đến khách sạn Thanh Giang dùng cơm thì miễn phí. Đãi ngộ này ngay cả công tử của Chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc có. Có thể thấy Tăng Nghị trong mắt ông chủ của mình rất quan trọng.
- Chỉ cần không chậm trễ chuyện của lãnh đạo là được.
Tăng Nghị trong lòng ghi nhớ ân tình của đối phương:
- Có rảnh thì tôi mời Trương tổng uống mấy ly rượu.
- Tôi lúc nào cũng chờ đợi Phó trưởng Phòng Tăng gọi tôi.
Trương tổng khách khí tiễn Tăng Nghị ra cửa.
Hồ Hướng Tiền và Khang Đức Lai đi ở đằng trước, thương lượng ngày mai trở về huyện. Huyện Đông Minh và Nam Vân đều thuộc thành phố Long Sơn, nên cũng tiện đường.
Sau khi định giờ lên đường, Hồ Hướng Tiền đột nhiên thấp giọng hỏi một câu:
- Đồng chí Tiểu Tăng này không tầm thường. Vốn dĩ bữa cơm hôm nay do hai chúng ta mời, không nghĩ tới cuối cùng lại nhờ Tăng Nghị.
Khang Đức Lai là lão chính khách, như thế nào lại không rõ ý tứ của Hồ Hướng Tiền. Hóa ra Trương tổng ân cần như vậy đều là vì Tăng Nghị. Vụ lần trước Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh tự thân xuất mã, ông ta đã cảm thấy Tăng Nghị không bình thường. Nhưng sau khi nghe nói Thiệu Hải Ba và Tăng Nghị là sư huynh đệ nên ông cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng hôm nay bữa cơm này là vì Tăng Nghị mà an bài thì lai lịch của Tăng Nghị thật không nhỏ.
Khang Đức Lai trong lòng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng dâng lên một niềm vui bất ngờ. Không nghĩ tới cấp dưới của mình lại ẩn núp một nhân vật thông thiên như vậy.