Cúp điện thoại, Tăng Nghị ngồi xe đến UBND huyện, trong lòng cố gắng kềm nén việc tức giận.
Trong chuyện này, Tăng Nghị cảm thấy rất thất vọng về Tương Trung Nhạc. Tương Trung Nhạc rốt cuộc vẫn chỉ là một thư sinh. Điển hình của việc nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Muốn phất cờ với Nho Tử Ngưu nhưng rốt cuộc lại sợ sệt. Làm việc lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, không có quyết đoán, càng không có đảm đương.
Ở điểm này, Tương Trung Nhạc còn kém xa Phương Nam Quốc. Phương Nam Quốc bình thường đối với người bên cạnh rất nghiêm khắc, nhìn như lạnh lùng, nhưng kỳ thật bên trong lại là hào hùng vạn trượng. Tăng Nghị chỉ là một bác sĩ bảo vệ sức khỏe nho nhỏ bên cạnh ông ta, nhưng khi Tăng Nghị gặp chuyện không may, Phương Nam Quốc cũng không tiếc cùng Viên Công Bình khởi xướng tranh đấu.
Trái lại Tương Trung Nhạc, bình thường cùng Tăng Nghị xưng huynh gọi đệ, nhưng mắt thấy Tăng Nghị không còn đãi ngộ, đối xử bất công thì Tương Trung Nhạc lại không kiên quyết đứng ra phản đối. Y trong lòng chỉ nghĩ đến danh dự chính trị của y mà thôi.
Tương Trung Nhạc gọi điện thoại cho Tăng Nghị, ý tứ như thế nào hắn hiểu rất rõ. Tương Trung Nhạc muốn dùng lực lượng sau lưng Tăng Nghị để đối phó với Nho Tử Ngưu. Đây mới là điều khiến cho Tăng Nghị cảm thấy đáng sợ. Tương Trung Nhạc từ đầu đến cuối chỉ coi trọng quan hệ sau lưng mình. Nếu một khi mình ở nơi Phương Nam Quốc bị thất thế thì Tương Trung Nhạc tất nhiên sẽ lập tức xưng huynh gọi đệ với người khác ngay.
Tăng Nghị sau khi đến Nam Vân đã giúp cho Tương Trung Nhạc các dự án như thu hút đầu tư lao động, dự án Tướng Quân Trà. Nhưng hiện tại không ngờ Tương Trung Nhạc lại còn muốn Tăng Nghị giúp y đẩy người một phen. Mục tiêu lần này chính là Bí thư Huyện ủy Nho Tử Ngưu. Tăng Nghị không hề muốn làm điều đó.
Tôi vì sao phải vì anh mà đẩy người khác. Chỉ bằng số lần tôi ăn cơm uống rượu với anh sao?
Sau khi tới UBND huyện, Tăng Nghị trực tiếp đến phòng Hướng Tiểu Quần, nhưng ở cầu thang lại gặp phải Khang Đức Lai.
Lần này không phải là tình cờ gặp mặt, Khang Đức Lai là đặc biệt ở chỗ này chờ Tăng Nghị. Ông ta vẫy tay:
- Tiểu Tăng, Ban tổ chức cán bộ tìm cậu nói chuyện phải không?
Tăng Nghị không nói gì nhiều:
- Trưởng ban Hướng gọi điện thoại bảo tôi đến đây.
Khang Đức Lai liền ừ một tiếng rồi nói:
- Mau đến chỗ tôi ngồi một lát.
Tăng Nghị liền theo Khang Đức Lai bước vào văn phòng. Khang Đức Lai bảo hắn ngồi xuống, hút một điếu thuốc, hơn nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Hôm nay, trong Hội nghị thường vụ đã thảo luận việc bổ nhiệm cậu. Tôi là người duy nhất bỏ phiếu chống.
Tăng Nghị đầu tiên là ngây người, theo sau cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Xem ra hắn lăn lộn ở Nam Vân cũng không hoàn toàn không công. Ít nhất cũng có một người ghi nhận sự cực khổ của hắn, có người vì hắn mà bất bình.
Khang Đức Lai lại nhả ra một làn khói dày đặc:
- Cậu vì Nam Vân mà cống hiến, người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng tôi thì tận mắt nhìn thấy. Hôm nay, kết quả của của Hội nghị thường vụ khiến tôi rất tiếc nuối. Tiểu Tăng, thành thật xin lỗi. Cá nhân tôi lực lượng quá nhỏ bé, không thể giúp cậu tranh thủ được đãi ngộ nên có.
Khang Đức Lai có thể vì Tăng Nghị trong Hội nghị thường vụ bỏ phiếu chống, dứt khoát phản đối Nho Tử Ngưu. Điều này Tăng Nghị cảm thấy rất đáng quý. Dù sao Khang Đức Lai cũng là người của Nho Tử Ngưu. Hiện tại Khang Đức Lai có thể nói ba chữ “Tôi xin lỗi” thì Tăng Nghị ngoại trừ cảm kích còn biết nói cái gì.
Lần trước Tăng Nghị qua đêm không về, Khang Đức Lai cũng không sốt ruột khiển trách Tăng Nghị. Ông ta lựa chọn việc chế nhạo Sài Quang Huy, sau đó cáo trạng Lý Thuận Long. Từ những điểm này có thể thấy Khang Đức Lai người này có thể đảm đương lãnh đạo. Mặc dù có điểm sĩ diện, thích tự cao tự đại, nhưng trong thời khắc mấu chốt, ông tuyệt đối là đáng tin cậy.
- Trưởng ban Khang, cảm ơn ngài.
Lời này của Tăng Nghị là chân thành. Khang Đức Lai nói như vậy khiến hắn cảm thấy mình ở Nam Vân vẫn còn có ý nghĩa.
Khang Đức Lai khoát tay:
- Tôi chỉ là căn cứ công chính mà làm. Mặc kệ là ai cũng không thể tự dưng gạt bỏ cậu ra khỏi sự cống hiến cho Nam Vân.
Từ trong phòng của Khang Đức Lai đi ra, Tăng Nghị trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng oán hận đã giảm đi. Hắn bước đến, gõ cửa phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hướng Tiểu Quần.
- Vào đi!
Hướng Tiểu Quần hô lên một tiếng, khi xem xong tài liệu trong tay mình thì mới ngẩng đầu nhìn Tăng Nghị:
- Là đồng chí Tiểu Tăng à, mau ngồi đi.
- Cám ơn!
Tăng Nghị nói một tiếng cảm ơn rồi thoải mái tìm chỗ ngồi xuống.
- Đồng chí Tăng Nghị, hôm nay tôi đại diện cho tổ chức chính thức nói chuyện với câu.
Hướng Tiểu Quần đi thẳng vào vấn đề.
Tăng Nghị sắc mặt bình tĩnh, không có kích động, cũng chẳng bất ngờ, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Hướng Tiểu Quần hơi cảm thấy bất ngờ. Cán bộ bình thường sợ nhất là nói chuyện với Ủy ban Kỳ luật, nhưng vui mừng nhất chính là nói chuyện với ban Tổ chức cán bộ. Cái gọi là vùi đầu làm việc mong có ngày ngẩng mặt chính là chỉ việc nói chuyện với ban Tổ chức cán bộ. Ban tổ chức cán bộ chính là đại danh từ đề bạt cán bộ. Cho nên, khi được ban Tổ chức cán bộ nói chuyện, các cán bộ bình thường đều rất kích động và khẩn trương. Ít nhất trước mặt mình đều biểu hiện sự áp lực, nhưng lại rất coi trọng, cảm giác sâu sắc trách nhiệm trọng đại. Thản nhiên như Tăng Nghị thì chính là lần đầu tiên.
- Đồng chí Tăng Nghị, trải qua Hội nghị thường vụ huyện nghiên cứu, quyết định bổ nhiệm cậu làm Bí thư tổ Đảng, Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư.
Hướng Tiểu Quần bưng trách trà nhấp một ngụm:
- Cá nhân cậu có ý kiến gì hay không?
Tăng Nghị nói:
- Cám ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi như vậy. Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức.
Hướng Tiểu Quần nghe lời nói này của Tăng Nghị là có bài bản hẳn hoi, nhưng xem ngôn ngữ thần thái thì không nhìn ra hắn có bất luận một kích động nào. Đại khái chắc là Hội nghị thường vụ đã để lộ tin tức. Tiểu tử này biết mình bị đá ra khỏi dự án Tướng Quân Trà trong lòng chắc chắn đang tức giận.
Thật sự là buồn cười! Là cán bộ Đảng, hẳn là nên kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức. Mặc dù cậu cũng có công lao, nhưng tổ chức không phải cũng đang tiến hành đề bạt cậu sao?
- Tổ chức có được quyết định này là trải qua suy xét, đứng ở độ cao toàn bộ huyện để cân nhắc, hy vọng cậu có thể hiểu được dụng tâm của tổ chức, càng thêm nhiệt tình công tác.
Hướng Tiểu Quần nói bóng nói gió, ý tứ muốn gõ Tăng Nghị.
Tăng Nghị liền gật đầu:
- Xin Trưởng ban Hướng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến này. Cố gắng làm ra những cống hiến lớn nhất, vì nền kinh tế phát triển của Nam Vân.
Hướng Tiểu Quần hơi gật đầu. Thái độ của Tăng Nghị khiến ông ta rất hài lòng. Mặc dù không thích Tăng Nghị, nhưng tổng thể Tăng Nghị vẫn là một cán bộ tốt.
- Vậy cậu hãy mau chóng giao lại công tác của mình, sau đó chuẩn bị đến phòng Xúc tiến đầu tư để nhậm chức.
Tăng Nghị nói:
- Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng Xúc tiến đầu tư để công tác.
Hướng Tiểu Quần lại càng hài lòng. Ông ta không thích những cán bộ làm việc ướt át bẩn thỉu:
- Phòng Y tế dưới sự chủ trì của cậu, công tác triển khai không tồi. Đối với công tác kế tiếp của phòng Y tế, cậu có ý tưởng gì hay không?
- Phó Trưởng phòng Tăng Cổ Học Công là đồng chí lão thành của phòng Y tế, nghiệp vụ thuần thục, năng lực xuất chúng, có cái nhìn đại cục. Trong khoảng thời gian qua đã trợ giúp tôi rất nhiều.
Tăng Nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư khẳng định là kết cục đã định. Lúc này hắn cũng vui lòng giúp Cổ Học Công một phen.
Hướng Tiểu Quần ngay trên tờ giấy viết vài dòng: “Tổ chức sẽ suy xét ý kiến của đồng chí”.
Sau khi trả lời Hướng Tiểu Quần một số vấn đề như đối với tổ chức có yêu cầu gì nữa không. Khi đến phòng Xúc tiến đầu tư thì chuẩn bị triển khai công tác như thế nào, rồi Tăng Nghị liền rời khỏi Ban tổ chức cán bộ.
Trở lại phòng Y tế, Tăng Nghị gọi Cổ Học Công sang:
- Tổ chức quyết định điều nhiệm tôi đến phòng Xúc tiến đầu tư, việc của phòng Y tế sau này, xin giao lại cho ngài. Tôi đã hướng Trưởng ban Hướng đề cử ngài.
Cổ Học Công cảm kích nhìn Tăng Nghị, nhưng quyết định này của huyện thật sự rất bất ngờ. Ông ta hỏi:
- Sao lại đột ngột như vậy?
- Tổ chức cho rằng tôi rất thích hợp làm công tác thu hút đầu tư.
Tăng Nghị thản nhiên giải thích một câu.
- Trưởng phòng Tăng, nói thật, thật sự là rất tiếc khi phải để cậu đi. Cậu đến phòng Y tế chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng sau khi cậu đến đây, phòng Y tế dưới sự chủ trì của cậu, địa vị từ từ được nâng cao. Hiện tại, ở huyện này, chỉ cần nói đến phòng Y tế thì sống lưng đều có thể thẳng. Các đồng chí trong phòng rất phục cậu.
Cổ Học Công lời này không phải là thổi phồng. Phòng Y tế công tác thu hút đầu tư, giúp đỡ người nghèo toàn diện khai hoa. Trong tay nắm được hạng mục Tướng Quân Trà giúp đỡ người nghèo. Không riêng gì dân chúng khen mà những người của bộ môn khác cũng không xem thường như trước.
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn. Hết thảy đều là vì công tác.
Tăng Nghị nói vài câu khách sáo:
- Tôi đã nói chuyện với Ban tổ chức cán bộ rồi. Sáng mai sẽ đến phòng Xúc tiến đầu tư để báo danh.
- Điều này nhanh quá!
Cổ Học Công xoa tay:
- Buổi tối tôi xin thay mặt mọi người tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay:
- Ngài cũng biết tính tình của tôi, tôi không thích nghi thức nghênh đón, đưa tiễn gì cả. Việc này tôi chỉ nói với ngài. Sau khi tôi đến phòng Xúc tiến đầu tư báo danh xong, ngài hãy giải thích với các đồng chí khác.
Cổ Học Công liên tục xua tay:
- Điều này đâu thể được, các đồng chí khác sẽ không đồng ý đâu.
Tăng Nghị cũng không muốn giằng co ở vấn đề này liền nói:
- Hạng mục Tướng Quân Trà, vẫn là phòng Y tế chúng ta liên hệ. Hiện tại ở huyện đã thành lập tổ lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà. Ngài hãy đem những tài liệu có liên quan chuẩn bị một chút rồi chuyển cho văn phòng tổ lãnh đạo.
Cổ Học Công cảm thấy khiếp sợ. Ông ta cũng là một lão chính khách, cũng hiểu được mấu chốt trong đó. Hẳn là có người muốn hái quả đào. Ông ta nói:
- Trưởng phòng Tăng, hạng mục này là do cậu kéo tới, cũng là thành tích của cậu. Cậu phải là người có tư cách gia nhập tổ lãnh đạo nhất.
Tăng Nghị khóat tay:
- Thắng thì không phải là tất cả. Tổ chức đã an bài một ứng cử viên thích hợp tiếp nhận hạng mục Tướng Quân Trà này.
Cổ Học Công cảm thấy bất bình. Trước kia dã trà có quăng ngoài đường cũng không ai thèm quan tâm tới. Tại sao lúc đó không có người đứng ra lãnh đạo sản nghiệp trà, lại càng không thấy người đề xuất phải làm sản nghiệp trà. Là Tăng Nghị một mình trèo đèo lội suối ở thôn nghèo suốt mấy tháng trời, đem dã trà phát triển ra ngoài. Mang về kỹ thuật, kéo nhà đầu tư về. Hiện tại Tướng Quân Trà nổi danh, thì một đám nhảy ra tranh giành.
Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lùa qua được. Khi tới thời điểm tan tầm, trong phòng rất nhiều người biết được tin tức.
Tăng Nghị bước ra khỏi văn phòng, vừa mới bước xuống lầu, Hoàng Quốc Thanh liền chạy tới:
- Trưởng phòng Tăng, có phải tổ chức đã điều anh đến phòng Xúc tiến đầu tư hay không?
- Hoàng Quốc Thanh, nguyên tắc của tổ chức chẳng lẽ anh không rõ? Việc này anh nên hỏi sao?
Tăng Nghị nói.
- Trưởng phòng, anh hãy mang tôi theo với.
Hoàng Quốc Thanh cắn răng, một bộ bằng bất cứ giá nào:
- Anh đi đâu thì tôi theo đó.
- Anh đến đây chỉ để nói cái này thôi sao?
Tăng Nghị nét mặt bình tĩnh. Lời nói này của Hoàng Quốc Thanh khiến hắn vui mừng, nhưng hắn không muốn mang Hoàng Quốc Thanh theo. Ai mà chịu được một cấp dưới thích nói chuyện nửa vời như thế. Tăng Nghị không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nói điều người là có thể điều người:
- Ở vị trí nào thì có việc của vị trí đó. Anh cứ an tâm làm tốt công tác của mình. Những gì nên nói thì nói, không nên nói thì không nên nói.
Hoàng Quốc Thanh nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh đi rồi thật sự là một nuối tiếc cho chúng tôi.
Đang nói thì Cổ Học Công cũng bước tới. Ông ta biết Tăng Nghị không có mặt trong tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, có muốn tổ chức bữa tiệc đưa tiễn cũng chẳng vui vẻ gì. Việc này được cụ thể phân chia. Nếu Tăng Nghị được thăng chức, thì anh tổ chức đưa tiễn cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại Tăng Nghị là điều chuyển ngang, lại bị người ta đá văng ra ngoài. Anh có muốn làm tiệc đưa tiễn thì chẳng phải xát muối vào Tăng Nghị sao?
- Trưởng phòng Tăng, buổi tối chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi. Chị dâu ở nhà đã chuẩn bị không ít món ngon.
Cổ Học Công nhiệt tình mời.
- Còn nói khi nào nhận tiền thưởng sẽ dẫn mọi người đi ăn nữa. Hiện tại chắc không có khả năng rồi.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Tôi ở phòng hai tháng tiền lương vẫn còn chưa nhận. Khi nào phát tiền lương, Phó trưởng phòng Cổ nhận giùm tôi nhé. Sau đó mời mọi người một bữa cơm.
Nói xong, Tăng Nghị lấy ra một cái chìa khóa:
- Đây là chìa khóa văn phòng của tôi, hiện tại giao lại cho cơ quan. Buổi tối tôi còn có hẹn, chuyện uống rượu để lần sau nhé.
Cổ Học Công biết tâm trạng của Tăng Nghị không được tốt nên cũng không miễn cưởng:
- Phòng Y tế và phòng Xúc tiến đầu tư chỉ cách nhau vài bước. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm hỏi Trưởng phòng Tăng. Cũng mời Trưởng phòng Tăng thường xuyên đến thăm mọi người.
- Nhất định!
Tăng Nghị khoát tay, rồi cất bước ra khỏi cổng phòng Y tế.
Rời khỏi cửa, Tăng Nghị có chút cảm thán. Chính mình vừa ở phòng Y tế làm ra thành tích thì đã phải rời khỏi. Thật đúng là có chút luyến tiếc. Quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua phòng Y tế lần cuối, rồi lại khiến cho mình trong lòng có chút khó chịu. Dưới lầu, lúc này đứng đầy các đồng nghiệp. Mọi người không ai nói chuyện, cứ yên lặng như vậy mà tiễn đưa Tăng Nghị.
Tăng Nghị xoay người, vẻ mặt tự nhiên, phóng khoáng rời khỏi. Mọi người làm như vậy thật không dễ dàng. Ở trong quan trường, nếu anh thăng chức, đồng nghiệp sẽ vui vẻ tiễn đưa anh. Lãnh đạo nối nghiệp tuyệt đối sẽ không nói cái gì. Nhưng nếu anh bị điều chuyển ngang hoặc trọng biếm, nếu ai dám làm như vậy, lãnh đạo nối nghiệp trong lòng khẳng định sẽ có suy xét. Người đó sẽ cho rằng chính mình uy vọng không đủ, sẽ đem những người này ghi vào trong danh sách đen.
Cho nên, gặp phải tình huống trọng biếm, đồng nghiệp sẽ bình thường không trước mặt mọi người tiễn đưa anh. Đây không phải là vô tình mà quan trường chính là như thế.
Rời khỏi cổng chính phòng Y tế, Tăng Nghị đi bộ trên con phố, chợt nghe đằng sau có tiếng hô:
- Cậu Tăng, cậu Tăng.
Tăng Nghị quay lại nhìn, hóa ra là Lưu lão tam ở quán cơm. Lưu lão tam tiến lên, lau tay vào trong cái tạp dề, nói:
- Cậu Tăng, ăn cơm không? Hôm nay khách ít, hai chúng ta cùng nhau uống rượu. Tôi làm chút thịt lợn rừng, cậu nếm thử nhé.
Tăng Nghị mỉm cười. Khi hắn đến phòng Y tế, bữa cơm đầu tiên cũng chính là ở tiệm cơm của Lưu lão tam. Không nghĩ tới khi rời khỏi phòng Y tế, bữa cơm tiễn đưa cũng diễn ra ở đây. Thật sự là duyên phận. Hắn nói:
- Gần đây bận quá nên không đến ủng hộ quán của chú.
Lưu lão tam cười đến mặt mày nở hoa:
- Tôi hôm nay sẽ nấu cho cậu hai món ăn ngon.
Tiệm cơm của Lưu lão tam tuy nhỏ nhưng đồ ăn mang khẩu vị Nam Vân chính tông. Tăng Nghị ở Nam Vân mấy tháng, thường hay đến quán để nếm thử tay nghề của Lưu lão tam. Mối quan hệ xem như cũng thân thiết.
Bước vào tiệm ăn, Lưu lão tam liền chui vào bếp, chỉ chốc lát sau đã mang ra mấy món ăn.
Lưu lão tam lại xuất ra một bình rượu nói:
- Chú em, mau ăn đi. Nếm thử món thịt heo lột da của tôi. Đây là một món ngon, tôi không bán cho người ta đâu, đặc biệt để dành cho cậu đấy.
Tăng Nghị cười. Lưu lão tam ân cần như vậy, sợ là có việc tìm mình:
- Cảm ơn chú Ba đã quan tâm đến tôi.
- Nói như vậy làm gì.
Lưu lão tam lại rót cho Tăng Nghị một ly rượu:
- Chú em gần đây có về lại Vinh Thành không?
Tăng Nghị vi vẻ. Hắn đoán Lưu lão tam nhờ chính là việc này. Hắn hỏi:
- Thế chú Ba có nhờ mang hộ gì cho con gái không?
Lưu lão tam liền giơ ly lên. Cùng người thông minh nói chuyện thật sự là bớt việc. Ông ta cười nói:
- Lần trước con gái gọi điện thoại nói là muốn ăn thịt khô do tôi làm. Tôi có làm sẵn một ít. Nếu chú em có về lại Vinh Thành thì mang hộ tôi.
- Được, không thành vấn đề.
Tăng Nghị hiện tại làm công tác thu hút đầu tư, khẳng định phải còn trở lại Vinh Thành rất nhiều. Hắn nói:
- Chú cứ chuẩn bị đầy đủ, tôi mấy ngày nữa sẽ về lại Vinh Thành. Ngoài ra, chú làm cho tôi một trăm cân thịt khô. Thịt khô do chú làm là hạng nhất. Địa phương khác thật không tìm thấy. Tôi chuẩn bị mang về cho bạn bè ở Vinh Thành nếm thử.
Lưu lão tam liên tục gật đầu:
- Thịt khô thì tôi làm không ít. Còn có thịt lợn rừng. Để tôi chuẩn bị cho cậu một ít.
- Thịt đầu heo nếu có thì cũng chuẩn bị cho tôi luôn nhé.
Tăng Nghị cười. Hắn lần trước vội quá, nên không đến thăm hỏi Phương Nam Quốc được. Khi đến Vinh Thành, tiện mang cho Phương Nam Quốc một ít đặc sản của Nam Vân. Thịt khô của Lưu lão tam rất ngon. Với khẩu vị kén chọn như Tăng Nghị mà còn phải khen nữa là.
Buổi sáng hôm sau. Tăng Nghị đến UBND huyện, cùng với cán bộ của Ban tổ chức cán bộ đến phòng Xúc tiến đầu tư để nhậm chức.
Thời xa xưa, quan muốn đến nhậm chức thì phải mang theo quan ấn. Hiện tại thì thật ra cũng không cần quan ấn. Ban tổ chức cán bộ phái người đi kỳ thật cũng tương đương với quan ấn.
Trước cửa UBDN huyện, Tăng Nghị nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt. Biển số thì thật sự rất chói. Nam F8888. Tăng Nghị nhớ không lầm thì đây chính là xe của Bạch thiếu mà Tăng Nghị có lần giúp Long Mỹ Tâm thu thập.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn lên lầu, trong bụng thầm nhủ vị Bạch thiếu này đến Nam Vân là tìm ai?
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương Kiến Tường lúc này bước ra nói:
- Trưởng phòng Tăng, chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát.
Phòng Xúc tiến đầu tư của huyện Nam Vân nằm bên cạnh trạm trung chuyển hành khách thị trấn Đông Giao, là một tòa nhà hai tầng. Trước kia gọi là văn phòng thu hút đầu tư, nhưng nay được gọi là phòng Xúc tiến đầu tư. Nhân sự thì vẫn không thay đổi, chỉ là đổi cái tên chứ còn công tác chuyên môn vẫn là thu hút đầu tư cho huyện.
Tăng Nghị khi tới, nhận được thông báo, toàn bộ nhân viên của phòng Xúc tiến đầu tư đã đứng chờ sẵn dưới lầu.
Phó trưởng phòng Quách Hoài Lễ dẫn mọi người tiến lên hoan nghênh:
- Phó trưởng ban Vương, các đồng chí sáng sớm đã chờ sẵn ở đây, vẫn mong Phó trưởng ban Vương đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Kiến Tường khẽ gật đầu. Loại trường hợp này, mỗi này đưa cán bộ đến nhậm chức đều nghe. Nghe mãi cũng thành chán.
Quách Hoài Lệ lại bắt tay Tăng Nghị, cười nhiệt tình nói:
- Trưởng phòng Tăng, cậu đã tới. Về sau chúng tôi có cậu lãnh đạo, phòng Xúc tiến đầu tư của chúng ta sẽ có hy vọng.
Tăng Nghị biểu hiện rất khách khí, bắt tay nói:
- Về sau đều là đồng nghiệp với nhau. Công tác của phòng Xúc tiến đầu tư muốn làm cho tốt thì còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.
Một phèn hàn huyên, rồi mọi người cùng bước vào phòng họp. Vẫn là quy trình nhậm chức như cũ, trước từ Phó trưởng ban tổ chức cán bộ tuyên bố quyết định bổ nhiệm của huyện ủy, sau đó là phát biểu nói chuyện, chỉ thị phòng Xúc tiến đầu tư nhất định phải đoàn kết dưới sự dẫn dắt của Tăng Nghị, chân thành hợp tác, khắc sâu lĩnh hội tinh thần của thượng cấp, phát huy tính năng động, thật sự hoàn thành công tác thu hút đầu tư.
Vương Kiến Tường nói xong, liền đến lượt Tăng Nghị nói chuyện. Tăng Nghị cũng không nhiều lời khách sáo, ngắn gọn bày tỏ:
- Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi. Cẩn trọng là tiêu chuẩn làm việc duy nhất của tôi. Hy vọng về sau mọi người có thể cùng nhau nỗ lực trong công tác.
Người của phòng Xúc tiến đầu tư ngây người cả nửa ngày, sau đó mới phản ứng lại Tăng Nghị nói chuyện đã kết thúc, vì thế bắt đầu vỗ tay.
Hội nghị chấm dứt, Vương Kiến Tường cũng không nhiều lời, ngồi xe trở về Huyện ủy.
Trong chuyện này, Tăng Nghị cảm thấy rất thất vọng về Tương Trung Nhạc. Tương Trung Nhạc rốt cuộc vẫn chỉ là một thư sinh. Điển hình của việc nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Muốn phất cờ với Nho Tử Ngưu nhưng rốt cuộc lại sợ sệt. Làm việc lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, không có quyết đoán, càng không có đảm đương.
Ở điểm này, Tương Trung Nhạc còn kém xa Phương Nam Quốc. Phương Nam Quốc bình thường đối với người bên cạnh rất nghiêm khắc, nhìn như lạnh lùng, nhưng kỳ thật bên trong lại là hào hùng vạn trượng. Tăng Nghị chỉ là một bác sĩ bảo vệ sức khỏe nho nhỏ bên cạnh ông ta, nhưng khi Tăng Nghị gặp chuyện không may, Phương Nam Quốc cũng không tiếc cùng Viên Công Bình khởi xướng tranh đấu.
Trái lại Tương Trung Nhạc, bình thường cùng Tăng Nghị xưng huynh gọi đệ, nhưng mắt thấy Tăng Nghị không còn đãi ngộ, đối xử bất công thì Tương Trung Nhạc lại không kiên quyết đứng ra phản đối. Y trong lòng chỉ nghĩ đến danh dự chính trị của y mà thôi.
Tương Trung Nhạc gọi điện thoại cho Tăng Nghị, ý tứ như thế nào hắn hiểu rất rõ. Tương Trung Nhạc muốn dùng lực lượng sau lưng Tăng Nghị để đối phó với Nho Tử Ngưu. Đây mới là điều khiến cho Tăng Nghị cảm thấy đáng sợ. Tương Trung Nhạc từ đầu đến cuối chỉ coi trọng quan hệ sau lưng mình. Nếu một khi mình ở nơi Phương Nam Quốc bị thất thế thì Tương Trung Nhạc tất nhiên sẽ lập tức xưng huynh gọi đệ với người khác ngay.
Tăng Nghị sau khi đến Nam Vân đã giúp cho Tương Trung Nhạc các dự án như thu hút đầu tư lao động, dự án Tướng Quân Trà. Nhưng hiện tại không ngờ Tương Trung Nhạc lại còn muốn Tăng Nghị giúp y đẩy người một phen. Mục tiêu lần này chính là Bí thư Huyện ủy Nho Tử Ngưu. Tăng Nghị không hề muốn làm điều đó.
Tôi vì sao phải vì anh mà đẩy người khác. Chỉ bằng số lần tôi ăn cơm uống rượu với anh sao?
Sau khi tới UBND huyện, Tăng Nghị trực tiếp đến phòng Hướng Tiểu Quần, nhưng ở cầu thang lại gặp phải Khang Đức Lai.
Lần này không phải là tình cờ gặp mặt, Khang Đức Lai là đặc biệt ở chỗ này chờ Tăng Nghị. Ông ta vẫy tay:
- Tiểu Tăng, Ban tổ chức cán bộ tìm cậu nói chuyện phải không?
Tăng Nghị không nói gì nhiều:
- Trưởng ban Hướng gọi điện thoại bảo tôi đến đây.
Khang Đức Lai liền ừ một tiếng rồi nói:
- Mau đến chỗ tôi ngồi một lát.
Tăng Nghị liền theo Khang Đức Lai bước vào văn phòng. Khang Đức Lai bảo hắn ngồi xuống, hút một điếu thuốc, hơn nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Hôm nay, trong Hội nghị thường vụ đã thảo luận việc bổ nhiệm cậu. Tôi là người duy nhất bỏ phiếu chống.
Tăng Nghị đầu tiên là ngây người, theo sau cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Xem ra hắn lăn lộn ở Nam Vân cũng không hoàn toàn không công. Ít nhất cũng có một người ghi nhận sự cực khổ của hắn, có người vì hắn mà bất bình.
Khang Đức Lai lại nhả ra một làn khói dày đặc:
- Cậu vì Nam Vân mà cống hiến, người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng tôi thì tận mắt nhìn thấy. Hôm nay, kết quả của của Hội nghị thường vụ khiến tôi rất tiếc nuối. Tiểu Tăng, thành thật xin lỗi. Cá nhân tôi lực lượng quá nhỏ bé, không thể giúp cậu tranh thủ được đãi ngộ nên có.
Khang Đức Lai có thể vì Tăng Nghị trong Hội nghị thường vụ bỏ phiếu chống, dứt khoát phản đối Nho Tử Ngưu. Điều này Tăng Nghị cảm thấy rất đáng quý. Dù sao Khang Đức Lai cũng là người của Nho Tử Ngưu. Hiện tại Khang Đức Lai có thể nói ba chữ “Tôi xin lỗi” thì Tăng Nghị ngoại trừ cảm kích còn biết nói cái gì.
Lần trước Tăng Nghị qua đêm không về, Khang Đức Lai cũng không sốt ruột khiển trách Tăng Nghị. Ông ta lựa chọn việc chế nhạo Sài Quang Huy, sau đó cáo trạng Lý Thuận Long. Từ những điểm này có thể thấy Khang Đức Lai người này có thể đảm đương lãnh đạo. Mặc dù có điểm sĩ diện, thích tự cao tự đại, nhưng trong thời khắc mấu chốt, ông tuyệt đối là đáng tin cậy.
- Trưởng ban Khang, cảm ơn ngài.
Lời này của Tăng Nghị là chân thành. Khang Đức Lai nói như vậy khiến hắn cảm thấy mình ở Nam Vân vẫn còn có ý nghĩa.
Khang Đức Lai khoát tay:
- Tôi chỉ là căn cứ công chính mà làm. Mặc kệ là ai cũng không thể tự dưng gạt bỏ cậu ra khỏi sự cống hiến cho Nam Vân.
Từ trong phòng của Khang Đức Lai đi ra, Tăng Nghị trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng oán hận đã giảm đi. Hắn bước đến, gõ cửa phòng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hướng Tiểu Quần.
- Vào đi!
Hướng Tiểu Quần hô lên một tiếng, khi xem xong tài liệu trong tay mình thì mới ngẩng đầu nhìn Tăng Nghị:
- Là đồng chí Tiểu Tăng à, mau ngồi đi.
- Cám ơn!
Tăng Nghị nói một tiếng cảm ơn rồi thoải mái tìm chỗ ngồi xuống.
- Đồng chí Tăng Nghị, hôm nay tôi đại diện cho tổ chức chính thức nói chuyện với câu.
Hướng Tiểu Quần đi thẳng vào vấn đề.
Tăng Nghị sắc mặt bình tĩnh, không có kích động, cũng chẳng bất ngờ, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Hướng Tiểu Quần hơi cảm thấy bất ngờ. Cán bộ bình thường sợ nhất là nói chuyện với Ủy ban Kỳ luật, nhưng vui mừng nhất chính là nói chuyện với ban Tổ chức cán bộ. Cái gọi là vùi đầu làm việc mong có ngày ngẩng mặt chính là chỉ việc nói chuyện với ban Tổ chức cán bộ. Ban tổ chức cán bộ chính là đại danh từ đề bạt cán bộ. Cho nên, khi được ban Tổ chức cán bộ nói chuyện, các cán bộ bình thường đều rất kích động và khẩn trương. Ít nhất trước mặt mình đều biểu hiện sự áp lực, nhưng lại rất coi trọng, cảm giác sâu sắc trách nhiệm trọng đại. Thản nhiên như Tăng Nghị thì chính là lần đầu tiên.
- Đồng chí Tăng Nghị, trải qua Hội nghị thường vụ huyện nghiên cứu, quyết định bổ nhiệm cậu làm Bí thư tổ Đảng, Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư.
Hướng Tiểu Quần bưng trách trà nhấp một ngụm:
- Cá nhân cậu có ý kiến gì hay không?
Tăng Nghị nói:
- Cám ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi như vậy. Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức.
Hướng Tiểu Quần nghe lời nói này của Tăng Nghị là có bài bản hẳn hoi, nhưng xem ngôn ngữ thần thái thì không nhìn ra hắn có bất luận một kích động nào. Đại khái chắc là Hội nghị thường vụ đã để lộ tin tức. Tiểu tử này biết mình bị đá ra khỏi dự án Tướng Quân Trà trong lòng chắc chắn đang tức giận.
Thật sự là buồn cười! Là cán bộ Đảng, hẳn là nên kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức. Mặc dù cậu cũng có công lao, nhưng tổ chức không phải cũng đang tiến hành đề bạt cậu sao?
- Tổ chức có được quyết định này là trải qua suy xét, đứng ở độ cao toàn bộ huyện để cân nhắc, hy vọng cậu có thể hiểu được dụng tâm của tổ chức, càng thêm nhiệt tình công tác.
Hướng Tiểu Quần nói bóng nói gió, ý tứ muốn gõ Tăng Nghị.
Tăng Nghị liền gật đầu:
- Xin Trưởng ban Hướng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến này. Cố gắng làm ra những cống hiến lớn nhất, vì nền kinh tế phát triển của Nam Vân.
Hướng Tiểu Quần hơi gật đầu. Thái độ của Tăng Nghị khiến ông ta rất hài lòng. Mặc dù không thích Tăng Nghị, nhưng tổng thể Tăng Nghị vẫn là một cán bộ tốt.
- Vậy cậu hãy mau chóng giao lại công tác của mình, sau đó chuẩn bị đến phòng Xúc tiến đầu tư để nhậm chức.
Tăng Nghị nói:
- Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng Xúc tiến đầu tư để công tác.
Hướng Tiểu Quần lại càng hài lòng. Ông ta không thích những cán bộ làm việc ướt át bẩn thỉu:
- Phòng Y tế dưới sự chủ trì của cậu, công tác triển khai không tồi. Đối với công tác kế tiếp của phòng Y tế, cậu có ý tưởng gì hay không?
- Phó Trưởng phòng Tăng Cổ Học Công là đồng chí lão thành của phòng Y tế, nghiệp vụ thuần thục, năng lực xuất chúng, có cái nhìn đại cục. Trong khoảng thời gian qua đã trợ giúp tôi rất nhiều.
Tăng Nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư khẳng định là kết cục đã định. Lúc này hắn cũng vui lòng giúp Cổ Học Công một phen.
Hướng Tiểu Quần ngay trên tờ giấy viết vài dòng: “Tổ chức sẽ suy xét ý kiến của đồng chí”.
Sau khi trả lời Hướng Tiểu Quần một số vấn đề như đối với tổ chức có yêu cầu gì nữa không. Khi đến phòng Xúc tiến đầu tư thì chuẩn bị triển khai công tác như thế nào, rồi Tăng Nghị liền rời khỏi Ban tổ chức cán bộ.
Trở lại phòng Y tế, Tăng Nghị gọi Cổ Học Công sang:
- Tổ chức quyết định điều nhiệm tôi đến phòng Xúc tiến đầu tư, việc của phòng Y tế sau này, xin giao lại cho ngài. Tôi đã hướng Trưởng ban Hướng đề cử ngài.
Cổ Học Công cảm kích nhìn Tăng Nghị, nhưng quyết định này của huyện thật sự rất bất ngờ. Ông ta hỏi:
- Sao lại đột ngột như vậy?
- Tổ chức cho rằng tôi rất thích hợp làm công tác thu hút đầu tư.
Tăng Nghị thản nhiên giải thích một câu.
- Trưởng phòng Tăng, nói thật, thật sự là rất tiếc khi phải để cậu đi. Cậu đến phòng Y tế chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng sau khi cậu đến đây, phòng Y tế dưới sự chủ trì của cậu, địa vị từ từ được nâng cao. Hiện tại, ở huyện này, chỉ cần nói đến phòng Y tế thì sống lưng đều có thể thẳng. Các đồng chí trong phòng rất phục cậu.
Cổ Học Công lời này không phải là thổi phồng. Phòng Y tế công tác thu hút đầu tư, giúp đỡ người nghèo toàn diện khai hoa. Trong tay nắm được hạng mục Tướng Quân Trà giúp đỡ người nghèo. Không riêng gì dân chúng khen mà những người của bộ môn khác cũng không xem thường như trước.
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn. Hết thảy đều là vì công tác.
Tăng Nghị nói vài câu khách sáo:
- Tôi đã nói chuyện với Ban tổ chức cán bộ rồi. Sáng mai sẽ đến phòng Xúc tiến đầu tư để báo danh.
- Điều này nhanh quá!
Cổ Học Công xoa tay:
- Buổi tối tôi xin thay mặt mọi người tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay:
- Ngài cũng biết tính tình của tôi, tôi không thích nghi thức nghênh đón, đưa tiễn gì cả. Việc này tôi chỉ nói với ngài. Sau khi tôi đến phòng Xúc tiến đầu tư báo danh xong, ngài hãy giải thích với các đồng chí khác.
Cổ Học Công liên tục xua tay:
- Điều này đâu thể được, các đồng chí khác sẽ không đồng ý đâu.
Tăng Nghị cũng không muốn giằng co ở vấn đề này liền nói:
- Hạng mục Tướng Quân Trà, vẫn là phòng Y tế chúng ta liên hệ. Hiện tại ở huyện đã thành lập tổ lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà. Ngài hãy đem những tài liệu có liên quan chuẩn bị một chút rồi chuyển cho văn phòng tổ lãnh đạo.
Cổ Học Công cảm thấy khiếp sợ. Ông ta cũng là một lão chính khách, cũng hiểu được mấu chốt trong đó. Hẳn là có người muốn hái quả đào. Ông ta nói:
- Trưởng phòng Tăng, hạng mục này là do cậu kéo tới, cũng là thành tích của cậu. Cậu phải là người có tư cách gia nhập tổ lãnh đạo nhất.
Tăng Nghị khóat tay:
- Thắng thì không phải là tất cả. Tổ chức đã an bài một ứng cử viên thích hợp tiếp nhận hạng mục Tướng Quân Trà này.
Cổ Học Công cảm thấy bất bình. Trước kia dã trà có quăng ngoài đường cũng không ai thèm quan tâm tới. Tại sao lúc đó không có người đứng ra lãnh đạo sản nghiệp trà, lại càng không thấy người đề xuất phải làm sản nghiệp trà. Là Tăng Nghị một mình trèo đèo lội suối ở thôn nghèo suốt mấy tháng trời, đem dã trà phát triển ra ngoài. Mang về kỹ thuật, kéo nhà đầu tư về. Hiện tại Tướng Quân Trà nổi danh, thì một đám nhảy ra tranh giành.
Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lùa qua được. Khi tới thời điểm tan tầm, trong phòng rất nhiều người biết được tin tức.
Tăng Nghị bước ra khỏi văn phòng, vừa mới bước xuống lầu, Hoàng Quốc Thanh liền chạy tới:
- Trưởng phòng Tăng, có phải tổ chức đã điều anh đến phòng Xúc tiến đầu tư hay không?
- Hoàng Quốc Thanh, nguyên tắc của tổ chức chẳng lẽ anh không rõ? Việc này anh nên hỏi sao?
Tăng Nghị nói.
- Trưởng phòng, anh hãy mang tôi theo với.
Hoàng Quốc Thanh cắn răng, một bộ bằng bất cứ giá nào:
- Anh đi đâu thì tôi theo đó.
- Anh đến đây chỉ để nói cái này thôi sao?
Tăng Nghị nét mặt bình tĩnh. Lời nói này của Hoàng Quốc Thanh khiến hắn vui mừng, nhưng hắn không muốn mang Hoàng Quốc Thanh theo. Ai mà chịu được một cấp dưới thích nói chuyện nửa vời như thế. Tăng Nghị không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nói điều người là có thể điều người:
- Ở vị trí nào thì có việc của vị trí đó. Anh cứ an tâm làm tốt công tác của mình. Những gì nên nói thì nói, không nên nói thì không nên nói.
Hoàng Quốc Thanh nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh đi rồi thật sự là một nuối tiếc cho chúng tôi.
Đang nói thì Cổ Học Công cũng bước tới. Ông ta biết Tăng Nghị không có mặt trong tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, có muốn tổ chức bữa tiệc đưa tiễn cũng chẳng vui vẻ gì. Việc này được cụ thể phân chia. Nếu Tăng Nghị được thăng chức, thì anh tổ chức đưa tiễn cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại Tăng Nghị là điều chuyển ngang, lại bị người ta đá văng ra ngoài. Anh có muốn làm tiệc đưa tiễn thì chẳng phải xát muối vào Tăng Nghị sao?
- Trưởng phòng Tăng, buổi tối chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi. Chị dâu ở nhà đã chuẩn bị không ít món ngon.
Cổ Học Công nhiệt tình mời.
- Còn nói khi nào nhận tiền thưởng sẽ dẫn mọi người đi ăn nữa. Hiện tại chắc không có khả năng rồi.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Tôi ở phòng hai tháng tiền lương vẫn còn chưa nhận. Khi nào phát tiền lương, Phó trưởng phòng Cổ nhận giùm tôi nhé. Sau đó mời mọi người một bữa cơm.
Nói xong, Tăng Nghị lấy ra một cái chìa khóa:
- Đây là chìa khóa văn phòng của tôi, hiện tại giao lại cho cơ quan. Buổi tối tôi còn có hẹn, chuyện uống rượu để lần sau nhé.
Cổ Học Công biết tâm trạng của Tăng Nghị không được tốt nên cũng không miễn cưởng:
- Phòng Y tế và phòng Xúc tiến đầu tư chỉ cách nhau vài bước. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm hỏi Trưởng phòng Tăng. Cũng mời Trưởng phòng Tăng thường xuyên đến thăm mọi người.
- Nhất định!
Tăng Nghị khoát tay, rồi cất bước ra khỏi cổng phòng Y tế.
Rời khỏi cửa, Tăng Nghị có chút cảm thán. Chính mình vừa ở phòng Y tế làm ra thành tích thì đã phải rời khỏi. Thật đúng là có chút luyến tiếc. Quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua phòng Y tế lần cuối, rồi lại khiến cho mình trong lòng có chút khó chịu. Dưới lầu, lúc này đứng đầy các đồng nghiệp. Mọi người không ai nói chuyện, cứ yên lặng như vậy mà tiễn đưa Tăng Nghị.
Tăng Nghị xoay người, vẻ mặt tự nhiên, phóng khoáng rời khỏi. Mọi người làm như vậy thật không dễ dàng. Ở trong quan trường, nếu anh thăng chức, đồng nghiệp sẽ vui vẻ tiễn đưa anh. Lãnh đạo nối nghiệp tuyệt đối sẽ không nói cái gì. Nhưng nếu anh bị điều chuyển ngang hoặc trọng biếm, nếu ai dám làm như vậy, lãnh đạo nối nghiệp trong lòng khẳng định sẽ có suy xét. Người đó sẽ cho rằng chính mình uy vọng không đủ, sẽ đem những người này ghi vào trong danh sách đen.
Cho nên, gặp phải tình huống trọng biếm, đồng nghiệp sẽ bình thường không trước mặt mọi người tiễn đưa anh. Đây không phải là vô tình mà quan trường chính là như thế.
Rời khỏi cổng chính phòng Y tế, Tăng Nghị đi bộ trên con phố, chợt nghe đằng sau có tiếng hô:
- Cậu Tăng, cậu Tăng.
Tăng Nghị quay lại nhìn, hóa ra là Lưu lão tam ở quán cơm. Lưu lão tam tiến lên, lau tay vào trong cái tạp dề, nói:
- Cậu Tăng, ăn cơm không? Hôm nay khách ít, hai chúng ta cùng nhau uống rượu. Tôi làm chút thịt lợn rừng, cậu nếm thử nhé.
Tăng Nghị mỉm cười. Khi hắn đến phòng Y tế, bữa cơm đầu tiên cũng chính là ở tiệm cơm của Lưu lão tam. Không nghĩ tới khi rời khỏi phòng Y tế, bữa cơm tiễn đưa cũng diễn ra ở đây. Thật sự là duyên phận. Hắn nói:
- Gần đây bận quá nên không đến ủng hộ quán của chú.
Lưu lão tam cười đến mặt mày nở hoa:
- Tôi hôm nay sẽ nấu cho cậu hai món ăn ngon.
Tiệm cơm của Lưu lão tam tuy nhỏ nhưng đồ ăn mang khẩu vị Nam Vân chính tông. Tăng Nghị ở Nam Vân mấy tháng, thường hay đến quán để nếm thử tay nghề của Lưu lão tam. Mối quan hệ xem như cũng thân thiết.
Bước vào tiệm ăn, Lưu lão tam liền chui vào bếp, chỉ chốc lát sau đã mang ra mấy món ăn.
Lưu lão tam lại xuất ra một bình rượu nói:
- Chú em, mau ăn đi. Nếm thử món thịt heo lột da của tôi. Đây là một món ngon, tôi không bán cho người ta đâu, đặc biệt để dành cho cậu đấy.
Tăng Nghị cười. Lưu lão tam ân cần như vậy, sợ là có việc tìm mình:
- Cảm ơn chú Ba đã quan tâm đến tôi.
- Nói như vậy làm gì.
Lưu lão tam lại rót cho Tăng Nghị một ly rượu:
- Chú em gần đây có về lại Vinh Thành không?
Tăng Nghị vi vẻ. Hắn đoán Lưu lão tam nhờ chính là việc này. Hắn hỏi:
- Thế chú Ba có nhờ mang hộ gì cho con gái không?
Lưu lão tam liền giơ ly lên. Cùng người thông minh nói chuyện thật sự là bớt việc. Ông ta cười nói:
- Lần trước con gái gọi điện thoại nói là muốn ăn thịt khô do tôi làm. Tôi có làm sẵn một ít. Nếu chú em có về lại Vinh Thành thì mang hộ tôi.
- Được, không thành vấn đề.
Tăng Nghị hiện tại làm công tác thu hút đầu tư, khẳng định phải còn trở lại Vinh Thành rất nhiều. Hắn nói:
- Chú cứ chuẩn bị đầy đủ, tôi mấy ngày nữa sẽ về lại Vinh Thành. Ngoài ra, chú làm cho tôi một trăm cân thịt khô. Thịt khô do chú làm là hạng nhất. Địa phương khác thật không tìm thấy. Tôi chuẩn bị mang về cho bạn bè ở Vinh Thành nếm thử.
Lưu lão tam liên tục gật đầu:
- Thịt khô thì tôi làm không ít. Còn có thịt lợn rừng. Để tôi chuẩn bị cho cậu một ít.
- Thịt đầu heo nếu có thì cũng chuẩn bị cho tôi luôn nhé.
Tăng Nghị cười. Hắn lần trước vội quá, nên không đến thăm hỏi Phương Nam Quốc được. Khi đến Vinh Thành, tiện mang cho Phương Nam Quốc một ít đặc sản của Nam Vân. Thịt khô của Lưu lão tam rất ngon. Với khẩu vị kén chọn như Tăng Nghị mà còn phải khen nữa là.
Buổi sáng hôm sau. Tăng Nghị đến UBND huyện, cùng với cán bộ của Ban tổ chức cán bộ đến phòng Xúc tiến đầu tư để nhậm chức.
Thời xa xưa, quan muốn đến nhậm chức thì phải mang theo quan ấn. Hiện tại thì thật ra cũng không cần quan ấn. Ban tổ chức cán bộ phái người đi kỳ thật cũng tương đương với quan ấn.
Trước cửa UBDN huyện, Tăng Nghị nhìn thấy một chiếc xe rất quen mắt. Biển số thì thật sự rất chói. Nam F8888. Tăng Nghị nhớ không lầm thì đây chính là xe của Bạch thiếu mà Tăng Nghị có lần giúp Long Mỹ Tâm thu thập.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn lên lầu, trong bụng thầm nhủ vị Bạch thiếu này đến Nam Vân là tìm ai?
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương Kiến Tường lúc này bước ra nói:
- Trưởng phòng Tăng, chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát.
Phòng Xúc tiến đầu tư của huyện Nam Vân nằm bên cạnh trạm trung chuyển hành khách thị trấn Đông Giao, là một tòa nhà hai tầng. Trước kia gọi là văn phòng thu hút đầu tư, nhưng nay được gọi là phòng Xúc tiến đầu tư. Nhân sự thì vẫn không thay đổi, chỉ là đổi cái tên chứ còn công tác chuyên môn vẫn là thu hút đầu tư cho huyện.
Tăng Nghị khi tới, nhận được thông báo, toàn bộ nhân viên của phòng Xúc tiến đầu tư đã đứng chờ sẵn dưới lầu.
Phó trưởng phòng Quách Hoài Lễ dẫn mọi người tiến lên hoan nghênh:
- Phó trưởng ban Vương, các đồng chí sáng sớm đã chờ sẵn ở đây, vẫn mong Phó trưởng ban Vương đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Kiến Tường khẽ gật đầu. Loại trường hợp này, mỗi này đưa cán bộ đến nhậm chức đều nghe. Nghe mãi cũng thành chán.
Quách Hoài Lệ lại bắt tay Tăng Nghị, cười nhiệt tình nói:
- Trưởng phòng Tăng, cậu đã tới. Về sau chúng tôi có cậu lãnh đạo, phòng Xúc tiến đầu tư của chúng ta sẽ có hy vọng.
Tăng Nghị biểu hiện rất khách khí, bắt tay nói:
- Về sau đều là đồng nghiệp với nhau. Công tác của phòng Xúc tiến đầu tư muốn làm cho tốt thì còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.
Một phèn hàn huyên, rồi mọi người cùng bước vào phòng họp. Vẫn là quy trình nhậm chức như cũ, trước từ Phó trưởng ban tổ chức cán bộ tuyên bố quyết định bổ nhiệm của huyện ủy, sau đó là phát biểu nói chuyện, chỉ thị phòng Xúc tiến đầu tư nhất định phải đoàn kết dưới sự dẫn dắt của Tăng Nghị, chân thành hợp tác, khắc sâu lĩnh hội tinh thần của thượng cấp, phát huy tính năng động, thật sự hoàn thành công tác thu hút đầu tư.
Vương Kiến Tường nói xong, liền đến lượt Tăng Nghị nói chuyện. Tăng Nghị cũng không nhiều lời khách sáo, ngắn gọn bày tỏ:
- Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi. Cẩn trọng là tiêu chuẩn làm việc duy nhất của tôi. Hy vọng về sau mọi người có thể cùng nhau nỗ lực trong công tác.
Người của phòng Xúc tiến đầu tư ngây người cả nửa ngày, sau đó mới phản ứng lại Tăng Nghị nói chuyện đã kết thúc, vì thế bắt đầu vỗ tay.
Hội nghị chấm dứt, Vương Kiến Tường cũng không nhiều lời, ngồi xe trở về Huyện ủy.