Trước thịnh tình của hai người, Tăng Nghị không thể cự tuyệt, đành phải cười nói:
- Tôi xin nghe theo hai vị!
- Thế mới phải chứ!
Đường Hạo Nhiên cao hứng, vỗ vỗ vai Tăng Nghị, cùng hắn chui vào xe Đỗ Nhược.
Đi khách sạn ăn cơm, không thích hợp dùng xe công, lúc này Đỗ Nhược đã đổi xe cảnh sát bằng một chiếc Toyota coa rèm che, biển số xe cũng rất bình thường, ai nhìn cũng không ngờ trong xe là Cục trưởng Cục Công an.
Khách sạn Venus là một câu lạc bộ hội viên hàng đầu, bao gồm phòng ẩm thực, tắm hơi, tập thể hình, hội sở tư nhân, biểu diễn nghẹ thuật v.v…Hội viên nơi đây không phú thì quý, tất cả đều là nhân vật có uy tín và có máu mặt của Vinh Thành. Muốn trở thành hội viên câu lạc bộ, không đễ chút nào, riêng hội phí, phải có 380 ngàn, nhưng các nhân vật nổi tiếng của Vinh Thành vẫn đua nhau tham gia.
Đỗ Nhược chọn nơi này, cũng là cân nhắc kỹ càng, đến địa điểm bình thường, không thể biểu đạt được thành ý, địa điểm cao cấp quá, ở Vinh Thành cũng không có mấy nơi.
Xe vừa tới dưới lầu khách sạn, đứa bé giữ cửa liền chạy ra, vừa mở cửa xe, vừa dùng bộ đàm thông báo bên trong. Hai hàng nữ nhân viên đứng trước cửa đón khách, cô nào cô nấy nhan sắc không tầm thường, thân hình cao gầy, thấy ba người tiến vào, đồng loạt cúi đầu hoan nghênh.
Với một nữ nhân viên đồng hành, Tăng Nghị đi theo Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược vào đại sảnh khách sạn Venus, đại sảnh rộng rãi hoa lệ, trang nhã, sàn nhà lát đá cẩm thạch, sáng loáng phản chiếu bóng người, chùm đèn treo pha lê to kinh người, khúc xạ hào quang rực rỡ, khiến cả đại sảnh trông càng xa hoa rực rỡ.
Đỗ Nhược ngầm đánh giá Tăng Nghị, thấy hắn vẫn thản nhiên mỉm cười, thần thái tự nhiên phóng khoáng, cứ y như hắn đã tới nơi này rất nhiều lần rồi vậy. Trong lòng Đỗ Nhược thầm cao hứng, bữa cơm hôm nay mời là đúng chỗ rồi, đây chắc chắn là phong cách con nhà thế gia, người bình thường sao có thể ngụy trang được như thế. Xem ra Đường Hạo Nhiên chưa nói rõ ngọn ngành với mình, Tăng Nghị này chắc chắn không chỉ đơn thuần là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe.
Phòng Đỗ Nhược đặt, tên là Tụ Nghĩa sảnh. Tên này có ý nghĩa rất hàm súc, Đường Hạo Nhiên nhìn thấy, cười ha hả, rồi dẫn đầu đi vào.
Rượu và thức ăn được mang lên, Đường Hạo Nhiên nâng chén rượu lên, chuẩn bị bắt đầu. Nào ngờ, cửa phòng ăn đột nhiên bị gõ “cốc cốc” hai tiếng, một người mập mạp mặt mày đỏ au bước vào, người chưa tới, tiếng cười tới trước:
- Xin lỗi, không biết Cục trưởng Đỗ đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, xin được thứ tội.
Lời này hẳn là đã nghĩ sẵn ở bên ngoài trước rồi. Nói chưa dứt lời, y thấy Đường Hạo Nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên, giật mình kinh hãi, tiến lên nói:
- Ai chà, hôm nay Vệ mập mạp này thật sự là có lỗi lớn, Chủ nhiệm Đường đến kiểm tra công tác, mà tôi không biết gì hết, thật sự là nên phạt. Trước hết xin tự phạt ba ly, rồi sẽ xin kính rượu lãnh đạo.
Nói xong, y vội bảo nhân viên phục vụ phía sau khui rượu ra.
Rượu ngũ lương 52 độ, rót đầy ba ly, không ngờ Vệ mập mạp uống một hơi liên tiếp ba ly cạn sạch, sau đó lại rót một ly, nói;
- Thật sự là đáng đánh, hôm nay tôi quá thất lễ, các vị lãnh đạo độ lượng, ngàn vạn lần xin chớ trách.
Vệ mập mạp này tên là Vệ Tử Cương, là giám đốc của khách sạn Venus, coi như là nhân vật thạo tin số một ở Vinh Thành. Y nhận được báo cáo của cấp dưới, nói Cục trưởng Đỗ đến đây, lại không ngờ là có cả Đường Hạo Nhiên, gõ cửa liền mở ra, lỡ đắc tội với người, thử nghĩ xem, có lãnh đạo nào thích bị xem là không khí đâu!
- Vẹ mập mạp này, muốn uống rượu thì uống, còn tìm nhiều lý do như vậy làm gì, sớm muộn gì anh cũng bị đau dạ dày!
Đường Hạo Nhiên rõ ràng quen biết Vệ mập mạp.
Nghe Đường Hạo Nhiên nói như vậy, Vệ mập mạp mới nhẹ nhàng thở ra, bưng ly rượu bước tới, lúc này y mới chú ý tới Tăng Nghị:
- Vị này là…
- Vị này chính là Tăng Nghị, anh gọi cậu Tăng là được.
Đường Hạo Nhiên nói.
- Cậu Tăng lần đầu quang lâm, tiếp đón có phần không chu toàn, xin thứ tội.
Vệ mập mạp giơ chén rượu lên, lại uống một hơi cạn sạch, đồng thời trong lòng thầm giật mình, khách của thư ký Bí thư Tỉnh ủy và Cục trưởng công an thành phố, tuyệt đối không phải người bình thường, nhân vật lợi hại như vậy, không ngờ bản thân mình lại chưa từng gặp.
- Khách khí, khách khí!
Tăng Nghị gật đầu cười.
Trong nháy mắt, bốn ly rượu trắng vào bụng, dù tửu lượng Vệ mập mạp có cao, cũng có phần hơi khó chịu, trong lòng hối hận, tại mình trước khi đến không hỏi trước hỏi sau, bất ngờ này tiếp bất ngờ khác, dạ dày phải chịu tội.
Vệ mập mạp lại kiên trì rót đầy một ly:
- Hôm nay ba vị lãnh đạo đại giá quang lâm, lòng tôi vô cùng cao hứng, mượn chén rượu này, tôi chúc các lãnh đạo hôm nay thật sự vui vẻ.
Ly thứ năm xuống bụng, Vệ mập mạp cảm thấy bụng mình bắt đầu như sóng cuộn biển gầm, hướng ba người chắp tay;
- Các lãnh đạo thong thả dùng bữa, tôi sẽ không quấy rầy, có cần cái gì, xin cứ chỉ bảo.
Xoay người định rời đi, Vệ mập mạp lại nhớ tới điều gì, rút ra một tấm thẻ vàng tươi, đưa tới trước mặt Tăng Nghị:
- Cậu Tăng, đây là thẻ VIP của khách sạn chúng tôi, cậu cầm lấy, về sau phải đến thường nhé!
Đặt thẻ lên bàn xong, Vệ mập mạp lại chắp tay xin lỗi, sau đó nhanh như gió đi ra ngoài.
Tăng Nghị nhìn tấm thẻ tinh xảo, biết thứ này chắc chắn giá trị không nhỏ, còn do dự không biết có nên nhận hay không.
Đường Hạo Nhiên nói:
- Thứ này không tốn gì đâu, bọn họ đưa, cậu cứ nhận.
Nói xong, y giơ chén rượu lên:
- Tăng lão đệ, hôm nay chúng ta lần đầu cùng uống rượu, nhất định không say không về.
- Đúng, không say không về, nhất định phải cho Tăng lão đệ uống tới bến!
Đỗ Nhược phụ họa, khóe miệng phảng phất nụ cười mỉm.
Tăng Nghị bưng chén rượu lên:
- Đường đại ca, ngày mai tôi còn phải đến Hội Trung y làm thủ tục, đi muộn sợ không tốt.
Đường Hạo Nhiên xua tay:
- Chuyện nhỏ! Xử lý lúc nào chả được, uống rượu quan trọng hơn! Cậu yên tâm đi, ngày mai cậu đến, không ai còn dám bảo cậu giả mạo. Hội trưởng Hội Trung y còn kiêm Phó Giám đốc Sở Y tế, ngày mai cậu tới, bảo đảm ông ta đã bố trí ổn thỏa cho cậu, có đến muộn, ông ta cũng không không dám hó hé đâu!
- Nào, nào, dô đi!
Đỗ Nhược sốt ruột giơ chén rượu lên.
Sáng hôm sau, Tăng Nghị rất nhức đầu, hắn sợ hôm nay đến Hội Trung y lại có chuyện hiểu lầm, bèn cố ý mặc một chiếc áo đúng kiểu Trung Quốc, chân mang giày vải Bắc Kinh kiểu xưa, trông già giặn hơn rất nhiều, nếu không nhìn mặt, thì trông cũng không khác gì mấy ông lão luyện Thái Cực Quyền ở công viên.
Theo lệ thường, người được chọn vào tổ chuyên gia, sẽ đảm nhiệm công việc ở Hội Trung y tỉnh, thật ra là có cái danh, chứ không phụ trách công việc cụ thể. Nhưng đây xem như là phúc lợi của chuyên gia, bởi vì sau khi trở thành chuyên gia, thân phận cũng thay đổi, khi ngành y tế có các hội nghị to nhỏ gì, cũng dành cho chuyên gia một chỗ trên đài Chủ tịch.
- Tôi xin nghe theo hai vị!
- Thế mới phải chứ!
Đường Hạo Nhiên cao hứng, vỗ vỗ vai Tăng Nghị, cùng hắn chui vào xe Đỗ Nhược.
Đi khách sạn ăn cơm, không thích hợp dùng xe công, lúc này Đỗ Nhược đã đổi xe cảnh sát bằng một chiếc Toyota coa rèm che, biển số xe cũng rất bình thường, ai nhìn cũng không ngờ trong xe là Cục trưởng Cục Công an.
Khách sạn Venus là một câu lạc bộ hội viên hàng đầu, bao gồm phòng ẩm thực, tắm hơi, tập thể hình, hội sở tư nhân, biểu diễn nghẹ thuật v.v…Hội viên nơi đây không phú thì quý, tất cả đều là nhân vật có uy tín và có máu mặt của Vinh Thành. Muốn trở thành hội viên câu lạc bộ, không đễ chút nào, riêng hội phí, phải có 380 ngàn, nhưng các nhân vật nổi tiếng của Vinh Thành vẫn đua nhau tham gia.
Đỗ Nhược chọn nơi này, cũng là cân nhắc kỹ càng, đến địa điểm bình thường, không thể biểu đạt được thành ý, địa điểm cao cấp quá, ở Vinh Thành cũng không có mấy nơi.
Xe vừa tới dưới lầu khách sạn, đứa bé giữ cửa liền chạy ra, vừa mở cửa xe, vừa dùng bộ đàm thông báo bên trong. Hai hàng nữ nhân viên đứng trước cửa đón khách, cô nào cô nấy nhan sắc không tầm thường, thân hình cao gầy, thấy ba người tiến vào, đồng loạt cúi đầu hoan nghênh.
Với một nữ nhân viên đồng hành, Tăng Nghị đi theo Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược vào đại sảnh khách sạn Venus, đại sảnh rộng rãi hoa lệ, trang nhã, sàn nhà lát đá cẩm thạch, sáng loáng phản chiếu bóng người, chùm đèn treo pha lê to kinh người, khúc xạ hào quang rực rỡ, khiến cả đại sảnh trông càng xa hoa rực rỡ.
Đỗ Nhược ngầm đánh giá Tăng Nghị, thấy hắn vẫn thản nhiên mỉm cười, thần thái tự nhiên phóng khoáng, cứ y như hắn đã tới nơi này rất nhiều lần rồi vậy. Trong lòng Đỗ Nhược thầm cao hứng, bữa cơm hôm nay mời là đúng chỗ rồi, đây chắc chắn là phong cách con nhà thế gia, người bình thường sao có thể ngụy trang được như thế. Xem ra Đường Hạo Nhiên chưa nói rõ ngọn ngành với mình, Tăng Nghị này chắc chắn không chỉ đơn thuần là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe.
Phòng Đỗ Nhược đặt, tên là Tụ Nghĩa sảnh. Tên này có ý nghĩa rất hàm súc, Đường Hạo Nhiên nhìn thấy, cười ha hả, rồi dẫn đầu đi vào.
Rượu và thức ăn được mang lên, Đường Hạo Nhiên nâng chén rượu lên, chuẩn bị bắt đầu. Nào ngờ, cửa phòng ăn đột nhiên bị gõ “cốc cốc” hai tiếng, một người mập mạp mặt mày đỏ au bước vào, người chưa tới, tiếng cười tới trước:
- Xin lỗi, không biết Cục trưởng Đỗ đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, xin được thứ tội.
Lời này hẳn là đã nghĩ sẵn ở bên ngoài trước rồi. Nói chưa dứt lời, y thấy Đường Hạo Nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên, giật mình kinh hãi, tiến lên nói:
- Ai chà, hôm nay Vệ mập mạp này thật sự là có lỗi lớn, Chủ nhiệm Đường đến kiểm tra công tác, mà tôi không biết gì hết, thật sự là nên phạt. Trước hết xin tự phạt ba ly, rồi sẽ xin kính rượu lãnh đạo.
Nói xong, y vội bảo nhân viên phục vụ phía sau khui rượu ra.
Rượu ngũ lương 52 độ, rót đầy ba ly, không ngờ Vệ mập mạp uống một hơi liên tiếp ba ly cạn sạch, sau đó lại rót một ly, nói;
- Thật sự là đáng đánh, hôm nay tôi quá thất lễ, các vị lãnh đạo độ lượng, ngàn vạn lần xin chớ trách.
Vệ mập mạp này tên là Vệ Tử Cương, là giám đốc của khách sạn Venus, coi như là nhân vật thạo tin số một ở Vinh Thành. Y nhận được báo cáo của cấp dưới, nói Cục trưởng Đỗ đến đây, lại không ngờ là có cả Đường Hạo Nhiên, gõ cửa liền mở ra, lỡ đắc tội với người, thử nghĩ xem, có lãnh đạo nào thích bị xem là không khí đâu!
- Vẹ mập mạp này, muốn uống rượu thì uống, còn tìm nhiều lý do như vậy làm gì, sớm muộn gì anh cũng bị đau dạ dày!
Đường Hạo Nhiên rõ ràng quen biết Vệ mập mạp.
Nghe Đường Hạo Nhiên nói như vậy, Vệ mập mạp mới nhẹ nhàng thở ra, bưng ly rượu bước tới, lúc này y mới chú ý tới Tăng Nghị:
- Vị này là…
- Vị này chính là Tăng Nghị, anh gọi cậu Tăng là được.
Đường Hạo Nhiên nói.
- Cậu Tăng lần đầu quang lâm, tiếp đón có phần không chu toàn, xin thứ tội.
Vệ mập mạp giơ chén rượu lên, lại uống một hơi cạn sạch, đồng thời trong lòng thầm giật mình, khách của thư ký Bí thư Tỉnh ủy và Cục trưởng công an thành phố, tuyệt đối không phải người bình thường, nhân vật lợi hại như vậy, không ngờ bản thân mình lại chưa từng gặp.
- Khách khí, khách khí!
Tăng Nghị gật đầu cười.
Trong nháy mắt, bốn ly rượu trắng vào bụng, dù tửu lượng Vệ mập mạp có cao, cũng có phần hơi khó chịu, trong lòng hối hận, tại mình trước khi đến không hỏi trước hỏi sau, bất ngờ này tiếp bất ngờ khác, dạ dày phải chịu tội.
Vệ mập mạp lại kiên trì rót đầy một ly:
- Hôm nay ba vị lãnh đạo đại giá quang lâm, lòng tôi vô cùng cao hứng, mượn chén rượu này, tôi chúc các lãnh đạo hôm nay thật sự vui vẻ.
Ly thứ năm xuống bụng, Vệ mập mạp cảm thấy bụng mình bắt đầu như sóng cuộn biển gầm, hướng ba người chắp tay;
- Các lãnh đạo thong thả dùng bữa, tôi sẽ không quấy rầy, có cần cái gì, xin cứ chỉ bảo.
Xoay người định rời đi, Vệ mập mạp lại nhớ tới điều gì, rút ra một tấm thẻ vàng tươi, đưa tới trước mặt Tăng Nghị:
- Cậu Tăng, đây là thẻ VIP của khách sạn chúng tôi, cậu cầm lấy, về sau phải đến thường nhé!
Đặt thẻ lên bàn xong, Vệ mập mạp lại chắp tay xin lỗi, sau đó nhanh như gió đi ra ngoài.
Tăng Nghị nhìn tấm thẻ tinh xảo, biết thứ này chắc chắn giá trị không nhỏ, còn do dự không biết có nên nhận hay không.
Đường Hạo Nhiên nói:
- Thứ này không tốn gì đâu, bọn họ đưa, cậu cứ nhận.
Nói xong, y giơ chén rượu lên:
- Tăng lão đệ, hôm nay chúng ta lần đầu cùng uống rượu, nhất định không say không về.
- Đúng, không say không về, nhất định phải cho Tăng lão đệ uống tới bến!
Đỗ Nhược phụ họa, khóe miệng phảng phất nụ cười mỉm.
Tăng Nghị bưng chén rượu lên:
- Đường đại ca, ngày mai tôi còn phải đến Hội Trung y làm thủ tục, đi muộn sợ không tốt.
Đường Hạo Nhiên xua tay:
- Chuyện nhỏ! Xử lý lúc nào chả được, uống rượu quan trọng hơn! Cậu yên tâm đi, ngày mai cậu đến, không ai còn dám bảo cậu giả mạo. Hội trưởng Hội Trung y còn kiêm Phó Giám đốc Sở Y tế, ngày mai cậu tới, bảo đảm ông ta đã bố trí ổn thỏa cho cậu, có đến muộn, ông ta cũng không không dám hó hé đâu!
- Nào, nào, dô đi!
Đỗ Nhược sốt ruột giơ chén rượu lên.
Sáng hôm sau, Tăng Nghị rất nhức đầu, hắn sợ hôm nay đến Hội Trung y lại có chuyện hiểu lầm, bèn cố ý mặc một chiếc áo đúng kiểu Trung Quốc, chân mang giày vải Bắc Kinh kiểu xưa, trông già giặn hơn rất nhiều, nếu không nhìn mặt, thì trông cũng không khác gì mấy ông lão luyện Thái Cực Quyền ở công viên.
Theo lệ thường, người được chọn vào tổ chuyên gia, sẽ đảm nhiệm công việc ở Hội Trung y tỉnh, thật ra là có cái danh, chứ không phụ trách công việc cụ thể. Nhưng đây xem như là phúc lợi của chuyên gia, bởi vì sau khi trở thành chuyên gia, thân phận cũng thay đổi, khi ngành y tế có các hội nghị to nhỏ gì, cũng dành cho chuyên gia một chỗ trên đài Chủ tịch.