Sự thật đã rõ ràng. Những nhân vật quyền uy liếc mắt một cái, đã có thể kết luận, Tôn Vân Thủy đã tiến hành chẩn đoán bệnh cho Tiểu Ny vài lần, nhưng toàn bộ đều không có căn cứ vào cái gì. Hơn nữa phương án trị liệu cũng tồn tại sai lầm nghiêm trọng. Cho dù là chẩn đoán bệnh có kết quả, nhưng thành phần dùng để chữa trị có đến bảy loại không có quan hệ với căn bệnh.
- Tôn Vân Thủy, cậu còn cái gì để nói không?
Viện trưởng Kim dù gì cũng là lãnh đạo, lúc này rất kiên quyết thanh trừng loại cán bộ như Tôn Vân Thủy.
- Tôn Vân Thủy, tôi lấy thân phận của một lãnh đạo bệnh viện, tuyên bố khai trừ cậu ra khỏi bệnh viện.
- Viện trưởng Kim, ngài không thể làm như vậy.
Tôn Vân Thủy liền túm lấy cánh tay của Viện trưởng Kim.
- Ngài nói cái gì đi chứ. Ở bệnh viện này, tôi không có công cũng có lao, có đắng có khổ.
Viện trưởng Kim giãy tay ra khỏi Tôn Vân Thủy, nói:
- Tôi bình thường đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần. Y đức đồi bại chính là kẻ thủ của một bác sĩ. Cho dù y thuật cao đến đây thì chúng ta tuyệt đối không thể mù quáng mà chữa bệnh. Tại sao cậu lại không nhớ lời của tôi chứ?
Tôn Vân Thủy chỉ biết Viện trưởng Kim sẽ không vì mình mà ngẩng đầu, trong lòng thầm mắng chó má. Nếu không phải ông hạ chỉ tiêu cho tôi nhiều như thế thì tôi đâu có ngày hôm nay. Trong cơn tức giận, Tôn Vân Thủy liền mất đi khống chế, một phen túm lấy áo của Viện trưởng Kim:
- Họ Kim kia, bố làm như vậy cũng là vì ông. Lúc này ông muốn chối bỏ trách nhiệm à?
- Nói xạo!
Viện trưởng Kim nóng nảy liền văng ra những lời thô tục.
- Chẳng lẽ tôi nhận cậu vào bệnh viện là để giết người hay sao? Cái loại thầy thuốc như cậu thì nên sớm đưa ra tòa án.
- Tôi sẽ liều mạng với ông.
Tôn Vân Thủy liền trước mặt nhiều người đánh Viện trưởng Kim một cái đến mắt tóe ngàn sao.
Bảo an xung quanh đều sợ ngây người. Người bị đánh lúc này là Viện trưởng thì liền luống cuống lên, khẩn trương tiến đến lôi Tôn Vân Thủy ra. Ai ngờ Tôn Vân Thủy giống như là điên rồ, chẳng khác nào một con chó điên cắn loạn, một hồi loạn xạ, không ngờ khiến cho một vài bảo an bị ngã xuống đất. Tôn Vân Thủy liền chạy đến đám chuyên gia, đấm ngã hai người, sau đó xoay tròn cánh tay tiến đến Hoàng Xán, miệng vẫn nói câu “Tôi liều mạng với ông”. Mắt thấy nắm đấm sắp chạm đến Hoàng Xán, Tăng Nghị tiến lên một bước đá văng Tôn Vân Thủy, nắm chặt cánh tay của y, quát:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì? Tôn Vân Thủy đã phát điên rồi, không còn mau gọi bác sĩ đến trị cho anh ta?
Bảo an lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khẩn trương tiến lên đè Tôn Vân Thủy xuống, khóa chặt tay chân của y khiêng ra ngoài.
- Kẻ điên thì đúng là kẻ điên.
Viện trưởng Kim lúc này thở hổn hển, chật vật đến cực điểm. Hai bên mặt sưng lên.
- Mau đưa mọi người đến phòng cấp cứu đi.
Mọi người cũng thình lình bị cảnh tưởng làm cho sợ ngây người, cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Viện trưởng Kim nâng hai vị chuyên gia dậy:
- Thật sự là xin lỗi. Hạng người khốn kiếp này là xúc phạm đến các vị chuyên gia.
Hoàng lão lúc này mới bình tĩnh trở lại.
- Cảnh tưởng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy. Tôi thấy tất yếu phải khiến bộ môn có liên quan phái tổ điều tra đến kiểm tra lại vấn đề toàn diện tại bệnh viện Nhi.
- Thật không ngờ bệnh viện lại phái một kẻ tâm thần chữa trị cho một đứa bé như vậy. Quả thật là xem thường sinh mạng.
Hai vị chuyên gia bị đánh trúng cũng là lửa giận ngút trời.
- Tôi thấy là bị người kích thích mới đúng.
Vị chuyên gia trung niên vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngài xem, bên trong hóa đơn thu phí này có biết bao nhiêu chỗ sai phạm quy định. Chẳng lẽ cũng là kết quả bị kích thích?
Viện trưởng Kim không nghĩ tới việc Tôn Vân Thủy náo loạn lần này lại đốt lửa lên tận đầu mình, lập tức trong lòng hận chết tên Tôn Vân Thủy. Ông ta lau mồ hôi trên mặt, cười nói:
- Chuyện này chỉ là điều lệ. Chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc chỉnh đốn và cải cách.
Nhóm chuyên gia chưa lên tiếng thì Hoàng lão đã vung tay, bước ra khỏi phòng. Nếu không nhờ Tăng Nghị kịp thời ra tay thì mình thiếu chút nữa đã bị đánh trúng. Thật sự là buồn cười. Viện trưởng Kim vẻ mặt có lỗi đi theo đằng sau. Nhóm chuyên gia lúc này cũng đi xuống dưới lầu, bước lên xe rời khỏi.
- Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.
Viện trưởng Kim ứa nước mắt, nhìn theo đám người Hoàng Xán. Phải khẩn trương nghĩ biện pháp đối phó với với tổ điều tra và chỉnh đốn thôi.
Lúc này bảo an lại chạy đến nói:
- Viện trưởng Kim, họ Tôn quả thật là điên rồi. Lúc này ai cũng không khống chế được anh ta.
- Có chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong. Bệnh viện thuê các người không biết có lợi ích gì không?
Viện trưởng Kim thở hổn hển chạy lên lầu. Tôn Vân Thủy thật sự là khốn kiếp, dám trước mặt mọi người đánh bố thành bộ dạng thảm hại như vầy. Lại còn gây ra tai họa cho bố nữa chứ. Bố phải thu thập mày trước mới được.
Tăng Nghị lúc này ôm Tiểu Ny bước xuống lầu, nói:
- Tiểu Ny, chú Tăng không lừa cháu chứ? Cháu đâu có bị chích đâu.
Tiểu Ny không ngừng gật đầu:
- Chú Tăng biết giữ lời hứa. Chú Tăng là người tốt.
Tô Kiện Thuần nhìn thấy Tăng Nghị, liền cảm thấy việc Tôn Vân Thủy nổi điên là có liên quan đến hắn. Tăng Nghị lúc bóp cổ Tôn Vân Thủy đã châm vào mấy kim. Chỉ có điều lúc châm kim rất nhanh, nên chính Tôn Vân Thủy cũng không cảm giác được. Liên tưởng đến lời nói của Tăng Nghị muốn Tôn Vân Thủy phải thể nghiệm một chút sự thống khổ của người khác, Tô Kiện Thuần càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Chỉ có điều loại sự tình này chỉ sợ Tôn Vân Thủy cũng không giải quyết được. Hiện tại mọi người đều cho rằng y phát điên, sẽ dùng liệu pháp trị liệu cho người điên để chữa trị cho y. Thật sự là ác giả ác báo mà.
- Bác sĩ Tăng, bệnh của Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?
Lão Tứ hỏi.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi đã an bài tốt lắm rồi. Hoàng lão tuyệt đối sẽ có thể chữa trị được căn bệnh của Tiểu Ny.
Hoàng lão sau khi trở về vô cùng tức giận, trực tiếp phái Giám đốc sở Y tế Đông Giang tìm chuyên gia giám định kết quả, nói là phải nghiêm túc xử lý chuyện này. Thậm chí còn muốn trên toàn bộ tỉnh phải triển khai việc kiểm tra tác phong y đức. Rời khỏi sở Y tế, Hoàng lão trở lại phòng làm việc của mình. Lúc này nhìn thấy đám người Tăng Nghị và Tiểu Ny đang rơi vào trạng thái vô thức, gục đầu vào vai Tăng Nghị. Tứ chi nhũn ra. Hoàng lão bảo Tăng Nghị ôm Tiểu Ny vào để bắt mạch, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cũng không hiểu mạch tượng trong lúc phát tác lại nghiêm trọng như vậy.
- Người bệnh khi nào thì phát bệnh?
Hoàng lão chẩn không ra bệnh, liền hỏi. Tăng Nghị trả lời:
- Trong hai tháng qua, mỗi ngày vào giữa trưa và giữa đêm đều phát tác một lần. Lúc phát tác chính là bộ dạng này. Qua hơn hai tiếng sẽ tự nhiên thức tỉnh lại như người bình thường.
Hoàng lão hơi nhíu mày. Tăng Nghị cũng là người hiểu biết y thuật, khi nói thì tập trung vào cái chủ yếu, có thể bớt việc được một chút. Ông nói:
- Mạch tượng thật ra không có gì. Căn cứ vào việc cô bé phát bệnh theo quy luật giữa trưa và giữa khuya, thì lúc này vừa vặn đã qua hai giờ. Đây chính là triệu chứng của việc mất cân đối âm dương.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Hoàng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nên cắt cho cháu bé một Tiểu Sài Hồ Thang, uống trước hai lần để xem hiệu quả như thế nào? Cậu cảm thấy được không?
Tăng Nghị khen một câu:
- Phương thuốc của Hoàng lão có thể chữa trị chứng mất cân đối âm dương tuyệt diệu đến cực điểm.
Hoàng lão khoát tay chặn lại. Tăng Nghị đã sớm nghĩ đến phương thuốc này. Hoàng lão lên tiếng:
- Nếu cậu cũng có cùng ý kiến thì trước dùng hai lần đi.
Tăng Nghị trả lời:
- Tôi thật ra có một ý tưởng, muốn thương lượng với Hoàng lão.
- Cậu cứ nói!
Hoàng lão lấy khăn lau tay phải. Đây là thói quen đã dưỡng thành của Hoàng lão. Mỗi khi chẩn bệnh xong thì phải dùng khăn xoa tay.
- Khi đến giảng dạy cho trường, tôi sẽ dùng căn bệnh này để làm bài giảng cho mình. Hoàng lão thấy có thỏa đáng không?
Tăng Nghị hỏi. Hoàng lão trong lòng giật mình. Hóa ra Tăng Nghị muốn dùng bệnh án này để giảng dạy sao? Cẩn thận suy nghĩ lại, Hoàng Xán lại cảm thấy ý tưởng này của Tăng Nghị thật sự không tồi. Tiểu Sài Hồ Thang là đơn thuốc kinh điển xuất xứ từ Thương Hàn Luận. Nếu dùng nó để giảng dạy thì vừa lúc có thể chứng minh Kinh phương hữu hiệu, đồng thời cũng thuyết minh Kinh phương trải qua hàng ngàn năm mà không hề suy bại. Ngoài ra, phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang rất nổi tiếng, là một phương thuốc mà giới trung y trong cả nước tranh luận rất nhiều. Mười năm trước đây, Nhật Bản lợi dụng việc hiện đại hóa đã biến phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang này thành dạng viên. Nghiên cứu cho thấy, Tiểu Sài Hồ Thang có kết quả rất tốt trong việc trị liệu bệnh viêm gan. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài năm, Nhật Bản đã đem Tiểu Sài Hồ Thang dạng viên bán ra khắp toàn cầu. Tiền thu vào rất nhiều, thậm chí có lúc Nhật Bản ầm ĩ gọi Tiểu Sài Hồ Thang là độc quyền của Nhật Bản. Sau này, Trung Quốc mỗi một lần mở ra phương thuốc này, đều phải hướng Nhật Bản xin phép. Mười năm sau đó, bởi vì Sài Hồ Thang dạng viên tác dụng phụ của nó đã cướp đi nhiều sinh mạng. Cho nên loại thuốc này lập tức trở nên mất tích. Người phát minh ra dạng hạt viên cũng vì vậy mà bị bắt vào tù. Hoàng Xán cho rằng sai lầm này không thể quy tội cho Tiểu Sài Hồ Thang, mà chính là công nghệ chế tạo ra nó. Trong Thương Hàn Luận không có nói đến việc nó có thể chữa trị bệnh viêm gan, càng không nói đến những triệu chứng có liên quan đến viêm gan. Chỉ căn cứ vào tên Tây y thì đã quy kết nó có thể chữa được căn bệnh đó thì đây là một nguyên nhân gây chết người. Hơn nữa, căn bệnh của Tiểu Ny tây y thậm chí tìm không ra một tên khoa học xác thực nào cho nó. Nhưng chính xác Tiểu Sài Hồ Thang có thể chữa bệnh được cho cô bé.
- Tốt!
Hoàng Xán mỉm cười.
- Đề tài này của cậu rất hay, tôi rất ủng hộ. Đến khi đó, tôi nhất định sẽ đi nghe cậu diễn thuyết. Trường hợp của Tiểu Ny tuy không có thể chứng minh được âm dương là tồn tại, nhưng đây cũng có thể giải thích được sự tồn tại của âm dương.
Trước kia, nghe nói cổ nhân về lý luận này đã chia thành hai phái ủng hộ âm dương ngũ hành. Sau sự kiện của Tiểu Sài Hồ Thang dạng viên, mọi người mới nhận thức được bài học đau đớn này. Nhật Bản từ đó đã mời những danh y trong nước đến Nhật Bản để dạy học.
- Tôn Vân Thủy, cậu còn cái gì để nói không?
Viện trưởng Kim dù gì cũng là lãnh đạo, lúc này rất kiên quyết thanh trừng loại cán bộ như Tôn Vân Thủy.
- Tôn Vân Thủy, tôi lấy thân phận của một lãnh đạo bệnh viện, tuyên bố khai trừ cậu ra khỏi bệnh viện.
- Viện trưởng Kim, ngài không thể làm như vậy.
Tôn Vân Thủy liền túm lấy cánh tay của Viện trưởng Kim.
- Ngài nói cái gì đi chứ. Ở bệnh viện này, tôi không có công cũng có lao, có đắng có khổ.
Viện trưởng Kim giãy tay ra khỏi Tôn Vân Thủy, nói:
- Tôi bình thường đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần. Y đức đồi bại chính là kẻ thủ của một bác sĩ. Cho dù y thuật cao đến đây thì chúng ta tuyệt đối không thể mù quáng mà chữa bệnh. Tại sao cậu lại không nhớ lời của tôi chứ?
Tôn Vân Thủy chỉ biết Viện trưởng Kim sẽ không vì mình mà ngẩng đầu, trong lòng thầm mắng chó má. Nếu không phải ông hạ chỉ tiêu cho tôi nhiều như thế thì tôi đâu có ngày hôm nay. Trong cơn tức giận, Tôn Vân Thủy liền mất đi khống chế, một phen túm lấy áo của Viện trưởng Kim:
- Họ Kim kia, bố làm như vậy cũng là vì ông. Lúc này ông muốn chối bỏ trách nhiệm à?
- Nói xạo!
Viện trưởng Kim nóng nảy liền văng ra những lời thô tục.
- Chẳng lẽ tôi nhận cậu vào bệnh viện là để giết người hay sao? Cái loại thầy thuốc như cậu thì nên sớm đưa ra tòa án.
- Tôi sẽ liều mạng với ông.
Tôn Vân Thủy liền trước mặt nhiều người đánh Viện trưởng Kim một cái đến mắt tóe ngàn sao.
Bảo an xung quanh đều sợ ngây người. Người bị đánh lúc này là Viện trưởng thì liền luống cuống lên, khẩn trương tiến đến lôi Tôn Vân Thủy ra. Ai ngờ Tôn Vân Thủy giống như là điên rồ, chẳng khác nào một con chó điên cắn loạn, một hồi loạn xạ, không ngờ khiến cho một vài bảo an bị ngã xuống đất. Tôn Vân Thủy liền chạy đến đám chuyên gia, đấm ngã hai người, sau đó xoay tròn cánh tay tiến đến Hoàng Xán, miệng vẫn nói câu “Tôi liều mạng với ông”. Mắt thấy nắm đấm sắp chạm đến Hoàng Xán, Tăng Nghị tiến lên một bước đá văng Tôn Vân Thủy, nắm chặt cánh tay của y, quát:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì? Tôn Vân Thủy đã phát điên rồi, không còn mau gọi bác sĩ đến trị cho anh ta?
Bảo an lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khẩn trương tiến lên đè Tôn Vân Thủy xuống, khóa chặt tay chân của y khiêng ra ngoài.
- Kẻ điên thì đúng là kẻ điên.
Viện trưởng Kim lúc này thở hổn hển, chật vật đến cực điểm. Hai bên mặt sưng lên.
- Mau đưa mọi người đến phòng cấp cứu đi.
Mọi người cũng thình lình bị cảnh tưởng làm cho sợ ngây người, cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Viện trưởng Kim nâng hai vị chuyên gia dậy:
- Thật sự là xin lỗi. Hạng người khốn kiếp này là xúc phạm đến các vị chuyên gia.
Hoàng lão lúc này mới bình tĩnh trở lại.
- Cảnh tưởng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy. Tôi thấy tất yếu phải khiến bộ môn có liên quan phái tổ điều tra đến kiểm tra lại vấn đề toàn diện tại bệnh viện Nhi.
- Thật không ngờ bệnh viện lại phái một kẻ tâm thần chữa trị cho một đứa bé như vậy. Quả thật là xem thường sinh mạng.
Hai vị chuyên gia bị đánh trúng cũng là lửa giận ngút trời.
- Tôi thấy là bị người kích thích mới đúng.
Vị chuyên gia trung niên vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngài xem, bên trong hóa đơn thu phí này có biết bao nhiêu chỗ sai phạm quy định. Chẳng lẽ cũng là kết quả bị kích thích?
Viện trưởng Kim không nghĩ tới việc Tôn Vân Thủy náo loạn lần này lại đốt lửa lên tận đầu mình, lập tức trong lòng hận chết tên Tôn Vân Thủy. Ông ta lau mồ hôi trên mặt, cười nói:
- Chuyện này chỉ là điều lệ. Chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc chỉnh đốn và cải cách.
Nhóm chuyên gia chưa lên tiếng thì Hoàng lão đã vung tay, bước ra khỏi phòng. Nếu không nhờ Tăng Nghị kịp thời ra tay thì mình thiếu chút nữa đã bị đánh trúng. Thật sự là buồn cười. Viện trưởng Kim vẻ mặt có lỗi đi theo đằng sau. Nhóm chuyên gia lúc này cũng đi xuống dưới lầu, bước lên xe rời khỏi.
- Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.
Viện trưởng Kim ứa nước mắt, nhìn theo đám người Hoàng Xán. Phải khẩn trương nghĩ biện pháp đối phó với với tổ điều tra và chỉnh đốn thôi.
Lúc này bảo an lại chạy đến nói:
- Viện trưởng Kim, họ Tôn quả thật là điên rồi. Lúc này ai cũng không khống chế được anh ta.
- Có chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong. Bệnh viện thuê các người không biết có lợi ích gì không?
Viện trưởng Kim thở hổn hển chạy lên lầu. Tôn Vân Thủy thật sự là khốn kiếp, dám trước mặt mọi người đánh bố thành bộ dạng thảm hại như vầy. Lại còn gây ra tai họa cho bố nữa chứ. Bố phải thu thập mày trước mới được.
Tăng Nghị lúc này ôm Tiểu Ny bước xuống lầu, nói:
- Tiểu Ny, chú Tăng không lừa cháu chứ? Cháu đâu có bị chích đâu.
Tiểu Ny không ngừng gật đầu:
- Chú Tăng biết giữ lời hứa. Chú Tăng là người tốt.
Tô Kiện Thuần nhìn thấy Tăng Nghị, liền cảm thấy việc Tôn Vân Thủy nổi điên là có liên quan đến hắn. Tăng Nghị lúc bóp cổ Tôn Vân Thủy đã châm vào mấy kim. Chỉ có điều lúc châm kim rất nhanh, nên chính Tôn Vân Thủy cũng không cảm giác được. Liên tưởng đến lời nói của Tăng Nghị muốn Tôn Vân Thủy phải thể nghiệm một chút sự thống khổ của người khác, Tô Kiện Thuần càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Chỉ có điều loại sự tình này chỉ sợ Tôn Vân Thủy cũng không giải quyết được. Hiện tại mọi người đều cho rằng y phát điên, sẽ dùng liệu pháp trị liệu cho người điên để chữa trị cho y. Thật sự là ác giả ác báo mà.
- Bác sĩ Tăng, bệnh của Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?
Lão Tứ hỏi.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi đã an bài tốt lắm rồi. Hoàng lão tuyệt đối sẽ có thể chữa trị được căn bệnh của Tiểu Ny.
Hoàng lão sau khi trở về vô cùng tức giận, trực tiếp phái Giám đốc sở Y tế Đông Giang tìm chuyên gia giám định kết quả, nói là phải nghiêm túc xử lý chuyện này. Thậm chí còn muốn trên toàn bộ tỉnh phải triển khai việc kiểm tra tác phong y đức. Rời khỏi sở Y tế, Hoàng lão trở lại phòng làm việc của mình. Lúc này nhìn thấy đám người Tăng Nghị và Tiểu Ny đang rơi vào trạng thái vô thức, gục đầu vào vai Tăng Nghị. Tứ chi nhũn ra. Hoàng lão bảo Tăng Nghị ôm Tiểu Ny vào để bắt mạch, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cũng không hiểu mạch tượng trong lúc phát tác lại nghiêm trọng như vậy.
- Người bệnh khi nào thì phát bệnh?
Hoàng lão chẩn không ra bệnh, liền hỏi. Tăng Nghị trả lời:
- Trong hai tháng qua, mỗi ngày vào giữa trưa và giữa đêm đều phát tác một lần. Lúc phát tác chính là bộ dạng này. Qua hơn hai tiếng sẽ tự nhiên thức tỉnh lại như người bình thường.
Hoàng lão hơi nhíu mày. Tăng Nghị cũng là người hiểu biết y thuật, khi nói thì tập trung vào cái chủ yếu, có thể bớt việc được một chút. Ông nói:
- Mạch tượng thật ra không có gì. Căn cứ vào việc cô bé phát bệnh theo quy luật giữa trưa và giữa khuya, thì lúc này vừa vặn đã qua hai giờ. Đây chính là triệu chứng của việc mất cân đối âm dương.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Hoàng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nên cắt cho cháu bé một Tiểu Sài Hồ Thang, uống trước hai lần để xem hiệu quả như thế nào? Cậu cảm thấy được không?
Tăng Nghị khen một câu:
- Phương thuốc của Hoàng lão có thể chữa trị chứng mất cân đối âm dương tuyệt diệu đến cực điểm.
Hoàng lão khoát tay chặn lại. Tăng Nghị đã sớm nghĩ đến phương thuốc này. Hoàng lão lên tiếng:
- Nếu cậu cũng có cùng ý kiến thì trước dùng hai lần đi.
Tăng Nghị trả lời:
- Tôi thật ra có một ý tưởng, muốn thương lượng với Hoàng lão.
- Cậu cứ nói!
Hoàng lão lấy khăn lau tay phải. Đây là thói quen đã dưỡng thành của Hoàng lão. Mỗi khi chẩn bệnh xong thì phải dùng khăn xoa tay.
- Khi đến giảng dạy cho trường, tôi sẽ dùng căn bệnh này để làm bài giảng cho mình. Hoàng lão thấy có thỏa đáng không?
Tăng Nghị hỏi. Hoàng lão trong lòng giật mình. Hóa ra Tăng Nghị muốn dùng bệnh án này để giảng dạy sao? Cẩn thận suy nghĩ lại, Hoàng Xán lại cảm thấy ý tưởng này của Tăng Nghị thật sự không tồi. Tiểu Sài Hồ Thang là đơn thuốc kinh điển xuất xứ từ Thương Hàn Luận. Nếu dùng nó để giảng dạy thì vừa lúc có thể chứng minh Kinh phương hữu hiệu, đồng thời cũng thuyết minh Kinh phương trải qua hàng ngàn năm mà không hề suy bại. Ngoài ra, phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang rất nổi tiếng, là một phương thuốc mà giới trung y trong cả nước tranh luận rất nhiều. Mười năm trước đây, Nhật Bản lợi dụng việc hiện đại hóa đã biến phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang này thành dạng viên. Nghiên cứu cho thấy, Tiểu Sài Hồ Thang có kết quả rất tốt trong việc trị liệu bệnh viêm gan. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài năm, Nhật Bản đã đem Tiểu Sài Hồ Thang dạng viên bán ra khắp toàn cầu. Tiền thu vào rất nhiều, thậm chí có lúc Nhật Bản ầm ĩ gọi Tiểu Sài Hồ Thang là độc quyền của Nhật Bản. Sau này, Trung Quốc mỗi một lần mở ra phương thuốc này, đều phải hướng Nhật Bản xin phép. Mười năm sau đó, bởi vì Sài Hồ Thang dạng viên tác dụng phụ của nó đã cướp đi nhiều sinh mạng. Cho nên loại thuốc này lập tức trở nên mất tích. Người phát minh ra dạng hạt viên cũng vì vậy mà bị bắt vào tù. Hoàng Xán cho rằng sai lầm này không thể quy tội cho Tiểu Sài Hồ Thang, mà chính là công nghệ chế tạo ra nó. Trong Thương Hàn Luận không có nói đến việc nó có thể chữa trị bệnh viêm gan, càng không nói đến những triệu chứng có liên quan đến viêm gan. Chỉ căn cứ vào tên Tây y thì đã quy kết nó có thể chữa được căn bệnh đó thì đây là một nguyên nhân gây chết người. Hơn nữa, căn bệnh của Tiểu Ny tây y thậm chí tìm không ra một tên khoa học xác thực nào cho nó. Nhưng chính xác Tiểu Sài Hồ Thang có thể chữa bệnh được cho cô bé.
- Tốt!
Hoàng Xán mỉm cười.
- Đề tài này của cậu rất hay, tôi rất ủng hộ. Đến khi đó, tôi nhất định sẽ đi nghe cậu diễn thuyết. Trường hợp của Tiểu Ny tuy không có thể chứng minh được âm dương là tồn tại, nhưng đây cũng có thể giải thích được sự tồn tại của âm dương.
Trước kia, nghe nói cổ nhân về lý luận này đã chia thành hai phái ủng hộ âm dương ngũ hành. Sau sự kiện của Tiểu Sài Hồ Thang dạng viên, mọi người mới nhận thức được bài học đau đớn này. Nhật Bản từ đó đã mời những danh y trong nước đến Nhật Bản để dạy học.