Tăng Nghị là từ nông thôn lớn lên. Mùa đông trong nhà đều có bếp lò. Trúng độc khí than là chuyện thường hay phát sinh. Loại bệnh này Tăng Nghị đã gặp qua mấy chục ca. Cho nên vừa thấy khí sắc của đối phương thì hắn đã biết cậu ta mắc bệnh gì.
Người sinh viên kia ngay cả nói cũng không nói ra được. Mẹ ôi! Đây có phải là người không? Như thế nào chuyện này cũng biết? Chuyện này hình như mình đã quên mất, khó trách mình tra mãi không ra nguyên nhân.
Chờ cho cậu ta tiếp nhận phương thuốc xong, cảm xúc của sinh viên ở dưới tăng vọt. Một cậu cao gầy, trắng nõn vội vàng đứng lên nói:
- Thầy Tăng, mau xem cho em với…
Nói xong, không đợi Tăng Nghị đồng ý liền nhảy lên bục giảng.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, nâng tay nói:
- Cậu không cần lại đây, tôi biết bệnh của cậu là gì. Xương đùi của cậu bị gãy, lại còn vướng một cây đinh, hiện tại vẫn chưa lấy được ra ngoài. Loại sự tình này cậu tìm tôi cũng vô dụng. Nếu lúc ấy cậu tìm thầy thuốc trung y bó xương thì trong ba tháng cậu có thể đánh bóng rổ rồi, làm sao có bộ dạng như ngày hôm nay được.
Cậu sinh viên kia sửng sốt, thất kinh hỏi:
- Giáo sư, ánh mắt của thầy không phải là máy chụp X quang chứ?
Những sinh viên ở dưới cơ bản cũng là ý tưởng này. Điều này thật sự quá thần kỳ! Liếc mắt một cái đã có thể đoán ra được đối phương bị bệnh gì một cách rành mạch. Ngay cả đến bệnh viện kiểm tra cũng chưa chắc có thể tra ra bệnh được.
- Xem cách thức cậu bước đi thì biết.
Tăng Nghị cười:
- Trung y cơ bản nhất chính là tứ chẩn vọng, văn, vấn và thiết. Mọi người chỉ cần đem những kiến thức cơ bản học cho vững chắc thì đều có thể làm được.
Có sinh viên không phục, chạy đến bục giảng vươn tay ra:
- Giáo sư Tăng, nếu thầy có thể biết được em mắc bệnh gì thì em sẽ khâm phục khẩu phục thầy ngay.
Tăng Nghị thản nhiên cười, giơ tay bắt mạch. Một lát sau, hắn trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự là âm hiểm. Không ngờ cũng lấy loại sự tình này làm khó mình. Hắn thu tay, khẽ nói:
- Ngực của cậu có một cái mụn cóc, chính cậu đã cắt bỏ nó đi.
Cậu sinh viên mở to mắt nhìn Tăng Nghị. Thật sự là quá thần kỳ! Có thể chẩn ra trong cơ thể có một hạt mụn cóc thì chính là mạch pháp như thần. Nhưng không ngờ Tăng Nghị lại còn có thể chẩn ra được cái mụn cóc đó đã bị mình cắt đi. Đây thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được. Bắt mạch có thể chẩn ra được hay sao?
Nếu Tăng Nghị hiện tại nói hai mắt của mình đeo thấu kính, cậu ta tuyệt đối tin ngay. Hơn nữa còn rất tin.
Nhưng Tăng Nghị tuyệt đối là bắt mạch chẩn ra. Trước kia, hắn cũng đã từng nói sau lưng của Viên Văn Kiệt có một xuyên tim tỳ. Hai người là một đạo lý. Người có kinh nghiệm bắt mạch cực kỳ phong phú thì có thể chẩn ra được.
Cậu sinh viên đứng ngây người không phản ứng. Người ở dưới cũng bắt đầu náo loạn:
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện đó không?
- Có!
Cậu sinh viên mặt ngây như phỗng. Cậu ta làm sao mà không rõ chứ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy việc này không thể tin nổi. Cậu ta nói:
- Ngực của tôi có một cái mụn cóc. Tôi đã dùng kẹp kẹp nó lại, khiến nó không còn máu mà tự rơi xuống.
Tập thể các sinh viên đều kinh ngạc. Hôm nay thật không uổng công khi đến đây. Không ngờ có thể tận mắt chứng kiến được phương pháp bắt mạch lợi hại như vậy.
Tăng Nghị nhìn ở dưới, cảm thấy hiệu quả cơ bản đã đạt được, thì liền nói:
- Hiện tại còn ai cho rằng Trung y là giả, là hư hay không?
Các sinh viên hoàn toàn quên đi mất mình trước kia đối với Trung y có sự hoài nghi. Giờ phút này là quần chúng kích động, có người reo lên:
- Về sau có ai dám nói Trung y là giả thì em sẽ không để yên cho người đó.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi cũng muốn nói cho mọi người biết một tin tức. Sư huynh viện trưởng của tôi hiện tại đang bắt đầu học lại Trung y. Cho nên, mọi người không tất yếu cảm thấy Trung y kém một bậc, lại càng không nên hối hận. Tôi tuổi so với mọi người cũng không lớn hơn bao nhiêu. Tôi có thể học giỏi Trung y thì mọi người cũng sẽ như vậy.
Hoàng Xán ngồi ở dưới, mỉm cười gật đầu. Chính mình gọi Tăng Nghị đến để thuyết giảng, thật sự là tìm đúng người. Hắn đã khiến cho sinh viên có niềm tin với Trung y. Nếu người học Trung y không có niềm tin với Trung y thì Trung y vĩnh viễn không bao giờ khá lên được.
Tăng Nghị nhìn thời gian rồi nói:
- Hiện tại khoảng cách đến bài giảng còn hơn mười phút nữa. Tôi cho mọi người thư giãn một chút.
Nói xong, Tăng Nghị bước xuống bục giảng, chậm rãi thong thả ra ngoài, hướng đến toilet.
Những sinh viên ở dưới liền lấy ra điện thoại, trực tiếp thông báo cho bạn bè của mình.
Hoàng Xán mỉm cười hai tiếng, thầm nghĩ Tăng Nghị này thật sự là có biện pháp. Nếu không hù bọn sinh viên này, khiến cho bọn họ tin tưởng Trung y thì làm sao hóa giải cục diện xấu hổ như ngày hôm nay chứ.
Khi Tăng Nghị từ toilet trở ra, trong giảng đường đã ngồi hơn phân nửa. Còn có người không ngừng từ cửa sau tiến vào.
Những học trò của Hoàng Xán, và những giảng viên của khoa Trung y hiện tại không thể tin tưởng. Ở khoa Trung y này, ngoại trừ Hoàng lão thì chưa bao giờ có một vị giáo sư nào có thể kêu gọi được năm trăm người đến nghe.
Tăng Nghị đứng trên bục giảng hai phút, chỗ ngồi phía dưới cơ bản đã ngồi chật cứng. Điều này có thể thấy được, mọi người không phải đối với Trung y không có hứng thú, chỉ có điều sự thật khiến mọi người không tin tưởng Trung y mà thôi.
- Hôm nay đề mục của tôi nói với mọi người là sức hấp dẫn của Kinh phương.
Tăng Nghị nhìn phía dưới nói:
- Đầu tiên tôi muốn nói đến một bệnh án của Hoàng lão. Bệnh án này, chắc mọi người đang ngồi ở đây cũng đã nghe nói qua. Chính là truyền thông Đông Giang mấy ngày hôm trước có đưa tin về sự kiện chữa bệnh cho một bệnh nhi ở bệnh viện Nhi thành phố.
Tăng Nghị mở bản dự thảo mà mình đã chuẩn bị trước, chiếu lên màn hình phía sau. Trên đó bắt đầu hiện ra ảnh chụp cuộc sống bình thường của một cô bé hoạt bát, đáng yêu như ánh mặt trời.
- Đây là một cô bé được bốn tuổi, rất thông minh lanh lợi. Cách đây hai tháng, cô bé đột nhiên bị hôn mê và được đưa tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Trong lúc nằm viện, mỗi ngày truyền dịch tổng sức nặng đạt tới ba kg. Tổng cộng nằm viện năm mươi tám ngày, tổng sức nặng truyền dịch là một trăm bảy mươi tám kg. Mọi người có thể thể trọng của cô bé này là bao nhiêu không?
Tăng Nghị sắc mặt ngưng trọng nói:
- Một trăm năm mươi hai kg.
Trong giảng đường lập tức tất cả đều vang lên tiếng kinh ngạc. Tăng Nghị nói ra một vài con số khiến mọi người rúng động. Những người đang ngồi đây đều học y, rất rõ ràng con số này quan hệ đến điều gì. Thật sự là khủng bố! Sức nặng của truyền dịch không ngờ đã làm tăng thể trọng của cô bé lên. Một người trưởng thành, mỗi ngày truyền dịch tối đa cũng chỉ là ba kg, nếu nhiều hơn nữa thì người sẽ không chịu nổi.
Trên màn hình lại thay đổi. Chính là hai cánh tay đầy lỗ kim tiêm của Tiểu Ny. Những nữ sinh viên ở dưới, vừa nhìn thấy tấm ảnh, đối chiếu lại bộ dạng vui tươi trước đó của Tiểu Ny thì nước mắt bắt đầu chảy xuống. Còn nam sinh viên thì vẻ mặt không thể tin nổi.
- Cô bé ở trong bệnh viện đã tiếp nhận hơn ba trăm hạng mục kiểm tra. Tiền phí kiểm tra vượt quá con số mười ngàn. Cô bé tiếp nhận trị liệu bao gồm thần kinh, cao huyết áp ở trẻ em, động kinh, não dậy thì bất thường và những căn bệnh hư hư thực thực khác. Hai tháng nằm viện, tổng cộng tiền thuốc men và viện phí là bảy mươi ngàn sáu trăm đồng.
Tăng Nghị nhìn ở dưới, trầm giọng nói:
- Nhưng sau hai tháng trị liệu, chẳng những không chữa khỏi sự hôn mê có tính quy luật của cô bé, thậm chí còn không tra ra được nguyên nhân gây bệnh, mà chỉ có hai cánh tay của cô bé rốt cuộc không còn tìm được chỗ nào để châm kim. Chỉ là một cô bé bốn tuổi, vì sao lại phải chịu đựng nhiều thống khổ như vậy?
Trong giảng đường to như vậy nhưng giờ phút này đều là một mảnh yên tĩnh. Tăng Nghị mang đến bệnh án này khiến cho tất cả sinh viên tự đáy lòng đều chấn động.
- Khả năng giờ phút này rất nhiều người không khỏi muốn hỏi, cô bé đáng yêu kia hiện tại có hết bệnh hay không?
Những sinh viên ở dưới tất cả đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tăng Nghị. Thật sự, tất cả mọi người rất muốn biết Tiểu Ny sau khi chịu đựng rất nhiều thống khổ, hiện tại đã khôi phục khỏe mạnh hay chưa?
Tăng Nghị nhìn giảng đường một hồi rồi mới cười nói:
- Tôi có thể nói cho mọi người biết, bệnh của Tiểu Ny hiện tại đã khỏi hẳn. Mà phương thuốc chữa bệnh cho cô bé chính là phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang kinh điển. Chỉ hai lần uống là khỏi bệnh.
Giảng đường là một mảnh xôn xao.
Tất cả mọi người trong giảng đường đều nhẹ nhàng thở ra. Lập tức có người vỗ tay, còn những nữ sinh viên thì vui mừng vô cùng.
Sau khi tiếng vỗ tay im lặng, Tăng Nghị nói:
- Người học Trung y thường xuyên có nghi vấn, Trung y rốt cuộc có thể dùng được hay không? Nó có thể chữa được bệnh hay không?
Tăng Nghị giọng điệu lúc này trở nên rất kiên định:
- Đáp án của tôi chính là hữu dụng. Trung y chẳng những có thể chữa được bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng, bệnh khó. Ít nhất thì mọi người học giỏi Trung y đều có thể khiến cho những đứa bé như Tiểu Ny không cần phải chịu nhiều thống khổ nữa. Không cần mỗi ngày đều đối mặt với những bác sĩ lạnh như băng và những máy móc không hề có tình cảm.
Những người ngồi dưới đều có chút kích động. Tăng Nghị một câu nhưng đã khơi mào được cảm xúc cho mọi người. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy học Trung y là điều tự hào và có ý nghĩa nhất.
Người sinh viên kia ngay cả nói cũng không nói ra được. Mẹ ôi! Đây có phải là người không? Như thế nào chuyện này cũng biết? Chuyện này hình như mình đã quên mất, khó trách mình tra mãi không ra nguyên nhân.
Chờ cho cậu ta tiếp nhận phương thuốc xong, cảm xúc của sinh viên ở dưới tăng vọt. Một cậu cao gầy, trắng nõn vội vàng đứng lên nói:
- Thầy Tăng, mau xem cho em với…
Nói xong, không đợi Tăng Nghị đồng ý liền nhảy lên bục giảng.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, nâng tay nói:
- Cậu không cần lại đây, tôi biết bệnh của cậu là gì. Xương đùi của cậu bị gãy, lại còn vướng một cây đinh, hiện tại vẫn chưa lấy được ra ngoài. Loại sự tình này cậu tìm tôi cũng vô dụng. Nếu lúc ấy cậu tìm thầy thuốc trung y bó xương thì trong ba tháng cậu có thể đánh bóng rổ rồi, làm sao có bộ dạng như ngày hôm nay được.
Cậu sinh viên kia sửng sốt, thất kinh hỏi:
- Giáo sư, ánh mắt của thầy không phải là máy chụp X quang chứ?
Những sinh viên ở dưới cơ bản cũng là ý tưởng này. Điều này thật sự quá thần kỳ! Liếc mắt một cái đã có thể đoán ra được đối phương bị bệnh gì một cách rành mạch. Ngay cả đến bệnh viện kiểm tra cũng chưa chắc có thể tra ra bệnh được.
- Xem cách thức cậu bước đi thì biết.
Tăng Nghị cười:
- Trung y cơ bản nhất chính là tứ chẩn vọng, văn, vấn và thiết. Mọi người chỉ cần đem những kiến thức cơ bản học cho vững chắc thì đều có thể làm được.
Có sinh viên không phục, chạy đến bục giảng vươn tay ra:
- Giáo sư Tăng, nếu thầy có thể biết được em mắc bệnh gì thì em sẽ khâm phục khẩu phục thầy ngay.
Tăng Nghị thản nhiên cười, giơ tay bắt mạch. Một lát sau, hắn trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự là âm hiểm. Không ngờ cũng lấy loại sự tình này làm khó mình. Hắn thu tay, khẽ nói:
- Ngực của cậu có một cái mụn cóc, chính cậu đã cắt bỏ nó đi.
Cậu sinh viên mở to mắt nhìn Tăng Nghị. Thật sự là quá thần kỳ! Có thể chẩn ra trong cơ thể có một hạt mụn cóc thì chính là mạch pháp như thần. Nhưng không ngờ Tăng Nghị lại còn có thể chẩn ra được cái mụn cóc đó đã bị mình cắt đi. Đây thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được. Bắt mạch có thể chẩn ra được hay sao?
Nếu Tăng Nghị hiện tại nói hai mắt của mình đeo thấu kính, cậu ta tuyệt đối tin ngay. Hơn nữa còn rất tin.
Nhưng Tăng Nghị tuyệt đối là bắt mạch chẩn ra. Trước kia, hắn cũng đã từng nói sau lưng của Viên Văn Kiệt có một xuyên tim tỳ. Hai người là một đạo lý. Người có kinh nghiệm bắt mạch cực kỳ phong phú thì có thể chẩn ra được.
Cậu sinh viên đứng ngây người không phản ứng. Người ở dưới cũng bắt đầu náo loạn:
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện đó không?
- Có!
Cậu sinh viên mặt ngây như phỗng. Cậu ta làm sao mà không rõ chứ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy việc này không thể tin nổi. Cậu ta nói:
- Ngực của tôi có một cái mụn cóc. Tôi đã dùng kẹp kẹp nó lại, khiến nó không còn máu mà tự rơi xuống.
Tập thể các sinh viên đều kinh ngạc. Hôm nay thật không uổng công khi đến đây. Không ngờ có thể tận mắt chứng kiến được phương pháp bắt mạch lợi hại như vậy.
Tăng Nghị nhìn ở dưới, cảm thấy hiệu quả cơ bản đã đạt được, thì liền nói:
- Hiện tại còn ai cho rằng Trung y là giả, là hư hay không?
Các sinh viên hoàn toàn quên đi mất mình trước kia đối với Trung y có sự hoài nghi. Giờ phút này là quần chúng kích động, có người reo lên:
- Về sau có ai dám nói Trung y là giả thì em sẽ không để yên cho người đó.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi cũng muốn nói cho mọi người biết một tin tức. Sư huynh viện trưởng của tôi hiện tại đang bắt đầu học lại Trung y. Cho nên, mọi người không tất yếu cảm thấy Trung y kém một bậc, lại càng không nên hối hận. Tôi tuổi so với mọi người cũng không lớn hơn bao nhiêu. Tôi có thể học giỏi Trung y thì mọi người cũng sẽ như vậy.
Hoàng Xán ngồi ở dưới, mỉm cười gật đầu. Chính mình gọi Tăng Nghị đến để thuyết giảng, thật sự là tìm đúng người. Hắn đã khiến cho sinh viên có niềm tin với Trung y. Nếu người học Trung y không có niềm tin với Trung y thì Trung y vĩnh viễn không bao giờ khá lên được.
Tăng Nghị nhìn thời gian rồi nói:
- Hiện tại khoảng cách đến bài giảng còn hơn mười phút nữa. Tôi cho mọi người thư giãn một chút.
Nói xong, Tăng Nghị bước xuống bục giảng, chậm rãi thong thả ra ngoài, hướng đến toilet.
Những sinh viên ở dưới liền lấy ra điện thoại, trực tiếp thông báo cho bạn bè của mình.
Hoàng Xán mỉm cười hai tiếng, thầm nghĩ Tăng Nghị này thật sự là có biện pháp. Nếu không hù bọn sinh viên này, khiến cho bọn họ tin tưởng Trung y thì làm sao hóa giải cục diện xấu hổ như ngày hôm nay chứ.
Khi Tăng Nghị từ toilet trở ra, trong giảng đường đã ngồi hơn phân nửa. Còn có người không ngừng từ cửa sau tiến vào.
Những học trò của Hoàng Xán, và những giảng viên của khoa Trung y hiện tại không thể tin tưởng. Ở khoa Trung y này, ngoại trừ Hoàng lão thì chưa bao giờ có một vị giáo sư nào có thể kêu gọi được năm trăm người đến nghe.
Tăng Nghị đứng trên bục giảng hai phút, chỗ ngồi phía dưới cơ bản đã ngồi chật cứng. Điều này có thể thấy được, mọi người không phải đối với Trung y không có hứng thú, chỉ có điều sự thật khiến mọi người không tin tưởng Trung y mà thôi.
- Hôm nay đề mục của tôi nói với mọi người là sức hấp dẫn của Kinh phương.
Tăng Nghị nhìn phía dưới nói:
- Đầu tiên tôi muốn nói đến một bệnh án của Hoàng lão. Bệnh án này, chắc mọi người đang ngồi ở đây cũng đã nghe nói qua. Chính là truyền thông Đông Giang mấy ngày hôm trước có đưa tin về sự kiện chữa bệnh cho một bệnh nhi ở bệnh viện Nhi thành phố.
Tăng Nghị mở bản dự thảo mà mình đã chuẩn bị trước, chiếu lên màn hình phía sau. Trên đó bắt đầu hiện ra ảnh chụp cuộc sống bình thường của một cô bé hoạt bát, đáng yêu như ánh mặt trời.
- Đây là một cô bé được bốn tuổi, rất thông minh lanh lợi. Cách đây hai tháng, cô bé đột nhiên bị hôn mê và được đưa tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Trong lúc nằm viện, mỗi ngày truyền dịch tổng sức nặng đạt tới ba kg. Tổng cộng nằm viện năm mươi tám ngày, tổng sức nặng truyền dịch là một trăm bảy mươi tám kg. Mọi người có thể thể trọng của cô bé này là bao nhiêu không?
Tăng Nghị sắc mặt ngưng trọng nói:
- Một trăm năm mươi hai kg.
Trong giảng đường lập tức tất cả đều vang lên tiếng kinh ngạc. Tăng Nghị nói ra một vài con số khiến mọi người rúng động. Những người đang ngồi đây đều học y, rất rõ ràng con số này quan hệ đến điều gì. Thật sự là khủng bố! Sức nặng của truyền dịch không ngờ đã làm tăng thể trọng của cô bé lên. Một người trưởng thành, mỗi ngày truyền dịch tối đa cũng chỉ là ba kg, nếu nhiều hơn nữa thì người sẽ không chịu nổi.
Trên màn hình lại thay đổi. Chính là hai cánh tay đầy lỗ kim tiêm của Tiểu Ny. Những nữ sinh viên ở dưới, vừa nhìn thấy tấm ảnh, đối chiếu lại bộ dạng vui tươi trước đó của Tiểu Ny thì nước mắt bắt đầu chảy xuống. Còn nam sinh viên thì vẻ mặt không thể tin nổi.
- Cô bé ở trong bệnh viện đã tiếp nhận hơn ba trăm hạng mục kiểm tra. Tiền phí kiểm tra vượt quá con số mười ngàn. Cô bé tiếp nhận trị liệu bao gồm thần kinh, cao huyết áp ở trẻ em, động kinh, não dậy thì bất thường và những căn bệnh hư hư thực thực khác. Hai tháng nằm viện, tổng cộng tiền thuốc men và viện phí là bảy mươi ngàn sáu trăm đồng.
Tăng Nghị nhìn ở dưới, trầm giọng nói:
- Nhưng sau hai tháng trị liệu, chẳng những không chữa khỏi sự hôn mê có tính quy luật của cô bé, thậm chí còn không tra ra được nguyên nhân gây bệnh, mà chỉ có hai cánh tay của cô bé rốt cuộc không còn tìm được chỗ nào để châm kim. Chỉ là một cô bé bốn tuổi, vì sao lại phải chịu đựng nhiều thống khổ như vậy?
Trong giảng đường to như vậy nhưng giờ phút này đều là một mảnh yên tĩnh. Tăng Nghị mang đến bệnh án này khiến cho tất cả sinh viên tự đáy lòng đều chấn động.
- Khả năng giờ phút này rất nhiều người không khỏi muốn hỏi, cô bé đáng yêu kia hiện tại có hết bệnh hay không?
Những sinh viên ở dưới tất cả đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tăng Nghị. Thật sự, tất cả mọi người rất muốn biết Tiểu Ny sau khi chịu đựng rất nhiều thống khổ, hiện tại đã khôi phục khỏe mạnh hay chưa?
Tăng Nghị nhìn giảng đường một hồi rồi mới cười nói:
- Tôi có thể nói cho mọi người biết, bệnh của Tiểu Ny hiện tại đã khỏi hẳn. Mà phương thuốc chữa bệnh cho cô bé chính là phương thuốc Tiểu Sài Hồ Thang kinh điển. Chỉ hai lần uống là khỏi bệnh.
Giảng đường là một mảnh xôn xao.
Tất cả mọi người trong giảng đường đều nhẹ nhàng thở ra. Lập tức có người vỗ tay, còn những nữ sinh viên thì vui mừng vô cùng.
Sau khi tiếng vỗ tay im lặng, Tăng Nghị nói:
- Người học Trung y thường xuyên có nghi vấn, Trung y rốt cuộc có thể dùng được hay không? Nó có thể chữa được bệnh hay không?
Tăng Nghị giọng điệu lúc này trở nên rất kiên định:
- Đáp án của tôi chính là hữu dụng. Trung y chẳng những có thể chữa được bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng, bệnh khó. Ít nhất thì mọi người học giỏi Trung y đều có thể khiến cho những đứa bé như Tiểu Ny không cần phải chịu nhiều thống khổ nữa. Không cần mỗi ngày đều đối mặt với những bác sĩ lạnh như băng và những máy móc không hề có tình cảm.
Những người ngồi dưới đều có chút kích động. Tăng Nghị một câu nhưng đã khơi mào được cảm xúc cho mọi người. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy học Trung y là điều tự hào và có ý nghĩa nhất.