Vị Trưởng phòng Lưu này đặc biệt thích nói đúng hay không đằng sau mỗi câu. Hai người bảo vệ đằng sau lưng ông ta lúc này hùa theo:
- Đúng, làm sao mà thắng chứ? Việc này là do nhà máy định đoạt.
- Trưởng phòng Lưu, tôi muốn nói một chút giả thiết.
Lý Tĩnh Phương lau nước mắt:
- Giả thiết như anh hôm nay mất đi, ngày mai nhà máy tống vợ con anh ra ngoài đường, anh nói có thích hợp hay không?
Trưởng phòng Lưu lúc này mới cảm giác được tàn thuốc có chút nóng phỏng tay, lập tức phẩy tàn thuốc xuống đất, một chân giẫm lên.
- Đây không phải là chuyện của các người, các người vun vào làm gì?
Lý Tĩnh Phương lại nói với hai gã bảo vệ.
Hai gã bảo vệ liền xoay mặt qua một bên, không nói gì cả.
Việc này rõ ràng là không thích hợp, lại càng không có đạo lý. Nhà máy Lam Quang là doanh nghiệp nhà nước. Nhà ở như thế này là nhà ở phúc lợi, giống như Cục Tài chính, cục Giao thông phân cho nhân viên của mình. Có ai gặp qua cảnh nhân viên chết đi thì đuổi người nhà ra ngoài đường?
Huống chi cha của Diệp Thanh Hạm là vì nhà máy, vì quốc gia mà hy sinh tính mạng. Đối với mẹ con Diệp Thanh Hạm, nhà máy Lam Quang cần phải chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
Tăng Nghị biết đây là cố ý làm khó dễ mẹ con Lý Tĩnh Phương. Hắn cảm thấy gã Trưởng phòng Lưu này làm vậy là không thích hợp. Có thể thấy được về phương diện này là có mưu mẹo rất lớn.
Tôn Duệ cũng bỏ đũa xuống, chuẩn bị đứng lên lý luận với vị Trưởng phòng Lưu kia. Tăng Nghị khoát tay, đè vai cô lại, ra hiệu cô không nên gấp gáp.
Tôn Duệ liền trừng mắt nhìn Tăng Nghị, ý tứ là anh làm sao mà yếu đuối như vậy, sao có thể nhìn mẹ con Diệp Thanh Hạm bị bắt nạt?
- Xin chờ một chút, Trưởng phòng Lưu diễn còn chưa xong đâu.
Tăng Nghị thấp giọng nói một câu.
Nếu đổi là trước đây, khi gặp phải chuyện này, Tăng Nghị đã sớn rút quyền ra nói chuyện. Tuy nhiên, trải qua một năm rèn luyện, ánh mắt của hắn đã độc hơn rất nhiều, chỉ một chút đã nhận ra Trưởng phòng Lưu không chỉ là như vậy. Nếu đã làm khó dễ thì còn có mục đích khó dễ khác. Nếu đoán không sai, kế tiếp mới là giọng hát và điệu bộ rất nặng.
Còn nữa, Trưởng phòng Lưu dám đến đây đuổi người, muốn nói sau lưng không có ai ủng hộ tuyệt đối là không có khả năng. Tăng Nghị chính là muốn chờ người sau lưng này nhảy ra thì ra tay cùng một lúc để diệt trừ hậu hoạn. Thu thập một tên Trưởng phòng kia thì căn bản chẳng giải quyết được vấn đề.
Tôn Duệ lại không nghĩ phức tạp như vậy, lại không có khả năng hiểu được ý tưởng của Tăng Nghị. Cô ở dưới bàn oán hận đá Tăng Nghị một cái, rồi đến bên cạnh Diệp Thanh Hạm.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, xem Trưởng phòng Lưu tiếp tục diễn như thế nào.
- Vấn đề mấu chốt là nhà máy lúc ấy đã trợ cấp cho công nhân tử vong một lần. Nói cách khác, lão Diệp từ đó về sau không còn quan hệ với nhà máy nữa, đúng hay không?
Trưởng phòng Lưu lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc:
- Hiện tại nhà máy còn rất nhiều công nhân viên chức có ý kiến. Ý kiến cũng không phải nhỏ, đã phản ánh đến lãnh đạo nhà máy. Lãnh đạo nhà máy cũng rất khó xử.
Gã bảo vệ phụ họa theo:
- Nếu không phải chúng tôi ngăn cản thì những người này không chừng đã đến nhà của bà đập cửa rồi.
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Ai có ý kiến thì anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đến hỏi người đó.
Trưởng phòng Lưu lấy ra cái bật lửa, nhưng chưa kịp đốt thuốc thì tức giận ném cái bật lửa xuống cái bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa nói:
- Cụ thể là ý kiến của ai thì còn có thể nói cho bà sao? Quan trọng là không để cho một việc nhỏ như vậy làm náo loạn nhiều người, ảnh hưởng đến sản xuất của nhà máy. Trách nhiệm này không ai gánh nổi đâu.
Gã bảo vệ lại phụ họa:
- Người giận dữ nhiều lắm, các người nên chuẩn bị trả nhà đi, đừng khiến chúng tôi phải khó xử.
- Nếu nhà máy không nói đạo lý thì chúng tôi tuyệt không trả nhà.
Diệp Thanh Hạm phẫn nộ nhìn Trưởng phòng Lưu:
- Tôi nói cho ông biết, có phải Khương Tân Kiến phải ông đến đây không?
Trưởng phòng Lưu bật cười ha hả:
- Cái này bất luận với cá nhân ai cũng không thành vấn đề. Đây là quyết định của nhà máy.
Tăng Nghị cau mày, Khương Tân Kiến? Đây không phải là người mà lão Thất hôm qua đã nói sao? Cảnh sát của đồn công an, như thế nào cũng quan hệ với chuyện này?
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Nếu là quyết định của nhà máy, vậy thì ông đem văn bản quyết định của nhà máy ra đây.
Trưởng phòng Lưu làm sao mà xuất ra văn bản được. Lãnh đạo nhà máy cũng không có khả năng làm ra loại văn bản này. Loại chuyện này nếu truyền ra, công nhân viên chức của nhà máy chẳng phải là thất vọng sao? Nếu ai qua đời, anh đuổi gia đình của họ ra ngoài. Thế thì về sau ai còn dám đến nhà máy làm việc.
- Tôi hôm nay đến đây chỉ truyền đạt lại một chút quyết định của nhà máy. Bà nếu cảm thấy quyết định này có điều gì khác thường thì có thể tìm lãnh đạo để khiếu nại.
Trưởng phòng Lưu không nói đến nơi đến chốn gì cả. Lý Tĩnh Phương tìm được lãnh đạo nhà máy mới là lạ. Nhưng khi tìm được rồi thì sao?
- Nhà máy đã ra quyết định, hy vọng bà có thể chủ động chuyển đi. Dù sao tôi trước đây cũng đã làm với lão Diệp một thời gian. Thật muốn khiến hai người chuyển nhà thì cũng không tốt, đúng hay không?
- Đúng, bà cũng không nên làm khó chúng tôi.
Gã bảo vệ lại phụ họa tiếp. Tăng Nghị cười lạnh một tiếng. Thật sự là buồn cười! Các người đuổi mẹ góa con côi người ta đi, lại còn mạnh miệng bảo đừng làm khó.
- Nơi này náo nhiệt thật!
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Còn có một người trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát bước vào, trong tay còn cầm một túi thực phẩm.
- Trưởng phòng Lưu đâu rồi?
Tăng Nghị vừa thấy thì biết rằng diễn viên chính đã đến rồi, chậm rãi buông chiếc đũa trong tay, đứng lên.
- Tiểu Khương đến rồi à?
Bảo vệ chào hỏi.
Trưởng phòng Lưu từ sofa đứng dậy, quát:
- Như thế nào lại xưng hô như vậy? Về sau phải gọi là cảnh sát Khương, đúng hay không?
Gã bảo vệ liền gọi lại lần nữa:
- Cảnh sát Khương!
Trưởng phòng Lưu lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Lúc này mới đúng nè. Chỉ có những người không có tiền đồ như các người thì mới ở nhà máy làm bảo vệ. Tiểu Khương là sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, tiền đồ rộng lớn. Hiện tại đã là một cảnh sát, tương lai khẳng định là Cục trưởng cục Công an, đúng hay không?
Hai gã bảo vệ lại gật đầu:
- Đúng, đúng!
Khương Tân Kiến phất tay cười nói:
- Cảnh sát thì có cái gì tốt. Tính nguy hiểm quá lớn. Tôi thấy còn không bằng bảo vệ của nhà máy. Tôi về sau có thể lên làm Đồn trưởng thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cục trưởng thì không dám nghĩ.
Trưởng phòng Lưu vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chỉ là một cảnh sát nhân dân thì có gì là nguy hiểm. Nói cậu béo thì cậu lại suy ra mình bị tiểu đường.
Khương Tân Kiến đưa túi thực phẩm đến trước mặt Lý Tĩnh Phương nói:
- Cô Lý, cháu vào lúc tan tầm đi ngang qua Duyệt Ký mua món thịt nổi tiếng của họ. Cô và Tiểu Hạm dùng thử.
- Cảm ơn Tiểu Khương, tuy nhiên, cậu hãy mang về cho Giám đốc Khương ăn đi. Giám đốc Khương mấy năm nay nuôi cậu ăn học cho đến lúc tốt nghiệp, thật sự là không dễ dàng.
Lý Tĩnh Phương ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng thì chán ghét đến cực điểm. Khương Tân Kiến từ nhỏ chẳng có cái gì tốt. Dáng vẻ lưu manh, trêu hoa ghẹo nguyệt. Gần đây thì bắt nhà chạy chọt cái này cái nọ, Lý Tĩnh Phương làm sao mà không rõ ràng. Cho nên một chút nể mặt cũng không cấp.
- Cô cứ từ từ mà dùng.
Khương Tân Kiến tìm một chỗ để xuống, rồi nhìn xung quanh nói:
- Hai vị này….
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Là khách trong nhà.
- Là khách, lại còn có người nước ngoài nữa chứ.
Khương Tân Kiến đặt túi thực phẩm xuống một cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó cao thấp đánh giá hai người Tăng Nghị một phen, ánh mắt bất thiện, cuối cùng nói:
- Chà, thơm thật. Cô Lý làm đồ ăn rất ngon, khiến cái bụng của cháu cồn cào quá. Cô Lý, cô không ngại cháu ở đây dùng một bữa cơm chứ?
- Lần sau đi, hôm nay không tiện lắm. Trưởng phòng Lưu không phải có việc cần nói sao?
Lý Tĩnh Phương tìm lý do, muốn đuổi cái tên vô lại này đi.
Khương Tân Kiến lại lên tiếng:
- Trưởng phòng Lưu, đã trễ thế này rồi mà còn có việc à? Không để cho người ta yên ổn ăn một bữa cơm.
- Lãnh đạo nhà máy có chỉ thị quan trọng, tôi nào dám chậm trễ. Tuy nhiên, cần phải tranh thủ thời gian xử lý thôi.
Trưởng phòng Lưu trong lòng muốn chửi chó má. Nếu không phải bởi vì cậu phá sự thì bố cũng đã ở nhà yên ổn dùng cơm rồi. Chuyện tốt thì không nghĩ đến tôi, còn cái loại đâm chọt sau lưng người ta như thế này thì lại bắt tôi xông pha đằng trước.
- Lãnh đạo nhà máy cũng không thể không cho người khác ăn cơm.
Khương Tân Kiến nói.
Trưởng phòng Lưu thở dài:
- Tôi cũng không còn biện pháp. Chuyện này phải mau chóng xử lý. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến đại cục đoàn kết của nhà máy chúng ta, cùng với trật tự sản xuất bình thường.
Tăng Nghị lắc đầu. Nguyên bản vốn là chuyện vô sỉ, qua miệng vị trưởng phòng Lưu này thì liền trở thành ảnh hưởng đến đại cục đoàn kết.
- Chuyện cô Lý chính là chuyện của tôi.
Khương Tân Kiến vỗ ngực nói:
- Trưởng phòng Lưu ông nói đi, tôi muốn nhìn xem có chuyện gì còn quan trọng hơn so với việc ăn cơm?
Trưởng phòng Lưu liền đem sự tình nói qua một lần:
- Việc này rất phiền toái, ý kiến của người nhà máy rất lớn.
Khương Tân Kiến trừng mắt nói:
- Ai có ý kiến? Chú Diệp đem sinh mạng dâng hiến cho nhà máy, nếu bọn họ có ý kiến thì cứ bảo bọn họ đem mạng của mình ra.
Khương Tân Kiến bày ra bộ dạng đầy căm phẫn nói với Lý Tĩnh Phương:
- Cô Lý, căn phòng này cô cứ việc ở. Chuyện này cháu sẽ về nói với ba của cháu. Cháu tin ba cháu sẽ làm chủ cho mọi người. Đây là loại người nào vậy, rất kỳ cục.
- Đúng, làm sao mà thắng chứ? Việc này là do nhà máy định đoạt.
- Trưởng phòng Lưu, tôi muốn nói một chút giả thiết.
Lý Tĩnh Phương lau nước mắt:
- Giả thiết như anh hôm nay mất đi, ngày mai nhà máy tống vợ con anh ra ngoài đường, anh nói có thích hợp hay không?
Trưởng phòng Lưu lúc này mới cảm giác được tàn thuốc có chút nóng phỏng tay, lập tức phẩy tàn thuốc xuống đất, một chân giẫm lên.
- Đây không phải là chuyện của các người, các người vun vào làm gì?
Lý Tĩnh Phương lại nói với hai gã bảo vệ.
Hai gã bảo vệ liền xoay mặt qua một bên, không nói gì cả.
Việc này rõ ràng là không thích hợp, lại càng không có đạo lý. Nhà máy Lam Quang là doanh nghiệp nhà nước. Nhà ở như thế này là nhà ở phúc lợi, giống như Cục Tài chính, cục Giao thông phân cho nhân viên của mình. Có ai gặp qua cảnh nhân viên chết đi thì đuổi người nhà ra ngoài đường?
Huống chi cha của Diệp Thanh Hạm là vì nhà máy, vì quốc gia mà hy sinh tính mạng. Đối với mẹ con Diệp Thanh Hạm, nhà máy Lam Quang cần phải chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
Tăng Nghị biết đây là cố ý làm khó dễ mẹ con Lý Tĩnh Phương. Hắn cảm thấy gã Trưởng phòng Lưu này làm vậy là không thích hợp. Có thể thấy được về phương diện này là có mưu mẹo rất lớn.
Tôn Duệ cũng bỏ đũa xuống, chuẩn bị đứng lên lý luận với vị Trưởng phòng Lưu kia. Tăng Nghị khoát tay, đè vai cô lại, ra hiệu cô không nên gấp gáp.
Tôn Duệ liền trừng mắt nhìn Tăng Nghị, ý tứ là anh làm sao mà yếu đuối như vậy, sao có thể nhìn mẹ con Diệp Thanh Hạm bị bắt nạt?
- Xin chờ một chút, Trưởng phòng Lưu diễn còn chưa xong đâu.
Tăng Nghị thấp giọng nói một câu.
Nếu đổi là trước đây, khi gặp phải chuyện này, Tăng Nghị đã sớn rút quyền ra nói chuyện. Tuy nhiên, trải qua một năm rèn luyện, ánh mắt của hắn đã độc hơn rất nhiều, chỉ một chút đã nhận ra Trưởng phòng Lưu không chỉ là như vậy. Nếu đã làm khó dễ thì còn có mục đích khó dễ khác. Nếu đoán không sai, kế tiếp mới là giọng hát và điệu bộ rất nặng.
Còn nữa, Trưởng phòng Lưu dám đến đây đuổi người, muốn nói sau lưng không có ai ủng hộ tuyệt đối là không có khả năng. Tăng Nghị chính là muốn chờ người sau lưng này nhảy ra thì ra tay cùng một lúc để diệt trừ hậu hoạn. Thu thập một tên Trưởng phòng kia thì căn bản chẳng giải quyết được vấn đề.
Tôn Duệ lại không nghĩ phức tạp như vậy, lại không có khả năng hiểu được ý tưởng của Tăng Nghị. Cô ở dưới bàn oán hận đá Tăng Nghị một cái, rồi đến bên cạnh Diệp Thanh Hạm.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, xem Trưởng phòng Lưu tiếp tục diễn như thế nào.
- Vấn đề mấu chốt là nhà máy lúc ấy đã trợ cấp cho công nhân tử vong một lần. Nói cách khác, lão Diệp từ đó về sau không còn quan hệ với nhà máy nữa, đúng hay không?
Trưởng phòng Lưu lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc:
- Hiện tại nhà máy còn rất nhiều công nhân viên chức có ý kiến. Ý kiến cũng không phải nhỏ, đã phản ánh đến lãnh đạo nhà máy. Lãnh đạo nhà máy cũng rất khó xử.
Gã bảo vệ phụ họa theo:
- Nếu không phải chúng tôi ngăn cản thì những người này không chừng đã đến nhà của bà đập cửa rồi.
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Ai có ý kiến thì anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đến hỏi người đó.
Trưởng phòng Lưu lấy ra cái bật lửa, nhưng chưa kịp đốt thuốc thì tức giận ném cái bật lửa xuống cái bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa nói:
- Cụ thể là ý kiến của ai thì còn có thể nói cho bà sao? Quan trọng là không để cho một việc nhỏ như vậy làm náo loạn nhiều người, ảnh hưởng đến sản xuất của nhà máy. Trách nhiệm này không ai gánh nổi đâu.
Gã bảo vệ lại phụ họa:
- Người giận dữ nhiều lắm, các người nên chuẩn bị trả nhà đi, đừng khiến chúng tôi phải khó xử.
- Nếu nhà máy không nói đạo lý thì chúng tôi tuyệt không trả nhà.
Diệp Thanh Hạm phẫn nộ nhìn Trưởng phòng Lưu:
- Tôi nói cho ông biết, có phải Khương Tân Kiến phải ông đến đây không?
Trưởng phòng Lưu bật cười ha hả:
- Cái này bất luận với cá nhân ai cũng không thành vấn đề. Đây là quyết định của nhà máy.
Tăng Nghị cau mày, Khương Tân Kiến? Đây không phải là người mà lão Thất hôm qua đã nói sao? Cảnh sát của đồn công an, như thế nào cũng quan hệ với chuyện này?
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Nếu là quyết định của nhà máy, vậy thì ông đem văn bản quyết định của nhà máy ra đây.
Trưởng phòng Lưu làm sao mà xuất ra văn bản được. Lãnh đạo nhà máy cũng không có khả năng làm ra loại văn bản này. Loại chuyện này nếu truyền ra, công nhân viên chức của nhà máy chẳng phải là thất vọng sao? Nếu ai qua đời, anh đuổi gia đình của họ ra ngoài. Thế thì về sau ai còn dám đến nhà máy làm việc.
- Tôi hôm nay đến đây chỉ truyền đạt lại một chút quyết định của nhà máy. Bà nếu cảm thấy quyết định này có điều gì khác thường thì có thể tìm lãnh đạo để khiếu nại.
Trưởng phòng Lưu không nói đến nơi đến chốn gì cả. Lý Tĩnh Phương tìm được lãnh đạo nhà máy mới là lạ. Nhưng khi tìm được rồi thì sao?
- Nhà máy đã ra quyết định, hy vọng bà có thể chủ động chuyển đi. Dù sao tôi trước đây cũng đã làm với lão Diệp một thời gian. Thật muốn khiến hai người chuyển nhà thì cũng không tốt, đúng hay không?
- Đúng, bà cũng không nên làm khó chúng tôi.
Gã bảo vệ lại phụ họa tiếp. Tăng Nghị cười lạnh một tiếng. Thật sự là buồn cười! Các người đuổi mẹ góa con côi người ta đi, lại còn mạnh miệng bảo đừng làm khó.
- Nơi này náo nhiệt thật!
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Còn có một người trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát bước vào, trong tay còn cầm một túi thực phẩm.
- Trưởng phòng Lưu đâu rồi?
Tăng Nghị vừa thấy thì biết rằng diễn viên chính đã đến rồi, chậm rãi buông chiếc đũa trong tay, đứng lên.
- Tiểu Khương đến rồi à?
Bảo vệ chào hỏi.
Trưởng phòng Lưu từ sofa đứng dậy, quát:
- Như thế nào lại xưng hô như vậy? Về sau phải gọi là cảnh sát Khương, đúng hay không?
Gã bảo vệ liền gọi lại lần nữa:
- Cảnh sát Khương!
Trưởng phòng Lưu lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Lúc này mới đúng nè. Chỉ có những người không có tiền đồ như các người thì mới ở nhà máy làm bảo vệ. Tiểu Khương là sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, tiền đồ rộng lớn. Hiện tại đã là một cảnh sát, tương lai khẳng định là Cục trưởng cục Công an, đúng hay không?
Hai gã bảo vệ lại gật đầu:
- Đúng, đúng!
Khương Tân Kiến phất tay cười nói:
- Cảnh sát thì có cái gì tốt. Tính nguy hiểm quá lớn. Tôi thấy còn không bằng bảo vệ của nhà máy. Tôi về sau có thể lên làm Đồn trưởng thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cục trưởng thì không dám nghĩ.
Trưởng phòng Lưu vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chỉ là một cảnh sát nhân dân thì có gì là nguy hiểm. Nói cậu béo thì cậu lại suy ra mình bị tiểu đường.
Khương Tân Kiến đưa túi thực phẩm đến trước mặt Lý Tĩnh Phương nói:
- Cô Lý, cháu vào lúc tan tầm đi ngang qua Duyệt Ký mua món thịt nổi tiếng của họ. Cô và Tiểu Hạm dùng thử.
- Cảm ơn Tiểu Khương, tuy nhiên, cậu hãy mang về cho Giám đốc Khương ăn đi. Giám đốc Khương mấy năm nay nuôi cậu ăn học cho đến lúc tốt nghiệp, thật sự là không dễ dàng.
Lý Tĩnh Phương ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng thì chán ghét đến cực điểm. Khương Tân Kiến từ nhỏ chẳng có cái gì tốt. Dáng vẻ lưu manh, trêu hoa ghẹo nguyệt. Gần đây thì bắt nhà chạy chọt cái này cái nọ, Lý Tĩnh Phương làm sao mà không rõ ràng. Cho nên một chút nể mặt cũng không cấp.
- Cô cứ từ từ mà dùng.
Khương Tân Kiến tìm một chỗ để xuống, rồi nhìn xung quanh nói:
- Hai vị này….
Lý Tĩnh Phương lên tiếng:
- Là khách trong nhà.
- Là khách, lại còn có người nước ngoài nữa chứ.
Khương Tân Kiến đặt túi thực phẩm xuống một cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó cao thấp đánh giá hai người Tăng Nghị một phen, ánh mắt bất thiện, cuối cùng nói:
- Chà, thơm thật. Cô Lý làm đồ ăn rất ngon, khiến cái bụng của cháu cồn cào quá. Cô Lý, cô không ngại cháu ở đây dùng một bữa cơm chứ?
- Lần sau đi, hôm nay không tiện lắm. Trưởng phòng Lưu không phải có việc cần nói sao?
Lý Tĩnh Phương tìm lý do, muốn đuổi cái tên vô lại này đi.
Khương Tân Kiến lại lên tiếng:
- Trưởng phòng Lưu, đã trễ thế này rồi mà còn có việc à? Không để cho người ta yên ổn ăn một bữa cơm.
- Lãnh đạo nhà máy có chỉ thị quan trọng, tôi nào dám chậm trễ. Tuy nhiên, cần phải tranh thủ thời gian xử lý thôi.
Trưởng phòng Lưu trong lòng muốn chửi chó má. Nếu không phải bởi vì cậu phá sự thì bố cũng đã ở nhà yên ổn dùng cơm rồi. Chuyện tốt thì không nghĩ đến tôi, còn cái loại đâm chọt sau lưng người ta như thế này thì lại bắt tôi xông pha đằng trước.
- Lãnh đạo nhà máy cũng không thể không cho người khác ăn cơm.
Khương Tân Kiến nói.
Trưởng phòng Lưu thở dài:
- Tôi cũng không còn biện pháp. Chuyện này phải mau chóng xử lý. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến đại cục đoàn kết của nhà máy chúng ta, cùng với trật tự sản xuất bình thường.
Tăng Nghị lắc đầu. Nguyên bản vốn là chuyện vô sỉ, qua miệng vị trưởng phòng Lưu này thì liền trở thành ảnh hưởng đến đại cục đoàn kết.
- Chuyện cô Lý chính là chuyện của tôi.
Khương Tân Kiến vỗ ngực nói:
- Trưởng phòng Lưu ông nói đi, tôi muốn nhìn xem có chuyện gì còn quan trọng hơn so với việc ăn cơm?
Trưởng phòng Lưu liền đem sự tình nói qua một lần:
- Việc này rất phiền toái, ý kiến của người nhà máy rất lớn.
Khương Tân Kiến trừng mắt nói:
- Ai có ý kiến? Chú Diệp đem sinh mạng dâng hiến cho nhà máy, nếu bọn họ có ý kiến thì cứ bảo bọn họ đem mạng của mình ra.
Khương Tân Kiến bày ra bộ dạng đầy căm phẫn nói với Lý Tĩnh Phương:
- Cô Lý, căn phòng này cô cứ việc ở. Chuyện này cháu sẽ về nói với ba của cháu. Cháu tin ba cháu sẽ làm chủ cho mọi người. Đây là loại người nào vậy, rất kỳ cục.