Tăng Nghị biết Niếp Quốc Bình hôm nay tìm mình là làm cái gì. Là muốn mình đi chữa bệnh cho Thôi Tể Xương. Hắn nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, nếu là cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh phái tôi đi, tôi khẳng định sẽ đi. Tuy nhiên, là một thầy thuốc chuyên nghiệp, tôi đề nghị tỉnh tốt nhất nên buông tha cho việc này. Bệnh của Thôi Tể Xương trị không hết đâu. Tôi ngày hôm qua đã khám qua rồi. Là ung thư.
Niếp Quốc Bình vẫn là lần đầu tiên nghe nói Tăng Nghị không chữa được bệnh, nói:
- Cậu không phải nói là sự là do con người làm ra sao? Không đi thử một chút thì như thế nào biết không được. Tôi nghe người ta nói đại danh thủ quốc gia Tạ Toàn Chương cũng đã chữa khỏi rất nhiều chứng bệnh tây y nan giải.
- Không giống đâu.
Tăng Nghị thật sự không có cách nào giải thích vấn đề.
- Nếu không thì tỉnh mời Tạ lão đến đây đi?
Niếp Quốc Bình đập bàn:
- Cậu đây là thái độ gì? Nếu có thể mời được Tạ lão thì tôi còn nói với cậu làm gì? Đến lúc đó Tạ lão trị được thì còn cần ai nữa chứ.
Tăng Nghị vẫn lắc đầu:
- Bệnh đó tôi thật sự đã chẩn qua, rất khó giải quyết. Tuyệt đối không có nói dối.
Tăng Nghị tiếp tục khuyên Niếp Quốc Bình, tuyệt đối là vì tỉnh mà suy nghĩ. Bệnh của Thôi Tể Xương rất khó trị. Cho dù Tạ Toàn Chương đến thì cũng khó mà có biện pháp. Trị đại, khi hỏng rồi thì đổ cho ai?
Niếp Quốc Bình cũng biết tính tình của Tăng Nghị. Biết hắn không phải là người nói bậy bạ. Nói như vậy thì bệnh của Thôi Tể Xương là khó trị rồi. Nhưng nếu không phái Tăng Nghị đi thì cũng không được. Bởi vì Thôi Hỉ Huyễn hôm qua tự mình tìm đến Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt, thỉnh cầu Nam Giang phái ra bác sĩ giỏi nhất để chữa trị bệnh cho Thôi Tể Xương, còn đặc biệt điểm danh Tăng Nghị.
Đây chính là nguyên nhân Niếp Quốc Bình cho gọi Tăng Nghị đến. Tối hôm qua, Tôn Văn Kiệt gọi cho Niếp Quốc Bình.Nghe giọng điệu, Tôn Văn Kiệt cảm thấy đó là một cơ hội rất tốt, rất có khả năng sở hữu được số vốn đầu tư hai trăm triệu đô la Mỹ.
Tôn Văn Kiệt nếu đã ra lệnh xuống dưới, Niếp Quốc Bình tất nhiên là phải hết sức làm. Ông ta ngồi ở ghế, trầm tư nửa ngày rồi hỏi:
- Thật sự rất khó giải quyết.
Tăng Nghị gật đầu:
- Rất khó giải quyết.
- Một chút biện pháp đều không có?
Niếp Quốc Bình hỏi.
- Xác suất thành công cực thấp.
Tăng Nghị lắc đầu.
Niếp Quốc Bình thấy Tăng Nghị nói như vậy liền suy xét có nên đem tình huống này báo cáo lại với Thang Vệ Quốc, tránh cho việc này trở nên tồi tệ hơn.
Lư Hiểu Bằng lúc này gõ cửa, nói:
- Thư ký Hồ đã tới, nói là Chủ tịch tỉnh Tôn mời ngài sang bên đó.
Nói xong, y nhìn thoáng qua Tăng Nghị, nói:
- Còn có Tăng Nghị.
Niếp Quốc Bình đứng lên, nói với Tăng Nghị;
- Vừa lúc, cậu hãy đem tình huống này báo cáo với Chủ tịch tỉnh Tôn một chút.
Hai người một trước một sau cùng nhau bước lên lầu. Thư ký Hồ đã sớm ở trong phòng làm việc, nhìn thấy Niếp Quốc Bình thì nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, Chủ tịch tỉnh mời ngài trực tiếp vào trong.
Nói xong thì đi trước dẫn đường, đẩy văn phòng cửa chính Tôn Văn Kiệt.
Vừa vào cửa, Niếp Quốc Bình ngay ra một chút, thầm nghĩ thật lỗ mãng. Chủ tịch tỉnh Tôn đang tiếp khách. Tuy nhiên, khi thấy rõ ràng người khách là ai thì Niếp Quốc Bình biết rằng Tăng Nghị quả nhiên không nói sai. Thôi Hi Huyễn sáng sớm đã đến tìm Chủ tịch tỉnh Tôn, khẳng định là vì bệnh của Thôi Tể Xương. Quả thực là bệnh rất nghiêm trọng.
Tăng Nghị nhíu mày. Hắn cũng thấy Thôi Ân Hi, còn có Lý Đông Nghị hai người ngồi bên cạnh Thôi Hi Huyễn.
- Lão Niếp, ngồi đi!
Tôn Văn Kiệt cười ha hả, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
- Cậu và Thôi tiên sinh quen biết nhau, tôi sẽ không giới thiệu làm gì.
Niếp Quốc Bình quay qua chào hỏi Thôi Hi Huyễn. sau đó ngồi một bên Tôn Văn Kiệt nói:
- Sự tình tôi đã từ Tăng Nghị tìm hiểu qua.
Tôn Văn Kiệt cau mày một chút, thầm nghĩ Niếp Quốc Bình lời này là có ý tứ gì. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?
Ông ta đang cân nhắc còn Tăng Nghị xấu hổ đứng ở nơi đó. Tôn Văn Kiệt không nói ngồi đi thì chẳng lẽ đứng sao?
Lúc này, Thôi Ân Hi đứng lên, hướng Tăng Nghị cúi thấp người xuống, sau đó quay sang cha mình Thôi Hi Huyễn giới thiệu:
- Vị này chính là Phó chủ nhiệm Tăng, là một vị thần y, từng chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc.
Lý Đông Nghị sắc mặt lóe chút xấu hổ, nhưng lập tức khôi phục thần sắc như bình thường.
Thôi Hi Huyễn đứng lên, đánh giá Tăng Nghị một chút, thầm nghĩ thật sự là quá trẻ. Bác sĩ trẻ như vậy, thực sự là có bản lĩnh chữa bệnh sao? Tuy nhiên, ông ta vẫn vươn tay nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, rất hân hạnh được gặp cậu.
Tăng Nghị đành phải tiến lên, bắt tay với Thôi Hi Huyễn Ngoài mặt thì cười, ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hôm đó thật không nên nhắc nhở Trương tổng. Hiện tại họ Thôi đều đến nhờ vào mình.
Tôn Văn Kiệt lúc này mới nói:
- Tăng, cậu cũng ngồi đi.
Tăng Nghị bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp cho mình. Nhìn một vòng, hắn cảm thấy chẳng có chỗ nào thích hợp cả. Tổng không thể chen chúc với Lý Đông Nghị trên chiếc ghế sofa. Thư ký Hồ rất thông minh, lập tức đưa tới một cái ghế đặt trước mặt Tăng Nghị.
Khi Tăng Nghị ngồi xuống, Tôn Văn Kiệt cũng không gấp gáp nói chuyện. Ông ta cảm thấy câu nói kia của Niếp Quốc Bình đã nhắc nhở mình.
Thôi Hi Huyễn trước tiên nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, rất cảm ơn cậu ngày hôm qua đã khám bệnh cho cha tôi.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Lời cảm ơn này tôi không dám nhận. Tôi cũng không giúp đỡ gì được.
Tôn Văn Kiệt trong lòng liền hiểu. Tăng Nghị nói như vậy, tỏ vẻ đối với bệnh tình của Thôi Tể Xương đã bất lực, cũng đại diện cho việc cự tuyệt thỉnh cầu của Thôi Hi Huyễn.
Thôi Hi Huyễn tất nhiên cũng hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Tuy nhiên, ông ta vẫn nói:
- Về bệnh tình của cha tôi, còn mong Phó chủ nhiệm Tăng giải thích một phần, khiến chúng tôi được hiểu rõ hơn.
Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị nói:
- Bệnh tình của Thôi lão, bác sĩ Lý là người khẳng định rõ nhất.
Lý Đông Nghị lập tức mặt đỏ lên. Y hôm nay đến đây, chính là muốn biết Tăng Nghị làm thế nào mà đoán ra bệnh. Tuy nhiên, Tăng Nghị nói như vậy chính là bắt y phải lên tiếng. Lý Đông Nghị có chút tức giận, thầm nghĩ tôi đọc qua sách thuốc hàng vạn lần, chẳng lẽ còn chờ anh chỉ điểm sao?
Tuy nhiên, Lý Đông Nghị lại cảm thấy chột dạ. Giống như chính mình hiện tại còn có ý tứ ăn cắp. Y nói:
- Bệnh tình của Thôi lão nguyên nhân nằm ở chỗ nóng tính, mộc thịnh khắc thổ. Đến nỗi dạ dày không thoải mái, thổ không phát triển.
Tăng Nghị gật đầu một cái, khen:
- Bác sĩ Lý không hổ danh là Đệ nhất thần y Hàn Quốc. Mắt sáng như đuốc, bắt bệnh chính xác. Bệnh cũng Thôi lão tôi cũng cho rằng Hỏa vượng thổ tiêu chi chứng.
Lý Đông Nghị thiếu chút nữa là chửi ầm lên. Anh ngày hôm qua nói là Thiên sát chi chứng. Như thế nào mới qua một đêm lại biến thành Hỏa vương thổ tiêu chi chứng.
Thôi Ân Hi cũng nhìn Tăng Nghị, trong mắt ánh lên sự vui sướng. Tăng Nghị ngày hôm qua không phải nói như vậy.
Thôi Hi Huyễn hỏi:
- Thế Phó chủ nhiệm Tăng nhận định nên trị liệu căn bệnh này như thế nào?
- Vượng hỏa thổ tiêu chi chứng này, đơn giản chỉ cần bình can tắt lửa, làm dịu dạ dày. Tôi tự hỏi mình sẽ không mở ra được phương thuốc cao minh như bác sĩ Lý.
Tăng Nghị nói.
Lý Đông Nghị vừa nghe liền nổi giận. Đây không phải là mắng bố sao? Bố mở phương thuốc như vậy, nhưng căn bản không có hiệu quả. Cho nên hiện tại mỗi ngày, trước khi Thôi lão dùng cơm, thì lấy liệu pháp châm cứu, làm dịu sự thống khổ của ông ấy. Làm cho ông ấy có thể nuốt được chút thức ăn lỏng. Đây cũng không còn biện pháp nào khác.
Đứng dậy, Lý Đông Nghị xin lỗi nói:
- Thật ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.
Thôi Hi Huyễn nhíu mày, thầm nghĩ vừa đến thời khắc mấu chốt thì cậu liền biến ngay.
Thư ký Hồ tiến lên vài bước, dẫn Lý Đông Nghị ra ngoài.
Tăng Nghị thầm nghĩ Lý Đông Nghị tự biết mình như thế nào. Hắn không nghĩ Lý Đông Nghị nên ở trong này. Thứ nhất, hắn không nghĩ mình sẽ chữa bệnh cùng với Lý Đông Nghị. Thứ hai là cũng không muốn xem bệnh cho Thôi Tể Xương nữa. Cho nên, hắn liền cố ý ngay trước mặt mọi người, đem Lý Đông Nghị đuổi ra ngoài. Thôi Tể Xương thiếu người trợ giúp, tất nhiên trong lòng sẽ thiếu tự tin, cũng sẽ cho rằng chính mình không dám ở bên trong bày ra mặt xấu. Cứ như vậy, ông ta đương nhiên không dám mời mình chữa bệnh nữa. Mà mình cũng dám đi ít nhiều phiền toái.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng, ngày hôm qua anh cũng đâu có chẩn bệnh như vậy.
Tăng Nghị nhìn Thôi Ân Hi nói:
- “Dân dĩ thực vi thiên”, người lấy dạ dày làm thiên. Ông nội cô là loét thượng vị, khiến cho việc ăn uống khó khăn. Thức ăn khó vào bên trong dạ dày. Đây chẳng lẽ không phải là Thiên sát chi chứng sao?
Thôi Ân Hi nghe xong lời nói của Tăng Nghị, đôi mắt liền đỏ lên. Cô có thể cảm nhận được sự thống khổ cảu ông nội. Ruột cũng vậy, dạ dày cũng vậy, lách cũng vậy, dường như ông trời đang muốn làm cho ông phải đói chết. Đầu tiên là thượng vị mất cân bằng, khiến thức ăn không thể tiến vào dạ dày. Thức ăn đều bị giữ lại ở thực quản. Thức ăn đâm vào thực quản khiến cho nó trào ngược trở lại. Loại thống khổ này không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Sau khi giải phẫu, thượng vị rốt cục có thể khiến cho thực vật được thông qua. Nhưng không bao lâu sau, thực quản lại biến thành ung thư. So với trước kia lại càng thêm thống khổ. Ăn cơm ói cơm, uống nước ói nước. Bất luận cái gì cũng không thể thông qua thực quản. Hơn nữa sức khỏe lại càng thêm suy nhược.
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, nếu là cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh phái tôi đi, tôi khẳng định sẽ đi. Tuy nhiên, là một thầy thuốc chuyên nghiệp, tôi đề nghị tỉnh tốt nhất nên buông tha cho việc này. Bệnh của Thôi Tể Xương trị không hết đâu. Tôi ngày hôm qua đã khám qua rồi. Là ung thư.
Niếp Quốc Bình vẫn là lần đầu tiên nghe nói Tăng Nghị không chữa được bệnh, nói:
- Cậu không phải nói là sự là do con người làm ra sao? Không đi thử một chút thì như thế nào biết không được. Tôi nghe người ta nói đại danh thủ quốc gia Tạ Toàn Chương cũng đã chữa khỏi rất nhiều chứng bệnh tây y nan giải.
- Không giống đâu.
Tăng Nghị thật sự không có cách nào giải thích vấn đề.
- Nếu không thì tỉnh mời Tạ lão đến đây đi?
Niếp Quốc Bình đập bàn:
- Cậu đây là thái độ gì? Nếu có thể mời được Tạ lão thì tôi còn nói với cậu làm gì? Đến lúc đó Tạ lão trị được thì còn cần ai nữa chứ.
Tăng Nghị vẫn lắc đầu:
- Bệnh đó tôi thật sự đã chẩn qua, rất khó giải quyết. Tuyệt đối không có nói dối.
Tăng Nghị tiếp tục khuyên Niếp Quốc Bình, tuyệt đối là vì tỉnh mà suy nghĩ. Bệnh của Thôi Tể Xương rất khó trị. Cho dù Tạ Toàn Chương đến thì cũng khó mà có biện pháp. Trị đại, khi hỏng rồi thì đổ cho ai?
Niếp Quốc Bình cũng biết tính tình của Tăng Nghị. Biết hắn không phải là người nói bậy bạ. Nói như vậy thì bệnh của Thôi Tể Xương là khó trị rồi. Nhưng nếu không phái Tăng Nghị đi thì cũng không được. Bởi vì Thôi Hỉ Huyễn hôm qua tự mình tìm đến Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt, thỉnh cầu Nam Giang phái ra bác sĩ giỏi nhất để chữa trị bệnh cho Thôi Tể Xương, còn đặc biệt điểm danh Tăng Nghị.
Đây chính là nguyên nhân Niếp Quốc Bình cho gọi Tăng Nghị đến. Tối hôm qua, Tôn Văn Kiệt gọi cho Niếp Quốc Bình.Nghe giọng điệu, Tôn Văn Kiệt cảm thấy đó là một cơ hội rất tốt, rất có khả năng sở hữu được số vốn đầu tư hai trăm triệu đô la Mỹ.
Tôn Văn Kiệt nếu đã ra lệnh xuống dưới, Niếp Quốc Bình tất nhiên là phải hết sức làm. Ông ta ngồi ở ghế, trầm tư nửa ngày rồi hỏi:
- Thật sự rất khó giải quyết.
Tăng Nghị gật đầu:
- Rất khó giải quyết.
- Một chút biện pháp đều không có?
Niếp Quốc Bình hỏi.
- Xác suất thành công cực thấp.
Tăng Nghị lắc đầu.
Niếp Quốc Bình thấy Tăng Nghị nói như vậy liền suy xét có nên đem tình huống này báo cáo lại với Thang Vệ Quốc, tránh cho việc này trở nên tồi tệ hơn.
Lư Hiểu Bằng lúc này gõ cửa, nói:
- Thư ký Hồ đã tới, nói là Chủ tịch tỉnh Tôn mời ngài sang bên đó.
Nói xong, y nhìn thoáng qua Tăng Nghị, nói:
- Còn có Tăng Nghị.
Niếp Quốc Bình đứng lên, nói với Tăng Nghị;
- Vừa lúc, cậu hãy đem tình huống này báo cáo với Chủ tịch tỉnh Tôn một chút.
Hai người một trước một sau cùng nhau bước lên lầu. Thư ký Hồ đã sớm ở trong phòng làm việc, nhìn thấy Niếp Quốc Bình thì nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, Chủ tịch tỉnh mời ngài trực tiếp vào trong.
Nói xong thì đi trước dẫn đường, đẩy văn phòng cửa chính Tôn Văn Kiệt.
Vừa vào cửa, Niếp Quốc Bình ngay ra một chút, thầm nghĩ thật lỗ mãng. Chủ tịch tỉnh Tôn đang tiếp khách. Tuy nhiên, khi thấy rõ ràng người khách là ai thì Niếp Quốc Bình biết rằng Tăng Nghị quả nhiên không nói sai. Thôi Hi Huyễn sáng sớm đã đến tìm Chủ tịch tỉnh Tôn, khẳng định là vì bệnh của Thôi Tể Xương. Quả thực là bệnh rất nghiêm trọng.
Tăng Nghị nhíu mày. Hắn cũng thấy Thôi Ân Hi, còn có Lý Đông Nghị hai người ngồi bên cạnh Thôi Hi Huyễn.
- Lão Niếp, ngồi đi!
Tôn Văn Kiệt cười ha hả, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
- Cậu và Thôi tiên sinh quen biết nhau, tôi sẽ không giới thiệu làm gì.
Niếp Quốc Bình quay qua chào hỏi Thôi Hi Huyễn. sau đó ngồi một bên Tôn Văn Kiệt nói:
- Sự tình tôi đã từ Tăng Nghị tìm hiểu qua.
Tôn Văn Kiệt cau mày một chút, thầm nghĩ Niếp Quốc Bình lời này là có ý tứ gì. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?
Ông ta đang cân nhắc còn Tăng Nghị xấu hổ đứng ở nơi đó. Tôn Văn Kiệt không nói ngồi đi thì chẳng lẽ đứng sao?
Lúc này, Thôi Ân Hi đứng lên, hướng Tăng Nghị cúi thấp người xuống, sau đó quay sang cha mình Thôi Hi Huyễn giới thiệu:
- Vị này chính là Phó chủ nhiệm Tăng, là một vị thần y, từng chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc.
Lý Đông Nghị sắc mặt lóe chút xấu hổ, nhưng lập tức khôi phục thần sắc như bình thường.
Thôi Hi Huyễn đứng lên, đánh giá Tăng Nghị một chút, thầm nghĩ thật sự là quá trẻ. Bác sĩ trẻ như vậy, thực sự là có bản lĩnh chữa bệnh sao? Tuy nhiên, ông ta vẫn vươn tay nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, rất hân hạnh được gặp cậu.
Tăng Nghị đành phải tiến lên, bắt tay với Thôi Hi Huyễn Ngoài mặt thì cười, ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hôm đó thật không nên nhắc nhở Trương tổng. Hiện tại họ Thôi đều đến nhờ vào mình.
Tôn Văn Kiệt lúc này mới nói:
- Tăng, cậu cũng ngồi đi.
Tăng Nghị bắt đầu tìm kiếm vị trí thích hợp cho mình. Nhìn một vòng, hắn cảm thấy chẳng có chỗ nào thích hợp cả. Tổng không thể chen chúc với Lý Đông Nghị trên chiếc ghế sofa. Thư ký Hồ rất thông minh, lập tức đưa tới một cái ghế đặt trước mặt Tăng Nghị.
Khi Tăng Nghị ngồi xuống, Tôn Văn Kiệt cũng không gấp gáp nói chuyện. Ông ta cảm thấy câu nói kia của Niếp Quốc Bình đã nhắc nhở mình.
Thôi Hi Huyễn trước tiên nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, rất cảm ơn cậu ngày hôm qua đã khám bệnh cho cha tôi.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Lời cảm ơn này tôi không dám nhận. Tôi cũng không giúp đỡ gì được.
Tôn Văn Kiệt trong lòng liền hiểu. Tăng Nghị nói như vậy, tỏ vẻ đối với bệnh tình của Thôi Tể Xương đã bất lực, cũng đại diện cho việc cự tuyệt thỉnh cầu của Thôi Hi Huyễn.
Thôi Hi Huyễn tất nhiên cũng hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Tuy nhiên, ông ta vẫn nói:
- Về bệnh tình của cha tôi, còn mong Phó chủ nhiệm Tăng giải thích một phần, khiến chúng tôi được hiểu rõ hơn.
Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị nói:
- Bệnh tình của Thôi lão, bác sĩ Lý là người khẳng định rõ nhất.
Lý Đông Nghị lập tức mặt đỏ lên. Y hôm nay đến đây, chính là muốn biết Tăng Nghị làm thế nào mà đoán ra bệnh. Tuy nhiên, Tăng Nghị nói như vậy chính là bắt y phải lên tiếng. Lý Đông Nghị có chút tức giận, thầm nghĩ tôi đọc qua sách thuốc hàng vạn lần, chẳng lẽ còn chờ anh chỉ điểm sao?
Tuy nhiên, Lý Đông Nghị lại cảm thấy chột dạ. Giống như chính mình hiện tại còn có ý tứ ăn cắp. Y nói:
- Bệnh tình của Thôi lão nguyên nhân nằm ở chỗ nóng tính, mộc thịnh khắc thổ. Đến nỗi dạ dày không thoải mái, thổ không phát triển.
Tăng Nghị gật đầu một cái, khen:
- Bác sĩ Lý không hổ danh là Đệ nhất thần y Hàn Quốc. Mắt sáng như đuốc, bắt bệnh chính xác. Bệnh cũng Thôi lão tôi cũng cho rằng Hỏa vượng thổ tiêu chi chứng.
Lý Đông Nghị thiếu chút nữa là chửi ầm lên. Anh ngày hôm qua nói là Thiên sát chi chứng. Như thế nào mới qua một đêm lại biến thành Hỏa vương thổ tiêu chi chứng.
Thôi Ân Hi cũng nhìn Tăng Nghị, trong mắt ánh lên sự vui sướng. Tăng Nghị ngày hôm qua không phải nói như vậy.
Thôi Hi Huyễn hỏi:
- Thế Phó chủ nhiệm Tăng nhận định nên trị liệu căn bệnh này như thế nào?
- Vượng hỏa thổ tiêu chi chứng này, đơn giản chỉ cần bình can tắt lửa, làm dịu dạ dày. Tôi tự hỏi mình sẽ không mở ra được phương thuốc cao minh như bác sĩ Lý.
Tăng Nghị nói.
Lý Đông Nghị vừa nghe liền nổi giận. Đây không phải là mắng bố sao? Bố mở phương thuốc như vậy, nhưng căn bản không có hiệu quả. Cho nên hiện tại mỗi ngày, trước khi Thôi lão dùng cơm, thì lấy liệu pháp châm cứu, làm dịu sự thống khổ của ông ấy. Làm cho ông ấy có thể nuốt được chút thức ăn lỏng. Đây cũng không còn biện pháp nào khác.
Đứng dậy, Lý Đông Nghị xin lỗi nói:
- Thật ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.
Thôi Hi Huyễn nhíu mày, thầm nghĩ vừa đến thời khắc mấu chốt thì cậu liền biến ngay.
Thư ký Hồ tiến lên vài bước, dẫn Lý Đông Nghị ra ngoài.
Tăng Nghị thầm nghĩ Lý Đông Nghị tự biết mình như thế nào. Hắn không nghĩ Lý Đông Nghị nên ở trong này. Thứ nhất, hắn không nghĩ mình sẽ chữa bệnh cùng với Lý Đông Nghị. Thứ hai là cũng không muốn xem bệnh cho Thôi Tể Xương nữa. Cho nên, hắn liền cố ý ngay trước mặt mọi người, đem Lý Đông Nghị đuổi ra ngoài. Thôi Tể Xương thiếu người trợ giúp, tất nhiên trong lòng sẽ thiếu tự tin, cũng sẽ cho rằng chính mình không dám ở bên trong bày ra mặt xấu. Cứ như vậy, ông ta đương nhiên không dám mời mình chữa bệnh nữa. Mà mình cũng dám đi ít nhiều phiền toái.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng, ngày hôm qua anh cũng đâu có chẩn bệnh như vậy.
Tăng Nghị nhìn Thôi Ân Hi nói:
- “Dân dĩ thực vi thiên”, người lấy dạ dày làm thiên. Ông nội cô là loét thượng vị, khiến cho việc ăn uống khó khăn. Thức ăn khó vào bên trong dạ dày. Đây chẳng lẽ không phải là Thiên sát chi chứng sao?
Thôi Ân Hi nghe xong lời nói của Tăng Nghị, đôi mắt liền đỏ lên. Cô có thể cảm nhận được sự thống khổ cảu ông nội. Ruột cũng vậy, dạ dày cũng vậy, lách cũng vậy, dường như ông trời đang muốn làm cho ông phải đói chết. Đầu tiên là thượng vị mất cân bằng, khiến thức ăn không thể tiến vào dạ dày. Thức ăn đều bị giữ lại ở thực quản. Thức ăn đâm vào thực quản khiến cho nó trào ngược trở lại. Loại thống khổ này không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Sau khi giải phẫu, thượng vị rốt cục có thể khiến cho thực vật được thông qua. Nhưng không bao lâu sau, thực quản lại biến thành ung thư. So với trước kia lại càng thêm thống khổ. Ăn cơm ói cơm, uống nước ói nước. Bất luận cái gì cũng không thể thông qua thực quản. Hơn nữa sức khỏe lại càng thêm suy nhược.