Thôi Hi Huyễn lại nhìn thoáng qua, lại không thể nào hiểu được ý tứ những lời này, thầm nghĩ cha của mình hết bệnh, dường như cũng thay đổi luôn tâm tính. Không phải chỉ là vài chữ sao, không ngờ cũng tỏ ra bộ dạng khiêm tốn thụ giáo. Đây là quá đề cao đối phương rồi.
Thôi Tể Xương lại mời Tăng Nghị ngồi xuống, nói:
- Lần này có sự chữa trị diệu thủ của Tăng tiên sinh mà giải trừ được sự đau khổ của tôi. Vài câu cảm tạ không thể biểu đạt được tâm ý của tôi. Tăng tiên sinh nếu có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, coi như là giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.
Tăng Nghị cũng biết người như Thôi Tể Xương không có khả năng thiếu nợ ân tình của người khác. Cho nên, hắn cũng sẽ không giả bộ, gọn gàng dứt khoát nói:
- Khu công nghệ cao chuẩn bị xây dựng một trường đại học Y, là phối hợp xây dựng với quỹ y học David của Mỹ. Trước mắt hạng mục này còn thiếu một ít tài chính.
Thôi Tể Xương lên tiếng:
- Tôi lần này bệnh nan y được chữa hết cũng là nhờ công lao của y học. Vì y học tận lực một phần cũng là chuyện nên làm
Nói xong, ông ta vẫy tay một cái.
Thôi Hi Huyễn lập tức tiến gần vài bước, tất cung tất kính đứng trước mặt Thôi Tể Xương, chờ cha mình chỉ bảo.
- Con hãy làm ra phương án, định ra một tỉ lệ. Sau này tiền lời của nhà máy ở Nam Giang của chúng ta hàng năm đều dựa theo tỷ lệ này mà làm kinh phí cho việc dạy học và nghiên cứu khoa học của trường đại học Y.
Thôi Tể Xương nói xong, dừng một chút để nói tiếp:
- Mặt khác, hãy làm dự toán, lấy danh nghĩa công ty quyên tiền xây dựng trường.
Thôi Hi Huyễn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chúng ta đến Trung Quốc đầu tư là để kiếm tiền, cũng không phải là để làm từ thiện. Có khoản tiền này, tôi tình nguyện làm quảng cáo để nâng cao hiệu suất tiêu thụ sản phẩm còn hay hơn.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Bồi dưỡng nhân tài y học là việc thiện thiên thu. Tôi thay mặt các học sinh của trường đại học Y cảm ơn sự giúp đỡ khẳng khái của Thôi lão tiên sinh.
Thôi Tể Xương khoát tay cười nói:
- Là y học đã cứu tôi, đây chỉ là một chút hồi báo nhỏ của tôi đối với y học mà thôi.
Ông ta trong lòng có chút giật mình. Câu nói vừa rồi, ông ta đã ám chỉ tân nhà máy của tập đoàn Bình Hải sẽ được xây dựng ở Nam Giang. Nếu đổi là cán bộ khác, khẳng định là một phen cảm ơn, vui không kềm hãm được. Nhưng Tăng Nghị lại chỉ đề cập đến chuyện của trường đại học, thái độ thản nhiên, có thể thấy được, trong lòng của hắn, trường đại học Y là một sự đầu tư quan trọng cho tương lai. Cán bộ như thế này là rất hiếm thấy ở Trung Quốc, chứng tỏ hắn không để chiến tích và sự lên chức của mình vào mắt.
Lại hàn huyên một hồi, Tăng Nghị liền đứng dậy cáo từ:
- Tôi không quấy rầy Thôi lão tiên sinh nghỉ ngơi. Khu công nghệ cao bên kia còn có công tác chờ tôi xử lý. Hy vọng Thôi lão tiên sinh có thể ở Nam Giang thêm một thời gian nữa. Chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi, tôi sẽ làm người dẫn đường, chúng ta đi tham quan Nam Giang một chuyến.
- Được, trước cảm ơn ý tốt của Tăng lão tiên sinh.
Thôi Tể Xương cũng không từ chối. Ông cũng hy vọng có thể ở lại Nam Giang nhiều ngày, điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt. Y thuật xuất thần nhập hóa như Tăng Nghị thật sự gặp không nhiều lắm.
Thôi Ân Hi liền đại diện cho cha và ông nội của mình, tiễn Tăng Nghị xuống dưới lầu.
Thôi Hi Huyễn nhìn Tăng Nghị bước vào thang máy, liền trở về phòng hỏi:
- Cha, lần này cha thật muốn xây nhà máy mới ở Nam Giang sao?
Thôi Tể Xương lại nói:
- Chuyện này cha đã quyết định, con cứ làm theo là được. Việc quyên tiền xây dựng trường, con cứ xem nó như một chuyện đại sự cần làm. Nếu phải làm thì nhất định phải là cho tốt.
Thôi Hi Huyễn đành phải đồng ý:
- Vâng, con sẽ chỉ bảo người ở dưới, bảo bọn họ tận tâm mà làm.
Thôi Tể Xương quyết định giúp đỡ xây dựng trường y, cũng không phải hoàn toàn là muốn cảm ơn Tăng Nghị. Tập đoàn Bình Hải trước mắt là xem trọng sản phẩm điện tử. Nhưng trong tấm bản đồ danh mục của tập đoàn Bình Hải trong tương lai, y học cũng chiếm một phân lượng rất lớn. Thậm chí trước mắt mà nói thì hàng năm tập đoàn Bình Hải đầu nhập vào nghiên cứu y học cũng có hơn ba trăm triệu đô la Mỹ. Tương lai, tài chính đầu tư này còn có thể tiếp tục gia tăng.
Lần tự thể nghiệm này khiến cho Thôi Tể Xương phát hiện Trung y hóa ra cũng có tiềm lực to lớn. Điều này rất đáng giá để cho Bình Hải đầu tư. Còn nữa, quỹ y học David của Mỹ cũng tham dự vào việc xây dựng trường. Điều này chứng tỏ đối phương cũng xem trọng triển vọng phát triển Trung y. Cho nên, ông ta rất mau đáp ứng việc quyên tiền xây dựng trường, thậm chí còn muốn hàng năm liên tục đầu nhập tài chính, dùng làm phí dụng cho việc đưa trường đại học Y vào hoạt động.
Thôi Hi Huyễn lúc này nhìn thấy tờ giấy chữ của Tăng Nghị viết, hỏi:
- Cha, lời này là có ý gì?
Thôi Tể Xương thở dài, thầm nghĩ giáo dục Hàn Quốc thật sự là thất bại. Mỗi ngày đều nhìn vào Thái cực và Bát quái trên lá cờ, nhưng lại chẳng hiểu những lời này của Tăng Nghị là có ý gì.
Ông đứng dậy, đi đến trước mặt tờ giấy chữ của Tăng Nghị, đề bút vẽ ở mặt sau một bức quẻ đồ. Ngoại trừ dòng thứ tư là chéo dài, còn lại ngũ hành đều là hai điểm hư không chấm chấm.
- Đây là quẻ Địa Sơn Khiêm trong sáu mươi bốn quẻ Kinh Dịch. Một Hào Dương tức là Dương Cương chi tài, mà chịu khuất lấp dưới Hào Âm, siêu việt như núi non mà chịu ẩn mình trong lòng đất, quán thế hiền tài mà sống thầm lặng trong lòng dân, giúp ích cho đời mà không khoe khoang nửa lời, nửa tiếng. Cho nên gọi là “Khiêm”. Hai câu nói này cảu Tăng Nghị cho thấy nơi quẻ Khiêm: Khôn là đất lại ở trên, Cấn là núi lại ở dưới. Tất cả quẻ Khiêm đều đề cao sự cần thiết và ích lợi của sự khiêm cung. Có khiêm cung, đường đời mới được hanh thông, và cuối cùng mới được giàu có
Thôi Hi Huyễn gật đầu. Cái hiểu cái không. Tuy nhiên, ông ta cảm thấy những lời này là hướng về phía mình.
Thôi Tể Xương nói tiếp:
- Trong sáu mươi bốn quẻ này, mỗi quẻ đều có lục hào. Lục hào đều có cát hung. Duy độc chỉ có quẻ này lục hào đều là cát. Người lãnh đạo, mặc dù có bổng lộc và chức quyền nhưng phải có thái độ khiên tốn. Vừa phải nhún nhường với cấp dưới, vừa phải tình nguyện nhìn cấp dưới thành tựu.
Thôi Tể Xương thu bức tranh chữ lại, đặt vào trong tay Thôi Hi Huyễn nói:
- Cha già rồi, tương lai của Bình Hải khẳng định phải do con gánh vác. Bản chữ này cha tặng lại cho con. Con phải cẩn thận cất giữ, lúc nào cũng nghiền ngẫm. Vì con là lãnh đạo, không thể không hiểu quẻ này.
Thôi Hi Huyễn thu nhận. Ông ta cuối cùng đã lấy lại tinh thần. Lời này của Tăng Nghị chính là muốn giáo huấn ông.
Thôi Tể Xương nhìn thoáng qua, biết Thôi Hi Huyễn trong lòng rất mất hứng, nhưng cũng không nói gì thêm. Nếu không có căn bệnh nan y lần này, ông ta cũng không ngộ ra quẻ Khiêm này của Tăng Nghị. Tập đoàn Bình Hải là xí nghiệp điện tử khoa học kỹ thuật lớn số một số hai của thế giới, nhưng thủy chung vẫn không đạt được sự tôn kính của mọi người. Trong mắt mọi người, Bình Hải chính là một gã nhà giàu mới nổi không có khí chất. Điều này có lẽ có liên quan đến tính tình kiêu ngạo trước kia của mình.
Chỉ bằng vài chữ hôm nay của Tăng Nghị, người này có thể có y thuật thần kỳ như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Cho dù người này sau này có thay đổi thì nhất định vẫn có thể đạt được thành tựu.
Thôi Tể Xương thở dài. Con trai của mình rốt cuộc không học được cách làm người nào, chỉ giỏi học sự cao ngạo của mình.
Đoàn khảo sát đầu tư sau khi trở về từ khu công nghệ cao Bạch Dương, hành trình Nam Giang coi như đã kết thúc. Ngoài dự kiến của mọi người, cuối cùng hạng mục dừng lại tỉnh Nam Giang có năm cái. Trong đó bốn đều thuộc về khu công nghệ cao Bạch Dương.
Điều này khiến cho mọi người phải mở to mắt. Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín kêu người phụ trách thu hút đầu tư lên, hung hăng giáo huấn một phen. Thất bại về tay ai ông ta đều có thể hiểu, nhưng nếu bị bại vào trong tay khu công nghệ cao Bạch Dương thì Tần Lương Tín rất không phục.
Một tuần sau, thành phố Bạch Dương cử hành nghi thức ký ước long trọng. Lần này hạng mục sản xuất màn hình tinh thể lỏng của tập đoàn Bình Hải là hạng mục lớn nhất. Ngạch đầu tư có thể hơn hai trăm triệu đô la Mỹ. Còn lại là một công ty trò chơi ở Trung Quốc xây dựng căn cứ, một xí nghiệp sản xuất dây chuyền đồ uống nổi tiếng nhất tỉnh Nam Giang, cùng với một xí nghiệp sản xuất mang thương hiệu quốc tế. Tổng ngạch đầu tư của ba hạng mục này cũng có hơn ba trăm đô la Mỹ.
Đây chính là thu hoạch lớn nhất của thành phố Bạch Dương từ trước đến nay. Trong nghi thức ký ước, tập thể lãnh đạo thành phố Bạch Dương đều tham dự, tận mắt nhìn thấy đại diện đoàn đầu tư lên ký tên cùng với Tăng Nghị.
Gia Cát Mưu đứng bên cạnh lãnh đạo thành phố, nhìn Tăng Nghị trước bàn ký ước, trong mắt ánh lên sự ghen ghét, Ngồi chỗ kia vốn phải là mình mới đúng. Không ngờ lại bị tên tiểu tử kia đoạt mất. Cũng không biết nhà đầu tư này nghĩ thế nào? Chẳng lẽ một nhân vật số một như ông ta lại không bằng nhân vật số hai kia sao?
Liêu Thiên Hoa lúc này nói:
- Đồng chí Gia Cát Mưu, trọng trách của anh sau này cũng không nhẹ đâu, phải toàn lực ủng hộ công tác của đồng chí Tăng Nghị, tranh thủ làm ra thành tích.
Gia Cát Mưu trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thiếu chút nữa lại hộc máu. Đây là ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ chính mình là nhân vật số một lại đi phối hợp công tác với nhân vật số hai sao? Tuy nhiên, ông ta không dám biểu lộ một chút bất mãn nào:
- Vâng, đồng chí Tăng Nghị làm kinh tế rất thành thạo. Tôi nhất định sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cậu ấy.
Thôi Tể Xương lại mời Tăng Nghị ngồi xuống, nói:
- Lần này có sự chữa trị diệu thủ của Tăng tiên sinh mà giải trừ được sự đau khổ của tôi. Vài câu cảm tạ không thể biểu đạt được tâm ý của tôi. Tăng tiên sinh nếu có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, coi như là giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.
Tăng Nghị cũng biết người như Thôi Tể Xương không có khả năng thiếu nợ ân tình của người khác. Cho nên, hắn cũng sẽ không giả bộ, gọn gàng dứt khoát nói:
- Khu công nghệ cao chuẩn bị xây dựng một trường đại học Y, là phối hợp xây dựng với quỹ y học David của Mỹ. Trước mắt hạng mục này còn thiếu một ít tài chính.
Thôi Tể Xương lên tiếng:
- Tôi lần này bệnh nan y được chữa hết cũng là nhờ công lao của y học. Vì y học tận lực một phần cũng là chuyện nên làm
Nói xong, ông ta vẫy tay một cái.
Thôi Hi Huyễn lập tức tiến gần vài bước, tất cung tất kính đứng trước mặt Thôi Tể Xương, chờ cha mình chỉ bảo.
- Con hãy làm ra phương án, định ra một tỉ lệ. Sau này tiền lời của nhà máy ở Nam Giang của chúng ta hàng năm đều dựa theo tỷ lệ này mà làm kinh phí cho việc dạy học và nghiên cứu khoa học của trường đại học Y.
Thôi Tể Xương nói xong, dừng một chút để nói tiếp:
- Mặt khác, hãy làm dự toán, lấy danh nghĩa công ty quyên tiền xây dựng trường.
Thôi Hi Huyễn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chúng ta đến Trung Quốc đầu tư là để kiếm tiền, cũng không phải là để làm từ thiện. Có khoản tiền này, tôi tình nguyện làm quảng cáo để nâng cao hiệu suất tiêu thụ sản phẩm còn hay hơn.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Bồi dưỡng nhân tài y học là việc thiện thiên thu. Tôi thay mặt các học sinh của trường đại học Y cảm ơn sự giúp đỡ khẳng khái của Thôi lão tiên sinh.
Thôi Tể Xương khoát tay cười nói:
- Là y học đã cứu tôi, đây chỉ là một chút hồi báo nhỏ của tôi đối với y học mà thôi.
Ông ta trong lòng có chút giật mình. Câu nói vừa rồi, ông ta đã ám chỉ tân nhà máy của tập đoàn Bình Hải sẽ được xây dựng ở Nam Giang. Nếu đổi là cán bộ khác, khẳng định là một phen cảm ơn, vui không kềm hãm được. Nhưng Tăng Nghị lại chỉ đề cập đến chuyện của trường đại học, thái độ thản nhiên, có thể thấy được, trong lòng của hắn, trường đại học Y là một sự đầu tư quan trọng cho tương lai. Cán bộ như thế này là rất hiếm thấy ở Trung Quốc, chứng tỏ hắn không để chiến tích và sự lên chức của mình vào mắt.
Lại hàn huyên một hồi, Tăng Nghị liền đứng dậy cáo từ:
- Tôi không quấy rầy Thôi lão tiên sinh nghỉ ngơi. Khu công nghệ cao bên kia còn có công tác chờ tôi xử lý. Hy vọng Thôi lão tiên sinh có thể ở Nam Giang thêm một thời gian nữa. Chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi, tôi sẽ làm người dẫn đường, chúng ta đi tham quan Nam Giang một chuyến.
- Được, trước cảm ơn ý tốt của Tăng lão tiên sinh.
Thôi Tể Xương cũng không từ chối. Ông cũng hy vọng có thể ở lại Nam Giang nhiều ngày, điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt. Y thuật xuất thần nhập hóa như Tăng Nghị thật sự gặp không nhiều lắm.
Thôi Ân Hi liền đại diện cho cha và ông nội của mình, tiễn Tăng Nghị xuống dưới lầu.
Thôi Hi Huyễn nhìn Tăng Nghị bước vào thang máy, liền trở về phòng hỏi:
- Cha, lần này cha thật muốn xây nhà máy mới ở Nam Giang sao?
Thôi Tể Xương lại nói:
- Chuyện này cha đã quyết định, con cứ làm theo là được. Việc quyên tiền xây dựng trường, con cứ xem nó như một chuyện đại sự cần làm. Nếu phải làm thì nhất định phải là cho tốt.
Thôi Hi Huyễn đành phải đồng ý:
- Vâng, con sẽ chỉ bảo người ở dưới, bảo bọn họ tận tâm mà làm.
Thôi Tể Xương quyết định giúp đỡ xây dựng trường y, cũng không phải hoàn toàn là muốn cảm ơn Tăng Nghị. Tập đoàn Bình Hải trước mắt là xem trọng sản phẩm điện tử. Nhưng trong tấm bản đồ danh mục của tập đoàn Bình Hải trong tương lai, y học cũng chiếm một phân lượng rất lớn. Thậm chí trước mắt mà nói thì hàng năm tập đoàn Bình Hải đầu nhập vào nghiên cứu y học cũng có hơn ba trăm triệu đô la Mỹ. Tương lai, tài chính đầu tư này còn có thể tiếp tục gia tăng.
Lần tự thể nghiệm này khiến cho Thôi Tể Xương phát hiện Trung y hóa ra cũng có tiềm lực to lớn. Điều này rất đáng giá để cho Bình Hải đầu tư. Còn nữa, quỹ y học David của Mỹ cũng tham dự vào việc xây dựng trường. Điều này chứng tỏ đối phương cũng xem trọng triển vọng phát triển Trung y. Cho nên, ông ta rất mau đáp ứng việc quyên tiền xây dựng trường, thậm chí còn muốn hàng năm liên tục đầu nhập tài chính, dùng làm phí dụng cho việc đưa trường đại học Y vào hoạt động.
Thôi Hi Huyễn lúc này nhìn thấy tờ giấy chữ của Tăng Nghị viết, hỏi:
- Cha, lời này là có ý gì?
Thôi Tể Xương thở dài, thầm nghĩ giáo dục Hàn Quốc thật sự là thất bại. Mỗi ngày đều nhìn vào Thái cực và Bát quái trên lá cờ, nhưng lại chẳng hiểu những lời này của Tăng Nghị là có ý gì.
Ông đứng dậy, đi đến trước mặt tờ giấy chữ của Tăng Nghị, đề bút vẽ ở mặt sau một bức quẻ đồ. Ngoại trừ dòng thứ tư là chéo dài, còn lại ngũ hành đều là hai điểm hư không chấm chấm.
- Đây là quẻ Địa Sơn Khiêm trong sáu mươi bốn quẻ Kinh Dịch. Một Hào Dương tức là Dương Cương chi tài, mà chịu khuất lấp dưới Hào Âm, siêu việt như núi non mà chịu ẩn mình trong lòng đất, quán thế hiền tài mà sống thầm lặng trong lòng dân, giúp ích cho đời mà không khoe khoang nửa lời, nửa tiếng. Cho nên gọi là “Khiêm”. Hai câu nói này cảu Tăng Nghị cho thấy nơi quẻ Khiêm: Khôn là đất lại ở trên, Cấn là núi lại ở dưới. Tất cả quẻ Khiêm đều đề cao sự cần thiết và ích lợi của sự khiêm cung. Có khiêm cung, đường đời mới được hanh thông, và cuối cùng mới được giàu có
Thôi Hi Huyễn gật đầu. Cái hiểu cái không. Tuy nhiên, ông ta cảm thấy những lời này là hướng về phía mình.
Thôi Tể Xương nói tiếp:
- Trong sáu mươi bốn quẻ này, mỗi quẻ đều có lục hào. Lục hào đều có cát hung. Duy độc chỉ có quẻ này lục hào đều là cát. Người lãnh đạo, mặc dù có bổng lộc và chức quyền nhưng phải có thái độ khiên tốn. Vừa phải nhún nhường với cấp dưới, vừa phải tình nguyện nhìn cấp dưới thành tựu.
Thôi Tể Xương thu bức tranh chữ lại, đặt vào trong tay Thôi Hi Huyễn nói:
- Cha già rồi, tương lai của Bình Hải khẳng định phải do con gánh vác. Bản chữ này cha tặng lại cho con. Con phải cẩn thận cất giữ, lúc nào cũng nghiền ngẫm. Vì con là lãnh đạo, không thể không hiểu quẻ này.
Thôi Hi Huyễn thu nhận. Ông ta cuối cùng đã lấy lại tinh thần. Lời này của Tăng Nghị chính là muốn giáo huấn ông.
Thôi Tể Xương nhìn thoáng qua, biết Thôi Hi Huyễn trong lòng rất mất hứng, nhưng cũng không nói gì thêm. Nếu không có căn bệnh nan y lần này, ông ta cũng không ngộ ra quẻ Khiêm này của Tăng Nghị. Tập đoàn Bình Hải là xí nghiệp điện tử khoa học kỹ thuật lớn số một số hai của thế giới, nhưng thủy chung vẫn không đạt được sự tôn kính của mọi người. Trong mắt mọi người, Bình Hải chính là một gã nhà giàu mới nổi không có khí chất. Điều này có lẽ có liên quan đến tính tình kiêu ngạo trước kia của mình.
Chỉ bằng vài chữ hôm nay của Tăng Nghị, người này có thể có y thuật thần kỳ như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Cho dù người này sau này có thay đổi thì nhất định vẫn có thể đạt được thành tựu.
Thôi Tể Xương thở dài. Con trai của mình rốt cuộc không học được cách làm người nào, chỉ giỏi học sự cao ngạo của mình.
Đoàn khảo sát đầu tư sau khi trở về từ khu công nghệ cao Bạch Dương, hành trình Nam Giang coi như đã kết thúc. Ngoài dự kiến của mọi người, cuối cùng hạng mục dừng lại tỉnh Nam Giang có năm cái. Trong đó bốn đều thuộc về khu công nghệ cao Bạch Dương.
Điều này khiến cho mọi người phải mở to mắt. Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín kêu người phụ trách thu hút đầu tư lên, hung hăng giáo huấn một phen. Thất bại về tay ai ông ta đều có thể hiểu, nhưng nếu bị bại vào trong tay khu công nghệ cao Bạch Dương thì Tần Lương Tín rất không phục.
Một tuần sau, thành phố Bạch Dương cử hành nghi thức ký ước long trọng. Lần này hạng mục sản xuất màn hình tinh thể lỏng của tập đoàn Bình Hải là hạng mục lớn nhất. Ngạch đầu tư có thể hơn hai trăm triệu đô la Mỹ. Còn lại là một công ty trò chơi ở Trung Quốc xây dựng căn cứ, một xí nghiệp sản xuất dây chuyền đồ uống nổi tiếng nhất tỉnh Nam Giang, cùng với một xí nghiệp sản xuất mang thương hiệu quốc tế. Tổng ngạch đầu tư của ba hạng mục này cũng có hơn ba trăm đô la Mỹ.
Đây chính là thu hoạch lớn nhất của thành phố Bạch Dương từ trước đến nay. Trong nghi thức ký ước, tập thể lãnh đạo thành phố Bạch Dương đều tham dự, tận mắt nhìn thấy đại diện đoàn đầu tư lên ký tên cùng với Tăng Nghị.
Gia Cát Mưu đứng bên cạnh lãnh đạo thành phố, nhìn Tăng Nghị trước bàn ký ước, trong mắt ánh lên sự ghen ghét, Ngồi chỗ kia vốn phải là mình mới đúng. Không ngờ lại bị tên tiểu tử kia đoạt mất. Cũng không biết nhà đầu tư này nghĩ thế nào? Chẳng lẽ một nhân vật số một như ông ta lại không bằng nhân vật số hai kia sao?
Liêu Thiên Hoa lúc này nói:
- Đồng chí Gia Cát Mưu, trọng trách của anh sau này cũng không nhẹ đâu, phải toàn lực ủng hộ công tác của đồng chí Tăng Nghị, tranh thủ làm ra thành tích.
Gia Cát Mưu trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thiếu chút nữa lại hộc máu. Đây là ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ chính mình là nhân vật số một lại đi phối hợp công tác với nhân vật số hai sao? Tuy nhiên, ông ta không dám biểu lộ một chút bất mãn nào:
- Vâng, đồng chí Tăng Nghị làm kinh tế rất thành thạo. Tôi nhất định sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cậu ấy.