Triệu Chiêm Binh kiên trì chịu đựng thêm nửa tiếng nữa. Nhưng đã có chút kềm nén không được, thầm nghĩ sao lại như thế này?
Lúc này có cán sự đến sau chỗ ngồi của Lý Vĩ Tài, nhẹ giọng nói vài câu. Lý Vĩ Tài lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Một lát sau, chỉ thấy Lý Vĩ Tài đẩy cửa phòng họp, trong tay cầm một cái điện thoại di động, sải bước đến bên cạnh Triệu Chiêm Binh, thấp giọng xin chỉ thị:
- Chủ tịch thành phố Triệu, Phó chủ nhiệm Tăng có tình huống khẩn cấp, muốn báo cáo với ngài.
Triệu Chiêm Binh ngây người ra một chút, tiếp nhận điện thoại nói:
- Tôi là Triệu Chiêm Binh, xin cứ nói.
Mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn Triệu Chiêm Binh. Mọi người bị cảnh tượng này làm cho y mê. Chủ tịch thành phố đang họp, trừ phi là có điện thoại khẩn cấp, nếu không thì không có ai dám cắt ngang. Bình thường loại tình huống này xảy ra thì cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, Triệu Chiêm Binh sau khi nghe xong điện thoại, sắc mặt liền trầm xuống, nói một tiếng:
- Tôi biết rồi!
Rồi đứng dậy, nhìn Gia Cát Mưu bên cạnh, nổi giận nói:
- Gia Cát Mưu, cậu làm tốt lắm.
Nói xong liền ném điện thoại, phất tay áo bỏ đi, không thèm để ý đến toàn bộ người trong phòng họp.
Gia Cát Mưu sợ ngây người. Đây là tình huống gì vậy? Ông ta khẩn trương đuổi theo Triệu Chiêm Binh, vừa hỏi Lý Vĩ Tài theo sau:
- Chánh văn phòng Lý, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Tôi cũng không biết, Phó chủ nhiệm Tăng cũng không nói.
Lý Vĩ Tài ra vẻ khẩn trương, nhưng trong lòng lại thầm nhủ Gia Cát Mưu ông xong đời rồi. Trước mặt mọi người làm mất mặt Chủ tịch thành phố Triệu như vậy. Xem ông về sau còn được lãnh đạo thành phố tín nhiệm nữa hay không? Phó chủ nhiệm Tăng vừa ra tay thì chính là độc chiêu. Gia Cát Mưu hôm nay mặt mũi xem như không còn.
Sau khi các lãnh đạo rời khỏi, phòng họp lập tức vang lên tiếng nghị luận. Tất cả mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Gia Cát Mưu vội vã xuống lầu, chỉ nhìn thấy chiếc xe số 02 rời khỏi. Nhìn hướng xe thì biết là Triệu Chiêm Binh quay trở về thành phố.
- Đây là chuyện gì vậy?
Gia Cát Mưu dậm chân tại chỗ, trong lòng suy nghĩ không biết là Tăng Nghị đã nói gì với Chủ tịch thành phố Triệu. Ngoại trừ là hạng mục bình ắc quy chưa phê duyệt thì chính mình cũng không có nhược điểm gì nằm trong tay hắn. Hơn nữa, ở thành phố có bao nhiêu hạng mục đã xây dựng trước khi phê duyệt. Nếu bởi vì vậy thì Chủ tịch thành phố Triệu không nên phát hỏa như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì?
Chính vào lúc này, Mạc Hữu Vi gọi điện thoại tới:
- Chủ nhiệm Mưu, xảy ra đại sự rồi.
- Hoảng cái gì?
Gia Cát Mưu răn dạy một tiếng:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Gã Smith kia bỏ trốn rồi.
Mạc Hữu Vi nói một cách không có chủ ý:
- Người được phái tới khách sạn Hạo Thiên ở Vinh Thành nói là Smith sớm đã trả phòng. Hiện tại điện thoại cũng không liên lạc được. Chủ nhiệm Mưu, ngài nói người này không phải là kẻ lửa đảo chứ?
- Vớ vẩn!
Gia Cát Mưu trong lòng kinh hoảng, nhưng so với Mạc Hữu Vi thì điềm tĩnh hơn. Đây đều là thành quả mà ông ta phải chịu trăm cay nghìn đắng mới có được. Trong Tam quốc, ông ta thích nhất chính là Không Thành kế.
- Smith có thể là giả, nhưng báo cáo của công ty Phương Địch và tài liệu độc quyền sản phẩm thì tổng không thể giả được.
Mạc Hữu Vi cưỡng ép khiến mình tỉnh táo hơn. Đúng vậy, đây đều là thứ không thể giả được. Chính mình lúc trước còn dựa theo phương thức liên hệ xác minh qua, không có sai:
- Chủ nhiệm Mưu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Smith không xuất hiện, nghi thức đặt móng còn tiến hành nữa hay không?
- Cậu trước nghĩ biện pháp ứng phó. Tôi sẽ liên lạc với tập đoàn Phương Địch.
Gia Cát Mưu cúp điện thoại, rồi vội vã lên lầu. Ông ta đi quá mau nên lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Trở lại văn phòng, Gia Cát Mưu liền theo phương thức liên lạc mà Smith lưu lại, gọi một chút. Quả nhiên là không có người nghe. Ông ta lại dựa theo số điện thoại liên lạc của tập đoàn Phương Địch gọi thêm lần nữa. Lần trước, ngay trước mặt thư ký ông ta đã gọi qua một lần, bên trong có một giọng nói tiếng Anh của một cô gái rất êm tai. Nhưng lần này chuông đổ thật lâu mà vẫn không có ai nghe.
Gia Cát Mưu tâm trạng liền chìm xuống. Không đúng! Đường đường là một tập đoàn đầu tư lớn, như thế nào lại lâu như vậy mà không có ai nghe điện thoại.
Suy nghĩ cả nửa ngày, ông ta cảm thấy có thể bởi vì nguyên nhân khác múi giờ. Hiện tại bên Mỹ đang làm giờ tan tầm.
Gia Cát Mưu vẫn biết cách bình tĩnh, mặc dù trong lòng rất không yên. Ông ta ngồi trong phòng làm việc, chờ tin tức của Mạc Hữu Vi bên kia.
Buổi chiều, Ban quản lý còn có một cuộc họp. Nguyên bản là Gia Cát Mưu muốn viên mãn chấm dứt nghi thức đặt móng sẽ tái tổ chức cuộc họp bộ máy. Và trong cuộc họp sẽ hướng Tăng Nghị làm khó dễ, chất vấn Tăng Nghị vì sao lại chậm chạp không phê duyệt hạng mục. Nhưng hiện tại tình hình có biến, thế cho nên ông ta lúc đi vào phòng họp, cũng không biết là nên nói cái gì.
Liếc mắt một cái, Gia Cát Mưu thấy Tăng Nghị vẫn như bình thường, vẫn là cái vẻ mặt vĩnh viễn kia. Căn bản là nhìn không ra là vui hay là giận. Cũng nhìn không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện tốt hay là chuyện xấu. Rồi lại nhìn Mạc Hữu Vi ngồi một chỗ xám xịt như hồn bay phách tán.
Lý Vĩ Tài cố tình lúc này lại thân thiết hỏi một câu:
- Phó Chủ nhiệm Mạc, khí sắc của ngài không được tốt. Thoạt nhìn tâm trạng không yên. Có phải là mệt do chuẩn bị nghi thức đặt móng hôm nay không?
Mạc Hữu Vi phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lý Vĩ Tài, thầm nghĩ tiểu nhân đắc chí. Hiện tại, trong Ban quản lý người nào mà không biết nghi thức đặt móng không thành. Lão quỷ ông lại cố tình giả điếc lại mù sao? Một chút phong thanh cũng không nghe được? Đây là cố ý cứa vào vết sẹo.
- Mệt mỏi thì cần phải nghỉ ngơi.
Lý Vĩ Tài hút một điếu thuốc, rồi nhả khói:
- Nghi thức đặt móng chỉ là khởi đầu. Sau này hạng mục cần phải chứng thực, còn có không ít chuyện đang chờ Phó chủ nhiệm Mạc anh thu xếp. Anh không thể sụp đổ được đâu.
Rắc! Cây bút trong tay Mạc Hữu Vi bị gãy làm hai đoạn. Y đập bàn nói:
- Lý Vĩ Tài, anh nói cho rõ ràng, anh rốt cuộc là có ý gì?
Lý Vĩ Tài mở tay ra, nhìn mọi người nói:
- Mọi người cũng đều thấy, tôi chỉ là quan tâm sức khỏe của Phó chủ nhiệm Mạc, nên hỏi thăm vài câu. Anh lại bảo tôi có ý gì?
Tất cả mọi người xoay qua, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài thật là xấu. Đó là hai ba câu của anh sao? Rõ ràng là cố ý nhấn vào chữ “không thể ngã xuống” lại biến thành “không thể sụp đổ”.
Nếu không bận tâm đến thể diện thì Mạc Hữu Vi hận không thể đá một cước vào mặt của Lý Vĩ Tài. Y sắc mặt xanh mét nhìn Lý Vĩ Tài, tức giận đến cả người run rẩy.
Gia Cát Mưu thấy bộ dạng của hai người trong cuộc họp như vậy, quả thực là không ra thể thống gì, thầm nghĩ Mạc Hữu Vi bình thường chính trị rèn luyện hàng ngày cũng không biết đi nơi nào. Không ngờ nói bùng nổ liền bùng nổ. Nửa điểm suy xét cũng không có. Không còn bộ dạng của một Phó chủ nhiệm nữa. Gia Cát Mưu dằn cái tách trên bàn nói:
- Họp!
Mạc Hữu Vi lúc này thở phì phì ngồi xuống, nhưng hung hăng nhìn Lý Vĩ Tài một cái, trong lòng mắng:
- Tiểu nhân!
- Gần đây công tác kinh tế của khu công nghệ cao của chúng ta không tồi. Nhưng càng là trong tình huống như vậy thì công tác xây dựng đảng lại càng không thể thả lỏng.
Gia Cát Mưu nói:
- Cuộc họp ngày hôm nay chính là muốn nhấn mạnh một chút về tính quan trọng của việc xây dựng đảng, an bài ở dưới một chính sách trong sạch hóa tác phong bộ máy chính trị.
Rầm! Gia Cát Mưu còn chưa nói xong thì cửa phòng họp bị đẩy ra. Bảy tám người tiến vào, trong đó có bốn người mặc đồ đồng phục của cảnh sát.
Người cầm đầu khí thế không tầm thường, trầm giọng hỏi:
- Ai là Mạc Hữu Vi?
Người của bộ máy khu công nghệ cao đều không biết người này, nhưng đều nhận ra người đứng đằng sau là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Phó Quang Huy.
Mạc Hữu Vi hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa là rơi xuống ghế. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đột nhiên xuất hiện, có ngu ngốc cũng biết rằng chuyện không ổn đã xảy ra. Y ngập ngừng nói:
- Tôi…
Nói xong, chỉ thấy người cầm đầu bàn tay phất lên nói:
- Mau mang đi.
Cảnh sát uy phong lẫm lẫm lập tức tiến lên, đem Mạc Hữu Vi đang nhũn người ra, từ trên ghế dựa túm lên, sau đó lôi ra ngoài như một con gà nhúng nước.
- Chủ nhiệm Mưu, ngài nên vì tôi mà nói cái gì đi chứ?
Mạc Hữu Vi rốt cuộc phản ứng lại, cổ họng hét lên:
- Không thể để cho bọn họ mang tôi đi như vậy.
Cảnh sát duỗi tay ra, bịt miệng Mạc Hữu Vi lại, rồi ngay lập tức lôi ra ngoài.
Người dẫn đầu lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng họp, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Gia Cát Mưu sợ ngay người. Đây là ai vậy? Vọt vào phòng, không nói hai lời, liền mang một Phó chủ nhiệm Ban quản lý đi, ngay cả cái lý do cũng không nói. Ông ta lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khẩn trương bước ra khỏi chỗ ngồi, nói:
- Phó chủ nhiệm Quang Huy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Ông ta trong lòng tuy sợ hãi nhưng không quên gọi đúng chức danh của Phó Quang Huy. Bằng không thì người xui xẻo là ông.
- Các người cứ tiếp tục họp.
Phó Quang Huy chẳng có gì hòa nhã:
- Đồng chí của tổ chuyên án ở tỉnh muốn tìm đồng chí Mạc Hữu Vi để tìm hiểu một chút tình huống. Mọi người không nên hỏi, cũng không cần hỏi.
Sau khi nói những lời này, Phó Quang Huy phất tay, những người đi theo phía sau cũng ra khỏi phòng họp.
Mọi người trong bộ máy lãnh đạo của Ban quản lý đều trợn tròn mắt, nghĩ nhưng lại không dám nghĩ, liền đứng ngoài hành lang, nhìn Mạc Hữu Vi bị hai gã cảnh sát lôi ra ngoài, sau đó đẩy lên trên xe, nghênh ngang bỏ đi. Mọi người còn phát hiện, Mạc Hữu Vi lúc này run rẩy không ngừng.
Trở lại phòng họp, nhưng Gia Cát Mưu không còn tâm trí nào mà chủ trì cuộc họp nữa. Mạc Hữu Vi là tâm phúc của ông ta. Hiện tại Mạc Hữu Vi gặp chuyện, ông ta sợ rằng chính mình cũng khó trốn kiếp này. Nhớ tới giọng điệu sáng nay của Chủ tịch thành phố Triệu, Gia Cát Mưu mồ hôi lạnh túa ra, cầm lấy cái tách, bàn tay có chút run rẩy. Trong những năm gần đây tra ra không ít những vụ án tham ô, mà đều là vụ án tham ô lớn. Gia Cát Mưu mông dính cứt hay không thì chính ông là người rõ ràng nhất. Đầu tư giả mạo, thu hút đầu tư giả mạo hay cái gì đó thì tạm thời bỏ qua, chỉ là khu công nghệ cao mấy năm nay trưng thu khá nhiều ít, tu sửa không ít đường. Nước luộc của phương diện này, Gia Cát Mưu cũng mò ra.
- Chủ nhiệm Mưu!
Lý Vĩ Tài hắng giọng, lại hảo tâm nhắc nhở:
- Ngài vừa rồi có nhắc tới phải xây dựng tác phong trong sạch hóa bộ máy chính trị..
Lúc này có cán sự đến sau chỗ ngồi của Lý Vĩ Tài, nhẹ giọng nói vài câu. Lý Vĩ Tài lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Một lát sau, chỉ thấy Lý Vĩ Tài đẩy cửa phòng họp, trong tay cầm một cái điện thoại di động, sải bước đến bên cạnh Triệu Chiêm Binh, thấp giọng xin chỉ thị:
- Chủ tịch thành phố Triệu, Phó chủ nhiệm Tăng có tình huống khẩn cấp, muốn báo cáo với ngài.
Triệu Chiêm Binh ngây người ra một chút, tiếp nhận điện thoại nói:
- Tôi là Triệu Chiêm Binh, xin cứ nói.
Mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn Triệu Chiêm Binh. Mọi người bị cảnh tượng này làm cho y mê. Chủ tịch thành phố đang họp, trừ phi là có điện thoại khẩn cấp, nếu không thì không có ai dám cắt ngang. Bình thường loại tình huống này xảy ra thì cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, Triệu Chiêm Binh sau khi nghe xong điện thoại, sắc mặt liền trầm xuống, nói một tiếng:
- Tôi biết rồi!
Rồi đứng dậy, nhìn Gia Cát Mưu bên cạnh, nổi giận nói:
- Gia Cát Mưu, cậu làm tốt lắm.
Nói xong liền ném điện thoại, phất tay áo bỏ đi, không thèm để ý đến toàn bộ người trong phòng họp.
Gia Cát Mưu sợ ngây người. Đây là tình huống gì vậy? Ông ta khẩn trương đuổi theo Triệu Chiêm Binh, vừa hỏi Lý Vĩ Tài theo sau:
- Chánh văn phòng Lý, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Tôi cũng không biết, Phó chủ nhiệm Tăng cũng không nói.
Lý Vĩ Tài ra vẻ khẩn trương, nhưng trong lòng lại thầm nhủ Gia Cát Mưu ông xong đời rồi. Trước mặt mọi người làm mất mặt Chủ tịch thành phố Triệu như vậy. Xem ông về sau còn được lãnh đạo thành phố tín nhiệm nữa hay không? Phó chủ nhiệm Tăng vừa ra tay thì chính là độc chiêu. Gia Cát Mưu hôm nay mặt mũi xem như không còn.
Sau khi các lãnh đạo rời khỏi, phòng họp lập tức vang lên tiếng nghị luận. Tất cả mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Gia Cát Mưu vội vã xuống lầu, chỉ nhìn thấy chiếc xe số 02 rời khỏi. Nhìn hướng xe thì biết là Triệu Chiêm Binh quay trở về thành phố.
- Đây là chuyện gì vậy?
Gia Cát Mưu dậm chân tại chỗ, trong lòng suy nghĩ không biết là Tăng Nghị đã nói gì với Chủ tịch thành phố Triệu. Ngoại trừ là hạng mục bình ắc quy chưa phê duyệt thì chính mình cũng không có nhược điểm gì nằm trong tay hắn. Hơn nữa, ở thành phố có bao nhiêu hạng mục đã xây dựng trước khi phê duyệt. Nếu bởi vì vậy thì Chủ tịch thành phố Triệu không nên phát hỏa như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì?
Chính vào lúc này, Mạc Hữu Vi gọi điện thoại tới:
- Chủ nhiệm Mưu, xảy ra đại sự rồi.
- Hoảng cái gì?
Gia Cát Mưu răn dạy một tiếng:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Gã Smith kia bỏ trốn rồi.
Mạc Hữu Vi nói một cách không có chủ ý:
- Người được phái tới khách sạn Hạo Thiên ở Vinh Thành nói là Smith sớm đã trả phòng. Hiện tại điện thoại cũng không liên lạc được. Chủ nhiệm Mưu, ngài nói người này không phải là kẻ lửa đảo chứ?
- Vớ vẩn!
Gia Cát Mưu trong lòng kinh hoảng, nhưng so với Mạc Hữu Vi thì điềm tĩnh hơn. Đây đều là thành quả mà ông ta phải chịu trăm cay nghìn đắng mới có được. Trong Tam quốc, ông ta thích nhất chính là Không Thành kế.
- Smith có thể là giả, nhưng báo cáo của công ty Phương Địch và tài liệu độc quyền sản phẩm thì tổng không thể giả được.
Mạc Hữu Vi cưỡng ép khiến mình tỉnh táo hơn. Đúng vậy, đây đều là thứ không thể giả được. Chính mình lúc trước còn dựa theo phương thức liên hệ xác minh qua, không có sai:
- Chủ nhiệm Mưu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Smith không xuất hiện, nghi thức đặt móng còn tiến hành nữa hay không?
- Cậu trước nghĩ biện pháp ứng phó. Tôi sẽ liên lạc với tập đoàn Phương Địch.
Gia Cát Mưu cúp điện thoại, rồi vội vã lên lầu. Ông ta đi quá mau nên lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Trở lại văn phòng, Gia Cát Mưu liền theo phương thức liên lạc mà Smith lưu lại, gọi một chút. Quả nhiên là không có người nghe. Ông ta lại dựa theo số điện thoại liên lạc của tập đoàn Phương Địch gọi thêm lần nữa. Lần trước, ngay trước mặt thư ký ông ta đã gọi qua một lần, bên trong có một giọng nói tiếng Anh của một cô gái rất êm tai. Nhưng lần này chuông đổ thật lâu mà vẫn không có ai nghe.
Gia Cát Mưu tâm trạng liền chìm xuống. Không đúng! Đường đường là một tập đoàn đầu tư lớn, như thế nào lại lâu như vậy mà không có ai nghe điện thoại.
Suy nghĩ cả nửa ngày, ông ta cảm thấy có thể bởi vì nguyên nhân khác múi giờ. Hiện tại bên Mỹ đang làm giờ tan tầm.
Gia Cát Mưu vẫn biết cách bình tĩnh, mặc dù trong lòng rất không yên. Ông ta ngồi trong phòng làm việc, chờ tin tức của Mạc Hữu Vi bên kia.
Buổi chiều, Ban quản lý còn có một cuộc họp. Nguyên bản là Gia Cát Mưu muốn viên mãn chấm dứt nghi thức đặt móng sẽ tái tổ chức cuộc họp bộ máy. Và trong cuộc họp sẽ hướng Tăng Nghị làm khó dễ, chất vấn Tăng Nghị vì sao lại chậm chạp không phê duyệt hạng mục. Nhưng hiện tại tình hình có biến, thế cho nên ông ta lúc đi vào phòng họp, cũng không biết là nên nói cái gì.
Liếc mắt một cái, Gia Cát Mưu thấy Tăng Nghị vẫn như bình thường, vẫn là cái vẻ mặt vĩnh viễn kia. Căn bản là nhìn không ra là vui hay là giận. Cũng nhìn không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện tốt hay là chuyện xấu. Rồi lại nhìn Mạc Hữu Vi ngồi một chỗ xám xịt như hồn bay phách tán.
Lý Vĩ Tài cố tình lúc này lại thân thiết hỏi một câu:
- Phó Chủ nhiệm Mạc, khí sắc của ngài không được tốt. Thoạt nhìn tâm trạng không yên. Có phải là mệt do chuẩn bị nghi thức đặt móng hôm nay không?
Mạc Hữu Vi phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lý Vĩ Tài, thầm nghĩ tiểu nhân đắc chí. Hiện tại, trong Ban quản lý người nào mà không biết nghi thức đặt móng không thành. Lão quỷ ông lại cố tình giả điếc lại mù sao? Một chút phong thanh cũng không nghe được? Đây là cố ý cứa vào vết sẹo.
- Mệt mỏi thì cần phải nghỉ ngơi.
Lý Vĩ Tài hút một điếu thuốc, rồi nhả khói:
- Nghi thức đặt móng chỉ là khởi đầu. Sau này hạng mục cần phải chứng thực, còn có không ít chuyện đang chờ Phó chủ nhiệm Mạc anh thu xếp. Anh không thể sụp đổ được đâu.
Rắc! Cây bút trong tay Mạc Hữu Vi bị gãy làm hai đoạn. Y đập bàn nói:
- Lý Vĩ Tài, anh nói cho rõ ràng, anh rốt cuộc là có ý gì?
Lý Vĩ Tài mở tay ra, nhìn mọi người nói:
- Mọi người cũng đều thấy, tôi chỉ là quan tâm sức khỏe của Phó chủ nhiệm Mạc, nên hỏi thăm vài câu. Anh lại bảo tôi có ý gì?
Tất cả mọi người xoay qua, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài thật là xấu. Đó là hai ba câu của anh sao? Rõ ràng là cố ý nhấn vào chữ “không thể ngã xuống” lại biến thành “không thể sụp đổ”.
Nếu không bận tâm đến thể diện thì Mạc Hữu Vi hận không thể đá một cước vào mặt của Lý Vĩ Tài. Y sắc mặt xanh mét nhìn Lý Vĩ Tài, tức giận đến cả người run rẩy.
Gia Cát Mưu thấy bộ dạng của hai người trong cuộc họp như vậy, quả thực là không ra thể thống gì, thầm nghĩ Mạc Hữu Vi bình thường chính trị rèn luyện hàng ngày cũng không biết đi nơi nào. Không ngờ nói bùng nổ liền bùng nổ. Nửa điểm suy xét cũng không có. Không còn bộ dạng của một Phó chủ nhiệm nữa. Gia Cát Mưu dằn cái tách trên bàn nói:
- Họp!
Mạc Hữu Vi lúc này thở phì phì ngồi xuống, nhưng hung hăng nhìn Lý Vĩ Tài một cái, trong lòng mắng:
- Tiểu nhân!
- Gần đây công tác kinh tế của khu công nghệ cao của chúng ta không tồi. Nhưng càng là trong tình huống như vậy thì công tác xây dựng đảng lại càng không thể thả lỏng.
Gia Cát Mưu nói:
- Cuộc họp ngày hôm nay chính là muốn nhấn mạnh một chút về tính quan trọng của việc xây dựng đảng, an bài ở dưới một chính sách trong sạch hóa tác phong bộ máy chính trị.
Rầm! Gia Cát Mưu còn chưa nói xong thì cửa phòng họp bị đẩy ra. Bảy tám người tiến vào, trong đó có bốn người mặc đồ đồng phục của cảnh sát.
Người cầm đầu khí thế không tầm thường, trầm giọng hỏi:
- Ai là Mạc Hữu Vi?
Người của bộ máy khu công nghệ cao đều không biết người này, nhưng đều nhận ra người đứng đằng sau là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Phó Quang Huy.
Mạc Hữu Vi hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa là rơi xuống ghế. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đột nhiên xuất hiện, có ngu ngốc cũng biết rằng chuyện không ổn đã xảy ra. Y ngập ngừng nói:
- Tôi…
Nói xong, chỉ thấy người cầm đầu bàn tay phất lên nói:
- Mau mang đi.
Cảnh sát uy phong lẫm lẫm lập tức tiến lên, đem Mạc Hữu Vi đang nhũn người ra, từ trên ghế dựa túm lên, sau đó lôi ra ngoài như một con gà nhúng nước.
- Chủ nhiệm Mưu, ngài nên vì tôi mà nói cái gì đi chứ?
Mạc Hữu Vi rốt cuộc phản ứng lại, cổ họng hét lên:
- Không thể để cho bọn họ mang tôi đi như vậy.
Cảnh sát duỗi tay ra, bịt miệng Mạc Hữu Vi lại, rồi ngay lập tức lôi ra ngoài.
Người dẫn đầu lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng họp, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Gia Cát Mưu sợ ngay người. Đây là ai vậy? Vọt vào phòng, không nói hai lời, liền mang một Phó chủ nhiệm Ban quản lý đi, ngay cả cái lý do cũng không nói. Ông ta lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khẩn trương bước ra khỏi chỗ ngồi, nói:
- Phó chủ nhiệm Quang Huy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Ông ta trong lòng tuy sợ hãi nhưng không quên gọi đúng chức danh của Phó Quang Huy. Bằng không thì người xui xẻo là ông.
- Các người cứ tiếp tục họp.
Phó Quang Huy chẳng có gì hòa nhã:
- Đồng chí của tổ chuyên án ở tỉnh muốn tìm đồng chí Mạc Hữu Vi để tìm hiểu một chút tình huống. Mọi người không nên hỏi, cũng không cần hỏi.
Sau khi nói những lời này, Phó Quang Huy phất tay, những người đi theo phía sau cũng ra khỏi phòng họp.
Mọi người trong bộ máy lãnh đạo của Ban quản lý đều trợn tròn mắt, nghĩ nhưng lại không dám nghĩ, liền đứng ngoài hành lang, nhìn Mạc Hữu Vi bị hai gã cảnh sát lôi ra ngoài, sau đó đẩy lên trên xe, nghênh ngang bỏ đi. Mọi người còn phát hiện, Mạc Hữu Vi lúc này run rẩy không ngừng.
Trở lại phòng họp, nhưng Gia Cát Mưu không còn tâm trí nào mà chủ trì cuộc họp nữa. Mạc Hữu Vi là tâm phúc của ông ta. Hiện tại Mạc Hữu Vi gặp chuyện, ông ta sợ rằng chính mình cũng khó trốn kiếp này. Nhớ tới giọng điệu sáng nay của Chủ tịch thành phố Triệu, Gia Cát Mưu mồ hôi lạnh túa ra, cầm lấy cái tách, bàn tay có chút run rẩy. Trong những năm gần đây tra ra không ít những vụ án tham ô, mà đều là vụ án tham ô lớn. Gia Cát Mưu mông dính cứt hay không thì chính ông là người rõ ràng nhất. Đầu tư giả mạo, thu hút đầu tư giả mạo hay cái gì đó thì tạm thời bỏ qua, chỉ là khu công nghệ cao mấy năm nay trưng thu khá nhiều ít, tu sửa không ít đường. Nước luộc của phương diện này, Gia Cát Mưu cũng mò ra.
- Chủ nhiệm Mưu!
Lý Vĩ Tài hắng giọng, lại hảo tâm nhắc nhở:
- Ngài vừa rồi có nhắc tới phải xây dựng tác phong trong sạch hóa bộ máy chính trị..