Đẩy cửa bước vào, bên trong là một gian phòng tiếp khách rất rộng. Bên cạnh còn có một thư phòng. Long Mỹ Tâm cởi chiếc áo gió của mình ra, rồi bỏ vào trong một ngăn tủ.
Tăng Nghị liền cảm thấy minh bạch. Nơi này đúng là hang ổ của Long Mỹ Tâm, cũng không biết nơi này là nơi cô làm việc hay là ở. Một sản nghiệp lớn đến như vậy chẳng lẽ đều là của Long Mỹ Tâm?
- Cứ tùy ý mà ngồi!
Long Mỹ Tâm chỉ vào một cái ghế sofa trong phòng rồi vào bên trong thư phòng tìm dụng cụ pha trà.
- Ngồi đi!
Người đàn ông ngồi lên một chiếc ghế, nhìn Tăng Nghị rồi sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện. Đây là thầy thuốc do Long Mỹ Tâm mời tới cho mình. Dường như là còn quá trẻ. Nghe nói là đã chữa được bệnh điên cho Địch Hạo Huy, thoạt nhìn cũng không giống lắm. Hay là mèo mù vớ phải chuột chết nhỉ?
Tăng Nghị cũng không khách khí, bỏ hòm y của mình xuống một bên chân rồi ngồi xuống.
Long Mỹ Tâm lúc này mang dụng cụ pha trà ra, hướng bàn trà trong phòng khách đặt xuống. Xem ra là chuẩn bị biểu diễn trà nghệ của mình.
Người đàn ông mặt đen cau mày, đại khái là cảm thấy khả năng sẽ là vô cùng thê thảm, nói:
- Đừng đùa nghịch nữa. Cháu tốn nửa tiếng cũng chưa chắc đã pha ra được một ly, còn chưa đủ cho cậu uống một ngụm. Nên dùng trà có sẵn đi.
Long Mỹ Tâm rất không tình nguyện đứng lên, bước tới mở một ngăn tủ, bên trong có một cái tủ lạnh. Cô lấy hai chai nước, đặt trước mặt Tăng Nghị và người đàn ông mặt đen.
Tăng Nghị cũng không phải là người nói nhiều. Hơn nữa, Long Mỹ Tâm đến hiện tại cũng không giới thiệu người đàn ông mặt đen này là ai, thì hắn cũng không hỏi, tĩnh lại xem biến. Người đàn ông mặt đen tham gia quân ngũ, cũng không nói nhiều. Chỉ có điều thẳng lưng ngồi một chỗ, cũng không chủ động mở miệng.
Long Mỹ Tâm nói:
- Vị này là Tăng Nghị, là bạn của cháu. Anh ấy rất lợi hại. Chơi cờ thì thắng được ông nội, y thuật còn cao hơn Bạch Mộc Thông. Thư pháp cũng rất lợi hại.
- Ồ?
Người đàn ông mặt đen ánh mắt sáng lên, đứng dậy nói:
- Sáng nay khi tôi tới, ở trong thư phòng viết một bức tự. Vừa lúc mời chàng thanh niên này giúp tôi giám định và thưởng thức một chút, xem tài nghệ của tôi có tiến bộ hay không?
- Giám định và thưởng thức thì không dám. Tôi chỉ là hứng thú mà thôi, chứ không phải là am hiểu về thư pháp.
Tăng Nghị khách khí một câu rồi đi theo người đàn ông mặt đen bước vào trong thư phòng.
Người đàn ông mặt đen bước đến, từ trên bàn cầm lấy một bức tự có viết bốn chữ to “Đại Bàng Giương Cánh”.
- Mau xem giúp cho tôi!
Người đàn ông mặt đen đem bản phúc tự này đặt trước mặt Tăng Nghị.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua, thầm nghĩ đúng là hảo tự, khí thế vô biên, nét chữ cứng cáp, đều có kết cấu rõ ràng. Đây có thể được xem là một tác phẩm đẹp. Không nghĩ tới người đàn ông mặt đen vẻ mặt quân uy này lại có thể viết được một hảo tự như vậy.
- Thế nào?
Long Mỹ Tâm hỏi:
- Có thấy được gì không?
Người đàn ông mặt đen có chút mất hứng. Cái này mà còn gọi là có thấy được gì không? Tôi đã đi theo học hỏi một vị thư pháp đại sư nổi tiếng trong nước. Bức tự này không dám xưng là tuyệt hảo, nhưng so với những bức thư pháp bình thường ngoài chợ thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Chữ rất không sai, kim câu thiết họa, mạnh mẽ hữu lực.
Người đàn ông mặt đen lại càng mất hứng. Đây là cách nói nửa vời. Ông ta hỏi:
- Hay là bút ý chưa tới hoặc cảnh giới không đủ?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Tôi không hiểu thư pháp lắm. Cả gan nói một chút thôi. Nếu như không đúng, mong ngài đừng giận.
Người đàn ông mặt đen đặt bức tự lên trên bàn, nói:
- Cậu cứ nói! Chỉ là giao lưu thư pháp thôi mà, cứ nói đừng ngại.
- Nếu theo thái độ hình thể thì bản phúc tự này là một tuyệt hảo thư pháp. Nhưng đáng tiếc nó cũng chỉ là một hình dạng mà thôi, còn chưa đạt tới cảnh tới bút ý thần thông.
Tăng Nghị lắc đầu, thầm nhủ thật đáng tiếc.
- Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?
Người đàn ông mặt đen nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, biết cái gì là bút ý thông thần?
- Đại Bàng giương cánh bay cao. Bay cao tới đâu, chung quy cũng vẫn rơi xuống đất. Bản phúc tự này tuy có tư thế bay cao, nhưng không hề có căn cơ. Cho nên, không tính là chân chính bay cao. Chỉ có thể là mạnh mẽ mà lên. Thả bay ra ngoài cũng không thu trở lại được.
Tăng Nghị cuối cùng nhìn thoáng qua bản phúc tự, thở dài nói:
- Khi viết, xem ra là còn có chút thấp thỏm nóng nảy, muốn cho chữ nhảy lên, tham vọng viễn vông. Đáng tiếc!
Lời vừa nói ra, người đàn ông mặt đen sắc mặt đại biến. Ông ta còn tưởng Long Mỹ Tâm nói cho Tăng Nghị cái gì. Kết quả, quay đầu lại, lại thấy Long Mỹ Tâm không ngờ so với mình còn giật mình hơn, trong mắt đều là sự hoảng sợ. Hiển nhiên cũng bị những lời này của đối phương làm cho kinh sợ.
Tăng Nghị nói xong, thấy hai người đều không đáp lại, thì lên tiếng:
- Tôi đã sớm nói rồi, tôi kỳ thật không biết cái gì là thư pháp. Chỉ là nhìn thấy cái gì thì nói cái đó. Nếu nói không đúng thì xin thông cảm. Không cần chấp nhặt, cứ coi như lời nói của một kẻ ngông cuồng vậy.
Người đàn ông mặt đen nhìn Tăng Nghị, rồi lại nhìn bản phúc tự của mình. Ông ta như thế nào cũng không nghĩ ra, chàng thanh niên này rõ ràng nhìn là chữ, vì sao lại biết được tận sâu trong đáy lòng mình. Những gì cậu ta nói chính là tâm trạng của mình lúc đó.
Long Mỹ Tâm lại trợn mắt. Cô rất rõ ràng, chính mình tình huống còn chưa nói cho Tăng Nghị biết, cho nên mới càng kinh hãi. Cô nhìn chằm chằm vào bản phúc tự cả nửa ngày. Ngoại trừ biết bốn chữ kia đọc như thế nào, còn lại ý tứ thì cái gì cũng nhìn không ra.
Người đàn ông mặt đen cầm bức phúc tự lên, xé toạc rồi ném xuống giỏ rác bên cạnh bàn, thở dài:
- Trước kia học thư pháp, giáo sư cũng đã giảng qua, pháp có thể thông thần, cho nên mới có thể viết ra chữ. Hôm nay tôi mới biết những lời đó là không giả.
Nói xong, người đàn ông mặt đen cười sảng khoái, nâng tay lên nói:
- Mau đến phòng khách ngồi đi. Khó trách Mỹ Tâm luôn nhắc tới cậu, khen không dứt miệng. Quả nhiên là tuổi trẻ thần kỳ.
Trở lại phòng khách ngồi xuống, Long Mỹ Tâm ngồi bên cạnh Tăng Nghị, giơ tay kéo kéo một chút:
- Vừa rồi, kỹ thuật nhìn chữ của anh, anh nhất định phải dạy cho tôi. Bằng không tôi không cho anh đi đâu.
Tăng Nghị cười khổ:
- Được, vậy thì cô trước hãy theo tôi học y đi. Học y thuật xong rồi, tôi nghĩ cô có thể nhìn ra được nhiều thứ.
Vốn tưởng rằng Long Mỹ Tâm nghe xong sẽ bỏ cuộc, ai ngờ cô vội vàng hỏi:
- Vậy khi nào thì bắt đầu học? Phải học trong bao lâu thì mới có thể đạt tới trình độ của anh?
Xem ra, Long Mỹ Tâm dường như có chút ý tứ khẩn cấp muốn học.
- Nào có dễ dàng như vậy, ít nhất phải học bảy tám năm.
Tăng Nghị nói.
Long Mỹ Tâm làm ra một bộ dạng đau đầu, nói:
- Thôi đi, về sau nếu lại có việc xem chữ như thế này, tôi lại gọi anh tới.
Người đàn ông mặt đen mỉm cười. bình thường rất ít khi thấy Long Mỹ Tâm nói chuyện với người khác như vậy. Ông ta nhìn Tăng Nghị nói:
- Thư pháp của cậu thần thông như vậy, y thuật hiển nhiên là rất cao. Tôi gần đây không thoải mái, không biết cậu có thể xem giùm hay không?
Tăng Nghị cười, quả nhiên là vấn đề xem bệnh. Hắn lên tiếng:
- Nếu tôi nói không thể, Long đại tỷ sợ là sẽ xé tôi ra thành trăm mảnh mất. Nên bảo vệ mạng sống thì quan trọng hơn.
Nói xong, Tăng Nghị đứng lên, lại ngồi cùng một hàng với người đàn ông mặt đen, ra hiệu ông ta vươn tay ra.
Sau khi bắt mạch xong, Tăng Nghị hỏi:
- Bệnh này đã có bốn năm tháng rồi phải không?
Người đàn ông mặt đen thầm nhủ quả nhiên là cao thủ, còn chưa nói ra bệnh gì thì trước hết đã đoán được thời gian phát bệnh:
- Ừ, đã nhiều tháng nay rồi.
Tăng Nghị gật đầu:
- Lúc nào cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút không nhìn rõ đồ vật nào cả.
Người đàn ông mặt đen nói:
- Đúng!
Tăng Nghị lại bắt mạch thêm một lát, dường như là có chút không chắc, lại hỏi:
- Khi đi hẳn là còn một chứng bệnh khác?
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Khi đi thì giống như là uống rượu, mặt đỏ mắt đỏ, đầu óc choáng váng. Bước đi trên đường giống như là giẫm nát trên bông.
Tăng Nghị dường như đã đoán ra được bệnh gì. Khó trách vừa rồi mình thấy bản phúc tự của ông ta, cảm thấy tất cả chữ đều là thấp thỏm, nóng nảy. Hóa ra cái rễ là nằm ở trong này. Đi đường cảm thấy nhẹ nhàng, đây không phải là thấp thỏm, nóng nảy sao?
Thu mạch, Long Mỹ Tâm liền vội vàng hỏi:
- Thế nào, có dò ra được bệnh gì hay không?
- Cũng không có gì trở ngại!
Tăng Nghị cười:
- Là hạ hàn thượng chứng nhiệt. Dưới thì nóng mà trên thì lạnh, là từ thận không được tốt.
Long Mỹ Tâm nghe không hiểu:
- Là có ý gì?
Chứng bệnh này thật khó mà giải thích cho rõ ràng. Tăng Nghị đang muốn nói thì đột nhiên nhớ tới bản phúc tự vừa rồi của người đàn ông mặt đen, thầm nghĩ đây không phải là biểu hiện của bệnh sao, thì liền thuận tiện nói:
- Dùng một câu bình thường của chúng ta mà nói chính là “Lòng có lực mà lực không đủ”. Trong lòng rất muốn làm một việc nhưng sức lại không thể bảo đảm. Âm dương không giao, cho nên liền bị bệnh.
Long Mỹ Tâm nhìn người đàn ông mặt đen một cái, ánh mắt rất kỳ quái. Đây không phải là nói đến bệnh mà là nói đến tình trạng của cậu mình lúc này.
Tăng Nghị liền cảm thấy minh bạch. Nơi này đúng là hang ổ của Long Mỹ Tâm, cũng không biết nơi này là nơi cô làm việc hay là ở. Một sản nghiệp lớn đến như vậy chẳng lẽ đều là của Long Mỹ Tâm?
- Cứ tùy ý mà ngồi!
Long Mỹ Tâm chỉ vào một cái ghế sofa trong phòng rồi vào bên trong thư phòng tìm dụng cụ pha trà.
- Ngồi đi!
Người đàn ông ngồi lên một chiếc ghế, nhìn Tăng Nghị rồi sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện. Đây là thầy thuốc do Long Mỹ Tâm mời tới cho mình. Dường như là còn quá trẻ. Nghe nói là đã chữa được bệnh điên cho Địch Hạo Huy, thoạt nhìn cũng không giống lắm. Hay là mèo mù vớ phải chuột chết nhỉ?
Tăng Nghị cũng không khách khí, bỏ hòm y của mình xuống một bên chân rồi ngồi xuống.
Long Mỹ Tâm lúc này mang dụng cụ pha trà ra, hướng bàn trà trong phòng khách đặt xuống. Xem ra là chuẩn bị biểu diễn trà nghệ của mình.
Người đàn ông mặt đen cau mày, đại khái là cảm thấy khả năng sẽ là vô cùng thê thảm, nói:
- Đừng đùa nghịch nữa. Cháu tốn nửa tiếng cũng chưa chắc đã pha ra được một ly, còn chưa đủ cho cậu uống một ngụm. Nên dùng trà có sẵn đi.
Long Mỹ Tâm rất không tình nguyện đứng lên, bước tới mở một ngăn tủ, bên trong có một cái tủ lạnh. Cô lấy hai chai nước, đặt trước mặt Tăng Nghị và người đàn ông mặt đen.
Tăng Nghị cũng không phải là người nói nhiều. Hơn nữa, Long Mỹ Tâm đến hiện tại cũng không giới thiệu người đàn ông mặt đen này là ai, thì hắn cũng không hỏi, tĩnh lại xem biến. Người đàn ông mặt đen tham gia quân ngũ, cũng không nói nhiều. Chỉ có điều thẳng lưng ngồi một chỗ, cũng không chủ động mở miệng.
Long Mỹ Tâm nói:
- Vị này là Tăng Nghị, là bạn của cháu. Anh ấy rất lợi hại. Chơi cờ thì thắng được ông nội, y thuật còn cao hơn Bạch Mộc Thông. Thư pháp cũng rất lợi hại.
- Ồ?
Người đàn ông mặt đen ánh mắt sáng lên, đứng dậy nói:
- Sáng nay khi tôi tới, ở trong thư phòng viết một bức tự. Vừa lúc mời chàng thanh niên này giúp tôi giám định và thưởng thức một chút, xem tài nghệ của tôi có tiến bộ hay không?
- Giám định và thưởng thức thì không dám. Tôi chỉ là hứng thú mà thôi, chứ không phải là am hiểu về thư pháp.
Tăng Nghị khách khí một câu rồi đi theo người đàn ông mặt đen bước vào trong thư phòng.
Người đàn ông mặt đen bước đến, từ trên bàn cầm lấy một bức tự có viết bốn chữ to “Đại Bàng Giương Cánh”.
- Mau xem giúp cho tôi!
Người đàn ông mặt đen đem bản phúc tự này đặt trước mặt Tăng Nghị.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua, thầm nghĩ đúng là hảo tự, khí thế vô biên, nét chữ cứng cáp, đều có kết cấu rõ ràng. Đây có thể được xem là một tác phẩm đẹp. Không nghĩ tới người đàn ông mặt đen vẻ mặt quân uy này lại có thể viết được một hảo tự như vậy.
- Thế nào?
Long Mỹ Tâm hỏi:
- Có thấy được gì không?
Người đàn ông mặt đen có chút mất hứng. Cái này mà còn gọi là có thấy được gì không? Tôi đã đi theo học hỏi một vị thư pháp đại sư nổi tiếng trong nước. Bức tự này không dám xưng là tuyệt hảo, nhưng so với những bức thư pháp bình thường ngoài chợ thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Chữ rất không sai, kim câu thiết họa, mạnh mẽ hữu lực.
Người đàn ông mặt đen lại càng mất hứng. Đây là cách nói nửa vời. Ông ta hỏi:
- Hay là bút ý chưa tới hoặc cảnh giới không đủ?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Tôi không hiểu thư pháp lắm. Cả gan nói một chút thôi. Nếu như không đúng, mong ngài đừng giận.
Người đàn ông mặt đen đặt bức tự lên trên bàn, nói:
- Cậu cứ nói! Chỉ là giao lưu thư pháp thôi mà, cứ nói đừng ngại.
- Nếu theo thái độ hình thể thì bản phúc tự này là một tuyệt hảo thư pháp. Nhưng đáng tiếc nó cũng chỉ là một hình dạng mà thôi, còn chưa đạt tới cảnh tới bút ý thần thông.
Tăng Nghị lắc đầu, thầm nhủ thật đáng tiếc.
- Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?
Người đàn ông mặt đen nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, biết cái gì là bút ý thông thần?
- Đại Bàng giương cánh bay cao. Bay cao tới đâu, chung quy cũng vẫn rơi xuống đất. Bản phúc tự này tuy có tư thế bay cao, nhưng không hề có căn cơ. Cho nên, không tính là chân chính bay cao. Chỉ có thể là mạnh mẽ mà lên. Thả bay ra ngoài cũng không thu trở lại được.
Tăng Nghị cuối cùng nhìn thoáng qua bản phúc tự, thở dài nói:
- Khi viết, xem ra là còn có chút thấp thỏm nóng nảy, muốn cho chữ nhảy lên, tham vọng viễn vông. Đáng tiếc!
Lời vừa nói ra, người đàn ông mặt đen sắc mặt đại biến. Ông ta còn tưởng Long Mỹ Tâm nói cho Tăng Nghị cái gì. Kết quả, quay đầu lại, lại thấy Long Mỹ Tâm không ngờ so với mình còn giật mình hơn, trong mắt đều là sự hoảng sợ. Hiển nhiên cũng bị những lời này của đối phương làm cho kinh sợ.
Tăng Nghị nói xong, thấy hai người đều không đáp lại, thì lên tiếng:
- Tôi đã sớm nói rồi, tôi kỳ thật không biết cái gì là thư pháp. Chỉ là nhìn thấy cái gì thì nói cái đó. Nếu nói không đúng thì xin thông cảm. Không cần chấp nhặt, cứ coi như lời nói của một kẻ ngông cuồng vậy.
Người đàn ông mặt đen nhìn Tăng Nghị, rồi lại nhìn bản phúc tự của mình. Ông ta như thế nào cũng không nghĩ ra, chàng thanh niên này rõ ràng nhìn là chữ, vì sao lại biết được tận sâu trong đáy lòng mình. Những gì cậu ta nói chính là tâm trạng của mình lúc đó.
Long Mỹ Tâm lại trợn mắt. Cô rất rõ ràng, chính mình tình huống còn chưa nói cho Tăng Nghị biết, cho nên mới càng kinh hãi. Cô nhìn chằm chằm vào bản phúc tự cả nửa ngày. Ngoại trừ biết bốn chữ kia đọc như thế nào, còn lại ý tứ thì cái gì cũng nhìn không ra.
Người đàn ông mặt đen cầm bức phúc tự lên, xé toạc rồi ném xuống giỏ rác bên cạnh bàn, thở dài:
- Trước kia học thư pháp, giáo sư cũng đã giảng qua, pháp có thể thông thần, cho nên mới có thể viết ra chữ. Hôm nay tôi mới biết những lời đó là không giả.
Nói xong, người đàn ông mặt đen cười sảng khoái, nâng tay lên nói:
- Mau đến phòng khách ngồi đi. Khó trách Mỹ Tâm luôn nhắc tới cậu, khen không dứt miệng. Quả nhiên là tuổi trẻ thần kỳ.
Trở lại phòng khách ngồi xuống, Long Mỹ Tâm ngồi bên cạnh Tăng Nghị, giơ tay kéo kéo một chút:
- Vừa rồi, kỹ thuật nhìn chữ của anh, anh nhất định phải dạy cho tôi. Bằng không tôi không cho anh đi đâu.
Tăng Nghị cười khổ:
- Được, vậy thì cô trước hãy theo tôi học y đi. Học y thuật xong rồi, tôi nghĩ cô có thể nhìn ra được nhiều thứ.
Vốn tưởng rằng Long Mỹ Tâm nghe xong sẽ bỏ cuộc, ai ngờ cô vội vàng hỏi:
- Vậy khi nào thì bắt đầu học? Phải học trong bao lâu thì mới có thể đạt tới trình độ của anh?
Xem ra, Long Mỹ Tâm dường như có chút ý tứ khẩn cấp muốn học.
- Nào có dễ dàng như vậy, ít nhất phải học bảy tám năm.
Tăng Nghị nói.
Long Mỹ Tâm làm ra một bộ dạng đau đầu, nói:
- Thôi đi, về sau nếu lại có việc xem chữ như thế này, tôi lại gọi anh tới.
Người đàn ông mặt đen mỉm cười. bình thường rất ít khi thấy Long Mỹ Tâm nói chuyện với người khác như vậy. Ông ta nhìn Tăng Nghị nói:
- Thư pháp của cậu thần thông như vậy, y thuật hiển nhiên là rất cao. Tôi gần đây không thoải mái, không biết cậu có thể xem giùm hay không?
Tăng Nghị cười, quả nhiên là vấn đề xem bệnh. Hắn lên tiếng:
- Nếu tôi nói không thể, Long đại tỷ sợ là sẽ xé tôi ra thành trăm mảnh mất. Nên bảo vệ mạng sống thì quan trọng hơn.
Nói xong, Tăng Nghị đứng lên, lại ngồi cùng một hàng với người đàn ông mặt đen, ra hiệu ông ta vươn tay ra.
Sau khi bắt mạch xong, Tăng Nghị hỏi:
- Bệnh này đã có bốn năm tháng rồi phải không?
Người đàn ông mặt đen thầm nhủ quả nhiên là cao thủ, còn chưa nói ra bệnh gì thì trước hết đã đoán được thời gian phát bệnh:
- Ừ, đã nhiều tháng nay rồi.
Tăng Nghị gật đầu:
- Lúc nào cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút không nhìn rõ đồ vật nào cả.
Người đàn ông mặt đen nói:
- Đúng!
Tăng Nghị lại bắt mạch thêm một lát, dường như là có chút không chắc, lại hỏi:
- Khi đi hẳn là còn một chứng bệnh khác?
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Khi đi thì giống như là uống rượu, mặt đỏ mắt đỏ, đầu óc choáng váng. Bước đi trên đường giống như là giẫm nát trên bông.
Tăng Nghị dường như đã đoán ra được bệnh gì. Khó trách vừa rồi mình thấy bản phúc tự của ông ta, cảm thấy tất cả chữ đều là thấp thỏm, nóng nảy. Hóa ra cái rễ là nằm ở trong này. Đi đường cảm thấy nhẹ nhàng, đây không phải là thấp thỏm, nóng nảy sao?
Thu mạch, Long Mỹ Tâm liền vội vàng hỏi:
- Thế nào, có dò ra được bệnh gì hay không?
- Cũng không có gì trở ngại!
Tăng Nghị cười:
- Là hạ hàn thượng chứng nhiệt. Dưới thì nóng mà trên thì lạnh, là từ thận không được tốt.
Long Mỹ Tâm nghe không hiểu:
- Là có ý gì?
Chứng bệnh này thật khó mà giải thích cho rõ ràng. Tăng Nghị đang muốn nói thì đột nhiên nhớ tới bản phúc tự vừa rồi của người đàn ông mặt đen, thầm nghĩ đây không phải là biểu hiện của bệnh sao, thì liền thuận tiện nói:
- Dùng một câu bình thường của chúng ta mà nói chính là “Lòng có lực mà lực không đủ”. Trong lòng rất muốn làm một việc nhưng sức lại không thể bảo đảm. Âm dương không giao, cho nên liền bị bệnh.
Long Mỹ Tâm nhìn người đàn ông mặt đen một cái, ánh mắt rất kỳ quái. Đây không phải là nói đến bệnh mà là nói đến tình trạng của cậu mình lúc này.