Tăng Nghị liền hiểu được lý do vì sao Vương Bưu đến tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận Trung y rồi! Anh ta vội tới là đi mở đường cho Phan Bảo Tấn. Thủy lão Hành Chu Thủy lần này vốn dĩ là không tới được. Bởi vì nhận được nhiệm vụ tức thời phải xuất ngoại ngay, liền phái đại đệ tử Phan Bảo Tấn đến tham gia, cũng là một nhân vật rất có tầm ảnh hưởng trong giới Trung y quốc nội. Hiện tại là Viện trưởng của Viện nghiên cứu Trung Y một tỉnh kiêm Cục trưởng cục quản lý thuốc Đông y tỉnh, cán bộ cấp phó giám đốc Sở.
- Lớp Trưởng Vương thật là kiêm tốn quá rồi!
Lỗ Ngọc Long cười:
- Ai chẳng biết Giáo sư Phan tương lai sẽ nối tiếp Thủy lão. Chờ giáo sư Phan trở thành chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe Trung ương, vậy khi đó lớp trưởng Vương có thể lên như diều gặp gió.
Vương Bưu xua tay, cười ha hả, nói;
- Ngọc Long anh bây giờ lăn lộn cũng đâu có kém gì!
- Tôi không được, chỉ là một tên cán sự của Cục Y Tế, Phó phòng cũng chưa từng được leo lên!
Ngoài miệng Lỗ Ngọc Long nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng có chút đắc ý. Phải biết rằng người xuất thân Trung y lăn lộn nhiều, nhưng đa phần là không được như ý. Có thể giống như anh ta vào biên chế hành chính của Cục Y tế, tuyệt đối là Lông Phượng và Sừng Lân – đồ vật quý hiếm, có thể làm cho rất nhiều người thèm muốn chết.
Lỗ Ngọc Long nói xong về bản thân mình, lại hỏi Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, còn anh thì thế nào? Bây giờ thăng chức ở nơi nào rồi? Còn làm bác sĩ nữa không vậy?
- Đã không được làm bác sĩ nữa rồi. bây giờ làm việc ở Bạch Dương thôi!
Tăng Nghị cười:
- Sau khi tốt nghiệp, không có liên lạc với mọi người, cũng không biết Ngọc Long anh cũng ở Vinh Thành. Khoảng cách gần như vậy, về sau cần phải liên lạc nhiều hơn!
Trong lòng Tăng Nghị thầm lắc đầu: Gặp mặt lần này, mới nói có hai câu thì đã thành ra việc so bì hơn kém rồi! Thực sự chẳng có chút gì là thú vị cả.
- Vậy thì thật là đáng tiếc quá!
Vương Bưu nói một câu, làm ra vẻ tiếc nuối nói:
- Trước đây y thuật chữa bệnh của Tăng Nghị có thể xem là cao nhất lớp chúng ta. Anh không được làm bác sĩ, thật sự là một tổn thất rất lớn!
Lỗ Ngọc Long liền hùa theo, nói:
- Đúng vậy! Tôi nhớ rất rõ y thuật này của Tăng Nghị là hạng nhất, còn hơn cả Băng Lăng nữa mà?
Nhắc tới tên này, vẻ mặt Tăng Nghị bị kìm hãm, lông mày nhíu lại cùng một chỗ.
Vương Bưu thấy được vẻ mặt của Tăng Nghị liền biến hóa trong nháy mắt, hỏi tới cùng:
-Tăng Nghị, anh bây giờ còn liên lạc với Băng Lăng nữa không?
Tăng Nghị lắc đầu cười nói:
-Sau khi tốt nghiệp thì chưa từng liên lạc với bạn cùng học nào!
- Băng Lăng bây giờ làm việc ở viện Trung y tỉnh!
Vương Bưu nói thêm:
- Tháng trước khi tôi cùng với giáo sư Phan đi thị sát viện Trung y tỉnh, thì nhìn thấy cô ấy. Hiện tại cô ấy rất tốt, lúc đi tôi còn nhìn thấy con trai của Giám Đốc Sở Y tế đứng chờ cô ấy ở dưới lầu.
Lỗ Ngọc Long thầm nhủ: Quả nhiên là kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai, Vương Bưu này không phải là đang sát muối lên vết thương của Tăng Nghị hay sao?
Vương Bưu miệng nói tỉnh là chỉ tỉnh Quân Sơn. Lúc ấy Tăng Nghị bon họ cũng chính là học ở trường Trung Y ở Quân Sơn. Băng Lăng xứng đáng là hoa hậu giảng đường, người theo đuổi chạy theo như vịt. Vương Bưu cao lớn phong độ, cũng là người theo đuổi Băng Lăng. Nhưng từ trước đến nay ở trường Băng Lăng chưa từng xem qua ai cả, duy chỉ có Tăng Nghị là nhân vật điển hình lọt vào mắt xanh và theo đuổi Tăng Nghị.
Nhưng làm cho mọi người bất ngờ nhất chính là Tăng Nghị lại khước từ sự theo đuổi của Băng Lăng. Và sau đó càng làm cho người ta bất ngờ hơn cả là Băng Lăng không ngờ lại là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh Quân Sơn Băng Hàn Bách.
Đây chính là nguyên nhân Vương Bưu oán hận Tăng Nghị. Anh ta theo đuổi Băng Lăng trong tình huống vô vọng. Mới kết thúc thì đi theo đuổi con gái của Giáo sư Mỗ. Sau đó lại được vị giáo sư đó giới thiệu đến làm trợ lý cho Phan Bảo Tấn. Đúng ra thì Vương Bưu như vậy cũng là không sai, nhưng anh ta không cho rằng như vậy. Trước sau vẫn cảm thấy rằng, nếu như năm đó không phải Tăng Nghị chiếm nhà xí không thải ra, bản thân nói không chừng có thể đuổi tới Băng Lăng. Vậy mình sẽ là con rể của Chủ tịch tỉnh, tiền đồ phía trước sẽ càng rộng mở.
- Xem ra các bạn học so với mình đều rất tốt hơn rất nhiều!
Tăng Nghị xòe bàn tay ra, với một vẻ mặt không biết làm sao.
- Cũng không phải nản lòng đâu, Cơ sở Trung y của anh thật sự không được, hay là để cho lớp trưởng Vương tiến cử anh đến một đại danh y trong nước, ở đó tiếp tục đào tạo sâu thêm.
Lỗ Ngọc Long cười khuyến khích, thực ra trong bụng cũng là đang chê cười Tăng Nghị. Năm đó thân phận của Băng Lăng được đưa ra ánh sáng. Lúc đó cũng rất nhiều người chê cười Tăng Nghị, thằng khố rách áo ôm trong vùng núi hẻo lánh, mắt chó dĩ nhiên không nhìn thấy Kim Hương Ngọc. Để tuột mất thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh, tên tiểu tử nhà ngươi tiếc đứt ruột đi ấy chứ!
- Đúng vậy! Nếu anh còn muốn theo lời tôi nói. Tôi đi tìm giáo sư Phan, viết cho anh một bức thư giới thiệu. Chỉ có điều là lao động chân tay thôi!
Lúc này trong lòng Vương Bưu sản khoái vô cùng, nói:
- Tôi là lớp trưởng, việc này có thể giúp các bạn học một chút trong phạm vi khả năng của mình. Vậy cũng là bụng làm dạ chịu thôi.
Nhân viên công tác của Sở Y Tế ở hai bên đều không chịu nổi hai cái tên ngốc này. Cũng không biết là từ đâu tới, Phó chủ nhiệm Tăng hết mức là khiêm nhường rồi! Thật đúng là không ngờ lại đem Phó chủ nhiệm Tăng ra làm trò cười. Cho dù là có chỗ đứng trong y giới hay là không đi chăng nữa, hai cái tên ngốc này xách giày cho Phó chủ nhiệm Tăng cũng không xứng.
Tăng Nghị cũng không chấp nhặt với Vương Bưu. Hắn từ trước đến nay không để sự chế nhạo của người khác ở trong lòng.
Thực ra trước khi người khác biết thân phận của Băng Lăng, Tăng Nghị đã biết rồi! Hắn từ chối Băng Lăng là vì cảm thấy người này ngang ngược quá mức, luôn lên mặt nạt người, một cô công chúa tính khí nóng nảy. Người khác mong muốn, Tăng Nghị không ngăn được, nhưng bản thân Tăng Nghị chưa hề có ác ý. Sau này thân phận Băng Lăng được làm rõ. Tăng Nghị cũng rất rõ, đây là Băng Lăng cố ý làm. Cô ta chính là muốn làm cho mọi người xem Tăng Nghị như một trò cười.
Giơ tay nhìn đồng hồ một chút, Tăng Nghị xin lỗi, cười nói:
- Tôi còn phải đi, trước trò chuyện với hai người bạn học cũ đến đây thôi. Thật là ngại quá! Thế này đi, buổi tối tôi mời khách, bạn học cũ chúng ta tụ họp vui vẻ được không?
- Được rồi! Phần lớn hôm nay đến Vinh Thành cũng là muốn họp mặt cùng vui vẻ cùng bạn học cũ mà!
Lỗ Ngọc Long cười, lưu lại số điện thoại của Tăng Nghị.
Phạm Văn Cầnlà mộ t trong phần lớn số bạn học mà Tăng Nghị ấn tượng. Nhưng hắn bây giờ không rảnh để hỏi đến Phạm Văn Cần đến Vinh Thành là để làm cái gì? Dù sao khi buổi tối tụ họp có thể gặp nhau, từ từ nói chuyện.
- Vậy buổi tối chúng ta gặp nhau đi!
Vương Bưu trên mặt tươi cười, nhưng không có ý tứ ghi nhớ dãy số của Tăng Nghị. Hôm nay giáp mặt đả kích Tăng Nghị làm cho anh ta cảm thấy rất thích. Rốt cục cũng xả được một ngụm ác khí.
Chờ Tăng Nghị rời khỏi, hai người họ liền đi ra trước thang máy, trong lúc đợi thang máy, Lỗ Ngọc Long thấp giọng nói:
- Tăng Nghị vận may không được tốt. Nếu như anh ta có mắt tốt của lớp trưởng anh, thì bây giờ cũng không như thế này.
Vươn Vương Bưu trong miệng ừ. Những lời này y rất thích nghe. Bản thân mình có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, không phải là dựa vào con mắt tinh tường hay sao? Năm đó mình đã sớm nhìn ra, Băng Lăng không phải là người bình thường, đáng tiếc tên Tăng Nghị thối kia phá hỏng việc tốt của mình.
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Lỗ Ngọc Long lắc đầu thở dài nhưng trong bụng cũng là âm thầm thích thú. Anh ta hôm nay nhắc đến cái tên Băng Lăng, cũng là cố ý. Năm đó anh ta không theo đuổi Băng Lăng không có nghĩa là anh ta vốn không có nguyện vọng đó.
Lúc này phía sau đột nhiên có một tiếng hô ấm áp:
- Bác sĩ Tăng!
Giọng nói nghe rất hay, hơn nữa mang theo cả một chút vui mừng không kiềm chế được. Hai người Vương Bưu không kìm nổi quay đầu lại xem.
Vừa nhìn xuống, hai người họ ngạc nhiên mắt mở lớn.
Chỉ thấy một cô gái nước da trắng như tuyết, răng trắng tinh, đôi mắt sáng, từ bên ngoài khách sạn đi vào, bước nhanh tới trước mặt Tăng Nghị khom người chào, nét mặt tươi cười như hoa, vẻ mặt e thẹn. Đúng là một bức tranh vô cùng tinh tế, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã động lòng.
- Không nghĩ là Thôi tiểu thư lại đích thân tới đây!
Tăng Nghị cười, giơ tay ra:
- Thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Thôi Ân Hi thản nhiên cười, mặt ửng đỏ:
- Là tôi bảo họ giữ bí mật.
- Trên đường đi nhất định là đã vất vả rồi!
Tăng Nghị hỏi.
Thôi Ân Hi lắc lắc đầu, nói:
- Không vất vả! Nghe Phương Thần Doanh nói tết Trung thu bác sĩ Tăng đi thủ đô, đáng tiếc chúng tôi phải ăn tết Trung Thu bên Hàn Quốc. Ngay lúc đó, tôi đã quay về Hàn Quốc, nên không gặp được bác sĩ Tăng. Thật sự là rất đáng tiếc, cho nên lần này tôi tới đây.
Tăng Nghị cười:
- Chào mừng! Thôi lão tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ!
Thôi Ân Hi cúi người, nói:
- Tất cả đều tốt, ông nội còn bảo tôi thay mặt gửi lời hỏi thăm sức khỏe anh.
- Đi thôi! Chúng ta đi rồi nói chuyện.
Cửa thang máy lập tức khép lại, giữa khe hở còn nhìn thấy ở bên kia Tăng Nghị nói chuyện thân mật với Thôi Ân Hi. Vẻ mặt Vương Bưu lúc đó ngay lập tức nặng xuống. Lỗ Ngọc Long cũng là một vẻ mặt ghen tuông. Tên tiểu tử này cuối cùng vẫn là chó ngáp phải ruồi. Như thế nào, đến chỗ nào cũng quen biết được những cô gái đẹp như vậy. Nhìn dáng vẻ trước mắt cũng không thua kém gì Băng Lăng. Nhìn những người tùy tùng đi theo sau cô gái đó là có thể biết cô không phải là người bình thường. Thật là đáng ghét! Đã thế thái độ của cô gái đó đối với Tăng Nghị vừa cúi đầu vừa dịu dàng uyển chuyển hàm súc, giống như xem Tăng Nghị là thần tượng vậy.
Cô gái này chẳng lẽ mắt bị mù rồi hay sao!
Trong lòng Vương Bưu hận hơn bao giờ hết, không khí trong thang máy trở lên ngột ngạt. Vì sao ông đây từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy, dựa vào đâu mình chỉ có thể lấy cái loại sư tử Hà Đông không có nhan sắc lại ngang ngược lỗ mãng. Vì tiền đồ phía trước mình không thể không nuốt giận, cúi đầu khuất phục làm bề tôi. Mà những cô gái xinh đẹp đều điên hết như nhau sao? Chủ động nhào vào ôm lấy Tăng Nghị.
Đó là thói đời quỷ gì hả?
Tên tiểu tử kia rốt cục có cái gì tốt, chẳng qua chỉ là thằng chui ra từ trong vùng núi nghèo, bùn trên chân chó còn không sạch ấy chứ?Rốt cục nó có điểm nào hơn mình hả?
Vương Bưu không phục, Lỗ Ngọc Long cũng không phục. Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều cùng có sự ghen tuông không ngừng.
- Lớp Trưởng Vương thật là kiêm tốn quá rồi!
Lỗ Ngọc Long cười:
- Ai chẳng biết Giáo sư Phan tương lai sẽ nối tiếp Thủy lão. Chờ giáo sư Phan trở thành chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe Trung ương, vậy khi đó lớp trưởng Vương có thể lên như diều gặp gió.
Vương Bưu xua tay, cười ha hả, nói;
- Ngọc Long anh bây giờ lăn lộn cũng đâu có kém gì!
- Tôi không được, chỉ là một tên cán sự của Cục Y Tế, Phó phòng cũng chưa từng được leo lên!
Ngoài miệng Lỗ Ngọc Long nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng có chút đắc ý. Phải biết rằng người xuất thân Trung y lăn lộn nhiều, nhưng đa phần là không được như ý. Có thể giống như anh ta vào biên chế hành chính của Cục Y tế, tuyệt đối là Lông Phượng và Sừng Lân – đồ vật quý hiếm, có thể làm cho rất nhiều người thèm muốn chết.
Lỗ Ngọc Long nói xong về bản thân mình, lại hỏi Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, còn anh thì thế nào? Bây giờ thăng chức ở nơi nào rồi? Còn làm bác sĩ nữa không vậy?
- Đã không được làm bác sĩ nữa rồi. bây giờ làm việc ở Bạch Dương thôi!
Tăng Nghị cười:
- Sau khi tốt nghiệp, không có liên lạc với mọi người, cũng không biết Ngọc Long anh cũng ở Vinh Thành. Khoảng cách gần như vậy, về sau cần phải liên lạc nhiều hơn!
Trong lòng Tăng Nghị thầm lắc đầu: Gặp mặt lần này, mới nói có hai câu thì đã thành ra việc so bì hơn kém rồi! Thực sự chẳng có chút gì là thú vị cả.
- Vậy thì thật là đáng tiếc quá!
Vương Bưu nói một câu, làm ra vẻ tiếc nuối nói:
- Trước đây y thuật chữa bệnh của Tăng Nghị có thể xem là cao nhất lớp chúng ta. Anh không được làm bác sĩ, thật sự là một tổn thất rất lớn!
Lỗ Ngọc Long liền hùa theo, nói:
- Đúng vậy! Tôi nhớ rất rõ y thuật này của Tăng Nghị là hạng nhất, còn hơn cả Băng Lăng nữa mà?
Nhắc tới tên này, vẻ mặt Tăng Nghị bị kìm hãm, lông mày nhíu lại cùng một chỗ.
Vương Bưu thấy được vẻ mặt của Tăng Nghị liền biến hóa trong nháy mắt, hỏi tới cùng:
-Tăng Nghị, anh bây giờ còn liên lạc với Băng Lăng nữa không?
Tăng Nghị lắc đầu cười nói:
-Sau khi tốt nghiệp thì chưa từng liên lạc với bạn cùng học nào!
- Băng Lăng bây giờ làm việc ở viện Trung y tỉnh!
Vương Bưu nói thêm:
- Tháng trước khi tôi cùng với giáo sư Phan đi thị sát viện Trung y tỉnh, thì nhìn thấy cô ấy. Hiện tại cô ấy rất tốt, lúc đi tôi còn nhìn thấy con trai của Giám Đốc Sở Y tế đứng chờ cô ấy ở dưới lầu.
Lỗ Ngọc Long thầm nhủ: Quả nhiên là kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai, Vương Bưu này không phải là đang sát muối lên vết thương của Tăng Nghị hay sao?
Vương Bưu miệng nói tỉnh là chỉ tỉnh Quân Sơn. Lúc ấy Tăng Nghị bon họ cũng chính là học ở trường Trung Y ở Quân Sơn. Băng Lăng xứng đáng là hoa hậu giảng đường, người theo đuổi chạy theo như vịt. Vương Bưu cao lớn phong độ, cũng là người theo đuổi Băng Lăng. Nhưng từ trước đến nay ở trường Băng Lăng chưa từng xem qua ai cả, duy chỉ có Tăng Nghị là nhân vật điển hình lọt vào mắt xanh và theo đuổi Tăng Nghị.
Nhưng làm cho mọi người bất ngờ nhất chính là Tăng Nghị lại khước từ sự theo đuổi của Băng Lăng. Và sau đó càng làm cho người ta bất ngờ hơn cả là Băng Lăng không ngờ lại là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh Quân Sơn Băng Hàn Bách.
Đây chính là nguyên nhân Vương Bưu oán hận Tăng Nghị. Anh ta theo đuổi Băng Lăng trong tình huống vô vọng. Mới kết thúc thì đi theo đuổi con gái của Giáo sư Mỗ. Sau đó lại được vị giáo sư đó giới thiệu đến làm trợ lý cho Phan Bảo Tấn. Đúng ra thì Vương Bưu như vậy cũng là không sai, nhưng anh ta không cho rằng như vậy. Trước sau vẫn cảm thấy rằng, nếu như năm đó không phải Tăng Nghị chiếm nhà xí không thải ra, bản thân nói không chừng có thể đuổi tới Băng Lăng. Vậy mình sẽ là con rể của Chủ tịch tỉnh, tiền đồ phía trước sẽ càng rộng mở.
- Xem ra các bạn học so với mình đều rất tốt hơn rất nhiều!
Tăng Nghị xòe bàn tay ra, với một vẻ mặt không biết làm sao.
- Cũng không phải nản lòng đâu, Cơ sở Trung y của anh thật sự không được, hay là để cho lớp trưởng Vương tiến cử anh đến một đại danh y trong nước, ở đó tiếp tục đào tạo sâu thêm.
Lỗ Ngọc Long cười khuyến khích, thực ra trong bụng cũng là đang chê cười Tăng Nghị. Năm đó thân phận của Băng Lăng được đưa ra ánh sáng. Lúc đó cũng rất nhiều người chê cười Tăng Nghị, thằng khố rách áo ôm trong vùng núi hẻo lánh, mắt chó dĩ nhiên không nhìn thấy Kim Hương Ngọc. Để tuột mất thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh, tên tiểu tử nhà ngươi tiếc đứt ruột đi ấy chứ!
- Đúng vậy! Nếu anh còn muốn theo lời tôi nói. Tôi đi tìm giáo sư Phan, viết cho anh một bức thư giới thiệu. Chỉ có điều là lao động chân tay thôi!
Lúc này trong lòng Vương Bưu sản khoái vô cùng, nói:
- Tôi là lớp trưởng, việc này có thể giúp các bạn học một chút trong phạm vi khả năng của mình. Vậy cũng là bụng làm dạ chịu thôi.
Nhân viên công tác của Sở Y Tế ở hai bên đều không chịu nổi hai cái tên ngốc này. Cũng không biết là từ đâu tới, Phó chủ nhiệm Tăng hết mức là khiêm nhường rồi! Thật đúng là không ngờ lại đem Phó chủ nhiệm Tăng ra làm trò cười. Cho dù là có chỗ đứng trong y giới hay là không đi chăng nữa, hai cái tên ngốc này xách giày cho Phó chủ nhiệm Tăng cũng không xứng.
Tăng Nghị cũng không chấp nhặt với Vương Bưu. Hắn từ trước đến nay không để sự chế nhạo của người khác ở trong lòng.
Thực ra trước khi người khác biết thân phận của Băng Lăng, Tăng Nghị đã biết rồi! Hắn từ chối Băng Lăng là vì cảm thấy người này ngang ngược quá mức, luôn lên mặt nạt người, một cô công chúa tính khí nóng nảy. Người khác mong muốn, Tăng Nghị không ngăn được, nhưng bản thân Tăng Nghị chưa hề có ác ý. Sau này thân phận Băng Lăng được làm rõ. Tăng Nghị cũng rất rõ, đây là Băng Lăng cố ý làm. Cô ta chính là muốn làm cho mọi người xem Tăng Nghị như một trò cười.
Giơ tay nhìn đồng hồ một chút, Tăng Nghị xin lỗi, cười nói:
- Tôi còn phải đi, trước trò chuyện với hai người bạn học cũ đến đây thôi. Thật là ngại quá! Thế này đi, buổi tối tôi mời khách, bạn học cũ chúng ta tụ họp vui vẻ được không?
- Được rồi! Phần lớn hôm nay đến Vinh Thành cũng là muốn họp mặt cùng vui vẻ cùng bạn học cũ mà!
Lỗ Ngọc Long cười, lưu lại số điện thoại của Tăng Nghị.
Phạm Văn Cầnlà mộ t trong phần lớn số bạn học mà Tăng Nghị ấn tượng. Nhưng hắn bây giờ không rảnh để hỏi đến Phạm Văn Cần đến Vinh Thành là để làm cái gì? Dù sao khi buổi tối tụ họp có thể gặp nhau, từ từ nói chuyện.
- Vậy buổi tối chúng ta gặp nhau đi!
Vương Bưu trên mặt tươi cười, nhưng không có ý tứ ghi nhớ dãy số của Tăng Nghị. Hôm nay giáp mặt đả kích Tăng Nghị làm cho anh ta cảm thấy rất thích. Rốt cục cũng xả được một ngụm ác khí.
Chờ Tăng Nghị rời khỏi, hai người họ liền đi ra trước thang máy, trong lúc đợi thang máy, Lỗ Ngọc Long thấp giọng nói:
- Tăng Nghị vận may không được tốt. Nếu như anh ta có mắt tốt của lớp trưởng anh, thì bây giờ cũng không như thế này.
Vươn Vương Bưu trong miệng ừ. Những lời này y rất thích nghe. Bản thân mình có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, không phải là dựa vào con mắt tinh tường hay sao? Năm đó mình đã sớm nhìn ra, Băng Lăng không phải là người bình thường, đáng tiếc tên Tăng Nghị thối kia phá hỏng việc tốt của mình.
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Lỗ Ngọc Long lắc đầu thở dài nhưng trong bụng cũng là âm thầm thích thú. Anh ta hôm nay nhắc đến cái tên Băng Lăng, cũng là cố ý. Năm đó anh ta không theo đuổi Băng Lăng không có nghĩa là anh ta vốn không có nguyện vọng đó.
Lúc này phía sau đột nhiên có một tiếng hô ấm áp:
- Bác sĩ Tăng!
Giọng nói nghe rất hay, hơn nữa mang theo cả một chút vui mừng không kiềm chế được. Hai người Vương Bưu không kìm nổi quay đầu lại xem.
Vừa nhìn xuống, hai người họ ngạc nhiên mắt mở lớn.
Chỉ thấy một cô gái nước da trắng như tuyết, răng trắng tinh, đôi mắt sáng, từ bên ngoài khách sạn đi vào, bước nhanh tới trước mặt Tăng Nghị khom người chào, nét mặt tươi cười như hoa, vẻ mặt e thẹn. Đúng là một bức tranh vô cùng tinh tế, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã động lòng.
- Không nghĩ là Thôi tiểu thư lại đích thân tới đây!
Tăng Nghị cười, giơ tay ra:
- Thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Thôi Ân Hi thản nhiên cười, mặt ửng đỏ:
- Là tôi bảo họ giữ bí mật.
- Trên đường đi nhất định là đã vất vả rồi!
Tăng Nghị hỏi.
Thôi Ân Hi lắc lắc đầu, nói:
- Không vất vả! Nghe Phương Thần Doanh nói tết Trung thu bác sĩ Tăng đi thủ đô, đáng tiếc chúng tôi phải ăn tết Trung Thu bên Hàn Quốc. Ngay lúc đó, tôi đã quay về Hàn Quốc, nên không gặp được bác sĩ Tăng. Thật sự là rất đáng tiếc, cho nên lần này tôi tới đây.
Tăng Nghị cười:
- Chào mừng! Thôi lão tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ!
Thôi Ân Hi cúi người, nói:
- Tất cả đều tốt, ông nội còn bảo tôi thay mặt gửi lời hỏi thăm sức khỏe anh.
- Đi thôi! Chúng ta đi rồi nói chuyện.
Cửa thang máy lập tức khép lại, giữa khe hở còn nhìn thấy ở bên kia Tăng Nghị nói chuyện thân mật với Thôi Ân Hi. Vẻ mặt Vương Bưu lúc đó ngay lập tức nặng xuống. Lỗ Ngọc Long cũng là một vẻ mặt ghen tuông. Tên tiểu tử này cuối cùng vẫn là chó ngáp phải ruồi. Như thế nào, đến chỗ nào cũng quen biết được những cô gái đẹp như vậy. Nhìn dáng vẻ trước mắt cũng không thua kém gì Băng Lăng. Nhìn những người tùy tùng đi theo sau cô gái đó là có thể biết cô không phải là người bình thường. Thật là đáng ghét! Đã thế thái độ của cô gái đó đối với Tăng Nghị vừa cúi đầu vừa dịu dàng uyển chuyển hàm súc, giống như xem Tăng Nghị là thần tượng vậy.
Cô gái này chẳng lẽ mắt bị mù rồi hay sao!
Trong lòng Vương Bưu hận hơn bao giờ hết, không khí trong thang máy trở lên ngột ngạt. Vì sao ông đây từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy, dựa vào đâu mình chỉ có thể lấy cái loại sư tử Hà Đông không có nhan sắc lại ngang ngược lỗ mãng. Vì tiền đồ phía trước mình không thể không nuốt giận, cúi đầu khuất phục làm bề tôi. Mà những cô gái xinh đẹp đều điên hết như nhau sao? Chủ động nhào vào ôm lấy Tăng Nghị.
Đó là thói đời quỷ gì hả?
Tên tiểu tử kia rốt cục có cái gì tốt, chẳng qua chỉ là thằng chui ra từ trong vùng núi nghèo, bùn trên chân chó còn không sạch ấy chứ?Rốt cục nó có điểm nào hơn mình hả?
Vương Bưu không phục, Lỗ Ngọc Long cũng không phục. Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều cùng có sự ghen tuông không ngừng.