- Đồng chí Tiểu Tăng, phát sinh chuyện như vậy, thật sự khiến tôi vô cùng đau đớn.
Hồ Khai Văn nhìn Tăng Nghị, nét mặt có chút tự trách, nói:
- Việc này xin cứ trách tôi. Tôi như thế nào cũng thật không ngờ, Hồ Tam Gia lại làm ra những chuyện như vậy.
- Phó chủ tịch thành phố Hồ không nên nói như vậy.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Lòng người cách cái bụng. Hồ Tam Gia trong bụng ẩn giấu sự độc ác, cũng không thể nói cho Phó chủ tịch thành phố Hồ nghe được.
Hồ Khai Văn cũng không muốn cho Tăng Nghị có hiểu lầm gì. Thứ nhất là bối cảnh của Tăng Nghị thâm hậu, thứ hai là y cũng không muốn vì sự kiện này mà làm ảnh hưởng đến việc tiếp quản hạng mục khai thác hồ Tinh Tinh.
- Thật sự là kỳ cục mà!
Tăng Nghị cũng biết rằng chuyện này không có quan hệ gì với Hồ Khai Văn. Hồ Khai Văn hiện tại một lòng muốn tiếp quản hạng mục khai thác hồ Tinh Tinh, như thế nào lại trong thời điểm mấu chốt làm ra loại chuyện này. Chỉ có điều Tăng Nghị không tin chuyện này chỉ một mình Hồ Tam Gia làm. Một người có năng lực suy nghĩ quá đơn giản, bình thường, cũng không ngốc đến nỗi vừa mới được phóng thích lại đi trả thù một nhân viên chính phủ quốc gia.
- Vết thương của tôi sợ là phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Công tác cụ thể của Ban quản lý, tôi vừa rồi đã bàn giao cho Phó chủ nhiệm Lý. Tôi xin phép nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Phó chủ nhiệm Lý sẽ phối hợp công tác với Phó chủ tịch thành phố Hồ.
Tăng Nghị cấp cho Hồ Khai Văn một viên thuốc an thần.
Hồ Khai Văn vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra trước kia mình đã quá thành kiến với Tăng Nghị. Từ chuyện này mà xem, Tăng Nghị vẫn là người ân oán rõ ràng, cũng không bởi vì chuyện của Hồ Tam Gia trả thù mà mù quáng hành động.
- Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, công tác của khu công nghệ cao cũng không thể rời khỏi cậu được. Sớm ngày dưỡng thương cho tốt, để quay trở về làm việc.
Từ hôm thấy Thường Tuấn Long nói chuyện với Tăng Nghị, Hồ Khai Văn ý niệm nắm đại cục khu công nghệ cao trong tay đã phai nhạt đi rất nhiều. Y chỉ muốn làm tốt sự tình của hồ Tinh Tinh. Thành tích đến tay thì chính mình càng có cơ hội nắm vị trí Ủy viên thường vụ. Khi đó, chính mình danh chính ngôn thuận là lãnh đạo thành phố, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Tăng Nghị, không nhất thiết bây giờ là ngươi sống ta chết làm chi.
Đem sự tình giải thích xong, Hồ Khai Văn mới rời khỏi bệnh viện. Lý Vĩ Tài ở lại thêm một chút nữa, kiểm tra tình hình vệ sinh trong phòng bệnh, gọi y tá tới chỉ bảo lau chùi sạch sẽ rồi mới yên tâm ra về.
- Cái người Lý Vĩ Tài này rất có ý tứ đấy.
Vi Hướng Nam cười, đem hoa quả qua cho Tăng Nghị.
- Trong quan trường, nhiều nhất chính là người như thế. Kỳ thật thì người không xấu, chỉ là hoàn cảnh không cho phép thôi. Trong quan trường, mỗi người đều có quy luật quan trường của chính mình.
Tăng Nghị nói.
- Trưa nay muốn ăn cái gì?
Vi Hướng Nam hỏi. Cả sáng nay, người đến người đi rất nhiều, Tăng Nghị đừng nói là dưỡng bệnh, ngay cả ăn cơm cũng ăn không được.
- Để em xem….
Tăng Nghị cười.
- Hiện tại nhắc đến cơm, em liền cảm thấy đau đầu, chẳng biết nên ăn cái gì.
Vừa dứt lời thì Diệp Thanh Hạm bước vào, hai tay mang theo một cặp lồng, nói:
- Thật ngại quá, em đến trễ.
Nói xong, cô đặt cặp lồng trên đầu giường, nói:
- Chị Nam, Tăng Nghị nơi này sẽ do em chăm sóc. Chị cứ về nghỉ ngơi đi.
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Không hay lắm đâu. Em đã ăn gì chưa?
Diệp Thanh Hạm mở cặp lồng ra, một bên là đồ ăn và cơm, một bên là canh gà. Khi nắp được mở ra, cả phòng đều tràn ngập mùi thơn. Diệp Thanh Hạm nói:
- Vốn sáng sớm tính sang đổi cho chị Nam về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ Giám đốc của em lại không chịu. Em đành phải năn nĩ mãi, cuối cùng đành làm cơm trưa sang đây luôn.
- Từ từ đến cũng được mà.
Vi Hướng Nam nói.
Diệp Thanh Hạm cười ngượng ngùng. Cô không phải là người dễ dàng mở miệng cầu người. Tuy rằng Tăng Nghị và Vi Hướng Nam đã từng tỏ vẻ sẽ giúp cô an bài công tác, nhưng cô vẫn muốn dựa vào sức lực của mình để thử một lần. Kết quả như chính Tăng Nghị đã nói, không có vấn đề, không có bối cảnh, muốn tìm một công việc vừa ý thật khó khăn.
- Em cả ngày không phải hai chữ lãnh đạo lúc nào cũng ở trên miệng sao?
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị nói:
- Thế nào, công việc của Thanh Hạm, lãnh đạo Tăng có phải nên giúp một chút hay không?
Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Bắt người cụt tay, ăn thịt người nhu nhược. Ai bảo em hôm nay ăn cơm do Thanh Hạm làm chứ.
Nói xong, Tăng Nghị từ trên giường ngồi dậy, nói:
- Tuy nhiên, em cũng muốn ăn nhiều một chút.
Diệp Thanh Hạm thấy Tăng Nghị từ trên giường ngồi dậy, trong lòng khẩn trương, thiếu chút nữa là muốn làm rớt cặp lồng, gấp giọng nói:
- Anh nằm là được rồi.
Tăng Nghị cười ha hả, khoát tay chặn lại:
- Không có việc gì đâu. Hiện tại, thứ nhất là không có người ngoài. Thứ hai là không phải thầy thuốc. Không cần phải bày ra cái bộ dạng thương tàn nhân sĩ.
Vi Hướng Nam đứng lên:
- Thôi chị về đây, tối nay chị lại qua.
Diệp Thanh Hạm lên tiếng:
- Chị Nam nếu bận gì thì cứ làm, không cần quay trở lại. Dù sao em cũng không có việc gì làm, vừa lúc ở chỗ này chiếu cố Tăng Nghị.
- Ừ, đến lúc đó xem tình hình rồi nói sau.
Vi Hướng Nam cũng không khách khí. Diệp Thanh Hạm hôm nay nói rằng vì Giám đốc không cho đi, cho nên mới năn nỉ Giám đốc. Lý do này lừa người khác còn được, muốn lừa Vi Hướng Nam thì còn non lắm. Diệp Thanh Hạm đây là từ chức, đến chiếu cố Tăng Nghị. Cho nên, giao Tăng Nghị cho Diệp Thanh Hạm chăm sóc, Vi Hướng Nam cũng cảm thấy yên tâm.
Cầm túi xách trên ghế lên, Vi Hướng Nam chuẩn bị đi, ai ngờ cửa phòng bệnh lại mở, liền thấy Thôi Ân Hi cũng mang theo một cặp lồng thật lớn bước vào.
- Ân Hi tiểu thư, cô không phải hôm nay về lại thủ đô sao?
Vi Hướng Nam hỏi, rồi lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trong mắt mang theo một tia ý cười. Lúc này chị không thể giúp được em rồi. Lúc nãy còn hỏi trưa nay em ăn cái gì, tiểu tử cậu còn muốn đau đầu. Hiện tại đau đầu không phải là ăn cái gì mà là nên ăn cái gì.
Thôi Ân Hi bước vào cửa, nhìn thấy Tăng Nghị đang ăn cơm do Diệp Thanh Hạm mang tới, bước chân liền cứng lại, tuy nhiên rất nhanh hồi phục lại như bình thường, cười thanh nhã, hơi hạ thấp người trước Vi Hướng Nam nói:
- Vốn là trở về thủ đô, nhưng bác sĩ Tăng là vì em mà bị thương. Cho nên, nếu cứ như vậy mà đi thì trong lòng em cảm thấy áy náy lắm.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Vi Hướng Nam vươn tay mời. Tuy nhiên, chính mình cũng không định lưu lại:
- Chị còn có việc, vừa lúc phải đi. Em ở lại nói chuyện với Tăng Nghị nhé.
Nói xong, Vi Hướng Nam lại hướng Tăng Nghị trêu tức rồi bước ra ngoài.
Tăng Nghị nhìn thấy cặp lồng trên tay Thôi Ân Hi, cũng là có chút đau đầu, vội vàng khoát tay nói:
- Thôi tiểu thư, cảm ơn cô đã đến thăm tôi. Mau mời ngồi.
Thôi Ân Hi cười, hạ thấp người, sau đó nhìn Diệp Thanh Hạm nói:
- Vị này chính là….
- Diệp Thanh Hạm, là bạn của tôi.
Tăng Nghị giới thiệu một chút:
- Thanh Hạm, vị này chính là Thôi Ân Hi tiểu thư.
Thôi Ân Hi liền hướng Diệp Thanh Hạm thản nhiên cười nói:
- Rất hân hạnh được quen biết cô.
Thôi Ân Hi trong lòng có chút mất mát, bởi vì Tăng Nghị khi xưng hô với mình thủy chung vẫn còn rất khách khí, gọi là Thôi tiểu thư. Nhưng còn gọi đối phương thì lại là Thanh Hạm, thân thiết hơn rất nhiều.
Diệp Thanh Hạm sảng khoái vươn tay nói:
- Cũng thật là hân hạnh được quen biết cô, Ân Hi tiểu thư.
Bằng trực giác phụ nữ, nhìn cặp lồng trong tay Thôi Ân Hi, cũng nói cho Diệp Thanh Hạm biết, cô gái xinh đẹp trước mặt này đối với Tăng Nghị tình cảm cũng không bình thường. Điều này làm cho Diệp Thanh Hạm có chút khẩn trương, sợ hãi, nhưng trong lòng cũng đồng thời dâng lên một tia kiên cường. Cô hiện tại vẫn đang né tránh một vấn đề, nhưng dường như bây giờ không thể né tránh được nữa rồi.
Thôi Ân Hi do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay, hời hợt bắt tay Diệp Thanh Hạm. Tuy nhiên, cô trong lòng đã hiểu được hành động này của Diệp Thanh Hạm, chính là thị uy và khiêu chiến.
Cho nên, Thôi Ân Hi thu hồi tay, rồi ôm cặp lồng của mình đến trước giường, cười nói:
- Bác sĩ Tăng, anh hiện tại bị thương, phải chú ý đến vấn đề dinh dưỡng. Tôi đã làm cho anh món sủi cảo Hàn Quốc, còn có canh rong biển, đối với việc hồi phục cơ thể rất có trợ giúp. Để tôi giúp anh ăn.
Thôi Ân Hi tính cách cũng có chút tương tự Diệp Thanh Hạm, chỉ có điều thoạt nhìn bề ngoài khá nhu nhược. Thời điểm bị khiêu chiến, cô gần như là trong nháy mắt lựa chọn sự phản kích.
Tăng Nghị lập tức cảm thấy nhức đầu vô cùng, trong lòng cười khổ không ngừng. Chính mình khi bị thương, có thể có hai cô gái xinh đẹp làm cơm đến cho mình. Điều này sao có thể là chuyện xấu được. Người khác lúc này không biết lại còn hâm mộ đấy chứ.
Nhưng cái gì tốt thì cũng có mặt xấu của nó. Ví dụ như lúc này, chính mình cũng rất đau đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thôi Ân Hi cười khanh khách, rồi mở cặp lồng ra. Sủi cảo được làm không lớn lắm, nhưng có đến mấy loại. Hơn nữa mỗi một viên sủi cảo đều được đặt trên một cái dĩa nho nhỏ. Ngoài ra còn có một nồi canh rong biển. Ngay cả nồi cũng được mang tới luôn. Sau khi mở ra, nước vẫn còn nóng hôi hổi.
Sau khi bày thức ăn ra xong, Thôi Ân Hi lơ lãng quét mắt qua Diệp Thanh Hạm. Cô làm như vậy, mục đích chính là bức Tăng Nghị phải có một sự lựa chọn, để cùng với Diệp Thanh Hạm phân ra cao thấp.
Hồ Khai Văn nhìn Tăng Nghị, nét mặt có chút tự trách, nói:
- Việc này xin cứ trách tôi. Tôi như thế nào cũng thật không ngờ, Hồ Tam Gia lại làm ra những chuyện như vậy.
- Phó chủ tịch thành phố Hồ không nên nói như vậy.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Lòng người cách cái bụng. Hồ Tam Gia trong bụng ẩn giấu sự độc ác, cũng không thể nói cho Phó chủ tịch thành phố Hồ nghe được.
Hồ Khai Văn cũng không muốn cho Tăng Nghị có hiểu lầm gì. Thứ nhất là bối cảnh của Tăng Nghị thâm hậu, thứ hai là y cũng không muốn vì sự kiện này mà làm ảnh hưởng đến việc tiếp quản hạng mục khai thác hồ Tinh Tinh.
- Thật sự là kỳ cục mà!
Tăng Nghị cũng biết rằng chuyện này không có quan hệ gì với Hồ Khai Văn. Hồ Khai Văn hiện tại một lòng muốn tiếp quản hạng mục khai thác hồ Tinh Tinh, như thế nào lại trong thời điểm mấu chốt làm ra loại chuyện này. Chỉ có điều Tăng Nghị không tin chuyện này chỉ một mình Hồ Tam Gia làm. Một người có năng lực suy nghĩ quá đơn giản, bình thường, cũng không ngốc đến nỗi vừa mới được phóng thích lại đi trả thù một nhân viên chính phủ quốc gia.
- Vết thương của tôi sợ là phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Công tác cụ thể của Ban quản lý, tôi vừa rồi đã bàn giao cho Phó chủ nhiệm Lý. Tôi xin phép nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Phó chủ nhiệm Lý sẽ phối hợp công tác với Phó chủ tịch thành phố Hồ.
Tăng Nghị cấp cho Hồ Khai Văn một viên thuốc an thần.
Hồ Khai Văn vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra trước kia mình đã quá thành kiến với Tăng Nghị. Từ chuyện này mà xem, Tăng Nghị vẫn là người ân oán rõ ràng, cũng không bởi vì chuyện của Hồ Tam Gia trả thù mà mù quáng hành động.
- Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, công tác của khu công nghệ cao cũng không thể rời khỏi cậu được. Sớm ngày dưỡng thương cho tốt, để quay trở về làm việc.
Từ hôm thấy Thường Tuấn Long nói chuyện với Tăng Nghị, Hồ Khai Văn ý niệm nắm đại cục khu công nghệ cao trong tay đã phai nhạt đi rất nhiều. Y chỉ muốn làm tốt sự tình của hồ Tinh Tinh. Thành tích đến tay thì chính mình càng có cơ hội nắm vị trí Ủy viên thường vụ. Khi đó, chính mình danh chính ngôn thuận là lãnh đạo thành phố, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Tăng Nghị, không nhất thiết bây giờ là ngươi sống ta chết làm chi.
Đem sự tình giải thích xong, Hồ Khai Văn mới rời khỏi bệnh viện. Lý Vĩ Tài ở lại thêm một chút nữa, kiểm tra tình hình vệ sinh trong phòng bệnh, gọi y tá tới chỉ bảo lau chùi sạch sẽ rồi mới yên tâm ra về.
- Cái người Lý Vĩ Tài này rất có ý tứ đấy.
Vi Hướng Nam cười, đem hoa quả qua cho Tăng Nghị.
- Trong quan trường, nhiều nhất chính là người như thế. Kỳ thật thì người không xấu, chỉ là hoàn cảnh không cho phép thôi. Trong quan trường, mỗi người đều có quy luật quan trường của chính mình.
Tăng Nghị nói.
- Trưa nay muốn ăn cái gì?
Vi Hướng Nam hỏi. Cả sáng nay, người đến người đi rất nhiều, Tăng Nghị đừng nói là dưỡng bệnh, ngay cả ăn cơm cũng ăn không được.
- Để em xem….
Tăng Nghị cười.
- Hiện tại nhắc đến cơm, em liền cảm thấy đau đầu, chẳng biết nên ăn cái gì.
Vừa dứt lời thì Diệp Thanh Hạm bước vào, hai tay mang theo một cặp lồng, nói:
- Thật ngại quá, em đến trễ.
Nói xong, cô đặt cặp lồng trên đầu giường, nói:
- Chị Nam, Tăng Nghị nơi này sẽ do em chăm sóc. Chị cứ về nghỉ ngơi đi.
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Không hay lắm đâu. Em đã ăn gì chưa?
Diệp Thanh Hạm mở cặp lồng ra, một bên là đồ ăn và cơm, một bên là canh gà. Khi nắp được mở ra, cả phòng đều tràn ngập mùi thơn. Diệp Thanh Hạm nói:
- Vốn sáng sớm tính sang đổi cho chị Nam về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ Giám đốc của em lại không chịu. Em đành phải năn nĩ mãi, cuối cùng đành làm cơm trưa sang đây luôn.
- Từ từ đến cũng được mà.
Vi Hướng Nam nói.
Diệp Thanh Hạm cười ngượng ngùng. Cô không phải là người dễ dàng mở miệng cầu người. Tuy rằng Tăng Nghị và Vi Hướng Nam đã từng tỏ vẻ sẽ giúp cô an bài công tác, nhưng cô vẫn muốn dựa vào sức lực của mình để thử một lần. Kết quả như chính Tăng Nghị đã nói, không có vấn đề, không có bối cảnh, muốn tìm một công việc vừa ý thật khó khăn.
- Em cả ngày không phải hai chữ lãnh đạo lúc nào cũng ở trên miệng sao?
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị nói:
- Thế nào, công việc của Thanh Hạm, lãnh đạo Tăng có phải nên giúp một chút hay không?
Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Bắt người cụt tay, ăn thịt người nhu nhược. Ai bảo em hôm nay ăn cơm do Thanh Hạm làm chứ.
Nói xong, Tăng Nghị từ trên giường ngồi dậy, nói:
- Tuy nhiên, em cũng muốn ăn nhiều một chút.
Diệp Thanh Hạm thấy Tăng Nghị từ trên giường ngồi dậy, trong lòng khẩn trương, thiếu chút nữa là muốn làm rớt cặp lồng, gấp giọng nói:
- Anh nằm là được rồi.
Tăng Nghị cười ha hả, khoát tay chặn lại:
- Không có việc gì đâu. Hiện tại, thứ nhất là không có người ngoài. Thứ hai là không phải thầy thuốc. Không cần phải bày ra cái bộ dạng thương tàn nhân sĩ.
Vi Hướng Nam đứng lên:
- Thôi chị về đây, tối nay chị lại qua.
Diệp Thanh Hạm lên tiếng:
- Chị Nam nếu bận gì thì cứ làm, không cần quay trở lại. Dù sao em cũng không có việc gì làm, vừa lúc ở chỗ này chiếu cố Tăng Nghị.
- Ừ, đến lúc đó xem tình hình rồi nói sau.
Vi Hướng Nam cũng không khách khí. Diệp Thanh Hạm hôm nay nói rằng vì Giám đốc không cho đi, cho nên mới năn nỉ Giám đốc. Lý do này lừa người khác còn được, muốn lừa Vi Hướng Nam thì còn non lắm. Diệp Thanh Hạm đây là từ chức, đến chiếu cố Tăng Nghị. Cho nên, giao Tăng Nghị cho Diệp Thanh Hạm chăm sóc, Vi Hướng Nam cũng cảm thấy yên tâm.
Cầm túi xách trên ghế lên, Vi Hướng Nam chuẩn bị đi, ai ngờ cửa phòng bệnh lại mở, liền thấy Thôi Ân Hi cũng mang theo một cặp lồng thật lớn bước vào.
- Ân Hi tiểu thư, cô không phải hôm nay về lại thủ đô sao?
Vi Hướng Nam hỏi, rồi lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trong mắt mang theo một tia ý cười. Lúc này chị không thể giúp được em rồi. Lúc nãy còn hỏi trưa nay em ăn cái gì, tiểu tử cậu còn muốn đau đầu. Hiện tại đau đầu không phải là ăn cái gì mà là nên ăn cái gì.
Thôi Ân Hi bước vào cửa, nhìn thấy Tăng Nghị đang ăn cơm do Diệp Thanh Hạm mang tới, bước chân liền cứng lại, tuy nhiên rất nhanh hồi phục lại như bình thường, cười thanh nhã, hơi hạ thấp người trước Vi Hướng Nam nói:
- Vốn là trở về thủ đô, nhưng bác sĩ Tăng là vì em mà bị thương. Cho nên, nếu cứ như vậy mà đi thì trong lòng em cảm thấy áy náy lắm.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Vi Hướng Nam vươn tay mời. Tuy nhiên, chính mình cũng không định lưu lại:
- Chị còn có việc, vừa lúc phải đi. Em ở lại nói chuyện với Tăng Nghị nhé.
Nói xong, Vi Hướng Nam lại hướng Tăng Nghị trêu tức rồi bước ra ngoài.
Tăng Nghị nhìn thấy cặp lồng trên tay Thôi Ân Hi, cũng là có chút đau đầu, vội vàng khoát tay nói:
- Thôi tiểu thư, cảm ơn cô đã đến thăm tôi. Mau mời ngồi.
Thôi Ân Hi cười, hạ thấp người, sau đó nhìn Diệp Thanh Hạm nói:
- Vị này chính là….
- Diệp Thanh Hạm, là bạn của tôi.
Tăng Nghị giới thiệu một chút:
- Thanh Hạm, vị này chính là Thôi Ân Hi tiểu thư.
Thôi Ân Hi liền hướng Diệp Thanh Hạm thản nhiên cười nói:
- Rất hân hạnh được quen biết cô.
Thôi Ân Hi trong lòng có chút mất mát, bởi vì Tăng Nghị khi xưng hô với mình thủy chung vẫn còn rất khách khí, gọi là Thôi tiểu thư. Nhưng còn gọi đối phương thì lại là Thanh Hạm, thân thiết hơn rất nhiều.
Diệp Thanh Hạm sảng khoái vươn tay nói:
- Cũng thật là hân hạnh được quen biết cô, Ân Hi tiểu thư.
Bằng trực giác phụ nữ, nhìn cặp lồng trong tay Thôi Ân Hi, cũng nói cho Diệp Thanh Hạm biết, cô gái xinh đẹp trước mặt này đối với Tăng Nghị tình cảm cũng không bình thường. Điều này làm cho Diệp Thanh Hạm có chút khẩn trương, sợ hãi, nhưng trong lòng cũng đồng thời dâng lên một tia kiên cường. Cô hiện tại vẫn đang né tránh một vấn đề, nhưng dường như bây giờ không thể né tránh được nữa rồi.
Thôi Ân Hi do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay, hời hợt bắt tay Diệp Thanh Hạm. Tuy nhiên, cô trong lòng đã hiểu được hành động này của Diệp Thanh Hạm, chính là thị uy và khiêu chiến.
Cho nên, Thôi Ân Hi thu hồi tay, rồi ôm cặp lồng của mình đến trước giường, cười nói:
- Bác sĩ Tăng, anh hiện tại bị thương, phải chú ý đến vấn đề dinh dưỡng. Tôi đã làm cho anh món sủi cảo Hàn Quốc, còn có canh rong biển, đối với việc hồi phục cơ thể rất có trợ giúp. Để tôi giúp anh ăn.
Thôi Ân Hi tính cách cũng có chút tương tự Diệp Thanh Hạm, chỉ có điều thoạt nhìn bề ngoài khá nhu nhược. Thời điểm bị khiêu chiến, cô gần như là trong nháy mắt lựa chọn sự phản kích.
Tăng Nghị lập tức cảm thấy nhức đầu vô cùng, trong lòng cười khổ không ngừng. Chính mình khi bị thương, có thể có hai cô gái xinh đẹp làm cơm đến cho mình. Điều này sao có thể là chuyện xấu được. Người khác lúc này không biết lại còn hâm mộ đấy chứ.
Nhưng cái gì tốt thì cũng có mặt xấu của nó. Ví dụ như lúc này, chính mình cũng rất đau đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thôi Ân Hi cười khanh khách, rồi mở cặp lồng ra. Sủi cảo được làm không lớn lắm, nhưng có đến mấy loại. Hơn nữa mỗi một viên sủi cảo đều được đặt trên một cái dĩa nho nhỏ. Ngoài ra còn có một nồi canh rong biển. Ngay cả nồi cũng được mang tới luôn. Sau khi mở ra, nước vẫn còn nóng hôi hổi.
Sau khi bày thức ăn ra xong, Thôi Ân Hi lơ lãng quét mắt qua Diệp Thanh Hạm. Cô làm như vậy, mục đích chính là bức Tăng Nghị phải có một sự lựa chọn, để cùng với Diệp Thanh Hạm phân ra cao thấp.