Thái Thành Lễ nghĩ Minh Không chỉ là khiêm tốn nên nói:
- Dự án lần này mặc dù là không lớn, nhưng đối với tôi rất quan trọng, thật lòng hy vọng là có thể làm tốt dự án này. Nếu như trong nghi thức khởi công long trọng lại thiếu pháp sư, một người đức cao vọng trọng như thế này thì……
Minh Không liền đưa tay ngắt ngang lời nói của Thái Thành Lễ, áy náy nói:
- Mong Thái thí chủ lượng thứ, không phải vì bần tăng cố ý thoái từ, mà vì bần tăng đã hứa trước phật, sau này nếu như không phải hoằng pháp, bố thí, từ thiện, kì phúc bốn loại pháp hội, thì bần tăng không thể tham gia.
Vợ Thái Thành Lễ nói:
- Lúc làm lễ khởi công, chúng tôi cố ý muốn làm lễ cầu phúc. Chúng tôi muốn mời Pháp sư đến làm lễ, và chủ trì cho lễ cầu phúc.
Minh Không cười và lắc đầu nhẹ, sau đó nhắm mắt lại và nói:
- A Di Đà Phật, Phật độ chúng sinh, Phật độ chúng sinh!
Thái phu nhân còn muốn ngỏ lời mời, Thái Thành Lễ liền thấp giọng ho khan một tiếng, để nói vợ mình ngưng lại. Hoà thượng Minh Không này đã nói rõ là không qua, lễ khởi công dù sao cũng là việc làm của thương nhân. Minh Không hòa thượng không muốn tham gia bởi vì sợ có người chỉ trách, vì có người muốn phát tài nên mượn chuyện hoằng pháp. Điều này trái với Phật pháp.
- Đại sư đã hứa như vậy rồi thì chúng tôi cũng không tiện cưỡng cầu!
Thái Thành Lễ cười, chỉ đành vậy thôi. Minh Không hòa thượng không muốn đi, đến lúc đó mình mời một vị hoà thường khác là được rồi. Trọng thương tất có dũng phu!
- A Di Đà Phật!
Minh Không niệm Phật, mỉm cười đáp tạ, tay xoay nhanh chuỗi Phật châu, không biết là đang đọc gì, đợi đọc xong rồi, không hiểu sao từ từ quay người lại. Minh Không bước đi từ từ và dừng chân trước một chiếc bàn dài trong phòng, cầm cây bút lông, viết vài chữ.
Không đợi nét mực khô, Minh Không lấy tờ giấy điệp đã được viết chữ đó, cầm trên tay và quay lại, nói:
- Thái thí chủ ở Giang Nam đầu tư, tạo phúc cho thiên hạ, cũng là một việc thiện. Bần tăng không thể đến lễ khởi công, bèn tặng thí chủ một câu châm ngôn vậy.
Thái Thành Lễ vội vàng đứng dậy, kính cẩn nhận tờ giấy từ tay Minh Không, nói:
- Tôi đây làm phiền đại sư rồi!
Minh Không phua tay, ngồi lại ở một chiếc ghế khác, im lặng và không nói là mình đã viết gì trên tờ giấy.
Thaí Thành Lễ cũng không tiện mở ra xem trước mặt của Minh Không. Người ta đã đưa giấy điệp cho mình thì tức là muốn mình sau đó mới xem, ông ta đành chiều theo ý của Minh Không, nói một hồi về chuyện Phật Pháp. Ngoài ra ông ta còn một chuyện khác chính là mời Minh Không đến Hồng Kông hoằng pháp.
Lần này Thái Trí Trung khỏi bệnh, vợ chồng Thái Thành Lễ đều nghĩ rằng là nhờ Minh Không giúp đỡ, vì thế ở Hồng Kông giúp Minh Không tuyên truyền không ít. Bây giờ ở Hồng Kông, vùng đất của những phú hào, danh tiếng của Minh Không rất lớn. Rất nhiều phú hào rất muốn kết giao với vị kỳ nhân này.
Nói chuyện được nửa giờ, Tiểu Sa Di liền đến thông báo, nói là có một danh nhân đến Linh Giác Tự, nói rõ là muốn đến thăm hỏi Minh Không đại sư.
Vợ chồng Thái Thành Lễ chỉ đành đứng dậy cáo từ. Minh Không liền tiễn hai người đến cửa phòng.
Thái Trí Trung lúc đó đang ở trong vườn, vui vẻ cưởi chiếc xe đạp mà Tăng Nghị tặng cho nó. Nhìn thấy cha mẹ từ bên trong đi ra, Thái Trí Trung liền bỏ chiếc xe đạp, hỏi:
- Chiếc xe đạp này con có thể mang về nhà không?
Trong căn hộ cao cấp ở đình núi của Thái Trí Trung, cái gì cũng có, duy nhất không có xe đạp. Thái Trí Nhập có xe to đưa rước, phía sau còn có một nhóm bảo mẫu đi cùng, làm gì có cơ hội dùng đến xe đạp đâu.
Thái Thành Lễ gật gật đầu cười nói:
- Đương nhiên là có thể!
Thái Trí Trung rất vui nói:
- Dì Vi nói con cưỡi xe đạp còn nhanh hơn là xe hơi nữa. Một lát ba mẹ ngồi xe hơi, con chạy xe đạp cho ba mẹ xem nha!
- Thái thí chủ, bần tăng có một câu nói, không biết la có nên hỏi hay không!
Minh Không dột nhiên hỏi như vậy.
- “Đại sư có điều gì chỉ dạy?
- Lần này tiểu thí chủ có thể khoẻ hẳn, thật ra là do đứa bé này có duyên với Giang Nam. Thái thí chủ không muốn ở Giang Nam làm một số chuyện từ bi, kết nhiều thiện duyên sao?
Thái Thành Lễ có một chút kinh ngạc. Ông ta không hiểu vì sao mà Minh Không lại nói như vậy. Mình rõ ràng đã quyên một khoản lớn tiền nhang đèn ở Linh Giác Tự, việc thiện mà minh Không ám chỉ là việc gì đây, ông ta ta nói:
- Ý của Đại sư là… chuyện này kỳ thực tôi đã có suy nghĩ qua.
- Thái thí chủ có tấm lòng nhân hậu, ngày sau tất có phúc báo!
Minh Không nói xong câu này, cũng không nói thêm nhiều nữa, nhìn vợ chồng Thái Thành Lễ rời khỏi.
Rời khỏi Linh Giác Tự, vừa lên xe, Thái Thành Lễ liền mở bức tranh chữ mà Minh Không đưa, trên đó chỉ có hai chữ: Xá Đắc!
Vợ Thái Thành Lễ không hiểu, liền hỏi:
- Đây là ý gì vậy, có phải là do tiền nhang đèn của chúng ta đã quá ít không?
Thái Thành Lễ lắc đầu, nói:
- Đừng nói bừa như vậy! Em nghĩ Đại Sư cũng giống như nhũng người phàm tục chúng ta sao!
- Vậy thì đó là ý gì chứ?
Vợ Thái Thành Lễ hỏi thêm.
Thái Thành Lễ cũng không hiểu rõ, nhưng không dám không xem trọng. Lần trước Minh Không chính là một câu nói không rõ ràng, nói rằng bệnh của Trí Trung cần phải tìm đến Vi Hướng Nam. Lúc biết chính mình lần đầu tiên gặp được Vi Hướng Nam, và đó cũng là lần đầu tiên mà Trí Trung trở về Giang Nam. Nhưng chuyện đó không ngờ hoàn toàn ứng nghiệm như lời của Minh Không. Vi Hướng Nam một người không hiểu về y thuật nhưng lại tìm ra được nguyên nhân bệnh tình của Trí Trung, hơn nữa Trí Trung còn vui đùa với con của Vi Hướng Nam, bệnh tình cải thiện và sức khoẻ phục hồi nhanh.
Nhớ về những chuyện lúc đó, trong lòng Thái Thành Lễ có một cảm giác không hay. Không lẽ Minh Không không xem trọng triển vọng của hạng mục đầu tư ở Bạch Dương. Vì thế cho nên không đồng ý làm chủ trì lễ khởi công, thậm chí là trong lúc đó, Minh Không có những lời nói không rõ, kiến nghị trực tiếp với mình về chuyện làm việc thiện.
Nghĩ như vậy, Thái Thành Lễ liền cảm thấy mình đã đụng được vài điểm mấu chốt. Chỉ là ông ta chưa hiểu rõ, dự án ở thành phố Bạch Dương này rốt cuộc có vấn đề gì, để mà Minh Không có phản ứng như vậy?
Kế hoạch dự án, Thái Thành Lễ cẩn thận xem qua, và còn cùng mọi người thảo luận. Triển vọng của khu công nghệ cao Bạch Dương thật sự là rất tốt, còn nằm trong phạm vi phát triển kinh tế cao của thành phố Vinh Thành, quả là “thiên thời địa lợi”. Và lúc thực hiện cũng đúng thời cơ, nhưng sợ nhất là có người nhanh chân đến trước.
Còn về người hợp tác trong dự án này, lai lịch không phải hạng thường. Có Thường Tuấn Long mở đường, còn có Chủ tịch tình tỉnh Nam Giang – Tôn Văn Kiệt tham dự, và sự ủng hộ của chính phủ thành phồ Bạch Dương, như vậy thì “nhân hoà” cũng đã đủ rồi. Thái Thành Lễ thật sự là nghĩ không ra, dự án này rốt cuộc còn có vấn đề nào chưa tốt.
Thái Thành Lễ cân nhắc một lát, cuối cùng điều một người có năng lực đến Giang Nam để giám sát sự tiến triển của dự án. Ông ta không thể vì lời tiên đoán của Minh Không mà tử bỏ một cơ hội hái ra tiền lớn như vậy. Hơn nữa đây cũng chỉ là sự phỏng đoán của mình mà thôi. Có lẽ là Minh Không muốn mình làm việc thiện!
Kiều Văn Đức ăn sáng xong, đến núi Ngọc Tuyền để thăm hỏi Địch lão.
Mặc dù lần này Tăng Nghị được Mạnh Quần Sinh mời đến thủ đô, nhưng suy cho cùng thì cũng là người của Địch gia. Sức khoẻ của Kiều Văn Đức sau khi khoẻ lại, nên nói với Địch lão một lời cảm ơn. Huống hồ đây cũng là một cơ hội tốt, có thể làm cho mối quan hệ hai bên tiến gần hơn.
Địch lão lấy trà Tướng Quân thượng hạng mà Tăng Nghị mang đến, nói:
- Đến đây, đến đây, nếm thử trà của gia đình chúng tôi đi. Đây là trà mà tổ tiên tôi hái từ trên núi xuống đó. Hái từ trên cao xuống, tuyệt đối mà nói, vẫn còn màu xanh!
- Trà Tướng Quân gần đây tôi nghe rất nhiều người nhắc đến. Chỉ là không biết đây là đặc sản của quê hương Địch lão.
Kiều Văn Đức cười, cầm ly trà nhâm nhi. Đúng là hương trà thơm ngát đi vào lòng người, ông ta nói:
- Người ở dưới thật là có tâm!
Địch lão phẩy phẩy tay, nói:
- Là của Tăng Nghị mang đến đó. Trà Tướng Quân là thành quả giúp người nghèo của cậu ta!
Kiều Văn Đức đã đến, thì không thể không hỏi thăm về Tăng Nghị, liền nói:
- Lúc đầu tôi chỉ nghĩ Tăng Nghị là một người giỏi về y thuật, không ngờ hắn còn đa tài như vậy, haha.
- Uống trà đã, uống trà đã!
Địch lão khách khí nói vài câu:
- Trà Tướng Quân rất tốt cho dạ dày, nghe Tăng Nghị nói như vậy. Lần này sức khoẻ anh không tốt là vì dạ dày không hấp thu được. Tôi chuẩn bị một ít trà, lát nữa gọi người đưa đến Tây Uyển cho anh. Bình thường anh nên uống nhiều, đối với sức khoẻ thật sự rất tốt!
- Nhìn khí sắc của Địch lão tôi liền biết được trà này rất tốt!
Kiều Văn Đức khen một câu, lại nói:
- Nếu cũng có một người am hiểu như vậy, ngày thường nói cho tôi biết về một số cách chăm sóc tốt cho sức khoẻ, thì tôi không thể mắc bệnh như vừa rồi! Không phải là nói quá, vừa rồi suýt chút nữa là đi gặp Mark rồi!
- Xem ra thì tôi lớn tuồi hơn anh, cũng sắp phải gặp Mark rồi. Đó cũng là chuyện tương lai thôi!
Địch lão cười, ông ta là người từng vào ra chiến trường, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đối với chuyện sống chết đã trở nên rất bình thường:
- Nếu anh tin, tôi sẽ bảo Tăng Nghị qua lại bên anh nhiều hơn.
Kiều Văn Đức xua tay, nói:
- Tôi định đến Giang Nam sống. Sau này chắc không ít vất vả cho Tăng Nghị rồi!
Địch lão có chút ngạc nhiên. Kiều Văn Đức làm gì vậy, làm sao mà sau khi khỏi bệnh lại thay đổi như thế này.
Kiều Văn Đức giải thích:
- Giang Nam là nơi mà trước đây tôi làm việc. Họ nhiều lần mời tôi đến đó để dưỡng lão, tôi cũng đã đồng ý rồi.
Kiều Văn Đức lần này không phải là tìm cớ. Năm rồi ông ta vốn đã định đến giang Nam ở, tỉnh Giang Nam còn muốn xây một căn cứ bảo vệ sức khỏe mới. Đáng tiếc sau này lại vì chuyện của Viên Văn Kiệt, làm cho Kiều Văn Đức tức giận. Hiện giờ thế sự cảnh thiên, Viên Công Bình đã vào nhà giam, bảo tàng văn hóa cũng đã được xây dựng lại. Nếu cứ truy cứu chuyện lần trước thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bệnh lần này là một cơ hội cho Kiều Văn Đức trở lại Giang Nam, làm cho mọi chuyện quay trở lại như ban đầu.
Chuyện này, năm rồi Kiều gia đã cùng nhau thảo luận qua, cho Kiều Văn Đức rời khỏi Thủ đô, việc này đối với việc sắp xếp chính trị mới có lợi. Ngoài ra, tình hình ở Giang Nam rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Kiều Văn Đức hôm nay đến đây, đơn giản là nói về chuyện này, để tránh Địch lão có suy nghĩ gì khác.
Ông Địch vuốt cằm cười và nói:
- “Việc này anh đã nghĩ xong rồi! Anh quyết định như vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui!”
Kiều Văn Đức không ngờ, Địch lão lại có thể ngạc nhiên như vậy. Lẽ nào ông ta cũng dự định đến Giang Nam, như thế thì càng tốt.
Tăng Nghị cùng Đỗ Nhược ở lại thủ đô thêm hai ngày, sau đó chuẩn bị về Giang Nam.
Hai người cùng ngồi một chuyến bay. Đỗ Nhược phải đợi lệnh bổ nhiệm cuối cùng xuống, mới có thể rời khỏi Vinh Thành; mà Tăng Nghị muốn đến Vinh Thành, xem tình hình cụ thể thì mới quết định được là mình có nên dưỡng bệnh hay không.
Vừa qua cửa kiểm tra an ninh, điện thoại của Tăng Nghị vang lên, là một số điện thoại lạ, nhận cuộc gọi, đó là giọng nói của Thường Tuấn Long:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh còn ở Thủ Đô không?
- Dự án lần này mặc dù là không lớn, nhưng đối với tôi rất quan trọng, thật lòng hy vọng là có thể làm tốt dự án này. Nếu như trong nghi thức khởi công long trọng lại thiếu pháp sư, một người đức cao vọng trọng như thế này thì……
Minh Không liền đưa tay ngắt ngang lời nói của Thái Thành Lễ, áy náy nói:
- Mong Thái thí chủ lượng thứ, không phải vì bần tăng cố ý thoái từ, mà vì bần tăng đã hứa trước phật, sau này nếu như không phải hoằng pháp, bố thí, từ thiện, kì phúc bốn loại pháp hội, thì bần tăng không thể tham gia.
Vợ Thái Thành Lễ nói:
- Lúc làm lễ khởi công, chúng tôi cố ý muốn làm lễ cầu phúc. Chúng tôi muốn mời Pháp sư đến làm lễ, và chủ trì cho lễ cầu phúc.
Minh Không cười và lắc đầu nhẹ, sau đó nhắm mắt lại và nói:
- A Di Đà Phật, Phật độ chúng sinh, Phật độ chúng sinh!
Thái phu nhân còn muốn ngỏ lời mời, Thái Thành Lễ liền thấp giọng ho khan một tiếng, để nói vợ mình ngưng lại. Hoà thượng Minh Không này đã nói rõ là không qua, lễ khởi công dù sao cũng là việc làm của thương nhân. Minh Không hòa thượng không muốn tham gia bởi vì sợ có người chỉ trách, vì có người muốn phát tài nên mượn chuyện hoằng pháp. Điều này trái với Phật pháp.
- Đại sư đã hứa như vậy rồi thì chúng tôi cũng không tiện cưỡng cầu!
Thái Thành Lễ cười, chỉ đành vậy thôi. Minh Không hòa thượng không muốn đi, đến lúc đó mình mời một vị hoà thường khác là được rồi. Trọng thương tất có dũng phu!
- A Di Đà Phật!
Minh Không niệm Phật, mỉm cười đáp tạ, tay xoay nhanh chuỗi Phật châu, không biết là đang đọc gì, đợi đọc xong rồi, không hiểu sao từ từ quay người lại. Minh Không bước đi từ từ và dừng chân trước một chiếc bàn dài trong phòng, cầm cây bút lông, viết vài chữ.
Không đợi nét mực khô, Minh Không lấy tờ giấy điệp đã được viết chữ đó, cầm trên tay và quay lại, nói:
- Thái thí chủ ở Giang Nam đầu tư, tạo phúc cho thiên hạ, cũng là một việc thiện. Bần tăng không thể đến lễ khởi công, bèn tặng thí chủ một câu châm ngôn vậy.
Thái Thành Lễ vội vàng đứng dậy, kính cẩn nhận tờ giấy từ tay Minh Không, nói:
- Tôi đây làm phiền đại sư rồi!
Minh Không phua tay, ngồi lại ở một chiếc ghế khác, im lặng và không nói là mình đã viết gì trên tờ giấy.
Thaí Thành Lễ cũng không tiện mở ra xem trước mặt của Minh Không. Người ta đã đưa giấy điệp cho mình thì tức là muốn mình sau đó mới xem, ông ta đành chiều theo ý của Minh Không, nói một hồi về chuyện Phật Pháp. Ngoài ra ông ta còn một chuyện khác chính là mời Minh Không đến Hồng Kông hoằng pháp.
Lần này Thái Trí Trung khỏi bệnh, vợ chồng Thái Thành Lễ đều nghĩ rằng là nhờ Minh Không giúp đỡ, vì thế ở Hồng Kông giúp Minh Không tuyên truyền không ít. Bây giờ ở Hồng Kông, vùng đất của những phú hào, danh tiếng của Minh Không rất lớn. Rất nhiều phú hào rất muốn kết giao với vị kỳ nhân này.
Nói chuyện được nửa giờ, Tiểu Sa Di liền đến thông báo, nói là có một danh nhân đến Linh Giác Tự, nói rõ là muốn đến thăm hỏi Minh Không đại sư.
Vợ chồng Thái Thành Lễ chỉ đành đứng dậy cáo từ. Minh Không liền tiễn hai người đến cửa phòng.
Thái Trí Trung lúc đó đang ở trong vườn, vui vẻ cưởi chiếc xe đạp mà Tăng Nghị tặng cho nó. Nhìn thấy cha mẹ từ bên trong đi ra, Thái Trí Trung liền bỏ chiếc xe đạp, hỏi:
- Chiếc xe đạp này con có thể mang về nhà không?
Trong căn hộ cao cấp ở đình núi của Thái Trí Trung, cái gì cũng có, duy nhất không có xe đạp. Thái Trí Nhập có xe to đưa rước, phía sau còn có một nhóm bảo mẫu đi cùng, làm gì có cơ hội dùng đến xe đạp đâu.
Thái Thành Lễ gật gật đầu cười nói:
- Đương nhiên là có thể!
Thái Trí Trung rất vui nói:
- Dì Vi nói con cưỡi xe đạp còn nhanh hơn là xe hơi nữa. Một lát ba mẹ ngồi xe hơi, con chạy xe đạp cho ba mẹ xem nha!
- Thái thí chủ, bần tăng có một câu nói, không biết la có nên hỏi hay không!
Minh Không dột nhiên hỏi như vậy.
- “Đại sư có điều gì chỉ dạy?
- Lần này tiểu thí chủ có thể khoẻ hẳn, thật ra là do đứa bé này có duyên với Giang Nam. Thái thí chủ không muốn ở Giang Nam làm một số chuyện từ bi, kết nhiều thiện duyên sao?
Thái Thành Lễ có một chút kinh ngạc. Ông ta không hiểu vì sao mà Minh Không lại nói như vậy. Mình rõ ràng đã quyên một khoản lớn tiền nhang đèn ở Linh Giác Tự, việc thiện mà minh Không ám chỉ là việc gì đây, ông ta ta nói:
- Ý của Đại sư là… chuyện này kỳ thực tôi đã có suy nghĩ qua.
- Thái thí chủ có tấm lòng nhân hậu, ngày sau tất có phúc báo!
Minh Không nói xong câu này, cũng không nói thêm nhiều nữa, nhìn vợ chồng Thái Thành Lễ rời khỏi.
Rời khỏi Linh Giác Tự, vừa lên xe, Thái Thành Lễ liền mở bức tranh chữ mà Minh Không đưa, trên đó chỉ có hai chữ: Xá Đắc!
Vợ Thái Thành Lễ không hiểu, liền hỏi:
- Đây là ý gì vậy, có phải là do tiền nhang đèn của chúng ta đã quá ít không?
Thái Thành Lễ lắc đầu, nói:
- Đừng nói bừa như vậy! Em nghĩ Đại Sư cũng giống như nhũng người phàm tục chúng ta sao!
- Vậy thì đó là ý gì chứ?
Vợ Thái Thành Lễ hỏi thêm.
Thái Thành Lễ cũng không hiểu rõ, nhưng không dám không xem trọng. Lần trước Minh Không chính là một câu nói không rõ ràng, nói rằng bệnh của Trí Trung cần phải tìm đến Vi Hướng Nam. Lúc biết chính mình lần đầu tiên gặp được Vi Hướng Nam, và đó cũng là lần đầu tiên mà Trí Trung trở về Giang Nam. Nhưng chuyện đó không ngờ hoàn toàn ứng nghiệm như lời của Minh Không. Vi Hướng Nam một người không hiểu về y thuật nhưng lại tìm ra được nguyên nhân bệnh tình của Trí Trung, hơn nữa Trí Trung còn vui đùa với con của Vi Hướng Nam, bệnh tình cải thiện và sức khoẻ phục hồi nhanh.
Nhớ về những chuyện lúc đó, trong lòng Thái Thành Lễ có một cảm giác không hay. Không lẽ Minh Không không xem trọng triển vọng của hạng mục đầu tư ở Bạch Dương. Vì thế cho nên không đồng ý làm chủ trì lễ khởi công, thậm chí là trong lúc đó, Minh Không có những lời nói không rõ, kiến nghị trực tiếp với mình về chuyện làm việc thiện.
Nghĩ như vậy, Thái Thành Lễ liền cảm thấy mình đã đụng được vài điểm mấu chốt. Chỉ là ông ta chưa hiểu rõ, dự án ở thành phố Bạch Dương này rốt cuộc có vấn đề gì, để mà Minh Không có phản ứng như vậy?
Kế hoạch dự án, Thái Thành Lễ cẩn thận xem qua, và còn cùng mọi người thảo luận. Triển vọng của khu công nghệ cao Bạch Dương thật sự là rất tốt, còn nằm trong phạm vi phát triển kinh tế cao của thành phố Vinh Thành, quả là “thiên thời địa lợi”. Và lúc thực hiện cũng đúng thời cơ, nhưng sợ nhất là có người nhanh chân đến trước.
Còn về người hợp tác trong dự án này, lai lịch không phải hạng thường. Có Thường Tuấn Long mở đường, còn có Chủ tịch tình tỉnh Nam Giang – Tôn Văn Kiệt tham dự, và sự ủng hộ của chính phủ thành phồ Bạch Dương, như vậy thì “nhân hoà” cũng đã đủ rồi. Thái Thành Lễ thật sự là nghĩ không ra, dự án này rốt cuộc còn có vấn đề nào chưa tốt.
Thái Thành Lễ cân nhắc một lát, cuối cùng điều một người có năng lực đến Giang Nam để giám sát sự tiến triển của dự án. Ông ta không thể vì lời tiên đoán của Minh Không mà tử bỏ một cơ hội hái ra tiền lớn như vậy. Hơn nữa đây cũng chỉ là sự phỏng đoán của mình mà thôi. Có lẽ là Minh Không muốn mình làm việc thiện!
Kiều Văn Đức ăn sáng xong, đến núi Ngọc Tuyền để thăm hỏi Địch lão.
Mặc dù lần này Tăng Nghị được Mạnh Quần Sinh mời đến thủ đô, nhưng suy cho cùng thì cũng là người của Địch gia. Sức khoẻ của Kiều Văn Đức sau khi khoẻ lại, nên nói với Địch lão một lời cảm ơn. Huống hồ đây cũng là một cơ hội tốt, có thể làm cho mối quan hệ hai bên tiến gần hơn.
Địch lão lấy trà Tướng Quân thượng hạng mà Tăng Nghị mang đến, nói:
- Đến đây, đến đây, nếm thử trà của gia đình chúng tôi đi. Đây là trà mà tổ tiên tôi hái từ trên núi xuống đó. Hái từ trên cao xuống, tuyệt đối mà nói, vẫn còn màu xanh!
- Trà Tướng Quân gần đây tôi nghe rất nhiều người nhắc đến. Chỉ là không biết đây là đặc sản của quê hương Địch lão.
Kiều Văn Đức cười, cầm ly trà nhâm nhi. Đúng là hương trà thơm ngát đi vào lòng người, ông ta nói:
- Người ở dưới thật là có tâm!
Địch lão phẩy phẩy tay, nói:
- Là của Tăng Nghị mang đến đó. Trà Tướng Quân là thành quả giúp người nghèo của cậu ta!
Kiều Văn Đức đã đến, thì không thể không hỏi thăm về Tăng Nghị, liền nói:
- Lúc đầu tôi chỉ nghĩ Tăng Nghị là một người giỏi về y thuật, không ngờ hắn còn đa tài như vậy, haha.
- Uống trà đã, uống trà đã!
Địch lão khách khí nói vài câu:
- Trà Tướng Quân rất tốt cho dạ dày, nghe Tăng Nghị nói như vậy. Lần này sức khoẻ anh không tốt là vì dạ dày không hấp thu được. Tôi chuẩn bị một ít trà, lát nữa gọi người đưa đến Tây Uyển cho anh. Bình thường anh nên uống nhiều, đối với sức khoẻ thật sự rất tốt!
- Nhìn khí sắc của Địch lão tôi liền biết được trà này rất tốt!
Kiều Văn Đức khen một câu, lại nói:
- Nếu cũng có một người am hiểu như vậy, ngày thường nói cho tôi biết về một số cách chăm sóc tốt cho sức khoẻ, thì tôi không thể mắc bệnh như vừa rồi! Không phải là nói quá, vừa rồi suýt chút nữa là đi gặp Mark rồi!
- Xem ra thì tôi lớn tuồi hơn anh, cũng sắp phải gặp Mark rồi. Đó cũng là chuyện tương lai thôi!
Địch lão cười, ông ta là người từng vào ra chiến trường, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đối với chuyện sống chết đã trở nên rất bình thường:
- Nếu anh tin, tôi sẽ bảo Tăng Nghị qua lại bên anh nhiều hơn.
Kiều Văn Đức xua tay, nói:
- Tôi định đến Giang Nam sống. Sau này chắc không ít vất vả cho Tăng Nghị rồi!
Địch lão có chút ngạc nhiên. Kiều Văn Đức làm gì vậy, làm sao mà sau khi khỏi bệnh lại thay đổi như thế này.
Kiều Văn Đức giải thích:
- Giang Nam là nơi mà trước đây tôi làm việc. Họ nhiều lần mời tôi đến đó để dưỡng lão, tôi cũng đã đồng ý rồi.
Kiều Văn Đức lần này không phải là tìm cớ. Năm rồi ông ta vốn đã định đến giang Nam ở, tỉnh Giang Nam còn muốn xây một căn cứ bảo vệ sức khỏe mới. Đáng tiếc sau này lại vì chuyện của Viên Văn Kiệt, làm cho Kiều Văn Đức tức giận. Hiện giờ thế sự cảnh thiên, Viên Công Bình đã vào nhà giam, bảo tàng văn hóa cũng đã được xây dựng lại. Nếu cứ truy cứu chuyện lần trước thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bệnh lần này là một cơ hội cho Kiều Văn Đức trở lại Giang Nam, làm cho mọi chuyện quay trở lại như ban đầu.
Chuyện này, năm rồi Kiều gia đã cùng nhau thảo luận qua, cho Kiều Văn Đức rời khỏi Thủ đô, việc này đối với việc sắp xếp chính trị mới có lợi. Ngoài ra, tình hình ở Giang Nam rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Kiều Văn Đức hôm nay đến đây, đơn giản là nói về chuyện này, để tránh Địch lão có suy nghĩ gì khác.
Ông Địch vuốt cằm cười và nói:
- “Việc này anh đã nghĩ xong rồi! Anh quyết định như vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui!”
Kiều Văn Đức không ngờ, Địch lão lại có thể ngạc nhiên như vậy. Lẽ nào ông ta cũng dự định đến Giang Nam, như thế thì càng tốt.
Tăng Nghị cùng Đỗ Nhược ở lại thủ đô thêm hai ngày, sau đó chuẩn bị về Giang Nam.
Hai người cùng ngồi một chuyến bay. Đỗ Nhược phải đợi lệnh bổ nhiệm cuối cùng xuống, mới có thể rời khỏi Vinh Thành; mà Tăng Nghị muốn đến Vinh Thành, xem tình hình cụ thể thì mới quết định được là mình có nên dưỡng bệnh hay không.
Vừa qua cửa kiểm tra an ninh, điện thoại của Tăng Nghị vang lên, là một số điện thoại lạ, nhận cuộc gọi, đó là giọng nói của Thường Tuấn Long:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh còn ở Thủ Đô không?