Đỗ Nhược và Đường Hạo Nhiên cùng nhau bước tới. Tuy rằng mặc thường phục nhưng khí thế mười phần. Sắc mặt của Đỗ Nhược lại âm trầm, có thể dọa người.
Trương Vệ Đông thấy rõ người tới thì lập tức giật mình. Má ơi! Không phải là ông chủ của ông chủ mình sao? Cục trưởng Đỗ? Bắp chân của gã run lên, ngoài miệng lắp bắp:
- Sếp…sếp…sếp Đỗ.
Đỗ Nhược không thèm liếc mắt nhìn gã, thẳng tiến tới chỗ Tăng Nghị, vươn hai tay ra, áy náy nói:
- Chú em Tăng, tôi đã tới chậm, khiến cậu phải chịu ủy khuất.
- Tôi lại mang đến phiền phức cho hai vị lãnh đạo nữa rồi.
Tăng Nghị vẻ mặt như có lỗi nói.
Đỗ Nhược trừng mắt, sắc mặt trầm xuống:
- Ai dám gây phiền toái cho anh em của tôi thì phải bước qua Đỗ Nhược này.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, anh chỉa súng vào người của tôi, có phải là cũng muốn bắt tôi về sao?
Trương Vệ Đông lúc này hận không thể chặt tay của mình. Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, gã trong lúc nhất thời quên thu hồi súng. Nhất là lúc này, đám cảnh sát dưới trướng của gã cũng là một rừng súng chỉa vào Tăng Nghị.
- Không…không…không dám.
Trương Vệ Đông cuống quýt giải thích, rồi phẫn nộ quát lớn:
- Đám cẩu các người đúng là có mắt như mù. Còn không mau khẩn trương thu hồi súng lại cho tôi. Mau lên.
Sau khi thu súng, Trương Vệ Đông cứng ngắc đi qua:
- Sếp Đỗ, tôi….
Đỗ Nhược chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, không thèm nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, tôi hiện tại muốn biết, anh đang xử lý vụ án gì? Anh hãy báo cáo một chút.
Trương Vệ Đông choáng váng. Đỗ Nhược ngay trước mặt nhiều người, cùng đối phương xưng huynh gọi đệ. Mình cho dù có gan lớn cũng không dám nói tới bắt đối phương. Điều này làm sao qua được Cục trưởng Đỗ chứ. Gã trên trán thấm đầy mồ hôi:
- Sếp Đỗ, việc này chắc là có chút hiểu lầm. Chúng tôi nhận được tố cáo của quần chúng. Nói là chỗ này có người đánh nhau, cho nên mới chạy qua đây.
- Phải không?
Đỗ Nhược hừ một tiếng:
- Anh nói là nhận được tố cáo của quần chúng, có phải là Trì đại công tử này không?
Trương Vệ Đông lập tức giống như rơi vào trong hầm lạnh. Toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều thoát ra cái lạnh thấu xương. “Sao mình ngốc quá vậy? Ở nhà xem TV cùng với bà xã có phải tốt hơn không? Như thế nào lại chạy đến bợ mông Trì Khang Khải. Lúc này xem như tiêu rồi. Sao mình không suy nghĩ lại, đối phươn không có bối cảnh đằng sau thì làm sao dám ngồi một chỗ chờ mình đến bắt chứ?”
Trương Vệ Đông lúc này hồn phách bay mất, run rẩy nói:
- Phải…không….không phải.
- Rốt cuộc là phải hay không?
Đỗ Nhược giận đến nỗi mày dựng thẳng lên, khiến Trương Vệ Đông sợ đến mức bắp chân như rút gân, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
- Vị nào là Trì đại công tử, bước ra đây cho Đỗ tôi gặp mặt một chút.
Đỗ Nhược hai tay chống nạnh, ngạo nghễ đứng tại chỗ.
Trì Khang Khải từ lúc thấy Đỗ Nhược xuất hiện thì liền ý thức được sự việc có chút không thích hợp, liền co đầu rụt cổ muốn trốn đi. Lúc này Đỗ Nhược một tiếng hô to, gã lập tức bị đám người vây quanh xem đẩy ra ngoài:
- Chính là anh ta. Anh ta trốn ở trong này. Đồ khốn kiếp.
- Bắn chết cái tên họ Trì đó đi.
Trong đám người không biết là ai gào to một câu. Thiếu chút nữa là khiến tên Trì Khang Khải đó sợ đến mức hết hơi.
- Ánh mắt nhân dân sáng như tuyết. Anh hãy lắng nghe tiếng nói của quần chúng.
Đỗ Nhược chỉ tay vào đám người, cười lạnh nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, xin chào. Vụ án này anh làm rất tốt, mang lại danh tiếng cho Đội trưởng ngành chúng ta.
Trương Vệ Đông cả người ướt đẫm mồ hôi. Y cũng là người trong ngành nên hiểu rõ thế chế. Nếu gây ra họa, không sợ lãnh đạo giáp mặt phê bình, chỉ sợ lãnh đạo chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giống như hiện tại Đỗ Nhược đã nói, chứng tỏ ông ta đã động sát khí, thịnh nộ đến cực điểm.
- Đội trưởng Trương, tôi đứng ở chỗ này, học tập cách anh phá án, xem anh xử lý vụ án này như thế nào.
Đỗ Nhược đem vấn đề đẩy cho Trương Vệ Đông, rõ ràng là muốn nhìn thấy Trương Vệ Đông chó cắn chó.
Trương Vệ Đông giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt vừa chuyển. Gã trong lòng quyết định, bước nhanh đến, giống như diều hâu bắt gà con, một phen xách Trì Khang Khải lên, khoát tay:
- Đồ chó, mày còn muốn chạy. Còn không mau hướng Cục trưởng Đỗ nhận tội.
Một bên mặt vẫn còn lưu lăm ngón tay của Tăng Nghị, nay lại bị Trương Vệ Đông đánh lần nữa khiến Trì Khang Khải đau đến mức dựng tóc gáy. Y không chút suy nghĩ, trực tiếp chỉ vào mũi Trương Vệ Đông, mắng to:
- Họ Trương kia dám đánh tôi? Có tin hay không tôi lột trang phục cảnh sát của anh ra?
Trương Vệ Đông nhất thời cái mũi bị lệch sang một bên. Y đánh Trì Khang Khải, một mặt là muốn bảo vệ mình, hai là muốn cứu cái gã tiểu tử này. Chỉ cần y cụp đuôi, thành thật nhận lỗi với Cục trưởng Đỗ, nói không chừng về sau còn có một tia cơ hội cứu thoát. Nhưng không nghĩ tới Trì Khang Khải lại như bùn lầy không đỡ nổi tường. Trương Vệ Đông giận đến cực độ, nhấc chân lên đá một cái:
- Tôi khinh. Bố hôm nay trang phục cảnh sát cũng không cần, cũng muốn dạy cho cái thứ bại hoại như mày một bài học.
- Tốt, thật sự rất tốt.
Đỗ Nhược thưởng thức màn khôi hài trước mặt liền nói:
- Tôi cũng muốn hỏi một câu, xem ở cục công an phân khu Thiên Phủ ai là đương gia. Một tên côn đồ vô quan vô chức không ngờ dám tuyên bố lột trang phục đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Cục trưởng Đỗ đã nói như thế thì xem ra Phó cục trưởng Trì kia tám phần là làm không được. Trương Vệ Đông đầu tiên là thân hình cứng đờ, sau không chần chừ, nói:
- Mau đem cái đám gây rối này bắt về cho tôi.
Quần chúng xung quanh thấy đám cảnh sát đột nhiên trở mặt thành thù với đám côn đồ thì lập tức hô to. Đúng là chó căn chó mà.
Có mấy quần chúng đứng trốn ở đằng sau:
- Đánh chết nó đi. Đánh chết cái tên họ Trì khốn kiếp đó đi.
Thấy cảnh sát không có nói gì, còn có người cả gan cầm lấy một cái chai nước bằng nhựa ném vào đám côn đồ:
- Đánh chết cái đám khốn kiếp đó. Nếu vừa rồi không có người cản bố thì bố đã sớm động thủ rồi.
Có một thì sẽ có hai. Rất nhiều quần chúng đang vây quanh đều cầm trong tay cái gì đó, hướng đám côn đồ đập xuống. Hiện trường trở thành một mảnh hỗn loạn.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát lại vang lên mãnh liệt. Chỉ trong nửa phút, hai ba chục cảnh sát đặc công mặc trang phục màu đen, cầm trong tay súng ống dài ngắn liền vọt tới. Đám người vây quanh liền trốn xa.
Đội trưởng đặc công bước nhanh tới trước mặt Đỗ Nhược, làm động tác chào.
- Đại đội đặc công, đội trưởng Tần Dũng, phụng mệnh hướng thủ trướng báo danh. Xin ra chỉ thị.
Đỗ Nhược vung tay lên:
- Mau bắt hết cái đám côn đồ gây rối này về. Còn cái đám cảnh sát con sâu làm rầu nồi canh này hết thảy cũng bắt lại cho tôi. Nếu có phản kháng, tại chỗ giết chết.
- Vâng!
Tần Dũng đứng thẳng, xoay người vung tay lên. Tổ viên của đại đội đặc công như lang như hổ lập tức tiến lên, bắt Đội trưởng Trương cùng đám thủ hạ của mình ấn xuống đất, không chừa một ai.
Trương Vệ Đông không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, giơ tay nộp vũ khí đầu hàng.
- Đội đặc công, rất tốt. Cục trưởng Đỗ, rất tốt.
Đám người đã chạy ra, nhìn thấy đội đặc công không phải đến cứu Trì công tử thì liền tiến lên, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trương Vệ Đông thấy rõ người tới thì lập tức giật mình. Má ơi! Không phải là ông chủ của ông chủ mình sao? Cục trưởng Đỗ? Bắp chân của gã run lên, ngoài miệng lắp bắp:
- Sếp…sếp…sếp Đỗ.
Đỗ Nhược không thèm liếc mắt nhìn gã, thẳng tiến tới chỗ Tăng Nghị, vươn hai tay ra, áy náy nói:
- Chú em Tăng, tôi đã tới chậm, khiến cậu phải chịu ủy khuất.
- Tôi lại mang đến phiền phức cho hai vị lãnh đạo nữa rồi.
Tăng Nghị vẻ mặt như có lỗi nói.
Đỗ Nhược trừng mắt, sắc mặt trầm xuống:
- Ai dám gây phiền toái cho anh em của tôi thì phải bước qua Đỗ Nhược này.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, anh chỉa súng vào người của tôi, có phải là cũng muốn bắt tôi về sao?
Trương Vệ Đông lúc này hận không thể chặt tay của mình. Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, gã trong lúc nhất thời quên thu hồi súng. Nhất là lúc này, đám cảnh sát dưới trướng của gã cũng là một rừng súng chỉa vào Tăng Nghị.
- Không…không…không dám.
Trương Vệ Đông cuống quýt giải thích, rồi phẫn nộ quát lớn:
- Đám cẩu các người đúng là có mắt như mù. Còn không mau khẩn trương thu hồi súng lại cho tôi. Mau lên.
Sau khi thu súng, Trương Vệ Đông cứng ngắc đi qua:
- Sếp Đỗ, tôi….
Đỗ Nhược chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, không thèm nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, tôi hiện tại muốn biết, anh đang xử lý vụ án gì? Anh hãy báo cáo một chút.
Trương Vệ Đông choáng váng. Đỗ Nhược ngay trước mặt nhiều người, cùng đối phương xưng huynh gọi đệ. Mình cho dù có gan lớn cũng không dám nói tới bắt đối phương. Điều này làm sao qua được Cục trưởng Đỗ chứ. Gã trên trán thấm đầy mồ hôi:
- Sếp Đỗ, việc này chắc là có chút hiểu lầm. Chúng tôi nhận được tố cáo của quần chúng. Nói là chỗ này có người đánh nhau, cho nên mới chạy qua đây.
- Phải không?
Đỗ Nhược hừ một tiếng:
- Anh nói là nhận được tố cáo của quần chúng, có phải là Trì đại công tử này không?
Trương Vệ Đông lập tức giống như rơi vào trong hầm lạnh. Toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều thoát ra cái lạnh thấu xương. “Sao mình ngốc quá vậy? Ở nhà xem TV cùng với bà xã có phải tốt hơn không? Như thế nào lại chạy đến bợ mông Trì Khang Khải. Lúc này xem như tiêu rồi. Sao mình không suy nghĩ lại, đối phươn không có bối cảnh đằng sau thì làm sao dám ngồi một chỗ chờ mình đến bắt chứ?”
Trương Vệ Đông lúc này hồn phách bay mất, run rẩy nói:
- Phải…không….không phải.
- Rốt cuộc là phải hay không?
Đỗ Nhược giận đến nỗi mày dựng thẳng lên, khiến Trương Vệ Đông sợ đến mức bắp chân như rút gân, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
- Vị nào là Trì đại công tử, bước ra đây cho Đỗ tôi gặp mặt một chút.
Đỗ Nhược hai tay chống nạnh, ngạo nghễ đứng tại chỗ.
Trì Khang Khải từ lúc thấy Đỗ Nhược xuất hiện thì liền ý thức được sự việc có chút không thích hợp, liền co đầu rụt cổ muốn trốn đi. Lúc này Đỗ Nhược một tiếng hô to, gã lập tức bị đám người vây quanh xem đẩy ra ngoài:
- Chính là anh ta. Anh ta trốn ở trong này. Đồ khốn kiếp.
- Bắn chết cái tên họ Trì đó đi.
Trong đám người không biết là ai gào to một câu. Thiếu chút nữa là khiến tên Trì Khang Khải đó sợ đến mức hết hơi.
- Ánh mắt nhân dân sáng như tuyết. Anh hãy lắng nghe tiếng nói của quần chúng.
Đỗ Nhược chỉ tay vào đám người, cười lạnh nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, xin chào. Vụ án này anh làm rất tốt, mang lại danh tiếng cho Đội trưởng ngành chúng ta.
Trương Vệ Đông cả người ướt đẫm mồ hôi. Y cũng là người trong ngành nên hiểu rõ thế chế. Nếu gây ra họa, không sợ lãnh đạo giáp mặt phê bình, chỉ sợ lãnh đạo chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giống như hiện tại Đỗ Nhược đã nói, chứng tỏ ông ta đã động sát khí, thịnh nộ đến cực điểm.
- Đội trưởng Trương, tôi đứng ở chỗ này, học tập cách anh phá án, xem anh xử lý vụ án này như thế nào.
Đỗ Nhược đem vấn đề đẩy cho Trương Vệ Đông, rõ ràng là muốn nhìn thấy Trương Vệ Đông chó cắn chó.
Trương Vệ Đông giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt vừa chuyển. Gã trong lòng quyết định, bước nhanh đến, giống như diều hâu bắt gà con, một phen xách Trì Khang Khải lên, khoát tay:
- Đồ chó, mày còn muốn chạy. Còn không mau hướng Cục trưởng Đỗ nhận tội.
Một bên mặt vẫn còn lưu lăm ngón tay của Tăng Nghị, nay lại bị Trương Vệ Đông đánh lần nữa khiến Trì Khang Khải đau đến mức dựng tóc gáy. Y không chút suy nghĩ, trực tiếp chỉ vào mũi Trương Vệ Đông, mắng to:
- Họ Trương kia dám đánh tôi? Có tin hay không tôi lột trang phục cảnh sát của anh ra?
Trương Vệ Đông nhất thời cái mũi bị lệch sang một bên. Y đánh Trì Khang Khải, một mặt là muốn bảo vệ mình, hai là muốn cứu cái gã tiểu tử này. Chỉ cần y cụp đuôi, thành thật nhận lỗi với Cục trưởng Đỗ, nói không chừng về sau còn có một tia cơ hội cứu thoát. Nhưng không nghĩ tới Trì Khang Khải lại như bùn lầy không đỡ nổi tường. Trương Vệ Đông giận đến cực độ, nhấc chân lên đá một cái:
- Tôi khinh. Bố hôm nay trang phục cảnh sát cũng không cần, cũng muốn dạy cho cái thứ bại hoại như mày một bài học.
- Tốt, thật sự rất tốt.
Đỗ Nhược thưởng thức màn khôi hài trước mặt liền nói:
- Tôi cũng muốn hỏi một câu, xem ở cục công an phân khu Thiên Phủ ai là đương gia. Một tên côn đồ vô quan vô chức không ngờ dám tuyên bố lột trang phục đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Cục trưởng Đỗ đã nói như thế thì xem ra Phó cục trưởng Trì kia tám phần là làm không được. Trương Vệ Đông đầu tiên là thân hình cứng đờ, sau không chần chừ, nói:
- Mau đem cái đám gây rối này bắt về cho tôi.
Quần chúng xung quanh thấy đám cảnh sát đột nhiên trở mặt thành thù với đám côn đồ thì lập tức hô to. Đúng là chó căn chó mà.
Có mấy quần chúng đứng trốn ở đằng sau:
- Đánh chết nó đi. Đánh chết cái tên họ Trì khốn kiếp đó đi.
Thấy cảnh sát không có nói gì, còn có người cả gan cầm lấy một cái chai nước bằng nhựa ném vào đám côn đồ:
- Đánh chết cái đám khốn kiếp đó. Nếu vừa rồi không có người cản bố thì bố đã sớm động thủ rồi.
Có một thì sẽ có hai. Rất nhiều quần chúng đang vây quanh đều cầm trong tay cái gì đó, hướng đám côn đồ đập xuống. Hiện trường trở thành một mảnh hỗn loạn.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát lại vang lên mãnh liệt. Chỉ trong nửa phút, hai ba chục cảnh sát đặc công mặc trang phục màu đen, cầm trong tay súng ống dài ngắn liền vọt tới. Đám người vây quanh liền trốn xa.
Đội trưởng đặc công bước nhanh tới trước mặt Đỗ Nhược, làm động tác chào.
- Đại đội đặc công, đội trưởng Tần Dũng, phụng mệnh hướng thủ trướng báo danh. Xin ra chỉ thị.
Đỗ Nhược vung tay lên:
- Mau bắt hết cái đám côn đồ gây rối này về. Còn cái đám cảnh sát con sâu làm rầu nồi canh này hết thảy cũng bắt lại cho tôi. Nếu có phản kháng, tại chỗ giết chết.
- Vâng!
Tần Dũng đứng thẳng, xoay người vung tay lên. Tổ viên của đại đội đặc công như lang như hổ lập tức tiến lên, bắt Đội trưởng Trương cùng đám thủ hạ của mình ấn xuống đất, không chừa một ai.
Trương Vệ Đông không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, giơ tay nộp vũ khí đầu hàng.
- Đội đặc công, rất tốt. Cục trưởng Đỗ, rất tốt.
Đám người đã chạy ra, nhìn thấy đội đặc công không phải đến cứu Trì công tử thì liền tiến lên, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.