Có thể làm ở Huyện ủy, Trịnh Năng Phúc tất nhiên không phải thằng ngốc. Y hiểu được hàm nghĩa của mấy chuyện này. Vị sư đệ của Thiệu Hải Ba này, sợ là lai lịch không tầm thường.
Viện trưởng tuy nói quyền lợi không lớn, nhưng năng lực cũng không nhỏ. Trịnh Năng Phúc cũng đã cùng Chủ tịch huyện đến tỉnh xem bệnh, từng chứng kiến điệu bộ của Viện trưởng bệnh viện. Đừng nói là Chủ tịch huyện, kể cảChủ tịch thành phố bình thường cũng không chắc có thể sai khiến được.
Thầm nghĩ đến đây, Trịnh Năng Phúc liền thực sự đứng chờ. Có trời mới biết lai lịch của vị sư đệ này của Thiệu Hải Ba.
Tăng Nghị rất nhanh đã nói chuyện điện thoại xong, cười đi đến, nói:
- Thất lễ rồi, vừa rồi có cuộc điện thoại quan trọng phải tiếp, nếu có chỗ nào thất lễ, mong Phó chánh văn phòng Trịnh thông cảm!
Nói xong, Tăng Nghị vươn tay:
- Thật có lỗi, thật có lỗi!
Trịnh Năng Phúc cũng liền vươn tay, cười nói:
- Cậu khách khí rồi, tôi có thể hiểu, có thể hiểu.
Nói xong, Trịnh Năng Phúc liền nghiêng đầu nhìn Thiệu Hải Ba:
- Viện trưởng Thiệu, nếu đều là người Bạch Mã, vậy ta cùng nhau vào đi thôi. Nhiều người thì càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa, buổi tối trong huyện cũng không có chỗ nào để đi.
Y rất thông minh, trực tiếp hướng Thiệu Hải Ba phát ra lời mời, tránh bị bẽ mặt.
Thiệu Hải Ba nghĩ một giây, nói:
- Nếu không phiền thì tốt quá!
- Không phiền toái, so với phiền toái thì …!
Trịnh Năng Phúc liên thanh nói này:
- Tiệc trà này, vốn là vì những nhân sĩ của huyện Bạch Mã ở bên ngoài làm việc như các cậu mà chuẩn bị. Mời còn không được sao có thể phiền chứ.
Triệu Hải Ba liền nói với Tăng Nghị:
- Vậy cùng nhau vào đi, đợi kết thúc bữa tiệc, cũng đỡ phải đi tìm cậu!
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Nghe lời sư huynh!
Từ Lập đi đỗ lại xe. Ba người đều theo Trịnh Năng Phúc vào trong.
Thiệu Hải Ba lúc này thấp giọng hỏi:
- Tiểu Nghị, không có chuyện gì chứ?
Thiệu Hải Ba hiểu tính cách của Tăng Nghị, nếu không phải cuộc điện thoại quan trọng, tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy.
Tăng Nghị nói:
- Không có việc gì! Chỉ là người bạn ở thủ đô mời ăn cơm!
Cuộc điện thoại vừa rồi là của Trương Kiệt Hùng. Trương Kiệt Hùng vì thân phận có chút đặc thù nên không thể dễ dàng gọi điện cho người khác, vì vậy Tăng Nghị có chút lo lắng, còn cho rằng Địch lão xảy ra chuyện gì. Nghe xong mới biết không có chuyện gì, chỉ là Trương Kiệt Hùng gọi điện báo cáo tình hình sức khỏe của Địch lão, tiện thể gọi điện cảm ơn, chúc tết vài câu. Những chuyện này, bình thường là do tổ chữa trị liên hệ với Tăng Nghị.
Trịnh Năng Phúc đi ở phía trước, không nghe rõ Tăng Nghị nói cái gì, nhưng y nghe được hai chữ “Thủ đô”, trong lòng là vừa mừng vừa sợ. Hôm nay thật sự là gặp vận lớn, nhặt được ngọc bảo.
Vào phòng tiệc của huyện ủy, bên trong bày bảy, tám cái bàn, loại bàn lớn có thể cho mười người ngồi. Trên mặt bàn bày sẵn chút đồ uống, điểm tâm và hạt dưa. Phía sau treo vài tấm lụa, trên đó viết: “Tiệc trà mừng quan hệ hữu nghị giữa các nhân sĩ thành tài của huyện Bạch Mã”
Thiệu Hải Ba tới có chút muộn. Hiện trường đã ngồi không ít người, đang thân thiện nói chuyện với nhau.
Chủ tịch huyện Bạch Mã tên là Vương Tư Tiệp, đang ở phía trước tiếp khách. Nhìn thấy Trịnh Năng Phúc ở phía sau nháy mắt ra hiệu mình, liền cáo lỗi mấy vị khách xung quanh, vội vàng tới nghênh đón.
Trịnh Năng Phúc giành giới thiệu trước nói:
- Tôi giới thiệu một chút, vị này là Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang Thiệu Hải Ba, Viện trưởng Thiệu! Vị này chính là Chủ tịch huyện Bạch Mã, đồng chí Vương Tư Tiệp.
- Viện trưởng Thiệu, hoan nghênh!
Vương Tư Tiệp cười vươn tay:
- Hôm nay Viện trưởng Thiệu có thể tới, tiệc trà này đúng là thêm phần rực rỡ.
Thiệu Hải Ba cười ha hả, nói:
- Thật hổ thẹn, hổ thẹn, thân là người Bạch Mã những lại chưa có cống hiến gì cho Bạch Mã!
Vương Tư Tiệp khoát tay, nói:
- Viện trưởng Thiệu mời vào bên trong, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài nhân sĩ ưu tú của huyện Bạch Mã chúng ta!
Nhìn Vương Tư Kiệt dẫn Thiệu Hải Ba đi vào chiếc bàn tận cùng bên trong, Trịnh Năng Phúc liền mời Tăng Nghị và Từ Lập đến một bàn trống khác ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên mang lên hạt dưa đồ uống, nói:
- Hai vị ngồi trước, tôi xin lỗi vì không tiếp đón tận tình, đợi tiếp đón hết khách, tôi nhất định lại đây cùng hai người nói chuyện.
Tăng Nghị nâng tây cười nói:
- Phó chánh văn phòng Trịnh cứ đi trước!
Không đến một hồi sau, mọi người đã lục đục tới hết, bàn của Tăng Nghị cũng bắt đầu có người ngồi. Mọi người giới thiệu lẫn nhau, hỏi thăm những lai lịch của người khác. Tiệc trà không nhất định coi trọng chuyện liên hệ, chỉ là giúp những người tham gia quen biết nhau, chia sẻ cho nhau những cơ hội tốt.
Bàn của Tăng Nghị đều là người làm ăn, có người làm chủ thầu, có người làm vật liệu xây dựng, cũng có người mở khách sạn hiệu ăn. Còn có người làm giày da trang phục, nhưng phần lớn đều là hoạt động ở vùng duyên hải, cũng có ở tỉnh thành khác.
- Vị huynh đệ này họ gì, làm nghề gì, ở đâu?
Có người hỏi Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi họ Tăng, tôi làm việc ở khu Bạch Dương tỉnh Nam Giang.
Mọi người liền không có hứng thú. Vì mọi người họ không ở Nam Giang, quan tâm chuyện ở Nam Giang cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, Tăng Nghị tuổi còn trẻ như vậy, cho dù có làm ở đơn vị nhà nước cũng tuyệt đối không thể nhảy cóc lên làm lãnh đạo được. Quen biết hay không cũng chẳng quan trọng.
Khi mọi người đã đến gần đủ, cánh cửa yến tiệc mở rộng. Bí thư huyện ủy Bạch Mã Khổng Phồn Tấn cùng một người đàn ông trung niên tầm ba bảy, ba tám tuổi bước vào cùng một đoàn người phía sau. Trông dáng vẻ như là thành viên bốn bộ ban của huyện.
Khổng Phồn Tấn tiến vào, cười nhẹ, hướng tứ phía vừa chắp tay, nói:
- Các vị bằng hữu, chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Trong sự hồi đáp nhiệt tình, mọi người đều tiến tới bàn trên cùng, còn có một số vị tư cách còn chưa đủ sẽ phân ngồi ở các bàn khác.
Trịnh Năng Phúc lúc này đưa theo một người đàn ông trung niên ba lăm, ba sáu tuổi tới rồi Tăng Nghị này bàn, cười nói:
- La tổng, mời ngồi bàn này!
Người đàn ông trung niên đĩnh đạc ngồi xuống, giơ tay, cười:
- Các vị, La Quốc Kiên chúc mọi người năm mới phát tài, phát tài!
Tay vừa duỗi ra, hai tay đeo đến tám cái nhẫn vầng, khiến mọi người choáng váng. Vừa nhìn vào danh thiếp liền biết, hóa ra vị La Quốc Thiên này là làm xây dựng cầu đường.
Mọi người nhận danh thiếp, cũng đều cười mà nhận lấy, nhưng cũng không cùng La Quốc Kiên nói thêm điều gì. Ngồi ở đây hầu như đều là những người nhà giàu, nhưng lạ là, người nhà giàu ngại không giao tiếp với một loại người, chính là kẻ giàu mới nổi.
Trịnh Năng Phúc lúc này tìm thêm một cái ghế, ngồi ở bàn, cười nói:
- Hôm nay nhiệm vụ tôi, chính là tiếp đãi các vị thật tốt, cần thứ gì, cứ việc bảo tôi!
La Quốc Kiên vừa lúc ngồi ở bên cạnh Tăng Nghị, thấy không ai để ý đến gã, cũng có chút xấu hổ, liền hỏi:
- Vị huynh đệ này làm việc ở nơi nào?
Tăng Nghị cười nói:
- Nam Giang!
- Nam Giang là một nơi tốt, lão La tôi đã đi qua, mỹ nữ rất nhiều, lại rất phóng thoáng. Ai cha, thật là “hoa tươi”…
La Quốc Kiên nói tới đây, xem không khí có vẻ lạ, chỉ biết chính mình nói chuyện trong trường hợp này không thích hợp, cười ha hả, giơ tay khoác vai Tăng Nghị, thân thiết vỗ vai, nói:
- Huynh đệ, nếu ở Nam Giang có cửa phát tài thì chớ quên lão La tôi! Lão La tôi là một người có trước sau. Có tiền, mọi người cùng kiếm, kiếm được tiền rồi sẽ không để ai thiệt cả.
Từ Lập để tay ở trên bàn, chỉ cần Tăng Nghị chau mày, y sẽ lôi tên La Quốc Kiên này ra ngoài.
Tăng Nghị thản nhiên cười nói:
- Không dám, không dám!
La Quốc Kiên thấy chính mình đã hóa giải được tình huống xấu hổ này, liền bỏ tay khỏi Tăng Nghị, hỏi mọi người cùng ngồi trên bàn:
- - Lúc tôi vừa mới đến, thấy ngoài cửa đậu một chiếc xe. Thực con mẹ nó có hứng thú, biển số Nam aaaaa! Các người biết đó là xe của ai không? Tôi muốn tìm người đó mua lại, đi chiếc xe này chắc là kẻ có quyền uy.
Tất cả mọi người đều cười, biển số Nam aaaaa, khẳng định là xe của Nam Giang. Có một người Nam Giang ngồi bên cạnh anh, còn hỏi chúng ta làm gì? La Quốc Kiên này cũng không hiểu gì, nghĩ lại thật đúng là ngây thơ, cái loại dãy số xe này, đâu phải dùng tiền là có thể mua được.
Tuy nhiên, mọi người cũng đều cảm thấy lạ, thầm nghĩ huyện Bạch Mã từ khi nào có thêm một nhân vật lợi hại như vậy. Không ngờ ở tỉnh Nam Giang lại có thể dùng được. Trước đây chưa từng nghe ai nói.
La Quốc Kiên lấy lại tinh thần, lại đẩy Tăng Nghị, lớn tiếng reo lên:
- Huynh đệ, cậu không phải ở Nam Giang sao, cậu có biết không?
- Không rõ lắm!
Tăng Nghị thản nhiên nói.
La Quốc Kiên liền nói:
- Xe khí phách như vậy, vẫn là huyện Bạch Mã đi, cậu ở Nam Giang lăn lộn vậy mà lại không biết? Không phải lão La tôi nhiều chuyện, cậu lăn lộn như vậy mà cũng được hả?
Người trên bàn đều nhìn trông trước trông sau, giả bộ không nghe thấy. Lời này của La Quốc Kiên có chút quá đáng rồi. Như vậy có khác gì là trước mặt mọi người răn dạy người khác. Mọi người bèo nước gặp nhau thôi! Chưa nói đến người ta lăn lộn ở Nam Giang, lẽ nào lại nhất định phải biết chiếc xe kia là của ai hay sao?
Người trên bàn đều nhìn trông trước trông sau, giả bộ không nghe thấy. Lời này của La Quốc Kiên có chút quá đáng rồi. Như vậy có khác gì là trước mặt mọi người răn dạy người khác. Mọi người bèo nước gặp nhau thôi! Chưa nói đến người ta lăn lộn ở Nam Giang, lẽ nào lại nhất định phải biết chiếc xe kia là của ai hay sao?
Viện trưởng tuy nói quyền lợi không lớn, nhưng năng lực cũng không nhỏ. Trịnh Năng Phúc cũng đã cùng Chủ tịch huyện đến tỉnh xem bệnh, từng chứng kiến điệu bộ của Viện trưởng bệnh viện. Đừng nói là Chủ tịch huyện, kể cảChủ tịch thành phố bình thường cũng không chắc có thể sai khiến được.
Thầm nghĩ đến đây, Trịnh Năng Phúc liền thực sự đứng chờ. Có trời mới biết lai lịch của vị sư đệ này của Thiệu Hải Ba.
Tăng Nghị rất nhanh đã nói chuyện điện thoại xong, cười đi đến, nói:
- Thất lễ rồi, vừa rồi có cuộc điện thoại quan trọng phải tiếp, nếu có chỗ nào thất lễ, mong Phó chánh văn phòng Trịnh thông cảm!
Nói xong, Tăng Nghị vươn tay:
- Thật có lỗi, thật có lỗi!
Trịnh Năng Phúc cũng liền vươn tay, cười nói:
- Cậu khách khí rồi, tôi có thể hiểu, có thể hiểu.
Nói xong, Trịnh Năng Phúc liền nghiêng đầu nhìn Thiệu Hải Ba:
- Viện trưởng Thiệu, nếu đều là người Bạch Mã, vậy ta cùng nhau vào đi thôi. Nhiều người thì càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa, buổi tối trong huyện cũng không có chỗ nào để đi.
Y rất thông minh, trực tiếp hướng Thiệu Hải Ba phát ra lời mời, tránh bị bẽ mặt.
Thiệu Hải Ba nghĩ một giây, nói:
- Nếu không phiền thì tốt quá!
- Không phiền toái, so với phiền toái thì …!
Trịnh Năng Phúc liên thanh nói này:
- Tiệc trà này, vốn là vì những nhân sĩ của huyện Bạch Mã ở bên ngoài làm việc như các cậu mà chuẩn bị. Mời còn không được sao có thể phiền chứ.
Triệu Hải Ba liền nói với Tăng Nghị:
- Vậy cùng nhau vào đi, đợi kết thúc bữa tiệc, cũng đỡ phải đi tìm cậu!
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Nghe lời sư huynh!
Từ Lập đi đỗ lại xe. Ba người đều theo Trịnh Năng Phúc vào trong.
Thiệu Hải Ba lúc này thấp giọng hỏi:
- Tiểu Nghị, không có chuyện gì chứ?
Thiệu Hải Ba hiểu tính cách của Tăng Nghị, nếu không phải cuộc điện thoại quan trọng, tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy.
Tăng Nghị nói:
- Không có việc gì! Chỉ là người bạn ở thủ đô mời ăn cơm!
Cuộc điện thoại vừa rồi là của Trương Kiệt Hùng. Trương Kiệt Hùng vì thân phận có chút đặc thù nên không thể dễ dàng gọi điện cho người khác, vì vậy Tăng Nghị có chút lo lắng, còn cho rằng Địch lão xảy ra chuyện gì. Nghe xong mới biết không có chuyện gì, chỉ là Trương Kiệt Hùng gọi điện báo cáo tình hình sức khỏe của Địch lão, tiện thể gọi điện cảm ơn, chúc tết vài câu. Những chuyện này, bình thường là do tổ chữa trị liên hệ với Tăng Nghị.
Trịnh Năng Phúc đi ở phía trước, không nghe rõ Tăng Nghị nói cái gì, nhưng y nghe được hai chữ “Thủ đô”, trong lòng là vừa mừng vừa sợ. Hôm nay thật sự là gặp vận lớn, nhặt được ngọc bảo.
Vào phòng tiệc của huyện ủy, bên trong bày bảy, tám cái bàn, loại bàn lớn có thể cho mười người ngồi. Trên mặt bàn bày sẵn chút đồ uống, điểm tâm và hạt dưa. Phía sau treo vài tấm lụa, trên đó viết: “Tiệc trà mừng quan hệ hữu nghị giữa các nhân sĩ thành tài của huyện Bạch Mã”
Thiệu Hải Ba tới có chút muộn. Hiện trường đã ngồi không ít người, đang thân thiện nói chuyện với nhau.
Chủ tịch huyện Bạch Mã tên là Vương Tư Tiệp, đang ở phía trước tiếp khách. Nhìn thấy Trịnh Năng Phúc ở phía sau nháy mắt ra hiệu mình, liền cáo lỗi mấy vị khách xung quanh, vội vàng tới nghênh đón.
Trịnh Năng Phúc giành giới thiệu trước nói:
- Tôi giới thiệu một chút, vị này là Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang Thiệu Hải Ba, Viện trưởng Thiệu! Vị này chính là Chủ tịch huyện Bạch Mã, đồng chí Vương Tư Tiệp.
- Viện trưởng Thiệu, hoan nghênh!
Vương Tư Tiệp cười vươn tay:
- Hôm nay Viện trưởng Thiệu có thể tới, tiệc trà này đúng là thêm phần rực rỡ.
Thiệu Hải Ba cười ha hả, nói:
- Thật hổ thẹn, hổ thẹn, thân là người Bạch Mã những lại chưa có cống hiến gì cho Bạch Mã!
Vương Tư Tiệp khoát tay, nói:
- Viện trưởng Thiệu mời vào bên trong, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài nhân sĩ ưu tú của huyện Bạch Mã chúng ta!
Nhìn Vương Tư Kiệt dẫn Thiệu Hải Ba đi vào chiếc bàn tận cùng bên trong, Trịnh Năng Phúc liền mời Tăng Nghị và Từ Lập đến một bàn trống khác ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên mang lên hạt dưa đồ uống, nói:
- Hai vị ngồi trước, tôi xin lỗi vì không tiếp đón tận tình, đợi tiếp đón hết khách, tôi nhất định lại đây cùng hai người nói chuyện.
Tăng Nghị nâng tây cười nói:
- Phó chánh văn phòng Trịnh cứ đi trước!
Không đến một hồi sau, mọi người đã lục đục tới hết, bàn của Tăng Nghị cũng bắt đầu có người ngồi. Mọi người giới thiệu lẫn nhau, hỏi thăm những lai lịch của người khác. Tiệc trà không nhất định coi trọng chuyện liên hệ, chỉ là giúp những người tham gia quen biết nhau, chia sẻ cho nhau những cơ hội tốt.
Bàn của Tăng Nghị đều là người làm ăn, có người làm chủ thầu, có người làm vật liệu xây dựng, cũng có người mở khách sạn hiệu ăn. Còn có người làm giày da trang phục, nhưng phần lớn đều là hoạt động ở vùng duyên hải, cũng có ở tỉnh thành khác.
- Vị huynh đệ này họ gì, làm nghề gì, ở đâu?
Có người hỏi Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi họ Tăng, tôi làm việc ở khu Bạch Dương tỉnh Nam Giang.
Mọi người liền không có hứng thú. Vì mọi người họ không ở Nam Giang, quan tâm chuyện ở Nam Giang cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, Tăng Nghị tuổi còn trẻ như vậy, cho dù có làm ở đơn vị nhà nước cũng tuyệt đối không thể nhảy cóc lên làm lãnh đạo được. Quen biết hay không cũng chẳng quan trọng.
Khi mọi người đã đến gần đủ, cánh cửa yến tiệc mở rộng. Bí thư huyện ủy Bạch Mã Khổng Phồn Tấn cùng một người đàn ông trung niên tầm ba bảy, ba tám tuổi bước vào cùng một đoàn người phía sau. Trông dáng vẻ như là thành viên bốn bộ ban của huyện.
Khổng Phồn Tấn tiến vào, cười nhẹ, hướng tứ phía vừa chắp tay, nói:
- Các vị bằng hữu, chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Trong sự hồi đáp nhiệt tình, mọi người đều tiến tới bàn trên cùng, còn có một số vị tư cách còn chưa đủ sẽ phân ngồi ở các bàn khác.
Trịnh Năng Phúc lúc này đưa theo một người đàn ông trung niên ba lăm, ba sáu tuổi tới rồi Tăng Nghị này bàn, cười nói:
- La tổng, mời ngồi bàn này!
Người đàn ông trung niên đĩnh đạc ngồi xuống, giơ tay, cười:
- Các vị, La Quốc Kiên chúc mọi người năm mới phát tài, phát tài!
Tay vừa duỗi ra, hai tay đeo đến tám cái nhẫn vầng, khiến mọi người choáng váng. Vừa nhìn vào danh thiếp liền biết, hóa ra vị La Quốc Thiên này là làm xây dựng cầu đường.
Mọi người nhận danh thiếp, cũng đều cười mà nhận lấy, nhưng cũng không cùng La Quốc Kiên nói thêm điều gì. Ngồi ở đây hầu như đều là những người nhà giàu, nhưng lạ là, người nhà giàu ngại không giao tiếp với một loại người, chính là kẻ giàu mới nổi.
Trịnh Năng Phúc lúc này tìm thêm một cái ghế, ngồi ở bàn, cười nói:
- Hôm nay nhiệm vụ tôi, chính là tiếp đãi các vị thật tốt, cần thứ gì, cứ việc bảo tôi!
La Quốc Kiên vừa lúc ngồi ở bên cạnh Tăng Nghị, thấy không ai để ý đến gã, cũng có chút xấu hổ, liền hỏi:
- Vị huynh đệ này làm việc ở nơi nào?
Tăng Nghị cười nói:
- Nam Giang!
- Nam Giang là một nơi tốt, lão La tôi đã đi qua, mỹ nữ rất nhiều, lại rất phóng thoáng. Ai cha, thật là “hoa tươi”…
La Quốc Kiên nói tới đây, xem không khí có vẻ lạ, chỉ biết chính mình nói chuyện trong trường hợp này không thích hợp, cười ha hả, giơ tay khoác vai Tăng Nghị, thân thiết vỗ vai, nói:
- Huynh đệ, nếu ở Nam Giang có cửa phát tài thì chớ quên lão La tôi! Lão La tôi là một người có trước sau. Có tiền, mọi người cùng kiếm, kiếm được tiền rồi sẽ không để ai thiệt cả.
Từ Lập để tay ở trên bàn, chỉ cần Tăng Nghị chau mày, y sẽ lôi tên La Quốc Kiên này ra ngoài.
Tăng Nghị thản nhiên cười nói:
- Không dám, không dám!
La Quốc Kiên thấy chính mình đã hóa giải được tình huống xấu hổ này, liền bỏ tay khỏi Tăng Nghị, hỏi mọi người cùng ngồi trên bàn:
- - Lúc tôi vừa mới đến, thấy ngoài cửa đậu một chiếc xe. Thực con mẹ nó có hứng thú, biển số Nam aaaaa! Các người biết đó là xe của ai không? Tôi muốn tìm người đó mua lại, đi chiếc xe này chắc là kẻ có quyền uy.
Tất cả mọi người đều cười, biển số Nam aaaaa, khẳng định là xe của Nam Giang. Có một người Nam Giang ngồi bên cạnh anh, còn hỏi chúng ta làm gì? La Quốc Kiên này cũng không hiểu gì, nghĩ lại thật đúng là ngây thơ, cái loại dãy số xe này, đâu phải dùng tiền là có thể mua được.
Tuy nhiên, mọi người cũng đều cảm thấy lạ, thầm nghĩ huyện Bạch Mã từ khi nào có thêm một nhân vật lợi hại như vậy. Không ngờ ở tỉnh Nam Giang lại có thể dùng được. Trước đây chưa từng nghe ai nói.
La Quốc Kiên lấy lại tinh thần, lại đẩy Tăng Nghị, lớn tiếng reo lên:
- Huynh đệ, cậu không phải ở Nam Giang sao, cậu có biết không?
- Không rõ lắm!
Tăng Nghị thản nhiên nói.
La Quốc Kiên liền nói:
- Xe khí phách như vậy, vẫn là huyện Bạch Mã đi, cậu ở Nam Giang lăn lộn vậy mà lại không biết? Không phải lão La tôi nhiều chuyện, cậu lăn lộn như vậy mà cũng được hả?
Người trên bàn đều nhìn trông trước trông sau, giả bộ không nghe thấy. Lời này của La Quốc Kiên có chút quá đáng rồi. Như vậy có khác gì là trước mặt mọi người răn dạy người khác. Mọi người bèo nước gặp nhau thôi! Chưa nói đến người ta lăn lộn ở Nam Giang, lẽ nào lại nhất định phải biết chiếc xe kia là của ai hay sao?
Người trên bàn đều nhìn trông trước trông sau, giả bộ không nghe thấy. Lời này của La Quốc Kiên có chút quá đáng rồi. Như vậy có khác gì là trước mặt mọi người răn dạy người khác. Mọi người bèo nước gặp nhau thôi! Chưa nói đến người ta lăn lộn ở Nam Giang, lẽ nào lại nhất định phải biết chiếc xe kia là của ai hay sao?