Quách Bằng Huy là cục trưởng cục y tế, từng đi theo Phan Bảo Tấn đến nhà của Băng Hàn Bách để thăm hỏi một lần, ở đó ông đã được gặp Băng Lăng cho nên bây giờ vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Mọi người lại quay qua nhìn Quách Bằng Huy, thầm nghĩ hành động của Quách Bằng Huy thực sự là có chút không được tự nhiên.
Tăng Nghị lúc này cười nói:
- Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Băng Lăng, bạn đại học cũ của tôi, mới được điều từ Quân Sơn tới Nam Giang, hiện nay công tác tại viện Trung y của tỉnh.
Cho dù là một kẻ thiếu đầu óc như Thang Vệ Quốc cũng đã đoán được thân phận của Băng Lăng trong nháy mắt. Vốn dĩ họ Băng cũng đã rất hiếm gặp, lại còn là tới từ Quân Sơn, hơn nữa với cái kiểu ân cần như vậy của Quách Bằng Huy, nếu còn đoán không ra vị mỹ nữ trước mặt là ai nữa thì cũng quá mất công có cái đầu để làm gì.
- Băng Lăng, đây chính là chị của tôi, Hướng Nam. Đây là Vệ Quốc đại ca. Đây là Thiệu sư huynh. Cố tổng của tập đoàn Danh Sĩ. Cục trưởng Trần của phân cục Thiên phủ. Ông chủ Tả…
Băng Lăng cực kỳ vui vẻ, đi lên bắt tay làm quen một lượt với mọi người, nói chuyện rất có lễ.
Tươi cười không hề giảm trên khuôn mặt mỗi người, nhưng ánh mắt cũng đang âm thầm trao đổi với nhau. Tất cả mọi người muốn có được đáp án từ người khác về vấn đề, khi nào thì Tăng Nghị lại có thêm được một người bạn học như vậy, lại còn là thiên kim tiểu thư của của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Giang nữa chứ, trước kia chưa từng nghe nói qua.
Làm quen xong, mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ. Tăng Nghị hôm nay là nhân vật chính, bị mọi người đặt ngồi ở chính giữa, Vi Hướng Nam và Băng Lăng ngồi ở bên tay trái hắn, còn lại mấy người đàn ông thì ngồi hết bên phải, ngồi như vậy chủ yếu là để tiện cho việc uống rượu.
Ngoại trừ Băng Lăng, mọi người ngồi ở đây đều đã quen biết nhau lâu rồi, đề tài trong bữa tiệc có rất nhiều, Băng Lăng gần như đều chỉ ngồi mỉm cười lắng nghe, nhưng vẫn ở thời điểm thích hợp xen vào nói một hai câu. Cô muốn hòa nhập vào bên trong tập thể này.
Vi Hướng Nam đều đem tất cả những cử chỉ này của Băng Lăng thu hết vào trong mắt, nhất là ánh mắt mà Băng Lăng nhìn Tăng Nghị mỗi lần, Vi Hướng Nam rất quen thuộc ánh mắt này, cũng ánh mắt đó, cô đã gặp được ở trên người Long Mỹ Tâm, ở trên người Diệp Thanh Hạm, ở trên người Thôi Ân Hi, bây giờ lại gặp lại trên người Băng Lăng.
Cầm lấy cốc nước, khẽ nhấp một ngụm, Vi Hướng Nam liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trong lần quyên tiền trước, Long Mỹ Tâm và Thôi Ân Hi chỉ vì một bức thư pháp mà không tiếc tranh đến mặt đỏ tai hồng, sau đó cả hai đều bị người nhà cấm túc, còn Diệp Thanh Hạm sau lần đó cũng đột nhiên đều cướp hết những công tác nào phải đi xa làm việc, mấy tháng nay vẫn bay ở bên ngoài.
Đây rõ ràng chính là một bàn cờ “Tam thâu”, bây giờ lại thêm một Băng Lăng nữa.
Vi Hướng Nam chỉ mới nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau đầu. Nếu mấy cô gái này đều giống như Diệp Thanh Hạm thì cũng liền thôi, nhưng mấu chốt là mỗi người đều có lai lịch không bình thường, nếu xử lý không tốt, có thể dẫn đến chuyện tốt thành chuyện xấu.
- Chị Nam, có phải chị uống rượu nên không thoải mái không?
Băng Lăng thấy vẻ mặt khác thường của Vi Hướng Nam, quan tâm hỏi thăm một câu.
Vi Hướng Nam chỉ cười lắc đầu, đem cốc trà trong tay đặt xuống, nói:
- Chỉ là nước lạnh mà thôi.
Băng Lăng lập tức liền gọi nhân viên phục vụ tới đổi một ấm trà mới ngâm, sau đó nói:
- Nam tỷ, hai bảo bối nhà chị nhất định là rất đáng yêu nhỉ?
Vi Hướng Nam sao mà không rõ được ý tứ của Băng Lăng được, nói:
- Có rảnh thì tới nhà chị chơi cũng được, khi đó là có thể gặp hai đứa rồi. Chúng đều là chú khỉ con, mỗi ngày đều đại náo Thiên cung, em tới sẽ giật mình cho xem.
Băng Lăng liền mỉm cười, nói:
- Vậy khi nào em phải tới chơi một lần mới được.
Vi Hướng Nam cười dài, sau đó cũng không nói gì nữa, nên tới thì vẫn là sẽ tới, để cho Tăng Nghị tự đi mà phiền não đi. Dù sao thì cho dù cô muốn nhúng tay vào cũng căn bản là nhúng tay không nổi.
Đến lúc tan cuộc, mọi người đều uống được có chút say, nếu có lái xe tiếp thì thẳng đi về nhà, còn không có lái xe tiếp thì cũng không cố gây sức ép gì cả, trực tiếp để cho Cố Hiến Khôn sắp xếp phòng trong khách sạn rồi ở lại luôn.
Nhìn xe của Băng Lăng rời khỏi, Vi Hướng Nam liền hỏi Tăng Nghị:
- Em định về nhà hay là trở về Bạch Dương?
Tăng Nghị nói:
- Sáng mai em có một hội nghị, bây giờ em quay về thẳng Bạch Dương.
Vi Hướng Nam cũng chỉ dặn dò Từ Lực phải chú ý an toàn trên đường đi, lại dặn Tăng Nghị về tới nơi uống trước cốc nước rồi hãy ngủ, đến khi đưa Tăng Nghị lên xe, Vi Hướng Nam lại nói:
- Đúng rồi, Thanh Hạm nhờ chị nói với em một câu chúc mừng. Chị tính qua một thời gian nữa sẽ đem vài tấm biển chuyển qua cho cô ấy làm.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Vâng, em biết rồi, chị cũng sớm trở về nghỉ đi.
Sau khi lên xe, mới vừa rồi còn có chút men say, nhưng bây giờ thì trong ánh mắt Tăng Nghị rốt cục cũng nhìn không ra chút nào điều đó, hắn rút điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình biểu hiện mới tin nhắn mới gửi từ Diệp Thanh Hạm, nội dung là bản thân cô ở bên ngoài, không thể tự mình tới chúc mừng, cũng liền gửi lời chúc từ xa, chúc Tăng Nghị từng bước thăng chức, tiền đồ vô lượng.
Tăng Nghị hơi nhẹ thở dài một tiếng, câu nói vừa rồi của Vi Hướng Nam chỉ cái gì, Tăng Nghị hiểu. Vi Hướng Nam cảm thấy Diệp THanh Hạm có thể là vì tự ti về địa vị của mình nên mới lựa chọn rời khỏi Vinh Thành. Nhưng Tăng Nghị biết, đây có lẽ là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa, là Diệp Thanh Hạm không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Người ta vẫn nói “Mã sấu mao trường, nhân cùng chí đoản” (ngựa gầy thì lông dài, người nghèo thì không chí lớn), rất nhiều người đàn ông chân chính, cũng sẽ có khi “Anh hùng khí đoản” (gặp phải lúc thất thế), nhưng từ này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người Diệp Thanh Hạm.
Trên người Diệp Thanh Hạm, có rất nhiều chỗ mà mọi người cảm thấy buồn cười, ví dụ như sự cố chấp, sự kiên trì của cô. Trong mắt rất nhiều người, họ cảm thấy khó mà hiểu được điều đó. Nhưng Tăng Nghị lại hoàn toàn hiểu được những điều này, bởi vì từ trên người Diệp Thanh Hạm, Tăng Nghị có thể nhìn thấy bóng dáng của chính anh ngày trước. Anh cảm thấy trong đám bạn bè xung quanh của mình, Diệp Thanh Hạm ngược lại là một người bạn chân thực nhất của mình.
Khi bạn bè gặp nhau, Diệp Thanh Hạm là người duy nhất không nghĩ gì mà đi tới trước chào hỏi nhau, điểm này những người khác đều làm không được. Mỗi người trước khi đưa tay ra đều đã suy nghĩ cặn kẽ về kết quả sau đó, bởi vậy việc đưa tay hay không, cách thức, cấp bậc của tay đều trải qua sự tính toán rất tỉ mỉ.
Bình thường thì mọi người cũng thường tụ tập cùng một chỗ ăn cơm, hoặc anh mời, hoặc tôi mời, mỗi lần cũng sẽ gọi cả Diệp Thanh Hạm tới, Diệp Thanh Hạm cũng mỗi lần đều tới, nhưng cũng không có ai trông đợi vào việc Diệp Thanh Hạm sẽ mời lại. Nhưng cứ cách một đoạn thời gian, Diệp Thanh Hạm đều sẽ mời lại mọi người, có thể khách sạn mời khách không quá cao cấp, có lúc là lẩu, cũng có khi là món nướng, nhưng khẳng định đều đã lựa chọn kỹ càng, đảm bảo rượu nước đầy đủ.
Chỉ có điều mỗi lần đến lượt Diệp Thanh Hạm mời khách, người sẽ không bao giờ đủ hết, chỉ có hai người mỗi lần đều tới, một là Tăng Nghị, một là ông chủ Tả.
Nguyên nhân của nó, Tăng Nghị rất rõ ràng, có lẽ rất nhiều người cảm thấy được không đáng để đi.
Diệp Thanh Hạm mặc dù quen biết rất nhiều người xung quanh Tăng Nghị, nhưng chưa bao giờ cô chủ động mở một bữa tiệc cho anh. Cho dù là Tôn Duệ, người mà ngày trước từng ca hát cùng cô ở Thanh Giang, cũng đã thông qua sự giới thiệu của David, xin vào một công ty của Mỹ làm việc, lúc này cô ta đang làm thủ tục xuất ngoại, cũng đã từng làm vậy.
Trong cái thế giới trần tục này, có quá nhiều thứ thật cũng giả, mà giả cũng thật, dưới cái bề ngoài thật thật giả giả đó, có một chút chân thực, nhưng cũng trở nên giả dối, mà những thứ giả dối, lại trở nên rất chân thực.
Một người có địa vị cao hay thấp, năng lực cũng có ít hay nhiều. Anh có thể cảm thấy Diệp Thanh Hạm giả trang thanh cao, cảm thấy cô ta ngây thơ, cảm thấy cô ta thật buồn cười. Nhưng đợi đến khi nước hạ mây mù cũng tan, anh cho rằng sẽ là ai còn đứng lại bên cạnh anh?
Tăng Nghị gửi một tin nhắn trả lời cho Diệp Thanh Hạm:
- Nhiều chú ý, đừng cố gắng quá sức.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, trên màn hình di động lại hiện ra số của Long Mỹ Tâm, dãy số này Tăng Nghị đã gọi tới rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Thêm một lần gọi đi, bên kia vẫn giống lúc trước là lời đáp không thể gọi được, Tăng Nghị chỉ đành phải ngắt cuộc gọi, lật đi lật lại, trên màn hình lại hiện ra số của Thôi Ân Hi, ngón tay khẽ gõ hai cái, nhưng cuối cùng Tăng Nghị cũng không gọi đi mà cầm điện thoại tắt nguồn hẳn.
Lúc này Diệp Thanh Hạm vẫn chưa ngủ, cô đang vội xem tài liệu, nhìn thấy Tăng Nghị gửi tin nhắn tới, cô ngừng lại vài giây, sau đó là nước mắt khẽ chảy ra nơi mi mắt.
Sáng hôm sau, Tăng Nghị mở xong cuộc họp, chuẩn bị đi công trường của tập đoàn Cửu Thái.
Từ Lực ngừng xe ở trước bảo tàng lưu niệm văn hóa Hồng Sắc, sau đó liền đi tới chỗ công trường cách đó không xa, anh đi tìm Tô Kiện Thuần mấy người.
Không mất bao lâu thời gian, mấy người Tô Kiện Thuần cũng bước nhanh tới đây, tất cả đều mặc đồng phục bảo vệ màu rằn ri, còn dắt theo hai con chó to, màu lông tạp, vừa nhìn là biết không phải giống gì nữa, không biết mấy người này kiếm từ chỗ nào tới được.
- Tăng Nghị, cậu lại đây làm gì?
Tô Kiện Thuần nhìn thấy Tăng Nghị, có vẻ rất vui.
Tăng Nghị cười nói:
- Hôm qua mời mấy người đi uống rượu, mấy người không đi, tôi chỉ đành phải tự mình tới đây một chuyến thôi.
Tô Kiện Thuần lau vài cái lên cái đầu trọc lốc của mình, cười to nói:
- Cậu em cũng đừng trách làm gì, cậu em lên chức, mấy anh em đây vui mừng còn không kịp, nhưng mấy anh em chúng tôi đều là người quê mùa, ngồi không được mâm trên, nếu đi chỉ sợ làm cho cậu mất mặt mà thôi. Chúng ta vẫn là tới chợ đêm uống một bữa thả phanh là tốt nhất, lại thoải mái.
Tăng Nghị sớm đã biết Tô Kiện Thuần sẽ nói như vậy, cũng chỉ nói lại:
- Được, vậy nói chắc rồi.
Quay qua nhìn một cái, Tăng Nghị nhìn hai con chó tạp kia, không ngờ chúng lại bị Tô Kiện Thuần huấn luyện được hữu mô hữu dạng, ngồi xổm một bên không nhúc nhích, cái tai rất cơ linh dựng thẳng lên, liền hỏi:
- Lúc nào thì nuôi mấy con chó này?
- Công trường quá rộng, không có con chó nào cũng không được.
Tô Kiện Thuần cười đáp:
- Cái này so với camera còn tốt hơn, có động tĩnh gì lập tức là biết ngay.
Tăng Nghị cười:
- Nơi này cũng là nơi náo nhiệt, chắc là không đến mức thiếu an toàn như vậy chứ.
- Nói thì nói vậy, nhưng đã nhận tiền công thì phải làm việc cho nó tốt.
Tô Kiện Thuần khoát tay, nói:
- Bây giờ thế nào, tôi dẫn cậu vào trong xem?
- Được.
Tăng Nghị cũng không có việc gì, liền đáp:
- Vào trong xem thử đi.
Đoàn người đi vào trong công trường không bao lâu, Đinh Phong biết được tin tức liền chạy tới, từ xa đã cười nói:
- Chủ nhiệm Tăng, anh tới kiểm tra công việc như thế nào không thông báo cho tôi một tiếng, tôi còn trước sắp xếp một đội hoan nghênh ở cửa chứ.
- Công việc kiểm tra cũng không tới được phiên tôi, tôi vẫn chưa đủ tư cách, tôi chỉ là tới nhìn xem thử thôi.
Tăng Nghị cười cùng Đinh Phong bắt tay.
- Thế nào, công trình vẫn tiến triển thuận lợi chứ?
- Thuận lợi.
Đinh Phong biết Tăng Nghị và ông chủ Đổng Lực Dương của gã có quan hệ sâu, đâu dám chậm trễ, lúc này liền trình bày cụ thể:
- Giai đoạn thứ nhất gồm hai tòa nhà này cũng đã xong rồi, trước mắt đang tiến hành hoàn thiện bên ngoài. Giai đoạn hai gồm mấy tòa nhà kia cũng đã xây dựng được một nửa, đều rất thuận lợi. Mấy người Lão Tô cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong khoảng thời gian này, từ sau khi bọn họ tới, công trình vẫn luôn gió êm sóng lặng, một chút sai lầm cũng chưa từng có.
Tăng Nghị cười qua, Đinh Phong này là biết chính hắn thích nghe cái gì thì liền nói cái đó, hắn nhìn công trường đang chìm trong nắng nóng mặt trời, nói:
- Đinh tổng, tôi muốn thảo luận vài việc với anh.
Đinh Phong ngay lập tức nói:
- Nói cái gì mà thương lượng chứ, nếu Chủ nhiệm Tăng có việc thì cứ chỉ đạo thôi là được.
Mọi người lại quay qua nhìn Quách Bằng Huy, thầm nghĩ hành động của Quách Bằng Huy thực sự là có chút không được tự nhiên.
Tăng Nghị lúc này cười nói:
- Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Băng Lăng, bạn đại học cũ của tôi, mới được điều từ Quân Sơn tới Nam Giang, hiện nay công tác tại viện Trung y của tỉnh.
Cho dù là một kẻ thiếu đầu óc như Thang Vệ Quốc cũng đã đoán được thân phận của Băng Lăng trong nháy mắt. Vốn dĩ họ Băng cũng đã rất hiếm gặp, lại còn là tới từ Quân Sơn, hơn nữa với cái kiểu ân cần như vậy của Quách Bằng Huy, nếu còn đoán không ra vị mỹ nữ trước mặt là ai nữa thì cũng quá mất công có cái đầu để làm gì.
- Băng Lăng, đây chính là chị của tôi, Hướng Nam. Đây là Vệ Quốc đại ca. Đây là Thiệu sư huynh. Cố tổng của tập đoàn Danh Sĩ. Cục trưởng Trần của phân cục Thiên phủ. Ông chủ Tả…
Băng Lăng cực kỳ vui vẻ, đi lên bắt tay làm quen một lượt với mọi người, nói chuyện rất có lễ.
Tươi cười không hề giảm trên khuôn mặt mỗi người, nhưng ánh mắt cũng đang âm thầm trao đổi với nhau. Tất cả mọi người muốn có được đáp án từ người khác về vấn đề, khi nào thì Tăng Nghị lại có thêm được một người bạn học như vậy, lại còn là thiên kim tiểu thư của của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Giang nữa chứ, trước kia chưa từng nghe nói qua.
Làm quen xong, mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ. Tăng Nghị hôm nay là nhân vật chính, bị mọi người đặt ngồi ở chính giữa, Vi Hướng Nam và Băng Lăng ngồi ở bên tay trái hắn, còn lại mấy người đàn ông thì ngồi hết bên phải, ngồi như vậy chủ yếu là để tiện cho việc uống rượu.
Ngoại trừ Băng Lăng, mọi người ngồi ở đây đều đã quen biết nhau lâu rồi, đề tài trong bữa tiệc có rất nhiều, Băng Lăng gần như đều chỉ ngồi mỉm cười lắng nghe, nhưng vẫn ở thời điểm thích hợp xen vào nói một hai câu. Cô muốn hòa nhập vào bên trong tập thể này.
Vi Hướng Nam đều đem tất cả những cử chỉ này của Băng Lăng thu hết vào trong mắt, nhất là ánh mắt mà Băng Lăng nhìn Tăng Nghị mỗi lần, Vi Hướng Nam rất quen thuộc ánh mắt này, cũng ánh mắt đó, cô đã gặp được ở trên người Long Mỹ Tâm, ở trên người Diệp Thanh Hạm, ở trên người Thôi Ân Hi, bây giờ lại gặp lại trên người Băng Lăng.
Cầm lấy cốc nước, khẽ nhấp một ngụm, Vi Hướng Nam liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trong lần quyên tiền trước, Long Mỹ Tâm và Thôi Ân Hi chỉ vì một bức thư pháp mà không tiếc tranh đến mặt đỏ tai hồng, sau đó cả hai đều bị người nhà cấm túc, còn Diệp Thanh Hạm sau lần đó cũng đột nhiên đều cướp hết những công tác nào phải đi xa làm việc, mấy tháng nay vẫn bay ở bên ngoài.
Đây rõ ràng chính là một bàn cờ “Tam thâu”, bây giờ lại thêm một Băng Lăng nữa.
Vi Hướng Nam chỉ mới nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau đầu. Nếu mấy cô gái này đều giống như Diệp Thanh Hạm thì cũng liền thôi, nhưng mấu chốt là mỗi người đều có lai lịch không bình thường, nếu xử lý không tốt, có thể dẫn đến chuyện tốt thành chuyện xấu.
- Chị Nam, có phải chị uống rượu nên không thoải mái không?
Băng Lăng thấy vẻ mặt khác thường của Vi Hướng Nam, quan tâm hỏi thăm một câu.
Vi Hướng Nam chỉ cười lắc đầu, đem cốc trà trong tay đặt xuống, nói:
- Chỉ là nước lạnh mà thôi.
Băng Lăng lập tức liền gọi nhân viên phục vụ tới đổi một ấm trà mới ngâm, sau đó nói:
- Nam tỷ, hai bảo bối nhà chị nhất định là rất đáng yêu nhỉ?
Vi Hướng Nam sao mà không rõ được ý tứ của Băng Lăng được, nói:
- Có rảnh thì tới nhà chị chơi cũng được, khi đó là có thể gặp hai đứa rồi. Chúng đều là chú khỉ con, mỗi ngày đều đại náo Thiên cung, em tới sẽ giật mình cho xem.
Băng Lăng liền mỉm cười, nói:
- Vậy khi nào em phải tới chơi một lần mới được.
Vi Hướng Nam cười dài, sau đó cũng không nói gì nữa, nên tới thì vẫn là sẽ tới, để cho Tăng Nghị tự đi mà phiền não đi. Dù sao thì cho dù cô muốn nhúng tay vào cũng căn bản là nhúng tay không nổi.
Đến lúc tan cuộc, mọi người đều uống được có chút say, nếu có lái xe tiếp thì thẳng đi về nhà, còn không có lái xe tiếp thì cũng không cố gây sức ép gì cả, trực tiếp để cho Cố Hiến Khôn sắp xếp phòng trong khách sạn rồi ở lại luôn.
Nhìn xe của Băng Lăng rời khỏi, Vi Hướng Nam liền hỏi Tăng Nghị:
- Em định về nhà hay là trở về Bạch Dương?
Tăng Nghị nói:
- Sáng mai em có một hội nghị, bây giờ em quay về thẳng Bạch Dương.
Vi Hướng Nam cũng chỉ dặn dò Từ Lực phải chú ý an toàn trên đường đi, lại dặn Tăng Nghị về tới nơi uống trước cốc nước rồi hãy ngủ, đến khi đưa Tăng Nghị lên xe, Vi Hướng Nam lại nói:
- Đúng rồi, Thanh Hạm nhờ chị nói với em một câu chúc mừng. Chị tính qua một thời gian nữa sẽ đem vài tấm biển chuyển qua cho cô ấy làm.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Vâng, em biết rồi, chị cũng sớm trở về nghỉ đi.
Sau khi lên xe, mới vừa rồi còn có chút men say, nhưng bây giờ thì trong ánh mắt Tăng Nghị rốt cục cũng nhìn không ra chút nào điều đó, hắn rút điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình biểu hiện mới tin nhắn mới gửi từ Diệp Thanh Hạm, nội dung là bản thân cô ở bên ngoài, không thể tự mình tới chúc mừng, cũng liền gửi lời chúc từ xa, chúc Tăng Nghị từng bước thăng chức, tiền đồ vô lượng.
Tăng Nghị hơi nhẹ thở dài một tiếng, câu nói vừa rồi của Vi Hướng Nam chỉ cái gì, Tăng Nghị hiểu. Vi Hướng Nam cảm thấy Diệp THanh Hạm có thể là vì tự ti về địa vị của mình nên mới lựa chọn rời khỏi Vinh Thành. Nhưng Tăng Nghị biết, đây có lẽ là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa, là Diệp Thanh Hạm không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Người ta vẫn nói “Mã sấu mao trường, nhân cùng chí đoản” (ngựa gầy thì lông dài, người nghèo thì không chí lớn), rất nhiều người đàn ông chân chính, cũng sẽ có khi “Anh hùng khí đoản” (gặp phải lúc thất thế), nhưng từ này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người Diệp Thanh Hạm.
Trên người Diệp Thanh Hạm, có rất nhiều chỗ mà mọi người cảm thấy buồn cười, ví dụ như sự cố chấp, sự kiên trì của cô. Trong mắt rất nhiều người, họ cảm thấy khó mà hiểu được điều đó. Nhưng Tăng Nghị lại hoàn toàn hiểu được những điều này, bởi vì từ trên người Diệp Thanh Hạm, Tăng Nghị có thể nhìn thấy bóng dáng của chính anh ngày trước. Anh cảm thấy trong đám bạn bè xung quanh của mình, Diệp Thanh Hạm ngược lại là một người bạn chân thực nhất của mình.
Khi bạn bè gặp nhau, Diệp Thanh Hạm là người duy nhất không nghĩ gì mà đi tới trước chào hỏi nhau, điểm này những người khác đều làm không được. Mỗi người trước khi đưa tay ra đều đã suy nghĩ cặn kẽ về kết quả sau đó, bởi vậy việc đưa tay hay không, cách thức, cấp bậc của tay đều trải qua sự tính toán rất tỉ mỉ.
Bình thường thì mọi người cũng thường tụ tập cùng một chỗ ăn cơm, hoặc anh mời, hoặc tôi mời, mỗi lần cũng sẽ gọi cả Diệp Thanh Hạm tới, Diệp Thanh Hạm cũng mỗi lần đều tới, nhưng cũng không có ai trông đợi vào việc Diệp Thanh Hạm sẽ mời lại. Nhưng cứ cách một đoạn thời gian, Diệp Thanh Hạm đều sẽ mời lại mọi người, có thể khách sạn mời khách không quá cao cấp, có lúc là lẩu, cũng có khi là món nướng, nhưng khẳng định đều đã lựa chọn kỹ càng, đảm bảo rượu nước đầy đủ.
Chỉ có điều mỗi lần đến lượt Diệp Thanh Hạm mời khách, người sẽ không bao giờ đủ hết, chỉ có hai người mỗi lần đều tới, một là Tăng Nghị, một là ông chủ Tả.
Nguyên nhân của nó, Tăng Nghị rất rõ ràng, có lẽ rất nhiều người cảm thấy được không đáng để đi.
Diệp Thanh Hạm mặc dù quen biết rất nhiều người xung quanh Tăng Nghị, nhưng chưa bao giờ cô chủ động mở một bữa tiệc cho anh. Cho dù là Tôn Duệ, người mà ngày trước từng ca hát cùng cô ở Thanh Giang, cũng đã thông qua sự giới thiệu của David, xin vào một công ty của Mỹ làm việc, lúc này cô ta đang làm thủ tục xuất ngoại, cũng đã từng làm vậy.
Trong cái thế giới trần tục này, có quá nhiều thứ thật cũng giả, mà giả cũng thật, dưới cái bề ngoài thật thật giả giả đó, có một chút chân thực, nhưng cũng trở nên giả dối, mà những thứ giả dối, lại trở nên rất chân thực.
Một người có địa vị cao hay thấp, năng lực cũng có ít hay nhiều. Anh có thể cảm thấy Diệp Thanh Hạm giả trang thanh cao, cảm thấy cô ta ngây thơ, cảm thấy cô ta thật buồn cười. Nhưng đợi đến khi nước hạ mây mù cũng tan, anh cho rằng sẽ là ai còn đứng lại bên cạnh anh?
Tăng Nghị gửi một tin nhắn trả lời cho Diệp Thanh Hạm:
- Nhiều chú ý, đừng cố gắng quá sức.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, trên màn hình di động lại hiện ra số của Long Mỹ Tâm, dãy số này Tăng Nghị đã gọi tới rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Thêm một lần gọi đi, bên kia vẫn giống lúc trước là lời đáp không thể gọi được, Tăng Nghị chỉ đành phải ngắt cuộc gọi, lật đi lật lại, trên màn hình lại hiện ra số của Thôi Ân Hi, ngón tay khẽ gõ hai cái, nhưng cuối cùng Tăng Nghị cũng không gọi đi mà cầm điện thoại tắt nguồn hẳn.
Lúc này Diệp Thanh Hạm vẫn chưa ngủ, cô đang vội xem tài liệu, nhìn thấy Tăng Nghị gửi tin nhắn tới, cô ngừng lại vài giây, sau đó là nước mắt khẽ chảy ra nơi mi mắt.
Sáng hôm sau, Tăng Nghị mở xong cuộc họp, chuẩn bị đi công trường của tập đoàn Cửu Thái.
Từ Lực ngừng xe ở trước bảo tàng lưu niệm văn hóa Hồng Sắc, sau đó liền đi tới chỗ công trường cách đó không xa, anh đi tìm Tô Kiện Thuần mấy người.
Không mất bao lâu thời gian, mấy người Tô Kiện Thuần cũng bước nhanh tới đây, tất cả đều mặc đồng phục bảo vệ màu rằn ri, còn dắt theo hai con chó to, màu lông tạp, vừa nhìn là biết không phải giống gì nữa, không biết mấy người này kiếm từ chỗ nào tới được.
- Tăng Nghị, cậu lại đây làm gì?
Tô Kiện Thuần nhìn thấy Tăng Nghị, có vẻ rất vui.
Tăng Nghị cười nói:
- Hôm qua mời mấy người đi uống rượu, mấy người không đi, tôi chỉ đành phải tự mình tới đây một chuyến thôi.
Tô Kiện Thuần lau vài cái lên cái đầu trọc lốc của mình, cười to nói:
- Cậu em cũng đừng trách làm gì, cậu em lên chức, mấy anh em đây vui mừng còn không kịp, nhưng mấy anh em chúng tôi đều là người quê mùa, ngồi không được mâm trên, nếu đi chỉ sợ làm cho cậu mất mặt mà thôi. Chúng ta vẫn là tới chợ đêm uống một bữa thả phanh là tốt nhất, lại thoải mái.
Tăng Nghị sớm đã biết Tô Kiện Thuần sẽ nói như vậy, cũng chỉ nói lại:
- Được, vậy nói chắc rồi.
Quay qua nhìn một cái, Tăng Nghị nhìn hai con chó tạp kia, không ngờ chúng lại bị Tô Kiện Thuần huấn luyện được hữu mô hữu dạng, ngồi xổm một bên không nhúc nhích, cái tai rất cơ linh dựng thẳng lên, liền hỏi:
- Lúc nào thì nuôi mấy con chó này?
- Công trường quá rộng, không có con chó nào cũng không được.
Tô Kiện Thuần cười đáp:
- Cái này so với camera còn tốt hơn, có động tĩnh gì lập tức là biết ngay.
Tăng Nghị cười:
- Nơi này cũng là nơi náo nhiệt, chắc là không đến mức thiếu an toàn như vậy chứ.
- Nói thì nói vậy, nhưng đã nhận tiền công thì phải làm việc cho nó tốt.
Tô Kiện Thuần khoát tay, nói:
- Bây giờ thế nào, tôi dẫn cậu vào trong xem?
- Được.
Tăng Nghị cũng không có việc gì, liền đáp:
- Vào trong xem thử đi.
Đoàn người đi vào trong công trường không bao lâu, Đinh Phong biết được tin tức liền chạy tới, từ xa đã cười nói:
- Chủ nhiệm Tăng, anh tới kiểm tra công việc như thế nào không thông báo cho tôi một tiếng, tôi còn trước sắp xếp một đội hoan nghênh ở cửa chứ.
- Công việc kiểm tra cũng không tới được phiên tôi, tôi vẫn chưa đủ tư cách, tôi chỉ là tới nhìn xem thử thôi.
Tăng Nghị cười cùng Đinh Phong bắt tay.
- Thế nào, công trình vẫn tiến triển thuận lợi chứ?
- Thuận lợi.
Đinh Phong biết Tăng Nghị và ông chủ Đổng Lực Dương của gã có quan hệ sâu, đâu dám chậm trễ, lúc này liền trình bày cụ thể:
- Giai đoạn thứ nhất gồm hai tòa nhà này cũng đã xong rồi, trước mắt đang tiến hành hoàn thiện bên ngoài. Giai đoạn hai gồm mấy tòa nhà kia cũng đã xây dựng được một nửa, đều rất thuận lợi. Mấy người Lão Tô cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong khoảng thời gian này, từ sau khi bọn họ tới, công trình vẫn luôn gió êm sóng lặng, một chút sai lầm cũng chưa từng có.
Tăng Nghị cười qua, Đinh Phong này là biết chính hắn thích nghe cái gì thì liền nói cái đó, hắn nhìn công trường đang chìm trong nắng nóng mặt trời, nói:
- Đinh tổng, tôi muốn thảo luận vài việc với anh.
Đinh Phong ngay lập tức nói:
- Nói cái gì mà thương lượng chứ, nếu Chủ nhiệm Tăng có việc thì cứ chỉ đạo thôi là được.