Chủ nhiệm Uông đứng dậy xin lỗi, khẩn trương đuổi theo. Tăng Nghị là do ông mời tới, bị như vầy, ông trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
- Trình độ không tốt lại còn làm cao.
Hoa Sơn oán giận mắng một câu:
- Người của hiệp hội trung y đều là một loại đức hạnh thối.
Cố Hiến Khôn trừng mắt nhìn ông ta:
- Ông nói gì vậy? Trình độ của người khác không tốt, vậy của ông thì sao?
Hoa Sơn không nói gì, nhưng trong lòng không phục. Tôi trình độ không được, nhưng làm sao liếc mắt một cái đã phát hiện ra gã tiểu tử này thật giả lẫn lộn.
Bạch Mộc Thông mỉm cười lơ đễnh. Ông ta cũng hiểu trung y trẻ tuổi như vậy, nhiều ít có điểm không đáng tin cậy. Ông ta cầm lấy phương thuốc của mình, đưa cho Cố Minh Châu:
- Chủ tịch Cố, đây là đơn thuôc. Sáng tối uống một lần. Tốt nhất là bỏ thêm đường đỏ để làm vị dẫn. Hiệu quả sẽ rất tốt.
- Bạch tiên sinh lo lắng quá!
Cố Minh Châu cười nhận lấy, cũng không xem qua phương thuốc mà giao cho Cố Hiến Khôn.
Cố Hiến Khôn cầm lấy phương thuốc, nhìn lướt qua, sắc mặt đại biến, vội vàng nói một câu:
- Tôi hiện tại an bài người đi bốc thuốc.
Sau đó bước nhanh ra phòng tiếp khách.
Mẹ bị bệnh lâu như vậy, Cố Hiến Khôn dường như cũng trở thành một nửa thầy thuốc. Phương thuốc này, y gần như có thể đọc làu làu. Thậm chí phương thuốc này đến từ đâu, điển cố của nó y đều có thể nói rành mạch. Phương thuốc này của Bạch Mộc Thông lúc trước đã có người kê qua. Vừa mới uống thì quả thật là có hiệu quả, nhưng qua một thời gian, bệnh tình lại lặp lại.
Cố Hiến Khôn không nghĩ tới vị quản lý Tăng vừa nãy không ngờ mạch cũng không cần xem, thì biết rằng phương thuốc này của Bạch Mộc Thông sẽ không có hiệu quả. Điều này giải thích cái gì? Giải thích y thuật của quản lý Tăng vượt xa Bạch Mộc Thông. Hơn nữa, hắn nhất định đã nhìn ra bệnh của mẹ.
Y vội vàng chạy xuống dưới lầu, thì thấy Chủ nhiệm Uông đang đứng than thở dưới lầu. Cố Hiến Khôn lập tức đi đến:
- Chủ nhiệm Uông, ngài không đuổi theo quản lý Tăng sao?
Chủ nhiệm Uông lắc đầu, sầu thảm nói:
- Lúc này tôi đã đắc tội với quản lý Tăng rồi. Sáng nay, vì thuyết phục cậu ấy đến đây, tôi đã tốn hết nước miếng của mình.
- Điều này Hiến Khôn hiểu được.
Cố Hiến Khôn trong lòng lo lắng:
- Chủ nhiệm Uông có cách nào liên lạc được với quản lý Tăng hay không? Tôi muốn tự mình xin lỗi cậu ấy.
- Vô dụng thôi, tôi nghĩ quản lý Tăng sẽ không đến nữa.
Chủ nhiệm Uông thở dài:
- Bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Bí thư Tỉnh ủy, lại bị đứng dưới lầu chờ hơn mười phút. Cũng may là quản lý Tăng tính tình dễ chịu, rộng lượng. Nếu đổi lại là tôi thì hôm nay khả năng không có mặt ở đây đâu.
Chủ nhiệm Uông sau khi nói xong thì chắp tay:
- Cố tổng, chuyên gia tốt nhất của hiệp hội trung y dược học của chúng tôi hôm nay cũng đã mời tới rồi. Về sau bệnh tình của Chủ tịch Cố, xin thứ cho tôi bất lực.
- Chủ nhiệm Uông….Chủ nhiệm Uông xin dừng bước.
Cố Hiến Khôn đuổi theo, nghĩ muốn nói lời xin lỗi Chủ nhiệm Uông.
Nhưng Chủ nhiệm Uông lúc này cũng nản lòng thoái chí, nào có tâm tư nghe những lời này, liền khoát tay, chui vào trong xe của mình. Ông ta mời Tăng Nghị đến đây, thứ nhất là có ý muốn thân cận với Tăng Nghị, thứ hai là muốn tăng thêm quan hệ với Cố gia. Ai lại biết kết cục chính là gà bay trứng vỡ. Sớm biết như thế, ông ta không bao giờ mời Tăng Nghị đến đây.
Cố Hiến Khôn đứng yên một chỗ, trong lòng giận dữ vô cùng, hận không thể phân thây Hoa Sơn ra. Người này được việc không đủ nhưng bại hoại có thừa. Mỗi lần chuyện tốt không thấy ông ta, nhưng chuyện xấu nào ông ta cũng có mặt.
Tăng Nghị trong lòng có chút tức giận bước xuống xe, thẳng đến sở Y tế.
- Đứng lại! Biết chỗ này là chỗ nào không mà tự tiện vào thế.
Cửa phòng trực ban lao ra một tên bảo vệ. Gã bảo vệ lần này mặc trang phục bảo an, không hề giống như lần trước.
Tăng Nghị giương mắt nhìn, trong lòng cảm thấy buồn bực thêm. Cửa nha môn đúng là cửa nha môn. Cho dù bảo vệ cổng có thay mười người đi chăng nữa cũng không thay đổi được giọng điệu.
Tăng Nghị cũng không muốn tranh cãi, chuẩn bị xuất ra thẻ công tác, thì lúc này trong phòng trực ban lại chạy nhanh đến một người, bay lên đá một cước vào đùi tên bảo anh kia, quát lớn:
- Khốn kiếp, chuyên gia Tăng mà còn không biết sao? Có muốn ở trong này làm tiếp không?
Nói xong thì liền cúi chào:
- Xin chào chuyên gia Tăng.
- Anh quen tôi à?
Tăng Nghị hỏi.
- Quen chứ, quen chứ!
Gã bảo an cười một cách vô cùng rạng rỡ:
- Cục trưởng Quách của cục Bảo vệ sức khỏe đã cho tôi xem qua ảnh của anh. Tôi nhớ rõ lắm.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Vậy tôi có thể đi vào chứ?
Gã bảo an lập tức khom người, giơ tay nói:
- Mời anh vào, mời anh vào.
Nhìn Tăng Nghị bước vào tòa nhà, gã bảo an mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang gã bảo an kia:
- Chuyên gia Tăng mà cậu cũng dám cản, cậu rốt cuộc đã ăn mấy lá gan rồi? Nếu cậu không muốn làm thì sớm cút đi, đừng liên lụy bố.
Gã bảo an trong lòng còn sợ, nửa câu cũng không dám tranh luận, khẩn trương ghi Tăng Nghị vào trong bộ nhớ, tránh lần sau còn xảy ra sự cố.
Khi tới cục Bảo vệ sức khỏe, Quách Bằng Huy liền đón Tăng Nghị vào phòng họp.
Bên trong lúc này đã ngồi mất chục người của cục Bảo vệ sức khỏe. Khi thấy Tăng Nghị bước vào, tất cả đều nở nụ cười đón chào, nhiệt liệt đưa ra danh thiếp. Tăng Nghị cảm thấy hơi ngại, bởi vì hắn không biết người nào. Họ thì một tiếng chuyên gia Tăng, hai tiếng chuyên gia Tăng nhưng hắn lại không biết nổi một cái tên của người nào. Thật sự là xấu hổ. Chỉ sau một lát, đầu của hắn liền đổ đầy mồ hôi.
Sau khi chào hỏi xong, Tăng Nghị bước đến vị trí gần cuối thì lại bị Quách Bằng Huy túm lại:
- Chuyên gia Tăng, chỗ ngồi của cậu đã chuẩn bị xong, ở phía trước này.
- Vậy thì không hay lắm!
Tăng Nghị xua tay cự tuyệt:
- Tôi không phải là nhân viên công tác của cục Bảo vệ sức khỏe, ngồi ở phía trước không tốt. Tôi ngồi ở phía sau lắng nghe một chút là được rồi.
- Tôn trọng chuyên gia là truyền thống từ trước đến nay của cục Bảo vệ sức khỏe của chúng tôi. Phía trước, cho dù không có vị trí của Cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe như tôi thì cũng phải có vị trí của chuyên gia. Đây là lệ thường, các đồng chí đều biết.
Quách Bằng Huy nói xong thì liếc mắt nhìn mọi người:
- Có phải như vậy hay không?
Mọi người đều lên tiếng:
- Là truyền thống của cục Bảo vệ sức khỏe của chúng tôi. Chuyên gia Tăng nếu không ngồi ở đằng trước thì chúng tôi đành phải đứng.
Tăng Nghị lúc này mới chắp tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, liền ngồi xuống vị trí thứ nhất. Vị trí này vừa vặn đối diện với đài chủ tịch, có thể nhìn thấy từng tấm bảng tên. Căn cứ vào vị trí tấm bảng, hôm nay chủ trì hội nghị, hẳn là Phùng Ngọc Cầm. Phó giám đốc sở Trần Cao Phong cũng tới tham dự hội nghị.
- Chuyên gia Tăng cứ ngồi ở đây, tôi đi thông báo cho Giám đốc sở Phùng.
Quách Bằng Huy nói với Tăng Nghị rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hai phút sau, cửa phòng họp mở ra. Trần Cao Phong và Phùng Ngọc Cầm cùng nhau bước vào phòng họp. Hai người tìm vị trí ngồi của mình, sau đó ngăn ngắn ngồi xuống.
Phùng Ngọc Cầm là người nhanh gọn, quyết đoán. Trong cuộc họp không bao giờ nói những lời khách sáo.
- Các đồng chí, hiện tại mời Phó giám đốc sở Trần đọc văn kiện của cấp trên một chút.
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên. Trần Cao Phong hai tay cầm một văn kiện, đọc lớn:
- Để tiến thêm một bước quán triệt chính sách của trung tương, làm tốt công tác bảo vệ sức khỏe cán bộ, bảo đảm vận tác của chính phủ. Tỉnh ủy, UBND tỉnh Nam Giang, Ủy ban nghiêm cứu bảo vệ sức khỏe tỉnh quyết định, tỉnh Nam Giang sẽ trù bị thành lập một căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ tỉnh, công tác trù bị có liên quan sẽ giao cho cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang phụ trách.
Tục ngữ có câu “Dù nghèo nhưng không để giáo dục nghèo”. Lãnh đạo sinh bệnh thì tổng không thể cùng với quần chúng bình thường xếp hàng đăng ký khám bệnh, nằm ở phòng bệnh chung, cùng ăn món ăn ở cùng một bếp. Như vậy thì làm lãnh đạo có khác gì đâu. Cho dù lãnh đạo đồng ý thì người ở dưới cũng không đồng ý.
Cho nên mới có phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp tại các bệnh viện, khiến lãnh đạo khi phát bệnh thì có thể ở thoải mái. Mời các y tá có chuyên môn, dùng các thiết bị tiên tiến, ăn món ăn ngon. Tinh thần và thể xác của lãnh đạo thoải mái thì sức khỏe mới có thể hồi phục, sớm ngày trở lại cương vị công tác, vì dân chúng tiếp tục cống hiến.
Bệnh viện làm như vậy thì cũng tốt, nhưng dân chúng ở dưới lại không hiểu. Dựa vào cái gì mà họ phải nằm ở một khu vực trị liệu nhỏ, còn lãnh đạo thì chiếm một diện tích hơn mấy trăm mét vuông. Đây không phải là đặc quyền sao?
Ý kiến như vậy cũng khiến các lãnh đạo phải đau đầu. Sau khi thương lượng, liền đi đến thống nhất xây dựng một căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ. Tìm một nơi non xanh nước biếc, hoàn cảnh đẹp để xây dựng một căn cứ tổng hợp, hiện đại bảo vệ sức khỏe cho cán bộ. Cán bộ vừa có thể an dưỡng, giải sầu, lại không nghe thấy mùi vị của bệnh viện, lại càng không có những người dân không biết điều gây rối. Một sự việc tốt như vậy, cớ sao mà không làm.
Vì thế cả nước nơi nơi đều xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ. Tỉnh Nam Giang cũng không ngoại lệ.
Trần Cao Phong sau khi đọc xong quyết định, thì đem quyền chủ trì hội nghị trả lại cho Phùng Ngọc Cầm.
- Hội nghị ngày hôm nay chính là muốn nói một chút về việc trù bị thành lập căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ.
Phùng Ngọc Cầm liếc mắt nhìn dưới đài:
- Trải qua nghiên cứu quyết định, tổ trù bị được thành lập ngay trong hôm đó. Phó giám đốc Trần đảm nhiệm chức tổ trưởng, còn các thành viên là Phùng Ngọc Cầm, Quách Bằng Huy, Vương Lập Hành…
Từng cái tên được đọc ra, cán bộ có tên dưới đài đều có chút kích động.
- Tăng Nghị!
Phùng Ngọc Cầm đọc xong cái tên cuối cùng thì khép quyển sổ trong tay:
- Sau này hết thảy công tác trù bị, mọi người tìm người có liên quan của tổ trù bị để báo cáo.
Tăng Nghị sững sờ. Tổ trù bị như thế nào lại có tên mình trong đó. Không riêng gì hắn, dưới đài cũng có rất nhiều người kinh ngạc đến không ngậm miệng được. Loại chuyện này chưa từng xảy ra trước kia. Chuyên gia chưa hề được có mặt trong tổ trù bị.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, mọi người nhìn Tăng Nghị, hâm mộ có, ganh tỵ có. Căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ tỉnh, một căn cứ trước đây chưa từng có. Người thì không nói, nhưng đặt căn cứ ở chỗ nào, do ai quy hoạch thiết kế, do ai xây dựng, thiết bị dụng cụ chữa bệnh do ai cung cấp….nội bấy nhiêu đó thôi cũng đã hoàng kim vạn lượng rồi.
Còn lại như ga trải giường, sofa, điều hòa không khí….thì nhiều không đếm xuể. Nếu ai có thể tiến vào tổ trù bị, thì cứ ngồi ở nhà chờ người khác xếp hàng đưa tiền.
- Trình độ không tốt lại còn làm cao.
Hoa Sơn oán giận mắng một câu:
- Người của hiệp hội trung y đều là một loại đức hạnh thối.
Cố Hiến Khôn trừng mắt nhìn ông ta:
- Ông nói gì vậy? Trình độ của người khác không tốt, vậy của ông thì sao?
Hoa Sơn không nói gì, nhưng trong lòng không phục. Tôi trình độ không được, nhưng làm sao liếc mắt một cái đã phát hiện ra gã tiểu tử này thật giả lẫn lộn.
Bạch Mộc Thông mỉm cười lơ đễnh. Ông ta cũng hiểu trung y trẻ tuổi như vậy, nhiều ít có điểm không đáng tin cậy. Ông ta cầm lấy phương thuốc của mình, đưa cho Cố Minh Châu:
- Chủ tịch Cố, đây là đơn thuôc. Sáng tối uống một lần. Tốt nhất là bỏ thêm đường đỏ để làm vị dẫn. Hiệu quả sẽ rất tốt.
- Bạch tiên sinh lo lắng quá!
Cố Minh Châu cười nhận lấy, cũng không xem qua phương thuốc mà giao cho Cố Hiến Khôn.
Cố Hiến Khôn cầm lấy phương thuốc, nhìn lướt qua, sắc mặt đại biến, vội vàng nói một câu:
- Tôi hiện tại an bài người đi bốc thuốc.
Sau đó bước nhanh ra phòng tiếp khách.
Mẹ bị bệnh lâu như vậy, Cố Hiến Khôn dường như cũng trở thành một nửa thầy thuốc. Phương thuốc này, y gần như có thể đọc làu làu. Thậm chí phương thuốc này đến từ đâu, điển cố của nó y đều có thể nói rành mạch. Phương thuốc này của Bạch Mộc Thông lúc trước đã có người kê qua. Vừa mới uống thì quả thật là có hiệu quả, nhưng qua một thời gian, bệnh tình lại lặp lại.
Cố Hiến Khôn không nghĩ tới vị quản lý Tăng vừa nãy không ngờ mạch cũng không cần xem, thì biết rằng phương thuốc này của Bạch Mộc Thông sẽ không có hiệu quả. Điều này giải thích cái gì? Giải thích y thuật của quản lý Tăng vượt xa Bạch Mộc Thông. Hơn nữa, hắn nhất định đã nhìn ra bệnh của mẹ.
Y vội vàng chạy xuống dưới lầu, thì thấy Chủ nhiệm Uông đang đứng than thở dưới lầu. Cố Hiến Khôn lập tức đi đến:
- Chủ nhiệm Uông, ngài không đuổi theo quản lý Tăng sao?
Chủ nhiệm Uông lắc đầu, sầu thảm nói:
- Lúc này tôi đã đắc tội với quản lý Tăng rồi. Sáng nay, vì thuyết phục cậu ấy đến đây, tôi đã tốn hết nước miếng của mình.
- Điều này Hiến Khôn hiểu được.
Cố Hiến Khôn trong lòng lo lắng:
- Chủ nhiệm Uông có cách nào liên lạc được với quản lý Tăng hay không? Tôi muốn tự mình xin lỗi cậu ấy.
- Vô dụng thôi, tôi nghĩ quản lý Tăng sẽ không đến nữa.
Chủ nhiệm Uông thở dài:
- Bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Bí thư Tỉnh ủy, lại bị đứng dưới lầu chờ hơn mười phút. Cũng may là quản lý Tăng tính tình dễ chịu, rộng lượng. Nếu đổi lại là tôi thì hôm nay khả năng không có mặt ở đây đâu.
Chủ nhiệm Uông sau khi nói xong thì chắp tay:
- Cố tổng, chuyên gia tốt nhất của hiệp hội trung y dược học của chúng tôi hôm nay cũng đã mời tới rồi. Về sau bệnh tình của Chủ tịch Cố, xin thứ cho tôi bất lực.
- Chủ nhiệm Uông….Chủ nhiệm Uông xin dừng bước.
Cố Hiến Khôn đuổi theo, nghĩ muốn nói lời xin lỗi Chủ nhiệm Uông.
Nhưng Chủ nhiệm Uông lúc này cũng nản lòng thoái chí, nào có tâm tư nghe những lời này, liền khoát tay, chui vào trong xe của mình. Ông ta mời Tăng Nghị đến đây, thứ nhất là có ý muốn thân cận với Tăng Nghị, thứ hai là muốn tăng thêm quan hệ với Cố gia. Ai lại biết kết cục chính là gà bay trứng vỡ. Sớm biết như thế, ông ta không bao giờ mời Tăng Nghị đến đây.
Cố Hiến Khôn đứng yên một chỗ, trong lòng giận dữ vô cùng, hận không thể phân thây Hoa Sơn ra. Người này được việc không đủ nhưng bại hoại có thừa. Mỗi lần chuyện tốt không thấy ông ta, nhưng chuyện xấu nào ông ta cũng có mặt.
Tăng Nghị trong lòng có chút tức giận bước xuống xe, thẳng đến sở Y tế.
- Đứng lại! Biết chỗ này là chỗ nào không mà tự tiện vào thế.
Cửa phòng trực ban lao ra một tên bảo vệ. Gã bảo vệ lần này mặc trang phục bảo an, không hề giống như lần trước.
Tăng Nghị giương mắt nhìn, trong lòng cảm thấy buồn bực thêm. Cửa nha môn đúng là cửa nha môn. Cho dù bảo vệ cổng có thay mười người đi chăng nữa cũng không thay đổi được giọng điệu.
Tăng Nghị cũng không muốn tranh cãi, chuẩn bị xuất ra thẻ công tác, thì lúc này trong phòng trực ban lại chạy nhanh đến một người, bay lên đá một cước vào đùi tên bảo anh kia, quát lớn:
- Khốn kiếp, chuyên gia Tăng mà còn không biết sao? Có muốn ở trong này làm tiếp không?
Nói xong thì liền cúi chào:
- Xin chào chuyên gia Tăng.
- Anh quen tôi à?
Tăng Nghị hỏi.
- Quen chứ, quen chứ!
Gã bảo an cười một cách vô cùng rạng rỡ:
- Cục trưởng Quách của cục Bảo vệ sức khỏe đã cho tôi xem qua ảnh của anh. Tôi nhớ rõ lắm.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Vậy tôi có thể đi vào chứ?
Gã bảo an lập tức khom người, giơ tay nói:
- Mời anh vào, mời anh vào.
Nhìn Tăng Nghị bước vào tòa nhà, gã bảo an mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang gã bảo an kia:
- Chuyên gia Tăng mà cậu cũng dám cản, cậu rốt cuộc đã ăn mấy lá gan rồi? Nếu cậu không muốn làm thì sớm cút đi, đừng liên lụy bố.
Gã bảo an trong lòng còn sợ, nửa câu cũng không dám tranh luận, khẩn trương ghi Tăng Nghị vào trong bộ nhớ, tránh lần sau còn xảy ra sự cố.
Khi tới cục Bảo vệ sức khỏe, Quách Bằng Huy liền đón Tăng Nghị vào phòng họp.
Bên trong lúc này đã ngồi mất chục người của cục Bảo vệ sức khỏe. Khi thấy Tăng Nghị bước vào, tất cả đều nở nụ cười đón chào, nhiệt liệt đưa ra danh thiếp. Tăng Nghị cảm thấy hơi ngại, bởi vì hắn không biết người nào. Họ thì một tiếng chuyên gia Tăng, hai tiếng chuyên gia Tăng nhưng hắn lại không biết nổi một cái tên của người nào. Thật sự là xấu hổ. Chỉ sau một lát, đầu của hắn liền đổ đầy mồ hôi.
Sau khi chào hỏi xong, Tăng Nghị bước đến vị trí gần cuối thì lại bị Quách Bằng Huy túm lại:
- Chuyên gia Tăng, chỗ ngồi của cậu đã chuẩn bị xong, ở phía trước này.
- Vậy thì không hay lắm!
Tăng Nghị xua tay cự tuyệt:
- Tôi không phải là nhân viên công tác của cục Bảo vệ sức khỏe, ngồi ở phía trước không tốt. Tôi ngồi ở phía sau lắng nghe một chút là được rồi.
- Tôn trọng chuyên gia là truyền thống từ trước đến nay của cục Bảo vệ sức khỏe của chúng tôi. Phía trước, cho dù không có vị trí của Cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe như tôi thì cũng phải có vị trí của chuyên gia. Đây là lệ thường, các đồng chí đều biết.
Quách Bằng Huy nói xong thì liếc mắt nhìn mọi người:
- Có phải như vậy hay không?
Mọi người đều lên tiếng:
- Là truyền thống của cục Bảo vệ sức khỏe của chúng tôi. Chuyên gia Tăng nếu không ngồi ở đằng trước thì chúng tôi đành phải đứng.
Tăng Nghị lúc này mới chắp tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, liền ngồi xuống vị trí thứ nhất. Vị trí này vừa vặn đối diện với đài chủ tịch, có thể nhìn thấy từng tấm bảng tên. Căn cứ vào vị trí tấm bảng, hôm nay chủ trì hội nghị, hẳn là Phùng Ngọc Cầm. Phó giám đốc sở Trần Cao Phong cũng tới tham dự hội nghị.
- Chuyên gia Tăng cứ ngồi ở đây, tôi đi thông báo cho Giám đốc sở Phùng.
Quách Bằng Huy nói với Tăng Nghị rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hai phút sau, cửa phòng họp mở ra. Trần Cao Phong và Phùng Ngọc Cầm cùng nhau bước vào phòng họp. Hai người tìm vị trí ngồi của mình, sau đó ngăn ngắn ngồi xuống.
Phùng Ngọc Cầm là người nhanh gọn, quyết đoán. Trong cuộc họp không bao giờ nói những lời khách sáo.
- Các đồng chí, hiện tại mời Phó giám đốc sở Trần đọc văn kiện của cấp trên một chút.
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên. Trần Cao Phong hai tay cầm một văn kiện, đọc lớn:
- Để tiến thêm một bước quán triệt chính sách của trung tương, làm tốt công tác bảo vệ sức khỏe cán bộ, bảo đảm vận tác của chính phủ. Tỉnh ủy, UBND tỉnh Nam Giang, Ủy ban nghiêm cứu bảo vệ sức khỏe tỉnh quyết định, tỉnh Nam Giang sẽ trù bị thành lập một căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ tỉnh, công tác trù bị có liên quan sẽ giao cho cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang phụ trách.
Tục ngữ có câu “Dù nghèo nhưng không để giáo dục nghèo”. Lãnh đạo sinh bệnh thì tổng không thể cùng với quần chúng bình thường xếp hàng đăng ký khám bệnh, nằm ở phòng bệnh chung, cùng ăn món ăn ở cùng một bếp. Như vậy thì làm lãnh đạo có khác gì đâu. Cho dù lãnh đạo đồng ý thì người ở dưới cũng không đồng ý.
Cho nên mới có phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp tại các bệnh viện, khiến lãnh đạo khi phát bệnh thì có thể ở thoải mái. Mời các y tá có chuyên môn, dùng các thiết bị tiên tiến, ăn món ăn ngon. Tinh thần và thể xác của lãnh đạo thoải mái thì sức khỏe mới có thể hồi phục, sớm ngày trở lại cương vị công tác, vì dân chúng tiếp tục cống hiến.
Bệnh viện làm như vậy thì cũng tốt, nhưng dân chúng ở dưới lại không hiểu. Dựa vào cái gì mà họ phải nằm ở một khu vực trị liệu nhỏ, còn lãnh đạo thì chiếm một diện tích hơn mấy trăm mét vuông. Đây không phải là đặc quyền sao?
Ý kiến như vậy cũng khiến các lãnh đạo phải đau đầu. Sau khi thương lượng, liền đi đến thống nhất xây dựng một căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ. Tìm một nơi non xanh nước biếc, hoàn cảnh đẹp để xây dựng một căn cứ tổng hợp, hiện đại bảo vệ sức khỏe cho cán bộ. Cán bộ vừa có thể an dưỡng, giải sầu, lại không nghe thấy mùi vị của bệnh viện, lại càng không có những người dân không biết điều gây rối. Một sự việc tốt như vậy, cớ sao mà không làm.
Vì thế cả nước nơi nơi đều xây dựng căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ. Tỉnh Nam Giang cũng không ngoại lệ.
Trần Cao Phong sau khi đọc xong quyết định, thì đem quyền chủ trì hội nghị trả lại cho Phùng Ngọc Cầm.
- Hội nghị ngày hôm nay chính là muốn nói một chút về việc trù bị thành lập căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ.
Phùng Ngọc Cầm liếc mắt nhìn dưới đài:
- Trải qua nghiên cứu quyết định, tổ trù bị được thành lập ngay trong hôm đó. Phó giám đốc Trần đảm nhiệm chức tổ trưởng, còn các thành viên là Phùng Ngọc Cầm, Quách Bằng Huy, Vương Lập Hành…
Từng cái tên được đọc ra, cán bộ có tên dưới đài đều có chút kích động.
- Tăng Nghị!
Phùng Ngọc Cầm đọc xong cái tên cuối cùng thì khép quyển sổ trong tay:
- Sau này hết thảy công tác trù bị, mọi người tìm người có liên quan của tổ trù bị để báo cáo.
Tăng Nghị sững sờ. Tổ trù bị như thế nào lại có tên mình trong đó. Không riêng gì hắn, dưới đài cũng có rất nhiều người kinh ngạc đến không ngậm miệng được. Loại chuyện này chưa từng xảy ra trước kia. Chuyên gia chưa hề được có mặt trong tổ trù bị.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, mọi người nhìn Tăng Nghị, hâm mộ có, ganh tỵ có. Căn cứ bảo vệ sức khỏe cán bộ tỉnh, một căn cứ trước đây chưa từng có. Người thì không nói, nhưng đặt căn cứ ở chỗ nào, do ai quy hoạch thiết kế, do ai xây dựng, thiết bị dụng cụ chữa bệnh do ai cung cấp….nội bấy nhiêu đó thôi cũng đã hoàng kim vạn lượng rồi.
Còn lại như ga trải giường, sofa, điều hòa không khí….thì nhiều không đếm xuể. Nếu ai có thể tiến vào tổ trù bị, thì cứ ngồi ở nhà chờ người khác xếp hàng đưa tiền.