Mọi người vừa mới dừng lại ở cửa thì một đoàn xe thật dài đã đậu trước mắt.
Cửa xe mở ra, người thứ nhất bước xuống xe chính là Chủ tịch tỉnh Nam Giang Tôn Văn Kiệt, sau đó là Bí thư tỉnh ủy Băng Hàn Bách. Hai người sau khi xuống xe, liền chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng nhau hướng xe sau đi tới, giúp lão thủ trưởng mở cửa xe.
Hôm nay đoàn cán bộ lão thành cũng không đến hết, chỉ có ba người là Kiều Văn Đức, Từ lão và cha của Ngô Bảo Ngọc Ngô lão.
Dưới sự vây quanh của mọi người, Kiều lão dẫn đầu hướng bên này đi tới. Mã Kiến Hồng lập tức dẫn mọi người bên này tiến lên hai bước nghênh đón.
- Bệnh tình như lửa, cần phải nắm chặt thời gian để tiến hành hội chẩn đi.
Kiều lão khoát tay, chặn lại những lời khách sáo mà Mã Kiến Hồng chuẩn bị nói.
Mã Kiến Hồng đành phải đi phía trước dẫn đường, dẫn mọi người vào trong nhà. Nhiều lãnh đạo như vậy, căn phòng nhỏ vừa rồi nhất định là không ngồi được, lập tức mọi người đứng hết ở phòng khách dưới lầu.
Kiều lão lại lên tiếng:
- Mấy người chúng tôi hôm nay đến đây chính là nghe kết quả. Các người đang tiến hành hội chẩn như thế nào thì cứ tiến hành như thế đấy. Khi nào có kết quả thì nói cho tôi biết. Chúng tôi ở chỗ này chờ.
Nói xong, Kiều lão ngồi xuống ghế salon chính giữa phòng khách.
- Còn đứng đó làm gì?
Từ lão lúc này trừng mắt:
- Nằm ở trên giường chính là Chung lão đầu. Ông ấy đang ở trên lầu, còn các người vây quanh ở trong này, chẳng lẽ là xem bệnh cho tôi sao?
Mã Kiến Hồng biết tính tình của Từ lão, lập tức khẩn trương dẫn các chuyên gia bảo vệ sức khỏe lên lầu:
- Tình huống cơ bản, vừa rồi Giáo sư Lưu đã giới thiệu, tin rằng mọi người cũng đã rõ ràng. Hiện tại chúng ta lên lầu để quan sát tình huống thực tế của Chung lãi. Sau khi hiểu biết toàn diện xong, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận.
Một đám chuyên gia bước lên lầu, Từ lão mới hầm hừ ngồi xuống nói:
- Dạy cho một chút thì mới dám tiến lên một chút. Một đám không có chủ kiến gì cả.
Kiều lão thản nhiên nói:
- Từ đại pháo, ông nên sửa lại tính tình của mình đi. Bây giờ là chữa bệnh, cũng không phải là đánh giặc. Lúc đánh giặc thì phải nghe lời ông, chẳng lẽ bây giờ chữa bệnh cũng phải nghe lời ông luôn? Ông nên tôn trọng chuyên gia, tin tưởng khoa học, lớn giọng thì không trị được bệnh đâu.
Từ lão nói:
- Lớn giọng nếu có thể chữa được bệnh thì tôi đã sớm xung phong lên lầu hô to với Chung lão rồi.
Kiều lão bất đắc dĩ lắc đầu. Ông cũng biết, tật xấu này của Từ đại pháo chỉ sợ là kiếp này khó bỏ. Tuy nhiên cũng tốt, nếu không có ông vừa nãy trừng mắt, một đám chuyên gia kia còn không biết phải đứng ở chỗ này nói bao lâu nữa.
Tôn Văn Kiệt bảo người đi pha trà, xong tự mình rót nước cho các vị lão thủ trưởng, nói:
- Lão lãnh đạo thân thể có việc, không thể tự mình tiếp đón các vị lão thủ trưởng. Tôi xin thay mặt lão lãnh đạo, xin cảm ơn sự quan tâm của các vị lão thủ trưởng.
Kiều lão khoát tay chặn lại:
- Chung lão đầu lúc đến Nam Giang đi bình thường, thì khi về tôi tất nhiên cũng phải dẫn ông ấy về một cách bình thường.
Tôn Văn Kiệt thần sắc cảm kích, lại cầm ấm trà đi đến trước mặt Băng Hàn Bách.
Trong phòng ngủ của Chung lão trên lầu, người của tổ chuyên gia lại vây quanh giường. Chung lão lúc này nằm trên giường bệnh, xem khí sắc, dường như không có điều gì bất thường, chỉ có điều người khá suy yếu. Nhưng vẻ mặt thì lại phi thường thống khổ, khóe miệng cứ cách thời gian sẽ không tự chủ được nhếch lên. Thật sự là trên người rất ngứa, Chung lão cố gắng không gãi, nhưng sự nhẫn nại vô cùng khổ cực.
Nghe nói thời cổ đại có một loại khổ hình, chính là làm cho phạm nhân ngứa đến không thể chịu được, gãi đến da tróc thịt bong, sâu đến thấu xương, quãng đời còn lại thống khổ vô cùng. Chỉ có điều lúc này Chung lão lại nhẫn nại kinh người thôi.
- Thủ trưởng, người cảm giác đau đầu như thế nào? Giống như kim châm hay là đau từng chỗ?
- Miệng có đau không?
- Trong lòng buồn bực là cảm giác xương cốt đau hay là thần kinh đau?
- Ngoại trừ những tình huống này, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái?
Các vị chuyên gia của Ủy ban Bảo vệ sức khỏe tỉnh lúc này cầm bệnh án, hỏi Chung lão một số vấn đề quan trọng, đồng thời ghi vào trong bản ghi chép.
Tăng Nghị cùng Phan Bảo Tấn đứng hai bên giường, một trái một phải, vừa xem mạch cho Chung lão, vừa lắng nghe vấn đề của mọi người cùng với câu trả lời của Chung lão.
Hỏi xong vấn đề, các vị chuyên gia đến gần giường bệnh, xuất ra một số thiết bị dùng để chẩn đoán bệnh, tiến hành kiểm tra thân thể của Chung lão. Có người sờ, có người đè, cuối cùng ghi chép lại tỉ mỉ trong bản ghi chép.
Sau hơn mười phút, mọi người không còn vấn đề gì để hỏi nữa, Mã Kiến Hồng nhân tiện nói:
- Chúng ta đến dưới lầu thảo luận, để cho lão thủ trưởng được nghỉ ngơi thật tốt.
Khi các vị chuyên gia xuống dưới lầu, Chung lão hỏi:
- Kiến Hồng, đám người Kiều lão đâu rồi?
- Đang ở dưới lầu, chờ đợi kết quả xem bệnh.
Mã Kiến Hồng trả lời.
Chung lão vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, cũng rất thống khổ, nhưng lúc này cũng lộ ra một tia áy náy, nói:
- Làm khó mấy ông anh rồi. Cậu xuống thay tôi tiếp đãi bọn họ.
- Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt cũng đang ở dưới lầu.
Mã Kiến Hồng nói một tiếng:
- Vừa rồi, bác sĩ trẻ nhất chính là Tăng Nghị mà Kiều lão đã đề cử.
Chung lão hơi gật đầu, tựa hồ như đối với việc Tăng Nghị là ai căn bản cũng không có bất cứ một hứng thú muốn biết nào. Lúc này trên mặt ông nhịn không được nhăn lên, hai tay nắm chặt. Qua một hồi lâu, hai tay chậm rãi buông ra, từ miệng thở ra một ngụm dài.
Mã Kiến Hồng mặt lộ ra vẻ không đành lòng. Là thư ký riêng đi theo Chung lão đã nhiều năm, Mã Kiến Hồng hận không thể thay Chung lão chịu đựng sự thống khổ này. Nhưng điều này không thực tế, cái gì cũng có thể thay thế được, nhưng duy nhất chỉ có ốm đau là không thể thay thế được. Y cũng rất muốn khuyên Chung lão giơ tay gãi một chút, như vậy có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng lại không dám mở miệng. Chung lão từ trước đến nay rất chú trọng đến hình tượng cá nhân và tĩnh dưỡng. Hiện tại tuy rằng đã lớn tuổi, và cũng đã lui xuống, nhưng thói quen này vẫn duy trì như trước. Ông không muốn trước mặt bất kỳ người nào biểu hiện ra một tia chật vật, khiến mọi người có suy nghĩ khác.
- Cậu đi xuống đi!
Chung lão nói một tiếng, rồi cầm lấy quyển sách ở đầu giường, chuẩn bị đọc sách để làm phân tán sự chú ý, như vậy sẽ làm cho ông dễ chịu một chút.
Mã Kiến Hồng đưa qua cặp mắt kính lão, sau đó đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu nghe kết quả chẩn đoán.
Trong phòng khám dưới lầu, lúc này có thêm một người, chính là vị công tử tóc dài phóng khoáng Tôn đại công tử, bày ra bộ dạng cực kỳ quan tâm đến kết quả hội chẩn, đồng thời bưng trà rót nước cho các chuyên gia.
Mã Kiến Hồng sau khi đi vào, nhìn thấy Tôn Dực nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ cậu đối với y thuật một chút cũng không hiểu, không ở bên ngoài chào hỏi khách khứa mà chạy tới nơi này làm gì. Tuy nhiên nghĩ lại, Mã Kiến Hồng hiểu được, tiểu tử Tôn Dực này muốn trước mặt lão thủ trưởng ra sức biểu hiện một phen, muốn cho mọi người thấy y đối với Chung lão là vô cùng có hiếu tâm.
- Mọi người, bây giờ xin hãy phát biểu suy nghĩ của mình.
Mã Kiến Hồng nói.
Một vị chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương đứng ra nói:
- Theo kết quả kiểm tra, rất khó phát hiện cái gì dị thường. Lão thủ trưởng bệnh nhiều và phức tạp, hiện tại thân thể lại yếu. Cho nên muốn làm ra một chẩn đoán chính xác thì không dễ dàng gì. Xét thấy loại tình huống này, tôi đề nghị nên làm thêm một lần phân tích máu. Thiết bị tỉnh Nam Giang có chút hạn chế, tốt nhất là đến tổng viện quân y thủ đô để làm.
Giáo sư Lưu đang cầm tách trà trong tay, hơi run lên một chút. Đề nghị này chính là hoàn toàn lật bỏ chẩn đoán của ông trước đó, thậm chí là hoài nghi ông dùng thuốc sai lầm, từ đó mới khiến cho thân thể của Chung lão xuất hiện tình trượng phản ứng với thuốc.
Các chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương cũng đều là ý kiến này.
Mã Kiến Hồng khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Phan Bảo Tấn, nói:
- Giám đốc sở Phan, ý của ngài như thế nào?
Phan Bảo Tấn không sốt ruột trả lời mà nhìn các chuyên gia Tây y của tổ bảo vệ sức khỏe nói:
- Mọi người cũng nói lên suy nghĩ của mình đi.
Dạo qua một vòng, các vị chuyên gia của tỉnh Nam Giang cũng không đưa ra biện pháp nào tốt hơn. Trị liệu của giáo sư Lưu không thể nói là sai, bởi vì mỗi một bước trị liệu của ông đều là có lý có cứ, cũng là căn cứ vào kết quả kiểm tra mà đưa ra phán đoán. Nhưng vấn đề là, trị liệu của giáo sư Lưu lại không có kết quả, ngược lại lại phát sinh càng nhiều vấn đề. Điều này nói lên giáo sư Lưu vẫn chưa tìm đúng nguyên nhân gây bệnh, hoặc trong quá trình trị liệu đã tồn tại sai lầm mà ông không biết. Cho nên, tiến hành xét nghiệm máu lại một lần nữa cũng rất cần thiết.
Tôn Dực thấy không ai nói chuyện thì lên tiếng:
- Nếu không có ý kiến gì khác, vậy thì bắt tay vào tiến hành đi.
Nói xong, gã cảm thấy mình nói vậy là không thích hợp, liền quay sang hỏi Mã Kiến Hồng một câu:
- Chú Mã, chú cảm thấy thế nào? Hành động sớm một chút cũng khiến cho Chung gia gia thoát khỏi thống khổ sớm một chút.
Phan Bảo Tấn liền nhíu mày. Người khác không có ý kiến, nhưng không có nghĩa là tôi cũng không có ý kiến. Cậu gấp làm gì?
Mã Kiến Hồng khẽ cau mày, lập tức nhìn Phan Bảo Tấn, nói:
- Giám đốc sở Phan, ngài cảm thấy thế nào?
Phan Bảo Tấn lúc này mới lên tiếng:
- Sở trường của tôi là Trung y. Các đồng nghiệp Tây y đề nghị làm xét nghiệm máu toàn diện, như vậy khẳng định bọn họ có đạo lý của mình. Cá nhân tôi xin tán thành.
Tôn Dực cúi đầu bĩu môi. Đám người này đúng là quan liêu, đi một vòng lớn như vậy, còn không phải chỉ mỗi một quyết định đó thôi sao? Cho dù làm tiếp quy trình nào đi chăng nữa thì sợ hiện tại cũng phải đi rút máu thôi.
- Đồng nghiệp Tây y đã nói lên cái nhìn của mình, vậy tôi cũng xin nói lên cái nhìn của tôi đứng về góc độ Trung y.
Phan Bảo Tấn dừng một chút rồi nói:
- Trải qua kiểm tra chẩn đoán của tôi, cùng với quá trình tổng hợp phán đoán, tôi cho rằng bệnh này của Chung lão thuộc loại “Biểu úc bất giải”
Những chuyên gia khác trong phòng, tuy rằng đều đang nhìn Phan Bảo Tấn nhưng lại hoàn toàn không để bụng. Trung y mọi người chẳng hiểu. Cho nên cái gọi là “Biểu úc bất giải”, mọi người nghe cũng chẳng rõ. Thậm chí, cũng chẳng cần phải hiểu rõ. Tây y là khoa học, là tiên tiến, là hiện đại hóa, hoàn toàn chẳng cần đi học tập trung y lạc hậu cả.
- Biểu úc bất giải, đơn giản mà nói chính là tà khí bên ngoài thân không tự giải được. Tôi sở dĩ có phán đoán này chính là có hai lý do. Thứ nhất, bệnh này nảy sinh từ bệnh thương hàn cảm mạo. Biểu úc bất giải chính là một loại hình thức do bệnh thương hàn chuyển hóa qua. Thứ hai, vừa rồi tôi có bắt mạch cho Chung lão, Chung lão tuy rằng phát sốt, nhưng toàn thân lại không có mồ hôi. Điều này hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm của Biểu úc bất giải. Tà khí ở bên ngoài thân, tất nhiên sẽ làm cho cơ thể phát ngứa. Điều này sách thuốc đã sớm có ghi lại.
Phan Bảo Tấn giải thích một chút căn cứ phán đoán của mình.
Mã Kiên Hồng sau khi nghe xong, nhưng vẫn cảm thấy u mê:
- Nếu theo ý của Giám đốc sở Phan, bệnh này có trị được không?
Phan Bảo Tấn gật đầu:
- Trị được, quế cộng với cây ma hoàng nửa này nửa nọ sắc thành thuốc, phân thành ba lượt dùng. Chỉ cần ra một chút mồ hôi thì tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Tăng Nghị trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, Phan Bảo Tấn chẩn đoán cực kỳ chuẩn xác, nhưng kê đơn thuốc vẫn còn quá mức bảo thủ. Quế cùng với cây ma hoàng nửa này nửa nọ thì biết rằng phân lượng đã giảm nửa rồi. Nhưng Phan Bảo Tấn lại đem phân lượng thuốc chia làm ba lượt dùng, như thế có thể nói là ổn thỏa đến cực điểm. Chỉ có điều tốc độ đạt được kết quả thì chậm hơn rất nhiều.
Cửa xe mở ra, người thứ nhất bước xuống xe chính là Chủ tịch tỉnh Nam Giang Tôn Văn Kiệt, sau đó là Bí thư tỉnh ủy Băng Hàn Bách. Hai người sau khi xuống xe, liền chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng nhau hướng xe sau đi tới, giúp lão thủ trưởng mở cửa xe.
Hôm nay đoàn cán bộ lão thành cũng không đến hết, chỉ có ba người là Kiều Văn Đức, Từ lão và cha của Ngô Bảo Ngọc Ngô lão.
Dưới sự vây quanh của mọi người, Kiều lão dẫn đầu hướng bên này đi tới. Mã Kiến Hồng lập tức dẫn mọi người bên này tiến lên hai bước nghênh đón.
- Bệnh tình như lửa, cần phải nắm chặt thời gian để tiến hành hội chẩn đi.
Kiều lão khoát tay, chặn lại những lời khách sáo mà Mã Kiến Hồng chuẩn bị nói.
Mã Kiến Hồng đành phải đi phía trước dẫn đường, dẫn mọi người vào trong nhà. Nhiều lãnh đạo như vậy, căn phòng nhỏ vừa rồi nhất định là không ngồi được, lập tức mọi người đứng hết ở phòng khách dưới lầu.
Kiều lão lại lên tiếng:
- Mấy người chúng tôi hôm nay đến đây chính là nghe kết quả. Các người đang tiến hành hội chẩn như thế nào thì cứ tiến hành như thế đấy. Khi nào có kết quả thì nói cho tôi biết. Chúng tôi ở chỗ này chờ.
Nói xong, Kiều lão ngồi xuống ghế salon chính giữa phòng khách.
- Còn đứng đó làm gì?
Từ lão lúc này trừng mắt:
- Nằm ở trên giường chính là Chung lão đầu. Ông ấy đang ở trên lầu, còn các người vây quanh ở trong này, chẳng lẽ là xem bệnh cho tôi sao?
Mã Kiến Hồng biết tính tình của Từ lão, lập tức khẩn trương dẫn các chuyên gia bảo vệ sức khỏe lên lầu:
- Tình huống cơ bản, vừa rồi Giáo sư Lưu đã giới thiệu, tin rằng mọi người cũng đã rõ ràng. Hiện tại chúng ta lên lầu để quan sát tình huống thực tế của Chung lãi. Sau khi hiểu biết toàn diện xong, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận.
Một đám chuyên gia bước lên lầu, Từ lão mới hầm hừ ngồi xuống nói:
- Dạy cho một chút thì mới dám tiến lên một chút. Một đám không có chủ kiến gì cả.
Kiều lão thản nhiên nói:
- Từ đại pháo, ông nên sửa lại tính tình của mình đi. Bây giờ là chữa bệnh, cũng không phải là đánh giặc. Lúc đánh giặc thì phải nghe lời ông, chẳng lẽ bây giờ chữa bệnh cũng phải nghe lời ông luôn? Ông nên tôn trọng chuyên gia, tin tưởng khoa học, lớn giọng thì không trị được bệnh đâu.
Từ lão nói:
- Lớn giọng nếu có thể chữa được bệnh thì tôi đã sớm xung phong lên lầu hô to với Chung lão rồi.
Kiều lão bất đắc dĩ lắc đầu. Ông cũng biết, tật xấu này của Từ đại pháo chỉ sợ là kiếp này khó bỏ. Tuy nhiên cũng tốt, nếu không có ông vừa nãy trừng mắt, một đám chuyên gia kia còn không biết phải đứng ở chỗ này nói bao lâu nữa.
Tôn Văn Kiệt bảo người đi pha trà, xong tự mình rót nước cho các vị lão thủ trưởng, nói:
- Lão lãnh đạo thân thể có việc, không thể tự mình tiếp đón các vị lão thủ trưởng. Tôi xin thay mặt lão lãnh đạo, xin cảm ơn sự quan tâm của các vị lão thủ trưởng.
Kiều lão khoát tay chặn lại:
- Chung lão đầu lúc đến Nam Giang đi bình thường, thì khi về tôi tất nhiên cũng phải dẫn ông ấy về một cách bình thường.
Tôn Văn Kiệt thần sắc cảm kích, lại cầm ấm trà đi đến trước mặt Băng Hàn Bách.
Trong phòng ngủ của Chung lão trên lầu, người của tổ chuyên gia lại vây quanh giường. Chung lão lúc này nằm trên giường bệnh, xem khí sắc, dường như không có điều gì bất thường, chỉ có điều người khá suy yếu. Nhưng vẻ mặt thì lại phi thường thống khổ, khóe miệng cứ cách thời gian sẽ không tự chủ được nhếch lên. Thật sự là trên người rất ngứa, Chung lão cố gắng không gãi, nhưng sự nhẫn nại vô cùng khổ cực.
Nghe nói thời cổ đại có một loại khổ hình, chính là làm cho phạm nhân ngứa đến không thể chịu được, gãi đến da tróc thịt bong, sâu đến thấu xương, quãng đời còn lại thống khổ vô cùng. Chỉ có điều lúc này Chung lão lại nhẫn nại kinh người thôi.
- Thủ trưởng, người cảm giác đau đầu như thế nào? Giống như kim châm hay là đau từng chỗ?
- Miệng có đau không?
- Trong lòng buồn bực là cảm giác xương cốt đau hay là thần kinh đau?
- Ngoại trừ những tình huống này, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái?
Các vị chuyên gia của Ủy ban Bảo vệ sức khỏe tỉnh lúc này cầm bệnh án, hỏi Chung lão một số vấn đề quan trọng, đồng thời ghi vào trong bản ghi chép.
Tăng Nghị cùng Phan Bảo Tấn đứng hai bên giường, một trái một phải, vừa xem mạch cho Chung lão, vừa lắng nghe vấn đề của mọi người cùng với câu trả lời của Chung lão.
Hỏi xong vấn đề, các vị chuyên gia đến gần giường bệnh, xuất ra một số thiết bị dùng để chẩn đoán bệnh, tiến hành kiểm tra thân thể của Chung lão. Có người sờ, có người đè, cuối cùng ghi chép lại tỉ mỉ trong bản ghi chép.
Sau hơn mười phút, mọi người không còn vấn đề gì để hỏi nữa, Mã Kiến Hồng nhân tiện nói:
- Chúng ta đến dưới lầu thảo luận, để cho lão thủ trưởng được nghỉ ngơi thật tốt.
Khi các vị chuyên gia xuống dưới lầu, Chung lão hỏi:
- Kiến Hồng, đám người Kiều lão đâu rồi?
- Đang ở dưới lầu, chờ đợi kết quả xem bệnh.
Mã Kiến Hồng trả lời.
Chung lão vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, cũng rất thống khổ, nhưng lúc này cũng lộ ra một tia áy náy, nói:
- Làm khó mấy ông anh rồi. Cậu xuống thay tôi tiếp đãi bọn họ.
- Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt cũng đang ở dưới lầu.
Mã Kiến Hồng nói một tiếng:
- Vừa rồi, bác sĩ trẻ nhất chính là Tăng Nghị mà Kiều lão đã đề cử.
Chung lão hơi gật đầu, tựa hồ như đối với việc Tăng Nghị là ai căn bản cũng không có bất cứ một hứng thú muốn biết nào. Lúc này trên mặt ông nhịn không được nhăn lên, hai tay nắm chặt. Qua một hồi lâu, hai tay chậm rãi buông ra, từ miệng thở ra một ngụm dài.
Mã Kiến Hồng mặt lộ ra vẻ không đành lòng. Là thư ký riêng đi theo Chung lão đã nhiều năm, Mã Kiến Hồng hận không thể thay Chung lão chịu đựng sự thống khổ này. Nhưng điều này không thực tế, cái gì cũng có thể thay thế được, nhưng duy nhất chỉ có ốm đau là không thể thay thế được. Y cũng rất muốn khuyên Chung lão giơ tay gãi một chút, như vậy có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng lại không dám mở miệng. Chung lão từ trước đến nay rất chú trọng đến hình tượng cá nhân và tĩnh dưỡng. Hiện tại tuy rằng đã lớn tuổi, và cũng đã lui xuống, nhưng thói quen này vẫn duy trì như trước. Ông không muốn trước mặt bất kỳ người nào biểu hiện ra một tia chật vật, khiến mọi người có suy nghĩ khác.
- Cậu đi xuống đi!
Chung lão nói một tiếng, rồi cầm lấy quyển sách ở đầu giường, chuẩn bị đọc sách để làm phân tán sự chú ý, như vậy sẽ làm cho ông dễ chịu một chút.
Mã Kiến Hồng đưa qua cặp mắt kính lão, sau đó đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu nghe kết quả chẩn đoán.
Trong phòng khám dưới lầu, lúc này có thêm một người, chính là vị công tử tóc dài phóng khoáng Tôn đại công tử, bày ra bộ dạng cực kỳ quan tâm đến kết quả hội chẩn, đồng thời bưng trà rót nước cho các chuyên gia.
Mã Kiến Hồng sau khi đi vào, nhìn thấy Tôn Dực nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều trong lòng cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ cậu đối với y thuật một chút cũng không hiểu, không ở bên ngoài chào hỏi khách khứa mà chạy tới nơi này làm gì. Tuy nhiên nghĩ lại, Mã Kiến Hồng hiểu được, tiểu tử Tôn Dực này muốn trước mặt lão thủ trưởng ra sức biểu hiện một phen, muốn cho mọi người thấy y đối với Chung lão là vô cùng có hiếu tâm.
- Mọi người, bây giờ xin hãy phát biểu suy nghĩ của mình.
Mã Kiến Hồng nói.
Một vị chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương đứng ra nói:
- Theo kết quả kiểm tra, rất khó phát hiện cái gì dị thường. Lão thủ trưởng bệnh nhiều và phức tạp, hiện tại thân thể lại yếu. Cho nên muốn làm ra một chẩn đoán chính xác thì không dễ dàng gì. Xét thấy loại tình huống này, tôi đề nghị nên làm thêm một lần phân tích máu. Thiết bị tỉnh Nam Giang có chút hạn chế, tốt nhất là đến tổng viện quân y thủ đô để làm.
Giáo sư Lưu đang cầm tách trà trong tay, hơi run lên một chút. Đề nghị này chính là hoàn toàn lật bỏ chẩn đoán của ông trước đó, thậm chí là hoài nghi ông dùng thuốc sai lầm, từ đó mới khiến cho thân thể của Chung lão xuất hiện tình trượng phản ứng với thuốc.
Các chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương cũng đều là ý kiến này.
Mã Kiến Hồng khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Phan Bảo Tấn, nói:
- Giám đốc sở Phan, ý của ngài như thế nào?
Phan Bảo Tấn không sốt ruột trả lời mà nhìn các chuyên gia Tây y của tổ bảo vệ sức khỏe nói:
- Mọi người cũng nói lên suy nghĩ của mình đi.
Dạo qua một vòng, các vị chuyên gia của tỉnh Nam Giang cũng không đưa ra biện pháp nào tốt hơn. Trị liệu của giáo sư Lưu không thể nói là sai, bởi vì mỗi một bước trị liệu của ông đều là có lý có cứ, cũng là căn cứ vào kết quả kiểm tra mà đưa ra phán đoán. Nhưng vấn đề là, trị liệu của giáo sư Lưu lại không có kết quả, ngược lại lại phát sinh càng nhiều vấn đề. Điều này nói lên giáo sư Lưu vẫn chưa tìm đúng nguyên nhân gây bệnh, hoặc trong quá trình trị liệu đã tồn tại sai lầm mà ông không biết. Cho nên, tiến hành xét nghiệm máu lại một lần nữa cũng rất cần thiết.
Tôn Dực thấy không ai nói chuyện thì lên tiếng:
- Nếu không có ý kiến gì khác, vậy thì bắt tay vào tiến hành đi.
Nói xong, gã cảm thấy mình nói vậy là không thích hợp, liền quay sang hỏi Mã Kiến Hồng một câu:
- Chú Mã, chú cảm thấy thế nào? Hành động sớm một chút cũng khiến cho Chung gia gia thoát khỏi thống khổ sớm một chút.
Phan Bảo Tấn liền nhíu mày. Người khác không có ý kiến, nhưng không có nghĩa là tôi cũng không có ý kiến. Cậu gấp làm gì?
Mã Kiến Hồng khẽ cau mày, lập tức nhìn Phan Bảo Tấn, nói:
- Giám đốc sở Phan, ngài cảm thấy thế nào?
Phan Bảo Tấn lúc này mới lên tiếng:
- Sở trường của tôi là Trung y. Các đồng nghiệp Tây y đề nghị làm xét nghiệm máu toàn diện, như vậy khẳng định bọn họ có đạo lý của mình. Cá nhân tôi xin tán thành.
Tôn Dực cúi đầu bĩu môi. Đám người này đúng là quan liêu, đi một vòng lớn như vậy, còn không phải chỉ mỗi một quyết định đó thôi sao? Cho dù làm tiếp quy trình nào đi chăng nữa thì sợ hiện tại cũng phải đi rút máu thôi.
- Đồng nghiệp Tây y đã nói lên cái nhìn của mình, vậy tôi cũng xin nói lên cái nhìn của tôi đứng về góc độ Trung y.
Phan Bảo Tấn dừng một chút rồi nói:
- Trải qua kiểm tra chẩn đoán của tôi, cùng với quá trình tổng hợp phán đoán, tôi cho rằng bệnh này của Chung lão thuộc loại “Biểu úc bất giải”
Những chuyên gia khác trong phòng, tuy rằng đều đang nhìn Phan Bảo Tấn nhưng lại hoàn toàn không để bụng. Trung y mọi người chẳng hiểu. Cho nên cái gọi là “Biểu úc bất giải”, mọi người nghe cũng chẳng rõ. Thậm chí, cũng chẳng cần phải hiểu rõ. Tây y là khoa học, là tiên tiến, là hiện đại hóa, hoàn toàn chẳng cần đi học tập trung y lạc hậu cả.
- Biểu úc bất giải, đơn giản mà nói chính là tà khí bên ngoài thân không tự giải được. Tôi sở dĩ có phán đoán này chính là có hai lý do. Thứ nhất, bệnh này nảy sinh từ bệnh thương hàn cảm mạo. Biểu úc bất giải chính là một loại hình thức do bệnh thương hàn chuyển hóa qua. Thứ hai, vừa rồi tôi có bắt mạch cho Chung lão, Chung lão tuy rằng phát sốt, nhưng toàn thân lại không có mồ hôi. Điều này hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm của Biểu úc bất giải. Tà khí ở bên ngoài thân, tất nhiên sẽ làm cho cơ thể phát ngứa. Điều này sách thuốc đã sớm có ghi lại.
Phan Bảo Tấn giải thích một chút căn cứ phán đoán của mình.
Mã Kiên Hồng sau khi nghe xong, nhưng vẫn cảm thấy u mê:
- Nếu theo ý của Giám đốc sở Phan, bệnh này có trị được không?
Phan Bảo Tấn gật đầu:
- Trị được, quế cộng với cây ma hoàng nửa này nửa nọ sắc thành thuốc, phân thành ba lượt dùng. Chỉ cần ra một chút mồ hôi thì tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Tăng Nghị trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, Phan Bảo Tấn chẩn đoán cực kỳ chuẩn xác, nhưng kê đơn thuốc vẫn còn quá mức bảo thủ. Quế cùng với cây ma hoàng nửa này nửa nọ thì biết rằng phân lượng đã giảm nửa rồi. Nhưng Phan Bảo Tấn lại đem phân lượng thuốc chia làm ba lượt dùng, như thế có thể nói là ổn thỏa đến cực điểm. Chỉ có điều tốc độ đạt được kết quả thì chậm hơn rất nhiều.