Cố Hiến Khôn kích động nói không nên lời:
- Được, bây giờ chúng ta đi mau. Không, từ từ đã, để tôi gọi điện thoại liên hệ một chút, xem mẹ đang ở chỗ nào.
Y liền đứng trước Tố Thiện Phường gọi điện thoại cho Cố Minh Châu. Biết được Cố Minh Châu đã về đến nhà, y mới khẩn trương mời Tăng Nghị lên xe, sau đó chạy về nhà.
Căn nhà của Cố gia nằm ở ven hồ Thất Tinh. Đây là khu giàu có của Vinh Thành, tập trung rất nhiều các biệt thự mang đầy đủ phong cách. Trong đó vị trí tốt nhất là căn nhà của Cố Minh Châu. Nó nằm gần hồ, xung quanh là cây cổ thụ che bóng, yên tĩnh. Lúc này hoa sen trong hồ nở rộ, gió lạnh thổi qua, nước hồ lóng lánh khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Biệt thự được xây theo phong cách Giang Nam tường trắng ngói xanh. Mở cửa ra là một hồ cá trong suốt thật lớn. Bốn con cá xích long đang ở bên trong nhàn nhã, tự tại.
Tăng Nghị không thể không bội phục tài lực hùng hậu của Cố gia. Loại cá xích long này sống rất lâu. Bởi vì nó có vảy giống vảy rồng, râu giống râu rồng nên rất nhiều người tìm mua, được xưng là “Cá Phong Thủy”. Con cá Xích Long này toàn thân màu đỏ, bình thường chiều cao vượt quá một thước. Loại cá này giá tiêu thụ của nó vượt hơn một triệu. Hơn nữa có thể nhìn thấy mà chưa chắc mua được. Mấy con cá Xích Long này nếu như thuần một màu hồng, hình dáng thật lớn, thái độ uy mãnh thì đúng là cực phẩm long ngư.
Qua cái hồ cá là một phòng khách rất rộng. Bên trong dụng cụ trang trí đều là đồ cổ, theo phong cách phục cổ. Tuy nhiên có một số vật rất nhỏ, như bức tranh ngàn chữ. Lại còn có bức điêu khắc gỗ làm thành bình phong, cho thấy nơi này không phàm tục mà cao quý.
Tăng Nghị nhìn đồ vật trong phòng, trưng bày đều có quy cũ, liền gật đầu:
- Chủ tịch Cố trang trí phòng khách này tốn không ít tâm tư.
- Mẹ tôi nhờ thầy phong thủy ở Hongkong đến đây bài trí. Cụ thể thì có chủ ý gì thì tôi cũng không hiểu.
Cố Hiến Khôn duỗi tay ra:
- Quản lý Tăng, mời ngồi.
Bảo mẫu của Cố gia rất mau bước đến, rót cho Tăng Nghị một tách trà ngon.
Cố Hiến Khôn lại nói:
- Quản lý Tăng, xin mời ngồi, tôi đi mời mẹ đến đây.
- Được, xin cậu cứ tự nhiên.
Tăng Nghị nhấp một ngụm trà, đứng dậy thưởng thức mấy bức tranh chữ trong phòng khách. Đối với đồ cổ thì Tăng Nghị hiểu không nhiều lắm, nhưng đối với thư pháp thì cũng có biết một phần.
Một lát sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Một người đàn ông bộ dạng học giả, trong tay cầm một quyển sách cổ đi tới. Ông ta tùy ý đặt quyển sách lên trên bàn, bước đến tiếp đón:
- Vị này chính là Quản lý Tăng? Xin chào!
Tăng Nghị vừa thấy thì biết vị này khẳng định là chồng của Cố Minh Châu, Thôi Sĩ Anh. Quả nhiên là phong phạm học giả, khiêm tốn nho nhã:
- Ngài là Thôi tiên sinh. Hạnh ngộ. Tôi là Tăng Nghị.
- Tăng tiên sinh cũng hiểu về thư pháp sao?
Thôi Sĩ Anh hỏi.
Tăng Nghị khoát tay cười nói:
- Không hiểu gì, chỉ là tùy tiện nhìn thôi.
Thôi Sĩ Anh không phải là người dễ nói chuyện. Ông ta nghe Tăng Nghị nói không hiểu về thư pháp thì cũng không nói về thư pháp nữa. Sau khi ngồi xuống, ông ta để ý bên cạnh chân Tăng Nghị là một chiếc hòm y, bèn “A” một tiếng, rồi đứng dậy bước tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ vào cái hòm:
- Quản lý Tăng, cái hòm này của cậu có lai lịch đấy.
Tăng Nghị khẩn trương ôm cái hòm lên đặt lên bàn:
- Có lai lịch gì vậy?
- Đó là một cái hòm làm nghề y. Chất liệu, chạm trỗ đều không tầm thường. Có thể có được cái hòm gỗ này, người lúc ấy phải là một người đại phú đại quý. Rất có khả năng là ngự y trong cung.
Thôi Sĩ Anh ôm lấy cái thùng nhìn trái phải một hồi, rồi lại ngửi ngửi, cuối cùng khẳng định nói:
- Xem phong cách và hình thức, ít nhất phải có bốn trăm năm lịch sử, thời phản Thanh phục Minh.
Nói xong, ông ta buông cái thùng xuống, còn có điểm lưu luyến không rời:
- Khó trách, hơn bốn trăm năm rồi mà cái thùng vẫn còn có thể hoàn hảo như vậy. Thật sự là khó có được.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Thôi tiên sinh có thể nói lai lịch của nó hay không?
Thôi Sĩ Anh cười lắc đầu:
- Ngoài thị trường có bán chiếc chén sứ của Càn Long, nhưng chưa ai dám nói mình đã dùng qua là chén Càn Long thật.
Tăng Nghị gật đầu. Hắn cười có lỗi:
- Thật khiến Thôi tiên sinh đã chê cười.
Thôi Sĩ Anh lắc tay:
- Nếu cẩn thận kiểm tra, tuy rằng không thể chứng minh được cái thùng này là ai dùng qua, nhưng đại khái có thể tra được phạm vi, lịch sử của người đã từng sử dụng qua nó. Người mà sử dụng cái hòm tốt như thế này cũng sẽ không có mấy người. Đúng rồi, quản lý Tăng làm sao mà có được cái thùng này?
- Đây là hòm nghề y do ông nội của tôi truyền lại.
Tăng Nghị đáp trả.
- Ồ, vậy khẳng định tổ tiên của quản lý Tăng là một vị danh y danh chấn thiên hạ.
Tăng Nghị muốn nhờ Thôi Sĩ Anh hỗ trợ điều tra chi tiết cái hòm. Đáng tiếc là hôm nay mới vừa quen biết, nên yêu cầu này khó mà mở miệng. Hắn chỉ có thể từ bỏ, nghĩ thầm rằng dù sao cũng đã quen biết Thôi Sĩ Anh, về sau nói không chừng có cơ hội tìm ông ta hỗ trợ. Tăng Nghị biết rõ ràng chuyện cũ của ông nội năm đó, nhưng mấu chốt là nằm ở cái thùng.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Cố Hiến Khôn cùng Cố Minh Châu bước xuống lầu.
Cố Minh Châu cũng biết chuyện buổi sáng nên cười xin lỗi nói:
- Mới nghe Hiến Khôn kể lại chuyện buổi sáng. Quản lý Tăng vì chuyện của tôi nên phải bận tâm, lại bị người ở dưới lạnh nhạt. Điều này làm cho tôi áy náy quá. Tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc Hoa Sơn.
Tăng Nghị khoát tay:
- Một công ty lớn như vậy thì khó tránh khỏi có những người như thế.
Cố Minh Châu lại khách khí vài câu, lời nói có chút áy náy.
Tăng Nghị không để bà nhắc lại chuyện cũ mãi, liền nói:
- Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Tôi trước tiên là nói về bệnh tình của Chủ tịch Cố.
Cố Minh Châu vươn tay ra:
- Có cần bắt mạch hay không?
Tăng Nghị lắc đầu. Bạch Mộc Thông sáng nay đã xem mạch qua, hắn ngồi ở một bên. Bạch Mộc Thông đã có danh tiếng, nên công phu bắt mạch hẳn là rất tốt, đại khái sẽ không sai.
- Không cần bắt mạch, tôi chỉ hỏi một vài vấn đề.
Cố Minh Châu thu hồi tay nói:
- Cậu cứ hỏi.
- Chủ tịch Cố có tin vào báo ứng nhân quả không?
Cố Minh Châu sửng sốt, không biết Tăng Nghị như thế nào lại hỏi vấn đề này. Tuy nhiên vẫn hơi gật đầu nói:
- Tôi tin tưởng thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
- Chủ tịch Cố có tin Phật không?
Cố Minh Châu gật đầu:
- Tôi là người tu tại gia.
- Vậy bà có tin rằng thế giới này có quỷ thần không?
Cố Minh Châu không hiểu ra sao, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Trên đời này vô ma thì vô phật. Tôi nếu tin tưởng có phật tồn tại thì tự nhiên sẽ tin tưởng có quỷ thần tồn tại.
Thôi Sĩ Anh bên cạnh lập tức quay mặt đi, cầm quyển sách cổ của mình đi. Ông ta là nhà khảo cổ, chui vào rất nhiều lăng mộ của cổ nhân, cũng từng nghiên cứu qua lịch sử Phật giáo. Cho nên không tin vào quỷ thần.
Tăng Nghị gật đầu:
- Được rồi, tôi hiện tại sẽ giúp Chủ tịch Cổ bắt con bệnh này ra.
Nói xong, hắn mở một ngăn kéo trong chiếc hòm, lấy ra một bức họa cuộn tròn, cùng với một miếng đàn hương.
Ba người Cố gia toàn bộ bị mê hoặc, không biết Tăng Nghị muốn làm cái gì, cũng không rõ căn bệnh có tên là gì. Chẳng lẽ bệnh còn có đuôi, nói bắt là bắt được sao?
Tăng Nghị cởi bỏ sợi dây hồng buộc quanh bức họa, rồi mở ra. Sau đó bức họa treo lên bức bình phong.
Thôi Sĩ Anh lập tức ánh mắt sáng lên. Đây giống như Chung Quỳ, hơn nữa bức tranh còn có phong cách cổ.
Bức tranh Chung Quỳ trong tay cầm một thanh kiếm sắt. Hai mắt trợn lên, râu quai nón, diện mạo cực kỳ hung ác. Vừa nhìn thấy thì khiến cho người ta không rét mà run. Nhưng nhìn kỹ thì sát khí trong bức họa lại thiếu vài phần, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Dường như trong lòng ngực có một tảng đá đè lên, buồn bực không thở nổi.
Tăng Nghị lại cắt một miếng trầm hương, đặt nó vào trong lò đựng trầm hương chạm ngọc trong phòng khách, lúc này mới vỗ tay nói:
- Chủ tịch Cổ, hiện tại mời bà đem chiếc ghế ngồi đối diện với bức họa này. Sau đó cứ ngồi nhìn nó là được.
Nói xong, Tăng Nghị ngồi vào chỗ của mình, nâng tách trà lên thưởng thức.
Cố Hiến Khôn âm thầm sốt ruột, liếc mắt nhìn Tăng Nghị, muốn biết đây là có ý gì. Đáng tiếc Tăng Nghị lại không để ý tới y, chỉ lo uống trà.
- Quản lý Tăng làm như vậy hẳn là có ý của mình.
Cố Hiến Khôn chỉ có thể giải thích vài câu cho Tăng Nghị:
- Mẹ, mẹ hãy thử một lần đi. Nói không chừng đây cũng là một phương pháp chẩn bệnh. Bác sĩ Tây y không phải cũng có thể căn cứ vào một chút mưu đồ để phân tích tình trạng của bệnh nhân hay sao.
Cố Minh Châu nghe xong, đành phải đem chiếc ghế lại, sau đó giương mắt nhìn vào bức họa, nhưng trong lòng lại không tập trung. Nhưng khoảng nửa phút, ánh mắt bà mở to ra. Trong bức họa không còn hình ảnh của Chung Quỳ mà biến thành em trai của chồng Thôi Sĩ Kiệt đang đứng đó rít gào. Ngay sau đó hình ảnh lại chuyển tới ngôi nhà cũ, rồi khu nhà cao cấp xa hoa. Xa xa nhìn đến cửa chính lại cô đơn nằm một con sư tử. Hình ảnh rất không phối hợp, cực kỳ vặn vẹo.
Cố Hiến Khôn nhìn thấy mẹ đột nhiên có loại phản ứng như thế này thì liền chuẩn bị tiến lên. Kết quả chân vừa mới động thì cả người Cố Minh Châu run lên, sau đó ngã từ trên ghế xuống.
Sau khi đỡ bà lên thì liền phát hiện lần phát bệnh này cũng giống như lần phát bệnh khác. Không ngừng rơi lệ, nhưng tròng mắt lại không chuyển, khóe miệng hơi co giật, hơn nữa sắc mặt cực kỳ dữ tợn, khủng bố.
- Mẹ, mẹ!
Cố Hiến Khôn hô to hai tiếng. Cố Minh Châu căn bản giống như không nghe được, vẫn co giật. Y vội vàng quay đầu lại:
- Quản lý Tăng, anh hãy mau tới đây xem.
Tăng Nghị bước lên trước kiểm tra đáy mắt của Cố Minh Châu rồi nói:
- Đỡ bà ấy nằm trên mặt đất.
- Được, bây giờ chúng ta đi mau. Không, từ từ đã, để tôi gọi điện thoại liên hệ một chút, xem mẹ đang ở chỗ nào.
Y liền đứng trước Tố Thiện Phường gọi điện thoại cho Cố Minh Châu. Biết được Cố Minh Châu đã về đến nhà, y mới khẩn trương mời Tăng Nghị lên xe, sau đó chạy về nhà.
Căn nhà của Cố gia nằm ở ven hồ Thất Tinh. Đây là khu giàu có của Vinh Thành, tập trung rất nhiều các biệt thự mang đầy đủ phong cách. Trong đó vị trí tốt nhất là căn nhà của Cố Minh Châu. Nó nằm gần hồ, xung quanh là cây cổ thụ che bóng, yên tĩnh. Lúc này hoa sen trong hồ nở rộ, gió lạnh thổi qua, nước hồ lóng lánh khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Biệt thự được xây theo phong cách Giang Nam tường trắng ngói xanh. Mở cửa ra là một hồ cá trong suốt thật lớn. Bốn con cá xích long đang ở bên trong nhàn nhã, tự tại.
Tăng Nghị không thể không bội phục tài lực hùng hậu của Cố gia. Loại cá xích long này sống rất lâu. Bởi vì nó có vảy giống vảy rồng, râu giống râu rồng nên rất nhiều người tìm mua, được xưng là “Cá Phong Thủy”. Con cá Xích Long này toàn thân màu đỏ, bình thường chiều cao vượt quá một thước. Loại cá này giá tiêu thụ của nó vượt hơn một triệu. Hơn nữa có thể nhìn thấy mà chưa chắc mua được. Mấy con cá Xích Long này nếu như thuần một màu hồng, hình dáng thật lớn, thái độ uy mãnh thì đúng là cực phẩm long ngư.
Qua cái hồ cá là một phòng khách rất rộng. Bên trong dụng cụ trang trí đều là đồ cổ, theo phong cách phục cổ. Tuy nhiên có một số vật rất nhỏ, như bức tranh ngàn chữ. Lại còn có bức điêu khắc gỗ làm thành bình phong, cho thấy nơi này không phàm tục mà cao quý.
Tăng Nghị nhìn đồ vật trong phòng, trưng bày đều có quy cũ, liền gật đầu:
- Chủ tịch Cố trang trí phòng khách này tốn không ít tâm tư.
- Mẹ tôi nhờ thầy phong thủy ở Hongkong đến đây bài trí. Cụ thể thì có chủ ý gì thì tôi cũng không hiểu.
Cố Hiến Khôn duỗi tay ra:
- Quản lý Tăng, mời ngồi.
Bảo mẫu của Cố gia rất mau bước đến, rót cho Tăng Nghị một tách trà ngon.
Cố Hiến Khôn lại nói:
- Quản lý Tăng, xin mời ngồi, tôi đi mời mẹ đến đây.
- Được, xin cậu cứ tự nhiên.
Tăng Nghị nhấp một ngụm trà, đứng dậy thưởng thức mấy bức tranh chữ trong phòng khách. Đối với đồ cổ thì Tăng Nghị hiểu không nhiều lắm, nhưng đối với thư pháp thì cũng có biết một phần.
Một lát sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Một người đàn ông bộ dạng học giả, trong tay cầm một quyển sách cổ đi tới. Ông ta tùy ý đặt quyển sách lên trên bàn, bước đến tiếp đón:
- Vị này chính là Quản lý Tăng? Xin chào!
Tăng Nghị vừa thấy thì biết vị này khẳng định là chồng của Cố Minh Châu, Thôi Sĩ Anh. Quả nhiên là phong phạm học giả, khiêm tốn nho nhã:
- Ngài là Thôi tiên sinh. Hạnh ngộ. Tôi là Tăng Nghị.
- Tăng tiên sinh cũng hiểu về thư pháp sao?
Thôi Sĩ Anh hỏi.
Tăng Nghị khoát tay cười nói:
- Không hiểu gì, chỉ là tùy tiện nhìn thôi.
Thôi Sĩ Anh không phải là người dễ nói chuyện. Ông ta nghe Tăng Nghị nói không hiểu về thư pháp thì cũng không nói về thư pháp nữa. Sau khi ngồi xuống, ông ta để ý bên cạnh chân Tăng Nghị là một chiếc hòm y, bèn “A” một tiếng, rồi đứng dậy bước tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ vào cái hòm:
- Quản lý Tăng, cái hòm này của cậu có lai lịch đấy.
Tăng Nghị khẩn trương ôm cái hòm lên đặt lên bàn:
- Có lai lịch gì vậy?
- Đó là một cái hòm làm nghề y. Chất liệu, chạm trỗ đều không tầm thường. Có thể có được cái hòm gỗ này, người lúc ấy phải là một người đại phú đại quý. Rất có khả năng là ngự y trong cung.
Thôi Sĩ Anh ôm lấy cái thùng nhìn trái phải một hồi, rồi lại ngửi ngửi, cuối cùng khẳng định nói:
- Xem phong cách và hình thức, ít nhất phải có bốn trăm năm lịch sử, thời phản Thanh phục Minh.
Nói xong, ông ta buông cái thùng xuống, còn có điểm lưu luyến không rời:
- Khó trách, hơn bốn trăm năm rồi mà cái thùng vẫn còn có thể hoàn hảo như vậy. Thật sự là khó có được.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Thôi tiên sinh có thể nói lai lịch của nó hay không?
Thôi Sĩ Anh cười lắc đầu:
- Ngoài thị trường có bán chiếc chén sứ của Càn Long, nhưng chưa ai dám nói mình đã dùng qua là chén Càn Long thật.
Tăng Nghị gật đầu. Hắn cười có lỗi:
- Thật khiến Thôi tiên sinh đã chê cười.
Thôi Sĩ Anh lắc tay:
- Nếu cẩn thận kiểm tra, tuy rằng không thể chứng minh được cái thùng này là ai dùng qua, nhưng đại khái có thể tra được phạm vi, lịch sử của người đã từng sử dụng qua nó. Người mà sử dụng cái hòm tốt như thế này cũng sẽ không có mấy người. Đúng rồi, quản lý Tăng làm sao mà có được cái thùng này?
- Đây là hòm nghề y do ông nội của tôi truyền lại.
Tăng Nghị đáp trả.
- Ồ, vậy khẳng định tổ tiên của quản lý Tăng là một vị danh y danh chấn thiên hạ.
Tăng Nghị muốn nhờ Thôi Sĩ Anh hỗ trợ điều tra chi tiết cái hòm. Đáng tiếc là hôm nay mới vừa quen biết, nên yêu cầu này khó mà mở miệng. Hắn chỉ có thể từ bỏ, nghĩ thầm rằng dù sao cũng đã quen biết Thôi Sĩ Anh, về sau nói không chừng có cơ hội tìm ông ta hỗ trợ. Tăng Nghị biết rõ ràng chuyện cũ của ông nội năm đó, nhưng mấu chốt là nằm ở cái thùng.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Cố Hiến Khôn cùng Cố Minh Châu bước xuống lầu.
Cố Minh Châu cũng biết chuyện buổi sáng nên cười xin lỗi nói:
- Mới nghe Hiến Khôn kể lại chuyện buổi sáng. Quản lý Tăng vì chuyện của tôi nên phải bận tâm, lại bị người ở dưới lạnh nhạt. Điều này làm cho tôi áy náy quá. Tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc Hoa Sơn.
Tăng Nghị khoát tay:
- Một công ty lớn như vậy thì khó tránh khỏi có những người như thế.
Cố Minh Châu lại khách khí vài câu, lời nói có chút áy náy.
Tăng Nghị không để bà nhắc lại chuyện cũ mãi, liền nói:
- Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Tôi trước tiên là nói về bệnh tình của Chủ tịch Cố.
Cố Minh Châu vươn tay ra:
- Có cần bắt mạch hay không?
Tăng Nghị lắc đầu. Bạch Mộc Thông sáng nay đã xem mạch qua, hắn ngồi ở một bên. Bạch Mộc Thông đã có danh tiếng, nên công phu bắt mạch hẳn là rất tốt, đại khái sẽ không sai.
- Không cần bắt mạch, tôi chỉ hỏi một vài vấn đề.
Cố Minh Châu thu hồi tay nói:
- Cậu cứ hỏi.
- Chủ tịch Cố có tin vào báo ứng nhân quả không?
Cố Minh Châu sửng sốt, không biết Tăng Nghị như thế nào lại hỏi vấn đề này. Tuy nhiên vẫn hơi gật đầu nói:
- Tôi tin tưởng thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
- Chủ tịch Cố có tin Phật không?
Cố Minh Châu gật đầu:
- Tôi là người tu tại gia.
- Vậy bà có tin rằng thế giới này có quỷ thần không?
Cố Minh Châu không hiểu ra sao, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Trên đời này vô ma thì vô phật. Tôi nếu tin tưởng có phật tồn tại thì tự nhiên sẽ tin tưởng có quỷ thần tồn tại.
Thôi Sĩ Anh bên cạnh lập tức quay mặt đi, cầm quyển sách cổ của mình đi. Ông ta là nhà khảo cổ, chui vào rất nhiều lăng mộ của cổ nhân, cũng từng nghiên cứu qua lịch sử Phật giáo. Cho nên không tin vào quỷ thần.
Tăng Nghị gật đầu:
- Được rồi, tôi hiện tại sẽ giúp Chủ tịch Cổ bắt con bệnh này ra.
Nói xong, hắn mở một ngăn kéo trong chiếc hòm, lấy ra một bức họa cuộn tròn, cùng với một miếng đàn hương.
Ba người Cố gia toàn bộ bị mê hoặc, không biết Tăng Nghị muốn làm cái gì, cũng không rõ căn bệnh có tên là gì. Chẳng lẽ bệnh còn có đuôi, nói bắt là bắt được sao?
Tăng Nghị cởi bỏ sợi dây hồng buộc quanh bức họa, rồi mở ra. Sau đó bức họa treo lên bức bình phong.
Thôi Sĩ Anh lập tức ánh mắt sáng lên. Đây giống như Chung Quỳ, hơn nữa bức tranh còn có phong cách cổ.
Bức tranh Chung Quỳ trong tay cầm một thanh kiếm sắt. Hai mắt trợn lên, râu quai nón, diện mạo cực kỳ hung ác. Vừa nhìn thấy thì khiến cho người ta không rét mà run. Nhưng nhìn kỹ thì sát khí trong bức họa lại thiếu vài phần, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Dường như trong lòng ngực có một tảng đá đè lên, buồn bực không thở nổi.
Tăng Nghị lại cắt một miếng trầm hương, đặt nó vào trong lò đựng trầm hương chạm ngọc trong phòng khách, lúc này mới vỗ tay nói:
- Chủ tịch Cổ, hiện tại mời bà đem chiếc ghế ngồi đối diện với bức họa này. Sau đó cứ ngồi nhìn nó là được.
Nói xong, Tăng Nghị ngồi vào chỗ của mình, nâng tách trà lên thưởng thức.
Cố Hiến Khôn âm thầm sốt ruột, liếc mắt nhìn Tăng Nghị, muốn biết đây là có ý gì. Đáng tiếc Tăng Nghị lại không để ý tới y, chỉ lo uống trà.
- Quản lý Tăng làm như vậy hẳn là có ý của mình.
Cố Hiến Khôn chỉ có thể giải thích vài câu cho Tăng Nghị:
- Mẹ, mẹ hãy thử một lần đi. Nói không chừng đây cũng là một phương pháp chẩn bệnh. Bác sĩ Tây y không phải cũng có thể căn cứ vào một chút mưu đồ để phân tích tình trạng của bệnh nhân hay sao.
Cố Minh Châu nghe xong, đành phải đem chiếc ghế lại, sau đó giương mắt nhìn vào bức họa, nhưng trong lòng lại không tập trung. Nhưng khoảng nửa phút, ánh mắt bà mở to ra. Trong bức họa không còn hình ảnh của Chung Quỳ mà biến thành em trai của chồng Thôi Sĩ Kiệt đang đứng đó rít gào. Ngay sau đó hình ảnh lại chuyển tới ngôi nhà cũ, rồi khu nhà cao cấp xa hoa. Xa xa nhìn đến cửa chính lại cô đơn nằm một con sư tử. Hình ảnh rất không phối hợp, cực kỳ vặn vẹo.
Cố Hiến Khôn nhìn thấy mẹ đột nhiên có loại phản ứng như thế này thì liền chuẩn bị tiến lên. Kết quả chân vừa mới động thì cả người Cố Minh Châu run lên, sau đó ngã từ trên ghế xuống.
Sau khi đỡ bà lên thì liền phát hiện lần phát bệnh này cũng giống như lần phát bệnh khác. Không ngừng rơi lệ, nhưng tròng mắt lại không chuyển, khóe miệng hơi co giật, hơn nữa sắc mặt cực kỳ dữ tợn, khủng bố.
- Mẹ, mẹ!
Cố Hiến Khôn hô to hai tiếng. Cố Minh Châu căn bản giống như không nghe được, vẫn co giật. Y vội vàng quay đầu lại:
- Quản lý Tăng, anh hãy mau tới đây xem.
Tăng Nghị bước lên trước kiểm tra đáy mắt của Cố Minh Châu rồi nói:
- Đỡ bà ấy nằm trên mặt đất.