Lý Vĩ Tài cảm thấy mình đời này đã đưa ra được một quyết định anh minh nhất. Chính là lúc ấy khi Chủ nhiệm Tiểu Tăng vừa mới tới khu công nghệ cao, chính mình tuệ nhãn nhận thức anh hùng, quyết đoán là người thứ nhất đứng trong hàng ngũ của Chủ nhiệm Tiểu Tăng. Nếu không thì hôm nay nào có được phong cảnh như vậy.
Hai chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ vang thật lớn, một trước một sau trực tiếp chạy vào Ban quản lý.
Chiếc xe phía trước là xe mui trần. Trần xe vừa mở ra có thể nhìn thấy Tôn đại công tử của công ty Xây dựng Binh Xuyên. Phía sau xe đặt một lẵng hoa thật lớn.
Tôn Dực đẩy cửa xe bước xuống, tháo mắt kính râm xuống, nhìn lướt xung quanh. Nhìn thấy con đường đầy những lẵng hoa, trên mặt không ngờ còn lộ ra nụ cười rất tươi.
- Tôn tổng, Thường tổng, hoan nghênh, hoan nghênh. Cảm ơn hai vị đã đến ủng hộ công tác của khu công nghệ cao chúng tôi.
Tăng Nghị dẫn Lý Vĩ Tài đi tới, cùng hai người này chào hỏi.
- Chúng ta đều là lão bằng hữu. Anh nơi này có việc vui như vậy, chúng ta cho dù không được mời nhưng vẫn muốn đích thân đến chúc mừng.
Tôn Dực cùng với Tăng Nghị bắt tay hời hợt rồi nói:
- Nếu không truyền đi, khẳng định sẽ khiến người khác chê cười rồi, cho rằng Tôn Dực tôi đối với bằng hữu không có suy nghĩ. Anh nói có đúng không, Thường thiếu?
Thường Tuấn Long xấu hổ cười, không nói là phải, cũng không nói là không phải. Hai người họ quả nhiên là không được mời. Tôn Dực đây là châm chọc Tăng Nghị. Nhưng Tôn đại thiếu trước khi châm chọc, cũng không hiểu rõ một điều. Y cùng Tăng Nghị căn bản chẳng phải là lão bằng hữu, người ta không mời anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tăng Nghị chỉ làm như không nghe thấy Tôn Dực nói cái gì, giơ tay lên nói:
- Tôn tổng, Thường tổng, mời vào bên trong nghỉ ngơi. Nghi thức rất nhanh sẽ được cử hành.
- Không đi vào đâu!
Tôn Dực ngẩng đầu nhìn trời:
- Hôm nay thời tiết thật sự không tệ, tôi cùng với Thường thiếu ở bên ngoài đi dạo một chút. Lát nữa nghi thức được cử hành bên ngoài, có đi vào trong cũng không làm gì.
- Điều này không tốt lắm đâu.
Tăng Nghị ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng lại quay sang Lý Vĩ Tài phân phó:
- Chủ nhiệm Lý, Tổng tổng, Thường tổng là khach quý. Nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi. Anh hãy an bài người đến đây.
Tôn Dực hư tình giả ý cười nói:
- Là bạn bè, không cần khách khí như vậy.
Lời còn chưa dứt, Tăng Nghị sớm xoay người sang chỗ khác, đi nhanh ra xa, cười ha hả nói:
- Ông chủ Tả trong lúc bận rộn cũng đến đây, vô cùng cảm kích..,.
Tôn Dực công phu hàm dưỡng hình như không được tốt. Lúc ấy mặt liền trầm xuống, trông rất khó coi, hừ lạnh một tiếng, cùng với Thường Tuấn Long đi sang một bên, làm bộ như đang thưởng thức những lẵng hoa bên đường.
Lý Vĩ Tài nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng không tìm được ai đến tiếp đãi Tôn Dực, trong lòng không khỏi cảm thán. Chủ nhiệm Tiểu Tăng thật là, đường đường là Nhất thiếu Nam Giang, cũng không thèm để vào mắt, trực tiếp cứ như vậy mà ném vào bên đường. Khó chịu nhất là Nhất thiếu Nam Giang hôm nay là không mời mà chủ động đến cửa chúc mừng. Kết quả lại bị bẽ mặt như vậy.
Đáng tiếc Lý Vĩ Tài nghĩ lầm rồi. Tôn Dực hôm nay đến đây cũng không phải là chúc mừng, mà là đến xem náo nhiệt.
Thuận đường đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy những câu đề tặng trên những lẵng hoa, Tôn đại thiếu sắc mặt càng lúc càng khó coi. Chó má, đám này thật khốn kiếp. Lúc hạng mục hồ Tinh Tinh của lão tử khởi động, cũng không thấy các người tiêu phí tới đó. Nhưng hiện tại thì ngàn dặm xa xôi cũng từ tỉnh ngoài đưa tới.
Thường Tuấn Long vẻ mặt ưu tư nói:
- Tôn thiếu, xem ra Tăng Nghị ở mạng lưới thương giới quan hệ rất rộng. Chúng ta không thể không phòng bị. Nếu chẳng may những người này bị Tăng Nghị lừa dối cùng nhau khai thác Tiểu Ngô Sơn, vậy thì chúng ta không ổn rồi.
Tôn Dực cười lạnh, hai tay chọc vào trong túi quần, lạnh lùng nói:
- Hiện tại trận chiến càng lớn, thì lát nữa té ngã sẽ càng đau. Thường thiếu, anh mau chiếm vị trí tốt, chờ thưởng thức trò hay đi.
Thường Tuấn Long cũng không hiểu Tôn Dực nói trò hay rốt cuộc là trò gì. Chỉ có điều trong lòng rất lo lắng. Tăng Nghị giống như một con cọp. Con cọp khi không bị đánh chết thì sẽ bị nó cắn ngược trở lại, mình đầy thương tích.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tăng Nghị nhận được điện thoại thông báo, lãnh đạo thành phố cùng với Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vưu Chấn Á đang cùng nhau trên đường đến khu công nghệ cao để tham dự nghi thức.
Tăng Nghị liền vội thông báo, lãnh đạo Ban quản lý, nhân viên công tác cùng với đại diện các xí nghiệp bắt đầu tụ tập ở cửa Ban quản lý, chờ đợi lãnh đạo đến.
Khu mới Tiểu Ngô Sơn cấp bậc rất thấp. Lẽ ra nghi thức khởi động chỉ cần thành phố phái ra một Phó chủ tịch thành phố đến tham dự là được rồi. Nhưng tình huống khu mới Tiểu Ngô Sơn rất đặc biệt, có ba căn cứ bảo vệ sức khỏe ngụ lại. Tiểu Ngô Sơn chính là một miếu đại thần, chỉ cần sự tình liên quan đến đại thần, lãnh đạo địa phương làm sao dám không coi trọng. Hơn nữa, đây là vở kịch do ông chủ lớn Tỉnh ủy Băng Hàn Bách lập nên nên có giọng hát và điệu bộ rất nặng. Cho nên, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vưu Chấn Á cũng đích thân tới tham dự nghi thức khởi công, là chuyện rất hợp tình hợp lý.
Đứng chờ ngoài cửa, Lý Vĩ Tài nhìn trái nhìn phải, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng đến bên cạnh Tăng Nghị, hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ban lãnh đạo thị trấn Ngô Nam vẫn còn chưa tới.
Tăng Nghị vừa rồi lo tiếp đãi các đại diện xí nghiệp nên không hỏi đến chuyện này. Lúc này nghe Lý Vĩ Tài báo cáo, liền biết sự tình không ổn, nói:
- Gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Lý Vĩ Tài gật đầu, vội vàng xuyên qua đám người tìm chỗ yên lặng, gọi điện thoại cho người nhân viên công tác được phái tới thị trấn Ngô Nam.
- Trò hay bắt đầu rồi đấy.
Tôn Dực vẫn chú ý đến động tĩnh của Tăng Nghị bên kia, lúc này ý cười dào dạt, nói với Thường Tuấn Long bên cạnh.
Thường Tuấn Long có chút không yên lòng, hướng Tăng Nghị bên kia nhìn thoáng qua, cũng phát hiện Lý Vĩ Tài đứng đằng sau Tăng Nghị không thấy đâu.
Qua một chút, Lý Vĩ Tài mới trở lại, sắc mặt rất khó coi, đến bên cạnh Tăng Nghị thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, tập thể cán bộ thị trấn Ngô Nam đã đến UBND quận Thanh Trì. Chúng ta phái người đến chậm một chút, hiện tại đang đuổi theo khuyên bản. Tuy nhiên….
Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ thị trấn Ngô Nam này tính đẩy mình làm con thiêu thân đây. Hắn nói:
- Gọi điện thoại cho Bí thư thị trấn Ngô Nam Trần Trung Hoa cho tôi.
Lý Vĩ Tài lúc này sốt ruột khó chịu nổi. Lúc trước y hướng Tăng Nghị vỗ ngực nói, tuyệt đối không để ra sai sót lầm lẫn, ai biết thị trấn Ngô Nam này to gan lớn mật, bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng thì đáp ứng, kết quả trong chớp mắt lại bỏ chạy gây rối.
Lý Vĩ Tài điện thoại còn chưa kip đi gọi, đoàn xe lãnh đạo thành phố Bạch Dương đã hiện ra trong tầm nhìn.
Tăng Nghị đành phải từ bỏ. Đám người thị trấn Ngô Nam chọn vào lúc này gây rối, mục đích chính là làm cho mình khó chịu. Cho dù bây giờ mình có gọi điện thoại thì khẳng định cũng chẳng làm được gì. Hôm nay người té ngã nhất định là mình rồi.
Đoàn xe tới trước mặt, tập thể mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
- Tiểu Tăng, công tác chuẩn bị làm không tồi. Có khí thế này, tôi thấy công tác Tiểu Ngô Sơn nhất định có thể làm tốt.
Lưu Thiên Hoa từ trên xe bước xuống, thấy được những lẵng hoa ở hai bên đường, trong lòng hết sức hài lòng, sau đó liền khen hai câu.
Tăng Nghị cũng không chần chừ, bước tới trước đón Vưu Chấn Á, rồi đi trước dẫn đường, hướng lãnh đạo thành phố giới thiệu đại diện cho các xí nghiệp đến tham dự ngày hôm nay. Nhìn thấy ông chủ lớn trong thương giới Đổng Lực Dương, lãnh đạo thành phố Bạch Dương cũng không khỏi sắc mặt biến đổi. Trận thế này dường như lớn quá đi.
Sau khi giới thiệu xong, cùng lãnh đạo bước lên đài Chủ tịch, Tăng Nghị mới hạ giọng nói nhỏ vào tai Lưu Thiên Hoa:
- Bí thư Liêu, tôi muốn hướng ngài làm kiểm điểm. Hôm nay tôi nhất thời sơ sẩy, không làm tốt công tác. Người thị trấn Ngô Nam hôm nay không đến tham gia nghi thức, mà là đến UBND quận Thanh Trì.
Chuyện này có giấu cũng giấu không được, tin tưởng rất nhanh thành phố Bạch Dương sẽ nhận được thông báo. Cho nên Tăng Nghị đành báo cáo trước.
Lưu Thiên Hoa dưới chân bị kiềm hãm, lập tức trên mặt lộ ra một tia thịnh nộ. Đáng giận, đáng giận đến cực điểm! Đây không chỉ là làm cho khu mới Tiểu Ngô Sơn khó chịu mà là làm cho toàn bộ thành phố Bạch Dương khó chịu.
Ở tỉnh sớm đã hạ thông báo phân chia ranh giới. Thị trấn Ngô Nam hiện tại do thành phố Bạch Dương quản lý. Cho dù là có ý kiến, thì cũng nên tìm lãnh đạo thành phố Bạch Dương mà phản ánh. Thế mà bọn họ lại chạy đến khu Thanh Trì, đây là có ý gì? Bọn họ muốn làm gì đây?
Thành phố Bạch Dương và Vinh Thành từ trước đến giờ là thủy hỏa bất dung. Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tính có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm chỗ dựa, từ trong tay thành phố Bạch Dương cướp đi không ít hạng mục. Trong mắt Lưu Thiên Hoa, chính vì như thế mới khiến cho thành phố Bạch Dương ngày càng xuống dốc, bị gạt ra rìa.
Lần này khu mới Tiểu Ngô Sơn được đẩy mạnh, Lưu Thiên Hoa biết nhất đính sẽ có những con thiêu thân lao ra. Nhưng không ngờ rằng, chỉ một ban lãnh đạo thị trấn nho nhỏ, lại dám không để ban lãnh đạo thành phố vào mắt. Nghi thức quan trọng như vậy lại khiến cho thành phố Bạch Dương bị xấu mặt.
- Khu mới sau khi khởi động, xem ra Tiểu Tăng cậu sẽ có nhiều công tác phải làm đấy.
Lưu Thiên Hoa đằng đằng sát khí, sau khi nói những lời này liền nhanh chóng đuổi theo Vưu Chấn Á. Sau đó đi sát bên cạnh Vưu Chấn Á, mỉm cười nói nhỏ hai câu.
Hai chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ vang thật lớn, một trước một sau trực tiếp chạy vào Ban quản lý.
Chiếc xe phía trước là xe mui trần. Trần xe vừa mở ra có thể nhìn thấy Tôn đại công tử của công ty Xây dựng Binh Xuyên. Phía sau xe đặt một lẵng hoa thật lớn.
Tôn Dực đẩy cửa xe bước xuống, tháo mắt kính râm xuống, nhìn lướt xung quanh. Nhìn thấy con đường đầy những lẵng hoa, trên mặt không ngờ còn lộ ra nụ cười rất tươi.
- Tôn tổng, Thường tổng, hoan nghênh, hoan nghênh. Cảm ơn hai vị đã đến ủng hộ công tác của khu công nghệ cao chúng tôi.
Tăng Nghị dẫn Lý Vĩ Tài đi tới, cùng hai người này chào hỏi.
- Chúng ta đều là lão bằng hữu. Anh nơi này có việc vui như vậy, chúng ta cho dù không được mời nhưng vẫn muốn đích thân đến chúc mừng.
Tôn Dực cùng với Tăng Nghị bắt tay hời hợt rồi nói:
- Nếu không truyền đi, khẳng định sẽ khiến người khác chê cười rồi, cho rằng Tôn Dực tôi đối với bằng hữu không có suy nghĩ. Anh nói có đúng không, Thường thiếu?
Thường Tuấn Long xấu hổ cười, không nói là phải, cũng không nói là không phải. Hai người họ quả nhiên là không được mời. Tôn Dực đây là châm chọc Tăng Nghị. Nhưng Tôn đại thiếu trước khi châm chọc, cũng không hiểu rõ một điều. Y cùng Tăng Nghị căn bản chẳng phải là lão bằng hữu, người ta không mời anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tăng Nghị chỉ làm như không nghe thấy Tôn Dực nói cái gì, giơ tay lên nói:
- Tôn tổng, Thường tổng, mời vào bên trong nghỉ ngơi. Nghi thức rất nhanh sẽ được cử hành.
- Không đi vào đâu!
Tôn Dực ngẩng đầu nhìn trời:
- Hôm nay thời tiết thật sự không tệ, tôi cùng với Thường thiếu ở bên ngoài đi dạo một chút. Lát nữa nghi thức được cử hành bên ngoài, có đi vào trong cũng không làm gì.
- Điều này không tốt lắm đâu.
Tăng Nghị ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng lại quay sang Lý Vĩ Tài phân phó:
- Chủ nhiệm Lý, Tổng tổng, Thường tổng là khach quý. Nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi. Anh hãy an bài người đến đây.
Tôn Dực hư tình giả ý cười nói:
- Là bạn bè, không cần khách khí như vậy.
Lời còn chưa dứt, Tăng Nghị sớm xoay người sang chỗ khác, đi nhanh ra xa, cười ha hả nói:
- Ông chủ Tả trong lúc bận rộn cũng đến đây, vô cùng cảm kích..,.
Tôn Dực công phu hàm dưỡng hình như không được tốt. Lúc ấy mặt liền trầm xuống, trông rất khó coi, hừ lạnh một tiếng, cùng với Thường Tuấn Long đi sang một bên, làm bộ như đang thưởng thức những lẵng hoa bên đường.
Lý Vĩ Tài nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng không tìm được ai đến tiếp đãi Tôn Dực, trong lòng không khỏi cảm thán. Chủ nhiệm Tiểu Tăng thật là, đường đường là Nhất thiếu Nam Giang, cũng không thèm để vào mắt, trực tiếp cứ như vậy mà ném vào bên đường. Khó chịu nhất là Nhất thiếu Nam Giang hôm nay là không mời mà chủ động đến cửa chúc mừng. Kết quả lại bị bẽ mặt như vậy.
Đáng tiếc Lý Vĩ Tài nghĩ lầm rồi. Tôn Dực hôm nay đến đây cũng không phải là chúc mừng, mà là đến xem náo nhiệt.
Thuận đường đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy những câu đề tặng trên những lẵng hoa, Tôn đại thiếu sắc mặt càng lúc càng khó coi. Chó má, đám này thật khốn kiếp. Lúc hạng mục hồ Tinh Tinh của lão tử khởi động, cũng không thấy các người tiêu phí tới đó. Nhưng hiện tại thì ngàn dặm xa xôi cũng từ tỉnh ngoài đưa tới.
Thường Tuấn Long vẻ mặt ưu tư nói:
- Tôn thiếu, xem ra Tăng Nghị ở mạng lưới thương giới quan hệ rất rộng. Chúng ta không thể không phòng bị. Nếu chẳng may những người này bị Tăng Nghị lừa dối cùng nhau khai thác Tiểu Ngô Sơn, vậy thì chúng ta không ổn rồi.
Tôn Dực cười lạnh, hai tay chọc vào trong túi quần, lạnh lùng nói:
- Hiện tại trận chiến càng lớn, thì lát nữa té ngã sẽ càng đau. Thường thiếu, anh mau chiếm vị trí tốt, chờ thưởng thức trò hay đi.
Thường Tuấn Long cũng không hiểu Tôn Dực nói trò hay rốt cuộc là trò gì. Chỉ có điều trong lòng rất lo lắng. Tăng Nghị giống như một con cọp. Con cọp khi không bị đánh chết thì sẽ bị nó cắn ngược trở lại, mình đầy thương tích.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tăng Nghị nhận được điện thoại thông báo, lãnh đạo thành phố cùng với Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vưu Chấn Á đang cùng nhau trên đường đến khu công nghệ cao để tham dự nghi thức.
Tăng Nghị liền vội thông báo, lãnh đạo Ban quản lý, nhân viên công tác cùng với đại diện các xí nghiệp bắt đầu tụ tập ở cửa Ban quản lý, chờ đợi lãnh đạo đến.
Khu mới Tiểu Ngô Sơn cấp bậc rất thấp. Lẽ ra nghi thức khởi động chỉ cần thành phố phái ra một Phó chủ tịch thành phố đến tham dự là được rồi. Nhưng tình huống khu mới Tiểu Ngô Sơn rất đặc biệt, có ba căn cứ bảo vệ sức khỏe ngụ lại. Tiểu Ngô Sơn chính là một miếu đại thần, chỉ cần sự tình liên quan đến đại thần, lãnh đạo địa phương làm sao dám không coi trọng. Hơn nữa, đây là vở kịch do ông chủ lớn Tỉnh ủy Băng Hàn Bách lập nên nên có giọng hát và điệu bộ rất nặng. Cho nên, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vưu Chấn Á cũng đích thân tới tham dự nghi thức khởi công, là chuyện rất hợp tình hợp lý.
Đứng chờ ngoài cửa, Lý Vĩ Tài nhìn trái nhìn phải, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng đến bên cạnh Tăng Nghị, hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ban lãnh đạo thị trấn Ngô Nam vẫn còn chưa tới.
Tăng Nghị vừa rồi lo tiếp đãi các đại diện xí nghiệp nên không hỏi đến chuyện này. Lúc này nghe Lý Vĩ Tài báo cáo, liền biết sự tình không ổn, nói:
- Gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Lý Vĩ Tài gật đầu, vội vàng xuyên qua đám người tìm chỗ yên lặng, gọi điện thoại cho người nhân viên công tác được phái tới thị trấn Ngô Nam.
- Trò hay bắt đầu rồi đấy.
Tôn Dực vẫn chú ý đến động tĩnh của Tăng Nghị bên kia, lúc này ý cười dào dạt, nói với Thường Tuấn Long bên cạnh.
Thường Tuấn Long có chút không yên lòng, hướng Tăng Nghị bên kia nhìn thoáng qua, cũng phát hiện Lý Vĩ Tài đứng đằng sau Tăng Nghị không thấy đâu.
Qua một chút, Lý Vĩ Tài mới trở lại, sắc mặt rất khó coi, đến bên cạnh Tăng Nghị thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, tập thể cán bộ thị trấn Ngô Nam đã đến UBND quận Thanh Trì. Chúng ta phái người đến chậm một chút, hiện tại đang đuổi theo khuyên bản. Tuy nhiên….
Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ thị trấn Ngô Nam này tính đẩy mình làm con thiêu thân đây. Hắn nói:
- Gọi điện thoại cho Bí thư thị trấn Ngô Nam Trần Trung Hoa cho tôi.
Lý Vĩ Tài lúc này sốt ruột khó chịu nổi. Lúc trước y hướng Tăng Nghị vỗ ngực nói, tuyệt đối không để ra sai sót lầm lẫn, ai biết thị trấn Ngô Nam này to gan lớn mật, bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng thì đáp ứng, kết quả trong chớp mắt lại bỏ chạy gây rối.
Lý Vĩ Tài điện thoại còn chưa kip đi gọi, đoàn xe lãnh đạo thành phố Bạch Dương đã hiện ra trong tầm nhìn.
Tăng Nghị đành phải từ bỏ. Đám người thị trấn Ngô Nam chọn vào lúc này gây rối, mục đích chính là làm cho mình khó chịu. Cho dù bây giờ mình có gọi điện thoại thì khẳng định cũng chẳng làm được gì. Hôm nay người té ngã nhất định là mình rồi.
Đoàn xe tới trước mặt, tập thể mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
- Tiểu Tăng, công tác chuẩn bị làm không tồi. Có khí thế này, tôi thấy công tác Tiểu Ngô Sơn nhất định có thể làm tốt.
Lưu Thiên Hoa từ trên xe bước xuống, thấy được những lẵng hoa ở hai bên đường, trong lòng hết sức hài lòng, sau đó liền khen hai câu.
Tăng Nghị cũng không chần chừ, bước tới trước đón Vưu Chấn Á, rồi đi trước dẫn đường, hướng lãnh đạo thành phố giới thiệu đại diện cho các xí nghiệp đến tham dự ngày hôm nay. Nhìn thấy ông chủ lớn trong thương giới Đổng Lực Dương, lãnh đạo thành phố Bạch Dương cũng không khỏi sắc mặt biến đổi. Trận thế này dường như lớn quá đi.
Sau khi giới thiệu xong, cùng lãnh đạo bước lên đài Chủ tịch, Tăng Nghị mới hạ giọng nói nhỏ vào tai Lưu Thiên Hoa:
- Bí thư Liêu, tôi muốn hướng ngài làm kiểm điểm. Hôm nay tôi nhất thời sơ sẩy, không làm tốt công tác. Người thị trấn Ngô Nam hôm nay không đến tham gia nghi thức, mà là đến UBND quận Thanh Trì.
Chuyện này có giấu cũng giấu không được, tin tưởng rất nhanh thành phố Bạch Dương sẽ nhận được thông báo. Cho nên Tăng Nghị đành báo cáo trước.
Lưu Thiên Hoa dưới chân bị kiềm hãm, lập tức trên mặt lộ ra một tia thịnh nộ. Đáng giận, đáng giận đến cực điểm! Đây không chỉ là làm cho khu mới Tiểu Ngô Sơn khó chịu mà là làm cho toàn bộ thành phố Bạch Dương khó chịu.
Ở tỉnh sớm đã hạ thông báo phân chia ranh giới. Thị trấn Ngô Nam hiện tại do thành phố Bạch Dương quản lý. Cho dù là có ý kiến, thì cũng nên tìm lãnh đạo thành phố Bạch Dương mà phản ánh. Thế mà bọn họ lại chạy đến khu Thanh Trì, đây là có ý gì? Bọn họ muốn làm gì đây?
Thành phố Bạch Dương và Vinh Thành từ trước đến giờ là thủy hỏa bất dung. Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tính có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm chỗ dựa, từ trong tay thành phố Bạch Dương cướp đi không ít hạng mục. Trong mắt Lưu Thiên Hoa, chính vì như thế mới khiến cho thành phố Bạch Dương ngày càng xuống dốc, bị gạt ra rìa.
Lần này khu mới Tiểu Ngô Sơn được đẩy mạnh, Lưu Thiên Hoa biết nhất đính sẽ có những con thiêu thân lao ra. Nhưng không ngờ rằng, chỉ một ban lãnh đạo thị trấn nho nhỏ, lại dám không để ban lãnh đạo thành phố vào mắt. Nghi thức quan trọng như vậy lại khiến cho thành phố Bạch Dương bị xấu mặt.
- Khu mới sau khi khởi động, xem ra Tiểu Tăng cậu sẽ có nhiều công tác phải làm đấy.
Lưu Thiên Hoa đằng đằng sát khí, sau khi nói những lời này liền nhanh chóng đuổi theo Vưu Chấn Á. Sau đó đi sát bên cạnh Vưu Chấn Á, mỉm cười nói nhỏ hai câu.