Chính giữa Ban quản lý có một đài chủ tịch.
Lưu Thiên Hoa bước lên đài chủ tịch, nhẹ nhàng gõ gõ micro hai cái, rồi nhiệt tình nói:
- Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị bằng hữu, cảm ơn tất cả mọi người trong lúc bận rộn công việc đã dành ra một chút thì giờ đến tham dự nghi thức khởi động khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn. Tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Bạch Dương xin gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành nhất.
Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, Lưu Thiên Hoa vươn hai ngón tay lên nói tiếp:
- Hôm nay có hai chuyện khiến tôi thật bất ngờ. Thứ nhất, không nghĩ tới Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vưu Chấn Á lại có thể tự mình đến tham dự nghi thức khởi động khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn của thành phố Bạch Dương. Cảm ơn lãnh đạo tỉnh đã coi trọng và ưu ái chúng tôi. Cái thứ hai không nghĩ tới là các đại diện của xí nghiệp lại đến nhiều như vậy. Cảm ơn các vị bằng hữu thương giới đã ủng hộ và quan tâm đến chúng tôi. Điều này khiến cho chúng tôi đối với sự phát triển của khu mới tràn đầy tin tưởng. Suy xét không đủ, khó tránh khỏi chiêu đãi không chu toàn. Nơi này tôi xin hướng mọi người nói lời xin lỗi. Xin mọi người thông cảm nhiều hơn.
Lưu Thiên Hoa giơ tay hình chữ thập, hướng những người có mặt tại hiện trường nói lời xin lỗi, sau đó lại nói:
- Hôm nay thời tiết nóng bức, vốn đã làm chậm trễ cá vị thần tài, nếu cứ để cho mọi người đứng ở chỗ này nghe chúng tôi nói lời khách sáo thì cũng không phải với các vị lão bằng hữu. Vừa rồi, tôi cùng với Phó trưởng ban thư ký Vưu thương lượng một chút, quyết định nghi thức hôm nay giản lược lại một chút, cử hành nhanh chóng, tiết kiệm thời gian. Kính xin các vị thần tài cho chúng tôi một cơ hội bù lại, xin dời bước tới nội thành, chúng ta cùng ngồi xuống tâm sự.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Kiến Tân đứng ở một bên không khỏi âm thầm giật mình. Y biết rõ, trước đó an bài không phải như vậy. Bí thư Liêu như thế nào đang êm đẹp lại thay đổi kế hoạch như vậy.
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lưu Thiên Hoa phong cách khiêm tốn như lúc này khiến cho mọi người hai mắt tỏa sáng, hảo cảm tăng gấp bội.
Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Lưu Thiên Hoa đem quyền phát biểu giao cho Vưu Chấn Á.
Vưu Chấn Á nói chuyện cũng rất ngắn gọn, chưa đến năm phút đồng hồ, nhấn mạnh tầm quan trọng của khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn, cùng với sự chờ mong của lãnh đạo tỉnh. Đang lúc mị người nhìn chăm chú, Vưu Chấn Á và Lưu Thiên Hoa cùng tiến lên phía trước, đem khối vải đỏ treo trước lầu Ban quản lý tháo xuống, lộ ra bên trong một tấm biển: Tổ lãnh đạo trù bị khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn.
Tăng Nghị thừa dịp hai người ở trên đài nói chuyện, hướng Đổng Lực Dương và Cố Hiến Khôn giải thích. Tuy không có nói rõ, nhưng là ám chỉ công tác giao tiếp của Tiểu Ngô Sơn có vấn đề, hy vọng mọi người tận lực phối hợp. Mọi người ngầm hiểu, cho nên khi nghi thức yết bài chấm dứt, lập tức đi đầu tiến lên, vây quanh Vưu Chấn Á và Lưu Thiên Hoa đến thành phố Bạch Dương.
- Thường thiếu, thấy chưa?
Tôn Dực đứng đằng sau đám người, một đầu tóc dài phóng khoáng, có vẻ như không giống bình thường:
- Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, Tăng đại thiếu hôm nay bày ra phong cảnh này, nhưng hoàn toàn khác với lúc xưa.
Thường Tuấn Long khẽ nhíu mày, trong lòng rất khó hiểu.
Không riêng gì y, hiện trường cũng có rất nhiều xí nghiệp cũng khó hiểu. Mọi người coi như là quen biết qua rồi, nhưng chưa thấy có một nghi thức khởi động nào lại qua loa như vậy. Thật sự là kỳ quái! Chỉ có điều có đám người Đổng Lực Dương đi đầu, mọi người cũng nhất thời không cân nhắc nữa. Chỉ có điều cảm thấy không thích hợp mà thôi.
Một đám xí nghiệp, dưới sự đầu lĩnh của Đổng Lực Dương, xuất phát đến thành phố Bạch Dương. Một hàng xe đứng trước Ban quản lý rất nhanh biến mất hơn phân nửa. Trước sau chưa tới mười lăm phút đồng hồ, nghi thức khởi động Tiểu Ngô Sơn được coi như kết thúc. Khả năng đây là một nghi thức khởi động hiệu suất cao nhất, quy trình ít nhất của tỉnh Nam Giang từ trước đến nay.
Lý Kiến Tân lúc này từ trong Ban quản lý đi ra, cầm điện thoại trong tay, vừa mới nhìn thì biết kế hoạch phát sinh biến hóa. Y liền vội vàng an bài thành phố làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi. Khi y truyền đạt chỉ thị xong, Ban quản lý đã trống rỗng.
Lý Kiến Tân cũng không hiểu ra làm sao, thầm nghĩ Bí thư Liêu hôm nay là chuyện gì xảy ra, tổng không phải vừa muốn đem nghi thức khởi động này hoàn thành, rồi tiến hành đại hội thu hút đầu tư? Sự kiện lần trước chỉ là sự trùng hợp khéo léo, chuyện tốt làm sao có lần thứ hai chứ?
Đứng trước cửa Ban quản lý, Lý Kiến Tân nhìn thấy Tăng Nghị đang bận rộn chào tạm biệt các xí nghiệp chưa đi.
- Trưởng ban thư ký!
Tăng Nghị nhìn thấy Lý Kiến Tân thì liền đi tới, nói:
- Bí thư Liêu đã trở về thành phố rồi.
Lý Kiến Tân gật đầu. Y cũng chuẩn bị xuất phát, trước khi đi còn nói:
- Tiểu Tăng, cậu ở nơi này bố trí ổn thỏa rồi nhanh chóng chạy tới thành phố, hướng đại biểu các xí nghiệp giới thiệu một chút tình huống quy hoạch Tiểu Ngô Sơn. Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua.
- Trưởng ban thư ký yên tâm, tôi lập tức đến ngay.
Tăng Nghị nói.
Lý Kiến Tân không trì hoãn nữa, hướng tới xe của mình đi tới. Vừa mới đi được hai bước, điện thoại trong tay y vang lên:
- Tôi là Lý Kiến Tân!
Điện thoại là từ văn phòng Thành ủy gọi tới.
- Trưởng ban thư ký, người của khu Thanh Trì thành phố Vinh Thành vừa mới gọi điện thoại tới, nói là có hơn trăm cán bộ quần chúng thị trấn Ngô Nam đang ở UBND quận Thanh Trì kháng nghị. Khu Thanh Trì bảo chúng ta mau chóng phái người tới xử lý.
Lý Kiến Tân lúc ấy liền biến sắc. Khó trách bí thư Liêu lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, hóa ra là thị trấn Ngô Nam xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lý Kiến Tân cũng là một trận hoảng sợ. Hôm nay may mắn Bí thư Liêu nhận được tin tức, làm ra quyết định dao sắc chặt đay, nếu không thì sẽ gây ra chuyện cười lớn rồi.
Thử nghĩ, Bí thư Liêu đang ở trên đài chủ tịch lớn tiếng giảng giải tình huống đều là tốt. Lúc này khu Thanh Trì đột nhiên phái người đến thông báo, đây sẽ là tình cảnh như thế nào?
Bí thư Liêu nói chuyện có còn muốn tiếp tục nữa hay không? Nghi thức này còn muốn tiếp tục nữa hay không? Đại diện xí nghiệp tại hiện trường trong lòng sẽ có ý tưởng như thế nào? Một đám lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch làm sao để xuống đài?
Lý Kiến Tân mới nghĩ như vậy thì tất cả đều là mồ hôi lạnh. May mắn là Bí thư Liêu thủ đoạn cao siêu, đúng lúc cải biến kế hoạch. Tuy nói là có chút vội vàng, nhưng cuối cùng thì nghi thức này viên mãn kết thúc, tránh khỏi sự xấu hổ xuất hiện.
- Tiểu Tăng!
Lý Kiến Tân quay đầu lại, hướng Tăng Nghị vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chuyện của thị trấn Ngô Nam cậu cũng biết rồi chứ?
Tăng Nghị gật đầu:
- Chúng tôi lập tức sẽ xử lý.
Lý Kiến Tân cũng không nói gì thêm:
- Công tác giao tiếp tiến triển thuận lợi hay không sẽ trực tiếp quan hệ với sự thành bại của khu mới Tiểu Ngô Sơn. Xử lý vấn đề là phải có sách lược, nhưng phải có nguyên tắc.
- Tôi hiểu rồi!
Tăng Nghị nói.
Lý Kiến Tân bước vào xe, hướng thành phố chạy tới. Y là Trưởng ban thư ký, trong lòng cũng hết sức tức giận. Thị trấn Ngô Nam đã không để lãnh đạo thành phố Bạch Dương vào mắt rồi.
Tôn Dực từ xa nhìn thấy đám người dần dần tan hết, trong lòng không khỏi có chút bực mình. Hôm nay tuy nói là đã khiến cho Tăng Nghị mất mặt, nhưng so với cảnh tượng mà mình nghĩ thì vẫn là bất đồng. Đám người thị trấn Ngô Nam đúng là không có não. Một cơ hội tốt như vậy, không ngờ lại để lộ phong thanh, thất bại trong gang tấc.
Thường Tuấn Long hỏi:
- Tôn thiếu, vậy là kết thúc rồi à?
Tôn Dực nói:
- Tuy nói là tránh được xấu hổ, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào ngăn được gió lùa. Không bao lâu nữa, tất cả mọi người sẽ biết chuyện gì xảy ra.
- Vậy chúng ta có đến thành phố Bạch Dương không?
Thường Tuấn Long hỏi.
- Không!
Tôn Dực nói một tiếng. thành phố Bạch Dương có cái gì hay để xem. Chân chính náo nhiệt chính là khu Thanh Trì. Y nói:
- Đến khu Thanh Trì đi!
Thường Tuấn Long nhíu mày, thầm nghĩ Tôn Dực cũng thật quá mức. Nơi này náo nhiệt không xem, lại chạy đến khu Thanh Trì xem náo nhiệt. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một chút, Thường Tuấn Long vẫn đi theo.
Thấy mọi người đi rồi, Lý Vĩ Tài lúc này tiến đến bên người Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, hôm nay toàn bộ chuyện này là trách nhiệm của tôi. Là tôi không làm tốt công tác, lại còn liên lụy đến anh và lãnh đạo thành phố. Tôi xin chịu phạt.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Chân là mọc trên đùi người khác, muốn đi đâu là quyền của bọn họ.
Lý Vĩ Tài trong lòng rất cảm kích. Chính mình phạm phải sai lầm lớn như vậy, Chủ nhiệm Tăng không ngờ không tức giận. Y nói:
- Chủ nhiệm Tăng, tôi bây giờ lập tức đến khu Thanh Trì, nhất định sẽ xử lý chuyện này cho tốt.
Tăng Nghị nói:
- Tôi đi với anh. Tôi cũng muốn nhìn xem, bọn họ gây ra náo nhiệt gì.
Lý Vĩ Tài vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, thị trấn Ngô Nam lần này gây ra náo nhiệt, đơn giản chỉ là lấy công tác giao tiếp làm áp chế, nhân cơ hội đề xuất một số yêu cầu không hợp lý. Để tôi đi dò thám trước, nếu anh ra mặt, rất nhiều chuyện khả năng sẽ không được xử lý tốt.
Tăng Nghị cũng không phản đối nói:
- Anh cứ đi trước, không nên gấp gáp tỏ thái độ, đem yêu cầu của bọn họ hiểu biết cho rõ ràng.
- Chủ nhiệm Tăng cứ yên tâm. Lần này tôi tuyệt đối không phạm hồ đồ nữa.
Lý Vĩ Tài biểu lộ thái độ. Y bây giờ là người phụ trách thứ nhất của khu mới Tiểu Ngô Sơn. Loại chuyện này, về tình về lý hẳn là do y xông lên đầu trận tuyến. Nếu để cho Chủ nhiệm Tăng ra mặt, nếu chẳng may đối phương đề xuất những yêu cầu không hợp lý, buộc Chủ nhiệm Tiểu Tăng ngay tại chỗ tỏ thái độ, đây không phải muốn Chủ nhiệm Tiểu Tăng khó chịu sao?
Lý Vĩ Tài vội vã rời khỏi. Tăng Nghị đứng ở chỗ đó, cân nhắc một lát rồi chạy tới thành phố. Tuy nói là nghi thức đã xong, nhưng hắn vẫn phải lộ diện, ổn định mọi người. Nếu không sẽ làm cho các đại diện xí nghiệp có ý tưởng.
Chuyện ngày hôm nay khiến cho Tăng Nghị có chút tức giận. Hắn không phải là người không biết nói tình lý, chỉ cần đem sự việc làm tốt thì cho dù có yêu cầu gì cũng có thể thương lượng. Nhưng người của thị trấn Ngô Nam làm việc như vậy, dụng tâm thật sự hiểm ác. Đây là vượt quá phạm vi tha thứ của Tăng Nghị. Đây hoàn toàn là áp chế thêm uy hiếp, hoàn toàn không phối hợp công tác giao tiếp.
Nếu không nghĩ biện pháp, hung hăng giáo huấn đám người này một lần, khu mới Tiểu Ngô Sơn rất có thể dẫm vào vết xe đổ của những khu mới giao huyện và thành phố. Công tác giao tiếp sẽ có thể bị kéo dài vp6 kỳ hạn.
Có mặt trong bữa tiệc trà chiêu đãi các đại biểu xí nghiệp, Tăng Nghị đơn giản giới thiệu tình huống khu mới Tiểu Ngô Sơn, cùng với thiết tưởng quy hoạch sau này. Hôm nay hoạt động xem như là chấm dứt. Giữa trưa ở thành phố còn đơn giản an bài một bữa cơm chiêu đãi các đại biểu xí nghiệp.
Ăn cơm xong, Lý Vĩ Tài mới trở lại, hướng Tăng Nghị báo cáo:
- Chủ nhiệm Tăng, những người của thị trấn Ngô Nam được an bài trong phòng họp lớn của UBND quận Thanh Trì. Trước mắt cảm xúc ổn định, yêu cầu của bọn họ tôi cũng biết rõ. Chỉ là bọn họ yêu cầu nhất định phải gặp anh.
Lưu Thiên Hoa bước lên đài chủ tịch, nhẹ nhàng gõ gõ micro hai cái, rồi nhiệt tình nói:
- Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị bằng hữu, cảm ơn tất cả mọi người trong lúc bận rộn công việc đã dành ra một chút thì giờ đến tham dự nghi thức khởi động khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn. Tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Bạch Dương xin gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành nhất.
Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, Lưu Thiên Hoa vươn hai ngón tay lên nói tiếp:
- Hôm nay có hai chuyện khiến tôi thật bất ngờ. Thứ nhất, không nghĩ tới Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vưu Chấn Á lại có thể tự mình đến tham dự nghi thức khởi động khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn của thành phố Bạch Dương. Cảm ơn lãnh đạo tỉnh đã coi trọng và ưu ái chúng tôi. Cái thứ hai không nghĩ tới là các đại diện của xí nghiệp lại đến nhiều như vậy. Cảm ơn các vị bằng hữu thương giới đã ủng hộ và quan tâm đến chúng tôi. Điều này khiến cho chúng tôi đối với sự phát triển của khu mới tràn đầy tin tưởng. Suy xét không đủ, khó tránh khỏi chiêu đãi không chu toàn. Nơi này tôi xin hướng mọi người nói lời xin lỗi. Xin mọi người thông cảm nhiều hơn.
Lưu Thiên Hoa giơ tay hình chữ thập, hướng những người có mặt tại hiện trường nói lời xin lỗi, sau đó lại nói:
- Hôm nay thời tiết nóng bức, vốn đã làm chậm trễ cá vị thần tài, nếu cứ để cho mọi người đứng ở chỗ này nghe chúng tôi nói lời khách sáo thì cũng không phải với các vị lão bằng hữu. Vừa rồi, tôi cùng với Phó trưởng ban thư ký Vưu thương lượng một chút, quyết định nghi thức hôm nay giản lược lại một chút, cử hành nhanh chóng, tiết kiệm thời gian. Kính xin các vị thần tài cho chúng tôi một cơ hội bù lại, xin dời bước tới nội thành, chúng ta cùng ngồi xuống tâm sự.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Kiến Tân đứng ở một bên không khỏi âm thầm giật mình. Y biết rõ, trước đó an bài không phải như vậy. Bí thư Liêu như thế nào đang êm đẹp lại thay đổi kế hoạch như vậy.
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lưu Thiên Hoa phong cách khiêm tốn như lúc này khiến cho mọi người hai mắt tỏa sáng, hảo cảm tăng gấp bội.
Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, Lưu Thiên Hoa đem quyền phát biểu giao cho Vưu Chấn Á.
Vưu Chấn Á nói chuyện cũng rất ngắn gọn, chưa đến năm phút đồng hồ, nhấn mạnh tầm quan trọng của khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn, cùng với sự chờ mong của lãnh đạo tỉnh. Đang lúc mị người nhìn chăm chú, Vưu Chấn Á và Lưu Thiên Hoa cùng tiến lên phía trước, đem khối vải đỏ treo trước lầu Ban quản lý tháo xuống, lộ ra bên trong một tấm biển: Tổ lãnh đạo trù bị khu sinh thái mới Tiểu Ngô Sơn.
Tăng Nghị thừa dịp hai người ở trên đài nói chuyện, hướng Đổng Lực Dương và Cố Hiến Khôn giải thích. Tuy không có nói rõ, nhưng là ám chỉ công tác giao tiếp của Tiểu Ngô Sơn có vấn đề, hy vọng mọi người tận lực phối hợp. Mọi người ngầm hiểu, cho nên khi nghi thức yết bài chấm dứt, lập tức đi đầu tiến lên, vây quanh Vưu Chấn Á và Lưu Thiên Hoa đến thành phố Bạch Dương.
- Thường thiếu, thấy chưa?
Tôn Dực đứng đằng sau đám người, một đầu tóc dài phóng khoáng, có vẻ như không giống bình thường:
- Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, Tăng đại thiếu hôm nay bày ra phong cảnh này, nhưng hoàn toàn khác với lúc xưa.
Thường Tuấn Long khẽ nhíu mày, trong lòng rất khó hiểu.
Không riêng gì y, hiện trường cũng có rất nhiều xí nghiệp cũng khó hiểu. Mọi người coi như là quen biết qua rồi, nhưng chưa thấy có một nghi thức khởi động nào lại qua loa như vậy. Thật sự là kỳ quái! Chỉ có điều có đám người Đổng Lực Dương đi đầu, mọi người cũng nhất thời không cân nhắc nữa. Chỉ có điều cảm thấy không thích hợp mà thôi.
Một đám xí nghiệp, dưới sự đầu lĩnh của Đổng Lực Dương, xuất phát đến thành phố Bạch Dương. Một hàng xe đứng trước Ban quản lý rất nhanh biến mất hơn phân nửa. Trước sau chưa tới mười lăm phút đồng hồ, nghi thức khởi động Tiểu Ngô Sơn được coi như kết thúc. Khả năng đây là một nghi thức khởi động hiệu suất cao nhất, quy trình ít nhất của tỉnh Nam Giang từ trước đến nay.
Lý Kiến Tân lúc này từ trong Ban quản lý đi ra, cầm điện thoại trong tay, vừa mới nhìn thì biết kế hoạch phát sinh biến hóa. Y liền vội vàng an bài thành phố làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi. Khi y truyền đạt chỉ thị xong, Ban quản lý đã trống rỗng.
Lý Kiến Tân cũng không hiểu ra làm sao, thầm nghĩ Bí thư Liêu hôm nay là chuyện gì xảy ra, tổng không phải vừa muốn đem nghi thức khởi động này hoàn thành, rồi tiến hành đại hội thu hút đầu tư? Sự kiện lần trước chỉ là sự trùng hợp khéo léo, chuyện tốt làm sao có lần thứ hai chứ?
Đứng trước cửa Ban quản lý, Lý Kiến Tân nhìn thấy Tăng Nghị đang bận rộn chào tạm biệt các xí nghiệp chưa đi.
- Trưởng ban thư ký!
Tăng Nghị nhìn thấy Lý Kiến Tân thì liền đi tới, nói:
- Bí thư Liêu đã trở về thành phố rồi.
Lý Kiến Tân gật đầu. Y cũng chuẩn bị xuất phát, trước khi đi còn nói:
- Tiểu Tăng, cậu ở nơi này bố trí ổn thỏa rồi nhanh chóng chạy tới thành phố, hướng đại biểu các xí nghiệp giới thiệu một chút tình huống quy hoạch Tiểu Ngô Sơn. Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua.
- Trưởng ban thư ký yên tâm, tôi lập tức đến ngay.
Tăng Nghị nói.
Lý Kiến Tân không trì hoãn nữa, hướng tới xe của mình đi tới. Vừa mới đi được hai bước, điện thoại trong tay y vang lên:
- Tôi là Lý Kiến Tân!
Điện thoại là từ văn phòng Thành ủy gọi tới.
- Trưởng ban thư ký, người của khu Thanh Trì thành phố Vinh Thành vừa mới gọi điện thoại tới, nói là có hơn trăm cán bộ quần chúng thị trấn Ngô Nam đang ở UBND quận Thanh Trì kháng nghị. Khu Thanh Trì bảo chúng ta mau chóng phái người tới xử lý.
Lý Kiến Tân lúc ấy liền biến sắc. Khó trách bí thư Liêu lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, hóa ra là thị trấn Ngô Nam xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lý Kiến Tân cũng là một trận hoảng sợ. Hôm nay may mắn Bí thư Liêu nhận được tin tức, làm ra quyết định dao sắc chặt đay, nếu không thì sẽ gây ra chuyện cười lớn rồi.
Thử nghĩ, Bí thư Liêu đang ở trên đài chủ tịch lớn tiếng giảng giải tình huống đều là tốt. Lúc này khu Thanh Trì đột nhiên phái người đến thông báo, đây sẽ là tình cảnh như thế nào?
Bí thư Liêu nói chuyện có còn muốn tiếp tục nữa hay không? Nghi thức này còn muốn tiếp tục nữa hay không? Đại diện xí nghiệp tại hiện trường trong lòng sẽ có ý tưởng như thế nào? Một đám lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch làm sao để xuống đài?
Lý Kiến Tân mới nghĩ như vậy thì tất cả đều là mồ hôi lạnh. May mắn là Bí thư Liêu thủ đoạn cao siêu, đúng lúc cải biến kế hoạch. Tuy nói là có chút vội vàng, nhưng cuối cùng thì nghi thức này viên mãn kết thúc, tránh khỏi sự xấu hổ xuất hiện.
- Tiểu Tăng!
Lý Kiến Tân quay đầu lại, hướng Tăng Nghị vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chuyện của thị trấn Ngô Nam cậu cũng biết rồi chứ?
Tăng Nghị gật đầu:
- Chúng tôi lập tức sẽ xử lý.
Lý Kiến Tân cũng không nói gì thêm:
- Công tác giao tiếp tiến triển thuận lợi hay không sẽ trực tiếp quan hệ với sự thành bại của khu mới Tiểu Ngô Sơn. Xử lý vấn đề là phải có sách lược, nhưng phải có nguyên tắc.
- Tôi hiểu rồi!
Tăng Nghị nói.
Lý Kiến Tân bước vào xe, hướng thành phố chạy tới. Y là Trưởng ban thư ký, trong lòng cũng hết sức tức giận. Thị trấn Ngô Nam đã không để lãnh đạo thành phố Bạch Dương vào mắt rồi.
Tôn Dực từ xa nhìn thấy đám người dần dần tan hết, trong lòng không khỏi có chút bực mình. Hôm nay tuy nói là đã khiến cho Tăng Nghị mất mặt, nhưng so với cảnh tượng mà mình nghĩ thì vẫn là bất đồng. Đám người thị trấn Ngô Nam đúng là không có não. Một cơ hội tốt như vậy, không ngờ lại để lộ phong thanh, thất bại trong gang tấc.
Thường Tuấn Long hỏi:
- Tôn thiếu, vậy là kết thúc rồi à?
Tôn Dực nói:
- Tuy nói là tránh được xấu hổ, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào ngăn được gió lùa. Không bao lâu nữa, tất cả mọi người sẽ biết chuyện gì xảy ra.
- Vậy chúng ta có đến thành phố Bạch Dương không?
Thường Tuấn Long hỏi.
- Không!
Tôn Dực nói một tiếng. thành phố Bạch Dương có cái gì hay để xem. Chân chính náo nhiệt chính là khu Thanh Trì. Y nói:
- Đến khu Thanh Trì đi!
Thường Tuấn Long nhíu mày, thầm nghĩ Tôn Dực cũng thật quá mức. Nơi này náo nhiệt không xem, lại chạy đến khu Thanh Trì xem náo nhiệt. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một chút, Thường Tuấn Long vẫn đi theo.
Thấy mọi người đi rồi, Lý Vĩ Tài lúc này tiến đến bên người Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, hôm nay toàn bộ chuyện này là trách nhiệm của tôi. Là tôi không làm tốt công tác, lại còn liên lụy đến anh và lãnh đạo thành phố. Tôi xin chịu phạt.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Chân là mọc trên đùi người khác, muốn đi đâu là quyền của bọn họ.
Lý Vĩ Tài trong lòng rất cảm kích. Chính mình phạm phải sai lầm lớn như vậy, Chủ nhiệm Tăng không ngờ không tức giận. Y nói:
- Chủ nhiệm Tăng, tôi bây giờ lập tức đến khu Thanh Trì, nhất định sẽ xử lý chuyện này cho tốt.
Tăng Nghị nói:
- Tôi đi với anh. Tôi cũng muốn nhìn xem, bọn họ gây ra náo nhiệt gì.
Lý Vĩ Tài vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, thị trấn Ngô Nam lần này gây ra náo nhiệt, đơn giản chỉ là lấy công tác giao tiếp làm áp chế, nhân cơ hội đề xuất một số yêu cầu không hợp lý. Để tôi đi dò thám trước, nếu anh ra mặt, rất nhiều chuyện khả năng sẽ không được xử lý tốt.
Tăng Nghị cũng không phản đối nói:
- Anh cứ đi trước, không nên gấp gáp tỏ thái độ, đem yêu cầu của bọn họ hiểu biết cho rõ ràng.
- Chủ nhiệm Tăng cứ yên tâm. Lần này tôi tuyệt đối không phạm hồ đồ nữa.
Lý Vĩ Tài biểu lộ thái độ. Y bây giờ là người phụ trách thứ nhất của khu mới Tiểu Ngô Sơn. Loại chuyện này, về tình về lý hẳn là do y xông lên đầu trận tuyến. Nếu để cho Chủ nhiệm Tăng ra mặt, nếu chẳng may đối phương đề xuất những yêu cầu không hợp lý, buộc Chủ nhiệm Tiểu Tăng ngay tại chỗ tỏ thái độ, đây không phải muốn Chủ nhiệm Tiểu Tăng khó chịu sao?
Lý Vĩ Tài vội vã rời khỏi. Tăng Nghị đứng ở chỗ đó, cân nhắc một lát rồi chạy tới thành phố. Tuy nói là nghi thức đã xong, nhưng hắn vẫn phải lộ diện, ổn định mọi người. Nếu không sẽ làm cho các đại diện xí nghiệp có ý tưởng.
Chuyện ngày hôm nay khiến cho Tăng Nghị có chút tức giận. Hắn không phải là người không biết nói tình lý, chỉ cần đem sự việc làm tốt thì cho dù có yêu cầu gì cũng có thể thương lượng. Nhưng người của thị trấn Ngô Nam làm việc như vậy, dụng tâm thật sự hiểm ác. Đây là vượt quá phạm vi tha thứ của Tăng Nghị. Đây hoàn toàn là áp chế thêm uy hiếp, hoàn toàn không phối hợp công tác giao tiếp.
Nếu không nghĩ biện pháp, hung hăng giáo huấn đám người này một lần, khu mới Tiểu Ngô Sơn rất có thể dẫm vào vết xe đổ của những khu mới giao huyện và thành phố. Công tác giao tiếp sẽ có thể bị kéo dài vp6 kỳ hạn.
Có mặt trong bữa tiệc trà chiêu đãi các đại biểu xí nghiệp, Tăng Nghị đơn giản giới thiệu tình huống khu mới Tiểu Ngô Sơn, cùng với thiết tưởng quy hoạch sau này. Hôm nay hoạt động xem như là chấm dứt. Giữa trưa ở thành phố còn đơn giản an bài một bữa cơm chiêu đãi các đại biểu xí nghiệp.
Ăn cơm xong, Lý Vĩ Tài mới trở lại, hướng Tăng Nghị báo cáo:
- Chủ nhiệm Tăng, những người của thị trấn Ngô Nam được an bài trong phòng họp lớn của UBND quận Thanh Trì. Trước mắt cảm xúc ổn định, yêu cầu của bọn họ tôi cũng biết rõ. Chỉ là bọn họ yêu cầu nhất định phải gặp anh.