Cho dù là người dân của Vinh Thành mỗi ngày đều đến công viên tản bộ, thì có rất nhiều người cũng không biết rằng, tận trong cùng của công viên, lại vẫn thông tới tận một nơi như vậy. Nơi này là khu an dưỡng của đại quân khu, đã xây dựng được mấy chục năm rồi, có chút giống với sơn trang Ngọc Long của tỉnh Nam Giang, bình thường chủ dùng để tiếp đón các thủ trưởng cao cấp của quân đội. Bên trong chỗ này có cảnh quan rất đẹp, cổ thụ che trời. Nhất tường chi cách, đó là câu thích hợp nhất để mô tả công viên nơi lầu Chẩm Giang bên cạnh Thanh Giang, là một nơi rất tuyệt, trong sự náo nhiệt tìm lấy sự yên tĩnh
Chính vì sự tồn tại của khu an dưỡng này mà bên ngoài mới có một con đường hồi hình kỳ quái như vậy, đây cũng không phải là một sự sai lầm trong khi thiết kế, mà là một sự cố ý có chủ đích. Mục đích đúng là không muốn để cho quá nhiều người tới quấy rầy sự thanh tịnh của nơi này. Mà bên trong khu an dưỡng, kỳ thật có nhiều lối đi có thể đi thẳng tới khu vực phồn hoa. Nếu như mà mấy chỗ đó liên thông, thì con đường hồi hình ngay lập tức liền trở thành đầu mối giao thông then chốt, chỉ vì sự an toàn mà suy xét thì, những lối đi này bình thường đều bị đóng lại, chỉ đến khi gặp phải tình huống khẩn cấp, mới có thể đưa ra sử dụng.
Sau khi Địch lão tới Nam Giang, đầu tiên là tới huyện Nam Vân một chuyến, sau đó vẫn ở tại nơi này, hiện tại ông đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống ở bên này, ở trong công viên còn quen biết được với một nhóm bạn già thích chơi cờ, mang chim đi dạo. Cái dạng này hoàn toàn khác hẳn với cuộc sống nơi thủ đô của ông.
- Ngồi! Ngồi!
Địch lão vào phòng liền đi thẳng tới chiếc ghế nằm của mình mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trương Kiệt Hùng vào bên trong pha trà, Tăng Nghị thì cầm giỏ, định đem trứng gà bên trong cất đi. Trong ngăn tủ đặt cạnh tường, đặt song song ba cái giỏ, Tăng Nghị cầm trứng gà lần lượt đặt từng quả vào trong cái giỏ nhỏ.
Trình độ đánh cờ của Địch lão rất là lợi hại, mỗi ngày đi ra ngoài đánh cờ với mọi người, một ván một quả trứng gà là đồ đặt cược, một ngày tổng cộng có thể thắng được khoảng hai mươi quả, sau đó đặt vào ba cái giỏ, khi nào đầy thì để cho nhân viên đưa tới một trường tiểu học ở cạnh đây, nói là để cho bọn trẻ nhỏ có thêm một bữa ăn sáng. Già có thú vui tuổi già, đây chính là một thú vui trong cuộc sống hiện tại của Địch lão.
Cất kỹ trứng gà, Tăng Nghị ngồi yên trên ghế salon trong phòng khách, nói chuyện phiếm cùng Địch lão, hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Địch lão, cùng với một ít tình trạng sức khỏe của ông.
Hỏi xong này đó, Tăng Nghị nói:
- Hạo Huy sắp sửa phải đi bộ đội, trong hai ngày này cháu sẽ tới thủ đô một chuyến.
Địch lão hơi hơi gật đầu, việc này chính là do ông quyết định, hễ là con cháu của Địch gia, vậy chắc chắn phải đi vào quân đội một lượt, đi ra chiến trường, đây là quy củ thép của Địch gia, nếu muốn khiêng lên khẩu súng của Địch gia này, thì lại càng không thể ngoại lệ được.
- Tình trạng sức khỏe hiện giờ của Hạo Huy thì nhập ngũ là không có vấn đề gì.
Tăng Nghị nói đến đây, kỳ thật chính là sau khi hắn đưa ra kết luận này, Địch lão mới quyết định để cho Địch Hạo Huy nhập ngũ. Bây giờ chẳng qua là xác nhận lại một lần nữa, để cho Địch lão yên tâm mà thôi.
Địch lão nhân tiện cũng nói:
- Lão thủy chung vẫn cho rằng, chịu chút khổ thì mới có lợi cho nó được.
- Chỉ có điều, còn có một tính huống mới.
Tăng Nghị nhìn Địch lão nói:
- Cháu ngẫm nghị một hồi, vẫn là quyết định phải nói cho Địch lão ngài một tiếng.
Địch lão giương mắt, hỏi:
- Nói đi, tình huống gì?
Tuy rằng thần tình trên mặt không thay đổi, nhưng trái tim Địc lão vẫn là nhắc lên vài phần, thầm nghĩ, không phải là thân thể Hạo Huy lại xảy ra trạng huống gì đi?
- Hạo Huy lúc còn tại Bộ tổng tham mưu có kết giao với một cô gái tên là Tiếu Tiếu trong suốt thời gian làm việc tại đó, chuyện này, Địch lão ngài biết không?
Tăng Nghị hỏi.
Địch lão “Ừm” một tiếng, sau đó nâng chung trà lên, xem như ngay mặt đáp lại vấn đề của Tăng Nghị.
Trương Kiệt Hùng đứng ở một bên, lúc này mí mắt nhẹ nâng lên, nhìn Tăng Nghị liếc mắt một cái, lập tức lại buông mí mắt xuống, thầm nghĩ, bình thường Tăng Nghị rất thông minh, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy, chuyện này đâu có thể chủ động nhắc tới như vậy chứ?
Phía sau Địch Hạo Huy luôn luôn có bảo tiêu đi kèm, mặc kệ là làm gì, cũng khó mà thoát khỏi được cặp mắt kẻ thứ ba. Về chuyện của Tiếu Tiếu, Trương Kiệt Hùng đã sớm biết được, nhưng gã chưa bao giờ chủ động báo cáo lại với Địch lão chuyện này. Bởi vì, dù sao chuyện này cũng là việc riêng tư của Địch Hạo Huy, nếu nói theo quan điểm lớn hơn thì, đây là chuyện riêng của Địch gia, mặc dù là một tâm phúc của Địch lão, Trường Kiệt Hùng vẫn luôn hiểu rõ thân phận của mình chính là một người ngoài mà thôi, gã không quá có lập trường để can dự vào.
Chỉ có điều, khi Địch lão hỏi đến phương diện này, Trương Kiệt Hùng cũng đơn giản nói qua một câu, cho nên Địch lão coi như là biết chuyện này, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc biết đến có một cô gái tên là Tiếu Tiếu mà thôi, ông cũng không nắm rõ tình hình cụ thể.
Lúc này Tăng Nghị lại chủ động nhắc tới, điều này khiến cho Trương Kiệt Hùng ở trong lòng thay Tăng Nghị vuốt một phen mồ hôi.
Quả thật là Địch lão cực kỳ yêu quý Tăng Nghị, ngay lúc nãy, Địch lão còn ở trước mặt mọi người, nói đùa rằng Tăng Nghị là cháu của mình, nhưng, chuyện nào ra chuyện đó. Địch lão có thể không coi cậu ta là người ngoài, nhưng chính cậu ta cũng phải tự biết trọng lượng của bản thân mới được. Bây giờ thả trong chuyện này mà nói, chuyện còn liên quan tới cháu ruột của Địch lão, Địch lão sao lại không biết phân biệt rõ ràng đâu trong đâu ngoài được cơ chứ.
Một cái không tốt, có thể lợn lành chữa thành lợn què mà thôi.
- Lần này cháu tới thủ đô, còn gặp được Tiếu Tiếu.
Tăng Nghị lúc này ngồi gần lại chỗ của Địch lão một chút, nói:
- Xem khí sắc, tinh thần của cô ấy, hẳn là có rồi.
Âm điệu mặc dù thấp, nhưng Trương Kiệt Hùng vẫn là nghe thấy được, lúc đó, cả người liền chấn động, chuyện này, chính gã cũng không biết được sao.
Trên khuôn mặt của Địch lão không có chút thay đổi sắc mặt nào, đặt chén trà xuống, ông hỏi:
- Cậu có thể chắc chắn chứ?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Loại chuyện này, cháu cũng không dám nói đùa. Có hay không, dựa vào khí sắc để nhìn, thì vẫn rất dễ dàng có thể phân biệt ra được.
Lông mày Địch lão liền trầm xuống, ông ngồi trên ghế vẫn không chút động đậy gì, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Lúc này Trương Kiệt Hùng cũng mặt không thay đổi biến mất khỏi phòng khách. Hiện tại, gã biết chính gã tốt nhất là nên tránh đi, chuyện kế tiếp, rất có thể là chuyện mà gã không nên nghe thấy, cũng không phải chuyện mà gã có thể nhúng tay vào.
Sau một hồi, Địch lão hỏi:
- Chuyện này, Hạo Huy biết sao?
Tăng Nghị lắc đầu, nói:
- Không có rõ ràng như vậy, là chính cháu nhìn ra một chút đầu mối, về phía Hạo Huy thì hẳn là còn chưa biết được.
Địch lão liền đứng dậy khỏi ghế nằm, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước thong thả tới bên chỗ cửa sổ, nhìn chằm chằm rừng trúc ở bên ngoài, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì.
Hôm nay Tăng Nghị nói chuyện này, có chút bất ngờ, nhưng ở trong lòng Địch lão, thì đây là một sự ký thác kỳ vọng rất lớn lên vị cháu trai duy nhất của ông, Địch Hạo Huy. Ý tứ của Tăng Nghị chính là hy vọng rằng chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng đến tiền đồ của Địch Hạo Huy, và hắn cũng càng không muốn muốn chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong lý lịch của Địch Hạo Huy. Chỉ là, Địch lão vốn sát phạt quyết đoán bấy lâu, cũng hiểu được chuyện này có chút khó xử lý, nhất định phải suy xét thận trọng mới được.
Hạo Huy mà người đã bệnh quá một lần, mà lần trước lại bị bệnh, hoàn toàn là do xảy ra vấn đề ở phương diện cảm tình. Hiện tại thì không ai có thể hiểu được rõ ràng, cảm tình giữa Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu tột cùng đã tới bước nào rồi.
Tăng Nghị đứng ở bên cạnh sô pha đợi khoảng hai phút, mới nói:
- Địch lão, nếu đã không có chuyện gì khác nữa, vậy cháu đi trước rồi.
- Cậu chờ đã.
Địch lão cũng không quay đầu lại, lạnh lùng gọi Tăng Nghị lại.
Tăng Nghị đành phải đứng lại, sắc mặt thản nhiên nhìn Địch lão, hắn đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, nhưng nếu đã đem chuyện nói đi ra, thì cũng không đã có thể hối hận được nữa.
Mặt Địch lão vẫn hướng nhìn ra rừng trúc bên ngoài, lại trầm mặc thêm một hồi lâu, ông mới nghiêm giọng nói tiếp:
- Nói thử cái nhìn của cậu!
Tăng Nghị cũng không suy nghĩ thêm cái gì, liền nói luôn:
- Địch lão, chuyện này vẫn phải do ngài quyết định.
Ở trong chuyện này, Trương Kiệt Hùng là một kẻ đã đi theo Địch lão rất nhiều năm, nhưng cũng không dám phát biểu bừa bãi ý kiến gì, càng đừng nói tới Tăng Nghị. Ai biết được trong lòng Địch lão đang suy nghĩ như thế nào. Nếu chẳng may Địch lão không đồng ý chuyện này, cái chuyện này rất có khả năng sẽ trở thành một vụ bê bối của Địch gia. Một vụ bê bối vốn bị Địch gia ẩn dấu đi rồi lại bị anh chọc thủng ra, đây đã là một chuyện kiêng kị rất lớn rồi, nếu anh còn dám tiếp tục mạo muội phát biểu ý kiến, vậy nó chỉ ra rằng, anh hoàn toàn không biết bản thân mình có được trọng lượng là bao nhiêu.
Cho nên hôm này Tăng Nghị nói thẳng chuyện này ra với Địch lão, mục đích cũng không phải muốn truyền đạt mong muốn của Địch Hạo Huy cho Địch lão, mà là tiêm một mũi dự phòng cho Địch lão để cho Địch lão biết trước rằng, rất có khả năng trong thời gian tới sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Chính vì sự tồn tại của khu an dưỡng này mà bên ngoài mới có một con đường hồi hình kỳ quái như vậy, đây cũng không phải là một sự sai lầm trong khi thiết kế, mà là một sự cố ý có chủ đích. Mục đích đúng là không muốn để cho quá nhiều người tới quấy rầy sự thanh tịnh của nơi này. Mà bên trong khu an dưỡng, kỳ thật có nhiều lối đi có thể đi thẳng tới khu vực phồn hoa. Nếu như mà mấy chỗ đó liên thông, thì con đường hồi hình ngay lập tức liền trở thành đầu mối giao thông then chốt, chỉ vì sự an toàn mà suy xét thì, những lối đi này bình thường đều bị đóng lại, chỉ đến khi gặp phải tình huống khẩn cấp, mới có thể đưa ra sử dụng.
Sau khi Địch lão tới Nam Giang, đầu tiên là tới huyện Nam Vân một chuyến, sau đó vẫn ở tại nơi này, hiện tại ông đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống ở bên này, ở trong công viên còn quen biết được với một nhóm bạn già thích chơi cờ, mang chim đi dạo. Cái dạng này hoàn toàn khác hẳn với cuộc sống nơi thủ đô của ông.
- Ngồi! Ngồi!
Địch lão vào phòng liền đi thẳng tới chiếc ghế nằm của mình mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trương Kiệt Hùng vào bên trong pha trà, Tăng Nghị thì cầm giỏ, định đem trứng gà bên trong cất đi. Trong ngăn tủ đặt cạnh tường, đặt song song ba cái giỏ, Tăng Nghị cầm trứng gà lần lượt đặt từng quả vào trong cái giỏ nhỏ.
Trình độ đánh cờ của Địch lão rất là lợi hại, mỗi ngày đi ra ngoài đánh cờ với mọi người, một ván một quả trứng gà là đồ đặt cược, một ngày tổng cộng có thể thắng được khoảng hai mươi quả, sau đó đặt vào ba cái giỏ, khi nào đầy thì để cho nhân viên đưa tới một trường tiểu học ở cạnh đây, nói là để cho bọn trẻ nhỏ có thêm một bữa ăn sáng. Già có thú vui tuổi già, đây chính là một thú vui trong cuộc sống hiện tại của Địch lão.
Cất kỹ trứng gà, Tăng Nghị ngồi yên trên ghế salon trong phòng khách, nói chuyện phiếm cùng Địch lão, hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Địch lão, cùng với một ít tình trạng sức khỏe của ông.
Hỏi xong này đó, Tăng Nghị nói:
- Hạo Huy sắp sửa phải đi bộ đội, trong hai ngày này cháu sẽ tới thủ đô một chuyến.
Địch lão hơi hơi gật đầu, việc này chính là do ông quyết định, hễ là con cháu của Địch gia, vậy chắc chắn phải đi vào quân đội một lượt, đi ra chiến trường, đây là quy củ thép của Địch gia, nếu muốn khiêng lên khẩu súng của Địch gia này, thì lại càng không thể ngoại lệ được.
- Tình trạng sức khỏe hiện giờ của Hạo Huy thì nhập ngũ là không có vấn đề gì.
Tăng Nghị nói đến đây, kỳ thật chính là sau khi hắn đưa ra kết luận này, Địch lão mới quyết định để cho Địch Hạo Huy nhập ngũ. Bây giờ chẳng qua là xác nhận lại một lần nữa, để cho Địch lão yên tâm mà thôi.
Địch lão nhân tiện cũng nói:
- Lão thủy chung vẫn cho rằng, chịu chút khổ thì mới có lợi cho nó được.
- Chỉ có điều, còn có một tính huống mới.
Tăng Nghị nhìn Địch lão nói:
- Cháu ngẫm nghị một hồi, vẫn là quyết định phải nói cho Địch lão ngài một tiếng.
Địch lão giương mắt, hỏi:
- Nói đi, tình huống gì?
Tuy rằng thần tình trên mặt không thay đổi, nhưng trái tim Địc lão vẫn là nhắc lên vài phần, thầm nghĩ, không phải là thân thể Hạo Huy lại xảy ra trạng huống gì đi?
- Hạo Huy lúc còn tại Bộ tổng tham mưu có kết giao với một cô gái tên là Tiếu Tiếu trong suốt thời gian làm việc tại đó, chuyện này, Địch lão ngài biết không?
Tăng Nghị hỏi.
Địch lão “Ừm” một tiếng, sau đó nâng chung trà lên, xem như ngay mặt đáp lại vấn đề của Tăng Nghị.
Trương Kiệt Hùng đứng ở một bên, lúc này mí mắt nhẹ nâng lên, nhìn Tăng Nghị liếc mắt một cái, lập tức lại buông mí mắt xuống, thầm nghĩ, bình thường Tăng Nghị rất thông minh, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy, chuyện này đâu có thể chủ động nhắc tới như vậy chứ?
Phía sau Địch Hạo Huy luôn luôn có bảo tiêu đi kèm, mặc kệ là làm gì, cũng khó mà thoát khỏi được cặp mắt kẻ thứ ba. Về chuyện của Tiếu Tiếu, Trương Kiệt Hùng đã sớm biết được, nhưng gã chưa bao giờ chủ động báo cáo lại với Địch lão chuyện này. Bởi vì, dù sao chuyện này cũng là việc riêng tư của Địch Hạo Huy, nếu nói theo quan điểm lớn hơn thì, đây là chuyện riêng của Địch gia, mặc dù là một tâm phúc của Địch lão, Trường Kiệt Hùng vẫn luôn hiểu rõ thân phận của mình chính là một người ngoài mà thôi, gã không quá có lập trường để can dự vào.
Chỉ có điều, khi Địch lão hỏi đến phương diện này, Trương Kiệt Hùng cũng đơn giản nói qua một câu, cho nên Địch lão coi như là biết chuyện này, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc biết đến có một cô gái tên là Tiếu Tiếu mà thôi, ông cũng không nắm rõ tình hình cụ thể.
Lúc này Tăng Nghị lại chủ động nhắc tới, điều này khiến cho Trương Kiệt Hùng ở trong lòng thay Tăng Nghị vuốt một phen mồ hôi.
Quả thật là Địch lão cực kỳ yêu quý Tăng Nghị, ngay lúc nãy, Địch lão còn ở trước mặt mọi người, nói đùa rằng Tăng Nghị là cháu của mình, nhưng, chuyện nào ra chuyện đó. Địch lão có thể không coi cậu ta là người ngoài, nhưng chính cậu ta cũng phải tự biết trọng lượng của bản thân mới được. Bây giờ thả trong chuyện này mà nói, chuyện còn liên quan tới cháu ruột của Địch lão, Địch lão sao lại không biết phân biệt rõ ràng đâu trong đâu ngoài được cơ chứ.
Một cái không tốt, có thể lợn lành chữa thành lợn què mà thôi.
- Lần này cháu tới thủ đô, còn gặp được Tiếu Tiếu.
Tăng Nghị lúc này ngồi gần lại chỗ của Địch lão một chút, nói:
- Xem khí sắc, tinh thần của cô ấy, hẳn là có rồi.
Âm điệu mặc dù thấp, nhưng Trương Kiệt Hùng vẫn là nghe thấy được, lúc đó, cả người liền chấn động, chuyện này, chính gã cũng không biết được sao.
Trên khuôn mặt của Địch lão không có chút thay đổi sắc mặt nào, đặt chén trà xuống, ông hỏi:
- Cậu có thể chắc chắn chứ?
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Loại chuyện này, cháu cũng không dám nói đùa. Có hay không, dựa vào khí sắc để nhìn, thì vẫn rất dễ dàng có thể phân biệt ra được.
Lông mày Địch lão liền trầm xuống, ông ngồi trên ghế vẫn không chút động đậy gì, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Lúc này Trương Kiệt Hùng cũng mặt không thay đổi biến mất khỏi phòng khách. Hiện tại, gã biết chính gã tốt nhất là nên tránh đi, chuyện kế tiếp, rất có thể là chuyện mà gã không nên nghe thấy, cũng không phải chuyện mà gã có thể nhúng tay vào.
Sau một hồi, Địch lão hỏi:
- Chuyện này, Hạo Huy biết sao?
Tăng Nghị lắc đầu, nói:
- Không có rõ ràng như vậy, là chính cháu nhìn ra một chút đầu mối, về phía Hạo Huy thì hẳn là còn chưa biết được.
Địch lão liền đứng dậy khỏi ghế nằm, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước thong thả tới bên chỗ cửa sổ, nhìn chằm chằm rừng trúc ở bên ngoài, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì.
Hôm nay Tăng Nghị nói chuyện này, có chút bất ngờ, nhưng ở trong lòng Địch lão, thì đây là một sự ký thác kỳ vọng rất lớn lên vị cháu trai duy nhất của ông, Địch Hạo Huy. Ý tứ của Tăng Nghị chính là hy vọng rằng chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng đến tiền đồ của Địch Hạo Huy, và hắn cũng càng không muốn muốn chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong lý lịch của Địch Hạo Huy. Chỉ là, Địch lão vốn sát phạt quyết đoán bấy lâu, cũng hiểu được chuyện này có chút khó xử lý, nhất định phải suy xét thận trọng mới được.
Hạo Huy mà người đã bệnh quá một lần, mà lần trước lại bị bệnh, hoàn toàn là do xảy ra vấn đề ở phương diện cảm tình. Hiện tại thì không ai có thể hiểu được rõ ràng, cảm tình giữa Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu tột cùng đã tới bước nào rồi.
Tăng Nghị đứng ở bên cạnh sô pha đợi khoảng hai phút, mới nói:
- Địch lão, nếu đã không có chuyện gì khác nữa, vậy cháu đi trước rồi.
- Cậu chờ đã.
Địch lão cũng không quay đầu lại, lạnh lùng gọi Tăng Nghị lại.
Tăng Nghị đành phải đứng lại, sắc mặt thản nhiên nhìn Địch lão, hắn đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, nhưng nếu đã đem chuyện nói đi ra, thì cũng không đã có thể hối hận được nữa.
Mặt Địch lão vẫn hướng nhìn ra rừng trúc bên ngoài, lại trầm mặc thêm một hồi lâu, ông mới nghiêm giọng nói tiếp:
- Nói thử cái nhìn của cậu!
Tăng Nghị cũng không suy nghĩ thêm cái gì, liền nói luôn:
- Địch lão, chuyện này vẫn phải do ngài quyết định.
Ở trong chuyện này, Trương Kiệt Hùng là một kẻ đã đi theo Địch lão rất nhiều năm, nhưng cũng không dám phát biểu bừa bãi ý kiến gì, càng đừng nói tới Tăng Nghị. Ai biết được trong lòng Địch lão đang suy nghĩ như thế nào. Nếu chẳng may Địch lão không đồng ý chuyện này, cái chuyện này rất có khả năng sẽ trở thành một vụ bê bối của Địch gia. Một vụ bê bối vốn bị Địch gia ẩn dấu đi rồi lại bị anh chọc thủng ra, đây đã là một chuyện kiêng kị rất lớn rồi, nếu anh còn dám tiếp tục mạo muội phát biểu ý kiến, vậy nó chỉ ra rằng, anh hoàn toàn không biết bản thân mình có được trọng lượng là bao nhiêu.
Cho nên hôm này Tăng Nghị nói thẳng chuyện này ra với Địch lão, mục đích cũng không phải muốn truyền đạt mong muốn của Địch Hạo Huy cho Địch lão, mà là tiêm một mũi dự phòng cho Địch lão để cho Địch lão biết trước rằng, rất có khả năng trong thời gian tới sẽ xảy ra một chuyện như vậy.