Trần Trung Hoa, Vương Ái Dân ngày qua ngày với họ không có chuyện nào tốt cả. Những người phía dưới gã đều nguyền rủa gã không biết bao nhiêu lần, khi gã bắt chuyện cũng không có ai thèm trả lời cả. Thậm chí đi trên đường, còn có lão già trực tiếp giáp mặt mắng Trần Trung Hoa.
- Tên Trần Trung Hoa kia, hãy mau tích chút công đức đi.
Chỉ còn nước chưa lấy gậy mà đập vào đầu Trần Trung Hoa thôi.
Nếu lại tiếp tục như vậy nữa, nên gã không đợi Lý Vĩ Tài đến thu thập mình, mà bọn chúng liền nhanh đến trước. Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân vừa bàn bạc cùng nhau, sẽ mang tài liệu đi sửa sang lại nhanh nhất có thể sau đó đến trước mặt Tăng Nghị nhận sai lầm, lập công trạng. Dù có thế nào cũng phải trả tiền lương cho tất cả mọi người tăng đều như nhau, nếu không đừng nói sống ở Tiểu Ngô Sơn, chính ở trấn Ngô Nam cũng có thể không tài nào ở được.
Trần Trung Hoa cũng không hề nghĩ đến chuyện lúc ấy mình xúi giục mọi người gây rối như thế nào? Đã làm cho Tăng Nghị chật vật không ra làm sao? Gã ta vừa quay lưng đi, tình huống kia lại rơi vào trúng gã.
Trong lòng Lý Vĩ Tài vô cùng thích thú, lúc ấy ở Ủy Ban Nhân dân Quận Thanh Trì, anh ta và Tăng Nghị bị một đám người công kích, không nể mặt chút nào cả, còn bị Chánh văn phòng Khu Thanh Trì chê cười. Khi đó Lý Vĩ Tài nghĩ sẽ cố gắng thực hiện dự án này, nếu không sẽ không đảm nhiệm vai trò Chủ nhiệm của Khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn.
- Cứ nói thẳng, nếu có chuyện gì xảy ra.
Lý Vĩ Tài còn làm bộ cổ vũ Trần Trung Hoa tiếp tục nói.
Trần Trung Hoa cảm thấy mình thật sự không nên nói những lời này, lúc ấy chính gã bắt buộc Tăng Nghị trước mặt mọi người xác nhận tiền lương đãi ngộ của Cán bộ Lãnh đạo trấn Ngô Nam không thay đổi trong vòng năm năm. Thời gian chưa thực hiện được bao lâu, lúc này lại muốn sửa lại trở về như cũ, dù da mặt có dày cỡ nào, nói ra chuyện này cũng là một việc vô cùng khó khăn. Trần Trung Hoa liền nhìn sang Vương Ái Dân nháy mắt ra hiệu để gã nói, vì lúc ấy gã ta cũng có một phần, cũng không thể nói cái gì cũng đều do bố đây cả. Chẳng lẽ anh lại ngồi bên cạnh xem náo nhiệt mà không nói lời nào?
Vương Ái Dân biết không thể nào tránh khỏi, nên ngẫm một chút liền nói:
- Tạo ra hai loại tiền lương đồng thời cùng lúc này không thể nào trách cấp trên được, là do trấn Ngô Nam tự gây ra cho mình thôi. Chỉ có điều tồn tại hai loại tiền lương thế này, thứ nhất sẽ làm tình đồng đội không đoàn kết, thứ hai phòng tài vụ trả tiền cũng phức tạp, cho nên...
- Vậy à.
Lý Vĩ Tài liền cầm chén nước lên thầm nghĩ hai người các ngươi thật khốn kiếp. Lúc trước chính những tên này bắt buộc Tăng Chủ nhiệm phải chấp nhận cấp cho trấn Ngô Nam có tiêu chuẩn đãi ngộ tiền lương riêng, sao lúc ấy lại không nghĩ đến bất lợi đoàn kết? Sao không nghĩ đến sẽ làm cho phòng Tài vụ chi lương phức tạp? Mà giờ mới nhớ ra, thì muộn rồi.
Tăng Nghị vừa nghe biết Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân không có chuyện gì khác cả nên nói:
- Đối với chuyện này, Chủ nhiêm Lý nên xem xét chuyện này một chút, nhanh chóng đưa ra phương án thực hiện.
Nói xong Tăng Nghị liền đứng lên, hướng về phía bàn làm việc của mình có ý tiễn khách.
Đi được hai bước, Tăng Nghị dừng chân lại, quay đầu lại hỏi:
- Nghe Chủ nhiệm Lý nói, thôn Hạ Ngô trưng thu đất không thuận lợi, vậy có chuyện gì?
Lý Vĩ Tài trong lòng thở dài ra một hơi, Chủ nhiệm Tiểu Tăng đã thật sự hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, có vẻ đang cho Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân một cơ hội cuối cùng.
Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân làm ra những chuyện như vậy đều do lỗi của bọn chúng, dù thật sự đó là phận sự của họ nhưng Chủ nhiệm Tăng vẫn thực hiện phương châm Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Hắn đã cho hai người này nhiều cơ hội để quay đầu lại. Lần trước, khoảng tiền trên sổ sách là có âm mưu, với chuyện ấy có thể đưa Trần Trung Hoa cùng đám người kia vào nhà giam không khó chút nào cả nhưng Chủ nhiệm Tăng muốn mọi chuyện được yên ổn, không muốn làm mọi người sợ hãi nên bỏ qua mọi chuyện đó không truy cứu, hắn có ý muốn xem biểu hiện của Lãnh đạo trấn Ngô Nam thế nào.
Nhưng điều khiến cho Chủ nhiệm Tăng thất vọng chính là chẳng những họ không quay đầu mà ngược lại làm cho công việc hướng theo chiều tiêu cực. Lại làm giá cả đồ ăn ở Ngô thôn thay đổi, rõ ràng là muốn đối đầu với Chủ nhiệm Tiểu Tăng.
Lúc này nếu Chủ nhiệm Tiểu Tăng có thể mang người của Trần Trung Hoa gây mất uy tín ở trấn Ngô Nam xóa sạch thì công tác của trấn Ngô Nam cũng khó khai triển.
Lúc này Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân lại đến đây có vẻ tuân phục, nhưng lại không có chút thành ý nào cả, chỉ đến đưa ra tài liệu mà thôi. Nếu tài liệu này không được mang đến thì người của phòng kiểm toán cũng có thể kiểm soát rõ ràng, chỉ có điều mất chút thời gian.
Cho nên Chủ nhiệm Tiểu Tăng cũng không muốn nghe hai người này nói thêm gì cả. Nhưng trong tình huống như thế này Chủ nhiệm Tiểu Tăng lại muốn cho cơ hội, chủ động nói lên sự tình của thôn Hạ Ngô, để xem thái độ của hai ngời như thế nào? Thành thật nói rõ hay vẫn tiếp tục ngoan cố chống lại.
Lý Vĩ Tài nhìn hai người bọn Trần Trung Hoa, chờ câu trả lời.
- Chủ nhiệm Tăng, chuyện này đều là do mấy tên thương gia buôn bán gây ra, chúng tôi đã làm việc với những người buôn bán và dân trồng rau rồi, chỉ có điều họ thật sự không hiểu ra vấn đề, họ chỉ nhìn thấy lợi trước mắt thôi.
-Lơi....
Vương Ái Dân nói đến đây nhìn sắc mặt của Tăng Nghị trầm xuống, nhanh chóng lảng đi:
- Tuy nhiên, tôi sẽ tiếp tục làm việc với bọn họ.
Tăng Nghị làm thinh không nói gì cả, ngồi xuống ghế làm việc, lấy công văn lên xem xét.
Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân nhìn thấy vậy chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Một lát sau, Lý Vĩ Tài quay lại đứng trước bàn làm việc của Tăng Nghị, chờ Tăng Nghị đưa ra chỉ thị theo. Hắn biết đám người của Trần Trung Hoa không thể nào cứu vãn được rồi, chính Chủ nhiệm Tiểu Tăng đưa ra cành ô-liu cứu vớt nhưng cũng cự tuyệt. Chuyện của thôn Hạ Ngô, nếu thật sự chỉ là giở trò không cho buôn bán rau thì đúng là ngụy biện. Xem ra những người này của trấn Ngô Nam vẫn chưa nhận thức được tình thế, trong lòng còn giấu giếm. Chủ nhiệm Tăng đã đưa ra một lối đi chính là nói rõ mọi chuyện nhưng chúng không làm thế.
Dù dùng thái độ như vậy quy phục, thái độ như vậy nhận sai thì dù Chủ nhiệm Tiểu Tăng có chấp nhận anh ta cũng không thể chấp nhận được.
- Chủ nhiệm Lý, đối với chuyện của đồng chí Trung Hoa phản ánh, anh định xử lý thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
Lý Vĩ Tài cân nhắc một lát nói:
- Thật không ngờ, Ban Lãnh đạo của trấn Ngô Nam lại có đạo đức như vậy, có ý thay cấp trên giảm bớt gánh nặng, có lẽ cần phải khen ngợi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Lý Vĩ Tài là một người thông minh, ra tay thật tuyệt vời, gã ta có thể uốn nắn được bọn chúng. Tên Trần Trung Hoa hôm này đến đây chính là đề cao chế độ đãi ngộ của mọi người nhưng gã ta lại không nói trắng ra. Lý Vĩ Tài liền giả bộ hồ đồ, đã nói làm theo tiêu chuẩn mà mấy gã đưa ra và được mọi người nhất trí rồi.
Cán bộ trấn Ngô Nam đã sai Trần Trung Hoa đến vì mọi người muốn nâng cao tiền lương đãi ngộ, Trần Trung Hoa lại yêu cầu giảm thời hạn tiêu chuẩn kia lại, chính gã nguyện ý chịu thiệt nhưng không cần mọi người phải chịu thiệt theo hắn.
Lý Vĩ Tài có giảm tiêu chuẩn của Trần Trung Hoa xuống thì cũng không thể nào đồng cảm với hắn được. Vậy mà gã còn muốn được khen ngợi, điều này có thể hiểu được vì sao đám người của Trần Trung Hoa cũng không thể nào đoàn kết với nhau.
Tuy nhiên, Tăng Nghị không phản đối, hắn đối với Lãnh đạo trấn Ngô Nam, đã không còn hy vọng gì nữa, hắn nói:
- Anh làm phương án trợ cấp cho những người cao tuổi mà tôi đã xem qua, cứ dựa trên phương án đó mà thực hiện đi.
Lý Vĩ Tài nghẹn không nói được nên lời, cuối cùng hắn đành quay lưng định bước đi, anh ta nói:
- Khi nào trở lại sẽ nhanh chóng thực hiện chuyện này.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Phải thực hiện có hiệu lực cao nhất, đưa ra biện pháp tiến hành đúng người, vừa phải đảm bảo tiền thưởng chia ra phù hợp với từng người cao tuổi cụ thể. Đồng thời phải để ý phòng hờ những người lợi dụng cơ hội này lừa gạt tiền thưởng.
Lý Vĩ Tài nói:
- Tôi đã chuẩn bị đầy đủ để thực hiện công việc này, sẽ đảm bảo tiền được đưa đến người cao tuổi đúng và đủ, thực hiện một cách công bằng, liêm chính.
- Tiền trợ cấp dưỡng lão tôi cũng đã xem qua, mọi vấn đề đều tốt cả nhưng chỉ có chút vấn đề nhỏ chúng ta cần thảo luận lại.
Tăng Nghị nói.
Lý Vĩ Tài nói:
- Tiền trợ cấp dưỡng lão cá nhân tôi cho rằng không nên nóng vội.
Lý Vĩ Tài có ý này vì để thực hiện được việc này rất phức tạp. Để Ban Quản lý thực hiện chuyện này, chính phủ phải đưa ra quyết định, quy chế những người như thế nào thì được hưởng số tiền này. Nếu tiến hành qua loa sẽ khiến người dân không thuận.
Vấn đề chính là, nếu số tiền trợ cấp này phát ra quá ít không đủ những người già yếu không đủ trang trải cuộc sống, họ phải vay tiền thêm thì vẫn còn gánh nặng. Số tiền của Ban Quản lý thì có hạn, chỉ có thể chi ra một khoảng như thế, hơn nữa lại phát hàng năm, hàng tháng. Điều này làm cho quỹ trợ cấp thâm hụt đi.
Tăng Nghị hiểu những lo lắng của Lý Vĩ Tài, nhưng hắn nói:
- Có một số chuyện chúng ta cần phải làm sớm, thực hiện sớm sẽ tốt hơn để lâu.
- Tên Trần Trung Hoa kia, hãy mau tích chút công đức đi.
Chỉ còn nước chưa lấy gậy mà đập vào đầu Trần Trung Hoa thôi.
Nếu lại tiếp tục như vậy nữa, nên gã không đợi Lý Vĩ Tài đến thu thập mình, mà bọn chúng liền nhanh đến trước. Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân vừa bàn bạc cùng nhau, sẽ mang tài liệu đi sửa sang lại nhanh nhất có thể sau đó đến trước mặt Tăng Nghị nhận sai lầm, lập công trạng. Dù có thế nào cũng phải trả tiền lương cho tất cả mọi người tăng đều như nhau, nếu không đừng nói sống ở Tiểu Ngô Sơn, chính ở trấn Ngô Nam cũng có thể không tài nào ở được.
Trần Trung Hoa cũng không hề nghĩ đến chuyện lúc ấy mình xúi giục mọi người gây rối như thế nào? Đã làm cho Tăng Nghị chật vật không ra làm sao? Gã ta vừa quay lưng đi, tình huống kia lại rơi vào trúng gã.
Trong lòng Lý Vĩ Tài vô cùng thích thú, lúc ấy ở Ủy Ban Nhân dân Quận Thanh Trì, anh ta và Tăng Nghị bị một đám người công kích, không nể mặt chút nào cả, còn bị Chánh văn phòng Khu Thanh Trì chê cười. Khi đó Lý Vĩ Tài nghĩ sẽ cố gắng thực hiện dự án này, nếu không sẽ không đảm nhiệm vai trò Chủ nhiệm của Khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn.
- Cứ nói thẳng, nếu có chuyện gì xảy ra.
Lý Vĩ Tài còn làm bộ cổ vũ Trần Trung Hoa tiếp tục nói.
Trần Trung Hoa cảm thấy mình thật sự không nên nói những lời này, lúc ấy chính gã bắt buộc Tăng Nghị trước mặt mọi người xác nhận tiền lương đãi ngộ của Cán bộ Lãnh đạo trấn Ngô Nam không thay đổi trong vòng năm năm. Thời gian chưa thực hiện được bao lâu, lúc này lại muốn sửa lại trở về như cũ, dù da mặt có dày cỡ nào, nói ra chuyện này cũng là một việc vô cùng khó khăn. Trần Trung Hoa liền nhìn sang Vương Ái Dân nháy mắt ra hiệu để gã nói, vì lúc ấy gã ta cũng có một phần, cũng không thể nói cái gì cũng đều do bố đây cả. Chẳng lẽ anh lại ngồi bên cạnh xem náo nhiệt mà không nói lời nào?
Vương Ái Dân biết không thể nào tránh khỏi, nên ngẫm một chút liền nói:
- Tạo ra hai loại tiền lương đồng thời cùng lúc này không thể nào trách cấp trên được, là do trấn Ngô Nam tự gây ra cho mình thôi. Chỉ có điều tồn tại hai loại tiền lương thế này, thứ nhất sẽ làm tình đồng đội không đoàn kết, thứ hai phòng tài vụ trả tiền cũng phức tạp, cho nên...
- Vậy à.
Lý Vĩ Tài liền cầm chén nước lên thầm nghĩ hai người các ngươi thật khốn kiếp. Lúc trước chính những tên này bắt buộc Tăng Chủ nhiệm phải chấp nhận cấp cho trấn Ngô Nam có tiêu chuẩn đãi ngộ tiền lương riêng, sao lúc ấy lại không nghĩ đến bất lợi đoàn kết? Sao không nghĩ đến sẽ làm cho phòng Tài vụ chi lương phức tạp? Mà giờ mới nhớ ra, thì muộn rồi.
Tăng Nghị vừa nghe biết Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân không có chuyện gì khác cả nên nói:
- Đối với chuyện này, Chủ nhiêm Lý nên xem xét chuyện này một chút, nhanh chóng đưa ra phương án thực hiện.
Nói xong Tăng Nghị liền đứng lên, hướng về phía bàn làm việc của mình có ý tiễn khách.
Đi được hai bước, Tăng Nghị dừng chân lại, quay đầu lại hỏi:
- Nghe Chủ nhiệm Lý nói, thôn Hạ Ngô trưng thu đất không thuận lợi, vậy có chuyện gì?
Lý Vĩ Tài trong lòng thở dài ra một hơi, Chủ nhiệm Tiểu Tăng đã thật sự hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, có vẻ đang cho Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân một cơ hội cuối cùng.
Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân làm ra những chuyện như vậy đều do lỗi của bọn chúng, dù thật sự đó là phận sự của họ nhưng Chủ nhiệm Tăng vẫn thực hiện phương châm Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Hắn đã cho hai người này nhiều cơ hội để quay đầu lại. Lần trước, khoảng tiền trên sổ sách là có âm mưu, với chuyện ấy có thể đưa Trần Trung Hoa cùng đám người kia vào nhà giam không khó chút nào cả nhưng Chủ nhiệm Tăng muốn mọi chuyện được yên ổn, không muốn làm mọi người sợ hãi nên bỏ qua mọi chuyện đó không truy cứu, hắn có ý muốn xem biểu hiện của Lãnh đạo trấn Ngô Nam thế nào.
Nhưng điều khiến cho Chủ nhiệm Tăng thất vọng chính là chẳng những họ không quay đầu mà ngược lại làm cho công việc hướng theo chiều tiêu cực. Lại làm giá cả đồ ăn ở Ngô thôn thay đổi, rõ ràng là muốn đối đầu với Chủ nhiệm Tiểu Tăng.
Lúc này nếu Chủ nhiệm Tiểu Tăng có thể mang người của Trần Trung Hoa gây mất uy tín ở trấn Ngô Nam xóa sạch thì công tác của trấn Ngô Nam cũng khó khai triển.
Lúc này Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân lại đến đây có vẻ tuân phục, nhưng lại không có chút thành ý nào cả, chỉ đến đưa ra tài liệu mà thôi. Nếu tài liệu này không được mang đến thì người của phòng kiểm toán cũng có thể kiểm soát rõ ràng, chỉ có điều mất chút thời gian.
Cho nên Chủ nhiệm Tiểu Tăng cũng không muốn nghe hai người này nói thêm gì cả. Nhưng trong tình huống như thế này Chủ nhiệm Tiểu Tăng lại muốn cho cơ hội, chủ động nói lên sự tình của thôn Hạ Ngô, để xem thái độ của hai ngời như thế nào? Thành thật nói rõ hay vẫn tiếp tục ngoan cố chống lại.
Lý Vĩ Tài nhìn hai người bọn Trần Trung Hoa, chờ câu trả lời.
- Chủ nhiệm Tăng, chuyện này đều là do mấy tên thương gia buôn bán gây ra, chúng tôi đã làm việc với những người buôn bán và dân trồng rau rồi, chỉ có điều họ thật sự không hiểu ra vấn đề, họ chỉ nhìn thấy lợi trước mắt thôi.
-Lơi....
Vương Ái Dân nói đến đây nhìn sắc mặt của Tăng Nghị trầm xuống, nhanh chóng lảng đi:
- Tuy nhiên, tôi sẽ tiếp tục làm việc với bọn họ.
Tăng Nghị làm thinh không nói gì cả, ngồi xuống ghế làm việc, lấy công văn lên xem xét.
Trần Trung Hoa và Vương Ái Dân nhìn thấy vậy chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Một lát sau, Lý Vĩ Tài quay lại đứng trước bàn làm việc của Tăng Nghị, chờ Tăng Nghị đưa ra chỉ thị theo. Hắn biết đám người của Trần Trung Hoa không thể nào cứu vãn được rồi, chính Chủ nhiệm Tiểu Tăng đưa ra cành ô-liu cứu vớt nhưng cũng cự tuyệt. Chuyện của thôn Hạ Ngô, nếu thật sự chỉ là giở trò không cho buôn bán rau thì đúng là ngụy biện. Xem ra những người này của trấn Ngô Nam vẫn chưa nhận thức được tình thế, trong lòng còn giấu giếm. Chủ nhiệm Tăng đã đưa ra một lối đi chính là nói rõ mọi chuyện nhưng chúng không làm thế.
Dù dùng thái độ như vậy quy phục, thái độ như vậy nhận sai thì dù Chủ nhiệm Tiểu Tăng có chấp nhận anh ta cũng không thể chấp nhận được.
- Chủ nhiệm Lý, đối với chuyện của đồng chí Trung Hoa phản ánh, anh định xử lý thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
Lý Vĩ Tài cân nhắc một lát nói:
- Thật không ngờ, Ban Lãnh đạo của trấn Ngô Nam lại có đạo đức như vậy, có ý thay cấp trên giảm bớt gánh nặng, có lẽ cần phải khen ngợi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Lý Vĩ Tài là một người thông minh, ra tay thật tuyệt vời, gã ta có thể uốn nắn được bọn chúng. Tên Trần Trung Hoa hôm này đến đây chính là đề cao chế độ đãi ngộ của mọi người nhưng gã ta lại không nói trắng ra. Lý Vĩ Tài liền giả bộ hồ đồ, đã nói làm theo tiêu chuẩn mà mấy gã đưa ra và được mọi người nhất trí rồi.
Cán bộ trấn Ngô Nam đã sai Trần Trung Hoa đến vì mọi người muốn nâng cao tiền lương đãi ngộ, Trần Trung Hoa lại yêu cầu giảm thời hạn tiêu chuẩn kia lại, chính gã nguyện ý chịu thiệt nhưng không cần mọi người phải chịu thiệt theo hắn.
Lý Vĩ Tài có giảm tiêu chuẩn của Trần Trung Hoa xuống thì cũng không thể nào đồng cảm với hắn được. Vậy mà gã còn muốn được khen ngợi, điều này có thể hiểu được vì sao đám người của Trần Trung Hoa cũng không thể nào đoàn kết với nhau.
Tuy nhiên, Tăng Nghị không phản đối, hắn đối với Lãnh đạo trấn Ngô Nam, đã không còn hy vọng gì nữa, hắn nói:
- Anh làm phương án trợ cấp cho những người cao tuổi mà tôi đã xem qua, cứ dựa trên phương án đó mà thực hiện đi.
Lý Vĩ Tài nghẹn không nói được nên lời, cuối cùng hắn đành quay lưng định bước đi, anh ta nói:
- Khi nào trở lại sẽ nhanh chóng thực hiện chuyện này.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Phải thực hiện có hiệu lực cao nhất, đưa ra biện pháp tiến hành đúng người, vừa phải đảm bảo tiền thưởng chia ra phù hợp với từng người cao tuổi cụ thể. Đồng thời phải để ý phòng hờ những người lợi dụng cơ hội này lừa gạt tiền thưởng.
Lý Vĩ Tài nói:
- Tôi đã chuẩn bị đầy đủ để thực hiện công việc này, sẽ đảm bảo tiền được đưa đến người cao tuổi đúng và đủ, thực hiện một cách công bằng, liêm chính.
- Tiền trợ cấp dưỡng lão tôi cũng đã xem qua, mọi vấn đề đều tốt cả nhưng chỉ có chút vấn đề nhỏ chúng ta cần thảo luận lại.
Tăng Nghị nói.
Lý Vĩ Tài nói:
- Tiền trợ cấp dưỡng lão cá nhân tôi cho rằng không nên nóng vội.
Lý Vĩ Tài có ý này vì để thực hiện được việc này rất phức tạp. Để Ban Quản lý thực hiện chuyện này, chính phủ phải đưa ra quyết định, quy chế những người như thế nào thì được hưởng số tiền này. Nếu tiến hành qua loa sẽ khiến người dân không thuận.
Vấn đề chính là, nếu số tiền trợ cấp này phát ra quá ít không đủ những người già yếu không đủ trang trải cuộc sống, họ phải vay tiền thêm thì vẫn còn gánh nặng. Số tiền của Ban Quản lý thì có hạn, chỉ có thể chi ra một khoảng như thế, hơn nữa lại phát hàng năm, hàng tháng. Điều này làm cho quỹ trợ cấp thâm hụt đi.
Tăng Nghị hiểu những lo lắng của Lý Vĩ Tài, nhưng hắn nói:
- Có một số chuyện chúng ta cần phải làm sớm, thực hiện sớm sẽ tốt hơn để lâu.