Tăng Nghị rõ ràng là có chút bất ngờ. Việc này Phùng Ngọc Cầm cũng chưa hề nói qua, chính mình u mê như thế nào lại trở thành một chuyên gia chứ. Hắn vội vàng từ chối:
- Chuyện này không được đâu. Tôi còn trẻ, kinh nghiệm lý lịch chưa đủ. Sợ là…
- Tôi đã nói rồi, cứ định như vậy đi.
Phùng Ngọc Cầm giọng điệu chân thật, đáng tin cắt ngang lời nói của Tăng Nghị:
- Tuổi trẻ thì sao? Không có kinh nghiệm lý lịch thì sao? Nếu nói như vậy thì tổ chuyên gia kia rõ ràng là trở thành viện dưỡng lão được rồi.
- Đúng…Đúng!
Trương Nhân Kiệt liên tục gật đầu:
- Giám đốc sở Phùng mắt sáng như đuốc. Nếu bàn về y thuật thì tỉnh Nam Giang chúng ta cũng rất khó tìm ra được những thầy thuốc cao minh hơn cậu. Gia nhập vào tổ chuyên gia là hoàn toàn đủ tư cách. Bác sĩ Tăng, cậu đừng từ chối nữa. Đây đều là thịnh tình của Giám đốc sở Phùng, ngàn vạn lần đừng phụ.
Tăng Nghị còn muốn từ chối nhưng thấy Thiệu Hải Ba nhìn mình lắc đầu thì hắn đành phải nuốt lời nói trở lại:
- Tôi chỉ sợ bản thân mình đến lúc đó lại làm không tốt.
- Có thể làm tốt hay không thì phải làm mới biết được.
Phùng Ngọc Cầm nằm trên giường nói:
- Việc này cứ định như vậy đi. Ngày mai cậu đi báo danh đi.
Trương Nhân Kiệt trong lòng cực kỳ hâm mộ. Đối với một thực tập sinh như vậy là quá tốt. Người từ bệnh viện tỉnh xuống có mấy trăm chuyên gia, nhưng có thể trúng tuyển vào tổ chuyên gia thì chỉ có bốn năm người. Ngay cả Trương Nhân Kiệt là viện trưởng bệnh viện cũng không trúng tuyển vào.
Tăng Nghị chỉ có thể trước tiếp nhận sau cảm ơn:
- Cảm ơn Giám đốc sở Phùng.
- Cậu trị bệnh giùm cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu. Về sau đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi là cô Phùng hoặc dì Phùng được rồi.
Phùng Ngọc Cầm nói lời này, vừa có chút trách móc, vừa có chút thân thiết.
Cô….Phùng?
Trương Nhân Kiệt trong đầu giống như là bị người nổ cho quả bom nguyên tử, rầm rầm ù ù. Phùng Ngọc Cầm luôn luôn nghiêm khắc, nói năng cẩn thận, có tiếng là “thiết nương tử” trong ngành Y tế. Bình thường mọi người có muốn thấy gương mặt bà cười cũng còn khó. Khi nào lại nghe bà dùng giọng điệu thân thiết này nói chuyện với ai. Đây tuyệt đối là “cô dâu lên kiệu lần đầu” rồi.
Trương Nhân Kiệt cũng không thể nghiệm qua sự thống khổ của Phùng Ngọc Cầm, đương nhiên là không hiểu được tâm tình của bà giờ phút này.
Cơn đau nhiều ngày được giải trừ, cảm giác này giống như một người vừa mới được tái sinh, nhìn thấy hoa khắp nơi đều là tươi, nhìn thấy chỗ nào của bầu trời cũng là màu xanh. Phùng Ngọc Cầm hiện tại nhìn Tăng Nghị như thế nào cũng cảm thấy vừa mắt. Đặc biệt là cái nụ cười thật thà, chất phác làm cho người khác nhìn thấy đều cảm thấy rất thoải mái.
Vốn đang nghĩ muốn đem Tăng Nghị làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm cho bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng lời này không nói ra được. Trương Nhân Kiệt chúc mừng vài câu. Còn Thiệu Hải Ba cũng tiến lên, bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe mỗi ngày theo lệ thường.
Chỉ trong một đêm, bệnh tình của Phùng Ngọc Cầm đã có sự chuyển hóa nghiêng trời lệch đất. Tiêu chảy đã ngừng, sốt nhẹ cũng lui, huyết áp, nhịp tim và các thứ khác đều trở lại bình thường. Trương Nhân Kiệt giờ phút này mới dám xác nhận, một căn bệnh khiến phần đông các chuyên gia đều bó tay nhưng nay đã được một thực tập sinh dùng thuốc đông y để giải quyết.
Hiện tại, vấn đề duy nhất chính là sửa chữa lại sai lầm kia. Điều này Trương Nhân Kiệt trong lòng rất rõ ràng, tất nhiên là không bỏ qua cơ hội, cười nói:
- Giám đốc sở Phùng, trước mắt thì tình hình khôi phục sức khỏe rất tốt. Tịnh dưỡng thêm vài ngày thì có thể khỏi hẳn.
Phùng Ngọc Cầm chưa thể hòa nhã lại với Trương Nhân Kiệt, liền khôi phục lại bản sắc “Thiết nương tử”:
- Từ ngày đầu tiên vào bệnh viện này, ông cũng nói như thế. Vậy kết quả như thế nào?
Bà liền gạt Trương Nhân Kiệt qua một bên, nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, thật vất vả cho cậu. Tối hôm qua cậu vẫn không chợp mắt. Hiện tại nếu không có gì đáng ngại thì cậu cứ đi nghỉ ngơi đi.
- Nếu có việc gì cần thì bà cứ gọi tôi, tôi lúc nào cũng ở bệnh viện.
Tăng Nghị quả thật lúc này đã có chút mệt mỏi. Hắn dặn dò:
- Cần phải uống thuốc cho đầy đủ. Còn các loại thức ăn khác thì nhất định phải ăn chín, uống sôi. Nên ăn những món ăn dễ tiêu hóa.
Trương Nhân Kiệt lập tức tỏ vẻ:
- Tôi lập tức bảo chuyên gia dinh dưỡng nghĩ ra một thực đơn ngay.
Ba người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh đặc biệt số một. Thiệu Hải Ba liền nói:
- Tiểu Nghị à, trong phòng làm việc của anh có cái giường, em hãy cứ ngủ tạm ở đó.
Trương Nhân Kiệt vừa nghe liền lắc đầu:
- Ngủ ở đó sao được? Nên đến chỗ của tôi để ngủ, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Nếu Giám đốc sở Phùng có vấn đề gì thì tôi cũng tiện để thông báo cho Tăng Nghị.
Nói xong liền giữ chặt cánh tay Tăng Nghị, tràn đầy nhiệt tình nói:
- Đi đến chỗ tôi một chút nhé.
- Viện trưởng Trương, điều này thật không được. Đã quấy rầy ngài.
Tăng Nghị vội vàng chối từ.
- Đều là phục vụ lãnh đạo, có cái gì là quấy rầy chứ.
Trương Nhân Kiệt trừng mắt, không khỏi phân trần, vừa kéo Tăng Nghị đi, vừa nói với Thiệu Hải Ba:
- Hải Ba à, cậu cho tôi “mượn” sư đệ bảo bối của cậu một chút nha. Ngàn vạn lần đừng luyến tiếc.
Thiệu Hải Ba liên tục xua tay:
- Sao lại không được chứ?
- Được rồi, cậu khẩn trương trở về làm việc đi. Khoa Tiêu hóa vẫn chờ cậu chủ trì đại cục đấy.
Thiệu Hải Ba lập tức mừng rỡ. Nghe những lời này của Trương Nhân Kiệt thì xem ra chức Chủ nhiệm khoa Tiêu hóa của mình đã được bảo vệ. Y hướng Trương Nhân Kiệt nói vài câu rồi tinh thần phấn chấn trở về khoa Tiêu hóa.
Trên đường, hễ thấy Thiệu Hải Ba thì thầy thuốc nào cũng chúc mừng. Có một số thầy thuốc, thậm chí còn không tiếc từ lầu trên xuống lầu dưới, đến khoa Tiêu hóa làm ly nước, thuận tiện nói vài câu chuyện phiếm.
- Chủ nhiệm Thiệu, nghe nói sư đệ của anh muốn vào sở Y tế công tác?
- Chủ nhiệm Thiệu về sau tiền đồ vô lượng đấy.
- Chủ nhiệm Thiệu phát tài, đừng quên đồng nghiệp này nhé. Chúng ta là đồng nghiệp cũ, vẫn đều ủng hộ anh.
Thiệu Hải Ba ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì khá buồn bực. Vừa rồi, khi Phùng Ngọc Cầm nói việc này, trong phòng không có người ngoài, như thế nào chỉ trong nháy mắt toàn bộ bệnh viện đều biết. Uy lực của tin đồn thật là lớn.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Tăng Nghị lại mở rộng được tầm mắt. Nơi này so với phòng bệnh đặc biệt số một không hề thua kém.
- Có muốn uống gì không? Uống sữa nhé? Sữa có thể giúp ngủ ngon.
Trương Nhân Kiệt cũng không đợi Tăng Nghị trả lời, liền gọi thư ký tới:
- Đi lấy một ly sữa đến đây, nhất định phải là sữa nóng đấy.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Tăng Nghị:
- Điều kiện hơi đơn sơ, cậu chấp nhận một chút, nhưng đừng ghét bỏ nó.
- Không có đâu, thật là quấy rầy ngài quá.
Tăng Nghị ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng lại thầm mắng “Cái này là đơn sơ à? Một phòng làm việc đến 80m2 mà chỉ có một người làm”. Bên cạnh giá sách có một cánh cửa, mở ra một gian khác. Cái này gọi là phòng nghỉ, bên trong đặt một giường thật lớn.
Trương Nhân Kiệt ra hiệu Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa, tiếc nuối nói:
- Vốn là tôi muốn lưu một nhân tài như cậu ở lại. Người của bệnh viện chúng ta, không nghĩ đến Phó giám đốc sở Phùng đã sớm có an bài. Tôi cũng chỉ là từ bỏ những thứ yêu thích mà thôi.
Tăng Nghị cười, cũng không biết nói cái gì thêm. Ngày đầu tiên mình đến Vinh Thành, liền hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo. Vốn chỉ tính toán đi một chuyến, ai ngờ lại mang đến phiền toái cho sư huynh, rồi lại không hiểu ra sao lại dính vào cái gì là tổ chuyên gia nữa.
Hiện tại, nếu muốn từ bỏ chỉ sợ là không được. Bí thư Tỉnh ủy phu nhân tự mình điểm tướng. Anh nếu bỏ chạy, phỏng chừng phải chịu xui xẻo rồi.
- Nhân tài của tổ chuyên gia sở Y tế nhân tài đông đúc, tiền đồ rộng mở. Tôi cũng không dám trì hoãn tiền đồ của cậu.
Trương Nhân Kiệt cười ha hả:
- Tuy nhiên tôi có một yêu cầu. Hy vọng cậu sẽ xem bệnh viện tỉnh đây là nhà mẹ đẻ của mình. Tuy rằng chỉ là thực tập sinh một ngày, nhưng cũng chính là viện binh của bệnh viện tỉnh chúng tôi.
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Vâng, sẽ theo như lời viện trưởng nói.
Thư ký rất nhanh đưa sữa tới. Tăng Nghị sau khi uống xong thì Trương Nhân Kiệt không ngồi nói chuyện nữa:
- Mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thật tốt thì tinh thần mới sảng khoái và làm tốt công việc.
Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng ngủ, Trương Nhân Kiệt ngồi sau bàn làm việc. Vừa rồi trong phòng bệnh đặc biệt số 1, ông ta chú ý đến Giám đốc sở Phùng khi nói chuyện với Tăng Nghị, vẻ mặt rất ôn hòa. Còn mình thì chỉ cần mở miệng một câu, Giám đốc sở Phùng nét mặt đã trở nên u ám.
Tình huống như thế này rất không tốt. Xem ra Giám đốc sở Phùng đã hiểu lầm mình rất sâu. Trương Nhân Kiệt trong lòng cảm thấy bất an. Mình phải lập tức áp dụng thi thố, xoay chuyển ấn tượng của Giám đốc Phùng đối với mình. Nếu không, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Nhìn xẹt qua cánh cửa phòng ngủ, Thẩm Ngọc Lan lại thở dài một tiếng: “Mẹ ôi, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, nhưng lại cưỡi lên trên cổ của Viện trưởng tôi đây. Nếu không phải lấy lòng Giám đốc sở Phùng, tôi đây cũng không bợ mông cậu như vậy?
Giờ phút này ở dưới lầu, một chú bé con nhảy xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, lấy tay chỉ vào phòng khám bệnh:
- Tâm Nhi, em mau xuống đi, đếm xem tòa nhà này bao nhiêu lầu?
Cô bé bước xuống xe, chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng trong xe năn nỉ:
- Mẹ ơi, con không vào được không? Con không thích bệnh viện.
Chú bé con lập tức nói:
- Đừng sợ. Bọn họ không dám bắt nạt em đâu.
Nói xong, không biết cậu bé từ chỗ nào lôi ra một cây kem:
- Anh có mang theo đả cẩu bổng đây.
Thiếu phụ bước xuống, ôm lấy cô bé, trấn an:
- Tâm Nhi, bởi vì con có bệnh cho nên phải đến bệnh viện. Lát nữa bác sĩ khám xong, nếu bệnh của con không có gì thì về sau cũng không cần đến bệnh viện nữa.
Cô bé nhất thời hết giận, cúi đầu trên vai mẹ không nói, tội nghiệp nhìn ông nội.
Đáng tiếc, bình thường hiểu cô bé nhất là ông nội bây giờ cũng không giúp được. Chỉ có điều ở phía sau cầm tay đứa cháu trai, sau đó bốn người cùng nhau bước vào bệnh viện.
Trong phòng khám bệnh khoa nhi, các kết quả kiểm tra đều được xem xét cẩn thận. Chuyên gia từ bệnh viện 901 ở thủ đô sau khi cẩn thận xem xong, thì nói rằng:
- Đừng lo, chỉ thiếu dinh dưỡng một chút. Hệ tiêu hóa của cô bé rất yếu, rất cần một số thuốc trợ giúp tiêu hóa. Tình huống hẳn là sẽ được cải thiện.
Thiếu phụ trong lòng còn có chút nghi ngờ:
- Con bé ăn cái gì cũng nôn ra.
- Hẳn là do thần kinh ảnh hưởng.
Chuyên gia ghi vào trong bệnh án kết quả chẩn đoán của mình:
- Hiện tại trên TV suốt ngày tuyên truyền giảm béo, tạo nên một ảnh hưởng tâm lý rất xấu cho cô bé. Loại tình huống này rất phổ biến. Về sau hãy để cho cô bé ít xem TV, sau đó sẽ ổn định trở lại. Tuy nhiên, điều này cần một khoảng thời gian. Cha mẹ nhất định phải kiên trì.
Thiếu phụ nghe xong lời giải thích thì lúc này mới yên tâm. Chuyên gia nói dường như cũng rất có lý.
Ông cụ phía sau đột nhiên lên tiếng nói:
- Phiền bác sĩ xem giúp đứa cháu trai này.
- Rất khỏe mạnh. Các hạng chỉ số đều bình thường.
Chuyên gia ngẩng đầu nhìn đứa bé trai đang cầm que kem đùa giỡn, nói:
- Về sau đừng cho chú bé ăn kem quá nhiều. Bên trong kem có chứa rất nhiều sắc tố và phụ gia, không tốt cho sự phát triển của trẻ con.
Từ trong phòng bệnh nhi đi ra, thiếu phụ nói với ông cụ:
- Ba, Bí thư Tỉnh ủy phu nhân đang nằm viện ở đây. Nếu đã đến đây, không thăm thì cũng không tốt.
- Chuyện này không được đâu. Tôi còn trẻ, kinh nghiệm lý lịch chưa đủ. Sợ là…
- Tôi đã nói rồi, cứ định như vậy đi.
Phùng Ngọc Cầm giọng điệu chân thật, đáng tin cắt ngang lời nói của Tăng Nghị:
- Tuổi trẻ thì sao? Không có kinh nghiệm lý lịch thì sao? Nếu nói như vậy thì tổ chuyên gia kia rõ ràng là trở thành viện dưỡng lão được rồi.
- Đúng…Đúng!
Trương Nhân Kiệt liên tục gật đầu:
- Giám đốc sở Phùng mắt sáng như đuốc. Nếu bàn về y thuật thì tỉnh Nam Giang chúng ta cũng rất khó tìm ra được những thầy thuốc cao minh hơn cậu. Gia nhập vào tổ chuyên gia là hoàn toàn đủ tư cách. Bác sĩ Tăng, cậu đừng từ chối nữa. Đây đều là thịnh tình của Giám đốc sở Phùng, ngàn vạn lần đừng phụ.
Tăng Nghị còn muốn từ chối nhưng thấy Thiệu Hải Ba nhìn mình lắc đầu thì hắn đành phải nuốt lời nói trở lại:
- Tôi chỉ sợ bản thân mình đến lúc đó lại làm không tốt.
- Có thể làm tốt hay không thì phải làm mới biết được.
Phùng Ngọc Cầm nằm trên giường nói:
- Việc này cứ định như vậy đi. Ngày mai cậu đi báo danh đi.
Trương Nhân Kiệt trong lòng cực kỳ hâm mộ. Đối với một thực tập sinh như vậy là quá tốt. Người từ bệnh viện tỉnh xuống có mấy trăm chuyên gia, nhưng có thể trúng tuyển vào tổ chuyên gia thì chỉ có bốn năm người. Ngay cả Trương Nhân Kiệt là viện trưởng bệnh viện cũng không trúng tuyển vào.
Tăng Nghị chỉ có thể trước tiếp nhận sau cảm ơn:
- Cảm ơn Giám đốc sở Phùng.
- Cậu trị bệnh giùm cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu. Về sau đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi là cô Phùng hoặc dì Phùng được rồi.
Phùng Ngọc Cầm nói lời này, vừa có chút trách móc, vừa có chút thân thiết.
Cô….Phùng?
Trương Nhân Kiệt trong đầu giống như là bị người nổ cho quả bom nguyên tử, rầm rầm ù ù. Phùng Ngọc Cầm luôn luôn nghiêm khắc, nói năng cẩn thận, có tiếng là “thiết nương tử” trong ngành Y tế. Bình thường mọi người có muốn thấy gương mặt bà cười cũng còn khó. Khi nào lại nghe bà dùng giọng điệu thân thiết này nói chuyện với ai. Đây tuyệt đối là “cô dâu lên kiệu lần đầu” rồi.
Trương Nhân Kiệt cũng không thể nghiệm qua sự thống khổ của Phùng Ngọc Cầm, đương nhiên là không hiểu được tâm tình của bà giờ phút này.
Cơn đau nhiều ngày được giải trừ, cảm giác này giống như một người vừa mới được tái sinh, nhìn thấy hoa khắp nơi đều là tươi, nhìn thấy chỗ nào của bầu trời cũng là màu xanh. Phùng Ngọc Cầm hiện tại nhìn Tăng Nghị như thế nào cũng cảm thấy vừa mắt. Đặc biệt là cái nụ cười thật thà, chất phác làm cho người khác nhìn thấy đều cảm thấy rất thoải mái.
Vốn đang nghĩ muốn đem Tăng Nghị làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm cho bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng lời này không nói ra được. Trương Nhân Kiệt chúc mừng vài câu. Còn Thiệu Hải Ba cũng tiến lên, bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe mỗi ngày theo lệ thường.
Chỉ trong một đêm, bệnh tình của Phùng Ngọc Cầm đã có sự chuyển hóa nghiêng trời lệch đất. Tiêu chảy đã ngừng, sốt nhẹ cũng lui, huyết áp, nhịp tim và các thứ khác đều trở lại bình thường. Trương Nhân Kiệt giờ phút này mới dám xác nhận, một căn bệnh khiến phần đông các chuyên gia đều bó tay nhưng nay đã được một thực tập sinh dùng thuốc đông y để giải quyết.
Hiện tại, vấn đề duy nhất chính là sửa chữa lại sai lầm kia. Điều này Trương Nhân Kiệt trong lòng rất rõ ràng, tất nhiên là không bỏ qua cơ hội, cười nói:
- Giám đốc sở Phùng, trước mắt thì tình hình khôi phục sức khỏe rất tốt. Tịnh dưỡng thêm vài ngày thì có thể khỏi hẳn.
Phùng Ngọc Cầm chưa thể hòa nhã lại với Trương Nhân Kiệt, liền khôi phục lại bản sắc “Thiết nương tử”:
- Từ ngày đầu tiên vào bệnh viện này, ông cũng nói như thế. Vậy kết quả như thế nào?
Bà liền gạt Trương Nhân Kiệt qua một bên, nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, thật vất vả cho cậu. Tối hôm qua cậu vẫn không chợp mắt. Hiện tại nếu không có gì đáng ngại thì cậu cứ đi nghỉ ngơi đi.
- Nếu có việc gì cần thì bà cứ gọi tôi, tôi lúc nào cũng ở bệnh viện.
Tăng Nghị quả thật lúc này đã có chút mệt mỏi. Hắn dặn dò:
- Cần phải uống thuốc cho đầy đủ. Còn các loại thức ăn khác thì nhất định phải ăn chín, uống sôi. Nên ăn những món ăn dễ tiêu hóa.
Trương Nhân Kiệt lập tức tỏ vẻ:
- Tôi lập tức bảo chuyên gia dinh dưỡng nghĩ ra một thực đơn ngay.
Ba người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh đặc biệt số một. Thiệu Hải Ba liền nói:
- Tiểu Nghị à, trong phòng làm việc của anh có cái giường, em hãy cứ ngủ tạm ở đó.
Trương Nhân Kiệt vừa nghe liền lắc đầu:
- Ngủ ở đó sao được? Nên đến chỗ của tôi để ngủ, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Nếu Giám đốc sở Phùng có vấn đề gì thì tôi cũng tiện để thông báo cho Tăng Nghị.
Nói xong liền giữ chặt cánh tay Tăng Nghị, tràn đầy nhiệt tình nói:
- Đi đến chỗ tôi một chút nhé.
- Viện trưởng Trương, điều này thật không được. Đã quấy rầy ngài.
Tăng Nghị vội vàng chối từ.
- Đều là phục vụ lãnh đạo, có cái gì là quấy rầy chứ.
Trương Nhân Kiệt trừng mắt, không khỏi phân trần, vừa kéo Tăng Nghị đi, vừa nói với Thiệu Hải Ba:
- Hải Ba à, cậu cho tôi “mượn” sư đệ bảo bối của cậu một chút nha. Ngàn vạn lần đừng luyến tiếc.
Thiệu Hải Ba liên tục xua tay:
- Sao lại không được chứ?
- Được rồi, cậu khẩn trương trở về làm việc đi. Khoa Tiêu hóa vẫn chờ cậu chủ trì đại cục đấy.
Thiệu Hải Ba lập tức mừng rỡ. Nghe những lời này của Trương Nhân Kiệt thì xem ra chức Chủ nhiệm khoa Tiêu hóa của mình đã được bảo vệ. Y hướng Trương Nhân Kiệt nói vài câu rồi tinh thần phấn chấn trở về khoa Tiêu hóa.
Trên đường, hễ thấy Thiệu Hải Ba thì thầy thuốc nào cũng chúc mừng. Có một số thầy thuốc, thậm chí còn không tiếc từ lầu trên xuống lầu dưới, đến khoa Tiêu hóa làm ly nước, thuận tiện nói vài câu chuyện phiếm.
- Chủ nhiệm Thiệu, nghe nói sư đệ của anh muốn vào sở Y tế công tác?
- Chủ nhiệm Thiệu về sau tiền đồ vô lượng đấy.
- Chủ nhiệm Thiệu phát tài, đừng quên đồng nghiệp này nhé. Chúng ta là đồng nghiệp cũ, vẫn đều ủng hộ anh.
Thiệu Hải Ba ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì khá buồn bực. Vừa rồi, khi Phùng Ngọc Cầm nói việc này, trong phòng không có người ngoài, như thế nào chỉ trong nháy mắt toàn bộ bệnh viện đều biết. Uy lực của tin đồn thật là lớn.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Tăng Nghị lại mở rộng được tầm mắt. Nơi này so với phòng bệnh đặc biệt số một không hề thua kém.
- Có muốn uống gì không? Uống sữa nhé? Sữa có thể giúp ngủ ngon.
Trương Nhân Kiệt cũng không đợi Tăng Nghị trả lời, liền gọi thư ký tới:
- Đi lấy một ly sữa đến đây, nhất định phải là sữa nóng đấy.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Tăng Nghị:
- Điều kiện hơi đơn sơ, cậu chấp nhận một chút, nhưng đừng ghét bỏ nó.
- Không có đâu, thật là quấy rầy ngài quá.
Tăng Nghị ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong lòng lại thầm mắng “Cái này là đơn sơ à? Một phòng làm việc đến 80m2 mà chỉ có một người làm”. Bên cạnh giá sách có một cánh cửa, mở ra một gian khác. Cái này gọi là phòng nghỉ, bên trong đặt một giường thật lớn.
Trương Nhân Kiệt ra hiệu Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa, tiếc nuối nói:
- Vốn là tôi muốn lưu một nhân tài như cậu ở lại. Người của bệnh viện chúng ta, không nghĩ đến Phó giám đốc sở Phùng đã sớm có an bài. Tôi cũng chỉ là từ bỏ những thứ yêu thích mà thôi.
Tăng Nghị cười, cũng không biết nói cái gì thêm. Ngày đầu tiên mình đến Vinh Thành, liền hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo. Vốn chỉ tính toán đi một chuyến, ai ngờ lại mang đến phiền toái cho sư huynh, rồi lại không hiểu ra sao lại dính vào cái gì là tổ chuyên gia nữa.
Hiện tại, nếu muốn từ bỏ chỉ sợ là không được. Bí thư Tỉnh ủy phu nhân tự mình điểm tướng. Anh nếu bỏ chạy, phỏng chừng phải chịu xui xẻo rồi.
- Nhân tài của tổ chuyên gia sở Y tế nhân tài đông đúc, tiền đồ rộng mở. Tôi cũng không dám trì hoãn tiền đồ của cậu.
Trương Nhân Kiệt cười ha hả:
- Tuy nhiên tôi có một yêu cầu. Hy vọng cậu sẽ xem bệnh viện tỉnh đây là nhà mẹ đẻ của mình. Tuy rằng chỉ là thực tập sinh một ngày, nhưng cũng chính là viện binh của bệnh viện tỉnh chúng tôi.
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Vâng, sẽ theo như lời viện trưởng nói.
Thư ký rất nhanh đưa sữa tới. Tăng Nghị sau khi uống xong thì Trương Nhân Kiệt không ngồi nói chuyện nữa:
- Mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thật tốt thì tinh thần mới sảng khoái và làm tốt công việc.
Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng ngủ, Trương Nhân Kiệt ngồi sau bàn làm việc. Vừa rồi trong phòng bệnh đặc biệt số 1, ông ta chú ý đến Giám đốc sở Phùng khi nói chuyện với Tăng Nghị, vẻ mặt rất ôn hòa. Còn mình thì chỉ cần mở miệng một câu, Giám đốc sở Phùng nét mặt đã trở nên u ám.
Tình huống như thế này rất không tốt. Xem ra Giám đốc sở Phùng đã hiểu lầm mình rất sâu. Trương Nhân Kiệt trong lòng cảm thấy bất an. Mình phải lập tức áp dụng thi thố, xoay chuyển ấn tượng của Giám đốc Phùng đối với mình. Nếu không, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Nhìn xẹt qua cánh cửa phòng ngủ, Thẩm Ngọc Lan lại thở dài một tiếng: “Mẹ ôi, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, nhưng lại cưỡi lên trên cổ của Viện trưởng tôi đây. Nếu không phải lấy lòng Giám đốc sở Phùng, tôi đây cũng không bợ mông cậu như vậy?
Giờ phút này ở dưới lầu, một chú bé con nhảy xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, lấy tay chỉ vào phòng khám bệnh:
- Tâm Nhi, em mau xuống đi, đếm xem tòa nhà này bao nhiêu lầu?
Cô bé bước xuống xe, chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng trong xe năn nỉ:
- Mẹ ơi, con không vào được không? Con không thích bệnh viện.
Chú bé con lập tức nói:
- Đừng sợ. Bọn họ không dám bắt nạt em đâu.
Nói xong, không biết cậu bé từ chỗ nào lôi ra một cây kem:
- Anh có mang theo đả cẩu bổng đây.
Thiếu phụ bước xuống, ôm lấy cô bé, trấn an:
- Tâm Nhi, bởi vì con có bệnh cho nên phải đến bệnh viện. Lát nữa bác sĩ khám xong, nếu bệnh của con không có gì thì về sau cũng không cần đến bệnh viện nữa.
Cô bé nhất thời hết giận, cúi đầu trên vai mẹ không nói, tội nghiệp nhìn ông nội.
Đáng tiếc, bình thường hiểu cô bé nhất là ông nội bây giờ cũng không giúp được. Chỉ có điều ở phía sau cầm tay đứa cháu trai, sau đó bốn người cùng nhau bước vào bệnh viện.
Trong phòng khám bệnh khoa nhi, các kết quả kiểm tra đều được xem xét cẩn thận. Chuyên gia từ bệnh viện 901 ở thủ đô sau khi cẩn thận xem xong, thì nói rằng:
- Đừng lo, chỉ thiếu dinh dưỡng một chút. Hệ tiêu hóa của cô bé rất yếu, rất cần một số thuốc trợ giúp tiêu hóa. Tình huống hẳn là sẽ được cải thiện.
Thiếu phụ trong lòng còn có chút nghi ngờ:
- Con bé ăn cái gì cũng nôn ra.
- Hẳn là do thần kinh ảnh hưởng.
Chuyên gia ghi vào trong bệnh án kết quả chẩn đoán của mình:
- Hiện tại trên TV suốt ngày tuyên truyền giảm béo, tạo nên một ảnh hưởng tâm lý rất xấu cho cô bé. Loại tình huống này rất phổ biến. Về sau hãy để cho cô bé ít xem TV, sau đó sẽ ổn định trở lại. Tuy nhiên, điều này cần một khoảng thời gian. Cha mẹ nhất định phải kiên trì.
Thiếu phụ nghe xong lời giải thích thì lúc này mới yên tâm. Chuyên gia nói dường như cũng rất có lý.
Ông cụ phía sau đột nhiên lên tiếng nói:
- Phiền bác sĩ xem giúp đứa cháu trai này.
- Rất khỏe mạnh. Các hạng chỉ số đều bình thường.
Chuyên gia ngẩng đầu nhìn đứa bé trai đang cầm que kem đùa giỡn, nói:
- Về sau đừng cho chú bé ăn kem quá nhiều. Bên trong kem có chứa rất nhiều sắc tố và phụ gia, không tốt cho sự phát triển của trẻ con.
Từ trong phòng bệnh nhi đi ra, thiếu phụ nói với ông cụ:
- Ba, Bí thư Tỉnh ủy phu nhân đang nằm viện ở đây. Nếu đã đến đây, không thăm thì cũng không tốt.